Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Nơi tình yêu bắt đầu...


Liệu có ai biết được rằng nước mắt em đã rơi rất nhiều, khi em chỉ có một mình và nỗi nhớ của em, nỗi nhớ về chốn thân yêu mà em phải tạm xa rời, nơi tình yêu bắt đầu...
Người ta thường hay nói về những chú chim bay thật cao, thật xa đến nơi chân trời rộng mở khi chúng trưởng thành, nhưng người ta lại chẳng để ý rằng ở một nơi chân trời xa lắm chúng luôn hướng về cội nguồn, hướng về nơi chúng đã bay đi. Trong cả cuộc đời bay của chúng, có một con đường mà chúng không bao giờ quên, đó là đường trở về.
 
Một ngày cuối hạ, khi những giọt nắng cuối cùng còn sót lại, len lỏi giữa sự hối hả của phố phường, tôi chợt thấy một hạt nắng vô tình đậu nơi mắt em, long lanh. Nhưng thật lạ, nắng lại chẳng hề rực rỡ. Giữa sự hối hả của phố phường đông đúc, tôi nhìn thấy dáng em, nhẹ nhàng từng bước trên con phố ồn ào. Nhìn em tôi chợt liên tưởng đến một nốt trầm trong một bản nhạc đầy sôi động. Nhìn em tôi cũng tự hỏi bước chân em đang muốn đi về đâu?
 
"Em à, nắng chẳng thể nào làm bừng sáng đôi mắt em được hay sao?"
 
Em ở đây, giữa những người quen và cả những gương mặt hoàn toàn xa lạ em vẫn đang hòa nhập. Em cười, em nói, em hỏi thăm, em làm quen, em cũng muốn mình không hề lạc lõng. Nhưng đôi mắt em vẫn nhìn về một nơi nào đó xa xôi lắm, tâm hồn em ở một không gian nào đó mà chỉ mình em biết và nụ cười của em, niềm vui của em dường như chưa bao giờ trọn vẹn.
 
Hôm nay, nắng đã tắt hẳn, gió lạnh thổi mái tóc em bay bay. Đôi vai gầy của em run run trong cơn gió đầu mùa. Tôi chợt thấy một giọt mưa nơi khóe mắt em, cái giọt mưa đã khiến mắt em tưởng long lanh trong ngày nắng. Tôi lại thấy dáng em cô đơn lầm lũi.

Nơi tình yêu bắt đầu... 1
 
Thu, trời se se lạnh, hương hoa sữa nồng nàn, ấm áp như ôm lấy đôi vai em gầy. Nhưng giữa phố phường tấp nập, hương sữa ngọt ngào không hề sưởi ấm trái tim em. Em khẽ run nhè nhẹ, bất giác tôi nghe trong gió một từ “nhớ” thầm thì. Một từ nhớ khẽ khàng mà dường như em chỉ nói cho riêng mình em. Một từ quá bé nhỏ không thể diễn tả hết tình cảm của em đong đầy trong trái tim mỏng manh, không thể nói hết nỗi cô đơn của em giữa một vùng trời rộng lớn.
 
Em giỏi che giấu cảm xúc của mình, nước mắt của em thường được nuốt trọn vào trong mà chỉ một mình em biết. Em sợ, sợ những giọt nước mắt ấy sẽ khiến em yếu mềm, sẽ làm em chẳng còn ý chí, chẳng còn nghị lực để bước tiếp con đường mà em đã chọn. Đôi vai của em tuy gầy nhưng mang bao kỳ vọng, chất chứa bao ước mơ, hoài bão.
 
Trong con người của em có hai nửa, một nửa mạnh mẽ, kiên cường, cứng cỏi, nửa còn lại yếu mềm. Chúng cùng tồn tại song song, không cái nào hơn, không cái nào chịu kém. Nhưng cái phần yếu mềm ấy chỉ có mình em biết.

Nơi tình yêu bắt đầu... 2
Liệu có ai biết được rằng nước mắt em đã rơi rất nhiều, khi em chỉ có một mình và nỗi nhớ của em, nỗi nhớ về chốn thân yêu mà em phải tạm xa rời. Nhớ những tiếng nói, những hình ảnh, những không gian mà luôn ấm áp với em. Nơi mà đôi mắt em luôn hướng về, trái tim và tâm hồn em luôn in dấu.
 
Chắc chẳng có ở nơi nào hương hoa sữa lại đặc biệt như ở quê em, thơm một mùi hương ấm áp và ngọt ngào. Và chỉ có ở nơi đó tôi mới thấy trong đôi mắt em ngập tràn hạnh phúc.
 
Bởi đó chính là nơi tình yêu được bắt đầu!
 
Em thân yêu, chú chim nào rồi cũng phải tung cánh vào bầu trời rộng lớn. Nhưng em hãy nhớ một điều đó là bầu trời luôn mở cửa chào đón em cũng như tổ ấm luôn dang rộng vòng tay đón em trở về. Hãy mạnh mẽ và dũng cảm lên như em đã từng như thế. Qua thứ hai, thứ ba,…rồi sẽ lại đến cuối tuần mà em.
 
Hoa sữa vẫn ngọt ngào và ấm áp chờ em trở về.
 

Nếu anh từng yêu em…


... Hẳn anh biết rằng quyết định rời xa anh khó khăn đến thế nào. Đôi mắt ngấn nước, bờ vai run run và những tiếng nấc nghẹn ngào, em quay mặt đi...
Nếu anh từng yêu em…
 
 Hẳn anh biết rằng ngày ấy có một cô bé đã yêu anh không đắn đo, yêu anh bằng tất cả chân thành và ngốc nghếch. Cô bé ấy chưa bao giờ hối hận vì một lần được yêu dù cho anh đã không ít lần làm cô bé buồn, làm cô bé khóc.
 
Nếu anh từng yêu em…
 
Hẳn anh biết rằng quyết định rời xa anh khó khăn đến thế nào. Đôi mắt ngấn nước, bờ vai run run và những tiếng nấc nghẹn ngào, em quay mặt đi. Chắc anh cũng biết những vết xước trên da có thể lành lặn nhưng vết xước trong tim cứ ngày một nứt ra, đau nhói.
 
Nếu anh từng yêu em…
 
Hẳn anh biết em chẳng phải một cô bé mạnh mẽ lắm đâu, nhưng cũng chẳng yếu đuối đến mức chìm trong ủ rũ, đau buồn. Anh thấy rồi đó, em đã gạt nước mắt, đứng dậy và bước những bước vững vàng khi không có anh.
 
Nếu anh từng yêu em…
 
Hẳn anh sẽ tự hào vì em đã trưởng thành hơn trước. Em không còn là cô bé ngốc nghếch, “mít ướt” ngày xưa, không còn để cảm xúc trong tim chi phối. Em đã biết mỉm cười mỗi khi vấp ngã và biết xoa dịu trái tim bé nhỏ mỗi khi nó tổn thương.
 
Nếu anh từng yêu em… 1
 
Nếu anh từng yêu em…
 
Hãy để trái tim say ngủ, hãy để những lỗi lầm ngày xưa ngủ trong lãng quên, anh nhé! Vì quá khứ mong manh lắm! Vì mình chẳng thể cứ mãi đào bới những lỗi lầm để trách móc nhau. Hãy để thời gian vỗ về những vết thương và hãy để trái tim được trút bỏ hết phiền muộn, bắt đầu những yêu thương mới.
 
Nếu anh từng yêu em…
 
Hãy cất giữ những kỉ niệm ngày còn yêu nhau vào một góc thật an toàn nơi trái tim. Quá khứ đối với em là những sắc màu kỳ diệu, em sẽ mãi nâng niu như một món quà ngọt ngào nhất của cuộc sống. Nhưng anh biết đấy, kí ức của ngày hôm qua không thể ngăn ta hạnh phúc với hiện tại mà để nhắc ta hãy biết trân trọng những gì đang có. Và em, em cảm ơn ngày hôm qua đẹp đẽ ấy!
 
Nếu anh từng yêu em…
 
Hẳn điều anh luôn muốn là em hạnh phúc, cho dù ở bên cạnh ai. Em không mong anh sẽ chúc em hạnh phúc với một-người-không-phải-là-anh. Nhưng em tin anh cũng sẽ vui khi biết cô bé ngày nào đã biết vượt qua những nỗi buồn để tiếp tục kiếm tìm yêu thương.
 
Nếu anh từng yêu em…
 
Hãy cười nhé nếu gặp em và hãy nghĩ về em nhẹ như mây bay. Đừng dằn vặt những lỗi lầm quá khứ, đừng nhớ mãi những kỉ niệm cũ và đừng ám ảnh mãi một dáng hình. Cuộc sống sẽ đưa anh đi, tìm đến một người anh yêu thương nhất trên đời và đến một căn nhà hạnh phúc của riêng anh-nơi-không-có-em.
 
Nếu anh từng yêu em, hãy để tim bình yên nhé, chàng-trai-em-đã-từng-yêu!

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

những bài văn không thể nhịn cười :D

Về bài văn tả con gà trống, có em viết: "Nhà em có một con gà trống, lông nó màu tía rất đẹp. Mỗi sớm mai thức dậy nó gân cổ gáy thùn thụt báo thức cho mọi người dậy đi làm. Hôm giỗ ông em, con gà trống không gáy nữa vì bị bố em làm thịt".

Với đề bài là tả cảnh sân trường trước giờ vào lớp thì: "Đầu giờ học, khi tiếng trống trường báo hiệu vào mười lăm phút đầu giờ, sân trường em thật hỗn loạn. Các bạn chen lấn xô đẩy nhau. Các bạn còn đè lên nhau, dẫm đạp nhau để kịp vào lớp đúng giờ. Trước cổng trường, một vài cô giáo đi muộn hối hả chạy vào lớp vì bận cho con bú".


Nhiều cô giáo khi chấm bài cho học sinh cũng không nhịn được cười khi thấy học sinh tả mình: "Cô giáo em duyên dáng lắm. Mái tóc cô dài, khuôn mặt trái xoan. Đặc biệt cô có hàm răng trắng thẳng tắp như bờ ruộng…".

Còn với đề bài kiểm tra là hãy tả bà nội của em thì có học sinh lớp 4 viết: "Bà nội em năm nay đã 70 tuổi nhưng giọng của bà vẫn sang sảng. Sáng nào bà cũng lên phòng bố mẹ và em hỏi to: “Vợ chồng, con cái chúng mày ăn gì để tao còn mua?”...

nếu bạn vấp ngã!!!

◘ NẾU...
bạn vấp ngã

=== thật đau === 

...chắc chắn...


...sẽ có người khuyên bạn...

>>>TIẾP TỤC BƯỚC ĐI>>>

◘ Nhưng

**tôi khuyên bạn **

• hãy dừng lại...

• tự băng bó...

+++ chữa lành vết thương +++

• Nếu...

...bạn không muốn...

...tiếp tục...

[[[ LÀM ĐAU ]]] chính mình.
boo♥

Mùa bão này con không về được mẹ ơi...


“Ở nhà mưa to lắm con à, gió từng đợt kéo về làm gãy mấy cây chuối sau vườn rồi”. Tiếng mẹ thổn thức ở đầu dây bên kia. Một nỗi nhớ chợt rung lên, lòng con thắt lại.
Mùa này bão lại nổi phải không mẹ?

Con thương lắm mảnh đất miền Trung ấy. Nắng gió miền Trung mang trong mình hình bóng những con người lam lũ quanh năm. Cát bụi chốn ấy mặn nồng trong vị biển nghe sao mà chát đắng cõi lòng. Con yêu biển mỗi khi hoàng hôn về, ánh mặt trời trong vắt phả xuống mặt nước những sắc màu lung linh, huyền ảo. Thả lòng theo cơn gió chiều để nắng mang tình con đi xa. Yêu nhưng con vẫn sợ mẹ à…con sợ khi biển giận giữ, con bất ngờ sẽ chẳng biết níu vào đâu. Những con thuyền đang trôi trên trăm ngàn con sóng kia biết bấu víu vào đâu . Sóng biển mênh mông, con quá bẻ nhỏ, làm sao con giữ chân được sóng khỏi vỗ miên man vào bờ…

Nghe đài báo chiều này bão về… Tại sao quê mình luôn phải hứng chịu sự khắc nghiệt ấy mẹ nhỉ? Miền trung gánh hai đầu đất nước, chiếc đòn ấy đã nặng nề lắm rồi, đã mảnh mai, gầy guộc lắm rồi, đến bao giờ mới hết nỗi nhọc nhằn này hả mẹ? Có phải sẽ chẳng bao giờ hết được phải không mẹ?

Sống xa nhà, xa vòng tay yêu thương của mẹ, con học cách sống tự lập và con hiểu được nhiều điều từ cuộc sống ấy  mẹ ạ. Lúc nào mẹ và quê hương cũng luôn ở trong trái tim con. Chiều nay gió sẽ nổi, giật sóng biển gầm gừ, mang theo những cơn mưa trắng ngập lối đi phải không mẹ? Sao nó đi chơi nhanh về thế…

Mùa bão này con không về được mẹ ơi... 1

Nhà mình, quê mình lại chống bão, chống lại sự giận giữ đến xé lòng của thiên nhiên. Con vẫn nhớ như in những hình ảnh ghê rợn ấy. Nước nổi lênh láng khắp đồng ruộng, rồi men theo bờ bò vào nhà… Năm ấy làng mình trông ngô vụ đông, ngô mới chỉ nhú lên được bằng một đốt tay người, ấy thế mà một trận gió về… Ngô gãy ngang, bật gốc lên. Thương lắm những mầm non vừa mới nhú. Cây xoài nội trồng mấy mươi năm sai trĩu quả cũng bị gió làm gãy, đập vào mái nhà, ngói rơi lộp độp. Nội buồn nhìn mưa không ngớt. Con thương nội lắm. Nội đã chịu nhiều nỗi đau, xin bão đừng cướp đi những niềm vui giản dị ấy của nội nữa. Mưa cứ rơi. Cha đi đâu vẫn chưa về. Lòng mẹ nẵng trĩu, lo âu.
                 
Mùa bão về lòng mẹ lại đau…

Con thương mẹ những đêm bão về, lá cây xô vào nhau, cành khô rơi lả tả sau hiên nhà.Thao thức mẹ không chợp mắt được lại ra bờ ao xem nước có tràn vào nhà không? Mẹ lo cho mấy chú gà con vừa mới mất mẹ đang kêu chiêm chiếp trong lồng, con bò nằm co ro một góc ve vẩy cái đuôi. Con cũng không ngủ được khi nghe tiếng gió cứ gầm gừ, mưa xối xả trắng cả bầu trời. Đêm đênn nỗi sợ hãi cùng với những âm thanh rờn rợn lòng con lại thao thức.

Mùa bão này con không về được mẹ ơi... 2
Mùa bão này con không về được mẹ ạ.

Mùa bão này con chỉ có thể theo dõi qua đài thôi mẹ ạ, con không về cùng mẹ chống bão được. Hà nội cũng đang có mưa mẹ ạ, có gió nhưng gió chỉ lởn vởn rất nhẹ trên những khóm lá xanh bên hiên thôi. “Ở nhà mưa to lắm con à, gió từng đợt kéo về làm gãy mấy cây chuối sau vườn rồi”. Tiếng mẹ thổn thức ở đầu dây bên kia. Một nỗi nhớ chợt rung lên,  lòng con thắt lại. Mẹ lại mang nón tơi ra vườn đỡ mấy cây chuối dậy, tính mẹ là như vậy, lúc nào cũng lo lắng, bồn chồn. Năm nay con không ở nhà, mẹ đừng ra vườn một mình nhé. Gió to lắm đấy, chuối gãy mình trồng cây khác. Mẹ cứ ở trong nhà nhé mẹ ?

Con nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ miền Trung nhiều lắm..

Mùa này bão nổi con không về được, mẹ ơi!

Sống đủ để là chính mình


Đủ tự tin với những gì mình đang có, để được tiếp thêm động lực hoàn thành tốt mọi thứ, để khẳng định bản thân...
“Đủ” để tránh những lúc ta cảm thấy tự ti với chính mình. 
 
Cũng như “đủ” để biết mình là ai và mình đang đứng ở đâu, để không tự kiêu với tất cả.
 
Đủ mạnh mẽ để tự vực mình đứng lên sau khi ngã và gắng sức vượt qua mọi khó khăn. 
 
Một trái tim quá yếu mềm sẽ khiến bản thân mệt nhoài sau mỗi lần ngã gục và không còn đủ sức để đứng dậy mà bước tiếp. Mọi nỗi đau, mọi thất bại, mọi sự tuyệt vọng chỉ là một điểm dừng chân bé nhỏ trên suốt một chặng đường dài. Nếu muốn đặt chân đến điểm cuối của con đường, chúng ta sẽ phải tự mình bước đi, và đi với một trái tim đủ sức.
 
Sống đủ để là chính mình
 
 
Đủ vị tha để ngắm nhìn cuộc sống với một ánh mắt lạc quan. 
 
Cuộc đời này sẽ quá dài với những toan tính và bon chen, và sẽ quá ngắn ngủi với sự chân thành cùng những điều giả dối nếu bạn nhìn nó dưới con mắt của một kẻ không biết đến thứ tha. Nên hay thử một lần mỉm cười và rộng lòng với những con người đã cúi đầu nhận lỗi, bạn sẽ thấy cuộc đời này vẫn đẹp biết bao…
 
Đủ hoài bão để sống trọn cuộc đời mình với những giấc mơ, để không phí hoài hay dang dở con đường của chính mình với những tháng ngày không mục đích. 
 
Bàn chân vô định có thể sẽ khiến bạn đi lạc, rất dài và sẽ rất xa… nhưng những ước mơ không bị từ bỏ có thể đưa bạn trở lại. Có lẽ ai cũng đang sống cho mình một cuộc sống với nhiều những ước mong, nhưng hãy biết “đủ” để không tự đưa mình quay về với rất nhiều ảo vọng…
 
Đủ niềm tin để tự vẽ màu hồng cho bức tranh cuộc sống dù những mảng xám có nhiều đến bao nhiêu. 
 
Đủ màu sắc để không bị trộn lẫn với bất kì một ai đó khác…
 
Đủ nhạy cảm để trái tim mình không dễ bị tổn thương…
 
Đủ tinh tế để không vô tâm và hững hờ trước cuộc sống…
 
Sống đủ để là mình, là chính bản thân mình chứ không phải để trở thành người khác!

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Hãy cười lên, bạn nhé!


"Một ngày nào đó, khi tâm hồn tĩnh lặng, bạn bất chợt nhận ra rằng tình yêu, niềm hạnh phúc trong cuộc đời này chính là những nụ cười"...
Khi bạn cười, bạn thể hiện trên khuôn mặt những niềm vui. Khi bạn vui, bạn làm cho người xung quanh cười. Khi những người xung quanh cười, bạn thấy mình hạnh phúc...
 
Khi những con đường ta đi quá gồ ghề, khi mỗi bước ta đi không phải là trên thảm đỏ, khi những mây mù phủ kín lối tương lai, khi ta vấp ngã, và khi ta khóc...
 
Ta đau đớn và xót xa, ta u sầu và ảo não, ta muộn phiền và nghĩ suy, ta âu lo và thất vọng,... 
 
Nhưng tất cả những điều đó, những thứ đó đều có thể xóa nhòa và rơi vào lãng quên chỉ bằng một nụ cười. Bởi nụ cười mang lại niềm hạnh phúc.
 
Nếu có một ngày, ta rơi xuống hố sâu, ta bên bờ vực thẳm, ta lún sâu trong bùn lầy, tra xẩy bước trước đường đời,... ta hãy cười.
 
Khi bạn tặng nụ cười cho người khác, bạn có thể sẽ cảm nhận được niềm vui chân chính, người khác có được sự cổ vũ khích lệ của bạn, tâm tình của họ cũng có thể vì thế mà phấn chấn. Bạn hãy nhanh chóng tìm niềm vui đến cho người khác vì một thế giới thêm tươi đẹp, vì một trái tim muốn biểu lộ niềm vui, khi chúng ta mỉm cười!. 
 
Ta cười để vơi bớt đi nỗi đau, ta cười để xóa nỗi muộn phiền, ta cười để ta có thể cố gắng, ta cười để ta có thể tiếp tục bước đi,ta cười để lấy lại tự tin và niềm kiêu hãnh, ta cười vì mỗi lần vấp ngã là một lần thành công, và ta cười vì ta không nên khóc...
 
Hãy cười lên, bạn nhé! 1
Có những vểt thương vẫn chưa thể lành lặn, có những nỗi đau chưa hẳn đã nguôi ngoai, có những nẻo đường vẫn mịt mù xa xăm,... Song ta nên biết rằng cuộc đời là như vậy.
 
Ta chìm đắm trong những giọt lệ đó, rơi rớt mãi, để có thể vui lên sao, và có thể hạnh phúc hơn sao? Không ! Không phải vậy. Tất cả vẫn chỉ là những nụ cười, và chỉ những nụ cười mới là tất cả.
 
Bên ta, vẫn có những người làm ta đớn đau, vẫn có những người cào xé trái tim ta, xô ngã và dìm ta dưới hố cát bùn lầy,... Ta hãy vẫn cứ cười.
  
Cười để biết rằng đối với ta, họ chẳng là gì.
 
Cười để cho họ thấy rằng, sự ích kỷ xấu xa nơi con người họ chẳng thể làm gì nổi ta. 
 
Cười để cho họ thấy rằng, dù ta có vấp ngã, ta vẫn có thể vững vàng đứng dậy và bước tiếp.
 
Và khi gặp họ, ta hãy cười thật lớn.
 
" Cuộc đời là một chặng đường dài để đi, có những bước đường thật thẳng và dễ đi, nhưng cũng có bước đường thật gập ghềnh, khấp khỉu, quanh co...Hãy cười và bước thật tự tin để đi đến tận cuối cùng ".
 
Nụ cười, cũng làm cho cuộc sống của mỗi người tốt đẹp hơn. Hãy cười lên, bạn nhé! 

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

Học cách mỉm cười với cuộc sống!


Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định...
Dạo này tớ thấy cậu gầy đi nhiều, dù cậu vẫn tươi cười và nói huyên thuyên, nhưng tớ cảm nhận rằng cậu đang có tâm sự, chẳng qua cậu đang cố ép mình vui trước mặt mọi người thôi.
 
Có lẽ cậu sợ mọi người biết cậu đang buồn phải không? Cậu không muốn ai thương hại mình! Đừng che giấu những nỗi buồn của mình bằng những cảm xúc không có thật! 
 
Cậu, dạo này mất ngủ triền miên, đêm online rất khuya ngồi trước máy mà chẳng biết phải làm gì, cứ nhìn như thế, cứ gõ những dòng vô nghĩa trong bản word và xóa đi lúc nào chẳng hay. 
 
Cậu mở máy như một thói quen và cứ nhìn chăm chăm vào màn hình. Cậu mong tìm được một người bạn cũng online khuya như cậu, mong tìm được một ai đó để tâm sự, một chút thôi, nhưng dường như cậu đang thất vọng?
 
Cậu biết đấy,có đôi lúc nhìn sang bên cạnh, cậu chẳng thể tìm thấy ai. Có đôi lúc cậu cần một người để lắng nghe, nhưng đâu phải mọi việc lúc nào cũng suôn sẻ. 
 
Tớ đã nghe đâu đó một câu nói “những người hay cười là những người dễ buồn nhất” cậu hay cười, nụ cười của cậu làm nhiều người vui lây, lúc ấy cậu rạng rỡ và xinh đẹp hơn bao giờ hết nhưng có đôi lúc tớ… mong nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, tớ muốn nhìn thấy cậu được chính là mình – một trái tim yếu đuối luôn cần được sẻ chia.
 
Học cách mỉm cười với cuộc sống! 1
 
Xin cậu đừng sợ người khác thấy mình gục ngã mà cố làm ra vẻ như mình đang mạnh mẽ và đừng cố lao vào một việc gì đấy, miệt mài, say mê như để thời gian trôi qua thật nhanh, để cậu quên đi một chuyện gì đó không vui đến khi mệt nhoài.
 
Đã làm người ai cũng vậy thôi, ai cũng có lúc yếu đuối và mệt mỏi. Quan trọng là cậu phải biết đối mặt với bản thân mình cậu hãy khóc khi nào cậu muốn, đừng ngại người khác cười mình, cậu hãy khóc vì bản thân mình!
 
