Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012
Together - Tập 8
Bức tranh bị bôi bẩn!
Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.
Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.
Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".
Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.
Cuộc sống tươi đẹp lắm bạn àh !!!!
Không có thứ ta muốn,
Không muốn thứ ta có,
Không có thứ ta thích,
Cũng không thích thứ ta có.
Thế nhưng ta vẫn sống và yêu.
Đó là cuộc sống...
Bạn tốt nhất
Là người mà bạn có thể cùng ngồi đung đưa trước hiên nhà,
Không nói lời nào cả,
Vậy mà khi rời khỏi, bạn vẫn cảm giác như đó là cuộc trò chuyện thú vị nhất mà bạn từng có.
Ta thường chẳng biết mình có gì cho đến khi đánh mất chúng,
và cũng chẳng biết mình thiếu gì cho đến khi chúng đến.
Trao ai hết tình yêu thương của bạn không có nghĩa rằng chắc chắn họ cũng sẽ thương yêu bạn!
Đừng trông đợi tình yêu như một sự đáp trả;
Hãy chỉ đợi cho nó lớn lên trong tim họ,
Nhưng nếu không được như vậy, thì hãy vui vì nó đã lớn lên trong tim bạn.
Có khi chỉ mất một phút để phải lòng ai đó,
một giờ để bắt đầu cảm thấy thích,
và một ngày để bắt đầu yêu,
Nhưng lại phải mất một đời để có thể quên được họ.
Đừng tìm kiếm nơi vẻ đẹp bề ngoài; chúng có thể đánh lừa bạn.
Cũng đừng tìm kiếm nơi của cải vật chất; vì ngay cả những thứ đó rồi cũng sẽ ra đi.
Hãy tìm kiếm người có thể khiến bạn mỉm cười,
Vì chỉ cần có nụ cười thì ngày ảm đạm cũng trở nên tươi sáng.
Hãy tìm người có thể khiến trái tim bạn mỉm cười!
Cầu cho bạn
Đủ hạnh phúc để trở nên dịu dàng nhân hậu,
Đủ nếm trải để trở nên kiên cường mạnh mẽ,
Đủ nỗi buồn đế biết cảm thông,
Và đủ hy vọng để trở nên hạnh phúc.
Hãy luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Điều gì làm bạn tổn thương,
thì cũng có thể sẽ làm tổn thương họ.
Người hạnh phúc nhất
Không hẳn là người có được những thứ tốt nhất;
Mà chỉ là người biết tận dụng tất cả những gì đến với họ.
Hạnh phúc sẽ đến
Với những ai từng rơi lệ,
Từng tổn thương,
Từng tìm kiếm,
Và từng cố gắng,
Bởi chỉ có họ mới có thể hiểu được tầm quan trọng của những người đã từng chạm vào cuộc đời họ.
Khi bạn chào đời, bạn khóc và mọi người xung quanh nhìn bạn mỉm cười.
Hãy sống cuộc đời mình thế nào để khi chết,
Mọi người xung quanh than khóc, và bạn mỉm cười.
Hãy gửi thông điệp này
Cho người có ý nghĩa đối với bạn,
Cho người đã chạm vào cuộc đời bạn bằng cách này hay cách khác,
Cho người có thể khiến bạn nở nụ cười khi bạn thật sự cần nó,
Cho người có thể giúp bạn nhìn thấy mặt tích cực của vấn đề khi bạn thật sự thất vọng,
Và cho người mà bạn muốn họ biết rằng bạn trân quý tình bạn của họ.
.
Nếu không làm vậy, cũng đừng lo lắng,
Sẽ chẳng có điều tồi tệ nào xảy đến với bạn đâu,
Chỉ là bạn vừa lỡ mất cơ hội
Làm cuộc sống ai đó tươi sáng hơn với thông điệp này mà thôi..
Hãy rời khỏi chỗ của mình và mạnh dạn thử sức!
Có một người đàn ông thường chơi piano trong quán bar của thị trấn. Anh ta chơi piano rất hay, và nhiều người đến quán bar này cũng chỉ để nghe anh ta chơi piano. Quán bar cứ đông khách nườm nượp cũng là vì vậy. Thế mà một buổi tối, một ông khách quen lại không muốn nghe anh ta chơi piano nữa. Ông ta cứ đòi người chơi piano phải hát!
- Tôi không biết hát – Người chơi piano lắc đầu – Tôi chưa bao giờ hát ở nơi đông người cả.
Nhưng ông khách cứ khăng khăng bảo người chủ quán bar:
- Tôi chán nghe piano rồi, tôi muốn nghe anh ta hát xem sao.
Những người khách khác trong quán cũng tò mò nên đều đồng loạt đòi người chơi piano phải hát. Ông chủ quán bar đành phải gọi với ra:
- Này anh bạn! Anh đành phải hát thôi, các vị khách quý của chúng ta muốn thế mà! Nếu không là tôi trừ lương đấy!
Người chơi đàn miễn cưỡng hát một bài. Đây là lần đầu tiên anh đứng trước mặt nhiều người để hát. Và đây cũng là lần đầu tiên mọi người được nghe bài hát: "Mona, Mona Lisa" hay đến vậy. Bởi đó là Nat King Cole – sau này là một nghệ sĩ piano và ca sĩ nhạc jazz nổi tiếng, đã bán được tới hơn 50 triệu đĩa và từng được Tổng thống Kenedy mời đến biểu diễn.
Anh ta có tài nhưng anh ta không bao giờ khám phá ra được, và anh ta có thể sống hết cả cuộc đời mình chỉ như là một người chơi piano vô danh trong một quán bar vô danh. Nhưng chỉ vì anh buộc phải hát, mà anh ta trở thành nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong lịch sử âm nhạc nước Mỹ.
Bạn cũng giống như vậy! Hãy ngừng đặt câu hỏi "Mình có tài năng hay không?" rồi tự lắc đầu than thở! Việc bạn cần làm là rời khỏi chỗ ngồi, mạnh dạn thử sức những việc bạn cho là mình không thể, và bạn sẽ ngạc nhiên với những gì mình trông thấy!
Hãy sống với ước mơ!
Cách đây đã khá lâu, có một cậu bé nhà nghèo ngày ngày theo cha đi hết chuồng ngựa này đến chuồng ngựa khác, từ đường đua này đến đường khác, từ trang trại này đến trang trại khác để phụ cha huấn luyện ngựa.Một hôm, thầy giáo của cậu yêu cầu các học sinh viết về các ước mơ của mình. Trong khi những học sinh khác muốn trở thành những kĩ sư, bác sĩ, cầu thủ bóng đá, diễn viên…thì cậu bé đã viết một mạch về ước mơ của mình, rằng một ngày nào đó cậu sẽ là chủ một trại ngựa. Cậu còn vẽ cả sơ đồ trại ngựa, ghi rõ vị trí tất cả các toà nhà, chuồng ngựa và đường đua.Bài viết hôm ấy cậu bé chỉ nhân điểm F to tướng cùng với lời ghi chú của thầy giáo: “Ở lại gặp thầy sau giờ học”. Và sau đây là những lời cậu bé nghe được từ người thầy của mình:“Đây là một giấc mơ viễn vông đối với một đứa trẻ như em. Em không đủ khả năng làm chuyện đó đâu. Em có biết là để sở hữu một trang trại ngựa thì cần phải có số tiền lớn như thế nào không? Nào là tiền mua ngựa giống, mua đất dựng trang trại…Em nên xác định đúng mục tiêu của mình một cách thực tế hơn. Nếu em viết lại một bài khác, thầy sẽ xét lại điểm cho em”.Suốt cả tuần đó, cậu bé nghĩ ngợi rất nhiều. Cậu quyết định hỏi bố xem nên làm gì. Bố cậu bảo:- Này con trai, con phải tự quyết định thôi. Và bố nghĩ rằng điều này rất quan trọng đối với con.Cuối cùng, sau những ngày đắn đo suy nghĩ, cậu quyết định nộp lại thầy giáp bài làm cũ mà không sửa đổi gì. Cậu mạnh dạn nói:
- Thưa thầy, em xin giữ lấy ước mơ và đồng ý nhận điểm kém ấy
Cơ hội không đến theo cách bạn nghỉ !!
Một người thì thầm, “Chúa ơi, hãy nói chuyện với con”
Và một chú sáo cất tiếng hót.
Nhưng anh ta không nghe thấy gì.
Vì vậy, anh ta hét lên, “Chúa ơi, hãy nói chuyện với con”
Một tiếng sấm vang lên,
Nhưng anh ta không để ý.
Người đàn ông nhìn quanh và nói, “Chúa ơi, hãy để con nhìn thấy người.”
Và một ngôi sao đã sáng lên lấp lánh.
Nhưng anh ta không hề chú ý.
Anh ta lại hét, “Chúa, hãy cho con thấy một điều kì diệu!”
Một cuộc sống mới được sinh ra.
Nhưng người đó không biết đến.
Anh ta gào lên tuyệt vọng, “Xin hãy chạm vào con, hãy cho con biết là Người đang ở đây!”
Từ đâu đó trên cao, Chúa đã với tay xuống và chạm vào người đàn ông.
Nhưng anh ta đã phủi con bướm và bước đi.
Khi bạn cầu nguyện một điều gì, hãy luôn tin rằng nó sẽ thành sự thực. Bời vì cơ hội không bao giờ đến theo cách mà bạn nghĩ!Hãy cố gắng nhận ra, trân trọng và nắm bắt nó nhé !!
Chuyện tình tôi
Đau không?........Đau chứ.
Buồn không?.....Tất nhiên là có.
Sẽ khóc chứ?....Không. Em sợ khóc rồi sẽ quên anh.
Em đã chôn vùi hình ảnh của anh thật sâu trong trái tim của mình,nén thật chặt,chôn thật kỹ….ấy thế mà giờ phút này đây không hiểu sức mạnh nào đã đáng gục lý trids của em,để trái tim mình giải thoát anh khiến em phải yêu….yêu trong suy nghĩ.
Em ngồi đây…..thức…nghĩ….nhớ….về anh.
Đã nói rất nhiều sẽ thôi không nhắc về anh nữa….nhưng không hiểu sao em vẫn ngồi đây với đôi bàn tay lướt nhẹ trên bàn phím vô tri,vô giác để kể về anh.
Biết nói sao về anh đây?
Một kể phản bội?
Một con người khốn nạn?
Thôi…..em sẽ nhắc tới anh….một con người em yêu….và yêu em….tiếng yêu của quá khứ…..
Chắc bây giờ anh của em đã ngủ rồi…bên vợ anh….trong ngôi nhà của anh.
Vị trí mà anh nói sẽ dành cho em….bây giờ là của người khác….
Đợi chờ anh 3 năm…yêu anh 3 năm…anh phản bội em thì lại đang hạnh phúc…em yêu anh thì lại phải trả giá bằng sự cô đơn trong lòng,tự biến mình thành con người vô cảm.
Long…công tử đẹp trai trong một gia đình giàu và có ước muốn đi tu trở thành một vị linh mục.
Nó …một con bé mới lớn,tinh nghịch đáng yêu. Có lẽ nói yêu là quá sớm khi nó mới chỉ là con nhóc chuẩn bị bước vào cổng trường cấp 3.
Tình yêu đầu bắt đầu với một anh chàng dự tu.
Nó nhớ cái bức thư lúc anh còn ở trong nhà dòng viết vội cho nó,ngắn lắm mà chữ lại xấu nữa. Anh có nhắc tới hoa tương tư trước cổng nhà. Anh nói nó giống loài hoa ấy. Rồi nó cũng viết lại cho anh,rồi gởi hình cho nhau. Đê khiến cho nó lớn như bây giờ mãi ngốc đi hỏi về loài hoa đó và nó lên tới nơi anh đã từng sống Đà Lạt để tìm.
Một năm yêu trộm nhau cũng qua và rồi anh cũng ra khỏi nhà dòng vì nó…lúc đó nó biết nó rất quan trọng với anh để anh có quyết định như vậy.
Rồi anh cũng cho cả hai gia đình biết chuyện. Anh và nó thấy như vậy sẽ thoải mái hơn và anh sẽ được xuống nà nó chơi rồi được phép ở lại. Vì nhà anh xa mà,mỗi năm hai đứa gặp nhau có hai lần.
Bắt đầu như thế nào thì nó cũng không biết nữa.
Mùa thu đầu với tình yêu của một đứa con nít
Nó yêu...nó không biết phải như thế nào,không biết làm gì nên nó nghĩ mình và phải nghe lời anh khuyên.
Con nít nên nó cũng không có điện thoại để tỉ tê với anh cả ngày. Nó phải học bài xong thì mẹ mới cho điện thoại nói chuyện với anh.
Con nít nên hay làm nũng với anh và bắt anh hát mỗi khi anh điện thoại,còn bắt anh kể chuyện cho nghe nữa.
Nó không biết người lớn yêu nhau nói chuyện gì với nhau,nó chỉ biết kể cho anh nghe chuyện trên trường,chuyện ở nhà,cả cái chuyện nó bị ba mẹ la hay là lôi con cún mà anh mua cho nó ra mà kể.
Mùa thu thứ 2 năm đó anh quyết định ôn thi lại đại học. Trương trình học năm nay của nó anh nói rất quan trọng nên cố gắng học và anh cũng ôn thi nữa. Nên anh sẽ là người liên lạc với nó.
Nó phải lo học không được lơ là,không là anh đánh đít. Ba mẹ nó cho anh cái quyền đó mà.
Mỗi tuần anh lại điện thoại cho nó…nó ngồi nghe anh kể chuyện về cuộc sống bên ngoài. Nó mong mình lớn thật nhanh để được thủ sống tự lập như anh bên ngoài. Những câu chuyện kể cho nhau nghe nhưng vẫn không quên gởi cho nhau những câu nói yêu thương.
Nó vẫn nhớ anh luôn nhắc nó ở nhà cố học và chỉ được yêu mình anh,nhớ mình anh và phải đợi anh.
Vậy là nó đợi anh được gần 2 năm rồi.
Nó học và tham gia các cuộc thi học sinh giỏi,rồi các hoạt động của trường của nhà thờ làm nó quên mất anh và quên không chờ những cuộc gọi của anh nữa.
Nó cứ sống những tháng ngày bình thường như anh không hề và chưa từng tồn tại với nó.
Thưa dần,thưa dần những câu chuyện kể cho nhau nghe.
Ngày sinh nhật của nó niềm vui chưa đến mà anh đã gián xuống đầu nó một cú sock tinh thần.
Nó nhớ từng chữ trong cái tin nhắn ấy:
“vợ,nghe anh nói nha. Không được khóc đấy. anh yêu em nhưng anh cũng yêu chị kia. Anh không biết đó có phải là yêu không nữa. anh thích chị ấy”.
Nó đọc tin nhắn rồi lại chợt mỉm cười và im lặng không trả lời anh.
Để sau đó hàng loạt tin nhắn anh gởi tới.
“ không được khóc,anh xin lỗi,nhưng anh yêu em. Đừng đi đâu hết nha em”
“Có lẽ anh đã sai khi yêu chị kia,cho anh thời gian nha em. Anh sẽ nói chia tay với chị kia”
“Em ơi,anh không biết lầm sao hết. Cho phép anh bắt cá hai tay và được chọn lựa”
Tin nhắn duy nhất nó gởi cho anh :
“ Hì. Em không khóc. Chia tay đi anh. Em không muốn anh bắt cá hai tay. Mình em đau là được rồi,nếu cứ cho anh thời gian sau này chị ấy biết chị ấy cũng đau như em bây giờ. Rồi sau này anh lại chọn chị ấy còn em thì sao? Anh cứ yêu. Em vẫn đợi. Khi nào chia tay thì về với em.”
Nhắn xong tin đó nó thấy mình thật là con nít rồi chợt bật khóc thành tiếng khi anh trả lời nó :” Không. Anh cần em”
Rồi cứ thế mùa thu thứ 3 đã tới.
Nhanh thật. Anh và nó vậy là được 3 năm.
Cuộc sống của nó chắc sẽ không bị xáo trộn nếu như nó không đi tham gia giới trẻ để rồi gặp lại anh,để rồi ba mẹ anh nghe tin và điện thoại nói anh đón nó về nhà.
Nó và mẹ anh nói chuyện rất nhiều. Mẹ anh chưa biết 2 đứa chia tay và nó đã nói ra và phá tan bầu không khí đang vui vẻ.
Thời gian sau này mẹ của anh quan tâm tới nó nhiều hơn và lúc đó anh đã nói quay lại với nó. Nó đồng ý rồi lại thôi. Nó muốn anh phải thật tâm khi trở về bên nó chứ không phải là đem nó với chị kia lên bàn cân anh yêu nó 60%. Và lại có ước muốn nó dịu dàng như chị ấy. Nó muốn anh hãy yêu con người thật của nó.
Nó bỏ mặc anh với lời năn nỉ,nó tiếp tục với cuộc sống của nó. Và chuẩn bị cho 2 kì thy trước mặt.
Những kì thi qua đi….nó lên Kom Tum gặp anh nó …anh né tránh…nó ở gần anh…gần lắm nhưng không thể gặp anh…cùng chung 1 con đường đó.
Anh biết tin nó đã về gia lai….mới nhắn tin cho nó. “Em có thể lên kom Tum lần nữa được không? Tuần sau anh sẽ làm đám cưới”
KHóc thét lên…mẹ chạy đến ôm chặt đứa con gái của mẹ vào lòng….dường như mẹ đã biết trước….
Nó đã không lên chứng kiến ngày hạnh phúc của anh vì nó không đủ mạnh mẽ
Khoảng cách địa lí giữa hai người quá xa hay tại tình yêu của anh không đủ để ở lại bên nó,và tình yêu nó trao cho anh không đủ lớn giữ anh lại.
Giờ đây,nó đã đủ tự tin nhắc đến anh như 1 niềm vui trong cuộc sống. em muốn nhắc tới nhiều hơn nữa,nhưng em sợ vô tình lại làm mình đau.
Nó ghét mua thu. Mùa thu khiến tình yêu không trọn vẹn như người ta vẫn thường nói.
Sau này trong mail nó nhận được tin nhắn từ anh :” Con nít,mạnh mẽ,cá tính em thay đổi được không? Giá như em và chị ấy có thể kết hợp lại. Nhưng đôi khi anh cần cái con nít của em mà chị ấy không có.” Nó thấy anh sao mà ích kỉ chỉ nghĩ cho riêng mình.
Không biết tấm hình của nó anh đang để ở đâu….có ở đúng vị trí như anh đã từng nói với nó luc chia tay không?
Đôi khi mình phải tập quên đi một ai đó…….
Cho em nói….em yêu anh….tình yêu này chỉ dành tặng cho quá khứ…tới bây giờ trong nó vẫn có nhiều thắc mắc.
Chỉ là nhớ thôi!
- Chị ơi, bó hoa này giá bao nhiêu ạ?“ Tâm vừa hỏi chị bán hàng vừa đưa tay vuốt những bông hồng còn chớm nụ.
Bó hoa này đủ đúng 25 bông, tròn với số tuổi của Thanh. Tâm đã quyết định mua bó hồng này để dành tặng cho Thanh – cô bạn gái thân nhất của mình nhân ngày sinh nhật.
- Bó hoa đấy anh chàng này đã mua ban nãy rồi em ạ!“,
chị chủ hàng vừa nói vừa chỉ tay về phía người đàn ông đang ngắm nghía chọn mấy tấm thiệp.
- Em đợi chị một chút, chị sẽ bó lại cho em một bó khác y nguyên như vậy.
Tâm dõi mắt theo hướng chỉ tay của chị bán hàng và nhìn người đàn ông vừa cuỗm mất bó hoa ấy của mình. Cô sững người khi nhận ra Minh – người con trai mà một thời cô từng yêu tha thiết. Tim cô bỗng đập mạnh và toàn chân run rẩy :„ Mình phải ra khỏi đây trước khi Minh nhận ra mình“.
Với ý nghĩ như vậy Tâm quay sang nói nhanh với chị chủ hàng :
- Dạ, chị bó cho em 25 bông màu đỏ rồi 5h chiều em qua lấy . Vừa lúc đó Minh quay lại chỉ tay vào tấm thiệp có hình đám cưới bạc .
- chị ơi, em lấy luôn cả tấm thiệp này nữa“ và anh sững người khi nhìn thấy người con gái vừa đứng trước mặt anh.
Không kịp để cho Minh có kịp nhận ra mình hay không, Tâm lao nhanh ra phía cửa, để lại đằng sau ánh mắt dường như khó hiểu của chị chủ hàng và tiếng gọi khẽ của Minh:
- Tâm à, có phải em không ?“
***
Phóng xe trên đường, lòng Tâm chơi vơi với bao nguồn suy nghĩ. Đã gần 5 năm rồi kể từ ngày 2 người chia tay, Tâm đã tránh gặp mặt anh và bỏ qua tất cả mọi liên lạc. Tâm biết khi người ta yêu nhau rồi chia tay, ai cũng có những thiệt thòi và mất mát của riêng mình, nhưng người phụ nữ bao giờ cũng đau đớn nhiều hơn, nhất lại là một người sống nội tâm và đa cảm như Tâm. Vì thế nên cô đã quyết định cắt mọi liên lạc với Minh, thỉnh thoảng nếu có ai đó vô tình nhắc đến tên anh, cô lại thấy chạnh lòng nhưng rồi lại gạt qua mau với chỉ tiêu“ Không nuối tiếc quá khứ, sống vì hiện tại và tương lai .
Nói vậy thôi chứ Tâm cũng hiểu chứ, có ai là không có quá khứ. Cái quá khứ tình yêu ấy dẫu có thế nào, đau khổ hay hạnh phúc thì nó cũng nhiều ngày là đích thực, nó đã gắn và đi cùng ta trong một quãng thời gian. Bao nhiêu năm trôi qua, tuy không dõi theo những bước đi của Minh nhưng Tâm cũng loáng thoáng nghe được rằng Minh cũng đã có người yêu mới và khá thành đạt có lẽ bó hoa ban nãy Minh mua cho bà xã. Thôi nào Tâm ơi, đừng để những phút xao lòng của quá khứ trỗi dậy nữa, nó đã ngủ yên trong mi rồi cơ mà, tự nói với mình như vậy, Tâm thấy lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút dù cô biết cuộc đụng độ vô tình này sẽ phải lại làm cô suy nghĩ ít nhiều. Dù sao thì cái tình yêu thủa ấy cũng đã là một phần máu thịt trong Tâm, mà một khi nó đã trở thành máu thịt rồi thì dù nó đã từng làm cho ta đau đớn, chật vật thì ta cũng không thể quên nó một cách dễ dàng được. Con người ta cũng có một trái tim, có những tình cảm chứ đâu phải là những viên sỏi, viên đá vô tri đâu mà có thể dễ dàng hờ hững với những gì mình đã một thời yêu tha thiết đến vậy.
Nhiều khi nghĩ về những điều đã qua, Tâm cũng không biết mình đúng hay sai khi quyết định như thế nữa, chỉ biết là cô đã làm như lòng cô muốn. Ở trên đời nhiều cái chỉ rất vô tình thôi lại gây ra cho con người ta quá nhiều trắc trở, cuộc gặp gỡ vô tình và không hẹn với Minh chiều nay như một mũi kim xoáy vào lòng Tâm, chỉ có điều nó không đau như cái thủa ngày xưa, cái ngày Tâm cũng vô tình mà đọc được một tin nhắn trong điện thoại của Minh gửi cho một người con gái khác, những lời lẽ tuy không tình tứ nhưng cũng đủ sức hút. Cô đã chia tay anh nghẹn ngào với duy một lý do : em không còn niềm tin ở anh nữa ! .
Minh đã choáng khi nghe cô nói vậy và sau một hồi nói chuyện cho ra nhé thì cuối cùng Tâm cũng thú nhận với anh về cái tin nhắn mà cô vô tình đọc được. Những tưởng Minh sẽ giải thích, sẽ xin lỗi hay nói bất kì điều gì đó, đằng này anh lại im lặng, mãi một hồi sau anh mới nói:
- Đối với anh đó chỉ là những tin nhắn bình thường, em biết đấy, công việc của anh cần có những cuộc xã giao và những mối quan hệ.
Và Tâm đã gần như gào lên với anh : Nhưng có nhất thiết là phải như vậy không ?
- Em đừng ghen vớ vẩn như vậy nữa !.
Câu nói đó như giọt nước cuối cùng đã làm tràn ly và cô đã chia tay anh, lòng tự trọng của một người con gái 20 tuổi ngày ấy đã quá lớn, cô không muốn để cho người khác cắm sừng mình như vậy. Với Tâm, không có chuẩn mực hay công thức nào cho sự chung thủy trọn vẹn trong tình yêu, mà người ta cần phải biết kiềm chế những hành động tiêu cực để đẩy hai người yêu nhau cách xa. Niềm tin trong Tâm cũng vỡ òa từ đó. Sau ngày ấy mỗi người đi trên mỗi con đường riêng, họ không gặp lại nhau nữa. Tâm chợt nhận ra rằng phía trước còn có nhiều con đường, có những con đường càng bước càng đau, có những con đường sẽ đưa ta vào ngõ cụt nếu ta không biết rẽ sang hướng khác sớm hơn và Tâm đã chọn cho mình một con đường đi tốt nhất cho mình sau cuộc chia tay: Du học !
***
Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà sinh nhật Thanh trời mưa tầm mưa tã, Tâm vừa cởi áo mưa, vừa bàu nhàu với cô chủ nhân xinh đẹp đang đứng chờ trước cửa:
- Mày sinh đúng vào ngày Ngưu Lang & Chức Nữ gặp nhau có khác .
- Tao tưởng mày yêu mưa lắm cơ mà, hay mưa Việt Nam không lãng mạn bằng mưa bên Hà Lan? – Thanh vừa nói vừa tủm tỉm cười nhìn cô bạn mình
- Thôi, mau vào đi, mọi người đến đông đủ hết rồi đó !.
Tâm đảo mắt nhìn xung quanh, áng chừng khoảng trên dưới 30 người, nam nữ gần bằng nhau.
- Người ta lại có đôi có cặp cả đây mà, Tâm tự nhủ thầm.
Cô bỗng khựng người lại khi bắt gặp phải ánh mắt người đàn ông ngồi ở bàn thứ 3. Sao cô lại không nghĩ ra được lúc sáng nay rằng Minh có thể có mặt trong buổi tiệc tối nay của Thanh được nhỉ? Dù sao Minh và Thanh cũng là những người bạn gắn bó với nhau từ cái thủa mới mọc răng với nhau mà. Nếu biết trước như vậy thì có lẽ cô sẽ không tới, mà mời Thanh đi ăn vào một buổi tối khác, nhưng bây giờ xem ra có vẻ muộn.
Tâm miễn cưỡng bước vào, chào từng người. Nhìn những người bạn cùng trang lứa trong những chiếc váy đầm, Tâm bỗng thấy mình thô thô trong cái quần Jean và chiếc áo kẻ màu. Hẳn rồi kiểu gì đêm nay cũng có lời xì xào bàn tán đi Tây về mà như gái quê ra thành phố!.
Thanh bận bịu với khách nên dường như không nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của bạn mình, có lẽ đối với Thanh, việc đó quá bình thường, bình thường như là việc Minh phải có mặt trong buổi tiệc sinh nhật này mà không cần biết Tâm nghĩ gì khi gặp lại người xưa sau ngần ấy năm xa cách. Tuy là bạn gái thân song kể từ ngày cô và Minh chia tay, không ai muốn nhắc lại những chuyện đã qua nữa, vì hơn ai hết Thanh cũng hiểu, với Tâm chia tay là chia tay, những thứ đã qua nhắc lại cũng chỉ làm đau lòng nhau và biết đâu nó lại làm cho lòng người ta lại trở nên gợn sóng. Bởi thế nên ít khi nào 2 đứa nói về Minh. Thỉnh thoảng Thanh lại nhắn tin sang trêu thôi, yêu lấy anh nào mắt xanh bên đó đi, con trai phương Tây chiều vợ lắm, nó sẽ không để mày phải khổ đâu !.
Những lúc như vậy Tâm chỉ cười, trời se duyên với ai, đâu ai biết trước được, nhưng Tâm luôn hướng về những điều tốt đẹp trong tương lai và hy vọng hạnh phúc sẽ đến với cô. Suốt cả buổi tối, cô ngồi trò chuyện với những người bạn của Thanh và cũng vô tình biết được rằng người ấy của Minh cũng có mặt trong buổi tiệc này. Tâm kín đáo quan sát cô gái ngồi cạnh Minh, có vẻ trẻ hơn Tâm 2 tuổi, gương mặt hiền nhưng đôi mắt hơi buồn. Tranh thủ lúc Thanh đang ngồi cạnh mình, Tâm hỏi lại bạn để xác định sự thật thì Thanh bảo :
- Cô bé ấy thương Minh cũng hơn 1 năm rồi, nhưng hai người đó có yêu nhau không thì chỉ có trời mời biết vì tình yêu đó không ai công khai cả. Có lẽ là vì Minh vẫn đang còn vương nợ với quá khứ….
Tâm yên lặng, cô không nói thêm một điều gì nữa cả. Khi mấy cô bạn rút nhau lên sàn nhảy, Tâm từ chối vì đang bị đau gót chân, chợt có bước chân khẽ tiến lại gần. Dù không quay mặt lại nhưng Tâm có thể đoán được người đang đi về phía mình là ai và cô đã không nhầm.
- Anh rất bất ngờ khi gặp lại em, anh lên tiếng .
- Em vẫn khỏe chứ? Cuộc sống của em giờ thế nào.
vẫn cái giọng thật đầm ấm, trong bóng tối Tâm vẫn nhận ra ánh mắt nửa yêu thương, nửa giận hờn và nuối tiếc của anh.
- Cảm ơn anh. Em vẫn khỏe. Còn anh thế nào ạ ?
- Anh vẫn thế
- Là sao hả anh ?
Minh không nói, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Lâu lắm rồi còn gì, cô thay đổi và anh cũng thế. Ai cũng có vẻ già dặn hơn, cô không còn là cô gái 20 đầy mơ mộng và tin vào một tình yêu vĩnh cửu như ngày xưa nữa, anh dường như gần đạt được những mục đích mà anh từng theo đuổi nên anh cũng sống chậm hơn. Cô và anh ngồi bên nhau như thế, không ai nói với ai điều gì nhưng cả hai đều biết quá rõ người kia đang nghĩ gì.
- Anh đã sai khi ngày ấy để em ra đi….
- Đúng ! Anh đã sai, vậy thì anh đừng bao giờ phạm thêm một sai lầm nữa . Tâm vừa nói vừa dõi mắt về người con gái ngồi cạnh Minh suốt cả buổi tối. Hẳn cô bé đang buồn ghê lắm khi mà người cô thương đang ngồi bên cố nhân, có ai khi yêu mà không thấp thỏm lo sợ tình cũ không rủ cũng tới.
- Ly và anh chỉ là…
Không để cho Minh nói hết câu , Tâm xen vào:
- Em biết ! Hãy để quá khứ ngủ yên và nắm lấy hạnh phúc trong tầm tay khi còn có thể, để anh không bao giờ phải sống trong nuối tiếc thêm một lần nữa .
- Vậy là em đã….?
Tâm cười, cô không nói thêm điều gì nữa cả, mặc dù trong lòng cô còn rất nhiều điều muốn nói. Nhưng Tâm đã chọn cho mình sự im lặng, bởi cô hiểu có những điều chỉ cần mình cô hiểu là đủ. Những gì đã qua thì cũng đã mãi mãi qua rồi, cô biết cô vẫn còn rất trân trọng quá khứ, giữ gìn những kỉ niệm đẹp để làm tăng cảm xúc và niềm tin vào cuộc sống. Quá khứ chỉ là cái ta đã đi qua, hiện tại mới là cái hiện hữu ngay trước mắt. Làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gãy….
Tâm đứng dậy chủ động xin phép về sớm vì ngày mai cô phải cùng mẹ vào Vũng Tàu để lấy thuốc cho ba, trước khi đi, cô nói khẽ…đủ để mình anh nghe:
- Em không bao giờ quên những kỉ niệm đã có cùng anh, em chưa bao giờ quên, em chưa bao giờ rũ bỏ hay hất văng nó cả, dẫu đã có những ngày anh từng làm em đau đớn. Nhưng em đã xếp tất cả vào ngăn kéo kỉ niệm và đặt tên nó là: NGÀY HÔM QUA. Em mong rằng những kỉ niệm tốt đẹp mà một thời chúng ta đi qua nhau cũng sẽ luôn ở bên anh. Hãy cầu mong cho nhau có một hạnh phúc trọn vẹn, đó là cách duy nhất để ta luôn có nhau trong đời dù tình yêu đã mãi mãi ra đi…