Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Giấc mơ một ngày mưa

Nhật hôn lên đôi môi cô. Rồi, rất nhẹ nhàng, anh quỳ xuống và đeo vào ngón tay cô chiếc nhẫn đính hôn…

Ta có nhau, và ta sắp mất nhau...

Một ngày mưa ảm đạm. Gia Kỳ buông rũ mái tóc xoăn của mình trên bờ vai gầy guộc. Cô mặc chiếc váy bohemiang dài chấm gót màu xanh cobalt. Làn mưa xám đục mịt mờ ngoài cửa sổ. Gia Kỳ lấy chiếc dù màu xanh, rồi rời khỏi nhà.

Gia Kỳ chạy vội qua cánh cửa, cô rũ nước mưa trên cây dù rồi ôm mình run rẩy, xoa xoa đôi bàn tay, xuýt xoa vì cái lạnh. Nhật liếc nhìn cô, anh khẽ nói: “Sao không nghỉ làm? Trời mưa thế này, có lẽ cũng không có khách… Em lấy khăn lau người đi. Kẻo cảm.” Gia Kỳ ngước đôi mắt của cô nhìn vào sâu đáy mắt anh, cô rên khẽ, rồi không kìm được, cô bỗng bật khóc nức nở. Nhật bối rối, anh đến gần cô và choàng nhẹ cánh tay, vòng qua đôi vai cô, siết nhẹ, rồi anh hôn lên trán cô. Vén mái tóc lòa xòa của Gia Kỳ rồi buộc gọn ghẽ lại bằng sợi ruy băng xanh. Hơi chần chừ, anh ôm cô vào lòng.

Trong không gian quán cà phê chật nhưng ấm áp, Gia Kỳ co rúc người trong chiếc khăn bông. Ủ ly trà gừng ấm nóng trong đôi tay gầy, gương mặt cô hồng lên vì hơi ấm của tách trà lan tỏa khắp cơ thể, và vì mùi hương của Nhật trên chiếc áo sơ mi của anh mà cô đang mặc trên người. Nhật ngồi cạnh cô, anh gảy chiếc đàn guitar gỗ. Anh hát, bản tình ca trầm lắng.

…Tình như nắng vội tắt chiều hôm

Tình không xa nhưng không thật gần

Tình như đá hoài những chờ mong

Tình vu vơ sao ta muộn phiền…

(“Như một lời chia tay” – Trịnh Công Sơn)

Gia Kỳ quay sang và níu nhẹ cánh tay của Nhật, dụi đầu vào lồng ngực anh. Cô thiếp vào giấc ngủ nhẹ nhàng, có Nhật bên cạnh, có vòng tay anh, có tiếng hát dịu dàng của anh. Nhật ngừng gảy đàn, anh ngắm nhìn Gia Kỳ. Dường như, cả thế giới đã cuộn lại thành một giấc mơ nhỏ bé. Có lẽ, cô đang mơ về anh, về cô, về chuyện của hai người…

Họ yêu nhau đã mười năm, quãng thời gian quả thật rất dài, thế mà khi ngỡ chỉ còn lại một chút quãng đường rất ngắn nữa thôi, để có thể gắn bó với nhau suốt cả cuộc đời, thì bỗng dưng mọi thứ lại bất chợt chông chênh. Sau mọi chắp nối và cố gắng vực dậy mối quan hệ, anh và cô ngơ ngác thấy họ bỗng đứng trước vực thẳm của mối quan hệ. 

Rồi Nhật và Gia Kỳ quyết định xa nhau, một thời gian. Họ nói lời chia tay. Nhật sẽ đi Mỹ hai năm. Có thể khoảng cách, lại giúp họ nhận ra họ cần nhau thế nào chăng?... Hoặc cũng có thể, sẽ mất nhau mãi mãi. Dường như họ thấy tình cảm của mỗi người đang nhạt nhòa dần, tình cảm cứ mỗi ngày lại phôi pha từng chút một dẫu chẳng phải cố tình. Dường như họ đâm ra chán nhau, cả anh và cô. Họ thấy mệt mỏi vì đã ở cạnh nhau quá lâu, yêu nhau quá nhiều. Họ muốn dừng, muốn nghỉ ngơi, hoặc giả mỗi người rẽ sang con đường khác cũng được. Thế mà tiếc nuối và nghĩa tình có buông tha đâu, như cô vẫn nhớ về anh, để rồi dầm mưa mà đến đây, như anh chỉ mong cô khóc, để được ôm cô thế này. Nhưng nếu chỉ vỉ vậy mà quay trở lại cạnh nhau, cảm giác chán chường và mệt mỏi sẽ lại bủa vây. Cả anh và cô đều nghĩ, có lẽ lời chia tay là điều tốt nhất cho cả hai…