Nhiều khi cậu tự hành hạ bản thân mình. Tớ biết khi ấy cậu thực sự bối rối. Tớ cũng hiểu khi ấy cậu thấy rất mệt mỏi và bốc đồng, tớ sợ mỗi lúc cậu buồn, nỗi buồn của cậu quá lớn, thì cậu sẵn sàng làm những việc tồi tệ nhất có thể. Chỉ trong lúc đó mà thôi. Nhưng … xin cậu hãy nghe tớ. Không ai thương cậu bằng chính bản thân mình đâu … là cậu mà thôi!
 
Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định.
 
Vì thế mà, hãy cứ yêu thương, hãy cứ ước mơ, hãy cứ là chính bản thân mình, hãy buông tay khi không thể níu giữ, hãy cứ khóc đi nếu như sức chịu đựng vượt qua giới hạn của bản thân và ngủ một giấc thật dài thật sâu để những nỗi buồn sẽ trôi vào quên lãng… Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống!
 
Quay trở về với cậu của ngày hôm qua, tươi vui, trong sáng và đầy sức sống của cô gái tuổi đôi mươi nhé, được không?…

Yêu có gì là vui?


Tình yêu đôi khi sẽ mang đến nhiều sầu muộn, nhưng đó là chuyện của một tương lai nào đó mờ mịt và chẳng định hình.Thì khi vẫn còn nhau, hãy cứ yêu đi, vui lắm!
Hơn một lần bạn bè nhìn tôi và hỏi rằng “yêu có gì vui?”.
 
Tình yêu không chỉ gắn với hạnh phúc, nụ cười, yêu thương mà còn có những hờn giận, cãi vã, bất đồng. Có như vậy mới gọi là tình yêu. Những cuộc tình êm đềm quá đôi khi lại rất buồn, bởi người ta rất dễ quen với cảm giác hạnh phúc và sẽ không thể chịu nỗi những mất mát, đau đớn khi hạnh phúc ấy bắt đầu rạn nứt.
 
Yêu có gì vui – khi một lần trễ hẹn, một cú điện thoại lỡ cũng khiến ta chìm trong những câu hỏi từ phía còn lại. 
 
Yêu có gì vui – khi phải tạm gác những cuộc hẹn cùng bạn bè mà dành thời gian cho người mình yêu. 
 
Yêu có gì vui – khi yêu nghĩa là đặt hạnh phúc của mình vào tay của người khác. Bạn sẽ không thể làm chủ được tất cả sự việc chung quanh mình. Và yêu, có nghĩa là chấp nhận sẽ có một rủi ro nào đó của sự chia tay. 
 
Yêu có gì vui – ừ thì tình yêu có quá nhiều bất trắc. Sau đó thì sao? Có chắc rằng một cuộc tình dài rồi sẽ đi đến một cái kết trọn vẹn. Người ta vẫn yêu nhau và chia tay đầy đấy thôi. 
 
Thế sao người ta vẫn yêu nhau?
 
Có lẽ, yêu đúng là chẳng có gì vui. Nhưng người ta yêu, là để không còn cô độc. Để có một bờ vai đi về mỗi khi mệt nhọc, để có một bàn tay nắm ta lại mỗi khi muốn buông xuôi, để có một ánh nhìn ấm áp khi ta tuyệt vọng. Để ta được thấy không chỉ riêng ta đang sống trong thế giới này!
 
Yêu có gì là vui?
 
Có lẽ, yêu đúng là chẳng có gì vui. Nhưng người ta yêu, là để được tha thứ. Khi một ai đó thực sự yêu ta, người sẽ luôn sẵn sàng tha thứ cho những lỗi lầm ta mắc phải dẫu là với bản thân ta, hay với người. Người có thể hờn trách ta, nhưng sẽ chẳng bao giờ oán ghét. Đơn giản, cũng giống như cách ta yêu người, người cũng yêu ta còn hơn cả chính mình nữa. 
 
Có lẽ, yêu đúng là chẳng có gì vui. Nhưng người ta yêu, là để được lắng nghe một ta-với đủ moi cung bậc cảm xúc, một ta-khó-chịu, một ta-yếu-ớt, hay một ta-ương-ngạnh. Ta của khi ấy dẫu chẳng là gì trong cái xã hội ồn ào ngoài kia, nhưng vẫn giữ vị trí quan trọng nhất trong thế giới của người, mỗi tâm tư ta thốt ra, dẫu chẳng ai ngoài kia để tâm, người vẫn sẽ chăm chú đón nhận, rồi đơn thuần nắm lấy tay, nhìn vào mắt ta và bảo rằng người hiểu.
 
Có lẽ, yêu đúng là chẳng có gì vui. Những người ta yêu, là để tìm thấy phần tốt đẹp bên trong con người mình. Những tháng ngày không có tình yêu, một ta dẫu kiêu hãnh đến đâu cũng khó thoát khỏi những hồ nghi về giá trị bản thân, để dẫu đi đâu hay làm gì, ta biết mình luôn có một phần vô cùng tốt đẹp nào đó được người cất giữ cẩn thận ở đấy.
 
Có lẽ, yêu đúng là chẳng có gì vui, khi đón chờ trước mắt ta là biết bao bất trắc, chông gai. Nhưng nhiều người vẫn cứ đi từ nỗi đau này sang nỗi đau khác, cốt tìm thấy cho mình một hạnh phúc đích thực, như bản năng tất yếu. Bởi vì, lý do lớn nhất khiến người ta yêu là để được yêu trở lại, thế thôi.
 
Tình Yêu với cái quyền năng vô hạn của mình có thể đảo tung mọi lề thói của cuộc sống, khiến nó dẫu mang bất kì cung bậc nào, buồn hay vui, đều trở nên sống động hơn. 
 
Người ta yêu, như một cách khẳng định cuộc sống, để mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể hướng suy nghĩ về một người nào đó và thầm mong người ta cũng sẽ nhớ về mình, để mỗi buổi đêm có thể cầu chúc ai đó ngon giấc, để bầu trời không chỉ đơn thuần là những mảng màu xanh trắng, mà còn chất chứa cả niềm hân hoan lẫn nỗi buồn tủi, và để biết mình vẫn còn những xúc cảm mãnh liệt, vẫn đang tồn tại rất mạnh mẽ, ít nhất là trong thế giới của một người.
 
Mà để được hạnh phúc trong tình yêu, có cách nào khác ngoài việc yêu hết mình?
 
Tình yêu đôi khi sẽ mang đến nhiều sầu muộn, nhưng đó là chuyện của một tương lai nào đó mờ mịt và chẳng định hình.
 
Thì khi vẫn còn nhau, hãy cứ yêu đi, vui lắm!

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Yêu thương nhiều hơn từ ngày Anh ra đi


Sau ngày Anh ra đi, Em không còn tình yêu của Anh, nhưng Em nhận được nhiều tình yêu thương hơn từ những người xung quanh.
Sau ngày Anh ra đi Em yêu thương bản thân mình hơn.

Em có nhiều thời gian hơn để nghĩ về chính mình, về hiện tại và tương lai.

Em không còn thức những đêm dài để trò chuyện cùng Anh, ngủ sớm hơn và thức dậy khi bình minh đến, để kịp cảm nhận được những thứ nhỏ bé bên ngoài cuộc sống kia đang ra sao, điều mà trước đây Em đã bỏ qua mất.

Em học được cách tự mình xoay sở với những khó khăn trong cuộc sống, biết rằng dù một mình thì Em vẫn sẽ tự động viên bản thân và cố gắng làm tốt nhất có thể.

Yêu thương nhiều hơn từ ngày Anh ra đi 1

Sau ngày Anh ra đi, Em yêu thương gia đình nhiều hơn.

Em nhìn thấy ánh mắt lo âu của mẹ khi nhìn Em buồn bã, vì thế mà mà Em biết mạnh mẽ cũng là một cách yêu thương bố mẹ hơn.

Em hiểu được tình yêu thương thật nhiều của bố khi bố nói: con gái đừng buồn, người yêu thương con thật lòng sẽ không bao giờ làm con phải khóc và khổ đau.

Thay vì gọi điện, nhắn tin cho Anh, Em sẽ gọi điện cho bố mẹ mỗi ngày.

Em hiểu cảm giác chờ đợi khi Em từng chờ Anh, vì thế Em sẽ không để bố mẹ phải chờ Em. Em sẽ về với mái ấm nhỏ của mình ngay khi có thể.

Sau ngày Anh ra đi, Em yêu thương bạn bè nhiều hơn.

Anh có thể bỏ mặc Em khóc trong đêm, nhưng bạn bè là người thức đêm cùng Em và khuyên Em đừng khóc.

Anh mang tình yêu của Anh đi tặng cho người con gái khác, còn Em nhận lại được từ bạn mình một tình cảm đáng quí hơn tình cảm Anh đã dành cho Em.

Yêu thương nhiều hơn từ ngày Anh ra đi 2
Anh có thể buông tay để Em lại một mình trên đường, còn bạn bè là người nắm tay Em đi một con đường khác.

Sau ngày Anh ra đi, Em không còn tình yêu của Anh, nhưng Em nhận được nhiều tình yêu thương hơn từ những người xung quanh.

Em cũng biết yêu thương nhiều hơn.

Và như vậy có gì đáng buồn đâu, khi trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, mây vẫn bay, còn Em vẫn yêu thương và được yêu thương mỗi ngày.

Em được gì sau mỗi cuộc chia tay?


Người ta có quá nhiều cách để thổ lộ tình cảm chân thành từ tận đáy tim, nhưng vẫn chỉ có một câu nói khiến người nghe phải nghẹn đắng… “mình dừng lại đi em…”
Người ta có quá nhiều cách để bắt đầu một mối tình, nhưng chỉ có một cách duy nhất để kết thúc nó, đó chính là chia tay…
 
Người ta có quá nhiều cách để thổ lộ tình cảm chân thành từ tận đáy tim, nhưng vẫn chỉ có một câu nói khiến người nghe phải nghẹn đắng… “mình dừng lại đi em…”
 
Người ta có vô vàn cái tên để định nghĩa cho hai từ “hạnh phúc”, nhưng vẫn phải thắt lòng khi âm ỉ một thứ hạnh phúc có tên là buông tay…
 
Rời xa nhau, người ta có đủ lý do để ghét, để quên, để vô tình, để hờ hững… nhưng sao vẫn mãi đau đáu trong lòng một nỗi nhớ không biết đến bao giờ nguôi ngoai…
 
Hai đường thẳng song song sẽ chẳng bao giờ chạm nhau mà dừng lại, hà cớ gì cứ muốn chúng cắt nhau một lượt rồi vĩnh viễn rời xa… Những tháng ngày đó, cái gì qua cũng đã qua, nhưng lòng vẫn chẳng nỡ đi xa một khoảng trời ngọt ngào bao miền kí ức…
 
Có những lúc em đắng lòng trở về với hiện thực, về với từng giây từng phút chếnh choáng khi không có anh. Về với những khoảng lòng chông chênh cho những xúc cảm khó gọi thành tên, có cái gì như nhớ nhung, rồi lại như hờn trách…
 
 
Em chẳng biết làm gì khi nỗi nhớ cứ len sâu vào từng ngõ ngách, ngấm đến từng tận tế bào bé nhỏ, từng thớ thịt nguội lạnh trong trái tim em. Nỗi đau cứ ngự trị dài lâu như chờ ngày con tim em bị xé toạc. Nhớ đến vô cùng, anh có biết không?
 
Em được gì sau mỗi cuộc chia tay? 1
 
Sao tình yêu cứ phải như những hạt thủy tinh, bé nhỏ lung linh nhưng dễ dàng vỡ vụn…?
 
Sao tình yêu cứ phải như nắm cát, nắm hờ cũng trôi tuột mà xiết mạnh cũng vội rơi đi…?
 
Sao tình yêu cứ phải như trái bóng bay, càng lên cao lại càng xa tầm với, càng chấp chới lại càng khó níu giữ đầu sợi dây…?
 
Sao tình yêu cứ phải như trò chơi rượt đuổi, anh đang đứng lặng đấy nhưng sao tìm hoài, tìm mãi em vẫn chẳng đuổi kịp anh?
 
Sao tình yêu cứ phải như đóa bồ công anh, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm những cánh hoa bé li ti phải rời xa theo chiều gió cuốn…?
 
Sao tình yêu không là những con sóng cuộn, vỗ nghìn năm vào bờ cát cho đến vĩnh hằng…?

Em được gì sau mỗi cuộc chia tay? 2
 
Em tự hỏi mình sẽ được gì sau mỗi cuộc chia ly? 
 
Khi từng người đến rồi lại vội vàng đi trong phút chốc. 
 
Em khóc mệt rồi, nhung nhớ cũng mệt rồi. 
 
Thương tổn cũng đầy rồi, nhưng hụt hẫng vẫn chưa thể vơi đi…
 
Từng giọt nước mắt ướt đọng trên khóe mi...
 
Nhưng sao không trôi hết đi những nhớ thương kia cho em được nhẹ nhõm?
 
Sao cứ buộc em phải nhớ đến quặn lòng một bàn tay, một cái ôm, một đôi môi ngọt?
 
Sao cứ buộc em phải đắng đót vì một người chẳng hề nhớ tới em…
 
Sao cứ buộc em đem lòng yêu lấy một người chẳng thể ở cạnh bên...
 
Buộc em cười đùa khi gần anh là một người con gái khác…
 
Nếu cuộc đời này có thật một điều ước vương trên cánh hạc...
 
Em chỉ xin rằng điều mãi mãi của tình yêu chẳng phải là nỗi nhớ không thể nào quên…

Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế đấy…


Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn… Anh ấy dạy con… biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấy mới có con để yêu …
Con vô tâm quá, đúng không Mẹ!
 
Có lúc con quên màu tóc Mẹ. Đã một thời giãi nắng dầm mưa.
 
Có lúc con quên nhìn trán Mẹ. Còn bao nhớ thương dù ta lớn khôn rồi…
 
Anh ấy hỏi con ngày sinh nhật mẹ kéo con đi khắp phố phường chọn cho mẹ một món quá giản dị nhưng anh chắc mẹ sẽ thích.
 
Anh ấy trách con sao mỗi lần nhắc tới mẹ con đều tránh, và lảng đi nói chuyện khác...
 
Anh ấy dạy con thế này đấy…
 
Mỗi người đều có một người mẹ của mình, mỗi người đều có một vòng tay thương yêu như thế… Và con cũng không muốn nằm ngoài quy luật đó, bởi con biết rằng, đó là món quà ngọt ngào nhất mà cuộc đời ban tặng cho mỗi chúng ta…
 
Khi hình hài con sống trong lòng mẹ, thì cũng là lúc con biết tập đếm yêu thương… Chín tháng mười ngày mẹ sống trong chờ đợi, hy vọng đứa con bé bỏng chào đời. Chín tháng mười ngày mẹ biết cuộc đời mẹ đã có thêm một tình yêu nữa, thêm một động lực nữa để mẹ sống ở trên đời khi khổ đau không ngừng bám riết mẹ.
 
Chín tháng mười ngày con sống trong mẹ, sống trong ngọt ngào mà mẹ dành tặng, như là một lẽ hiển nhiên…
 
Con đã từng nghĩ đó là lẽ hiển nhiên, hiển nhiên phải thế, hiển nhiên mẹ phải chăm lo cho con từng miếng ăn tấm áo, hiển nhiên phải vỗ về con mỗi lúc con khóc, hiển nhiên đưa tay cho con nắm lấy, khi con cảm thấy mình chơi vơi,…
 
Nhưng rồi anh ấy hỏi con… em thấy sao nếu 1 ngày em mất mẹ, em gọi mẹ mà mẹ ko thưa, em thèm ăn bánh trôi bánh chay gọi điện về nhắc mẹ làm cho em mà ko ai nghe máy, em muốn bảo mẹ rằng em đi chơi khuya mẹ ngủ trước đi cũng ko ai trông cửa đợi em về…
 
Em nghĩ thế nào khi thấy xung quanh em có những mảnh đời không biết đến bàn tay mẹ, mái tóc mẹ, đôi mắt mẹ và bữa cơm mẹ nấu.
 
Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế đấy… 1
 
Em cũng muốn con em… sẽ gọi em là mẹ và yêu em phải không?
 
Con biết rằng, chẳng có lẽ hiển nhiên nào sống giữa tình mẹ con mình cả, chỉ có tình yêu của mẹ đã làm nên những điều ấy, đã làm tất cả vì những đứa con thơ…
 
Khi con chập chững biết đi, điều đầu tiên con thấy là dòng nước mắt của mẹ, nóng hổi, mặn mà. Giọt nước mắt hạnh phúc vì con bé bỏng đã chập chững bước đi được những bước đầu tiên trong cuộc đời.
 
Khi con bước vào lớp một, mẹ dắt tay đến trường, con òa khóc như một đứa trẻ sợ bị mất mẹ khi đến một nơi xa lạ mà con không hề biết. Đứng trước cổng trường khi bóng con đã dần khuất, mẹ gạt đi dòng nước đang chực chờ ở trên khóe, cay cay…
 
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị đánh đòn lần đầu tiên vì đi chơi cùng bạn về muộn mà không báo trước với mẹ.
 
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị mắng vì điểm kém …
 
Anh ấy dạy con rằng… nếp nhăn ấy, khóe mắt ấy, dáng đi ấy, bơ vai gầy ấy là suốt 1 đời mẹ chăm con nên người… vì mẹ nào chẳng thương con… Con khôn lớn, xinh đẹp, giỏi giang như thế này cũng vì mẹ dadx mất bao nước mắt cho con, con thương mẹ lắm.
 
Và con…
 
Đã có lúc con quên đi màu tóc mẹ, chẳng còn xanh như thuở đôi mươi… Tóc mẹ đã ngả màu theo tháng năm nhọc nhằn nuôi con lớn, một màu tiêu muối mà con cảm thấy đau lòng.
Đã có lúc con quên đi bàn tay mẹ, chẳng còn mịn màng trắng trẻo như xưa… Chỉ còn là đôi tay đã chai sần đi vì vất vả, cả cuộc đời tất tả với gành hàng rong…
 
Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn… Mọi người đàn bà đều muốn mình trẻ mãi, mẹ đánh đổi trưởng thành trong con để lấy tuổi già…
 
Đã có lúc con quên đi dáng mẹ, đứng trước hiên nhà mỏi mòn ngóng con thơ… Lúc chiều chập choạng buông những tiếng thở dài thườn thượt, mẹ lặng lẽ đợi con trở về…
 
Con đã quên nhiều hơn mình chỉ được quên như thế. Quên đi mẹ hao mòn trong những chiều sương, quên đi những yêu thương mẹ dành cho con mà tưởng chừng như đó là gánh nặng. Quên đi một tiếng ru hời khi con đã xa nôi…
 
Con từng dối lòng mình, rằng con không cần tình yêu này hơn nữa, con từng dối lòng mình rằng mình chẳng cần lần lựa bước chân qua, con từng dối lòng mình rằng sẽ chẳng hề rơi nước mắt vì mẹ khi xa… Nhưng mà, không thể.
 
Anh ấy dạy con… biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấy mới có con để yêu …
 
“Hát khúc hát ai quên mình có Mẹ. Một ngày kia lặng lẽ bên cuộc đời.
Cánh cò, cõng nắng, cõng mưa. Mẹ tôi cõng cả, bốn mùa gió sương…”
 
Con yêu mẹ và cảm ơn anh ấy đã dạy con như thế …

Tình yêu của em có hình gì?


Em chọn hình gì để gọi tên tình yêu? Hay em sẽ lấy tên anh, để đặt tên tình yêu đó, đặt tên cho cả trái tim em...
Đã bao giờ em thử dừng lại, rồi lắng lòng mình và nghĩ tình yêu của mình có hình gì chưa?
Chẳng phải tình yêu là vô hình hay sao?
Thế mà, tình yêu có hình thật đấy!
Có thể, tình yêu là một hình tam giác…
… hình trái tim đứng ngược, để nhắc ta rằng yêu một người nào đó, là sẵn sàng dốc hết những yêu thương mình có, dù giản dị, đơn sơ nhưng chân thành, để quan tâm, chăm sóc cho nhau. 
… là hi sinh cho người mình yêu, là đặt nụ cười của mình lên tay một người khác, dù có thể đớn đau, dù biết đâu sẽ có một ngàyyêu thương kia hóa thành mũi kim sắc nhọn.
Có thể, tình yêu là một hình vuông…
… khi bốn cạnh bằng nhau tựa như yêu thương bốn mùa vẫn đều đặn từng ngày vẫn thế. Khi yêu thương từng giây, từng phút vẫn ngọt, vẫn sâu dù không biết mãi mãi là ở đâu…
Có thể, tình yêu là một hình thang…
… khi hai cạnh song song không dài bằng nhau, tựa như em và anh, ngỡ như những ẩn số khác biệt, vẫn gặp nhau ở một góc khuất nào đó cuộc đời, vẫn đến với nhau, và vẫn nguyện yêu nhau.
… như những con đường dù ngắn, dù dài, vẫn có nhau, và vẫn được ở cạnh nhau…

Tình yêu của em có hình gì? 1
Có thể, tình yêu là một hình bầu dục…
… khi yêu thương không phải lúc nào cũng bình yên đến thế, sóng gió vẫn ở quanh và ngày mai chẳng biết điều gì sẽ đến.
… chỉ biết rằng yêu thương vẫn nối liền và không thể nào đứt gãy…
Có thể, tình yêu cũng như hình cầu của trái đất…
… khi ở cạnh nhau cũng có nghĩa là đang cách xa nhau một vòng trái đất
… khi xa nhau cũng có nghĩa là đang bước từng bước gần hơn để được về cạnh nhau
… nên hãy trân trọng từng phút khi được bên nhau, vì trái đất hình cầu để không ai nhìn được quá xa về phía trước, nên, hãy bước thật chậm cùng với nhau.
Có thể, tình yêu là một hình tròn vừa vặn…
… để dù có xa nhau mấy, đi hết một vòng, người ta cũng được trở về cạnh với nhau…

Tình yêu của em có hình gì? 2
Và…

Có thể tình yêu là cảm xúc, là những vương vấn khó nguôi của một trái tim hướng về một trái tim nào đó…
Có thể tình yêu là những nụ cười vẩn vơ khi cùng nhau xuống phố, trời chợt đổ mưa rồi vai nép vai, hai bóng người đi cạnh nhau lặng lẽ… Lòng dào dạt những an yên…
Có thể tình yêu là cái nắm tay khi một bàn tay bỗng nhiên thấy lạnh, bàn tay còn lại lần lữa những yêu thương để siết chật chặt, rồi ủ ấm nhau…
Có thể tình yêu là một cái ôm, dù là giữa trưa hè nắng gắt vẫn không ngột ngạt, mà chỉ thấy những dịu êm…

Có thể tình yêu chỉ là một cái tựa vai thật khẽ, khi mỏi mệt nhiều rồi, người ta cần dựa vào nhau…
Hữu hình mà vô hình, đó mới là tình yêu…  Hạnh phúc lọc chắt trong đớn đau, đó mới là tình yêu…
Em đã chọn được cho mình hình gì để gọi tên tình yêu? Hay em sẽ lấy tên anh, để đặt tên tình yêu đó, để đặt tên cho cả trái tim em.

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Thư gởi kon trai

- Alxon -

Tittle: thư gởi kon trai
From: Kon gái
To    : Kon trai

Kon trai thiệt lạ!


Vừa hôm wa họ nói iu kon gái, nói sẽ k bao giờ từ bỏ. Hôm nay họ lạnh lùng, không chào kon gái, k nc zới kon gái, k trả lời tin nhắn của kon gái.
ð  Cứ tưởng chỉ kon gái biết làm kiêu, hoá ra kon trai cũng biết làm kiêu đếy ^.^
Vừa hôm wa họ lo lắng phone cho kon gái khi kon gái nói k mún làm bạn zới họ nữa. Hum nay họ lạnh lùng đi wa kon gái như những người chưa hề wen bít.
Lạnh wá. Kon gái dùng mình. “Mình đã sai rồi sao???”T_T
ð  Cứ tưởng chỉ kon gái biết tự ái, hoá ra kon trai tự ái kòn ghê hơn (Ai bảo kon gái làm kiêu, k thèm nghe đt @.@!)
ð  Cứ tưởng chỉ kon gái bít giận hờn ngốc nghếch, hoá ra kon trai kũg zậy. Ngốc thật!=.=

Kon trai ah! Mấy kái câu đó đó… Chỉ là giận wá nên kon gái nói zậy thui mừ!T_T  Kon trai đừng giận kon gái nữa nha Bj jờ kon gái đang bùn lém nè.
K được đi chơi kùg kon trai, k được nhìn kon trai cười zới kon gái,…gặp kon trai kũg ngại nữa T_T. Mún nc zới kon trai nhưng kon trai lạnh lùng wá. Kon gái sợ lạnh lém! (Bình thường kon trai zẫn cười thật tươi khi nhìn thấy kon gái mà. Ấm lém đó ^-^)
Mún rủ kon trai đi chơi nhưng seo khó wá. Lúc nèo bên kon trai kũg kó bít bao bạn bè.v_v Kon trai bít hok. Kon gái mún đi chơi kùg kon trai nè. Mún tặng kon trai con khủg long mà kon gái tự ghép nè (dễ thương lắm ah nha^^). Mún kùg kon trai đi tô tượng nữa!
Bùn wé! Mún nói chuyện zới kon trai wá. Lấy hết kan đảm để nt hỏi thăm kon trai. Zậy mừ kon trai hẻm nhắn lại. Buồn wé! Lại xấu hổ nữa! Từ mai gặp kon trai hẻm bít sẽ thế nèo đây?T.T?

Kon trai àh! Kon gái xin lỗi mừ! Kon trai đừng giận kon gái nữa nha? Kon gái bít kon trai tốt bụng lém mừ. Kon trai sẽ không để bụng đâu. Đúng hem^^
Kon gái sắp zề wê òy. Kon gái sẽ nhớ kon trai lém. Sẽ bùn lém nếu không được đi chơi kùg kon trai trước khi zề. Sẽ khóc nếu kon trai kòn giận kon gái mất.T_T <Kon trai kũg bít kon gái hay khóc lém mừ!>.

Kòn nữa. Kon trai đừng chuyển đi được hem. Sau 1 tháng hè lên mừ không thấy kon trai chắc kon gái sẽ bùn lém.hìhì.(Câu này kon trai koi như không nhìn thấy nha’@@)

                                                                                                                                -NHg-
note: cái nỳ mềnh vít từ 19/06/2009 dành choa ku cùng xóm (tự nhiên quên tên :p)

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Có nhiều thứ để đánh đổi, tại sao lại luôn là tình yêu?


“Chúng tôi đã từng nghĩ là người ta yêu mình, yêu sâm đậm nhưng thực ra chúng ta yêu bản thân mình hơn. Thoát khỏi những ràng buộc vốn có, chúng ta mới thấy mình cô độc. Có lẽ trên con đường chúng ta đi tìm kiếm tình yêu, thực ra cái mà chúng ta kiếm tìm từ đầu đến cuối chẳng qua là một góc ấm áp cho trái tim cô độc và cho cơ thể lạnh lẽo của mình mà thôi.”

Cô bạn tôi sắp đi du học, và điều khiến cô ấy băn khoăn trước mắt là mối tình 4 năm sắp đối mặt với giây phút ly biệt. Cô ấy nói với tôi rằng, có hai sự lựa chọn, hoặc là chia tay ngay lúc này để cả hai đều không cảm thấy đau khổ, hoặc là đợi một thời gian cho cả hai trở nên nguôi ngoài dần, trái tim theo khoảng cách mà dần nguội lạnh, rồi từ từ sẽ đến lúc phải chia tay. Hỏi tại sao không tiếp tục cố gắng, đáp lại tôi chỉ là một nụ cười buồn.

Tôi có một anh bạn, phong độ, đẹp trai, nhiều tài lẻ, các em xin chết không đếm nổi, và những mối tình của anh ta thì nhiều như lá rụng từ không tên đến không nhớ nổi tên, chung quy anh ta có thể yêu, thích cảm giác yêu thương và chiều chuộng, vuốt ve cảm xúc của người khác, nhưng lại sẵn sàng để cô bạn gái một mình, vì một trận bóng đá, vì một người bạn cần giúp đỡ, hay đang dở tay AOE với vài thằng chiến hữu. Hỏi, sao không để tâm hơn vào tình yêu, đáp lại tôi chỉ là một ánh nhìn lơ đễnh.

Một cô nàng nữa, có rất nhiều người theo đuổi, đã từng trải qua vài mối tình, cô không phải kiểu con gái lăng nhăng, đùa đòi, có đôi chút đa cảm và đa tình. Người yêu cô ai cũng tốt, cũng chăm sóc chỉn chu hết mực. Nhưng cứ hễ chán, không vừa ý, hay đôi chút mệt mỏi là lại chia tay, rồi cô đơn không chịu được lại quay lại, cái vòng quay luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại, yêu, rồi lại đau, rồi lại yêu. Hỏi, sao không chân thành với tình yêu hơn, đáp lại tôi là một tiếng thở dài.
Tôi cứ tự hỏi mình rằng có nhiều thứ để đánh đổi, tại sao cứ luôn là tình yêu. Phải chăng thế hệ trẻ bây giờ không còn trân trọng và đánh đổi mọi thứ vì tình yêu như thế hệ đi trước. Như bố tôi vẫn kể rằng ông đã phải theo đuổi mẹ kiên trì lắm, qua được cửa ải của mẹ, của các anh chị em, của ông ngoại rồi của bao nhiêu vệ tinh xung quanh, ông vẫn cười đùa như là bày trận trong tam quốc, nhưng tình yêu đó bền vững và thành quả là hai đứa con xinh xắn là chúng tôi đây.

Hỏi về tình yêu, đa phần nghe những câu trả lời, yêu cho vui thôi, yêu không xác định gì, cứ yêu đi rồi để mai tính, tôi thấy bản thân mình cũng trở nên mất kiên nhẫn vì tình yêu. Có lẽ, người ta rất cần ai đó bên mình để lấp đầy khoảng trống, nhiều hơn là để quan tâm, chăm sóc và chia sẻ-mục địch chính của tình yêu.
Cô đơn thực tế là đáng sợ vậy sao? Tôi nghĩ rằng, cũng như tình yêu, cô đơn chỉ là một thứ cảm xúc. Khi chưa quen biết hay yêu thương một ai, cảm giác cô đơn không khiến bạn khắc khoải và quặn đau như khi ai đó bước ra khỏi cuộc đời bạn, và cũng như thời điểm đến khi người ta bước ra đã quá xa và quá lâu. Yêu một ai đó cũng sẽ đến lúc bước qua khoảng thời gian lãng mạn nồng nhiệt để đi vào nốt lặng của thói quen, khi đó tình yêu cũng không khiến bạn miên mang , hồi hộp hay hoan hỉ. Vậy thì cô đơn hay là yêu thương đều là do cách bạn chọn.

Khi đang cô đơn hãy suy nghĩ thật kĩ, tình yêu là một lời hứa có điều kiện bạn tự ràng buộc mình vào, dù tốt hay xấu, dở hay đều là bạn chọn, nếu không sẵn sàng, hãy chọn cô đơn. Khi chấp nhận ai đó bước vào cuộc đời mình, làm xáo trộn hay thay đổi nó theo hướng bạn không muốn, thì cũng kiên nhẫn và nỗ lực vì nó, đó là cách bạn chọn hạnh phúc của mình, chọn ràng buộc thay vì tự do, được yêu thương thay vì cô đơn. Có nhiều thứ đáng để đánh đổi hơn, khi bạn có tình yêu, đừng do dự mà hãy nắm giữ thật, sẽ không có cánh cửa nào tốt hơn nếu bạn không làm tốt mọi công việc ở căn phòng thứ nhất, khi tất cả ở sau cánh cửa cũ còn dở dang, thì những căn phòng tiếp nữa cũng chỉ là lặp lại của vết xe đổ mà thôi.

Cái gì mới là bền vững trong một tình yêu. Theo tôi, đó là niềm tin và sự đồng cảm. Người yêu tôi rất bận rộn, có nhiều niềm đam mê và thường hay lơ là tôi những lúc tôi cần, nhưng thay vào đó anh ấy quan tâm đến tất cả những gì thuộc về tôi. Sẽ chẳng thể hiểu được nếu tôi không tin tưởng anh và anh không cố gắng để tôi hiểu. Tình yêu không phải cái gì đó quá nặng nề và khó xây dựng, với tôi, đúng nó chỉ là một tổ hợp cảm xúc, lúc này có thể là yêu sâu đậm, nhưng cũng có lúc hận hay hờ hững dửng dưng, có lẽ dễ bề tung hứng nên tình yêu khó đoán nhưng lại thu hút và khiến người người sầu muộn vì nó. 

Để nói rằng cố gắng thì không đúng, có lẽ phải là nỗ lực thì đúng hơn, cô đơn và yêu thương khác nhau ở chỗ này, khi cô đơn, bạn có trăm ngàn lựa chọn, với nhiều mối quan hệ, tương đương như tình yêu, không yêu cầu nỗ lực, cố gắng chỉ đơn giản là mang lại cảm xúc cho nhau, những hẹn hò, cafe, những cái nắm tay, đơn giản và không ràng buộc. Khi nỗ lực vì một ai đó, như vậy mới có thể là tình yêu, là khi bạn cho phép một người xa lạ khiến mình bận tâm, dù là đau lòng, hay hạnh phúc.

Vì vậy

Hãy chân thành vì tình yêu đáng để như vậy.

Hãy cố gắng để có thể chân thành vì tình yêu.

Hãy yêu thương và trân trọng những gì chúng ta đã cố gắng cho tình yêu.

Và dù tình yêu đi đến chặng đường nào thì hãy luôn hạnh phúc vì đó là niềm yêu thương đáng có của cuộc sống.

Cuộc sống có nhiều điều để đánh đổi, hãy nhường và dành thời gian cho tình yêu, đừng bỏ lỡ.

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Mối tình đầu ngọt ngào nhưng đầy tiếc nuối


Tôi biết anh vào một ngày nắng đẹp. tôi chẳng xinh, anh lại quá hoàn hảo (chỉ trong mắc tôi ). Anh là huấn luyện viên thể dục, tôi nằm trong những đứa được anh huấn luyện. anh cứ như một thiên thần trong mắt tôi vậy. anh làm cho mọi người xung quanh anh đều tràn ngập tiếng cười, anh vui vẽ và dễ gần lại có duyên ăn nói. Tôi nhút nhát lại ít nói. Dường như chúng tôi là hai thế giới trái ngược nhau. Không biết tại sao trong hàng đống những người anh quấn luyện anh lại để ý đến tôi. Anh hay cười với tôi nụ cười thiên thần khiến cho tôi dường như quên hết tất cả mọi mệt mỏi của học tập. tôi không như những cô nhóc cùng tuổi thích thần tượng những diễn viên hàng quốc mà người tôi thần tượng lại là anh, một người quá ư hoàn hảo.
Anh đã dần thay đổi tôi, bên anh nhiều nên tôi cũng học được nhiều đều,tôi hoạt bát hơn vui vẽ hơn và yêu đời hơn.
Sẽ chẳng có gì thay đổi nếu mọi chuyện vẫn như thế. Ngày cuối cùng anh dạy tôi, anh vẫn chọc phá vẫn cười với tôi. Khi biết tôi sắp xa anh tôi buồn lắm nhưng với một kẻ cao ngạo và ngang ngạnh như tôi sẽ không nói ra.
- nè, tiết cuối cùng rồi, cũng phải cho em cái gì đó để liên lạc chứ
- thôi đi pó ơi! Có gì đâu mà liên lạc,sâu bắn ngứa chết nên thôi ( sâu pó là biệt danh anh đặt cho tôi nhưng anh chỉ gọi tôi là pó hix đáng gét ) anh vẫn trêu tôi với cái giọng đáng gét đó.
Tôi lườm anh. Anh lại nhe răng cười thân thiện, thật là tức chết với anh mà.
- nói chơi chứ lấy đt ra đi đọc cho lưu nè 0909…
Tôi cười tươi lưu lại số của anh dù biết chẳng bao giờ tôi dám liên lạc với anh
Cũng bẵng đi một thời gian, số điện thoại đó tôi chỉ lưu mà không hề đụng tới.
Một ngày hè bình yên của tôi, tit …tit… tiếng chuông nhắn “ dạo này sao roi bo”
Tôi đọc mải mà chẳng ra lại số đt lạ hoắc. rely “xin lổi bạn là ai thế”
"tôi là một người rất quen mà lạ với bạn"
" tại sao bạn lại có số đt của tôi? Bạn là ai thế?"
" thế giờ mình cho bạn đoán nhá, ai là người đặt biệt danh cho bạn..."
Là anh sao? Chỉ có anh mới...có thật là anh sao????
chọc tôi cả buổi trời tôi mới biết là anh.
Tôi bất ngờ và hạnh phúc. Mỗi sáng anh lại nhắn tin cho tôi, chỉ là những tin nhắn đùa vui rồi chọc phá. Thế mà sao tôi hạnh phúc lạ lùng. Tôi vui vì những điều đơn sơ. Anh làm mùa hè của tôi ngập tràn tiếng cười.
*******
Không biết sao tôi nhắn tin cho em, em không gì nổi bật nhưng đã làm tôi phải chú ý ngay từ lần gặp đầu vì đôi mắt buồn thăm thẳm của em. dường như tôi muốn xóa hết mọi ưu buồn trong em. thời gian bên em tôi mới biết em vui vẽ và rất lanh lẹ nhưng vẫn ẩn chứa một nổi buồn xa xăm. Những ngày không gặp tôi thấy mình nhớ em,tôi biết em không là gì của tôi.
Xếp cuốn nhật kí lại tôi mĩm cười sent cho em một tin “ngủ ngon nhe pó”
Rely “ sâu náy ngủ ngon và mơ đẹp.”
****************
Tôi và anh ngày càng thân, chúng tôi cứ như một đôi tình nhân zị, anh bên tôi, quan tâm tôi, tôi vui lắm nhưng tôi không biết mình đối với anh là tình cảm gì. Cũng chẳng biết anh xem tôi là gì.
Anh đi cùng tôi về nhà bạn tôi chơi. Tôi hạnh phúc biết bao. Lúc đó nhìn anh cứ như trẻ con zị, cảm giác bên anh thật ấm áp. Thời gian êm đềm qua nhanh, tôi vô học anh cũng ít liên lạc, tôi nt anh cũng ít trả lời, tôi không hiu why nhưng bận quá tôi cũng không tìm hiểu đc.
*****************
Tôi thấy em thân với một người,nhìn em quan tâm người đó mà tôi thấy đau, em dành cho cậu ta một nụ cười rất ngọt. Dường như trong mắt em không còn có tôi nữa, em không còn dành cho tôi nhiều thời gian như thế nữa, có lẽ tôi yêu em mất rồi. nhưng có lẽ em không yêu tôi, nhìn em vô tư mà tôi ngẹn ngào. Người con trai đó tốt hơn tôi gấp trăm lần, vậy cũng tốt. Như thế em sẽ hạnh phúc hơn khi bên tôi. Có lẽ Tôi sẽ không làm phiền em nữa. tạm biệt em.
* * * * *
Một ngày, hai ngày anh không nhắn tin, lòng mình bối rối. hụt hẫn. sao anh lại như thế chăngr lẽ anh hiểu lầm hay sợ mình yêu anh nên anh tránh mình. không có anh mình sẽ ra sao.

Tính nói lời yêu em khi em ra trường nhưng h không thể rồi, dường như em đã có người yêu, trước mặt tôi cười nói với em còn chọc em với người đó nhưng em nào biết tôi khó chịu như thế nào,tôi đã yêu em yêu một cách âm thầm lặng lẽ.
* * * * * * * *
Anh không lien lạc, tôi cứ như muốn hét to lên rằng tôi nhớ anh. Tôi nhắn tin anh vẫn không trả lời, dường như anh tránh né tôi vậy.
* * *
Tôi sắp lấy vợ người mà tôi chưa từng yêu thương. Tạm biệt em nhá người con gái đi qua cuộc đời tôi. Chúc em hạnh phúc.
* * *
Cằm trên tay tấm thiệp cưới của anh. Tôi đau rất đau. Mĩm cười một nụ cười gượng nhất từ trước đến nay. Những giọt nước mặt lặng thầm chảy. Tình cảm đó chỉ thế thôi sao. Anh đã xa tôi thật rồi sao. Anh có biết đâu tôi iu anh nhiều lắm. Sao không đợi tôi hả anh.

Nó xuất hiện trong đám cưới của anh, không quá lộng lẩy nhưng nổi bật. Một cách nổi bật nhất trong mắt anh từ trước đến nay. Cố cười thật tươi, nó chúc anh hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng tiếp nó suốt buổi tiệc. Đến tận lúc nó về ánh mắt ấy vẫn hướng về nó.
Anh mĩm cười hạnh phúc em nhá người con gái đi qua cuộc đời anh.