Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng….!
- Nửa tiếng nữa qua đón “Chị” nhé “Chồng”!
Dòng tin nhắn của chị cụt ngủn làm nó ngẩn ra rồi phì cười. Mối liên hệ giữa hai từ “Chị” và “Chồng” thật đáng để người ta phải chú ý! Chị vẫn hay đùa nó như vậy, kể cả trước khi nhận lời làm người yêu nó và chính thức trở thành người yêu nó thì thi thoảng điện thoại của nó vẫn bị khủng bố bới những tin nhắn kì cục và nghịch ngợm bất chấp người nhận được có tức muốn chết hay không. Nó nhớ lại cảm giác của mình trước đây khi lần đầu tiên đọc được dòng tin nhắn chị gửi hệt như cái tin này... Dằn dỗi…Tức giận… Ấm ức…Dù gì nó cũng là một thằng đàn ông và chưa kể thằng đàn ông ấy còn bất chấp tất cả để yêu chị. Thế nên cái chữ Chị kéo dài ra và chữ Chồng ngắn cụt ngủn nghe sao mà chua xót với nó….Nhưng giờ thì tất cả đã ổn cả, nó quen dần với những dòng tin đó và đôi lúc còn nhắn lại một cách cợt nhả:
- Chồng đang bận rồi, Chị tự đi bộ về đi! (hoặc) Em đang bận xíu, vợ đợi em thêm …nửa tiếng nữa nhé!
Và nó biết thừa nếu nó đến đón Chị chậm hơn một phút chứ chưa nói gì đến ba mươi phút, sẽ có một bộ mặt buồn xịu chờ sẵn và liền sau đó, chị sẽ không ngần ngại mà bắt ngay một chiếc taxi để về nhà. Tính chị vẫn trẻ con như vậy.
Nhưng lạ thay, nó yêu chị cũng bởi cái tính trẻ con ngúng nguẩy đó dù chị có hơn nó đến ...sáu tuổi.
*****
Lần đầu tiên gặp chị trong lễ cưới của người anh họ, nó để ý đến chị ngay khi tất cả những người bạn được mời đến của anh đều đi theo từng đôi từng cặp. Anh nó thuộc loại kém giao tiếp nên ngoài ba mươi tuổi mới có được mối tình vắt vai và cô gái ấy được duyệt làm chị dâu của nó ngay tắp lự. Ấy vậy mà trong buổi tiệc toàn những người đã có nơi có chốn đó, chị lại đi một mình...Nó cũng một mình. Và tất nhiên khi hai cái “Một mình” đó gặp nhau, giữa họ sẽ tự tạo ra chất keo dính đặc biệt, giống như hai nửa của nam châm khác dấu sẽ tự động gắn kết và hút chặt lấy nhau. Đến giờ nó vẫn hơi băn khoăn khi không biết giữa nó và chị- Hai nửa nam châm sót lại trong buổi tiệc năm đó- Ai là người hút ai trước? Nó chỉ dám nghĩ trong lòng vì nó biết nếu dại dột mà mang thắc mắc đó ra hỏi chị, chị sẽ tỉnh bơ mà trả lời nó rằng:
-Tất nhiên là Anh rồi! Trông cái mặt ngẩn ngơ thế kia, kiểu gì chẳng bị dụ dỗ. Huống hồ Em lại xinh đẹp và quyến rũ thế này.!
Nó sẽ lại cười phá lên, gục gặc đầu đầy cam chịu và chấp nhận. Sự thật về cụm từ “xinh đẹp” và “quyến rũ” của chị sẽ bị bỏ qua khi nó vẫn đang trong tâm trạng sung sướng của một kẻ “lâu lắm mới được người yêu gọi là...anh!”
*******
Chị thuộc típ người dịu dàng và điệu đà. Ngoại trừ những lúc tức giận, ví dụ như lúc chị mắm môi mắm lợi lôi nó vào phòng tắm khi phát hiện ra nó đã hai hôm không “đi qua hàng nước”, hay chu chéo lên vì chiếc áo sơ mi chị mới là cho nó buổi sáng, buổi chiều đã trở lên dúm dó khi bị nó vứt bừa ở giường thì những lúc khác trông chị hiền lành và đáng yêu như một chú mèo xinh đẹp. Lúc hai người đi gần nhau, rất hiếm khi bị người ta phát hiện ra sự chênh lệch tuổi tác vì khi đi bên nó, chị rất trẻ trung và yêu đời, đã vậy còn hiếu động y như một chú sóc nghich ngợm. Thi thoảng nó và chị vẫn chọc đùa nhau như một cách để tự an ủi mình trước nhũng dị nghị của thiên hạ. Chị sẽ bắt chước giọng nói của diễn viên như trong một vở kịch rồi gọi nó:
- “Phi công” của chị....!
Còn nó sẽ đáp lại không cần suy nghĩ và cũng cố gắng kéo dài giọng không kém:
- “Máy bay”... của chồng!
Và sau đó, cả nó và chị đều phá lên cười vui vẻ. Đó là cách cả chị và nó đối mặt với những “sóng gió” dư luận về mối quan hệ hai người. Nhưng không phải lúc nào nó và chị cũng đủ can đảm và bình tĩnh để vượt qua tất cả.
**********
Đêm Nô-en, tụi bạn rủ nó đi chơi. Nó chần chừ hồi lâu rồi lấy hết can đảm hỏi xem liệu nó có thể đưa theo chị. Ban đầu thì tụi chiến hữu trố mắt ra nhìn nó, rồi sau đó một vài đứa rúc rích cười và sau cuối cả hội cười rũ lên bất chấp bộ mặt méo xệch như bánh đa ngâm nước của nó. Thằng Cường ra vẻ tốt bụng, vỗ vỗ vai nó rồi nói với giọng an ủi:
- Ừ, thế cũng được. Hôm đấy cả hội có mấy đứa cũng rủ chị gái đi theo mà!
Nó nắm chặt bàn tay mà thấy cổ họng nghẹn ứ lại. Nó không thấy xấu hổ trước lời châm chọc của thằng bạn mà thấy thương chị nhiều hơn. Chị yêu nó- Nó và chị là một đôi đâu có phải là một tội!
Dòng người đổ ra phố càng lúc càng đông. Lúc hai đứa đi bên nhau, chị vẫn ríu rít như một chú chim sẻ tinh nghịch mà không hề biết đến nỗi buồn đang nhen lên trong lòng nó. Dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt chị sinh động và vui tươi tựa như có trăm ngàn tia nắng mùa xuân bừng lên trong đêm tối. Nó say sưa ngắm gương mặt chị trong đêm và thầm nhủ nhất định người con gái đang đứng cạnh nó đây sẽ là vợ nó sau này! Mấy thằng bạn đi đằng trước thỉnh thoảng ngoái lại nhìn nó và chị rồi khúc khích cười. Bọn này dẫn theo mấy em chân dài xinh như mộng và thường xuyên lượn đi lượn lại trước mặt nó trêu ngươi và khiêu khích. Chúng nó còn cố ý nói to:
- Nhìn các em trẻ trung, ngon lành thế này mà ham! Năm sau đi chơi, cấm thằng nào dẫn theo...Chị gái!
Nó cố gắng bỏ ngoài tai những lời bọn bạn nói và đánh lạc hướng chị sang chuyện khác. Nhưng trong một thoáng thôi, nó nhận ra sự thảng thốt trong đôi mắt chị. Đôi tay bé nhỏ đang nằm gọn trong bàn tay nó đột ngột mềm ra và đút vội vào túi áo. Nó sững sờ những liền sau đó lòng nặng trĩu khi nghe thoảng trong gió một tiếng nấc nghẹn tủi hổ.
Kể từ đó, chị từ chối tất cả những lời mời đi chơi cùng đám bạn của nó.
******
Mùng 3 tết.
Nó hăm hở xách theo chai rượu Votka Nga và túi bánh kẹo đến nhà chị. Biết nhà chị đông trẻ con, nó chủ động mang theo một sấp lì xì đỏ tươi và lòng đầy tin tưởng mọi thứ sẽ tốt đẹp. Chị ra đón nó ở cổng, mặc một chiếc váy kẻ màu đỏ, đôi mắt được kẻ chì và gương mặt phủ một lớp phấn mỏng. Nó ngẩn ra vì rõ ràng trông chị xinh đẹp và xì-tin không kém gì các em chân dài vẫn hay bám đuôi nó. Nó liều lĩnh đưa tay vuốt nhẹ má chị, chỉ tiếc là chiếc hôn của nó trượt dài qua vành tai. Chị lườm nó mà mặt đỏ bừng lên ngượng nghịu.
Ba má chị đang uống trà và xem chương trình ti vi chúc tết. Nó phải chào đến hai câu ba chị mới ngẩng đầu lên “ừ hứ” đáp lại lời nó. Nó mạnh dạn ngồi xuống, đối diện với hai người. Chị ý tứ ngồi ngay bên nó, lại còn sát cạnh để nó khỏi run. Vậy mà lúng túng hồi lâu nó vẫn không biết phải mở lời như thế nào. Hai bác điềm nhiên nói chuyện với nhau về chương trình ti vi đang chiếu, lại nói về chuyện quyên tiền cho khu phố ủng hộ người nghèo mà chẳng thèm đoái hoài đến sự có mặt của nó. Chị cúi gằm mặt, một tay vân vê vạt áo, tay còn lại khẽ đưa xuống dưới gầm bàn nắm chặt lấy bàn tay đang run lên bần bật của nó. Bàn tay nó đầy mồ hôi.
Cứ như vậy được nửa tiếng, nó xin phép ra về. Nhìn chị buồn mà nó cố gắng nở nụ cười toe toét để chị vui. Lại còn nói vài câu bông lơn nhưng đáp lại nó, chị chỉ cười miễn cưỡng. Lúc cánh cửa nhà chị đóng lại, nó nghe vang vọng âm thanh của tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Tiếng bố chị gầm lên và lẫn đâu đó là những từ ngữ mà nó thừa biết là dành cho ai: “ Nhãi ranh” , “Vắt mũi chưa sạch”, “ Thằng trẻ con”... Nó tự hỏi, liệu chị có khóc vì tủi thân khi phải yêu một đứa “Nhãi ranh” như nó không nhỉ?
Nó muốn quay lại kéo chị ra khỏi ngôi nhà đó, chị và nó sẽ chạy mải miết đến một nơi thật xa, chẳng còn những âm thanh chát chúa và ánh nhìn soi mói kia...Nó sẽ nghiến ngấu chị trong những cái hôn dồn dập, trong những cái ôm ấm nóng khi hai cơ thể hòa quyện vào nhau. Và chẳng ai có thể chia cắt nó và chị nữa...
Nhưng nó đã ra về. Lầm lũi như một kẻ bại trận.
*******
Hồi trước chị thường nũng nịu vòng tay qua cổ và cắn nhẹ vào tai nó mỗi lúc hai đứa bên nhau. Nó thích cảm giác tê rân rân khi hàm răng trắng đều như những hạt ngọc của chị chạm vào vành tai nó. Mỗi lúc như thế, nó thường đáp trả chị bằng những cái hôn nhiệt tình.
- Này! Chồng trẻ con tắm chưa mà đòi ôm người ta thế? Người bốc mùi rồi đây này! - Chị nhíu mày rồi véo nhẹ vào hai má nó.
- Chồng “trẻ con” đợi vợ “người lớn” tắm cho cơ... Kiểu gì sau này chẳng phải tắm cho chồng cả đời.
- Khôn vừa thôi, ông tướng ạ! Ai nói sau này người ta sẽ lấy mình đâu mà đòi tắm cả đời?
- Không lấy á?- Nó làm bộ ngạc nhiên tột độ rồi tỉnh bơ hỏi lại- Thế cam tâm nhìn người ta không ai tắm cho và chết vì...bệnh ghẻ à?
Chị phá lên cười ngặt nghẽo rồi hôn nhẹ lên vầng trán rộng thông minh của nó. Nó như mê đi rồi bế xốc chị vào buồng tắm. Tất nhiên, nó không bao giờ muốn bị...ghẻ cả đời. Nó luôn tin tưởng chắc chắn rằng chị sẽ ở bên nó mãi mãi... Mãi mãi...
*******
Ấy thế mà cuối cùng mọi chuyện lại không như nó suy nghĩ. Vào một buổi chiều cuối đông, điện thoại của nó rung lên bần bật:
- Chồng ơi, chị có việc muốn nói...
Lúc đó nó đang bận bù đầu với những bản thiết kế nhưng thấy tin nhắn của chị, nó vội gọi lại. Phải một lúc lâu đầu dây bên kia mới bắt máy. Nó kiên nhẫn chờ đợi vì phải một lúc lâu như thế nữa chị mới chịu mở lời. Sự im lặng làm nó sốt ruột.
- Sao vậy? Nói em biết có chuyện gì đi...- Nó đã bắt đầu hoảng hốt vì linh cảm một điều gì đó chẳng lành.
-.................
- Chị......!
- ....Chị đã từng nói, chị rất yêu em đúng không? Chị cũng từng nói cả đời này chị chỉ yêu mình em đúng không? Chị cũng sẽ hứa sẽ ở bên em mãi mãi đúng không....
Nó bắt đầu cảm nhận được một điều gì đáng sợ sắp sửa được thông báo sau những câu nói dồn dập của chị. Tim nó như ngừng đập lại. Và dự đoán của nó đã đúng.
- Chị xin lỗi... Nhưng em hãy quên những điều đó đi, Du nhé!
- Vì sao? - Tiếng hét của nó làm tất cả mọi người trong phòng đều ngoái lại nhìn- Chị đùa à? Chị đang trêu em à? Vì sao lại phải quên chứ?
Im lặng và đầu dây bên kia trả lời thật nhẹ...
- Tuần sau chị lấy chồng rồi.
******
Yến sẽ không bao giờ có thể quên được nụ cười buồn đến ngơ ngẩn của Du vào hôm cô lên xe hoa về nhà chồng. Du đứng im lặng lẽ như một người đã chết nhưng vẫn cố gắng cười để cô yên tâm. Đời người con gái sao mà ngắn ngủi và lắm đa đoan đến vậy. Cô yêu Du cũng như cô biết Du còn yêu mình gấp ngàn lần cô yêu anh. Ấy thế mà đôi khi hai nửa nam châm tưởng chừng sẽ hút chặt nhau vĩnh viễn lại phải tách nhau ra. Cô không thể chịu được nỗi mặc cảm khi ngày ngày bị chúng bạn nói bóng gió về mối quan hệ giữa máy bay bà già và phi công trẻ. Cô cũng bắt đầu chán ngấy với những lời chì chiết của bố mẹ giữa cô và Du, về tương lai của hai người. Ừ thì lỗi là ở cô không đủ can đảm tiếp tục con đường mà cả cô và Du lựa chọn. Ừ thì cô là kẻ phản bội trơ trẽn khi đã lấy tình cảm của Du ra làm trò đùa rồi bỏ rơi anh một cách tức tưởi. Ừ thì... Đã quyết sang sông, dù đò chòng chành cũng đâu có thể quay lại bến bờ xưa cũ...
Cô biết Du buồn. Còn cô, cô cảm thấy đau. Đau cho cô và đau cho chính Du nữa. Chồng của Yến là một người đàn ông đã qua một đời vợ, và tuổi ông ta sấp xỉ tuổi bố cô. Ấy thế mà trong mắt bố mẹ cô, một người như vậy đáng để làm chỗ dựa vững chắc cho Yến hơn ngàn lần “ Cái thằng trẻ con miệng còn hôi sữa”- người mà đêm đêm nằm bên ông chồng già cô vẫn gọi thầm tên anh trong nước mắt.
Du không biết điều đó... Tin nhắn cuối cùng anh gửi cho cô một tháng sau ngày cưới vỏn vẹn có mấy chữ:
- ... “Chồng”....chúc chị hạnh phúc!
Lần đầu tiên Yến thấy mắt mắt mình cay xè khi đọc dòng tin nhắn của Du và cái chữ “Chồng” dù đã được thêm vô vàn dấu ba chấm vẫn cứ ngắn ngủn trong khi chữ “Chị” kéo dài ra nghe sao mà chua xót...Chua xót cả một đời người...!