Nhật vuốt mái tóc cô gái nhỏ, anh trút nỗi buồn và cả tình yêu vào tiếng thở dài. Anh hôn lên đôi mắt cô, cảm nhận mùi hương olive nhè nhẹ từ mái tóc cô… Rồi, anh cũng chìm vào giấc ngủ, với tiếng mưa không ngớt ngoài kia…

Giấc mơ của anh…

Tôi bước đi vội vã trên con phố đông người, cố len lỏi theo bóng dáng người con gái đó. Cái dáng gầy gầy và gương mặt ấy, lạ lùng sao mang lại cho tôi cảm giác thân quen lắm. Dẫu chắc chắn, tôi khẳng định mình không hề quen cô gái ấy. Tôi cứ như kẻ tò mò theo dõi, cứ bám lấy đằng sau, tôi thấy mình thật tệ, và cũng thật sự không hiểu được mục đích của những bước chân khi cứ theo đuôi một người xa lạ như thế này. Tôi ngắm nhìn cô ấy, rất xa, rất gần. Ngắm cô ấy bước đi ngắm nhìn phố xá hai bên đường. Tôi ngắm cô ấy đi đến sạp báo nhỏ, chọn lấy tờ tin tức buổi sáng, rồi ghé tiệm coffee để lấy một ly Cookie Green tea. Đến cả những vật cô ấy lựa chọn, tôi đều thấy thân thuộc. Như là, tôi biết thói quen của cô ấy, biết mọi điều rất nhỏ mà cô gái lạ này thích. 

Bất giác đã đến giao lộ, cô ấy băng sang đường. Tôi vội vã đi theo. Cô ấy không bước trên vạch trắng, thói quen xấu, sao tôi lại biết? Nhưng điều quan trọng nhất, cô ấy đang làm như thế, có chiếc xa trờ tới, tôi đuổi theo nếp váy xanh, thảng hoặc một điều sợ hãi trào dâng. Nhưng chiếc xe đã tránh, không có điều gì xảy ra. 

Những bước chân cô ấy nhanh hơn, òa vào vòng tay người con trai xa lạ phía bên kia giao lộ. Thói quen nhấc bổng đôi chân khỏi mặt đất khi vòng tay ôm, những hình ảnh thói quen này, rất thân thuộc… Tôi cảm thấy đau đầu và gần như ngồi sụp xuống bên lề đường. Trong khoảnh khắc, tôi như chết lặng. Có một điều gì đó, một điều gì đó làm tôi rất buồn…

Có điều gì đó cứ thúc ép, một cảm giác rất cần cô ấy. Tôi không hiểu được cảm giác của mình nữa, nhưng một tiếng nói trong tôi khẳng định, bỏ lỡ cô ấy sẽ là một điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời tôi, cô ấy, là định mệnh.

Tôi quyết định băng qua giao lộ. Tôi đã đứng sau lưng cô, tôi vươn tay vừa sắp chạm đến

khuỷu tay cô thì cô bất chợt lùi lại một bước rồi xoay người lại. Cô đang nhìn thẳng vào tôi. Nhưng trong đồng tử của cô, tôi thấy, chỉ là hình ảnh của một giao lộ đông đúc người. Tôi hoảng sợ nhìn cửa kính của một shop thời trang xa hoa, tôi không hể phản chiếu trong ấy. 

Tôi hoàn toàn không tồn tại.

Cô gái khoác tay, dựa vào vai chàng trai xa lạ rồi hòa lẫn vào dòng người…

Mọi thứ bỗng chốc quay cuồng…

Giấc mơ của em…

Tôi yêu chàng trai gẩy guitar ấy. Bao nhiêu năm nay, tôi luôn có thói quen đến quán trà đạo này, để được nghe anh gẩy guitar, và hát. Anh luôn ngồi ngay đấy thôi, rất gần, rất gần tôi. Và không hề nhìn tôi lấy một lần. 

Anh hát với chất giọng trầm ấm. Tôi muốn chạy đến và ôm anh. Tôi cảm giác được, một cảm giác rất rõ, rất thật, anh chính là người dành cho tôi. Nhưng tại sao, chúng tôi đã không có duyên, cũng chẳng có phận… Tôi miên man trong lời bài hát, tôi miên man trong những chằng chịt suy nghĩ, trong tình yêu và sự tiếc nuối.

Bài hát kết thúc vào lúc nào, tôi đã không hay. Anh mỉm cười. Tôi nghe anh nói : « Bài hát này, xin dành cho một người con gái… » Rồi tôi thấy một cô gái tiến lên bục sân khấu, người con gái dịu dàng ấy đặt lên má anh một nụ hôn, cô ta nói lời cám ơn anh. Rồi tôi thấy cô ấy ghé tai anh thì thầm, và tôi có thể nghe rõ từng chữ mà cô ấy nói, rằng cô ấy yêu anh nhiều đến thế nào. Tôi thấy anh mỉm cười, anh vòng tay ôm cô ấy. Rồi trong khoảnh khắc, anh quì gối trước mặt cô ấy, anh đưa cho cô chiếc guitar gỗ của mình, rồi lấy từ trong hộp đàn, một chiếc nhẫn…

Những gì sau đó diễn ra, nhạt nhòa. Hình như tôi khóc. Tôi thấy anh nhìn tôi, anh mỉm cười hạnh phúc. Tôi đã mong đây chỉ là một vở kịch, anh đang đóng một vở kịch. Rồi anh sẽ bước xuống, và tiến về tôi. Nhưng không, mọi thứ rõ ràng dến thế kia mà ?! Anh đứng ngay đó, bên cạnh người con gái khác, ngườ con gái anh quyết định sẽ dành cho cô ta sự gắn bó suốt đời.

Thế thì tại sao, suốt quãng thời gian, luôn có một tiếng nói trong trái tim tôi, thực đến thế, một tiếng nói khẳng định, rằng anh là là định mệnh…?

Tôi bỗng thấy mình ngã quỵ, tôi thấy mình nức nở, nhưng không gian xung quanh vẫn vui vẻ, anh vẫn cười.

Họ không nhìn thấy cô. Anh không nhìn thấy cô. Cô là một cá thể không tồn tại trong Thế giới này. Không phải ngay lúc này, mà suốt quãng thời gian qua, cô chưa từng tồn tại trong cuộc sống anh….

Mọi thứ bỗng chốc quay cuồng…

Trở về...

Gia Kỳ và Nhật choàng tỉnh giấc. Họ nhìn nhau sợ hãi. Những giọt mồ hôi bám trên gương mặt họ thảng thốt, trên mái tóc và tấm lưng của cả hai. Rồi Gia Kỳ bật khóc, cô ôm lấy Nhật, cô ghì chặt anh. Và Nhật cũng thế, dường như anh cũng đã rơi nước mắt, có lẽ trong giấc mơ…, anh ôm chặt cô vỗ về. 

-Em mơ thấy em chẳng là gì trong cuộc đời anh. Em mơ thấy em không hề tồn tại trong quãng đời anh, và chúng ta sẽ không bao giờ được ở cạnh nhau… Anh ạ… - Gia Kỳ nức nở. 

-Ta đã mơ giống nhau… - Nhật thở gấp.

-….

Họ cứ ôm nhau lâu như thế, như là họ đã xa cách rất lâu, rất lâu, như là phải rất khó khăn, mới có thể ở cạnh nhau thế này, như là họ đã trải qua một giấc mơ dài đằng đẵng, một giấc mơ đặt ra giả thuyết rằng thế giới của mỗi người họ, không tồn tại người còn lại. Cả anh và cô đã chưa từng nghĩ đến việc xa cách nhau, chưa từng nghĩ nếu thiếu nửa còn lại, mọi thứ sẽ thay đổi thế nào, chưa từng thấy sự gắn bó mười năm tình yêu của họ là một điều đẹp đẽ đáng trân quí đến thế nào, không nghĩ đến, cả cuộc đời mỗi người, có được nhau trong khoảnh khắc giao duyên, nắm bắt được định mệnh trong vạn tỉ người, giữ chặt trong tay sợi chỉ duyên phận mỏng manh để bên nhau trọn đời, là điều hạnh phúc nhất…

Vai Nhật đỡ lấy những giọt nước mắt ấm nóng của Gia Kỳ. Anh mỉm cười, cô mỉm cười. Rồi anh quay bước vào phòng chờ. Gia Kì đứng vẫy tay, trông theo cho đến khi anh khuất bóng. Chiếc máy bay cất cánh..

***

Hai năm sau.

Gia Kì chạy băng qua đám đông những người đang đoàn tụ, tiễn biệt. Nếp váy cô nhẹ bay lên, đôi chân cô nhấc bỗng khỏi mặt đất khi quàng cánh tay mình lên cổ Nhật, đôi tay anh ôm eo cô mạnh mẽ. Nhật hôn lên đôi môi cô. Rồi, rất nhẹ nhàng, anh quì xuống và đưa vào ngón tay cô chiếc nhẫn đính hôn… 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết