Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Cả gia tài giá 1 đô la


Đây là chuyện cổ tích có thật về một cô bé nghèo khổ tên là Julie. Lòng tốt, ý tưởng, hăng say lao động luôn giúp chúng ta viết nên những câu chuyện cổ tích có hậu cho chính mình...



Ông Bernie Mears và bà Marie, vợ ông, không có con cái, họ dồn hết tình yêu cho nhau và chuyên tâm làm lụng. Cửa hàng tạp hoá của họ đông khách. Hai vợ chồng sống rất hạnh phúc cho đến khi cuộc Đại Khủng hoảng đổ ập xuống. Chẳng ai còn có tiền thậm chí là để mua thức ăn. Thế rồi bà Marie bị đau tim và ra đi, bỏ lại ông Bernie một mình.

Ông Bernie suy sụp, không thiết tha bất kỳ điều gì nữa. Ông chỉ mở cửa khi có hứng và không thích thì lại đóng cửa. Khách hàng ngày càng thưa vắng hơn, hàng hoá ế đọng, phủ bụi vì ông Bernie cũng chẳng buồn lau dọn.

Ông ngày càng gầy đi và cũng chẳng muốn ăn uống. Ông đã mất bà Marie, và bây giờ cả cơ nghiệp cũng sắp mất. Thế thì ông còn muốn sống làm gì nữa?
Hình ảnh đã đăng
Gia đình cô bé Julie gần đấy cũng đang rất khó khăn, hiếm khi được ăn đủ ba bữa mỗi ngày. Thế nhưng cô bé mới 14 tuổi ấy, đến giờ ăn vẫn đem một phần trong bữa ăn đạm bạc của gia đình mình sang cho ông, bởi cô lo lắng khi thấy ông Bernie cứ buồn khổ và gầy rộc đi như vậy. Cô nói chuyện với ông, rồi quét sàn và lau bụi cho cửa hàng. Nhờ cô bé, ông Bernie có những nụ cười hiếm hoi.

Vào mùa xuân, Julie giúp bố mẹ nhổ cỏ trong vườn để trồng rau. Điều này làm cô nảy ra một ý. Cô bảo ông Bernie biến khoảng đất rộng cạnh cửa hàng thành một khu vườn, sau đó bán rau quả trồng được trong vườn ngay tại cửa hàng với giá rẻ.

Như thế thì ông Bernie vừa có thu nhập, còn những người hàng xóm thì có thể mua hàng. Thế là hai ông cháu bắt tay vào trồng ở một nửa khu vườn, còn nửa kia thì 3 tuần sau mới trồng, để luôn có rau quả tươi mới.
Hình ảnh đã đăng

Đây có thể được coi là ý tưởng ban đầu của kiểu cửa hàng "Một đôla", vì chẳng có gì giá cao hơn một đôla cả. Chẳng bao lâu sau, cửa hàng trở nên nổi tiếng trong cả thị trấn, vì giá tốt nhất mà sản phẩm thì tươi nhất.

Ông Bernie và Julie đã làm việc hết sức để vượt qua được những năm đầy sóng gió và họ tạo nên một cửa hàng thành công. Julie bắt đầu có thu nhập cao hơn. Khi nền kinh tế khởi sắc trở lại, thì doanh thu của cửa hàng cũng tăng lên.

Lúc này, ông Bernie đã gần 70 tuổi. Ông chỉ kiểm tra sổ sách và thỉnh thoảng tính tiền, còn Julie làm hầu hết mọi việc khác. Họ cũng đã thuê người để trồng trọt và chăm sóc cho khu vườn.

Một buổi chiều, sau khi xem xong sổ sách, ông Bernie mỉm cười nói với Julie:

- Chúng ta ổn rồi, Julie ạ. Công sức của chúng ta đã được bù đắp. Cháu hãy đưa cho ta một đôla đi.
Hình ảnh đã đăng

Julie không biết tại sao ông Bernie lại cần một đôla, nhưng cô cứ lấy ra đưa cho ông. Ông Bernie lại cười:

- Julie, bây giờ cửa hàng này là của cháu. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, không có ai xứng đáng làm chủ nó hơn là cháu. Cháu đã giúp ta cứu cả cửa hàng, và cả chính con người ta. Ngay khi thủ tục chuyển giao cửa hàng cho cháu hoàn tất, thì ta sẽ đi du lịch, ta ao ước điều ấy lâu rồi.

Julie rất ngạc nhiên, nhưng rồi cô cảm ơn ông Bernie, và nói thêm rằng cô sẽ luôn giữ cái tên "Cửa hàng gia đình Mears" - và ông có thể quay lại bất kỳ khi nào ông muốn.

Vài ngày sau, ông Bernie đóng gói đồ đạc lên xe ôtô và lên đường giữa rất nhiều lời chúc tốt lành của những người hàng xóm. Ông vẫn thường xuyên liên lạc với Julie để kể với cô về những vùng đất tuyệt vời mà ông đã đặt chân, và những con người thú vị mà ông đã gặp.

Đó là chuyện cổ tích có thật về một cô bé nghèo khổ tên là Julie. Lòng tốt, ý tưởng, hăng say lao động luôn giúp chúng ta viết nên những câu chuyện cổ tích có hậu cho chính mình...
Clara Wersterfer

6 lợi ích tâm lý khi nổi giận.


Chúng ta thường nghĩ rằng sự tức giận là 1 cảm xúc tiêu cực, hoang dã, nhưng nghiên cứu tâm lý học đã phát hiện ra rằng tức giận cũng có những khía cạnh tốt đẹp của nó.

Mặc dù con người có những lý do hợp lý để tránh nổi giận. Sự tức giận không chỉ làm bạn cảm thấy tệ mà nó khiến bạn làm những thứ ngu ngốc mà không lường trước những rủi ro và nó có thể mang tính hủy hoại bản thân.

Do vậy con người văn minh cố gắng hết sức để kìm nén, chuyển hướng và che đậy cơn phẫn nộ của họ. Phần lớn chúng ta đối xử với cơn phẫn nộ của mình như thể nó là 1 cái gì đó vô lý, không được phép bộc lộ, không thể nói ra được. Nhưng cũng như tất cả những cảm xúc khác, sự tức giận cũng có những mục đích của nó, nó có thể được dùng để đem lại ảnh hưởng tốt.

1. Tức giận là 1 động lực thúc đẩy
Bạn thỉnh thoảng có thể nghe mọi người nói rằng hãy sử dụng cơn tức giận, phẫn nộ của mình như là 1 động lực thúc đẩy bằng cách “ chuyển sự tức giận thành năng lượng tích cực” ( turning anger into positive energy ).

Thực tế, bản thân sự tức giận là 1 loại năng lượng tích cực và là 1 động lực thúc đẩy mạnh mẽ. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng sự tức giận có thể thúc đẩy chúng ta hướng đến mục tiêu, đối mặt với những rắc rối và những trở ngại.

Trong 1 nghiên cứu, người tham gia được xem những vật thể mà họ gắn liền với 1 phần thưởng. Khi chúng ta thấy 1 thứ gì đó có lợi, chúng ta muốn thứ đó nhiều hơn khi chúng ta tức giận. Do đó, khi sử dụng sự tức giận đúng đắn, mang tính xây dựng thì sự tức giận có thể làm bạn cảm thấy mạnh mẽ và nó thúc đẩy bạn giành lấy thứ bạn muốn.

2. Những người tức giận thường lạc quan hơn.
Nghe có vẻ kỳ quặc , nhưng những người tức giận có 1 vài điểm giống với những người hạnh phúc. Đó là vì cả hai đều có xu hướng lạc quan hơn. Một nghiên cứu về nỗi sợ khủng bố sau thảm họa 11/9 tại Mỹ. Trong nghiên cứu này, những người trải nghiệm sự tức giận, phẫn nộ thường kỳ vọng sẽ ít có những cuộc tấn công, khủng bố hơn trong tương lai ( Lerner , 2003 ). Ngược lại, những người trải nghiệm nhiều nỗi sợ hãi thường có xu hướng bi quan hơn về tương lai và kỳ vọng sẽ có nhiều cuộc khủng bố trong tương lai.

3. Sự tức giận có thể mang lại lợi ích cho các mối quan hệ.
Sự tức giận là 1 phản ứng tự nhiên khi bị đối xử bất công bởi 1 người nào đó và tức giận là 1 cách truyền thông với người khác về cảm giác bất công. Nhưng xã hội chúng ta cho rằng sự tức giận là nguy hiểm và chúng ta nên che dấu nó.

1 nghiên cứu của Baumeister ( 1990 ) chỉ ra rằng : việc che dấu tức giận trong những mối quan hệ tình cảm có thể gây bất lợi. Vấn đề là khi bạn che dấu cơn giận của mình, người bạn đời của bạn sẽ không biết được họ đã làm sai điều gì. Và họ sẽ vẫn tiếp tục làm điều đó. Và nó sẽ không tốt cho mối quan hệ của bạn.
Việc bộc lộ sự tức giận, phẫn nộ, nếu bạn thấy nó xứng đáng và hướng đến việc tìm kiếm 1 giải pháp thay vì chỉ đổ lỗi, xả giận, có thể thực sự hữu ích và làm vững mạnh những mối quan hệ.

4. Sự tức giận mang lại sự bừng ngộ nội tâm ( self-insight )
Nếu chúng ta cho phép bản thân được nổi giận thì sự tức giận có thể mang lại sự bừng ngộ nội tâm trong chúng ta.

Nghiên cứu của Kassinove ( 1997) : Những người Mỹ, người Nga được hỏi về những cơn giận, cơn thịnh nộ gần đây của họ đã ảnh hưởng như thế nào đến họ. 55% nói rằng sự tức giận mang lại 1 kết quả tích cực. Lý do hàng đầu mà 1/3 số người nói rằng sự tức giận mang lại 1 sự bừng ngộ trong họ về những lỗi lầm của chính họ.
Nếu chúng ta có thể để ý khi nào chúng ta nổi giận và tại sao tức giận thì sau đó chúng ta có thể học cách nâng cao cuộc sống của mình. Sự tức giận có thể thúc đẩy việc thay đổi bản thân.

5. Sự tức giận làm giảm bạo lực
Mặc dù sự tức giận thường đi trước bạo lực thân thể, nó cũng có thể là 1 cách để giảm bạo lực. Vì sự tức giận là 1 dấu hiệu cảnh báo về 1 tình huống cần phải giải quyết . Khi người khác nhìn thấy dấu hiệu tức giận, họ sẽ có nhiều động lực để xoa dịu người tức giận.
Hãy tưởng tượng về 1 thế giới mà ở đó không có sự tức giận, con người không có cách thức nào để bộc lộ cho mọi người biết họ đang cảm thấy như thế nào về sự bất công. Liệu họ có thể tiến hành ngay lập tức những hành vi bạo lực không ?

6. Sự tức giận như là 1 chiến lược đàm phán.
tức giận có thể là 1 cách hợp pháp để có những gì bạn muốn. Có 1 vài bằng chứng cho thấy sự tức giận có thể được sử dụng như là 1 chiến lược đàm phán, nhưng nó phức tạp hơn vậy. Bạn không thể cứ điên tiết lên và kỳ vọng đạt được mọi điều bạn muốn. Sự tức giận có hiệu quả nhất khi nó xứng đáng, hợp lý, nếu bạn xuất hiện với vẻ ngoài mạnh mẽ, uy lực và khi quyền lựa chọn của phía bên kia bị giới hạn.

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Mình chia tay nha anh!


Nó chia tay không phải vì nó hết yêu, mà ngược lại, nó vẫn yêu anh nhiều, nhiều lắm!


Mình chia tay nha anh”. Một tin nhắn ngắn gọn, thế mà nó trằn trọc suốt mấy tháng mới đủ can đảm gửi đi. Nó buông tay bởi nó biết anh và nó - hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ gặp được nhau, chẳng bao giờ thống nhất được cùng một quan điểm dù có cố gắng bao nhiêu.
Nó và anh yêu nhau được hơn 3 năm. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, giận hờn cũng có. Tình yêu của nó và anh gặp nhiều sóng gió nhưng nó đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để được bên anh, để vun đắp cho tình yêu của nó, và rồi để chia tay ngày hôm nay.
Nó buồn, buồn hơn bao giờ hết. Nó cũng khóc, như những lần chia tay trước nhưng nó biết cảm giác lần này của nó khác, rất khác. Số lần nó nói chia tay với anh nhiều không nhớ được nhưng lần nào cũng chỉ được vài ngày, nhiều nhất là 1 tuần, xong lại đâu vào đấy! Mà cũng thật lạ, lần nào cũng thế, cứ nói chia tay với anh xong thì hoặc là nó, hoặc là anh khi thì ốm, khi thì gặp tai nạn, khi thì gặp rắc rối chuyện gia đình... Và những hoàn cảnh đó đã lại kéo nó quay trở lại với anh!
Anh không hỏi nó lí do chia tay, anh chỉ hỏi “Em muốn chia tay rồi à?”. Nó trả lời “Vâng”. Thế là chia tay! Nó cũng không biết lý do là gì nữa, chỉ biết nó chia tay không phải vì nó hết yêu, mà ngược lại là khác, nó vẫn yêu anh nhiều, nhiều lắm! Nó khóc, khóc rất nhiều nhưng lần này nó không muốn cho anh biết là nó khóc, bởi nếu biết anh sẽ chỉ bảo “Em khóc làm gì, khóc có giải quyết được gì đâu?”.Anh biết nó là đứa mít ướt, vậy mà anh nỡ nói thế. Nó buồn…
Nó đã suy nghĩ suốt mấy tháng mới đi đến quyết định này. Nó tự nhiên hay nhắn tin bất ngờ với anh. Anh thấy lạ, hỏi nó tại sao, nó không trả lời.
- Anh ơi? – Nó nhắn tin
- Gì em? Gọi gì nghe ghê thế? – Anh trả lời.
- Em yêu anh! – Nó đã lấy hết can đảm để nhắn tin ấy
- Hâm… - Anh chỉ nhắn lại một từ đơn giản gửi cho nó.
Anh bảo nó hâm, mà nó thấy mình cũng hâm thật vì mấy năm yêu nhau, chỉ có anh nói 3 từ thiêng liêng đó với nó, chứ nó hiếm khi nói lắm. Anh vẫn hay giận nó vì điều đấy.
- Anh ơi?
- Gì thế em?
- Em nhớ anh!
- Anh cũng nhớ em lắm!
Nó nhắn tin cho anh hoài như thế, cứ định nói chia tay nhưng đến lúc nhắn, nó lại không thể nhắn được những điều đó!
- Anh ui! Em yêu anh nhiều lắm, em yêu anh nhiều hơn ngày mai, nhưng ít hơn hôm qua anh ạ!
Anh không nhắn lại và lập tức gọi cho nó khi nhận được tin nhắn ấy. Anh hỏi “Tại sao em lại nhắn như thế?”. Nó không trả lời và vội dập máy.
- Anh ơi, hình như em hết yêu anh rồi!
- Em hết yêu anh rùi à!
- Vâng, Em thấy tình cảm của mình cứ nhạt dần ý. Sao lại thế hả anh? Còn anh thì sao?
- Em phải hỏi em chứ sao lại hỏi anh? Anh thì vẫn yêu em như ngày nào, anh luôn muốn chúng mình cưới nhau!
Nó không biết nhắn lại cho anh thế nào nữa nên đành im lặng…
- Anh ơi!
- ?
- Em yêu anh!
- Thật không? Sao hôm qua bảo hết yêu anh rồi mà? Sao thế?
Nó lại im lặng. Nó đã thử rất nhiều lần nhưng không thể nói được 2 tiếng chia tay. Cho đến hôm nay…
- Anh ơi!
- Ơi, em chưa ngủ à?
- Mình chia tay nha anh?
- Em muốn chia tay lắm rồi à?
- Vâng!
- Vậy thì tùy em quyết định!
- Vâng, chúc anh sớm tìm được 1 nửa hạnh phúc thực sự của mình và sớm cho em ăn kẹo nha!
- Tùy em thôi, vì anh cũng có cảm giác em muốn chia tay từ lâu rồi. Anh đã cố gắng rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không giữ được em. Vậy em cứ làm theo ý em.
- Vâng, cảm ơn anh! Mình sẽ vẫn là bạn nhé!
- Thôi ngủ đi em, muộn rồi đấy, ngủ ngon nha em!
- Vâng, chúc anh ngủ ngon!
Và thế là nó và anh chia tay. Người ta nói tình bạn có thể trở thành tình yêu nhưng không có điều ngược lại nhưng nó luôn muốn nó và anh vẫn có thể là bạn, để nó vẫn được bên anh. Nó không dám mong muốn gì hơn thế!
Những ngày tháng hạnh phúc nó vẫn không quên. Những ngày tháng nó được anh quan tâm, chăm sóc. Anh chiều nó lắm. Anh lo lắng cho nó từng điều rất nhỏ nhặt trong cuộc sống. Và nó thầm cảm ơn anh đã cho nó biết thế nào là tình yêu, cảm ơn anh cho nó biết thế nào là hạnh phúc, cảm ơn anh cho nó biết thế nào là hờn giận, và... nó thầm cảm ơn cuộc đời, vì đã cho nó được gặp và yêu anh, mối tình đầu của nó!

Hình ảnh đã đăng
Nó sẽ không bao giờ quên những ngày tháng hạnh phúc được ở bên anh!

Cà phê trà



Chiều hôm qua, nhỏ em nói với em rằng nó phát hiện ra mẫu hình người đàn ông mà em thích phải là mạnh mẽ và nam tính.
Em mỉm cười, một nụ cười buồn tênh miên man sóng nước. Tuổi thơ không cha và những kí ức đau buồn cho em một khát khao yêu người đàn ông mạnh mẽ, nam tính. Một người có thể bảo vệ em trong tất cả mọi tình huống. Để em ngoan ngoãn trong vòng tay người ấy làm một cô tình nhân hiền ngoan như con mèo, chứ không phải là con nhím xù lông ngổ ngáo của hiện tại… Thoáng chợt em xót xa vỡ òa vì cuộc đời em cũng đã từng có người đàn ông mạnh mẽ nam tính bảo vệ em trong tất cả những đoạn trường em gặp phải. Người ấy luôn bên em, mang cho em nụ cười hạnh phúc và luôn bảo vệ em như bảo vệ những cánh hoa. Thật nhẹ nhàng và cẩn trọng để những cánh hoa ấy không tung bay theo gió.
Hình ảnh đã đăng
Người ấy là anh, mối tình đầu mà em hằng yêu quí. Nếu không có anh, có lẽ em đã trở thành người thiên cổ khi gặp cú sốc quá lớn năm em mười mấy tuổi. Nếu anh không đi theo em qua tất cả các ngã đường, nếu anh không âm thầm bảo vệ em từ xa thì khi em nhảy ào xuống dòng sông buốt giá, anh đã không lao theo và đưa em lên bờ. Mạng sống em, anh đã từng cứu lấy! Nếu không có anh luôn kiên nhẫn làm em vui, đưa em đi qua những ngày đau khổ của cuộc sống và giúp em tìm lại nụ cười thì em không biết bây giờ mình sẽ là người như thế nào nữa. Khoảng thời gian chấn thương tâm lý ấy, em và anh hay đi cà phê với nhau. Từ tình bạn, tình anh em hàng xóm, trải qua nhiều vui buồn trong cuộc sống, anh đã tỏ tình với em nhẹ nhàng bằng bài hát Phượng hồng, “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…”
Bài hát xưa em đã nghe không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cảm xúc của em cũng vỡ òa đong đầy niềm thương nhớ anh. Dẫu biết chẳng thể nào gặp lại anh trên cõi đời này nữa, khi mà chiều mưa năm ấy tai nạn giao thông đã cướp mất anh mãi mãi. Lần cuối cùng em gặp anh trong không gian trắng toát của bệnh viện, chỉ có thể là cái nắm tay rất chặt như hàm ý yêu thương dành trọn cho em, để rồi anh nhẹ nhàng ra đi cùng cơn mưa ập xuống đời em.
Em có một thói quen khá lạ, mà ngày xưa anh đặt tên cho thói quen này là "cà phê trà". Bởi vì khi uống cà phê qua được nửa ly, em sẽ rót trà vào đấy. Để vị đắng cà phê, vị ngọt của đường hòa quyện vào vị nồng của trà và chút lạnh của đá. Một cảm giác rất tuyệt vời… Hôm nay em lặng thinh bên góc quán cũ, chiếc bàn cũ và vẫn thói quen cũ. Nỗi đau vẫn rất cũ nhưng vẫn còn làm thổn thức trái tim.

Mưa lại hững hờ rơi… Nỗi đau này biết đến khi nào xóa được hả anh? Nửa trái tim mình, em vẫn dành nguyên vẹn cho anh, người mà em sẽ yêu hết cuộc đời mình. Còn nửa trái còn lại, em dành cho hắn, một người cũng rất mạnh mẽ, nam tính và cũng đang rất yêu em. Ở hắn, em thấy thấp thoáng anh, thấp thoáng chút dịu dàng, chút hóm hỉnh, chút đáng yêu và hơn hết là rất mạnh mẽ để bảo vệ em.
Ngày anh đi, cơn mưa ập đến kéo dài dai dẳng để em đóng cửa trái tim mình, lạnh lùng khép kín từ chối tất cả những tình cảm của người khác phái. Cho đến khi gặp hắn, hắn là ánh mặt trời xé toạc không gian ảm đạm của mưa. Hắn mang đến cho em nhiều nụ cười vu vơ, nhiều cung bậc cảm xúc khác lạ. Hy vọng rằng, một ngày nào đó hắn cũng sẽ có thói quen "cà phê trà" như em...
Nhưng cho dù thế nào thì thói quen cũ và người xưa vẫn mãi trong trái tim em. Anh mãi mãi sống trong những ngày em đang sống. 

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Yêu thương nhiều hơn từ ngày Anh ra đi


Sau ngày Anh ra đi, Em không còn tình yêu của Anh, nhưng Em nhận được nhiều tình yêu thương hơn từ những người xung quanh.
Sau ngày Anh ra đi Em yêu thương bản thân mình hơn.

Em có nhiều thời gian hơn để nghĩ về chính mình, về hiện tại và tương lai.

Em không còn thức những đêm dài để trò chuyện cùng Anh, ngủ sớm hơn và thức dậy khi bình minh đến, để kịp cảm nhận được những thứ nhỏ bé bên ngoài cuộc sống kia đang ra sao, điều mà trước đây Em đã bỏ qua mất.

Em học được cách tự mình xoay sở với những khó khăn trong cuộc sống, biết rằng dù một mình thì Em vẫn sẽ tự động viên bản thân và cố gắng làm tốt nhất có thể.

Yêu thương nhiều hơn từ ngày Anh ra đi 1

Sau ngày Anh ra đi, Em yêu thương gia đình nhiều hơn.

Em nhìn thấy ánh mắt lo âu của mẹ khi nhìn Em buồn bã, vì thế mà mà Em biết mạnh mẽ cũng là một cách yêu thương bố mẹ hơn.

Em hiểu được tình yêu thương thật nhiều của bố khi bố nói: con gái đừng buồn, người yêu thương con thật lòng sẽ không bao giờ làm con phải khóc và khổ đau.

Thay vì gọi điện, nhắn tin cho Anh, Em sẽ gọi điện cho bố mẹ mỗi ngày.

Em hiểu cảm giác chờ đợi khi Em từng chờ Anh, vì thế Em sẽ không để bố mẹ phải chờ Em. Em sẽ về với mái ấm nhỏ của mình ngay khi có thể.

Sau ngày Anh ra đi, Em yêu thương bạn bè nhiều hơn.

Anh có thể bỏ mặc Em khóc trong đêm, nhưng bạn bè là người thức đêm cùng Em và khuyên Em đừng khóc.

Anh mang tình yêu của Anh đi tặng cho người con gái khác, còn Em nhận lại được từ bạn mình một tình cảm đáng quí hơn tình cảm Anh đã dành cho Em.

Yêu thương nhiều hơn từ ngày Anh ra đi 2
Anh có thể buông tay để Em lại một mình trên đường, còn bạn bè là người nắm tay Em đi một con đường khác.

Sau ngày Anh ra đi, Em không còn tình yêu của Anh, nhưng Em nhận được nhiều tình yêu thương hơn từ những người xung quanh.

Em cũng biết yêu thương nhiều hơn.

Và như vậy có gì đáng buồn đâu, khi trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, mây vẫn bay, còn Em vẫn yêu thương và được yêu thương mỗi ngày.

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

kí ức buồn

Nó vẫn không đủ can đảm để xóa đi tên của a trên face của nó…dù nó đã xóa đi, xóa đi gần hết những gì còn lại thuộc về a. sđt, nick yahoo, tất cả những tấm hình của a và nó chụp chung, tất cả những gì thuộc về a..nó đã xóa. Duy nhất chỉ còn lại cái tên đó trên face của nó thôi..vậy mà nó vẫn không đủ can đảm để xóa đi.nó luôn tự hỏi mình vì sao vậy..hàng ngàn câu hỏi nó tự đặt ra, dù biết sẽ chẳng bao giờ a có thể trả lời cho nó hiểu..nó đợi gì từ a..1 tin nhắn từ face ư? Sẽ chẳng bao giờ có. nó biết điều đó..vậy mà nó vẫn đợi..nó vẫn cứ lặng lẽ vào face của a mỗi ngày, mặc dù trên tường của a lúc nào cũng trống không..nó vẫn giật mình mỗi khi đt rung lên và số đt đó..1 số lạ k có tên, nhưng sao lại wen thuộc như thế…nó vui vì a vẫn còn nhớ tới nó, nhưng tim nó lại nhói lên..sao a k mãi mãi rời xa nó đi.vì sao a còn gọi cho nó…vì sao thế! Nó vẫn đứng sững người mỗi khi gặp một ng nào đó giống a.tim nó thắt lại, sẽ không bao giờ là a đâu.nếu có gặp cũng là a đi thăm ng khác thôi, a sẽ k bao giờ tới căn phòng trọ nhỏ của nó nữa, nơi mà trước đây hàng tuần a vẫn thường ghé qua, dù chỉ có 1 ngày ít ỏi, nhưng cũng đủ để lấp đi khoảng trống, lấp đi nỗi nhớ của nó và a. dù chỉ là một bữa cơm, chỉ là 1 chút thời gian ít ỏi nhưng sao nó nhớ quá..những giây phút ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa rồi.tất cả về a như vẫn còn nguyên vẹn, vậy mà a..a đâu rồi?sẽ chỉ còn mình nó. Bước đi trên con đường quen thuộc nhưng vắng bóng a..nó sẽ phải bước đi 1 mình, vì a đã rẽ qua lối khác. Tình yêu của a đã không còn như ngày trước, và a của nó cũng không còn nữa. trước mặt nó vẫn là a nhưng sao nó thấy xa lạ quá..a đã cách nó quá xa rồi..nó hứa với bản thân nó sẽ quên a..nó tin rằng rồi thời gian sẽ làm cho nó quên được a thôi. Nó tin vào điều nó, và nó nghĩ nó sẽ làm được.nhưng ….tất cả k như nó nghĩ, không như nó nói..gần 3 tháng qua từ ngày a và nó chia tay, chưa có ngày nào nó quên a, chưa có ngày nào nó thôi nghĩ về a..chỉ là nó đang tự dối lòng, tự dấu đi cái sự thật là nó còn yêu a..yêu a rất nhiều! dù nó biết trong tim a đã không còn hình bóng của nó, dù nó biết trái tim a chỉ hướng về chị ấy người yêu cũ của a..a nói với nó a không thể quên được chị ấy, a thấy thật có lỗi với nó khi ở bên nó mà không thể quên được mối tình xưa…nó vẫn đau, tim nó ngày qua ngày vẫn rỉ máu..a có biết , a có biết không. nó chỉ muốn thời gian trôi đi thật nhanh để nó có thể quên a..quên a mãi mãi.

Đâu cần phải là tình yêu

Nó đặt cặp vào bàn rồi cắm tai nghe nhìn ra cửa sổ mơ màng trong những điệu nhạc của " kiss the rain " chẳng biết từ khi nào Nó yêu những giai điệu nhẹ nhàng này đến kì lạ ... có lẽ là từ cái ngày mưa ấy 

*** 

Điệu nhạc êm dịu của " kiss the rain " vang lên nhẹ nhàng trong quán , ngoài trời mưa rả rích ... thì tự nhiên cái cảnh nó ngồi chăm chú đọc quyển sách dày cộp lại trở nên thật đẹp ... Nó như một nàng tiểu thư đài các tô điểm thêm cho cái khung cảnh vốn đã lãng mạn .... 
_ " chào bạn !! tớ ngồi đây được chứ ??" - một giọng nam vang lên cạnh nó ,đang định ngẩng mặt lên để chửi cái tên vô duyên đó thì nó chợt sựng lại ... Không phải vì nó mê trai và vì bạn ý quá đẹp trai
Nhưng giữa cái khung cảnh này thì có lẽ nó cần phải giữ cái vẻ đài các mà nó tuy không muốn nhưng đã được gắn vào từ khi nó bước vào quán 
_ " Tớ thấy quán còn nhiều chỗ mà . xin lỗi... nhưng tớ không thích ngồi với người lạ " - nó nói rồi nở một nụ cười nai không kém gì bạn ý ( tuy trong lòng đang đấu tranh tư tưởng : được chứ bạn cứ ngồi đây đi ngồi bao lâu cũng được ) rồi lại (giả vờ ) chăm chú vào quyển sách 
_" Nhưng mà tớ quen ngồi chỗ này rồi ... nếu có thể bạn chuyển qua bàn khác ngồi được không ??? " - lần này thì nó thật sự thất vọng tưởng bạn ý đẹp trai thì cũng tốt tính ... ai dè ... con trai gì mà không có tí galang , không ngồi chỗ này thì thôi ai lại kêu con gái tránh ra chỗ khác cho mình ngồi
_ " Trên bàn này có viết tên của cậu ak??? Hay cái quán này của cậu ...con trai gì mak .... tớ không thích ...ai đến trước thì ngồi trước... nếu quen chỗ ngồi này thì lần sau đến sớm mà ngồi ... " -nó khâm phục bản thân mình ghê ghớm ... lần đầu tiên dám " vùi dập " cái đẹp như thế ... haiz .. du sao thì cái loại con trai mà độ galang tỉ lệ nghịch với độ đẹp trai như thế thì nó cũng chẳng thèm thương tiếc 
Chẳng những không bất ngờ trước thái độ của nó ," bạn ý " còn tỏ ra hết sức bình tĩnh mà đáp lại rằng : 
_ " Chỗ này thì không ghi tên tớ nhưng mà cái quán này ... đúng là của tớ " - bạn ý nói rồi cười với nó một cá rõ tươi khiến nó suýt rụng tim ra ngoài - " giờ bạn cho tớ ngồi đây với nhá .. tớ hứa là sẽ giữ im lặng "
Chẳng hiểu trong đầu nó suy nghĩ cái gì mà tự nhiên lúc đó lại gật đầu ngay lập tức... Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó nó quay lại với quyển sách của mình .. nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn lên .... Đúng là con người ta khi đã đẹp thì làm cái gì cũng đẹp ... Bạn ý cũng ngồi đọc quyển sách dày côp như nó nhưng lại viết bằng tiếng anh mới sợ chứ 
" chẳng biết đoc thật hay giả vờ lôi ra nhìn cho trí thức không biết "- nó nghĩ thầm rồi bật cười làm " bạn ý" cũng phải ngước lên nhìn... nó đỏ mặt lại chăm chú vào quyển sách ........
Trời cũng bắt đầu ngớt mưa , nó gấp sách lại rồi tiến lại quầy tính tiền để đi về mà chẳng chào bạn ý lấy một cái ( tuy cũng đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm nhưng nó cũng nhất quyết giữ giá của một đứa con gái ).. nhưng lúc nó tính tiền thì anh phục vụ lại cười với nó 1 cái ( trời az... sao hnay toàn con trai cười với nó không vậy trời )... rồi anh ý nhẹ nhàng nói 
_" cậu chủ tính tiền cho em rồi !! em không cần trả nữa đâu " - đúng là người tốt thì đi đâu cũng gặp may , nhưng nó vốn là đứa con gái có lòng tự trọng cao ngút trời chính vì vậy nó quyết định tiến về phía bạn ý và 
_" tại sao cậu làm vậy ??"
_" làm gì ??"- bạn ý tỏ vẻ ngạc nhiên , ngẩng mặt lên nhìn nó 
_" trả tiền hộ tớ " 
Bạn ý " à " lên một tiếng như chợt nhớ ra điều gì đó , rồi lại nhìn vào quyển sách -" tớ chỉ trả giúp coi như trả tiền thuê chỗ ngồi thôi mà " 
Đúng là cái loại con trai ỷ mình có tí tiền rồi kênh kiệu ... mà nó thì đại ghét những thằng con trai như thế ...
_ "gd tớ không hoàn cảnh tới mức phải đi tranh chỗ ngồi để cho thuê . tớ tự trả tiền cho mình được " - nó nói rồi đặt tờ 50k xuống bàn bạn ý ngồi và quay mặt bỏ đi mà trong lòng vẫn còn nhiều điều " trăn trở "
Đi được một đoạn chợt nó nhớ ra ly capuchino nó uống đâu có hết nhiều tiền đến thế , thôi vậy là tiu bữa sáng ngày mai rồi, hix mà mai lại là ngày đầu tiên nó đi nhận lớp mới nữa chứ , mới ngày đầu tiên vào cấp 3 mà chưa gì đã có chuyện xui xẻo rồi ...... Đúng là gặp phải mấy tên sao chổi này có bao giờ yên ổn đâu mà .. mong cho đừng bao giờ gặp lại hắn nữa
Nhưng người ta thường bảo oan gia ngõ hẹp ... Liệu ...
Đang ưng ý vì chọn cho mình được một chỗ ngồi có vị trí địa lí khá đẹp nghĩa là cách xa bàn gv và quan trọng là gần cửa sổ thì bỗng nụ cười nó tắt ngấm khi nghe được cái giọng nói lạ mà quen ấy 
_" Hey you ! tớ ngồi đây được chứ ??" 
Nó ngẩng mặt lên ,thật không thể tin nỗi vào mắt mình nữa ... cái tên sao chổi đáng ghét đó đang đứng trước mặt nó 
_" Tớ thấy lớp còn nhiều chỗ trống mà .. cậu ......."
Không kịp để nó nói hết câu , hắn đã nhảy ngay vào như biết trước được ý định của nó 
_" nhưng chỗ này cũng còn trống mà " - hắn nói rồi nở một nụ cười thật tươi 
Nó đành miễn cưỡng lui vào bên trong cho hắn ngồi mà trong lòng mang đầy hận thù ... "nhìn kiểu cũng ra giáng công tử con nhà giàu , đeo cái kính nhìn tưởng học giỏi .. thì đáng nhẽ ra phải vào trường chuyên hoặc cái trường quốc tế nào đó mà học chứ sao lại vào cái trường bình thường này để rồi gây " ám " nó không biết ... Hay là cũng thuộc dạng lưu manh giả danh tri thức ,trưởng giả học làm sang ,đeo cái kính vào cho oai thế thôi chứ thực ra thì ......" nó nghĩ thầm rồi lại khúc khích cười một mình , khiến hắn quay lại nói khẽ : 
_" cậu có vẻ bị tự kỉ hơi nặng nhỉ , toàn ngồi cười một mình " 
Trời az , hết chịu nỗi với cái tên sao chổi này mà.. lại còn dám nói nó tự kỉ cơ đấy ..... nếu đây mà là lớp nó năm ngoái thì thế có cái bóng đèn tên này sẽ bị nó xử cho bò lê bò lết về nhà luôn . nhưg đây mới là đầu cấp hơn nữa lại là ngày đầu tiên đi nhận lớp mới nó không muốn bị mất đi hình tượng đoan trang thục nữ mà nó chưa kịp xây dựng ... Thế là ngậm bồ hòn làm ngọt ( tuy là nó hơi đắng ) nó quyết định từ tốn trả lời hắn 
_" Nói chuyện mà người ta không thèm nói lại cũng là một dạng của tự kỉ đấy " - nó nói rồi cười vs hắn một cái rõ ngây thơ 
Nhưng bạn ý không những không giận giữ mà còn tỏ ra hết sức thích thú mà nói nhỏ với nó 
_" bạn vừa trả lời tớ đấy "
Đúng là khôn 3 năm dại 1 phút ... sao nó có thể ngây thơ ngu ngốc thế không biết !! giá mà ở lớp giờ có cái lỗ nào chắc nó đã tìm cách chui xuống cho nhanh rồi .. hjx..hjx..
Thời gian cứ thế trôi qua .. không nhanh nhưng cũng không quá chậm 
Chẳng biết từ khi nào bỗng nhiên hắn lại trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống vốn không có gì đặc biệt của nó….

***

Đang miên man trong dòng suy nghĩ bỗng một bên tai nghe của nó bị giật ra không thương tiếc ...
_" lại tự kỉ rồi đấy !!!" 
_" Tao đập cho mày phát bây giờ ... nhanh nhờ, mới thế mà 3 năm rồi ... hè lại về rồi "
_" hôm nay mày sao thế ? lại có hứng thú mong ước kỉ niệm xưa cơ đấy .. sắp chia tay không nỡ xa tao ak ? ..hehe"
_" lại bắt đầu rồi " - nó thở dài rồi cắm lại cái tai nghe bỏ mặc thằng bạn đang chuẩn bị " tự kỉ "
Dòng suy nghĩ lại ùa về trong đầu nó …..
“ Thường thì ns rất giỏi trong cái việc “ nhìn mặt mà bắt hình dong “ thế mà mọi chuẩn đoán của nó về hắn lại hoàn toàn sai bét .Hắn không thuộc dạng giả tri thức mà là một thằng tri thức thật sự … đến nỗi có lần cả lớp mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn giải cái bài toán bằng cách không thể nhanh hơn đến nỗi đánh gục cả ông thầy dạy toán nổi tiếng là khó tính .. Nhà hắn thì khỏi nói rồi , thuộc hạng siêu giàu ( mới tí tuổi mà có quán cà phê cơ mà ) thế mà chả tỏ vẻ công tử gì : cũng đi học bằng xe đạp cho thân thiện môi trường , cũng lê la hàng quán vỉa hè với nó … mà ông trời vốn bất công những đứa sinh ra trong bọc trứng vàng như hắn lại thuộc dạng dễ ăn mặc , chẳng cần hang hiệu đắt tiền đôi khi chỉ là cái áo hang` chợ mà nó hứng lên mua tặng hắn cũng khiến vẻ đẹp của …cái áo như tăng lên …Lại được cái bản tính hòa đồng nên mấy đứa con gái trong lớp đứa nào không quý hắn thì cũng .. thích hắn . Haiz .. cuộc đời vốn đã không công bằng tại sao lại xếp một con bé như nó cạnh một thằng như hắn chứ : nó cũng chả phải thuộc dạng chìm nghỉm gì : cũng vài ba cái giải văn nghệ ở trường , hắn lớp trưởng thì nó cũng bí thư , học hành thì cũng chả kém cỏi lắm , gia đình cũng đủ ăn đủ mặc … thế mà đứng cạnh hắn trông nó chả khác gì nàng lọ lem ………
_” Ê ! mày !!” – dòng suy nghĩ đang ùa về dạt dào , bỗng cái bên tai nghe lại bị giật ra không thương tiếc 
_” gì ??” – nó trả lời hậm hực , ai kêu nó đang bồng bềnh trong dòng cảm xúc thì phá làm gì 
Nhưng hình như hắn chẳng để ý gì đến thái độ của nó , vẫn cứ nói như kiểu nó nhiệt tình muốn nghe lắm 
_” Hôm qua tao thấy bạn Tuấn mày đi mua hoa .”
_” Trời az !!!”- hắn đập đầu xuống bàn biểu hiện thái độ bó tay với nó – “ tao tưởng mày thích bạn ý ??”
_” uk “
_” Thế không tìm hiểu , hỏi thăm , ….hay đại loại thế ak ?”
_” Hỏi ai?”
_” tao”- hắn vỗ ngực đầy tự hào 
_” làm gì?”
Lần thứ 2 đập đầu xuống bàn … Hắn bó tay trước cái thái độ của nó .. Đứng dậy ỏ ra khỏi lớp 
……….
Tiếng trống trường vang lên giòn giã , 5 tiết học thì 3 tiết nó ngồi ngáp ngắn ngáp dài , 2 tiết còn lại thì ngồi ngủ … Chả phải vì nó nhác mà vì cả lớp đứa nào cũng thế .Trời hè nóng nực , 3 môn học chả liên quan đến thi Tốt Nghiệp hay Đại Học nên bọn nó cũng chả buồn học mà hình như giáo viên cũng chả buồn dạy
Đang thu dọn sách vở vào cặp , nó nghe thấy tiếng nhao nhao bên ngoài .Nó tự nhủ “ chắc lại đánh nhau “ rồi tiếp tục công việc và uể oải bước ra khỏi lớp .Nhưng vừa ra đến cửa lớp thì 
_” Tớ thích cậu “- Tuấn nói rồi đưa bó hoa về phía nó và mỉm cười rõ tươi làm nó không biết trốn đâu cho đỡ xấu hổ
_” cậu hãy suy nghĩ cho kĩ về tình cảm của mình nhé “ – Chẳng để nó kịp ú ớ câu nào , Tuấn dúi bó hoa vào tay nó rồi chạy biến 
Nó lũi thủi xách cặp ra nhà xe đã thấy thằng bạn cười tươi nhìn nó 
_” Thích nhá “ 
_” Uk “ – nó trả lời cho qua chuyện rồi leo lên sau thằng bạn 
_” Mày đồng ý rồi chứ ?”
_” chưa “
_” sao thế ? mày thích Tuấn cơ mà ?”
_” mày nghĩ sao ?”
_” Tuấn là người tốt !”
_” Nếu tao đồng ý thì mày sẽ vui chứ ?”
_” Tất nhiên , bạn tao hạnh phúc thì tao cũng vui mà . Mà sao mày hỏi thế ? “
_” uk !! “- nó trả lời cho qua chuyện rồi nói nhỏ đủ để mình nó nghe : “ mày vui thì tao cũng hạnh phúc “
Trên suốt quãng đường về 2 đứa không nói vs nhau thêm câu nào nữa
….
Đang đau đầu với mớ đề lí thì điện thoại nó rung lên . Là tin nhắn của Tuấn 
“ Cậu suy nghĩ về lời đề nghị của tớ rồi chứ “
“uk”
“ cậu đồng ý chứ “
“ cậu suy nghĩ kĩ rồi chứ ?”
“ tất nhiên , tớ nghĩ cậu mới là người cần suy nghĩ kĩ “
Tuấn nói đúng , nó cần phải suy nghĩ kĩ về tình cảm của mình . Nhưng hắn đã nói Tuấn là người tốt .Vậy có lẽ , hắn thật sự “ chúc phúc “ cho nó
“ vậy thì tớ đồng ý “
“ uk !! hj` !! thôi cậu đi ngủ đi “- Tuấn nt kèm với cái mặt cười !! có lẽ hắn nói đúng nó sẽ được hạnh phúc…….
Nó bỏ lại đống bài tập , ra ngoài lan can đứng ! trăng hôm nay tròn thật ……..Từ ngày mai có lẽ cuộc sống của nó sẽ khác …… khác lắm
…………
Ở cách đó 2 dãy nhà ……. Trên lan can của một căn biệt thự
“ Chắc là cậu sẽ hạnh phúc “


Tháng 7 qua đi với những kì thi ,hôm qua nó cãi nhau với Tuấn 1 trận kịch liệt vì hắn !! Nó biết mình ích kỉ nhưng nó thấy Tuấn quá đáng quá ….. Dù sao thì nó với hắn cũng là bạn thân , thế mà cứ mỗi lần nó nhắc đến hắn trước mặt Tuấn là y như rằng 2 đứa lại cãi nhau …..Nhưng dạo này hắn dường như bốc hơi khỏi cuộc đời nó .. gọi điện , nt không thấy hồi âm …… Trận cãi nhau hôm qua là do lúc đi với Tuấn nó đã vô tình gọi tên hắn . Nó biết Tuấn giận lắm ….. Nhưng nó không điều khiển được cảm xúc của mình . Lẽ nào ….
Đang vùi đầu trong đống chăn vì hôm qua thức khuya .. nghe tiếng chuông điện thoại nhưng nó chẳng buồn bắt máy .. Từ tối qua đến giờ Tuấn liên tục nt , gọi điện nhưng nó không nghe máy … đến nhà gặp thì nó bảo mẹ nói là nó không có nhà .. 
Chuông điện thoại kêu nhiều quá khiến nó bực mình , vớ lấy chiếc điện thoại nó alo mà không thèm nhìn số
“ Đang ngủ ak` mày ?”
Giọng thằng bạn thân vang lên , nó ngồi bật dậy 
“ Mày vẫn còn sống ak? Tao tưởng mày chết mất xác đâu rồi chứ ?”
“ Mày ác thế !! tao phải sống để còn thông gia với mày chứ !! hehe !! xin phép bạn Tuấn đi !! hnay đi chơi với tao một hôm nhá !! hay để tao xin phép cho “
“ khỏi !! mày đang đâu đấy ?”
“ Dưới nhà mày !! nhanh lên “
“ok”- nó nói rồi bật dậy thay bộ quần áo thường ngày và chạy xuống nhà… Hắn đang ngồi nói chuyện với mẹ nó , chả biết hắn cho mẹ nó cái gì mà suốt ngày thằng Tùng tốt thế này , thằng Tùng tốt thế nọ .. đến nỗi nhiều khi nó thấy mẹ nó còn thân với hắn hơn với nó
_” Bác ơi ! cho Thùy đi với cháu một hôm bác nhá “
_” uk !! 2 đứa đi đi !! “
Trời mẹ nó không sợ nó bị bắt cóc ak trời…
Hai đứa ra khỏi nhà còn nghe tiếng mẹ nó vọng ra “ Sao 2 đứa mày không yêu lấy nhau cho mẹ được nhờ”- Đúng là chẳng có ai như mẹ nó !! 
Ra đến cổng nó ngó nghiêng mãi không thấy cái xe đạp của hắn đâu 
_” mày đi gì đến đây ?”
_” xe chứ gì !”
_” xe đâu “
_”đây “- hắn nói rồi chỉ vào cái SH đang đỗ trước nhà nó ,
_” xe đạp đâu ?”
_” lâu nay nó phải lao động khổ sai ! tao cho nó đi an dưỡng rồi …”
_” mày muốn chết ak ?”
_” hj` !! giờ có lên không ?”
………..
Bầu trời mùa hạ cao và trong .. 
_” Mày với Tuấn cãi nhau ak ?”
_” Không !”
_” Cãi …”
_” hj` .. giờ đi đâu ?”
_” ăn kem nhá “
_” mày điên ak ? mới sáng sớm .. đi ăn kem “
_” ak tao quên . hnay con heo lười ngủ dậy muộn .. Thế thì đi ăn sáng “
_” mày …………”
Cả ngày hôm đó 2 đứa lê la khắp hàng quán , ngóc ngách Hà Nội.. Buổi tối 2 đứa ngồi trong quán cà phê mà lần đầu tiên gặp nhau 
_” Mai tao đi !”
_” Đi đâu ?”
_” Du học “
Nó ngẩng mặt lên , nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của hắn .. Tuy cố che dấu cảm xúc .. nhưng hình như 
_” đồ xấu xa ! đùng 1 cái mày bỏ tao để ra đi thế hả ??”
_” Tao có bỏ mày đâu .. chỉ ra đi thôi … Tuấn .. chắc sẽ chăm sóc tốt cho mày nhỉ ?”
_” uk. Tất nhiên . sẽ tốt “- nó nói rồi cố đi cái vẻ lung túng và tự nhủ thầm –“rồi sẽ tốt , khi không có mày ở bên “
Hai đứa im lặng đến khi ra về 
----- Sân bay Nội Bài một ngày cuối tháng 7 -----
_” Chăm sóc tốt Thùy giùm tao nha “- Hắn nói rồi vỗ vào vai Tuấn để gửi gắm lại một điều quan trọng lắm …… lý do khiến hắn đi du học một phần là do Tuấn .. Tối hôm 2 đứa cãi nhau , Tuấn đã gọi cho hắn và yêu cầu hắn ra đi . Đang còn lưỡng lự giữa việc đi và ở .. đến lúc đó hắn đã hiểu mình cần phải làm gì ???Hắn chưa bao giờ xác định rõ tình cảm trong lòng mình là gì nên chưa bao giỡ dám thổ lộ ra vì sợ sẽ mất đi tình bạn Tuấn tốt hơn hắn .. và quan trọng là hình như nó thích Tuấn

*** Ba tháng sau ***
“ chúng ta chia tay nhé ! mai tớ đi .. cậu không cần ra tiễn đâu . hãy để tớ giữ nốt tự trọng cuối cùng của một thằng con trai!!”
“uk.. cậu đi bình an “- Nó reply lại tn của Tuấn rồi cất điện thoại vào trong nhà 
Từ ngày hắn đi , nó vẫn giữ liên lạc với hắn đều đặn … nhưng từ cách đây 1 tháng thì hắn đề nghj cắt đứt liên lạc vì hắn đã có người yêu …….
Rồi nó như người mất hồn !! đi bên cạnh Tuấn mà nó gọi tên hắn , nhớ thói quen của hắn … như không thể chịu đựng nỗi nữa . Tuấn cuối cùng cũng nói ra điều đó .. 
Chẳng níu kéo vì nó biết có níu kéo cũng chẳng được gì mà nó cũng chẳng muốn níu kéo ….Thế là từ đó nó đi về lặng lẽ như một cái bóng giữa môi trường đại học …
Phong đến bên nó dịu dàng như một cơn gió …… xoa dịu đi những vết thương trong lòng nó , trái tim nó tưởng như đã chết từ ngày hắn đề nghị ngừng liên lạc như được hồi sinh… Ở bên Phong không biết từ lúc nào nó cảm nhận được lại hơi ấm của hạnh phúc, nó chia sẽ với Phong mọi thứ về học hành , về Tuấn và về hắn
Nhưng mọi thứ trở nên khó giải quyết hơn khi Phong ngỏ lời với nó ..Nó lưỡng lự , nó không muốn mắc sai lầm như với Tuấn thêm lần nữa.. Dường như cảm nhận được điều đó trong đôi mắt nó , Phong nhẹ nhàng nói 
_” Anh chấp nhận làm người thay thế . anh có thể chờ . đến khi nào em quên được Tùng”- Phong luôn như vậy , luôn là người hiểu nó nhất . Trước giờ chỉ hắn hiểu nó nhưng bây giờ hình như Phong còn hiểu nó hơn cả hắn .. Không bao giờ bắt nó phải làm thứ gì mà nó không muốn ……

*** 4 năm sau ***
“ Anh ơi !” 
“ ơi”
“ Cà phê đi anh “
“ uk !! chờ anh 10 phút nhá”
Chưa bao giờ chính thức nhận lời yêu Phong , nói chuyện cũng chẳng ngọt ngào tình cảm nhưng Phong đã trở thành một phần cuộc sống của nó !! tô thêm những gam màu ngọt ngào vào bức tranh thiếu nét mà hắn đã từng vẽ 
Đang mân mi li cà phê bỗng nó sựng lại .. là hắn và một cô gái …Thấy nó , hắn gật đầu cười và tiến lại :
_” bạn tốt !! vẫn khỏe chứ ?”
_” uk . tất nhiên .. bạn mày mà “
_ “ hehe !! mày vẫn chưa lớn được “ – nhận ra sự có mặt của Phong hắn quay sang giơ tay ra - “ bạn Thùy hả ?”
Phong cũng tỏ ra lịch thiệp không kém “ uk. Chào ! tôi được nghe nhắc về cậu rất nhiều “
_” Chắc lại nói xấu tao chứ gì ?”
_” mày có cái gì tốt mà tao phải nói xấu , giới thiệu đi !! ny hả ?”
_” ukm. Đây là Ngọc ,ny tao .. Tháng sau tụi tao cưới !! gặp mày ở đây sẵn tao mời luôn ..” 
_” Ukm ! tao sẽ đến .. thôi giờ tụi tao có việc đi trước .. nhớ gửi thiệp mời cho tao nhé “
Nó nói rồi kéo Phong ra khỏi quán để che đi những giọt nước mắt lăn dài trên mắt … Mà đâu biết rằng đằng sau có người cũng nuốt nước mắt vào trong …” Ngọc mạnh mẽ hơn mày nên mới có thể chống chọi được , ngốc az .. tao xin lỗi .. Phong tốt .. đúng không?”
………..
_” Sao em không nói?”
_” nói gì az”
_” em thích Tùng “
_” Giờ không còn nữa anh az “
_” vì Tùng sắp cưới hả ?”
_” Không phải , vì cậu ấy tìm được người tốt hơn em .. Còn em tìm được người tốt hơn cậu ý rồi “
_” em ……..”
_” Anh nói thích em lại đi để em đồng ý nào !”
Mọi chuyện sau đó tiến triển thế nào hãy để cho mọi người tự suy nghĩ … Nhưng sau này nó vs hắn vẫn thường nói chuyện với nhau 
_” Thằng hâm , tao từng thick mày đấy “
_” uk. Tao cũng thế “
Có đôi khi đâu cần cứ phải là tình yêu mới bên nhau hạnh phúc được … Có những hạnh phúc đâu nhất thiết phải là tình yêu