Dù tình yêu có làm tổn thương bạn bao nhiêu lần, thì vẫn cứ giữ vững niềm tin ở tình yêu nhé. Trời xanh mây trắng, mặt đất bao la, giữa mấy tỉ người sẽ có người yêu bạn thật lòng.
Linh Vy đã nhận lời ghi âm bản nhạc đó cho Duy Anh. Họ gặp nhau gần như là mỗi ngày. Và vì lo lắng cho cô nên An Nhiên lúc nào cũng đi cùng Linh Vy. Bản nhạc không quá khó nhưng hơi dài nên Linh Vy phải tập đi tập lại nhiều lần mới thuộc được. Họ thường gặp nhau trong phòng tập đàn ở nhạc viện nơi Linh Vy và An Nhiên đang theo học. Cứ mỗi lần Linh Vy tập đàn, Duy Anh ngồi nghe một lúc rồi lại quay sang hỏi An Nhiên:
‘Em thấy sao?’
‘Rất hay, đã khá hơn lần trước rồi’
Một lần, cô buột miệng quay sang hỏi anh:
‘Anh và Linh Vy đang hẹn hò với nhau à?’
Duy Anh cười mỉm:
‘Em có vẻ không thoải mái với việc đó’.
An Nhiên nhìn thẳng về phía trước, đáp nhanh:
‘Linh Vy rất ngây thơ’.
‘Đúng vậy, và còn rất tốt bụng’.
An Nhiên không nói gì nữa, chạy lại đứng cạnh Linh Vy. Duy Anh nhìn hai cô gái, anh đã nghe về chuyện của An Nhiên, Linh Vy đã kể cho anh. Đúng như anh nghĩ, cô ấy không ưa anh vì nghĩ anh cũng giống như anh chàng tên Thiên Minh nào đó. Và cũng đúng như anh nghĩ, cô ấy luôn cho rằng người khác ngây thơ, nhưng chính cô ấy mới là người ngây thơ nhất. Chỉ vì một người con trai mà không còn niềm tin vào tình yêu thực sự nữa. Như vậy, chẳng phải là quá ngây thơ hay sao?
Linh Vy có cảm giác đây là những ngày hạnh phúc nhất của cô từ trước tới giờ. Mỗi ngày đều được gặp Duy Anh, dù họ chẳng nói với nhau nhiều chuyện nhưng chỉ riêng việc được nhìn thấy anh thôi đã đủ làm cô vui rồi. Linh Vy biết công việc của Duy Anh đã kết thúc từ lâu, lẽ ra anh đã phải quay lại Đức. Nhưng anh vẫn còn ở đây. Nghĩ đến đó mặt cô hơi đỏ lên. Liệu có phải anh ở lại là vì cô không nhỉ?.Nếu anh bảo cô hãy sang Đức cùng anh, liệu cô có đi cùng anh không?. Nghĩ đến đó, Linh Vy bỗng ngừng lại. Cô vừa liên tưởng anh họ của mình-Thiên Minh. Và cô chợt nhận ra hình như cô hơi vô tâm quá, cứ rủ An Nhiên đi cùng mà không nghĩ mình sẽ chạm tới quá khứ đã ngủ yên của An Nhiên. Liệu khi nhìn cô và Duy Anh, An Nhiên có nghĩ tới Thiên Minh hay không?. Linh Vy cắn nhẹ môi, cô cảm thấy mình thật ích kỉ, cô có cảm giác tội lỗi là đang đào bới lại những kí ức tưởng chừng đã lãng quên của An Nhiên.
Duy Anh xoa nhẹ tai mấy cái sau hơn một tiếng nghe điện thoại của gia đình. Bố mẹ anh vừa thay phiên nhau giục Duy Anh hãy nhanh chóng quay trở lại. Chỉ còn hơn một tháng nữa là anh phải học tiếp, không còn nhiều thời gian nữa. Duy Anh nhìn lịch treo tường. Họ chỉ mới quen nhau hai tháng, có quá sớm nếu anh cho cô biết tình cảm của mình hay không?. Liệu cô có chấp nhận không?. Anh không yêu cầu cô phải đi cùng anh. Nhưng anh muốn cô chờ anh. Liệu cô có thể làm được điều đó không?. Anh đi đi lại lại trong phòng, cố tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi liên tiếp trong đầu mình. Đã bao ngày họ nói chuyện cũng nhau, anh đã hiểu cô nhiều hơn, và dù giữa họ có rất nhiều quan điểm khác biệt, anh vẫn yêu cô. Duy Anh đã cố gợi ý cho cô hiểu anh có tình cảm với cô, anh đã hơi một lần nói: ‘Em đã từng yêu một người có rất nhiều điểm chung với mình. Vậy thì lần tới, em hãy thử yêu, một người khác em xem sao’.
Duy Anh nghĩ một lời tỏ tình rõ ràng như vậy, cô hẳn đã hiểu ý anh. Mà nếu như không hiểu, thì hẳn cô đã đáp trả lại anh ngay tắp lự với những triết lí khô khan của cô, chứ không im lặng như thế. Như mọi lần, Duy Anh luôn đi cùng xe buýt với Linh Vy cho tới tận nhà cô. Nhưng hôm nay, sau khi An Nhiên xuống xe trước, Linh Vy bỗng cảm thấy buồn. Có cái gì đó đè nặng lên cô. Cô nhìn chiếc ghế trống ở giữa hai người, nhận ra là anh chưa bao giờ ngồi dịch lại gần cô. Lúc đầu Linh Vy nghĩ là do họ mới quen nhau nên anh còn dè chừng, không muốn cô hiểu nhầm. Nhưng đã bao ngày trôi qua, đã bao lần gặp gỡ, đi về cùng nhau mà anh vẫn luôn ngồi cách xa cô. Linh Vy thấy hụt hẫng. Cô biết mình đã trông đợi quá nhiều. Cô đã tự dệt nên những ảo tưởng anh sẽ ngồi lại gần cô, và cô có thể nghe rõ từng nhịp tim anh đập mạnh lên khi hai người ở cạnh nhau. Nhưng không, tất cả vẫn như thế. Anh vẫn nói chuyện với cô nhưng tuyệt nhiên không hề lại gần cô chút nào. Nét mặt anh vẫn bình thản. Linh Vy bỗng thấy con đường phía trước họ sao quá dài. Và cô có cảm giác nếu không vì bản nhạc kia thì họ sẽ chẳng có gì để nói với nhau.
An Nhiên biết Linh Vy đã yêu Duy Anh. Và cô biết dù mình có cố ngăn cản thì cũng không thể làm được. Tình yêu của Linh Vy dành cho Duy Anh cứ dày lên sau mỗi lần tập đàn, nhưng An Nhiên vẫn chưa thể an tâm được. Cô vẫn chưa thấy được sự chân thành trong mắt Duy Anh. Cô thấy anh quan tâm ân cần tới Linh Vy nhưng như thế vẫn là chưa đủ. An Nhiên sợ một ngày nào đó, Duy Anh sẽ làm tổn thương Linh Vy. Điện thoại của An Nhiên khẽ rung lên, cô đọc tin nhắn và rồi nét mặt cô tái đi. An Nhiên nắm chặt điện thoại trong tay, cô hơi dựa vào thành bàn để đứng vững. Thiên Minh vừa nhắn tin cho cô. Anh muốn gặp cô.
Anh đã ngồi trước mặt cô đây rồi. Anh đã cao hơn trước rất nhiều. Anh vẫn thích mặc áo sơ mi xám như ngày trước. Chiếc áo anh đang mặc là cô đã đi chọn cùng anh, cô thấy xót xa trong lòng. Liệu anh có còn nhớ không?. Cô nhìn đồ uống trước mặt mình. Anh vừa gọi cho cô. Không phải thứ cô thích, không phải thứ ngày xưa mỗi lần đi cùng nhau cô thường uống. Có lẽ, anh đã quên mất rồi. Thiên Minh nhẹ nhàng hỏi:
‘Dạo này em sống thế nào?’.
Cô nhìn anh, thấy nghèn nghẹn trong cổ họng. Bốn năm yêu thương, rồi chia tay, giờ gặp lại nhau, anh hỏi cô những câu xã giao như hai người xa lạ:
‘Em vẫn khỏe, còn anh?’
Anh gật đầu. Rồi cô thấy anh khổ sở tìm một chuyện để nói với cô:
‘Nghe Linh Vy nói em đã mang vứt hết những thứ anh tặng em’.
Cô uống thêm một ngụm trà nhài, nuốt nhẹ một cái:
‘Đúng vậy. Cũng giống như anh đã nhờ Linh Vy mang trả em những thứ em đã tặng anh’.
Anh gật gật đầu. Cô thấy có lẽ cả hai đều không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa. Anh nhìn đồng hồ liên tục, như chỉ chờ cho cô uống xong cốc trà là anh có thể về. Cô hít một hơi thật sâu, rồi nói ra điều đã đè nặng trong lòng cô suốt bấy lâu nay:
‘Thật ra, anh vẫn còn một thứ chưa trả cho em?’
Thiên Minh hơi ngạc nhiên:
‘Còn thứ gì anh còn nợ em sao?’.
Cô gắp thêm một lát chanh nữa cho vào cốc trà của mình:
‘Đúng vậy, anh còn nợ em…một lời chia tay’.
