Đây là một bài văn nghị luận XH với tiêu đề "Tôi muốn nắm chặt tay bạn" của 1 bạn học lớp 11 ở HN:
Tôi muốn nắm chặt tay bạn!
Ở cái tuổi 16 này, tôi đã quá lớn để ước mơ những chiếc kẹo bột, que kem hay bay bổng trong thế giới của chị Hằng, chú Cuoij, Ở cái tuổi 16 này, tôi không còn nhỏ để ước mơ trở thành kĩ sư, bác sĩ; đơn giản vì tôi đang học tập để đến gần với mục đích ấy. Và trong buổi chiều ngồi suy tư, tôi chợt nghĩ đến một điều giản dị: "Tôi muốn nắm chặt tay bạn".
Mới chỉ đầu thu thôi nhưng mấy hôm nay về đêm trời khá lạnh. Ngồi học bài một mình, ánh đèn học không đủ làm tôi đỡ rét trước những đợt gió tới tấp lùa qua khe cửa sổ. Tôi chợt mong bạn ở ngay bên, tôi chợt muốn nắm tay bạn, muốn nhận một chút hơi ấm từ bạn.
Trong lớp, bạn ngồi một mình một góc, bạn đóng chặt cánh cửa tâm hồn vì mặc cảm với hoàn cảnh riêng: bố bạn vì một lí do không đâu mà phải đi tù, nhà bạn vì thế rất nghèo. Tôi muốn nắm chặt tay bạn mà nói rằng chúng mình là bạn, tình bạn không có khoảng cách giàu nghèo, sang hèn, tù tội hay trong sạch.
Năm cuối cấp II, hôm chia tay, tôi và bạn rất buồn vì từ đó tôi và bạn không học chung một mái trường nữa. Về nhà tôi có cảm giác tiếc nuối vô cùng, tiếc vì tôi muốn nắm chặt tay bạn, tay trong tay đi học mà không được nữa rồi.
Hôm vừa rồi là sinh nhật tôi, có một món quà không ghi tên to đùng trong ngăn bàn của tôi. Cả lớp đoán già đoán non, cuối cùng cũng truy ra bạn, thế là bạn đùng đùng bỏ ra ngoài. Lúc ấy, tôi muốn nắm chặt tay bạn, "bóp nát" cái ngượng ngùng xấu hổ trong bạn. Dù thực sự tôi chỉ nghĩ chúng ta là bạn và tôi vẫn rất trân trọng tình cảm bạn dành cho tôi.
Bài kiểm tra vừa rồi, tôi được điểm 10, còn bạn chỉ được 5. Tôi biết đó là một cú sốc lớn đối với một học sinh giỏi như bạn. Tôi muốn đến ngồi cạnh bạn, để bạn chia sẻ những giọt nước mắt đang cố tình giấu đi một cách vụng về. Nhưng tôi không làm được, tôi sợ điểm của mình càng khiến bạn cảm thấy tủi thân, buồn bã hơn. Tôi chỉ muốn nắm chặt tay bạn để bạn dựa vào tôi, chỗ dựa vững chắc cho thất bại, chỗ dựa của sự chia sẻ, để bạn tin rằng điểm 5 đó là đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Tôi tạm biệt bạn và trung tâm chăm sóc trẻ em khuyết tật trong một buổi chiều mưa. Dù vậy, bạn vẫn ra tận cổng tiễn tôi. Lúc lên xe, tôi chỉ dám nhìn lại chứ không dám vẫy tay, cũng như việc tôi muốn nắm chặt tay bạn nhưng tôi không dám. Tôi lo lắng rằng bạn sẽ tự ti về đôi tay đã cụt cả hai do một lần đi thu gom mìn về bán, cải thiện đời sống gia đình. Tôi sợ những thiện ý của tôi trong cái vẫy tay sẽ làm tổn thương trái tim vốn nhạy cảm của bạn.
Bạn ơi, hôm qua tôi đã xem một cuốn phim tư liệu về tình trạng trẻ em ở các nước nghèo trên thế giới, trong đó có bạn đấy. Tôi chẳng biết bạn tên gì, bạn sống ở đâu nhưng tôi hiểu cuộc sống của bạn hình như cũng không được ai biết đến, chỉ có đất đá, bụi bặm trong hầm mỏ, căn nhà ọp ẹp với những bữa ăn không đủ no. Một cuộc sống rất ít tương lai. Tôi ước sao có thể xuyên tay qua màn hình tivi mà nắm chặt tay bạn, đôi bàn tay chai sần, gân guốc vì sớm phải lao động nhọc nhằn, đôi tay chưa bao giờ được cầm bút viết vài con chữ,…
Ngày nay trên thực tế, có rất nhiều thách thức đối với bao bạn nhỏ trên toàn thế giới. Có bạn là nạn nhân của chiến tranh và bạo lực, của nạn phân biệt chủng tộc, chế độ A-pac-thai… Có bạn là nạn nhân của đói nghèo và khủng hoảng kinh tế, dịch bệnh, mù chữ, môi trường xuống cấp… Mỗi ngày có tới hàng chục nghìn trẻ em chết do suy dinh dưỡng, bệnh tật,.. Vấn đề bây giờ không chỉ là cái lạnh mùa đông, là tình bạn học trò trong sáng, là những điểm kém mà còn vô số lí do khác… và tôi càng muốn nắm chặt tay bạn hơn. Tôi muốn tất cả chúng ta được sống trong thế giới tràn ngập cảm thông và giúp đỡ.
"Tôi muốn nắm chặt tay bạn", tôi muốn được trao yêu thương và nhận yêu thương, tôi muốn kết nối trái tim với trái tim: từ tổ 1 đến tổ 4 của lớp tôi, từ đỉnh Hà Giang đến mũi Cà Mau của đất nước tôi, thậm chí từ châu Á sang châu Âu, châu Mĩ, châu Phi…, bất cứ nơi nào có con người, có sự yêu thương.
Nhà văn G.Mac-ket đã từng nói: "380 triệu năm con bướm mới biết bay, thêm 180 triệu năm nữa bông hồng mới nở và phải trải qua 4 kỉ địa chất, con người mới hát hay được hơn chim và mới chết vì yêu". Đấy, yêu thương phải trải qua quá trình dài như vậy mới tồn tại được trong thế giới này. Vậy mà chúng ta chỉ cần nắm chặt tay nhau là có thể trao yêu thương và nhận yêu thương. Thế nên chúng ta hãy nói với tất cả mọi người mà chúng ta gặp gỡ hay nhìn thấy dù chỉ một lần: "Tôi muốn nắm chặt tay bạn!".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết