Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Buông tay đi, anh nhé


Em hay anh, chia tay hay bị chia tay, buông lơi hay bỏ mặc, tất cả chẳng phải như nhau cả sao? Đều là yêu, chia xa và nước mắt. Em chấp nhận!
Buông tay đi anh nhé, em mệt mỏi với thứ tình cảm bấy lâu mà trách nhiệm nhiều hơn tình yêu ấy rồi!
Buông tay đi anh nhé, để mỗi người chúng ta không phải đau đầu, không phải gắng gượng cho cái tình yêu đã không còn mặn mà trước đây nữa!
Buông tay anh nhé, em không muốn anh phải chịu đựng vì em, không muốn anh bên em mà cảm giác trống rỗng vô định, không muốn vì em mà anh sống không thật với cảm xúc của mình!
Buông tay anh nhé, những kỉ niệm giờ đã là dĩ vãng, những cố gắng giờ chỉ còn là sự gồng mình gượng gạo, em mệt mỏi lắm rồi! Anh có hiểu không?
Buông tay anh nhé, chẳng còn cái ngày em hát anh nghe, em đòi anh chiều, em nũng nĩu anh dỗ dành nữa rồi. Giờ đây tất cả chỉ là thủ tục, tất cả chỉ như nhiệm vụ mà mỗi chúng ta phải làm hằng ngày thôi, phải không anh?
Buông tay anh nhé, để mình được sống với tất cả những gì mình muốn, mà không phải xem người kia có đồng ý hay không? Người kia có bị ảnh hưởng hay không? Người kia có muốn hay không?
Buông tay đi anh nhé! Sau này mình vẫn là bạn, sau này em sẽ vẫn nhớ những kỉ niệm ngọt ngào anh đã giành cho em.
Buông đi anh nhé! Em sợ cái cảm giác dần dần mất đi những yêu thương em hằng gìn giữ, em sợ một sáng mai thức dậy, cái em còn chỉ là kỉ niệm mà tình cảm của anh đã không bên em nữa. Cái trống rỗng, mất mát, hoang mang trong lòng em thiêu đốt em hằng ngày, hằng giờ, hằng phút, nhấn chìm em trong lo sợ cồn cào anh biết hay không?
Buông đi anh ơi, bên anh còn bao người tốt, cuộc sống của anh còn bao điều đẹp đẽ. Sao cứ để em mãi làm mất thời gian, sao cứ phải chịu đựng em, chấp nhận em như cái nhiệm vụ anh lãnh vào người như thế!
Buông tay đi anh ơi, em không chịu nổi nữa rồi! Thành đạt thì sao chứ, đủ đầy thì sao chứ, để những ngày lễ em thẫn thờ một mình nơi quán quen, những chiều Noel lạnh lẽo chỉ em bước một mình, để những đêm đông lạnh lẽo không tin nhắn của anh. Kỉ niệm lại ùa về khiến tim em nức nở. Anh còn đủ thời gian để hiểu nữa không anh?
Buông tay đi anh nhé! Sau này mình vẫn là bạn, sau này em sẽ vẫn nhớ những kỉ niệm ngọt ngào anh đã giành cho em. Chỉ là, em sẽ không bên anh nữa, không còn chăm sóc cho anh nữa cho dù vẫn còn rất yêu anh.
Buông tay, em chấp nhận tất cả những lời đàm tiếu. Em chấp nhận chôn chặt tình cảm của mình lần nữa, em chấp nhận mất anh nhưng giữ được tất cả kỉ niệm và tình cảm. Còn hơn bên anh, mà rơi rớt hạnh phúc đi dần. Thế anh nhé, đừng để em làm cho anh khó xử nữa, lòng em nay đã lạnh lẽo lắm rồi!
Buông tay anh nhé! Em nhẹ nhàng chọn cách xa anh.
Ừ, em hay anh, bị động hay chủ động, chia tay hay bị chia tay, buông lơi hay bỏ mặc, tất cả chẳng phải như nhau cả sao? Đều là yêu, rồi chia xa, đều là đổ vỡ, là nước mắt. Em chấp nhận!
Tình yêu, vốn dĩ không thể một bên níu kéo! Anh và em đã rẽ vào hai con đường không chung lối. Chỉ có thể nhìn mà không thể quay lại nữa.
Trừ khi... trừ khi, trên đời này còn phép màu. Vì vậy buông tay để giữ lại trong nhau những kỉ niệm ngọt ngào nhất được không anh?

Em là gì của anh?

Em gái, bạn gái như anh vẫn trả lời với các bạn của anh, hay người yêu như anh chỉ nói với riêng em? Em cứ thắc mắc mãi câu hỏi đó.

Anh chẳng chịu cho em lộ diện trên cái facebook của anh mặc dù trên ấy bạn anh xuất hiện hàng loạt.

Mình quen nhau được 4 tháng, niềm vui thì nhiều, nỗi buồn không biết có hay không? Đơn giản là lúc em không vui, em giận anh, anh biết cách làm cho em cười, anh biết cách làm cho cơn giận của em không bành trướng. Mình chưa to tiếng với nhau lần nào, nhưng sao em không cảm thấy anh yêu em da diết như em hằng mong muốn. Em chưa bao giờ nhìn thấy nơi anh mắt say đắm của một người đang yêu em, anh nhỉ?
Từ lúc quen nhau đến giờ, anh chẳng chat chít nhiều với em như những cặp đôi khác vẫn hay làm. Chẳng có những tin nhắn vào mỗi tối, chẳng có những lời chúc ngủ ngon. Khi em muốn gặp anh nhiều hơn, anh cũng chiều ý em. Vậy là ngoại trừ những hôm anh bận đi tụ tập với bạn bè, anh bận trực cho công ty, anh cảm thấy mệt, thì mỗi tối mình gặp nhau, đi ăn chè, tản bộ được gần 45 phút. Có lẽ em sẽ tin chắc “anh có yêu em” nếu khoảng cách nhà em và anh không phải chỉ dừng lại ở 200 mét, anh nhỉ?
Anh dẫn em đi gặp bạn bè của anh, nhưng chẳng bao giờ anh nói em là bạn gái của anh khi có ai hỏi em là ai? Câu trả lời luôn là “em gái”, “bạn”.
Anh chẳng chịu cho em lộ diện trên cái facebook của anh mặc dù trên ấy bạn anh xuất hiện hàng loạt. Anh bảo facebook không chỉ có bạn bè mà còn có những người làm ăn chung với anh, anh không muốn có những hình ảnh không nghiêm chỉnh làm ảnh hưởng hình ảnh của anh. Vậy mà, hình ảnh anh chụp với chị gái đùa giỡn vẫn hiện đều đều trên facebook; hình anh nhậu nhẹt, say xỉn vẫn đều đều trên facebook.
Lúc mới quen, hằng ngày, em say sưa online, vào facebook của anh, đọc bài viết, xem mọi hình ảnh trên ấy. Em thích comment, trêu ghẹo anh với hi vọng anh sẽ thấy vui, anh sẽ cười nắc nẻ khi nhìn thấy những dòng chữ ấy. Vậy mà đáp lại hi vọng của em là sự im lặng đến lạnh lùng. Bạn bè anh comment, trêu đùa anh, anh trả lời lại đầy phấn khởi, nhưng anh chẳng bao giờ trả lời em một chữ. Hay là anh sợ một câu nói, một lời nhắn sẽ làm mọi người biết em là ai?
Giờ đây, em không vững tin vào tình cảm em dành cho anh nữa. Ảnh minh họa: Internet
Anh ạ,
Nếu nhỏ bạn thân không nói với em rằng bạn trai của nó cũng ít khi nhắn tin, cũng ít khi chat thì có lẽ em đã tin rằng anh đang hờ hững với em.
Nếu nhỏ bạn thân không nói với em rằng bạn trai của nó ít sử dụng facebook và cũng không màng đến chuyện post hình, thì có lẽ em đã tin rằng anh đang chơi đùa với em rồi đấy.
Nếu không cảm nhận được đâu đó nơi anh có chút quan tâm đến em thì em đã tin rằng anh chỉ đang dùng em để khỏa lấp khoảng trống nào đó trong anh.
Và nếu như em không yêu anh, có lẽ giờ đây lý trí của em đã đủ tỉnh táo để nhận ra em không là gì đối với anh cả. Em mãi mãi đứng sau gia đình anh, những người thân của anh, các mối quan tâm hằng ngày của anh.
Giờ đây,
Em không vững tin vào tình cảm em dành cho anh nữa.
Em không biết mối quan hệ của chúng ta rồi sẽ ra sao.
Em hằng ao ước mình sẽ sống hết mình vì tình yêu, vì người đàn ông mà em đã chờ đợi quá lâu, nhưng sao sự hụt hẫng trong em ngày càng cao vời vợi.
Em không biết phải làm gì để cải thiện tình cảm của chúng ta hay em sẽ kết thúc mọi chuyện để em không còn bận tâm gì nữa.

Ai đó bảo rằng yêu là cho đi, không đòi hỏi nhận lại. Em bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, em đòi hỏi nơi anh quá nhiều, em sống ích kỷ hay em chưa hiểu anh, chưa hiểu thế nào là yêu một người?

Tớ và ấy - Ngốc nghếch và xấu xa như nhau


Nếu ấy nghe câu xin lỗi này của tớ chắc ấy khó hiểu lắm nhỉ. Nhưng tớ phải xin lỗi ấy.
Chúng ta quen nhau được 3 tuần, khoảng thời gian quá ngắn để kết thúc một mối tình, nhưng đủ dài để ta hiểu và biết được đến với nhau vì cái gì. Vì tình yêu ư? Không phải rồi. Thế thì vì sao nhỉ?
Để tớ nói trước nhé!
Gạt đi nước mắt khép lại một mối tình. Đứng dậy mỉm cười rồi mọi thứ sẽ qua. Ảnh minh họa: Internet
Mỗi người có một trái tim. Tớ cũng vậy. Đã trao đi rồi sao lấy lại khó quá. Dần dần tớ trở nên vô cảm. Tớ không thể cứng rắn như vẻ bề ngoài. Nhiều lúc tớ cảm thấy mệt mỏi, chán nản nhưng không thể nói ra, muốn khóc thật to nhưng lại không thể.Và tớ cần, rất cần một người quan tâm, động viên giúp đỡ tớ...
Ấy đến. Ấy đến như cơn mưa giữa ngày hè oi bức. Ấy dừng chân trong tim tớ. Ấy không đẹp, không thành đạt, không có tiền… nhưng tớ đã chọn ấy mà không phải những người khác. Vì không chỉ cần người quan tâm mà là cần một người có thể sưởi ấm trái tim vô cảm của tớ và hơn hết tớ muốn thử cảm giác lạ - Đó là cảm giác của tình yêu, cảm giác của hạnh phúc.
Trong đầu tớ luôn vẽ ra một tình yêu lãng mạn, ngập tràn hoa hồng, những buổi chiều cùng người yêu ngắm mưa, cùng đi dạo trên những con phố lung linh ánh đèn của Sài Gòn về đêm…Và tớ đã nghĩ là mình sẽ hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc lại không như ta tưởng. Ở bên cạnh ấy tớ không thấy hạnh phúc, tớ cảm thấy mình cô đơn hơn, buồn hơn. Tớ đã muốn kết thúc trò chơi này từ những ngày đầu tiên. Nhưng tớ sợ, tớ sợ ấy buồn, tớ nghĩ gần ấy thêm thời gian nữa tớ sẽ có cảm giác khác.
Hình như ấy cũng biết được điều này. Ấy không tin tớ. Ấy nhớ không, ấy hỏi tớ cho ấy niềm tin được đến bao giờ .Tớ nói sẽ cho ấy niềm tin đến khi nào ấy ghét tớ. Và giờ ấy ghét tớ rồi nhỉ. Tất nhiên niềm tin giành cho ấy tớ cũng đã lấy lại rồi.
Còn ấy thì sao, ấy đến với tớ vì cái gì? Vì tớ ngốc sao? Không phải rồi. Ấy cần một người để có thể thay thế, xóa đi bóng hình cũ trong tim ấy. Nhưng thật buồn tớ lại không đủ khả năng làm được điều đó.
Tớ và ấy đã cùng nhau chơi một trò chơi không đáng có. Lẽ ra chúng ta không nên cùng nhau đem tình yêu ra làm trò chơi như thế này. Thật không công bằng cho cả hai phải không?
Chúng ta xa nhau, đó là điều tất yếu thôi ấy à. Hai trái tim không cùng nhịp đập, không có sự đồng cảm và phía trước sẽ là hai con đường song song cho hai ta đi.
Hãy mỉm cười khi gặp nhau nhé. Vì cả hai ta cùng có lỗi, ngốc nghếc và xấu xa như nhau.
"Gạt đi nước mắt khép lại một mối tình. Đứng dậy mỉm cười rồi mọi thứ sẽ qua".

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

Chúng mình đã từng yêu nhau đó!!!


Phần 1: Lời hứa: Anh sẽ về.

Nó không xinh, cũng bình thường như bao người khác. Mặt tròn, đôi mắt trong veo, bờm tóc dày che vết sẹo. Một vết sẹo mà rất ít người biết, đó là lí do nó không bao giờ cột tóc. Anh yêu nó và yêu cả vết sẹo ấy. Anh vẫn gọi nó là nhóc con. Nhóc con của hơn 2 năm về trước. Anh yêu một cô bé ngây thơ, hồn nhiên và đôi lúc thấy ngồ ngộ. Cô bé hay nhìn anh cười, chun mũi lại rồi cốc đầu anh. Một cô bé có mái tóc đen dài rất thẳng, tham ăn và hay giành kẹo mút của anh mỗi lần đi chơi. Một cô bé thích ngắm sao vào những ngày trời mưa. Và đặc biệt nó thích hoa cỏ may. Anh bảo nó ngốc. Mà có lẽ cũng ngốc thật. Trời mưa làm gì có sao. Thế mà có. Ngoài đường có 2 đứa đang đứng ngắm sao và kết quả là ngày hôm sau cả hai đều ốm.
- Ông xã ơi, bà xã ốm rồi nè.
- Nhóc con đáng đời, ai bảo cứ thích ngắm sao cơ.
- Hic. Ông xã hư, ông xã cũng thích ngắm sao còn gì.
- Ừ nhỉ, chắc hư giống bà xã rồi, bắt đền bà xã í.
Anh thích cách nó nũng nịu, thích nhìn nó cười – một nụ cười hồn nhiên thánh thiện, thích cảm giác ôm nó vào lòng rất bình yên. Anh thấy nó đáng yêu đến kì lạ. Nó thích hoa cỏ may. Nó kể cả một câu chuyện về loài hoa ấy. Rằng có một chàng trai đem lòng yêu một cô gái nhưng cô gái kiêu kì không yêu chàng. Chàng héo mòn mà chết biến thành loài hoa cỏ may níu chân cô gái. Nó cười trêu anh:
- Sau này anh bỏ em, em cũng biến thành hoa cỏ may níu chân anh nhé.
- Nhóc con ngốc sau này mình sẽ lấy nhau.
Tình yêu trong sáng ấy kéo dài hơn một năm. Rồi anh đi. Anh chỉ nói: anh phải đi tìm ngôi nhà hạnh phúc của hai đứa mình. Chờ anh nhé. Anh sẽ về.
Chỉ thế thôi. Và anh đi thật. Ngày anh đi, mưa tầm tã. Nó không khóc nhưng dường như nước mưa đã thay dòng nước mắt của nó mất rồi. Nó không tiễn anh đi. Nó sợ nó không kìm lòng được sẽ níu chân anh lại. Nó biết chỉ cần nó nói: anh đừng đi thì anh sẽ không đi nữa nhưng nó không muốn trở thành vật cản của anh. Nó muốn anh làm được những gì anh muốn.
- Anh đi bình an nhé.
Bíp, tin nhắn gửi đi. Lòng nó buồn rười rượi. Nếu là trước đây nó sẽ huyên thuyên đủ điều: anh mang đủ đồ chưa? Vào trong ấy nhớ giữ gìn sức khỏe nhá và gọi về cho em nữa. Thuốc đau đầu để ở đây, còn thuốc đau bụng ở đây nè nhớ chưa?... như thế đấy. Nhưng giờ đây nó chẳng còn tâm trạng. Ngày mai nó sẽ phải tự bước một mình trên con đường mình chọn, không có anh...

Phần 2: Xa cách

Lần đầu tiên nó nhấc điện thoại gọi cho anh là gần một tháng kể từ ngày anh đi. Anh không biết nó đã chờ như thế nào để được nghe giọng nói ấm áp của anh.
- Nhóc con hả?
- Vâng. Ông xã ơi nhớ ông xã lắm. Mùa đông rồi ông xã có lạnh không?
- Bà xã mình ngốc quá. Miền nam không có mùa đông.
- Ừ nhỉ bà xã quên. Bà xã đang nuôi tóc dài chờ ông xã về nhà. Và đan khăn cho ông xã nữa, ông xã vui không nào?
- Ông xã vui lắm, bà xã ở nhà ngoan ghê, hì ông xã làm việc đây. Pipi bà xã nhé.
Nó nghe tiếng tút tút ở đầu dây. Có lẽ anh bận việc. Lần thứ hai nó gọi cho anh là khoảng gần hai tháng sau đó.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Không biết nó đã nghe bao nhiêu lần câu nói đó. Ngày nào cũng âm thanh quen thuộc ấy vang lên. Nó thấy lo lắng. Nước mắt ứa ra lăn dài trên gò má. Nó thấy xa anh lắm. Ngày anh đi nó vẫn thấy mình gần nhau.
Ngày 23/6/2011, 11 giờ 34 phút, tin nhắn từ “my life”: Mình chia tay nhé em. Nó không tin vào mắt mình. Nó gọi lại. Không ai nhấc máy. Nhắn tin không ai trả lời. Nó khóc nấc lên khi trái tim non nớt bị tổn thương. Tình yêu trong sáng vụn vỡ như ngàn lưỡi dao đâm vào tim nó. Nó vẫn nhớ cái cảm giác ấy. Nó nhớ lại câu nói ngày anh đi. Chờ anh nhé, anh sẽ về. Rồi nó thấy trái tim như bị ai bóp nát, nghẹt thở. Nó không hỏi lí do. Có lẽ ở nơi xa xôi kia anh đã có một tình yêu mới hạnh phúc hơn nó.
Chia tay anh nó đã học được nhiều điều trong cuộc sống.
“Cảm ơn anh đã để lại em bơ vơ khi em cần anh nhất để em biết tự đứng dậy sau cú ngã đớn đau. Và cảm ơn anh đã cho em biết yêu thương, hạnh phúc, biết sẻ chia và cả những nỗi đau, những vết thương lòng của một tình yêu đích thực. Em hận anh nhưng trong thâm tâm em biết em nói hận anh để che đi nỗi lòng mình rằng em vẫn yêu anh nhiều lắm.

Phần 3: Ảo ảnh và hiện thực.

- Rầm. Trước mặt nó chỉ còn là một màu đen. Chiếc xe máy lao nhanh đâm sầm vào nó. Một cậu bé chạc tuổi nó hốt hoảng chạy tới đỡ nó vào bệnh viện.
Nó thấy anh cười. Nụ cười thân thiện như những ngày xưa.
- Nhóc con ơi tỉnh lại nào. Anh về rồi đây.
- Ông xã về rồi hả? Em không sao mà. Nhớ ông xã quá đi.
Anh về, vẫn như ngày xưa dường như chẳng có gì khác cả. Anh vẫn yêu nó. Hai đứa nắm tay nhau đi trên con đường đầy hoa sữa.
5 giờ 20 phút, anh đã nhắn tin gọi em dậy:
- Nhóc con của anh dậy chuẩn bị đi chơi nhé.
- Đi đâu vậy ông xã?
- Đi đến một nơi anh biết nhóc con sẽ thích. Chờ em 20 phút.
Và 20 phút sau anh có mặt. Anh chở nó tới một bờ biển đẹp. Sóng vỗ. Nó ngồi tựa vào vai anh.
- Sao anh đi lâu thế? Có biết em nhớ anh lắm không?
- Anh sắp phải đi rồi.
- Tại sao? Anh lại muốn xa em nữa hả? Em sợ mất anh lắm.
- Ngốc. Anh phải vào Nam một chuyến để giữ tình yêu của chúng mình. Ở đấy có một người con gái đang chờ anh.
Nó buồn không nói gì. Nó cũng không biết phải nói gì nữa. Trước khi đi, anh đưa nó tới một bãi cỏ rộng. Ở đấy có một bãi hoa cỏ may dường như dài vô tận. Đợi anh nhé. Anh sẽ về.
Chuyến bay ấy đưa anh đi xa mãi. Nó chờ một tuần, một tháng, hai tuần rồi hai tháng. Thời sự trên ti vi thông báo về một vụ tai nạn máy bay từ Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh. Nó lặng người. Không anh không thể chết. Anh còn phải sống để yêu em. Nó đến những nơi hai đứa từng đến. Sóng vẫn vỗ. Hoa cỏ may vẫn đung đưa trong gió và anh đã hứa anh sẽ về. Nó đợi anh. Đợi đến khi biến thành con bươm bướm bay đi tìm anh. Và khi nó bay đến một đồi hoa mặt trời - loài hoa mà anh thích nó đã nhìn thấy anh. Anh gầy quá. Anh chỉ nói một câu: Anh vẫn yêu em nhóc con của anh. Rồi anh tan biến. Tan vào hư vô mờ ảo.
Nó mở mắt, thấy một màu trắng xóa, không có anh và cũng không có hoa mặt trời chỉ có người con trai lạ ngồi bên nó nhẹ nhàng lau nước mắt.
- Làm sao mà khóc thế. Tớ là người đâm vào bạn nè. Xin lỗi nhé. Tớ không cố ý đâu. Bạn hôn mê 7 ngày rồi làm tớ lo quá chỉ sợ bạn không tỉnh lại nữa.
Thì ra chỉ là một giấc mơ...

Phần 4: Hoàng tử và em.

Nó cười chua xót.
- Cảm ơn bạn nhé.
- Cảm ơn gì cơ? Tại tớ đâm vào bạn nên bạn mới bị vậy. Tớ phải xin lỗi mới đúng. Ngốc.
- Không. Tớ cố tình đấy.
- Hả? Bạn muốn chết à.
- Ừ…
Nó cười buồn. Hai đứa không nói gì chỉ im lặng nhìn nhau. Zic không hỏi lí do. Có lẽ cậu bé biết đằng sau nụ cười ấy là cả một câu chuyện buồn.
- Bạn bao nhiêu tuổi rồi?
Nó nhíu mày, chun mũi lại, giơ ngón tay lên thành số 16.
- 16?
Nó gật gật. Đã từ lâu rồi nó không còn làm bộ trẻ con như thế nữa, từ ngày anh đi. Không hiểu sao nó lại thấy gần gũi Zic đến thế, như hai người bạn đã quen từ lâu lắm rồi.
Rồi lại im lặng. Zic cố phá vỡ bầu không khí im lặng ấy để nó đỡ buồn. Những ngày nó nằm viện, Zic thường ghé thăm rất sớm và chăm sóc nó rất tận tình. Zic hỏi:
- Gia đình của bạn đâu sao không thấy vào thăm bạn?
Nó thấy lòng quặn đau. Gia đình - Đã lâu lắm rồi nó không còn nhớ tới. Mà nói đúng hơn là nó cố quên. Bố mẹ li hôn, nó sống cùng bố. Bố tối ngày bận công việc không có thời gian cho nó. Một tháng bố chỉ về nhà một lần đưa tiền cho nó rồi đi luôn, rồi tự nhiên nó nhớ tới anh. Anh từng nói anh đi tìm ngôi nhà hạnh phúc của hai đứa mình. Một gia đình ấm áp. Thế rồi anh đi mãi chẳng quay về.
- Mình không có gia đình.
- Xin lỗi đúng ra mình không nên nhắc đến.
Gần một năm sau, tình yêu với Zic và nó rất tự nhiên. Nó đã tìm được một bờ vai vững chắc, một chỗ dựa tin cậy. Nó kể nhiều chuyện: về gia đình, về ý định tự tử, về anh và về cả vết sẹo dài.
Lúc nó 6 tuổi, bố mẹ thường xuyên cãi nhau, nó thường chạy đi tìm người lớn để khuyên giải. Rồi một hôm mẹ đánh nó. Mẹ đẩy nó ngã đập đầu vào một cái đinh trước cột nhà. Máu chảy ra nhiều. Nó choáng váng khóc thét lên. Người mẹ ruột đang nhìn đứa con chảy máu và cười. Một nụ cười đáng sợ mà cả cuộc đời nó không bao giờ quên. Nó chỉ còn nhớ trước khi nó ngất đi, nó đã nghe mẹ nói:
- Mày là vết sẹo của đời tao. Muốn tao không hận mày trừ khi mày chết đi.
Nó lớn lên trong gia đình không tình thương. Bố chỉ mải lo kiếm tiền. Mẹ không quan tâm mà còn rất ghét nó. Zic yêu và thương nó nhiều. Zic bảo:
- Nana ngốc ơi sau nay Zic sẽ chăm sóc cho Nana để Nana không phải buồn nữa.
- Có khi nào Zic rời xa Nana không?
- Nhóc con ngốc sau này mình sẽ lấy nhau.
Cũng câu nói ấy, ngày xưa một thời anh đã nói với nó và bây giờ là Zic. Nhưng anh đã đi mãi không trở về. Nó yêu Zic. Ở bên Zic nó tìm được cảm giác bình yên. Zic thích đưa Nana đi dạo phố. Hai đứa tung tăng trên chiếc xe đạp đôi. Có những ngày trời nắng, nó muốn ra bãi hoa cỏ may và Zic lại cùng đi với nó. Dưới ánh nắng, hai đứa ngồi cạnh nhau nhìn trời, nhìn đất, nhìn cảnh vật. Chỉ im lặng thôi nhưng nó biết Zic nghĩ gì và Zic cũng vậy.
Ngồi cạnh nhau có lúc nó nghĩ: Zic là nắng anh là mưa. Zic ấm áp. Anh lạnh lùng. Lạnh lùng như khi anh chia tay, anh bỏ nó lại một mình khi nó cần anh nhất. Còn Zic, Zic cho người ta cảm giác an toàn, luôn bên nó khi nó cần Zic nhất, sẻ chia vui buồn trong cuộc sống.

Phần 5: Anh đã về.

“Mẹ mua cho con heo đất í a í a. Cầm heo trên tay em ngắm.....”
Là nhạc tin nhắn của nó - bài hát Con heo đất do ca sĩ Zic trình bày với giọng ca rất là buồn cười. Hôm nay là sinh nhật nó. Nó đoán chắc là Zic sẽ nhắn tin chúc mừng sinh nhật. Và đúng, tin nhắn từ “Zic kute”: Vợ ơi ra cổng chồng chở đi chơi nào. Hôm nay sinh nhật vợ mà.
Nó chạy như bay ra cổng:
- Dạ mời chồng mình vào nhà uống nước.
Cả hai cười phá lên. Hihi. Chờ vợ tí nhé.
- Chờ vợ 20 phút...
Zic chở nó đến bãi hoa cỏ may.
- Vợ ơi đoán xem chồng tặng vợ gì nào.
- À vợ không biết.
Và mở mắt, trước mắt nó là hàng trăm quả bóng bay và một chiếc xích đu rất đẹp.
- Vợ ơi chồng làm tặng vợ í. Còn đây là cây tình yêu. Vợ chồng mình sẽ trồng nó. Sau này già cùng ngồi dưới gốc cây này nha.
Nó ôm chầm lấy Zic. Nó thấy hạnh phúc vô cùng rồi òa khóc.
- Chồng dễ thương thật đấy.
- Hi. Dễ thương giống vợ mà. Đúng không nào?
Họ tổ chức tiệc sinh nhật và trồng cây tình yêu rất vui vẻ. Họ không biết rằng ở phía xa kia có một người đang nhìn họ hạnh phúc mà trào nước mắt.
8 giờ tối, Zic đưa nó về.
- Chồng về cẩn thận nhé. Cảm ơn chồng, hôm nay vợ rất vui. Pipi chồng nhá.
Nó vẫy tay rồi bước vào nhà. Vừa đặt lưng xuống giường thì có tiếng chuông điện thoại. Lại là tiếng Zic nhưng không phải trong ca khúc Con heo đất mà là oh oh baby. Zic hát rất hay và thường hát cho nó nghe trước khi đi ngủ.
Nó với chiếc điện thoại đầu giường, một số lạ. Nó bấm nghe.
- Alô, ai vậy?
- .......
-Ai thế nói đi?
- Anh đã về.
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đã lâu lắm rồi nó không được nghe giọng nói ấy. Chính xác là gần 3 năm nhưng nó vẫn nhớ.
- Anh về bao giờ thế?
- Hôm nay. Hôm nay là sinh nhật em mà. Anh về, anh đã nhìn thấy em... đi bên một người con trai khác.
Ngập ngừng trong giây lát nó trả lời:
- Vâng đó là Zic. Người yêu em.
Có lẽ anh phải bất ngờ lắm. Anh chỉ kịp nói:
- Happy birhday to nhóc con.
Nó thấy một thoáng bối rối trong anh. Rồi tút tút... anh vẫn thế. Vẫn thích là người cúp máy trước. Anh đã về. Anh về mang theo niềm đau của một cuộc tình đã trôi vào dĩ vãng.

Phần 6: Một ngày quá khứ bỗng ùa về rạng rỡ.

Anh về rồi. Anh về mang cả những kỉ niệm của ngày xưa về. Nó lại nhớ ngày xưa cùng anh đi trên bãi cỏ, cùng anh ngồi dưới gốc cây bằng lăng cuối mùa hoa. Anh về mang cả cơn mưa đầu hạ, mang cả nỗi nhớ trong em. Và mang cả lời hứa anh sẽ về.
Anh về rồi anh lại đi. Anh đi không lời từ biệt. Cuộc sống xô bồ với bao điều phải suy nghĩ, nó không có nhiều thời gian nghĩ về anh.
- Ring, điện thoại kêu. Đã khá muộn, gần 10 giờ đêm. Nó đang ngủ, dụi mắt cầm chiếc điện thoại. “MY LIFE” đang gọi. Dòng chữ trên điện thoại khiến nó giật mình tỉnh ngủ. Chần chừ trong giây lát, nó nghe:
- Alô...
- Em vào nam ngay đi, bệnh viện A đường B thành phố Hồ Chí Minh. Anh Tùng gặp tai nạn nguy cấp lắm chắc không qua khỏi.
Có tiếng khóc của một cô gái. Điện thoại tuột khỏi tay. Toàn thân nó cứng đơ. Anh sao thế? Anh không được chết. Anh nhất định phải đợi em. Nó lấy vội cái áo khoác chạy ra sân bay, chuyến bay cuối cùng vào thành phố Hồ Chí Minh đã cất cánh lúc chiều. Có một chuyền bay khác lúc 4 giờ sáng mai. Cả đêm ấy nó không ngủ được. Nó nghĩ tới anh. 3 giờ 35 phút Zic đã có mặt để đưa nó ra sân bay cho kịp chuyến bay. Máy bay hạ cánh, có một cô gái trẻ có lẽ chỉ hơn nó vài tuổi ra đón và hai người về bệnh viện.
- Bác sĩ đang cứu chữa cho anh ấy.
Chị ấy nói mà nước mắt rưng rưng.
- Vâng.
- Ai là người thân của bệnh nhân Trần Gia Tùng vào gặp lần cuối. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Rất xin lỗi.
Giờ thì nó khóc thật, khóc rất to. Nó chạy đến bên anh. Anh cầm tay nó:
- Anh muốn được chôn cất ở đồi hoa mặt trời em nhé. Anh vẫn yêu em nhóc con ạ. Nhất định em phải hạnh phúc.
Anh cúi xuống hôn lên trán nó, hôn cả vết sẹo dài.
- Anh không được chết. Anh còn phải sống để yêu em. Em không cho anh chết đâu. Anh bảo chúng mình sẽ lấy nhau mà. Anh quên rồi à.
- Anh yêu em.
Rồi cánh tay anh buông xuống. Anh không còn thở nữa. Anh đã đi thật rồi. Đi xa nó mãi mãi. Anh sẽ không trở về nữa nhưng nó cảm nhận được tình yêu của anh vẫn bên nó. Và hơn lúc nào hết nó biết nó cần anh.

Phần 7: Sự thật lời chia tay.

Tang lễ của anh được tổ chức ở quê nhà. Nơi có đồi hoa mặt trời anh thích và bãi hoa cỏ may nó yêu. Sự ra đi của anh là nỗi mất mát lớn đối với nó. Nó khóc nhiều. Khóc sưng cả mắt. Zic phải an ủi:
- Vợ ơi, vợ đừng khóc nữa. Anh ấy là người tốt nhất định sẽ lên thiên đường.
- Anh ở trên ấy hạnh phúc nhé. Cảm ơn anh đã yêu em.
Sau tang lễ, người con gái từ miền nam tìm gặp nó. Chị quỳ xuống xin nó tha thứ. Nó nâng chị dậy. Người con gái ấy khóc nấc lên.
- Chị xin lỗi, tất cả là tại chị. Tại chị đã hại anh Tùng. Tùng kể nhiều về em. Bọn chị là bạn thân cùng công ti. Chị yêu Tùng nhưng Tùng lại yêu em. Vì ghen tị với em chị đã lấy điện thoại của anh ấy và nhắn tin cho em là chia tay. Tùng không hay biết.
Chị mong Tùng không liên lạc được với em sẽ quên em đi. Nhưng chị đã sai rồi. Ba năm qua anh ấy vẫn yêu em. Chị đã rất ngạc nhiên khi anh ấy quay trở lại miền nam. Anh ấy bảo em đã có người yêu và đang rất hạnh phúc. Anh ấy không muốn em khó xử nên đã quyết định ra đi. Chị xin lỗi. Vì chị quá ích kỉ nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này. Chị cầu xin em tha thứ.
Nhìn người con gái ấy, mắt nó như nhòa đi. Tai ù ù. Nó khóc, khóc như một đứa trẻ. Nó ôm cô gái lạ mà khóc. Giá như trước đây nó bình tĩnh suy xét mọi chuyện. Giá như khi anh về nó nói chuyện với anh. Cuộc đời sao lắm trái ngang đến thế. Xin lỗi anh. Em đã quá vô tâm. Nó nhìn trời.
- Anh bình an nhé. Em sẽ mãi nhớ về anh, chúng mình đã từng yêu nhau. 

Đông về...

Mùa đông về lạnh ủ ê bên những chấn song, phố cuộn mình ngủ quên ngoài ô cửa trống, bỏ mặc gió về trời theo những giấc chiêm bao…
Ai ngồi một mình thả rơi những tiếng tơ đồng giữa cơn mưa về lạc lối, cho những tiếng buồn rơi trên ngón tay đã mãi ngóng tìm hơi ấm của một bàn tay khác, để tiếng đàn tan trong vô vạn xót xa, để nghĩ suy thôi nhắc nhở những yêu thương dang dở, cho hoang phế những hẹn thề…
Thương nhớ vốn là điều không cần vay mượn, nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác. Khoản lặng cho nhau – chút bình thường nhân nghĩa. Nhiều khi dửng dưng khi lòng sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt, dù đau đến xanh xao…
Hình đã gửi
Đông qua, những vòng tay rét căm và nghĩ suy chập chờn tiếng nhạc khi hơi lạnh cứ mãi trút xuống đời không chút xót thương. Cung đàn ủ ê buốt giá đôi lúc quá mỏng manh như những cảm giác lặng lẽ giữa bao nhiêu bước chân chông chênh nơi con dốc mùa đông dài thăm thẳm, ta bước khe khẽ giữa phận người khi đời gởi trả về bao nhiêu tình cũ, cảm xúc còn ấm, dù ánh mắt đã mãi lạnh căm…
Mùa đông về qua phố cho những ngã rẽ cứ dài mãi ra, dễ đi rồi dễ lạc, để người ngồi lại một mình không biết đợi chờ ai. Nỗi buồn ngập ngừng trôi về theo ánh trời ghi đục, thấp thoáng bình yên như những giấc chiêm ao âm ấm vòng tay
Mùa đông ngủ quên hay bị bóng đè, để đôi lúc bất giác giật mình giữa tiếng chuông chiều trầm mặc những vô tình nhân ảnh xa xôi… Giấc mơ trông như những mảnh vỡ khi tỉnh dậy mãi chẳng ghép vừa nhau… Mùa tan vào phố trong những chiều mưa nghiêng ngả lối về, khi người lẫn vào nhau giữa những sắc áo nhạt màu, ngồi yên nghe một khúc độc huyền xưa cũ, đôi lúc bất chợt thấy mình buồn đến ngây ngô…,
Mùa về phố bơ vơ như đứa trẻ con với ánh mắt buồn tha thẩn giữa một chiều lạc gió, ai đó mím môi cười khi niềm đau không trọn vẹn, ai lặng yên để thấy lòng nhẹ bỗng giữa bao nhiêu nhớ nhung thật mảnh, như câu tạ từ đã lỗi hẹn cùng nhau…
Dạo này bút mực bỏ đi hoang nên chữ nghĩa viễn vông đến lạ, để Đông hanh hao như câu chuyện tình rơi ra từ trang sách cũ ố màu, cho kỷ niệm đổ nghiêng trên những phím đàn câm lặng khi giọt buồn rơi mãi bên ngoài… Ta ngồi nghe mùa về trong những cung đàn đôi lần lỗi nhịp, nghe phố tự tình qua những âm giai trống vánh khi ngày đi qua bình yên vụn nát, những điều bỏ ngõ trong cơn mơ buồn vẫn luôn quá một tầm tay…
Và khi chuyện cũ vẫn cứ mãi là chuyện cũ…
Thời gian không chờ nhau…
Và người cũng sẽ chẳng chờ nhau…
Mùa đánh rơi trên phố những thoang thoảng hương hoa, nụ cười chạm bờ vai khúc khích khi năm tháng vẫn đi qua dắt dìu những ký ức mông mênh già cỗi, cho đến khi trần duyên mãn tận, tơ trời đứt đoạn và hạt châu sa sẽ rơi rụng vô chừng…
Mùa đông cả châu sa cũng lạnh, cảm giác như lời ca cũ người chưa nhấp môi hát bao giờ…
Lời ru đêm lạnh đã không còn đợi ai khi những giấc mơ vẫn cứ theo nhau dài ra như thế, khi không còn loài hoa nào còn thức trong đêm mưa gió bỏ hoang, đen trắng đến xanh xao…
Xưa
Người viết “một lần là trăm năm”, ta cười…
Đêm vậy mà đi… Rất xa…
Mưa vậy mà rơi… Nhẹ tênh… 

Người ta lớn để làm gì?


Khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.

Người ta “lớn”, tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã “lớn”, ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.
 
“Lớn” là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng.
Khi ta “lớn”, trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới.
 
Hiếm khi “lớn” mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi “lớn” ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.
 
Người ta lớn để làm gì? 1
 
“Lớn” là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, để từng ngày trôi qua, người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.
 
Người ta đã “lớn” khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. Khi “lớn” ta chỉ biết sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. Đâu còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp, một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng.
 
“Lớn” để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.
 
“Lớn” là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.
 
“Lớn” là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho mình một cuộc sống thật tốt.
 
“Lớn” để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.
 
Và khi đã “lớn”, ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.
 
Khi ta “lớn” ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua.
 
“Lớn” để ta cảm nhận rõ ràng nhất tình cảm mọi người dành cho mình, đó không chỉ có sự yêu thương mà còn có cả những sự ganh ghét, sự khinh thường, sự dối trá. Tất cả như thử thách mà mỗi người phải vượt qua trên con đường của mình và đôi lúc ta tưởng chừng không vượt qua được để qua mỗi thử thách lại thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn.
 
“Lớn” là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, từ đó thấy cuộc sống này không hề đơn giản mà trái lại còn nhiều những nỗi buồn, những sự thất bại và còn đó cả những nỗi đau.
 
Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông…
 Vậy người ta lớn để làm gì…?

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Tạm biệt nhé, tình đầu!


Ngày ấy, tớ chạy trong làn gió rét, trong cơn mưa nặng hạt đến nhà cậu, đứng trước cửa ngôi nhà ấy và nhận được câu nói vô cảm từ cậu: “Cậu về đi, tớ không có gì để nói”…

Không, tớ muốn chia tay, tớ mệt mỏi rồi”. Giọng cậu chùng xuống. Một khoảnh khắc chìm trong im lặng giọng nói tớ nhòa đi trong nước mắt: “Tại sao?”. Câu trả lời cho tớ chỉ là từng hồi tút dài trong điện thoại. Cậu dập máy từ khi nào.
 
Ngày ấy, tớ chạy trong làn gió rét, trong cơn mưa nặng hạt đến nhà cậu, đứng trước cửa ngôi nhà ấy và nhận được câu nói vô cảm từ cậu: “Cậu về đi, tớ không có gì để nói”…
 
Ngày ấy, tớ khóc hết nước mắt với những tin nhắn gửi đi trong vô vọng “làm ơn, hãy cho tớ biết lí do”, “tại sao lại thế?”, “đừng làm tớ lo được không?”, “tớ cần một lời giải thích…”. Tất cả chúng đều không có hồi đáp, cứ thế, cứ thế, nỗi tuyệt vọng của tớ tăng lên từng ngày…
 
Ngày ấy, cậu biến mất như một cơn gió, không một lời từ biệt, không một lời giải thích, không một tin nhắn để lại cho tớ một dấu hỏi: “Tại sao cậu rời xa tớ?”… Ngày ấy, ngày cậu rời xa tớ, tớ đã suy sụp biết chừng nào.
 
Nhưng rồi, cũng chính là ngày ấy tớ biết rằng mình cần tập quên cậu, quên đi từng thói quen khi có cậu, từng chút từng chút một. Tớ xóa hết những gì liên quan đến cậu, tớ đốt đi những dòng nhật kí viết riêng cho cậu, những tấm ảnh chụp chung của hai đứa, kỉ vật của tớ và cậu … Tất cả những gì mang dáng dấp của cậu. Chỉ duy nhất có trái tim tớ, hình ảnh cậu, chẳng biết làm thế nào để xóa đi…
 
Tạm biệt nhé, tình đầu! 1
 
2 năm sau…
 
Ngày hôm nay, sau 2 năm khi những vết sẹo trên trái tim của tớ bắt đầu lành lại, khi từng dòng kí ức về cậu của tớ chỉ còn là những kỉ niệm đẹp và trở thành quá khứ…
 
Và ngày hôm nay, khi cậu bất ngờ xuất hiện trước mặt tớ… Vẫn là cậu của ngày xưa, là chiếc áo caro màu xanh nhạt, là đôi giày vải màu đen, là cặp kính ẩn sau đôi mắt đăm chiêu nhìn tớ. Cậu hỏi tớ: “Cậu có ổn không?”.
 
“Tớ vẫn ổn” - Tớ khóc. Cậu nắm chặt tay tớ mặc cho những dòng nước mắt lăn dài trên hai má tớ trong vô thức. Vẫn là cậu của ngày xưa thôi, nắm thật chặt tay tớ mỗi khi tớ khóc… Những tổn thương, những ấm ức, những nỗi đau tan theo dòng nước mắt.
 
“Tớ xin lỗi, tớ đã rất muốn nói rằng hãy ở bên tớ nhưng… hãy quên nó đi, mọi chuyện ổn rồi" – Cậu mỉm cười.
 
Ngày ấy, tớ hoảng loạn hoang mang,  khi tớ biết rằng cậu đang mắc một căn bệnh quái ác về thính giác. Cậu không thể nghe hết những gì tớ nói. Tớ đã lẩm nhẩm hàng nghìn lần rằng: “Tại sao cậu không nói cho tớ biết, tại sao cậu không chia sẻ nỗi đau ấy cùng tớ. Tại sao cậu giấu tớ?”. Và những gì nhận được từ cậu chỉ là sự im lặng!
 
“Vậy… Chúng ta yêu nhau để làm gì?” - Tớ bỏ lửng câu hỏi. Tất cả những tổn thương trong 2 năm trọn vẹn trong một câu nói đấy!
 
Tớ im lặng. Cậu im lặng…

Tạm biệt nhé, tình đầu! 2
Xa rồi… Tớ của ngày hôm nay không còn là cô gái của ngày xưa…Tớ của ngày hôm nay đã xóa tên cậu khỏi trái tim, tớ của ngày hôm nay can đảm và mạnh mẽ quên cậu từng ngày.
 
Ngày ấy, tớ đã yêu cậu bằng tất cả những gì tớ có, đã mang hết trái tim của mình ra đánh cược với tình yêu này nhưng tất cả những gì tớ nhận lại chỉ là nỗi đau.
 
Giá như cậu không lạnh lùng nói câu chia tay dễ dàng như thế, giá như cậu nói với tớ rằng: "cậu cần tớ ở bên", giá như cậu đừng lẳng lặng ra đi như thế, giá như nỗi đau ấy không quá lớn thì có lẽ tình yêu ấy đã không trở thành một vết sẹo…
 
Ngày hôm nay, tớ không hối hận vì đã yêu cậu, thì cũng không còn gì luyến tiếc khi rời xa cậu. Ngày hôm nay, tớ đã gói ghém những kí ức của cậu vào sâu trong kí ức của mình, cất kĩ vào một góc trái tim để mỗi khi mang ra tớ có thể mỉm cười và nói rằng: “Tạm biệt nhé, tình đầu của tớ!”…

Hạnh phúc của những giọt nước mắt


Phải cám ơn cuộc đời, cám ơn cha mẹ đã mang ta đến với đời, cho ta có niềm vui nước mắt, những cung bậc của hạnh phúc và khổ đau, của yêu thương và chia sẻ…

Người ta bảo cười là vui, cười là hạnh phúc, cười tươi làm cuộc sống vui vẻ hơn, có ý nghĩa hơn. Nhưng đôi khi, những giọt nước mắt cũng là một minh chứng cho những hạnh phúc tột độ, những cảm xúc sung sướng không diễn tả thành lời.
 
Mẹ không cầm được những giọt lệ khi lần đầu tiên bế trên tay đứa con mới chào đời, nhìn con bé nhỏ trong tay, đôi môi, ánh mắt, cái mũi xinh xắn khiến lòng mẹ như vỡ òa. Mẹ cám ơn con, cám ơn đời đã đưa con đến bên mẹ, thiên sứ của cuộc đời mẹ.
 
Cha – người trụ cột trong gia đình, không bao giờ cho phép bản thân yếu đuối để bảo vệ vợ và con, rồi cũng không thể không rơi lệ khi bé con chập chững bập bẹ hai tiếng : bố ơi! , ôi nghe sao mà ngọt dịu, mà thân thương quá… 
 
Rồi khi con lớn khôn, con cũng sẽ buông  những giọt nước mắt hạnh phúc, khi con đạt được một thành tích mà mình đã trải qua bao gian nan rèn luyện, những tối muộn ôn bài. Con ôm choàng lấy mẹ, lấy bố, nức nở vì con đã thành công!
 
Hạnh phúc của những giọt nước mắt 1
 
Sự hội ngộ âu cũng là hạnh phúc. Ta không cầm nổi giọt nước mắt nóng hổi khi gặp lại người bạn thân thiết thuở ấu thơ sau bấy nhiêu năm gặp lại, cái thời ngây ngô không vụ lợi ấy, cùng nhau dạo khắp nơi, chơi trò chơi hay cùng chia nhau một cái bánh đa giòn.
 
Đâu phải niềm vui từ ta mới mang lại những giọt nước mắt? bất chợt đi trên phố đông, gặp một anh sinh viên gầy gò cõng cụ già bị tật chân qua chỗ gập ghềnh, bỗng dưng lòng nhói lên,  người tốt luôn ở quanh ta, hơi ấm tình người luôn sống mãi.
 
Nước mắt của khổ đau, nhưng cũng có những nước mắt hạnh phúc, giọt lệ rơi chưa hẳn đã sầu bi ai oán, đó là cảm xúc của riêng mỗi con người ta trải qua và cảm nhận được.
 
Phải cám ơn cuộc đời, cám ơn cha mẹ đã mang ta đến với đời, cho ta có niềm vui nước mắt, những cung bậc của hạnh phúc và khổ đau, của yêu thương và chia sẻ…
 

Người con gái khi yêu thật lòng...


... Thì tự nhiên sẽ dành hết tâm tư tình cảm cho đối phương, và đôi khi chỉ cần vài cử chỉ trìu mến được nhận lại là đã mang cảm giác của người hạnh phúc nhất trái đất rồi.

Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng luôn cố gắng thay đổi bản thân, làm mọi việc, kể cả những điều ngu ngốc chỉ để trở nên vừa lòng, xinh đẹp trong mắt người ấy. Đôi khi đó có thể là “lần đầu tiên em nói dối” rồi cả những lần sau nữa… cũng chỉ bởi vì yêu… và dẫu biết những điều đó là sai, vẫn cứ ngây thơ tôn thờ chủ nghĩa yêu thương.
 
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là sẵn sàng bỏ qua tất cả lời ra tiếng vào, khen chê này nọ để bảo vệ những cảm xúc dành cho người ấy, coi người ấy là thần thánh mà tôn sùng một cách vô điều kiện. Cái kiểu bảo vệ ấy, giống như thể một người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ để bảo vệ đứa con của mình. Có khi đúng và có khi sai.
 
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là trọn vẹn, là hết mình cho người thương, là không ngại thay đổi tâm hồn mình để vừa vặn hơn với bản chất không hề biến đổi của người con trai. Khi yêu, dù người con gái có ích kỷ đến bao nhiêu thì cũng trở nên thật rộng lượng trước người ấy. Sẵn sàng tha thứ tất cả, mà có khi điều nhận lại được chỉ là một câu xin lỗi, một câu nhớ hay một câu yêu không thật lòng.
 
Người con gái khi yêu thật lòng... 1
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng thì dù trái tim có cứng rắn, mạnh mẽ như thế nào đi nữa rồi cũng trở nên mềm nhũn trước những điều mang nghĩa là yêu thương. Chỉ cần người con trai nhẹ nhàng quan tâm, chỉ cần người ấy biết cách đưa tay, khẽ chạm vào sợi tóc của mình trước mỗi cơn gió thoảng qua là người con gái đã trở nên yếu mềm như chưa từng vậy.
 
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là tự sâu tâm can luôn có hơi hướng của sự đợi chờ. Cứ chờ, cứ đợi hết lần này đến lần khác và cố gắng cho đến một ngày người ấy chỉ yêu mỗi mình thôi… cứ tin thế mà đôi khi biết nó là vô vọng.
 
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng luôn hi vọng đến một ngày người con trai có thể nhận ra bản thân mình đặc biệt, là duy nhất trên cõi đời này và rất đáng để người ta tự nguyện bỏ đi tất cả mọi thứ chỉ để có được mình. 
 
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng dù có keo kiệt đến bao nhiêu cũng không không tiếc gì tình cảm, những giọt nước mắt cho đi vì người mình yêu. Khi đã trót thương một người con trai, người con gái vô thức quên đi bản thân mình trong cuộc sống ngày thường, cứ lãng đãng tồn tại như cánh bèo trên dòng nước chảy ngang.

Người con gái khi yêu thật lòng... 2
 
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là yêu thật nhiều, còn tin đến vô cùng…
 
Nhưng một người con gái khi yêu, yêu thật lòng sẽ chấp nhận bước đi không tính toán khi tất cả niềm tin yêu bị phá vỡ, khi nhận ra không còn điều gì có thể bấu víu lấy được. Dù người con gái hiểu rằng, tìm thấy được tình yêu trong đời này là rất khó, phải bằng mọi cách mà nắm giữ nó… Nhưng để làm gì, khi cố níu kéo một thứ tình yêu vô vị, mãi chỉ có sự cố gắng đơn phương như thế…
 
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng sẵn sàng chia tay, cố gắng quên đi một người con trai không phải bởi vì hết yêu, hết tình cảm mà bởi vì đã quá đau rồi mà thôi. Khi đó, với người con gái, yêu thương qua đi, chỉ còn nỗi đau ở lại. 
 
Còn người con trai khi có một một người con gái yêu, yêu mình thật lòng họ sẽ như thế nào?…