Nét mặt anh hơi giãn ra. Anh đã hiểu. Giữa họ chưa bao giờ có một lời chia tay chính thức nào cả. Anh chỉ từ từ đẩy cô ra xa mà thôi. Và vì thế mà con tim cô cứ mãi bị ràng buộc với quá khứ. Anh kéo nhẹ vạt áo sơ mi của mình một cái, nói chậm rãi:
‘An Nhiên, em hãy…quên anh đi’.
Và rồi anh đứng lên, bởi biết người như cô, sẽ đợi cho tới khi anh đi hẳn rồi mới khóc. An Nhiên ngồi một mình trong quá. Thiên Minh đã đi rồi. Cô cố kìm không cho mình khóc. Ở đây có nhiều người quá, cô không thể khóc được.
Duy Anh đã chứng kiến toàn bộ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của Thiên Minh và An Nhiên. Thật ra anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây nhưng khi nhìn thấy cô qua lớp cửa kính anh đã quyết định nán lại. Và vừa nhìn thoáng qua thì anh đã biết chàng trai kia là ai. Anh bước lại gần bàn, ngồi xuống. Cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt không còn nghiêm nghị như mọi ngày nữa. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi. Hoặc chính cô, cũng đang cần sự an ủi của anh. Duy Anh đặt nhẹ tay mình lên tay An Nhiên, anh không biết phải nói gì. Anh nên khuyên nhủ cô thế nào đây. Và rồi, anh mấp máy môi.
An Nhiên nhìn Duy Anh. Nhưng ngay khi đọc được điều anh đang cố nói thầm, cô vội đặt một ngón tay lên miệng anh, ra hiệu im lặng. Cô không thể để cho anh nói thành tiếng điều anh muốn nói. Nhưng còn cô, cô biết rõ tai mình đã nghe rất rõ rồi. Cô đứng lên, vội chạy đi. Cô không biết tại sao mình phải chạy nhanh như vậy?. Anh đâu có đuổi theo cô đâu. Cô đang chạy khỏi cái gì vậy?. Quá khứ, hiện tại, một lời tỏ tình, một trách nhiệm?.
Một tuần sau, An Nhiên và Duy Anh ngồi đối diện với nhau trong nhà hàng gần nơi An Nhiên ở. Linh Vy không hề biết về cuộc gặp bí mật của họ. An Nhiên nói chậm nhưng rất dứt khoát những lời cô đã chuẩn bị suốt mấy hôm nay:
‘Em sẽ coi như là anh chưa nói gì cả. Và Linh Vy cũng sẽ không biết gì hết’.
Duy Anh nắm lấy tay An Nhiên đang để trên bàn, cô vội rụt tay lại:
‘An Nhiên, sớm muộn Linh Vy cũng sẽ biết. Anh không yêu cô ấy. Người anh yêu là em’.
An Nhiên nói vội:
‘Không đúng, anh chỉ đang nhầm lẫn thôi. Anh không yêu em. Lúc đầu người anh muốn làm quen là Linh Vy cơ mà?’
Duy Anh lắc đầu:
‘Không. Vì sớm nhận ra em và Linh Vy rất thân thiết nên anh mới muốn làm quen với Linh Vy trước. Người anh yêu là em, không phải cô ấy’.
An Nhiên lắc đầu, cô đứng lên rồi chạy nhanh ra khỏi quán. Làm Linh Vy bị tổn thương không bao giờ là điều cô muốn. Cô biết rõ Linh Vy rất yêu Duy Anh, làm sao cô có thể? Tối hôm đó, điện thoại của An Nhiên tiếp tục bị tấn công dồn dập bằng những tin nhắn của Duy Anh.
‘Anh muốn gặp em’.
‘Chúng ta không nên gặp nhau nữa’.
‘Tại sao?’
‘Anh tự biết lí do’.
‘Vì em cũng yêu anh đúng không?’
‘Không. Anh nhầm rồi’.
Duy Anh nhìn tin nhắn một lúc rồi nhắn trả lời:
‘Anh không nhầm. Nếu không yêu anh, thì sao em phải thấy tội lỗi như thế?’
An Nhiên không nhắn trả lời Duy Anh nữa. Cô đi lại trong phòng, và cái cảm giác xẩu hổ thì vẫn còn đè nặng lên tâm trí cô. Cô không thể dối lòng mình được. Đúng là khi nghe Duy Anh thổ lộ tình cảm của mình, cô đã thấy có chút xao xuyến. Và cô nhận ra mình cũng đã dành rất nhiều thời gian nghĩ về anh, hay ít nhất là nghĩ về những lời anh nói. Cô đã hơn một lần ngầm so sánh những điểm khác biệt giữa hai người và tự hỏi liệu có khi nào họ có thể dung hòa được sự khác nhau đó không?. Trước đây, cô nghĩ mình không muốn Duy Anh thân thiết với Linh Vy là vì cô sợ anh sẽ làm Linh Vy bị tổn thương. Nhưng bây giờ, suy nghĩ lại, cô có cảm giác mình không muốn vì cô đã ghen tỵ. Ghen không phải vì Linh Vy dành nhiều thời gian cho Duy Anh mà quên bẵng người bạn như cô. An Nhiên ghen vì nghĩ Duy Anh không hề để ý tới mình.
