Anh và cô yêu nhau đã được gần 1
năm,anh là chàng sinh viên năm
cuối,còn cô là sinh viên năm thứ
4...tình cảm của họ dành cho nhau
rất thắm thiết và mọi nguời ai cũng gen tị truớc hạnh phúc của 2 nguời
ấy,nguời ta thấy họ quấn quýt lấy
nhau như một đôi uyên uơng đang đi
trên con đuờng phủ đầy hạnh
phúc....
Trên bầu trời ngàn vì sao đang tỏa
sáng như thắp lên niềm tin và hi
vọng về 1 tuơng lai tuơi sáng cho đôi
tình nhân ấy,họ tay nắm tay đi dạo
như những đứa trẻ con hồn nhiên và
trong sáng,hạnh phúc như đang
mỉm cuời với họ...
Ngày qua ngày,họ vẫn quấn quýt bên
nhau,trao nhau những nụ hôn chứa
đầy yêu thuơng và hạnh phúc,có
những phút giây như họ muốn hòa
vào nhau,muốn đuợc thỏa lòng trog
vòng tay của nguời mình yêu,hạnh
phúc duờng như là bất tận...
Tuởng chừng cái hạnh phúc bất tận
này sẽ mãi chẳng thể nào đỗ
vỡ,nhưng cuộc sống thì có mấy ai
đóan đuợc chữ ngờ...
Cô gái nhận thấy chàng trai ngày
càng khôg bình thuờng,những dòng
tin nhắn hay cuộc điện thoại ngày
càng thưa dần,cô gái nhận thấy ở
chàng trai 1 sự thay đổi đáng ngờ,cô
gọi điện thoại it nhất là 5 cuộc thì
mới thấy chàng trai bắt máy,nhưng
bắt máy rồi thì cô gái chỉ nhận đuợc
ở chàng trai vài câu mà khiến cô gái
cô gái cũng khôg thể ngờ "anh bận
rồi,lát anh gọi lại cho". Nhưng rồi 1
giờ,2 giờ rồi 1 ngày 2 ngày cũng
chẳng thấy anh đâu,dù là 1 tin nhắn
hỏi thăm cũng chẳng có.
Cô khôg biết việc gì đang xảy ra với
anh và mình,có 1 vật gì đó như đang
đè nặng trong tim cô,cô nge khó
thở,cô cần 1 chút không khí trog
lành.
Cô lang thang trên những đoạn
đuờng mà hằng ngày cô với anh vẫn
thuờng hay đến,đã gần 1 tháng rồi
anh và cô khôg đến nơi đây,cô thả
hồn mình vào gió để gió cuốn đi mọi
ưu phiền lo au..cô buớc đi như 1 cái
xác khôg hồn,những hình ảnh của
anh ngày xưa và anh bây giờ cứ
quanh quẩn đâu đó trong đầu cô...cô
đi trên con đuờng hạnh phúc của anh
và cô mà tim cô như ngàn vết dao
đâm vào tận sâu thẳm,đôi dòng lệ
dần thấm uớt đôi môi mà anh và cô
trao nhau nụ hôn nồng ấm ngày
nào...
Cô buớc tiếp,những buớc đi vụng về
rồi bất chợt cô dừng lại,cô bắt đầu
khuỵ xuống,2 dòng nuớc mắt lúc này
như những dòng thác chảy mãi khôg
bao giờ ngưng...truớc mắt cô là
anh,nguời mà cô yêu nhất trên
đời,anh đang ngồi cùng 1 cô gái nhìn
rất thân mật,tay nắm tay,đầu kề đầu
bên nhau trò chuyện rất vui vẻ,anh
còn hôn cả cô gái kia...cô khôg thể
tin truớc mặt cô là anh,tim cô như
đang bị hàng triệu mũi tên băng
đâm thẳng vào...cô khôg thể tin anh
là thèn đàn ôg giả dối đồi bại như thế,truớc mặt cô thì anh tỏ ra quan
tâm và yêu thuơng cô,nhưng giờ đây
truớc mặt cô là anh,là 1 nguời đàn ôg
giả dối đồi bại....
Trời bắt đầu đổ mưa,anh và cô gái
kia vội vã chạy về,anh duờng như
khôg biết sự có mặt của cô ở đó..và
giờ đây chỉ còn mình cô với cơn mưa
tầm tả,cô khôg còn cảm nhận đuợc gì
nữa,cô thấy mình như đang đi trog 1
giấc mơ,và rồi cô khôg còn biết gì
nữa....
Sáng hôm sau cô thức dậy và đang
nằm trên duờng,cô thấy toàn thân
mình khôg còn sức lực và bụng đói
cồn cào,đầu cô nhức nhối quằng quại
và lạnh lẽo...cô guợng dậy và nấu bác
mỳ ăn...cô khôg hiểu tại sao cô lại
nằm đây,rõ ràng là tối qua cô đang
quỳ duới mưa,sao giờ cô lại nằm
đây...càng ngĩ về việc tối qua càng
khiến cho cô đau lòng thêm.
Cô nhấc chiếc điện thoại lên và bấm
số điện thoại anh,cô khôg gọi,cô luỡg
lự 1 thời gian rồi quyết định nhắn
cho anh 1 tin.
- Tít tít...1 tin nhắn của cô gửi cho
anh.
" mình chia tay nhé anh"
- tít tít...1 tin nhắn của anh gữi cho
cô
1% Anh vẫn chờ.
- "ùm".
Cô thất vọng tràn trề,cô nhận lại từ
anh chữ "ùm" sao mà nge chua chát
thế,cô tuởng rằng anh sẽ rất ngạc
nhiên khi cô nói lời chia tay...nhưng
khôg,anh nói từ "ùm" sao mà nge dễ
dàng đến thế..cô khôg thể ngờ,cô
đọc đi đọc lại tin nhắn anh gữi đến cả
chục lần dù rằng tin nhắn có mỗi từ
"ùm",cô dụi mắt,cô cố tình khôg
tin,nuớc mắt cô đã chảy thành dòng
trên đôi gò mà,cô cảm nhận đuợc cái
mặn chát của nuớc mắt đang dần
thấm trên môi cô..cô cứ cố chấp,cô
bấm số và gọi cho anh.
" thuê bao quý khách vừa gọi tạm
thời hiện khôg liên lạc đuợc,xin quý
khách vui lòng gọi lại sau.".
Cô khóc mỗi lúc 1 to và bật ra thành
tiếng,điều mà cô mog muốn khôg
phải là nhận đuợc từ anh lời đồng ý
chia tay,mà cô mog mún ở anh lời
giải thích và lời xin lỗi,mặc cho dù
anh có lỗi thế nào thì cô vẫn sẽ tha
thứ cho anh,vì cô còn rất yêu
anh,nhưng anh chấp nhận chia
tay..anh làm trái tim cô tan nát...
1 ngày, 2 ngày....1 tháng, 2
tháng,chẳng có 1 tin nhắn hay 1 cuộc
điện thoại của anh cho cô,cô vẫn
ngóg chờ anh,cô cần ở anh 1 lời xin
lỗi và cô sẽ tha thứ cho anh(trog đầu
cô luôn ngĩ như vậy).nhưng bao
nhiêu niềm tin và hi vọng của cô đã
khôg như mong muốn,anh đã bỏ lại
cô với nỗi đau mà cả đời này cô sẽ
chẳng bao giờ quên,cô hận anh,cô
hận thèn đàn ôg bạc tình hèn hạ như
anh mặc dù cô vẫn còn rất yêu anh.
Cô tập quên anh bằng cách vùi đầu
vào học tập và đi làm.
Càng cố quên anh thì cô càng khôg
thể quên,cô thay số điện thoại,cô
chuyển phòng trọ,nhửng gì thuộc về
quá khứ và những thứ anh tặng cô
bỏ hết,co sắm lại hoàn toàn,cô trở
thành cái máy học tập và làm việc từ
khi nào khôg biết....
Thế là 2 năm trôi qua,1 năm cũa sự
đau khổ và 1 năm tập quên anh thì
cuối cùng cô đã quên đuợc anh.
Giờ đây cô làm thư ký cho 1 công ty
và có nguời yêu mới,nguời yêu của cô
là 1 nguời rất tốt bụng,anh là nguời
giúp đỡ cô rất nhiều trog 1 năm
qua,anh luôn lo lắng và quan tâm cho
cô,anh luôn xuất hiện trog những lúc
cô cần nhất,trog mắt cô anh là 1
nguời hoàn hảo,anh yêu thuơng và
chiều chuộng cô dù là việc nhỏ nhất.
Lần thứ 2 cô lại đuợc huỡng cái hạnh
phúc bất tận,co say sưa trog cái hạnh
phúc ấy,xem như cô đã tìm đuợc bến
đổ,cô rất tự hào về nguời yêu mình
và đứa con bé bỏng là thành quả của
cô và nguời yêu sau 1 năm yêu
nhau,nhưng đôi khi trog cô vẫn còn
đâu đấy 1 điều gì đó mang 1 nỗi buồn
xa xôi,ở đâu đó trog tâm trí cô lại
hiện lên 1 con đuờng mà cô và nguời
yêu cũ hay đi...tim cô bồi hồi...
Hôm nay như có điều gì đó mách bảo
cô đến công ty sớm hơn mọi
hôm...đến côg ty là cô nhận được 1
thôg báo của cấp trên đưa xuống,côg
ty có sự thay đổi trog ban điều
hành,cô khôg biết vì sao lại có sự
thay đổi đó mà cô chỉ biết là thay đổi
giám đốc,và theo như đuợc biết từ
cấp trên thì giám đốc sẽ đến công ty
cô là 1 nguời rất trẻ chỉ mới 26t..vị
giám đốc này hơn cô chỉ 1 tuổi..
Trưa nay vị giám đốc ấy sẽ tới,cô rất
háo hức muốn xem vị giám đốc ấy là
ai mà tài giỏi đến thế,cô rất khâm
phục vị giám đốc ấy.
Cuối cùng thì giờ phút cô mong đợi
cũng đã tới...
Vị giám đốc buớc vào cùng cô trợ
lý...
- chỏng,ly nuớc cô đang cầm trên
tay rơi xuống,cô như chết lặng trog
cái căn phòng ấy...vị giám đốc này là
anh,là nguời yêu cũ của cô.còn cô trợ
lý là nguời yêu của anh trong đêm
mưa hôm ấy...
Sau vài phút chóng ngợp cô cũng
lấy lại đuợc thăng bằng nhưng chẳng
thể nào cô mở đuợc miệng để nói với
anh điều gì..cô khôg biết nên bắt đầu
từ đâu,cô khôg dám nhìn thẳng vào
mặt anh dù rằng cô chẳng xa lạ gì
khuôn mặt ấy...
Anh nhìn cô và khẽ mỉm cuời,trên
khuôn mặt anh hiện lên 1 vẻ gì đó
giốg như trẻ con đuợc mẹ cho quà
vặt...vẫn cái giọng ấm áp của ngày
nào anh mở miệng chào cô.
- chào em.! Lâu quá rồi mới gặp lại
em nhĩ.
- vâng,chào xếp.
- giới thiệu với em đây là trợ lý của
anh và đồng thời là em gái họ của
anh.
Cô ngạc nhiên truớc câu nói của
anh,rõ ràng là cô thấy anh và cô ấy
tay trog tay như 1 đôi tình nhân mà
giờ anh nói với cô là em họ,anh đúng
là thèn đàn ông giả dối...
- chào em.
- em chào chị.
Sau ngày làm việc với vị giám đốc
bây giờ trong đầu cô toàn là những
câu hỏi vì sao,anh đến đây để làm
gì,anh đến đây là do duyên số hay
anh cố tình và anh đến đây với mục
đích gì....?
Trong khi vẫn còn suy nghĩ miên
man thì âm báo tin nhắn của cô reo
lên.
Tít tít,là 1 số điện thoại lạ và cô mở
ra xem..là tin nhắn của anh,của
nguời yêu cũ cô
"em à,tối nay em rãnh khôg,mình đi
uống cà phê nhé"
- "khôg,em bận rồi,anh tìm đến em
làm gì"
- " anh có 1 số chuyện muốn nói với
em"
-" muốn gì thì anh cứ nói qua điện
thoại,khôg cần phải gặp riêng
đâu,tôi khôg có nhiều thời gian đâu"
- " em có thể dành cho anh 1 chút ít
thời gian để anh có thể giải thích với
em đuợc khôg"
- "đuợc rồi,tối nay tôi cho anh 30
phút,anh cho tôi địa điểm tôi sẽ tới".
...8h cô đã có mặt truớc quán cà
phê,truớc mắt cô là anh của bây
giờ,một nguời đàn ông thành đạt và
lich sự.
Chào em,mời em ngồi,em uống gì.
- cho tôi 1 cốc nuớc lọc là đuợc rồi.
- nhiều năm khôg gặp mà em thay
đổi nhiều nhĩ.
- ừh,tôi thay đổi rồi,tôi thay đổi rồi
nên anh đừng tìm tôi nữa.
- khôg sao,nhìn thấy em khoẻ như
thế này thì anh vui rồi.
- ừh.từ khi anh bỏ lại tôi thì tôi khỏe
hơn khi còn bên anh đấy?
- ừm,cuộc sống em dạo này thế nào
rồi?
- cuộc sốg của tôi à,khôg cần anh
phải lo đâu,tôi đã có gia đình 1 đứa
con,vậy nên đừng tìm tôi nữa...
Anh im lặng và khôg nói gì thêm
nữa..cả khôg gian ấy như đang
ngưng lại..
30 phút trôi qua,cô đứng dậy và nói
với giọng căm hờn " đã hết
30phút,tôi xin phép về,chào anh".
Anh im lặng khôg nói 1 lời và để cô
ra về....cô buớc chân ra khỏi quán cà
phê mà tim nghe đau nhói,có rất
nhiều điều cô muốn hỏi anh và muốn
anh giải thích nhưng mà sao đứng
truớc mặt anh cô khôg thể nói những
điều muốn nói ngoài nhữ ng lời oán
than đầy giận hờn...cô buớc đi trong
nuớc mắt và lại lần nữa cô khóc vì
anh..cô khóc cho 1 nguời làm cô đau
khổ..
Anh vẫn ngồi ở đó,trầm ngâm và suy
ngĩ về những chuyện đã qua...cuối
cùng thì anh cũng buớc chân ra khỏi
quán cà phê,những buớc chân vô
hồn,anh lang thang và lang thang..
...1 ngày,2 ngày,3 ngày rồi mà khôg
tháy anh xuất hiện ở công ty,chỉ có
cô trợ lý xuất hiện cùng hàng tá giấy
tờ để phân côg công việc...
Cô không hiểu đuợc lý do vì sao giám
đốc vắng mặt,cô ngĩ thầm là chắc
rằng lại nhậu nhẹt hay gái trai rồi bỏ
bê côg việc đây mà...cô bĩu môi rồi
bỏ đi...Cô đi đuợc 1 đoạn thì cô trợ lý
gọi cô lại...
- chị ơi,chị cho em hỏi tí.
Mặc dù khôg thích cô trợ lý nhưng vì
phép lịch sự nên cô cũng quay lại trả
lời 1 cách guợng ép.
- có việc gì thế em?
- mấy hôm nay chị có gặp anh họ em
khôg?
- khôg,chứ anh ấy khôg ở cùng với
em à?
- khôg,em ở nhờ nhà nguời thân còn
anh ấy ở khách sạn mà...từ hôm đến
côg ty tới giờ thì anh ấy đi đâu em
cũng khôg biết.em gọi đt thì khôg
liên lạc đuợc..em định đến phòng trọ
anh ấy mà chưa đến được.
Cô ngạc nhiên truớc những gì cô trợ
lý nói..vậy mấy hôm nay anh ở đâu
và làm gì,câu hỏi này cứ quanh quẩn
trong đầu cô...
À,em nè...cách đây 3 hôm anh ấy có
gặp chị và đi uốg cà phê,anh ấy chỉ
hỏi thăm sức khoẻ và không nói
gì,thế là chị ra về và khôg biết gì về
anh ấy nữa...
Vâng,em biết rồi....chiều chị có rãnh
khôg?em có chút chuyện muốn nói
riêng với chị.
- 8h nhé em,chị khôg có nhiều thời
gian đâu.
- vâng,chào chị.
....8h tối,2 nguời đã có mặt tại điểm
hẹn.
- em chào chị,mời chị ngồi.
- chào em.
- chị uốg gì.
- cho chị ly trà gừng.
- vâng,chị nè...hôm truớc anh ấy có
kể gì với chị khôg?
- khôg có gì em à,anh ấy chỉ hỏi sức
khoẻ và cuộc sống thôi.
- anh ấy còn khôg hỏi gì nữa hả chị?
- ừh vâng,à hình như anh ấy muốn
nói gì đó nhưng khi nge chị nói đã có
chồng và 1 đứa con thì anh ấy im
lặng và khôg nói gì nữa...
Vừa nói đến đó thì cô thấy cô trợ lý
kia bật khóc,cô khôg hiểu gì và cô
ngĩ thầm chắc do cô gái ấy bị anh
phản bội nên như thế..
- chị à,chị có tin anh họ em là nguời
đàn ông đa tình hèn hạ khôg hả chị.
- chị khôg biết,nếu anh họ em đoàng
hoàng thì đã khôg bỏ chị mà đi.
- chị biết vì sao anh ấy bỏ chị ra đi
khôg 1 lời giải thích khôg.
- tôi khôg biết,chẳng phải là vì cô
sao.
- chị ơi,có chuyện này em dự định sẽ
để chính miệng anh ấy nói với chị
nhưng giờ thì em biết rằng sẽ khôg
bao giờ anh ấy nói với chị đâu..
Chị còn nhớ ngày mà chị thấy em và
anh ấy tay trog tay như đôi tình nhân
chứ.
- vâng,tôi nhớ.
- chị có biết là anh ấy bị tim bẩm sinh
khôg,tất cả mọi việc hôm đó chỉ là màn kịch do anh ấy bịa ra để chị thấy
và chị sẽ hận anh và quên anh đi,anh
ấy ngốc lắm,hôm đó anh ấy đã đứng
duới mưa hàng giờ để nhìn chị,nuớc
mắt anh ấy tuôg dài,anh ấy gục
ngã,nhìn anh chị mà em đau xót,chị
ngĩ là anh ấy khôg thấy chị lịm trog
mưa hay sao,và chị biết ai đã đưa chị
về phòng khôg.? Là anh ấy đó,anh đã
đưa chị về phòng và ở đó thật
lâu,anh ấy khóc thật nhiều...anh ấy
đã phải rất đau khổ khi phải lừa dối
chị,anh ấy khôg muốn đâu,chị có biết
là sau đêm đó anh ấy sốt mấy ngày
khôg,nguời mà nhắn tin cho chị khi
chị nhắn tin bảo chia tay là em
đấy,anh ấy dặn em như thế vì anh ấy
biết tỉ lệ để ca phẫu thuật tim thành
côg là rất thấp,anh ấy khôg muốn chị
lưu luyến..trong cơn sốt anh ấy đã
khôg ngừng gọi tên chị,em nge mà
khôg cầm đuợc lòng...
...ngày anh phẩu thuật anh ấy dặn
em rất nhiều..anh ấy bảo nếu ca
phẩu thuật mà khôg thành công thì
em khôg đuợc nói gì với chị,đừng
cho chị biết....anh đã cố gắng và
chiến đấu rất mãnh liệt,chính niềm
tin và hi vọng ở chị đã giúp anh ấy
vuợt qua đuợc..nguời đầu tiên mà
anh ấy gọi tên đầu tiên khi anh tĩnh
lại là chị...sau đó anh ấy đã đi tìm
chị,anh ấy gọi điện thoại cho chị
nhưng khôg liên lạc đuợc,anh đến
phòng trọ của chị thì biết đuợc chị
khôg còn đó,chị đã ra truờng và đi
làm..ngày nào anh ấy cũng đến con
đuờng mà anh chị thuờng hay
đến,anh chờ đợi trog vô vọng,trog
lúc vô vọng nhất tuởng chừng anh ấy
sắp gục ngã thì qua 1 số nguời anh
quen biết thì anh ấy biết đuợc nơi chị
đang làm việc...anh ấy vui mừng
khôn xiết,anh ấy lao vào làm
việc,anh làm việc khôg biết mệt
mỏi,anh ấy muốn ngày 2 nguời gặp
nhau là ngày anh thành đạt và có thể
che chở cho chị...trời đã khôg phụ
anh ấy,sau những nổ lực khôg biết
mệt mỏi anh ấy cũng đạt đuợc nhửng
gì mình mong muốn,bao nhiêu niềm
tin và hi vọng anh ấy dồn nén đến
ngày hôm nay để đuợc nói lại lời yêu
chị,thế nhưng đã quá muộn rồi chị
ạ,đã quá trể rồi chị ạ...huhuhuhuhu.
Cô khôg ngờ rằng sự việc là như
thế,cô đã thực sự trách lầm anh
rồi,cô đã quá sai rồi..bao nhiêu điều
khúc mắc mắc trog lòng cô đã đuợc
làm rõ,cô đang đứng truớc 1 sự thật
làm trái tim cô đau nhói..trái tim cô
như đang rỉ maú,cô nge khó thở...
Rầm,cô ngã xuống,cô khôg còn cảm
nhận được gì nữa.!
...5h sau cô tỉnh lại,cô đang nằm trog
bệnh viện,bác sỹ cho biết cô bị tăng
huyết áp do bị sốc...
Truớc mặt cô là chồg của cô,chồng cô
chưa biết việc gì đang xảy ra với
cô,và cô cũng khôg cho chồng biết,cô
chỉ nói là do làm việc quá nhiều dẫn
đến căng thẳng..
Cô trở về nhà sau 1 ngày nằm viện,cô
thấy mình mệt mỏi và rối bời..
Về phần cô em họ,sau buổi cà phê
hôm ấy cô ấy đã đến phòng trọ anh
âý..cô ngạc nhiên khi phòng anh ấy
khóa chặt,cô hỏi chị quản lý thì đuợc
biết anh ấy đã chuyển đi đuợc 3 ngày
và nhờ cô quản lý chuyển đến cô em
họ 1 lá thư..
Cô em mở lá thư ra xem,bên trog là
1 lá thư dành cho cô và 1 lá thư dành
cho nguời mà anh yêu bấy lâu nay,cô
em đọc thư của anh và lại 1 lần nữa
cô khóc thuơng cho anh mình...." em
à,em hãy giúp anh thêm 1 lần nữa
thôi,1 lần này nữa thôi nhé,anh đã
xin cấp trên cho anh đi làm ở nơi
khác..em hãy chuyễn dùng bức thư
kia đến chị giúp anh,và em đừng kể
cho chị nge những gì truớc kia
nhé,chị đã có gia đình và 1 đứa
con,theo anh đuợc biết thì chồg của
chị ấy là 1 nguời rất tốt,đừng để vì
anh mà hạnh phúc của 2 nguời ấy
phải đổ vỡ,anh sẽ tự biết tìm cho
riêng mình 1 hạnh phúc,giúp dùnganh nhé,đừng kể gì với chị ấy
nhé,anh đã cố kiềm nén đuợc thì anh
tin em sẽ kiềm nén đuợc.cảm ơn em
nhiều."
..2 ngày sau...
Tít tít tít tít....1 số điện thoại lạ gọi
tới...cô bắt máy
- chào chị,em đây,chị gặp em 1 tý
đuợc khôg.
- đuợc,cho chị địa điểm.
..20phút sau cô đã có mặt tại điểm
hẹn..
- chị ngồi xuống đi,em có cái này gữi
cho chị..hôm qua em đến phòng anh
họ thì đuợc biết anh ấy đã chuyển đi
và nhờ cô quản lý khách sạn gửi cho
chị lá thư này.
Cầm lá thư trog tay,chị run run và
đọc từng câu chữ trong nuớc mắt..."
em à,truớc tiên anh xin lỗi về tất
cả,anh là thèn đàn ông hèn hạ,anh
xin lỗi vì đã bỏ em lại 1 mình để chạy
theo tiếng gọi ái tình,anh biết những
ngày tháng khi anh bỏ đi là những
ngày tháng em sống trog đâu
khổ,em hãy cứ hận thù anh,hãy xem
anh như chưa hề tồn tại,bây giờ và
cho đến mai sau thì em hãy nhớ nên
trân trọng những gì mình đang
có,đừng để như anh đến khi đánh
mất đi rồi mới thấy hối tiếc,anh biết
anh khôg đáng để em tha thứ,anh
mog em sốg thật hạnh phúc bên
chồg và con của em thì đó là hạnh
phúc của anh,anh nói ra đây khôg
phải là anh cao thuợng mà là anh
khôg đuợc quyền cuớp đi cái khôg
thuộc về mình,anh sẽ đi về 1 nơi để
em khôg thấy anh nữa,em khỏi phải
nhìn thấy thèn đàn ông tồi tệ phản
bội như anh,anh chúc em hạnh phúc
bên chồng và con em,em đừng để
đến khi đánh mất rồi cảm thấy hối
tiếc thì cũng đã muộn rồi...chào
em,hãy trân trọng những gì mình
đang có em nhé,qua tìm hiểu anh
biết chồng em là 1 nguời đàn ông
tuyệt vời.".
Lá thư đã uớt nhòa từ bao giờ khôg
hay biết,những nét mực trở nên loè
loẹt....cô buớc đi,cô đi từng buớc
nặng nề,cô trách bản thân cô sao
khôg tìm hiểu mà vội vàng kết luận anh như thế..giờ thì đã quá muộn
rồi,cô tiếc cho những ngày hạnh
phúc ngắn ngũi bên anh,cô trách
thân mình đã khôg tin anh,cô biết
bây giờ thì đã quá muộn cho cả
hai..cô đã có gia đình rồi,và anh thì
đã ra đi mãi mãi....cô cứ buớc đi
trong im lặng và đầy nuớc mắt...
Anh đã đấu tranh rất quyết liệt giữa
bản thân và lí trí,cuối cùng thì anh
đã quyết định khôg nói,anh biết đã
quá muộn để nói ra sự thật,anh im
lặng ra đi để lại sau lưng 1 tình yêu
dang dở....đã muộn rồi,muộn rồi.