Linh Vy không hiểu tại sao đột nhiên An Nhiên lại không muốn đi tới buổi tập đàn với mình. Cô đã cố năn nỉ nhưng vẫn không thể làm lay chuyển được An Nhiên. Sau buổi tập đàn, Linh Vy tới thăm An Nhiên. Cô mua rất nhiều đồ ăn ngon, tất cả đều là những món An Nhiên thích. Bố mẹ An Nhiên đi vắng, chỉ có mình cô ở nhà. Hai người đang ăn thì có tiếng chuông cửa. Đang ngồi gần cửa hơn nên Linh Vy theo phản xạ liền chạy ra mở. Người vừa bấm chuông là Duy Anh. Linh Vy nhìn anh trân trân. Rồi cô cúi xuống, nhìn bó hồng trên tay anh. Cô quay lại nhìn An Nhiên rồi ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô luống cuống, nói mình có chuyện gấp, rồi cầm túi xách rồi chạy vội ra khỏi phòng. Còn lại mình An Nhiên trong bếp. Bó hoa trên tay Duy Anh rơi xuống đất từ lúc nào. Anh nhìn cô, hiểu ra rằng bây giờ sẽ càng khó khăn hơn để cô chấp nhận tình yêu của anh.
An Nhiên ngồi căng chỉnh lại dây đàn trong tiền sảnh khách sạn. Đã mấy tuần này Linh Vy không đến biểu diễn cùng nhóm. Mọi người đều hỏi An Nhiên có chuyện gì đã xảy ra với Linh Vy. Cô chẳng thể nói gì được. Sao cô có thể nói tất cả đều là lỗi của cô. Vì có cô ở đây nên Linh Vy mới không đến. Thiếu đi người đàn tranh, ban nhạc vẫn chơi theo lịch nhưng những bản nhạc dường như không còn trọn vẹn được nữa.
Duy Anh đứng lẳng lặng trong góc phòng, ánh mắt không ngừng hướng về phía An Nhiên. Từ sau lần anh đến thăm cô một cách bất ngờ, cô đã tránh mặt anh. Không có cách nào gặp được An Nhiên, Duy Anh đành phải tới đây. Anh biết anh luôn có thể tìm được cô ở nơi này. Anh muốn bước đến bên cạnh cô. Anh muốn nói với cô anh nhớ cô biết chừng nào. Anh muốn nói cô hãy lắng nghe trái tim mình, có được không?.Nếu trái tim mách bảo cô rằng anh là người dành cho cô, thì xin cô hãy cho mình một cơ hội. Duy Anh muốn An Nhiên cho phép bản thân mình ‘ngã vào tình yêu’ một lần nữa. Còn nếu như trái tim cô nói với cô rằng cô không hề yêu anh, thì anh cũng sẽ chấp nhận bước ra khỏi cuộc đời cô, trả lại cho cô những ngày bình yên mà anh chưa đến.
An Nhiên biết anh vẫn âm thầm dõi theo cô từ nãy giờ. Cô có thể tránh mặt anh, có thể không trả lời tin nhắn của anh, có thể xóa đi những cuộc gọi nhỡ của anh. Nhưng cô không thể ngăn cản anh tới đứng ở tiền sảnh khách sạn này. Thỉnh thoảng ánh mắt họ giao nhau, An Nhiên lại có cảm giác Duy Anh sao mà giống Thiên Minh đến thế. Và cô cảm nhận ngón tay mình hơi chùng xuống, run run vì sự nhầm lẫn giữa thực tại và quá khứ. Nhưng rồi lúc bình tâm lại. nhìn sang vị trí trống bên cạnh, An Nhiên lại nhắc nhớ mình dù cô có hay không nhầm lẫn hai người con trai với nhau thì ở giữa cô và Duy Anh vẫn luôn có Linh Vy. Tối hôm đó, An Nhiên nhắn một tin cho Linh Vy:
‘Giữa chị và Duy Anh không có gì cả. Chị không có tình cảm gì với anh ấy hết’.
Linh Vy không nhắn lại gì cho An Nhiên nhưng hai ngày sau cô đã tới biểu diễn cùng ban nhạc. Duy Anh vẫn đứng ở góc phòng, nhìn hai cô gái chơi đàn. Linh Vy cố gắng không nhìn anh nhưng thỉnh thoảng cô vẫn liếc nhanh một cái. Và rồi, cô thấy anh nhìn lại, nhưng không phải là nhìn cô, mà là An Nhiên. Mỗi lần như thế, Linh Vy lại càng buồn nhiều hơn. Đôi mắt cô hơi cụp xuống, cố gắng giữ chặt giọt nước mắt trên bờ mi. Cô đã biết tất cả sự thật. Cô đã biết chẳng hề có bản nhạc nào hết, anh chỉ muốn thông qua cô được gặp An Nhiên thôi. Thế mà lẽ ra phải trách anh, thì cô lại trách anh. Cô đã sai rồi.
9 giờ tối, thời gian biểu diễn kết thúc, trưởng nhóm đang ra hiệu cho mọi người chuẩn bị chào tạm biệt những vị khách đứng trong tiền sảnh như mọi lần thì Linh Vy chạy lại gần, nói thầm vào tai anh vài lời. Anh hơi chau mày lại, ngạc nhiên vì yêu cầu lạ lùng của cô gái nổi tiếng e dè này. Nhưng rồi anh cũng đồng ý, vì nghĩ đến cuối rồi, chắc cũng chẳng còn ai để ý nữa. Nói rồi anh ra hiệu cho những thành viên còn lại của bạn nhạc cầm nhạc cụ đứng lui lại phía sau.
Linh Vy kéo chiếc đàn tranh lại gần mình, cô ngẩng lên nhìn Duy Anh một chút rồi bắt đầu chơi. Khi những nốt nhạc đầu tiên cất lên, cô lại ngẩng lên nhìn anh một lần nữa. Và cô mỉm cười, một nụ cười buồn. Anh đã hiểu ý cô. Linh Vy đang chơi cho Duy Anh nghe bản nhạc đã gắn kết cô và anh suốt thời gian qua. À không, thật ra là, cô đang nói lời tạm biệt với anh. Linh Vy đã được một trường ở Nhật Bản nhận sang học thanh nhạc. Cô chỉ mới biết mình được nhận ngày hôm qua. Cô nghĩ có lẽ lúc này ra đi là sự lựa chọn tốt nhất cho cô. Linh Vy cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, và hơn bao giờ hết, cô biết An Nhiên sẽ không bao giờ có đủ can đảm đến với Duy Anh nếu như cô vẫn còn ở đây. Vậy thì cô sẽ ra đi. Nhưng trước khi đi, Linh Vy vẫn muốn thực hiện lời mình đã từng hứa với Duy Anh. Cô biết giữa họ ngay từ đầu đã là một lời nói dối, có lẽ Duy Anh đã quên những gì anh đã nói với Linh Vy. Nhưng cô vẫn chưa quên. Và có sao đâu nếu họ nói lời tạm biệt nhau nhẹ nhàng như thế này. Suốt hai tháng tập miệt mài, bản nhạc này đã khắc sâu trong tâm trí của Linh Vy, đến mức cô có cảm giác bây giờ nhắm mắt lại vẫn có thể đánh trôi chảy được. Nhưng đồng thời cô cũng biết, suốt cuộc đời này, cô sẽ không chơi nó một lần nào nữa, sẽ không để ai nghe thấy một lần nữa.
‘Chỉ một lần này nữa thôi. Em cho phép mình nhớ đến anh một lần nữa. Và chỉ như thế thôi, rồi em sẽ cố quên anh đi’.
An Nhiên bồi hồi đứng tiễn Linh Vy ở sân bay, cô biết tin Linh Vy sẽ đi du học muộn quá. Cô chưa có sự chuẩn bị gì về tâm lí cả. An Nhiên nhớ lại, buổi tối hôm trước, Linh Vy bất ngờ tới nhà An Nhiên, chào mẹ cô xong, Linh Vy chạy ngay vào phòng An Nhiên, rút từ trong túi ra chiếc gối nhỏ có thể gập lại được rồi nhanh nhảu nói:
‘Chị à, tối nay hai chị em mình ngủ với nhau nhé. Giống như hồi trước ấy’.
Đêm đó, hai người nằm cạnh nhau, tự dưng cảm thấy gượng gạo như hai người xa lạ. Họ nói những chuyện linh tinh. Linh Vy kể cho An Nhiên nghe lớp cô mới có một giảng viên rất khó tính, rồi An Nhiên lại kể cho Linh Vy chuyện lớp trưởng vừa được nhận huy chương vàng trong một chương trình âm nhạc. Họ tránh không đề cập gì tới Duy Anh. Nửa đêm, đột nhiên Linh Vy quay mặt vào tường rồi nói bâng qươ:
‘Chị à’
‘Ừ, sao em?’
‘Em rất nhớ chị’.
An Nhiên không dám quay lại nhìn Linh Vy nữa. Cô cũng rất nhớ người em gái của mình. Đã từ lâu rồi, từ khi có Duy Anh xuất hiện, họ không còn thân thiết như trước nữa. Cô đã để một người con trai xen vào tình bạn của mình quá sâu.
Trong sân bay, khi mọi người xung quanh đều lần lượt ôm tạm biệt Linh Vy, An Nhiên vẫn đứng im. Rồi ánh mắt cô và Linh Vy chạm vào nhau. Vẫn giống như mọi lần, chẳng cần nói một lời nào, thì họ vẫn hiểu nhau. An Nhiên thở dài. Cả cô và Linh Vy, không biểu lộ một sự tức giận hay ganh tị nào. Nhưng cứ như thế, họ làm tổn thương nhau bằng chính những xúc cảm của mình, bằng chính sự im lặng của họ. Đã sắp đến giờ phải vào trong, Linh Vy bước lại gần An Nhiên, quàng nhẹ hai tay qua vai cô bạn rồi nói rất nhỏ, chỉ đủ cho An Nhiên nghe thấy:
‘Hãy sống vui vẻ chị nhé. Em rất thương chị’.
Trước khi đi hẳn vào cửa phòng đợi bên trong, Linh Vy quay lại một lần nữa, nhìn những người đang vẫy tay chào mình. Vậy là anh đã không đến. Cô đã mong anh sẽ đến. Nhưng bây giờ cô lại nghĩ, có lẽ anh không đến, là một lựa chọn đúng. Bởi nếu anh ở đây, cô sợ rằng mình sẽ ra đi mà mang theo cả hình bóng của anh tới một phương trời mới. Cô nhìn An Nhiên đứng lẫn trong mọi người một lần nữa rồi kéo vali đi thẳng vào trong.
‘Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh’.
An Nhiên nán lại sân bay một lúc sau khi Linh Vy đã vào trong. Mỗi lần tới đây, cô lại có những cảm xúc khác nhau. Tại nơi này, hơn một năm trước cô đã nói lời tạm biệt với người con trai đầu tiên cô yêu. Và hôm nay, cô lại phải nói lời tạm biệt với người bạn gái thân thiết nhất của mình. Sẽ có bao nhiêu người nữa cô phải nói lời chia tay ở nơi này, và sẽ có bao nhiêu người trong số họ sẽ quay trở lại ?.An Nhiên đếm từng bước chân của mình đi ra cửa, lẩm bâm: ‘Tất cả mọi người đều đi rồi, cả em, cả anh ấy, đều dời xa chị’.
Khi Duy Anh nói với An Nhiên anh sắp đi khỏi đây, và nếu không có ai chờ đợi anh, thì có lẽ anh sẽ chẳng có lí do gì mà quay lại đây nữa, Duy Anh thấy An Nhiên xoay nhẹ cốc trà trong tay. Anh thấy mình nín thở chờ đợi một lời hứa, một sự níu giữ từ phía cô. Và rồi cô ngẩng lên nhìn anh, nói chậm. Trong khoảng khắc đó, Duy Anh ước gì thời gian hãy ngừng trôi, đóng băng lại giây phút này mãi mãi để câu trả lời của cô không phải là thật.
‘Em…không thể chấp nhận tình cảm của anh được’.
Duy Anh nhìn cô, bất giác hỏi:
‘Linh Vy đã đi rồi cơ mà?’.
An Nhiên lắc đầu, cô nói tiếp, rõ ràng từng lời một như muốn dập tắt tia hi vọng trong lòng Duy Anh.
‘Không phải vì Linh Vy. Em vẫn chưa quên được mối tình đầu của mình’.
Duy Anh nhấp một ngụm trà. Hồng trà ngày thường anh đã uống bao nhiêu lần vốn rất ngọt nhưng sao lúc này lại trở nên đắng ngắt trong miệng anh. Anh biết mình không nên nói thêm gì nữa. Bây giờ dù anh có nghĩ ra một ngàn lí do thuyết phục cô thì cô cũng sẽ nghĩ ra một ngàn lí lẽ chống lại anh. Anh nhìn sâu vào mắt An Nhiên, cố ghi nhớ khuôn mặt cô một lần nữa. Có ai ngờ chỉ ba tháng ở cái thành phố này lại thay đổi cuộc đời anh nhiều đến thế. Nếu hôm đó anh không nhận lời người bạn tới khách sạn tham dự hội thảo, nếu hôm đó những tiếng đàn không nán anh lại tiền sảnh, nếu ánh mắt họ không tình cờ gặp nhau, thì chắc giờ anh có thể đi khỏi đây không chút vương vấn. Thỉnh thoảng Duy Anh tự hỏi bản thân mình anh có hối hận không?. Có ước gì họ đã không gặp nhau hay không?. Nhưng rồi anh luôn nhanh chóng câu trả lời cho mình. Không, ‘vì yêu là không bao giờ phải nói lời hối tiếc’ nên anh sẽ chẳng bao giờ tiếc đâu.
Duy Anh sắp xếp nốt mấy quyển sách vào va li, anh nhìn lại vé máy bay một lần nữa, kiểm tra cẩn thận mọi thông tin chuyến bay. Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, chưa tới giờ ra sân bay. Anh phân vân, không biết có nên gọi cho cô không. Anh thực sự muốn hỏi cô một lần nữa có chắc là cô không muốn chờ đợi anh không. Anh không hi vọng những giờ phút cuối cùng này có thể làm lay chuyển quyết định của cô. Nhưng anh không muốn ra đi mà không một lời từ biệt như thế này. Nghĩ là làm, anh kéo vali ra ngoài rồi bắt một chiếc taxi đi thẳng tới nhà cô.
‘Quen biết em là định mệnh của anh. Làm bạn với em là sự lựa chọn của anh. Nhưng yêu em chưa bao giờ là điều anh có thể tự quyết định’.
Gặp Duy Anh, An Nhiên không nói gì nhiều. Họ chia tay rất nhanh. Anh hỏi cô một lần cuối:
‘Em thực sự không thể chấp nhận tình cảm của anh sao?’.
Thấy cô lặng im. Anh thất vọng, đứng lại gần cô hơn một chút. Và rồi, anh từ từ lùi lại, nói lời tạm biệt nhẹ như cơn gió:
‘Tạm biệt An Nhiên’.
Cô nhìn theo chiếc taxi chở anh cho tới tận khi chiếc xe đi khuất bóng. Cô biết rõ, ngay khi xe bắt đầu chuyển bánh thì đôi chân cô đã như muốn chạy theo rồi. Lẽ ra cô đã có thể nói với anh rằng cô cũng có tình cảm với anh, rằng cô cũng không muốn hai người chỉ là bạn, rằng dù đã từng bị đau khổ một lần nhưng cô vẫn sẵn sàng chờ đợi anh. Nhưng rồi cô đã không nói được gì hết. An Nhiên thấy hai đầu gối mình như muốn khụy xuống lòng đường. Trước đây từng có người nói với cô những cái giông giống tình yêu thì có rất nhiều, nhưng tình yêu thực sự chỉ có một. Nếu Duy Anh là tình yêu thật sự của cô, thì phải chăng An Nhiên đã đánh mất anh rồi.
‘Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa hừng đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này-em biết, một mình em’.
Tháng 3, hoa anh đào nở khắp đường phố Tokyo, những sinh viên ngoại quốc tranh thủ thời gian này đi cắm trại, đi ngắm hoa. Còn Linh Vy lại thường ngồi đọc sách dưới gốc cây hoa anh đào trông sân trường. Gạt nhẹ những cánh hoa rơi trên trang sách của mình, cô nhìn dòng người đang đi lại trước mặt. Chủ nhật, các cặp đôi nắm tay nhau dạo bước trên phố. Linh Vy mỉm cười. Đã từng bị tổn thương, đã từng buồn bã vì tình yêu đơn phương nhưng không hiểu sao cô vẫn còn tin vào tình yêu lắm. Thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ về anh. Thật khó để mà không nghĩ bởi anh là người con trai đầu tiên đã làm cho trái tim cô rung động. Người ta vẫn nói: “Người đầu tiên dạy bạn biết thế nào là tình yêu, cũng sẽ là người đầu tiên làm bạn biết thế nào là đau khổ vì tình yêu”, có lẽ họ nói đúng. Nhưng bây giờ mỗi một ngày, một tháng qua đi, Linh Vy không còn giận anh nữa. Cô chỉ không hiểu tại sao anh và An Nhiên lại không đến được với nhau. Linh Vy biết rằng Duy Anh rất thực lòng với An Nhiên, ngày hôm qua cô đã viết một bức thư cho An Nhiên, hi vọng người chị em thân thiết của cô hãy tin vào tình yêu. Một cơn gió thổi qua, nhưng cánh hoa rơi ào ạt, bay bay trong gió. Linh Vy đưa tay ra hứng nhẹ:
‘Cứ mỗi lần nhìn những cánh hoa rơi, là em lại thấy vui vẻ vô cùng. Tình yêu thực sự của em, anh chỉ đang ở đâu đó thôi. Và vì em biết có một ngày, sẽ có một người yêu em chân thành, chỉ yêu mình em thôi, nên em có thể kiên nhẫn chờ đợi. Em sẽ không đi tìm tình yêu đâu. Vì em biết, một ngày nào đó, người đó sẽ tự tìm ra em’.
Linh Vy còn đang nhìn ngắm những cánh hoa tung mình trong gió thì có một chàng trai từ đâu chạy đến trước mặt cô. Anh chìa một bàn tay ra, ngỏ ý muốn bắt tay:
‘Cậu là Linh Vy đúng không?. Chào cậu’.
Cô bắt tay anh, gật nhẹ đầu.
‘Minh mới từ Việt Nam qua nhập học. Hôm qua mình có đi qua phòng nhạc và thấy cậu. Bản nhạc cậu chơi rất hay, đó là bài gì vậy?.
Linh Vy mỉm cười. Cô nhìn chàng trai đứng trước mặt mình rồi lại nhìn những tán hoa anh đào trên cao, nghĩ thầm:
‘Nghe quen quá. Có khi nào, điều ước dưới hoa anh đào sẽ thành hiện thực ngay lập tức không nhỉ?’.
An Nhiên thu dọn đống đồ chơi bày bừa trên sàn, miệng khe khẽ hát theo bài hát đang phát trên loa. Từ mấy tháng nay, cô thay Linh Vy tiếp tục công việc tình nguyện viên ở côi nhi viện. Và cô nhận ra, cuộc sống này vẫn còn rất nhiều điều tươi đẹp. Cô vẫn có thể trao tình yêu của mình cho những đứa trẻ bất hạnh ở đây. Và hình như, lí trí của An Nhiên, cuối cùng cũng chịu đầu hàng trái tim, cho phép cô được yêu một lần nữa. Điện thoại của An Nhiên để trong túi khẽ rung lên, cô mở ra xem. Linh Vy vừa gửi cho cô một tin nhắn hình ảnh. An Nhiên nhìn tấm ảnh, dưới bóng hoa anh đào, Linh Vy cười tươi quá, có lẽ đã quên hẳn chuyện xưa. Cô chợt nghĩ đến anh, lòng tự hỏi liệu anh có còn nhớ tới cô, người con gái đã làm anh ‘ngã vào tình yêu’ và cuối cùng cũng bị anh kéo ngã theo.
Tháng 8, có một đoàn nghệ thuật từ Việt Nam sang Đức biểu diễn nhằm thắt chặt tình hữu nghị giữa hai nước. Duy Anh cũng có vé đi xem vì mẹ anh được mời tham gia chương trình. Lúc đang loay hoay tìm ghế của mình ở hàng đầu, anh chợt cảm thấy hơi gai gai nơi sống lưng. Hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào anh. Có cái cảm giác gì đó gần gũi quen thuộc lắm đang lan tỏa. Duy Anh đưa mắt nhìn xung quanh. Nhìn hết khán phòng một lượt rồi khi nhìn về phía những nghệ sĩ đang chơi đàn trên sân khấu, Duy Anh mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui. Có một cô gái đang nhìn anh. Ánh nhìn tinh nghịch đầy thách thức. Trong đôi mắt cô ấy dường như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy âm ỉ. Và cô ấy, đang cầm đàn nhị. Đột nhiên Duy Anh lại có cảm giác trái tim anh như muốn tan chảy ra, nó đập quá nhanh và mạnh trong lồng ngực, anh cảm thấy như không thể đứng vững được nữa. Duy Anh liền với tay bám nhẹ vào thành của chiếc ghế gần nhất. Một nhân viên nhà hát thấy biểu hiện của vị khách liền chạy đến hỏi han:
‘Anh có sao không?’
Duy Anh lắc nhẹ đầu một cái rồi nói:
‘Không, tôi bị ngã thôi chị ạ”.
Cô nhân viên ngó xung quanh vị khác trẻ, ra vẻ ngạc nhiên. Bề mặt sàn nhà hát vốn rất phẳng, không có chỗ khúc khủy nào mà cũng tự nhiên ngã được sao. Cô buột miệng nói:
‘Ngã à?’
Duy Anh nhìn tiếp lên sân khấu, và rồi anh quay sang cô gái đang đứng cạnh mình, nói một câu nhẹ tự như hơi thở khiến cô mở to đôi mắt vì kinh ngạc, thậm chí không tin nổi ở tai mình:
‘Vâng, tôi vừa bị…ngã vào tình yêu’.
P/S: ‘Dù tình yêu có làm tổn thương bạn bao nhiêu lần, thì vẫn cứ giữ vững niềm tin ở tình yêu nhé. Trời xanh mây trắng, mặt đất bao la, giữa mấy tỉ người sẽ có người yêu bạn thật lòng. Đừng đi tìm nhé vì người đó một ngày không xa sẽ tự tìm ra bạn. Nhưng để ngày đó đến, bạn phải có niềm tin trước đã (nghe bài “Someday my prince will come”nào).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết