Chỉ bên anh, cô mới hiền lành và nhẹ nhàng như mây trời vậy. Vâng, chỉ bên anh mà thôi.
Tuổi thơ hoang dại
- Nó là của tao, tao nhìn thấy nó trước! - Tiếng la lớn vang lên.
- Không, là của tao!
Tiếng tranh giành la hét vang cả một góc phố. Thu hút ánh mắt của nhiều người đi đường. Anh đứng trên ban công liếc mắt ra nhìn. Thấy bọn nhóc trong khu đang giành nhau một chú chó con nhỏ. Nhìn bộ dạng chắc là đi lạc đây. Tiếng la lớn đó cũng chẳng phải ai xa lạ, là cô bé Narita sát bên cạnh nhà. Mới có 6 tuổi đầu mà la hét cũng dữ dằn quá, anh nhìn và phì cười.
Cuộc tranh giành mỗi lúc một gay cấn và điều kết thúc cuộc cãi lộn đó là tiếng khóc nức nở của thằng nhóc trong cuộc. Một cái tát trời giáng từ bàn tay nhỏ nhắn của Narita in vào vào má của thằng nhóc cùng tuổi. Người lớn buộc phải vào giải vây, la mắng bọn nhóc. Narita bị bố lôi về nhà, còn mẹ của thằng nhóc thì cấm tiệt thằng nhóc không được chơi với cô bé nữa.
Narita lầm lũi đi theo bố, trên tay ôm chú chó nhỏ nâng niu, vuốt ve bộ lông lem luốc của nó, miệng cô bé thoáng một nụ cười. Từ bé đến lớn, những thứ Narita muốn thì chưa bao giờ cô không có. Không phải bằng sức mạnh hay giúp đỡ của người khác, mà là bằng chính cô. Cô có thể xông vào đánh nhau với lũ trẻ trong xóm chỉ để dành thứ đồ mà cô thích. Anh cũng không hiểu sức mạnh đâu trong một cô bé con như vậy, có thể là vì lòng ham muốn quá mạnh mẽ chăng?
Narita lớn lên với sự nuôi nấng của bố, mẹ cô sau khi sinh cô ra đã đi theo một gã trai khác. Cô sống trong sự ghẻ lạnh của người bố, tuy ông cho Narita ăn học đầy đủ nhưng trong đôi mắt ông khi nhìn cô bé vẫn ánh lên vẻ thù hằn, trách móc, đau đớn. Vì Narita rất giống mẹ. Bà rất đẹp… Từ năm 6 tuổi Narita đã trở thành thủ lĩnh trong khu, với sự dữ dằn, nóng tính và bất chấp. Bọn nhóc bằng tuổi luôn phải nể cô. Narita học rất giỏi, chỉ có cái ngang tàng và bướng bỉnh. Narita luôn được chọn làm lớp trưởng vì cái uy, tuy việc Nari phạm lỗi cũng không phải là ít. Ngày nào anh cũng thấy cô chơi cùng lũ con trai, đôi khi lại thấy cô đánh nhau với mấy thằng nhóc. Rồi sau đó lại bị lôi về. Cái chuyện này tiếp diễn, kéo dài mênh mang suốt tuổi thơ. Tuy Nari ta rất bướng bỉnh nhưng được một điều là cô rất nghe lời anh. Những lần bị bố mắng hay đánh đập, cô lại trốn sang nhà anh. Mẹ anh – bà rất thương cô bé, có khi Nari ở nhà anh ăn ngủ vài ngày, những lúc đó cô luôn quấn quít lấy anh, bắt anh dạy cho cái này cái kia, cô đáng yêu như một con thỏ con vậy.
Theo năm tháng mọi thứ đều lớn lên, Nari đã vào cấp hai, mái tóc hung đỏ bẩm sinh của cô lại càng quyến rũ hơn bao giờ hết, làn da trắng ngần, khuôn mặt xinh xắn, duy chỉ có đôi mắt lạnh lùng và buồn man mác như bầu trời mùa thu. Rất nhiều nam sinh trong trường để ý đến Nari nhưng họ thường không dám đến gần vì bề ngoài cô lạnh lùng và sắt đá hơn bất kì cô nàng nào. Chỉ có anh mới hiểu điều gì đã làm nên cô của ngày hôm nay. Anh không nói gì, chỉ im lặng ở bên cạnh cô.
Vào mùa thu hoa rẻ quạt nở vàng rực khắp bầu trời, Nari sinh vào mùa thu vì thế cô yêu hoa rẻ quạt hơn cả. Anh và Nari vẫn thường chạy chơi trên những ngọn đồi đầy hoa rẻ quạt, nằm trên những thảm lá mà ca hát ngêu ngao, nói vu vơ chuyện trên trời dưới đất. Chú chó nhỏ ngày xưa Nari mang về cũng đã lớn, cô đặt cho nó cái tên rất ngộ là Toto. Toto chạy vòng quanh giẫm lên muôn ngàn cánh hoa rơi, những tiếng loạt soạt vang lên trong những ngày mùa thu nghe dịu ngọt vô chừng.
Chỉ bên anh, cô mới hiền lành và nhẹ nhàng như mây trời vậy. Vâng, chỉ bên anh mà thôi.
Ngậm ngùi yêu thương
“Mùa rẻ quạt cũng qua
Sắc vàng thôi da diết
Còn tôi đứng đó với sắc vàng hóa thành máu trong tim...”
Hôm sinh nhật Nari, anh hẹn cô trên ngọn đồi đầy những cây rẻ quạt. Những nhánh rẻ quạt vàng rực, những chiếc lá lộng lẫy khẽ theo làn gió buông mình tung bay, lung linh cả khoảng trời. Như những đôi cánh thiên thần vàng rực đang dạo bay trên không trung. Cô rất yêu hoa rẻ quạt, yêu màu vàng như ánh nắng mai đó một cách da diết. Anh cũng yêu hoa rẻ quạt nhưng đôi khi tôi thoáng thấy nó mang sắc vàng đau thương, màu vàng của những lặng câm, của chia xa.
Đã nhiều lần anh muốn nói rõ lòng mình nhưng anh sợ mất đi tình ban đẹp đẽ giữa anh và cô. Narita hồn nhiên, lãng mạn nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Con người cô tồn tại những mâu thuẫn chồng chất. Như kiểu vừa dịu dàng lại vừa bướng bỉnh, vừa tốt bụng vừa nguy hiểm, vừa hồn nhiên vừa đa cảm sâu sắc, vừa ngang ngược vừa thật thà. Như cái kiểu trắng cũng không ra trắng, đen cũng không phải, mà màu xám lại càng không. Cô khó đoán và không thể xác định được.
Trong suy nghĩ của anh, thì đã ngang ngược, bướng bỉnh, mạnh mẽ, thủ đoạn rồi thì không thể mà có tốt bụng, thật thà, hiền lành được nữa. Nhưng cô ở đó - ngay trước mặt anh, đã dẫn chứng hùng hồn nhất cho những cái mà anh nghĩ là không thể. Bên cô từ bé đến giờ anh đôi lúc nghi ngờ mình có thể hiểu hết về cô hay không. Đôi lúc anh thấy như cô gần lắm, quen thuộc như lòng bàn tay, như khí trời tôi thở mỗi ngày. Nhưng đôi lúc cô như ở nơi nào đó, xa xôi lắm, lạ lẫm lắm.
Anh nhìn đồng hồ và thầm nhủ, trễ ba mươi phút rồi, Narita vẫn thường nói là cực ghét những người trễ giờ, vậy mà giờ cô trễ hẹn rồi đấy. Anh phì cười, cũng có lúc cô làm sai cái nguyên tắc cô đặt ra đấy thôi! Anh ngồi bệt xuống gốc cây, tưởng tượng ra cảnh cô đến muộn và viện lí do này nọ, trông cô bối rối và tìm lời phân bua với anh thật thú vị. Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của cô. Hôm nay... ừ thì hôm nay anh quyết định là nói rõ lòng mình với cô. Dù có ra sao anh cũng mặc kệ, anh không thể chịu nổi cảm giác yêu trong âm thầm như thế này, nó đốt cháy tim gan anh. Và hơn hết anh sợ người ta cướp mất cô. Tuy Narita ngang bướng và hoang dã như con ngựa chưa được thuần phục nhưng anh vẫn yêu cô một cách vô điều kiện. Tình yêu luôn có những lí lẽ của riêng nó mà anh không thể nào hiểu được.
Cô không tóc dài thướt tha, ăn nói duyên dáng, mắt cười tình tứ như bao cô gái khác, mà nhìn cô, người ta cứ tưởng như một tay chơi rock thứ thiệt, với mái tóc hung đỏ ngang vai, quần jean lủng lỗ chỗ, áo phông rộng in hình vằn vện. Hiếm hoi lắm những ngày quan trọng cô mới mặc được một bộ mà nhìn giống như con gái nhà lành. Mắt cô vốn đã có ánh nhìn sắc lẹm rồi mà lúc nào cũng được kẻ đậm đen. Cô vẫn không khác lắm hồi bé vẫn cái sóng mũi cao ấy và làn da trắng hồng. Dù mặc thế nào trông cô cũng rất xinh.
Cô của ngày hôm nay đang phải gồng mình để can đảm, gồng mình đi qua những đổ vỡ tuổi thơ. Ừ cô là thế đó, nhưng anh vẫn yêu một cách ngây dại như kiểu trên thế gian này chỉ có một mình cô là con gái còn tất cả còn lại chỉ là những thằng con trai. Anh nhìn thấy nơi cô có điều gì đó trong veo như là mây trời, nhìn thấy những điều lãng mạn của cô. Vì anh tin chẳng có một cô gái nào xấu xa mà biết yêu hoa rẻ quạt đến điên dại.
Liếc nhìn đồng hồ, đã trễ hơn 1 tiếng rồi, chợt lo lắng, anh bấm số gọi cho cô. "You raise me up so I can stand the mountains, you raise me up to walk on stormy seas, I am strong when I am on your shoulders…" Anh gọi một lần, hai lần... chục lần, bài nhạc chờ cứ lặp lại mãi, cô không nghe máy. Anh nhủ thầm: “Chuyện gì vậy nhỉ? Sao cô không tới mà cũng không nghe máy”…Đầu anh cứ căng lên chả biết sao mà giải đáp được, anh đứng dậy đi qua nhà cô.
Đến nơi, nhà cô tắt đèn tối thui, anh bấm chuông thử nhưng không ai trả lời. Bác Haruji hàng xóm nói vọng ra: "Nhà ấy đi đâu từ sớm rồi mà, cậu làm gì bấm chuông inh ỏi thế?" Anh lắc đầu khó hiểu, lần đầu tiên cô không nghe điện thoại của anh, lần đầu tiên cô hẹn mà không đến, lần đầu tiên… ừ tất cả đều là lần đầu tiên, mà quái, cô đang ở đâu thế nhỉ, anh cứ lầm bầm mãi. Anh hậm hực về nhà, lòng như lửa đốt, anh nghĩ đủ chuyện cô bị thế này thế kia… nhưng chẳng có cái lí do nào là hợp lí cả.
Thế là cái quyết định tỏ tình với vào đúng sinh nhật mười tám tuổi của cô đã hỏng bét. Và anh cũng không biết rằng sẽ có một thời gian rất dài rất dài anh không được gặp cô nữa…
Sét đánh
Mười giờ đêm, điện thoại reo, anh vội nghe máy, là cô.
Anh lao như tên bắn chạy ào vào bệnh viện, bố cô bị tai nạn, và ông đang trong phòng cấp cứu, ca phẫu thuật đã diễn ra hơn ba giờ. Nari nói giọng đầy hoảng sợ, anh nghe mà run người.
Anh vào bệnh viện và thấy cô đang ngồi bó gối ở một góc trước cửa phòng cấp cứu. Lần đầu tiên anh thấy cô nhỏ bé và yếu ớt như vậy. Anh không biết nói gì cả chỉ nắm chặt lấy tay cô.
Narita như cái xác không hồn, khóe mắt cô ầng ậc những nước, cô cắn chặt vào môi, để ngăn nỗi sợ hãi. Bố là người thân duy nhất cô có trong đời. Mẹ đã bỏ đi khi cô mới vài tháng tuổi. Khi lớn lên cô mới thấy mất mát mới thấy xót xa. Những tháng ngày không có mẹ, ông đã chăm sóc cho cô những gì ông có thể làm được. Dù có đôi lần ông tức giận đánh đập và ghét bỏ cô nhưng ông vẫn rất yêu thương cô. Ông vừa làm cha vừa làm mẹ. Nhưng khoảng trống không có mẹ vẫn không cách nào lấp đầy. Giờ đây nếu ông bỏ cô mà đi thì cô còn biết bấu víu vào đâu nữa. Nari khóc trong vô thức, nước mắt ướt đẫm cả vạt áo, mọi thứ trước mắt như mờ đi.
Anh nhìn cô mà không kiềm nổi xúc động, lần đầu tiên anh thấy cô khóc, cái vẻ ngoài ngang bướng ngạo mạn của cô đi đâu mất rồi. Cô mong manh và dễ vỡ quá chừng. Bàn tay cô bấu chặt vào tay anh, móng tay nhọn của cô hằn lên da thịt anh, những vết hằn dần sâu rồi tứa máu. Nhưng anh không dám kêu lên cũng không dám nhúc nhích.
Có quá nhiều thứ là lần đầu tiên trong ngày hôm nay, và hẳn rắng với anh, những thứ mà gọi là lần đầu tiên diễn ra đều rất kinh khủng và tệ hại. Nửa giờ sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, bác sĩ ôm lấy Nari và nói:“Xin lỗi”. Ông tránh nhìn vào ánh mắt của Nari, cô ngồi phịch xuống đất và khóc nức nở, miệng chỉ nói:"Không, không, không phải…"
Sau vài giây, như chợt nhận ra điều gì đó cô lao vào phòng cấp cứu, giở miếng vải che trắng toát lên, cô ôm lấy bố và lay thật mạnh, cô hét lên: "Bố ơi, tỉnh dậy đi, bố không được bỏ rơi con, không được bỏ rơi con…" Cô gục xuống cạnh giường khóc thảm thiết, cắn môi đến bật máu, cô đập đầu vào thành giường, anh vội lao vào ôm cô lại. Cô hét lên: “Buông ra, buông ra, các người buông tôi ra, bố tôi còn sống sao các người lại kêu ông ấy chết...”
Anh ôm chặt cô, khuôn mặt anh cũng mếu máo, anh cũng đang khóc, các y tá phải tiêm cho cô mũi thuốc an thần.
Mùi thuốc sát trùng, màu trắng của tường, của màn, của ra trải giường làm anh phát điên, anh thấy rờn rợn, cái màu trắng thê lương đó làm người ta ám ảnh mãi không thôi.
Đôi khi ông trời lại làm những điều mà ta không thể nào hiểu được lí do, đôi khi ông nghiệt ngã quá chừng. Cô chỉ còn một người thân duy nhất mà ông cũng nỡ cướp đi. Kiếp trước cô đã làm gì mà kiếp này phải chịu đày đọa như vậy. Anh nghiến chặt răng mà khóc tức tưởi. Nhìn xác bố cô nằm trên bàn mổ lạnh lẽo trắng toát anh thấy tay chân rụng rời.
Tạm biệt
Cô tỉnh dậy, người vẫn còn ê ẩm, cô thấy vài bóng người qua lại, bàn tán gì đó, cô thấy màu trắng toát của những tấm màn…
Mọi người đang làm đám tang cho bố cô. Cô không khóc nữa… Cô thắp cho ông nén nhang rồi cô quay đi. Cô lặng lẽ thu dọn hành lí và đặt vé máy bay. Cô muốn đi thật xa nơi này.
Kodi gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn không thấy nghe máy. Cô biết anh đang cuống cuồng tìm cô. Nhưng lúc này cô không muốn gặp anh. Anh chạy lên ngọn đồi những cây rẻ quạt cũng không thấy cô, anh chạy qua những góc phố cô hay ngồi vẫn không thấy, tìm ở mọi nơi vẫn không thấy. Anh nghĩ cô chỉ núp đi đâu đó để mà khóc nhưng anh lại mơ hồ có cảm giác như cô sẽ biến mất mãi mãi…
Anh gọi lại một lần nữa: "Thuê bao quý khách…" Anh tắt máy bội cách bực bội. Hai ngày sau, anh nhận được tin nhắn và biết cô đã rời xa anh rồi, cô đã biến mất rồi. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Tạm biệt”.
Anh vào phòng cô lục tung mọi thứ lên chỉ để tìm kiếm chút thông tin gì đó để biết cô đang ở đâu nhưng tuyệt nhiên một chút manh mối cũng không có. Anh ngồi bệt giữa đống hỗn loạn trong phòng cô. Lòng anh đau đớn vô cùng khi cô bỏ anh ra đi mà không chút gì lưu luyến, cô bỏ anh nhẹ nhàng như khi người ta khi đã mất đi thứ quan trọng nhất thì những thứ còn lại chỉ là vô nghĩa. Và hơn hết anh chưa từng một lần nói tiếng yêu cô và ngay giờ phút này đây anh biết anh sẽ không bao giờ nói ra được điều đó nữa. Vì cô đã đi thật xa rồi.
Những ngày tháng dần trôi qua, anh sống với hoài niệm, anh vẫn thường đi lên ngọn đồi đầy những cây rẻ quạt, anh vẫn ăn một mình ở những quán quen... như ngày còn cô. Mỗi tháng anh ghé mộ bố mẹ cô thắp cho họ nén nhang và đặt trước mộ một bó hồng trắng. Mối tình đầu đã mãi chết lặng, như cây đàn bị đứt dây có muốn gảy lên tiếng cũng không có cách nào được.
Có những điều quan trọng trong cuộc sống mà ta không thể nào giữ mãi bên mình. Có những người đi vào cuộc đời ta khiến ta quen như khí trời như ánh nắng rồi đột ngột rời bỏ ta nhẹ nhàng như phủi một cánh hoa vương vào mái tóc.
Những ngày xa xứ
Cô đã đi thật xa khỏi nơi đó rồi, cái nơi mà cô đã chịu quá nhiều nỗi đau. Đôi lúc cô thoáng nghĩ về Kodi nhưng cái chết của bố vẫn mãi ám ảnh cô. Những ngày xa quê, cô cố gắng thích nghi với cách sống ở chốn phồn hoa Paris này. Cô sống ở khu phố Goutte d'or, nằm ở Quận 18. Nó nổi tiếng là một khu phố bình dân và đông dân nghèo. Cô xin được một chân trong quán café, và làm nhân viên bán thời gian cho một cửa hàng thức ăn nhanh. Hôm nào cũng dậy từ sớm và làm đến tận tối. Nhưng như thế này tốt hơn bận rộn khiến cô quên đi mọi đau buồn. Cái bề ngoài của cô càng sắt đá hơn trước nhiều lần, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt như có lớp màn bao phủ không còn sắc lẹm tinh quái như trước, mà giờ nó vừa heo hút vừa cô độc nhìn vào mà rợn người.
Phố xá nơi Paris này làm con người ta ngất ngây với những cửa hàng hoành tráng, những cửa hiệu thời trang sang trọng, những ngôi nhà với kiến trục đẹp mắt,…những vệ đường trài dài và những cây hạt dẻ. Paris đẹp như một huyền thoại - là quê của mẹ cô. Được đặt chân đến đây cô thấy mình như được ấm áp và yên bình hơn. Ban đầu rất khó khăn cô mới thích hợp với không khí lạnh nơi đây, vào mùa đông ở đây chỉ có 8 độ C,. Đôi khi cô nhớ màu vàng rực của những cánh hoa rẻ quạt nhưng mọi thứ trôi qua nhanh. Vì có lẽ Paris rất đẹp, hào nhoáng và lộng lẫy cũng đầy vẻ thơ mộng và kiêu kì. Kinh đô ánh sáng này có vô số cảnh đẹp, bờ sông Seine, con đường Rivoli và vườn Tuileries, tòa đô Chánh Paris,… Những thứ xa lạ mới mẻ này đem lại một cảm giác lạ lẫm trong cô.
Ba tháng sau, cô từ bỏ công việc cũ và tìm được công việc làm một thợ cắt may phụ việc cho một cửa hàng thời trang, vì chăm chỉ làm việc nên cô nhanh chóng được tin tưởng. Lương cao hơn nên cô không phải quá chật vật trong chi tiêu, miễn là biết dè xẻn một chút. Một cô gái người Nhật lại len lỏi sống được ở Paris thật là rất thú vị. Cô nhuộm mái tóc sang màu bạch kim. Cô đã quá chán màu tóc hung đỏ của mình. Ngoài giờ làm việc cô thường đến bên đài phun nước gần khu cô làm việc, nhâm nhi ly café, và nhìn những sinh viên Paris. Có người thì bày la liệt sách vở để học, có người lại chơi tung hứng và có vài du khách cũng như cô ngồi ngắm nghía họ. Ngoài ra cô đi học thêm tiếng Pháp, vì cô chỉ biết nói tiếng Anh, mà người Pháp họ chẳng hoan nghênh điều này. Đã ở Pháp thì phải nói tiếng Pháp.
Rồi cứ đều đặn như thế, sáng đi làm tối đi học tiếng Pháp. Thỉnh thoảng cô đi dạo quanh bờ sông Senie, đi đến những khu phố đẹp của Paris. Mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi qua với cô, tưởng như những kí ức đau buồn đã biến mất. Nhưng thật ra nó vẫn ở đó, chỉ đợi dịp mà bùng lên, lại ung lên nhức nhối. Nếu như vết thương bị điều gì đó làm nên thì chỉ có chính điều đó mới chữa lành được, chứ thời gian vốn chẳng là gì cả.
Cô cố gắng không nhớ về anh, về hoa rẻ quạt, về bố, về mẹ,… Những bức hình chụp chung cô không đem theo gì cả, những cuốn số nhật kí, những trang ép hoa rẻ quạt khô cô cũng bỏ lại quê nhà. Vậy mà ở cái nơi xa xôi này, đêm đêm, chạnh lòng cô lại nhớ. Nhớ một cách da diết, cô như nghẹt thở khi nghĩ đến bố, lòng cô đầy tiếc nuối khi nhớ về anh, còn mẹ với cô chỉ là niềm đau mà không có chút kí ức. Cô chỉ nhớ mang máng mẹ rất yêu hoa hồng trắng, và mỗi lần giỗ mẹ bố lài mạng vế một bó hồng trắng lớn. Cô ám ảnh loài hoa đó như người ta sợ một thứ gì đó kì bì vậy. Nhưng tuyệt nhiên cô không khóc, mắt chỉ buồn mênh mang pha lẫn căm thù. Cô hết nước mắt để khóc rồi, cô căm thù ông trời đã quá nghiệt ngã với cô. Ánh mắt cô lúc này dư sức để giết một ai đó.
Paris vào mùa đông, trời lạnh cóng, hai bàn tay cô đã đeo một đôi găng tay to bằng bông mà cô vẫn run cầm cập. Cô đến lớp học tiếng Pháp một cách chán chường. Sau một ngày làm việc mệt mỏi cô chỉ muốn trùm chăn mà ngủ cho ấm áp. Ra đường vào thời tiết này đúng là cực hình.
Thầy bắt đầu giảng bài, tiếng giở vở vang đều, tiếng giấy sột soạt, tiếng bấm bút lách cách nghe liên tục. Cô chợt phì cười vì cái điều đáng yêu đó. Bỗng “Phịch” – một cậu trai ngồi vào chỗ bên cạnh cô. Hắn quăng balo một cách thô bạo. Hắn chắc cũng tầm tuổi cô, tai đeo chiếc khoen kim cương sáng lấp lánh, trên bàn tay phải xăm một dấu hiệu gì đó kì cục. Chiếc quần thụng rách tua tủa. Nhìn khá là shock! Cô nhìn hắn với vẻ soi mói và ánh mắt khó chịu. “Nè! Cô nhìn cái gì đó?” - Hắn nhếch mép hỏi. “Nhìn cái vật thể lạ gì đó đi học trễ mà còn thô bạo.” - Cô chẳng buồn nhìn nữa và đáp cho xong.
Hắn cau có ra mặt, muốn mắng trả lại nhưng vừa lúc đó thầy kêu cả lớp chuẩn bị làm bài Test. Thấy cái bộ mặt hắn hậm hực mà cô khoái trong lòng... Lâu rồi cô không bắt nạt ai, lâu rồi cô sống cam chịu, sống ngày nào hay ngày đó, cô chẳng thiết tha gì. Tự nhiên nhìn hắn cô bỗng dưng muốn nổi loạn ghê gớm. Cô chỉ nhủ trong lòng vậy thôi, chứ ngoài mặt cô vẫn thản nhiên và lạnh lùng như hắn chỉ là con muỗi vo ve bên cạnh.
Chuông báo giờ học kết thúc, cô thu dọn sách vở ra về. Hắn bỗng chộp lấy cuốn vở của cô, vẻ mặt hả hê. Hắn chưa kịp nói gì, thì cô đã phang ngay vào mặt hắn một câu như búa giáng: “Nếu nhà nghèo như vậy, cần cuốn vở thì tôi cho đấy, cầm lấy mà dùng!” Nói rồi cô bỏ về nhanh chóng, hắn ngẩn ra như vừa bị quả tạ trên trời rơi trúng đầu mà chẳng hiểu vì sao. Hắn chỉ kịp nói lên mấy tiếng Nè... nè! Cô đã đi mất hút rồi. Hắn lầm bầm và nguyền rủa cô, cái thứ con gái gì mà chanh chua, đáng sợ quá! Chỉ tính hù chơi mà ai ngờ… Lần đầu tiên hắn gặp cái thể loại như cô.
Trên đường cô đi ngang qua ga tàu điện ngầm, thấy gần đó có một con hẻm nhỏ, có vài người tụ ba tụ năm hút chích gì đó. Cô tặc lưỡi: "Chắc sung sướng lắm nhỉ?!" Rồi cô đi mau, dính dáng vào cái bọn đó chẳng hay ho gì.
Càng về đêm Paris càng lạnh cô về nhà đã hơn 10 giờ khuya. Cô làm tách cacao nóng và ngồi trước lò sưởi. Chập chờn vài ý nghĩ, cũng đã hơn 1 năm rồi, 1 năm ngày cô rời bỏ quê nhà, 1 năm ngày cô xa anh. Cô muốn khóc nhưng sao nước mắt không chảy ra được. Nỗi đau cứ đặc quánh lại, mà dày xé tâm can. Cô muốn quay về bên anh, chỉ có Kodi mới làm cô thấy bình yên nhưng ông trời đã cướp đi của cô quá nhiều thứ, liệu khi cô đang vui vẻ với anh thì ông trời lại cướp anh đi thì sao. Niềm tin trong cô đã không còn, mọi suy nghĩ chỉ là bi quan và bi quan. Từ lúc bố mất, từ lúc bỏ quê ra đi sang đất paris này, Narita đã thề với lòng mình cô sẽ không bao giờ khóc nữa, thà cô làm tổn thương người khác chứ không để một ai khác có quyền làm cô đau đớn nữa. Thà cô không yêu thương ai và được ai yêu thương thì dẫu có biến cố gì xảy ra cô cũng sẽ không phải thấy trái tim mình như bị bóp nát ra trăm mảnh. Dù sao cô cũng không can đảm mà quay về, cô sợ nhìn thấy anh, có anh thì cô sẽ trở nên yếu đuối và dựa dẫm lắm. Cô sợ mình sẽ chết trong sự yếu đuối đó nếu như anh rời đi.
Cái chết của bố đã làm cho cô trầm tính hơn, không ngang bạo như trước mà giờ cô bất cần đời. Sống như chả có gì để mất. Dù trời có sập xuống cô cũng chẳng còn gì để mất.
Những buổi tối học tiếng Pháp lại tiếp tục và hắn cái kẻ-đi-trễ-mà-còn-thô-bạo đó vẫn cứ ngồi kè kè bên cô, giở đủ trò vặt vãnh. Nào là lấy bút, giấu sách, quẹt mực vào vở. Cô muốn tát hắn vài cái nếu là như ngày xưa, nhưng mà bây giờ cô chẳng buồn động tay động chân. Ông trời đã cướp hết những gì quý giá nhất của cô thì cho cô thêm một con quỷ ám cũng có là gì đâu.
Cho đến một ngày, hắn bực tức vì không tìm được cách trả đũa nữa. Hắn nhờ con bạn của hắn, giả vờ làm đổ nước lên người Narita. Để xem cô còn giữ cái vẻ mặt bình thản như vậy đến bao giờ.
“A! Mình xin lỗi!” - giọng một cô bạn tóc vàng hoe thốt lên. Café đổ ướt vở và quần của Narita. Cô ngước mắt lên nhìn, cái ánh nhìn như muốn đốt con người ta ra làm tro bụi. Cô bạn tóc vàng hoe đó lắp bắp nói gì đó rồi bỏ chạy. Tiếng hắn cười the thé bên bàn đối diện.
Narita chợt nhớ, ngày xưa hình như cô cũng từng đánh một tên nào đó trong lớp vì hắn làm đổ nước lên người cô. Một thoáng kí ức xưa làm cô sống dậy. Vì quái gì mà cô phải ngồi yên khi bị người khác ức hiếp? Chẳng lẽ vì cô đã mất đi những người thân yêu mà cô bỏ mặc bản thân mình như vậy sao? Bố cô ở trên trời mà thấy cảnh này thì hẳn ông cũng đau xót lắm. Nén một tiếng thở dài…
Cô đứng dậy, bước chậm rãi qua bàn hắn ngồi. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, nghiêng đầu cười và nói: “Cảm ơn!”. Rồi cô nhanh chóng túm lấy cánh tay hắn, làm một đòn Judo cực đẹp. “Rầm!” Hắn nẳm bẹp dí trên cái bàn gỗ, xương hắn kêu răng rắc. Cô cúi xuống nói nhỏ: "Đừng có dại mà đụng vào tôi, nếu như cậu không còn muốn sống!”
Cô ra về trong ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ngạc nhiên, vừa e dè. Cái cảnh này quen thuộc quá, hồi xưa cũng đã từng vậy. Cô cười nhạt. Dù thế nào thì không thể nhẫn nhịn được. “Đồ cặn bã!” - cô rủa thầm.
Tuột dốc
Cô bỗng phát hiện một cái thú vui mới, nó làm cô như đê mê đi, lãng quên đi cái khoảnh khắc đau buồn. Cô tập hút thuốc, thuốc lá thôi, chứ không phải thuốc phiện, không hút chích ma túy gì. Cô không thích nghiện ngập. Vì anh – Kodi đã từng bắt cô hứa không được dính vào ma túy. Đôi khi chỉ vì những lời hứa nhỏ nhoi xa xưa mà ta cố gắng thực hiện dù đôi khi chưa chắc người còn nhớ.
Cái ngõ hẻm cạnh nhà ga, tối mịt, sâu vào hẻm những mái nhà đan xen, ngọn đèn đường tạo nên những mảnh mờ ảo, bọn hút chích tụ tập, đã từng có lúc cô chả muốn dính vào. Nhưng giờ cô thấy nơi này lại hợp với cô quá thể, bọn chúng chích, cô thì không, chỉ ngậm thuốc lá phì phèo và mơ. Có tiếp xúc mới biết được bọn này cũng gian truân lắm, cũng nhiều khổ cực lắm. Chúng không chịu nổi hoàn cảnh nên trượt dài trong số phận, rồi tìm vui trong cái hạnh phúc nhất thời này, dẫu chỉ một lúc đê mê, dẫu chỉ một lúc quên đi cái hiện thực đắng cay này cũng đủ rồi.
Sáng đi làm tại cửa hàng, tối tối thì tụ tập với lũ ma cà bông ở gần ga. Nói đủ chuyện trên đời. Ở đó có vô số mảnh đời mà cô thấy còn đáng thương hơn mình gấp vài chục lần. Vì thế cô thấy an toàn khi ở đây. Những tối phì phèo điếu thuốc, nghe bọn nó kể rồi chửi, chửi rồi kể, nhìn bọn nó hút rồi chích, cô thấy những kí ức đau buồn thôi không hiện về nữa. Thỉnh thoảng cô nghe đâu đó giọng Kodi, cô giật mình quay bắn lại nhưng là những gương mặt lạ hoắc. Thỉnh thoãng trong màn khói thuốc mờ mờ cô thấy anh ánh sắc vàng của những cánh hoa rẻ quạt, ừ thì thỉnh thoảng. Rồi chúng nhanh bị át dần bởi những tiếng chửi nhau của bọn ma cà bông hè phố.
Có hôm bị công an đuổi bắt mọi người chạy tán loạn, còn cô thấy công an thì mặc kệ, cô vẫn ngồi đó với điếu thuốc cháy dang dở trên tay, đầu vẫn ngửa ra nhìn trời, bình thản như cô không phạm tội vậy. Nhưng cuối cùng, vị cảnh sát trưởng lại không phạt cô. “Cháu làm việc ở cửa hàng thời trang Perios phải không? Ta vẫn hay thường đưa bà xã đi mua quần áo. Thấy cháu rất chăm chỉ làm việc, gặp ở đây ta thật không ngờ. Vì cháu là người Nhật nên dễ dàng nhận ra ở cái Paris này lắm!”
Cô cứ ậm ờ không biết nói gì. Cô cũng chợt nhận ra ông, cô vẫn thường thấy ông đưa vợ đi mua quần áo, nhìn họ rất hạnh phúc. Nhìn ông hiền vậy cô cũng không ngờ ông lại làm cảnh sát. Viên cảnh sát trưởng nói: “Con gái ta cũng trạc tuổi cháu nếu nó còn sống.” Ông thở dài, rồi quay đi. Dặn tôi đừng để bị bắt lần nữa. Nếu ông không gặp thì thế nào cô cũng phải ngồi giam vài tháng. Cô cũng muốn nói với ông rằng: “Bố cháu cũng trạc tuổi ông nếu bố còn sống". Nhưng viên cảnh sát già đã đi mất .
Người ở lại
Đã gần 3 năm từ ngày cô ra đi, không một tin tức, không một cuộc điện thoại, không gì cả. Anh từ tâm trạng lo lắng sốt ruột như ngồi trên lửa mãi rồi cũng mệt mỏi vì cô gần như biến mất khỏi trái đất này. Lo lắng mãi anh cũng chán chường, dần dà rồi anh dần quen với việc không có cô bên cạnh. Anh biết với bản tính của cô thì có bắt đem đến vùng bắc cực xa xôi lạnh giá hay rừng hoang đầy thú dữ cô vẫn sống được, sống tốt là khác.
Chỉ là anh vẫn nhớ cô mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi lúc anh vui anh buồn, hay làm ti tỉ những việc khác. Anh thấy cô như chiêc bóng kề bên theo anh mỗi bước chân. Suốt 3 năm qua, anh không quen một ai khác, không tụ tập nhậu nhẹt với bạn bè quá lâu, chẳng có bạn thân. Anh cứ đi đi về về giữa bao người nhưng chẳng ai làm anh bận lòng được.
Năm nay anh 22, tất bật với bài vở tốt nghiệp ra trường, với những năm qua chăm chỉ lao đầu vào học, năm nào anh cũng được học bổng, nếu bài luận án tốt nghiệp cuối cùng này anh thành công thì anh sẽ có một chuyến du học bên Mỹ. Anh nửa muốn đi nửa không, anh đi rồi ai chăm sóc gia đình. Anh băn khoăn suy nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời. Nhiều đêm anh nằm mơ những cơn mơ kinh hoàng, anh thấy trong mơ tiếng cô gọi anh tha thiết, tiếng cô khóc, rồi máu, máu rất nhiều. Những cơn mơ lặp lại mãi, anh không nhớ nổi tất cả, chỉ là anh biết chính giấc mơ đó vẫn thường mỗi đêm phá hỏng giấc ngủ của anh.
Hôm nay là ngày giỗ của bố cô, anh mua một bó hồng trắng lớn đặt lên mộ. Mùi nhang khẽ thơm quyện nhẹ vào gió. Anh ngẩng đầu lên trời, những đám mây xanh lững thững trôi trên nền trời xanh ngắt. Anh mở diện thoai gửi tin nhắn cho Narita, tuy số của cô đã không liên lạc được từ 3 năm trước. Anh vẫn đều đặn gửi tin nhắn mỗi ngày. Như một kẻ điên dại. Mà anh chẳng bao giờ nghĩ mình điên mà luôn lí luận rằng vì anh yêu cô. Nhưng thật ra chẳng có thằng say nào chịu nói mình say cả và cũng chả có thằng điên nào nói mình điên cả.
Những ngày bảo vệ luân án tốt nghiệp cũng diễn ra, anh đã trình bày bài diễn văn và bảo vệ luận án của mình một cách hoàn hảo. Vị luật sư già nắm lấy tay anh và bảo: "Cậu sẽ là một luật sư nổi tiếng”. Anh cúi đầu cảm ơn ông. Nhưng anh nhủ thầm thật ra vì không thấy hứng thú với bất kì việc gì nên anh chỉ lao đầu vào học và học. Chứ anh có nào dám mơ mình trở thành người nổi tiếng đâu. Hóa ra chỉ cần tập trung vào một cái duy nhất, bán sống bán chết vì nó, là có cơ may thành công.
Nhật Bản vào mùa xuân, sắc hoa anh đào nở ngập trời, đâu đâu cũng thấy sắc hồng sắc đỏ, cả đất trời như lâng lâng. Ông trời quá ưu ái cho Nhật Bản rồi, mỗi mùa với những sắc màu rất riêng mà sắc màu nào cũng đẹp đến mê người. Nhưng mỗi năm anh chỉ đợi đến mùa thu. Mùa hoa rẻ quạt vàng rực rỡ. Màu vàng của nắng mai, của tinh khôi, màu vàng như vầng hào quang của thiên sứ. Sắc vàng đó đã đi theo anh vào những giấc mơ vào những mộng tưởng.
Hai tuần nữa anh sẽ sang Mĩ đễ học một khóa học bổng dành cho những người xuất sắc trong ngành luật. Anh dự tính sẽ định cư ở Mĩ. Ở Mĩ sẽ là môi trường tốt hơn cho tương lai của anh. Bố mẹ đã về sống với gia đình em gái anh. Anh giao phó việc thắp nhang cúng giỗ cho nghĩa trang. Không còn gì để bận lòng, anh muốn di thật xa thật xa, anh sẽ nhớ màu hoa rẻ quạt lắm, sẽ nhớ lắm những khu phố cũ, những con đường quanh co, những đồi núi,… nhưng có lẽ 3 năm là quá đủ cho những mong chờ. Đã bao mùa hoa rẻ quạt vàng khắp trời, cô vẫn không về. Lòng anh đã thôi hy vọng. Mong chờ cũng hao mòn theo tháng ngày. Có lẽ cũng nên kết thúc những tháng ngày đó đi là vừa. Anh chán thấy bản thân mình như bây giờ. Tình yêu một khi cho đi quá nhiều mà không nhận lại nó sẽ khô héo như khi trồng một cây non xuống đất mà ta không chăm sóc cho nó thì không bao lâu nó cũng sẽ chết héo mà thôi. Ta luôn mong người mình yêu được hạnh phúc và bình yên nhưng thật ra ta chỉ mong người mình yêu được hạnh phúc cùng chính ta.
3 năm sau….
Sau một thời gian lăn lộn trong xã hội, Kodi đã trở thành một luật sư trẻ tuổi người Nhật nổi tiếng tại Mỹ. Không một vụ nào làm anh thua cuộc. Người ta gọi anh là “Ông hoàng ngành luật”. Giờ đây anh mặc bộ vest sang trọng, đeo chiếc đồng hồ đắt giá, đi chiếc Lamborgini sáng bóng. Anh không những là một luật sư giỏi mà còn là một luật sư rất có đạo đức, nếu không như vậy thì bọn xã hội đen đã xử anh lâu rồi. Những tờ báo lớn thi nhau phỏng vấn anh. Kodi bây giờ đã khác xa anh của 3 năm trước.
Một buổi tối tháng ba, anh ngồi trong một quán café thư giãn cùng tách capuchino nóng hổi được vẽ khá khéo léo. Không gian quán ấm cúng, ánh đèn vàng làm con người ta cảm giác thèm ăn một chút. Anh gọi thêm một cai bánh nướng xúc xích. Đang nhâm nhi thì điện thoại reo, anh chùi tay, rồi nghe máy .
- Alo?
- Tao Wanna đây, mày giúp tao một việc được không? Tao sẽ đãi mày cả chục chầu bia luôn đấy.
- Nói xem nào? Hời quá nhỉ? - Anh cười khẩy.
- Bên phòng tổ chức cử tao sang Paris đi một dự án phát triển mới, mà tuần tới tao lỡ hẹn đi du lịch Roma với bạn gái tao rồi. Mày giúp dùm tao được không? Khả năng thì mày thừa sức. Chỉ cần mày chịu khó đi thôi. Coi như tao đội ơn mày đấy.
Anh chắt lưỡi nói:
- Tao mới từ chối cái vụ đi này vì bận mấy vụ kiện mà, giờ mày lại đẩy sang tao à. Thằng này mày suốt ngày cứ gái gú thế thôi sao?
- Rồi xong! Mày đồng ý rồi đó. Tao thề là khao mày bao nhiêu chầu bia cũng được. Tài liệu tí tao gửi fax cho. Thứ 2 tới đấy! -Wanna dập máy ngay tức khắc.
Anh thở dài ngao ngán với cái thằng bạn đồng hương, anh mới chơi thân với nó vài năm gần đây, lúc 2 thằng đều đi sang Mỹ học. Làm cùng công ty, Wanna tốt trừ việc gì có dính đến gái gú. Hắn mê người yêu hắn lắm. Nàng nói gì là hắn dạ nấy thôi. Và thế là anh ráng ăn nốt miếng bánh còn dở, uống nốt ly capuchino rồi về bàn giao lai công việc, sửa soạn hành lý rồi thứ 2 bay qua Paris. Thật khốn khổ cái thân anh, anh rủa thầm thằng bạn chết tiệt.
Gặp lại
Mùa này thời tiết Paris khá dễ chịu, chỉ cần mặc thêm cái áo khoác mỏng ra đường vừa đủ. Bên góc đường sát quán café, tiếng vilon vang lên réo rắt, nghe như gió cuốn mây ngàn, như những nụ hoa đâm chồi nảy lộc, nghe như ngàn con ngựa đua nhau mà chạy, tha thiết dần, làm cháy lòng người nghe. Bản Beethoven Virus được đàn một cách điệu nghệ, các ngón thon dài trắng muốt, kéo đàn điêu luyện, mái tóc màu bạch kim tung bay theo gió. Nhìn cô như ở nơi nào đó xa lắm, cô chơi bằng tất cả cảm xúc, mọi người xung quanh đông dần mà cô không hề hay biết.
Chơi hết bài cô mở mắt ra mới thấy xung quanh mình bao nhiêu là tiếng vỗ tay, họ yêu cầu cô chơi thêm vài bài, những đồng xu được bỏ vào hộp đàn ngày càng nhiều. Cô cúi đầu cám ơn. Cô lại chơi tiếp, những bản nhạc của trái tim cứ vang mãi. Narita tập chơi violon được 2 năm và quả thật cô rất có năng khiếu, cô tiến bộ nhanh chóng, và giờ đây cô đã đi biểu diễn ngoài đường phố để kiếm thêm chút tiền. Số tiền đó cô không dành cho cô mà cho đám ma cà bông ở gần nhà ga, để chúng có thêm chút cái để ăn để mặc. Chứ tiền làm ở cửa hàng vẫn dư dả cho mình cô sống. Cô chơi thêm 2 bài nữa rồi thôi, cô rút điếu thuốc ra hút, cô ngồi bệt xuống góc đường, mấy vị khách tản dần, tiền xu cũng đầy được một phần ba hộp đàn. Những vệ đá bên đường loang loáng dưới ánh mặt trời, dáng cô nhỏ bé, với mái tóc màu bạch kim nhìn như thiên thần. À chỉ là một thiên thần gãy cánh, vì thiên thần đó vẫn còn phì phèo điếu thuốc trên đôi môi nhợt nhạt.
Anh đã qua Paris được 2 ngày, thảo luận dự án, trình bày ý tưởng giáo dục, hệ thống luật,… làm anh ngán tới tận óc. Anh chỉ mong chấm dứt cái cuộc họp này một cách nhanh chóng. Và chỉ có một điều làm anh bớt nản và cảm thấy chuyến đi này còn thi vị là vì Paris quá đẹp, không hổ danh là khinh đô ánh sáng. Cứ mỗi tối khi xong công việc anh với vài người trong đoàn cùng nhau đi dạo phố xá, ngắm vẻ đẹp diễm lệ nơi dây.
- À, nghe nói ở Paris này hay có mấy nghệ sĩ trình diễn đường phố lắm, Paul- anh bạn cùng đoàn nói.
Một giọng khác chen vào: “Nhưng họ không có trình diễn ở một điểm nhất định đâu. Tùy duyên thôi anh bạn ạ”.
Kodi thầm nhủ, ba cái nghệ sĩ đường phố thì làm được gì, người ta diễn trong nhà hát lớn mới đáng giá chứ, nghệ sĩ dường phố toàn kẻ hết thời thôi. Rồi họ đi dạo những khu phố dọc dòng sông Seine. Anh đang thả hồn theo những ánh đèn loang loáng trên đường phố, chợt nghe tiếng violon réo rắt từ đâu vang tới. Anh tính buộc miệng hỏi nhưng cậu Paul vội nói: “Suỵt! Mấy tay chơi vilon đường phố đấy, nghe nói toàn điêu luyện không ấy”.
Anh thả hồn theo tiếng đàn vilon trong trẻo mà sâu lắng, những nốt nhạc của bài Secret Garden lần lượt vang lên, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim, nghe những thanh âm buồn thảm đó anh lại chợt nhớ về những ngày xưa. Bài nhạc hòa tấu mà cô thích nhất, vừa buồn thương vừa sâu lắng, mỗi lần nghe bài nhạc đó là cô ngồi bó gối trong một góc. Khốn thật! Anh tự rủa mình. Đã bảo là không nhớ về cô nữa rồi. Anh cố nhìn xem ai mà chơi vilon hay thế, hay nhất trong những tay vilon mà anh đã từng nghe. Dưới ánh đèn đường vàng, một cô gái với mái tóc màu bạch kim, dong dỏng cao, sóng mũi cao, với những ngón tay thon dài và trên miệng đang ngậm một điếu thuốc đang cháy dở, vạt áo đen dài, nhìn cô như một nghệ sĩ đường phố đích thực. Giờ thì anh đã bỏ đi cái suy nghĩ vừa mới nãy, là tay nghệ sỉ đường phố nào cũng là bất tài thôi.
Bản nhạc kết thúc, mọi người lặng đi một lúc rồi mới vỗ tay, những đồng xu va vào nhau lẻng kẻng trong hộp đàn. Anh tiến tới gần để bỏ vài đồng xu vào hộp đàn. Anh vừa tiến tới gần thì anh đứng cứng ngắc tại chỗ. Là cô - người minh chứng cho mọi điều anh nghĩ là không thể. Chỉ cách anh có 2 bước chân thôi, cô đứng ngay đó, vẫn không hay biết điều gì đang xảy ra. Anh dụi mắt sợ là nhận lầm người dù gì cũng đã 6 năm rồi. Nhưng không lầm được, sóng mũi đó, đôi mắt đó, cái nụ cười đó, vẫn y như là 6 năm trước; chỉ có mái tóc là không còn màu hung đỏ mà đã thành màu bạch kim lạ lẫm. Bao yêu thương kiềm nén bấy lâu được dịp bùng phát, mối tình đầu của anh, mối tình mà anh chưa bao giờ và không có cơ hội để thổ lộ, mối tình chưa thành đã dở dang, anh không ngăn được dòng nước mắt sung sướng.
Cô chợt ngẩng lên và thấy anh - Kodi đang đứng ngay trước mặt cô, anh đang khóc, những giọt nước mắt chảy lặng lẽ, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến thân thương có pha chút buồn bã. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, sao anh lại ở đây, sao anh lại tìm thấy cô? Nhìn ánh mắt cô nhìn anh thì anh biết là đã không lầm người. Là cô - Narita, người anh yêu đến điên dại. Anh bước tới vòng hai tay ôm cô thật chặt. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt anh . Hơi ấm của cô phả vào người anh, ngay giây phút này anh thấy mình như được hồi sinh.
“ Buông ra!” - giọng cô lạnh lùng nói.
Đôi bàn tay anh buông thõng, anh giật mình trước câu nói đó của cô. Chuyện gì vậy. Cô không mong chờ anh như anh mong chờ cô sao.
Narita bỏ đàn vào hộp rồi sải bước đi. Anh vội đuổi theo. Nhìn cô anh mơ hồ có cảm giác như xa xăm lắm!
“Anh về đi!”
“Về Nhật Bản cùng anh, bao năm qua em sống như thế nào, em đánh đàn để kiếm sống sao...” Bất giác anh thấy trên tay cô cầm điếu thuốc, anh lặng người không nói gì thêm.
Anh vẫn đi theo cô.
Cô đi vòng qua vài con đường, đến gần nhà ga, cô đi sâu vào một con hẻm nhỏ. Đến nơi anh hoàn toàn choáng trước cánh tượng trước mắt. Bọn ma cà bông, ăn, ngủ, hút, chích, nằm san sát nhau. Thật khó tưởng tượng khi cô cũng ngồi xuống nói chuyện bình thường với đám đó.
Tức giận khi thấy cô bê tha và hư hỏng như vậy, anh nổi giận nắm lấy cổ tay cô giật mạnh lôi cô đi. Cô vùng tay ra và hét lớn: “Anh về đi, chúng ta chẳng là gì sao anh phải bận tâm!”
Anh cay đắng nhìn cô và lặp lại: “Chẳng là gì sao?” Anh giật mạnh tay cô lôi cô ra khỏi đám ma cà bông đó.
- Những năm bỏ nhà đi em sống như thế này sao? Tụ tập hút chích sống bê tha trác tán như cái đám kia sao?
- Cô nhìn anh cười nhạt. Vậy chứ cô biết tìm thứ gì để xua tan nỗi đau khổ đó chứ!
- Theo anh đi về! - Anh nói giọng dứt khoát.
- Không, em quen nơi này rồi, không muốn về.
- Quen với hút chích, quen với ăn mày, quen với tụi ma cà bông, vậy gọi là sống sao, anh cứ nghĩ em sống rất tốt đấy. Thật là biết cách làm cho người khác thất vọng!” Bàn tay anh bóp chặt vào bàn tay cô.
- Cô nhìn xuống bàn tay vẫn còn vết thẹo ngày bố chết cô bấu vào tay anh trong vô thức. Cô cương quyết nói:
-Sống sao là quyền của em và hơn hết em không đụng đến ma túy. Vậy là xong rồi đúng không. Em đi đây!”
- Bốp! Anh tức giận, đưa tay tát vào mặt cô. Bàn tay anh run run, anh nói “ Nếu bố mẹ em mà biết em sống như thế này thì chắc họ ước không sinh em ra để e tệ hại như thế này “ Anh quay đi bỏ về.
Cô ôm một bên má bị tát sưng tấy, khẽ cắn chặt môi. Nhìn dáng anh thất vọng bước đi cô thấy xốn xang trong lòng. Nhưng quả thật cô không muốn về, cô quen cuộc sống nơi này, anh cứ xem cô như tụi ma cà bông kia cũng đươc. Cô vẫn chưa sẵn sàng để quên đi nỗi đau ngày đó. Về đến khách sạn bàn tay anh vẫn còn run run, lần đầu tiên trong đời anh đánh cô, bàn tay anh còn rát hẳn cô đau lắm. Quả thật cái gì lần đầu tiên cũng mang cho người ta cảm giác sợ hãi cả.
Cuối cùng, không phải là cô quay về mà anh đã tìm về bên cô. Nếu người ta phải đi một vòng thật lớn mới tìm thấy nhau, thì ắt hẳn đó là định mệnh. Họ là định mệnh của nhau. Vì trái đất vốn là hình tròn nên sẽ có ngày những người yêu nhau tìm về bên nhau. Nhưng liệu có thứ gọi là hạnh phúc với những người đã phải chịu quá nhiều mất mát?
Anh đến tìm cô vài lần ở cái con hẻm tệ nạn đó, cô không mở miệng nói với anh câu nào, trên môi lúc nào cũng ngậm điếu thuốc cháy dở. Gần đây cô hút thuốc như một con nghiện. Cô gầy đi nhiều, bờ môi ngày nào đỏ mọng xinh xắn giờ thâm đen. Anh nhìn mà đau xé lòng. Nhưng anh không biết làm cách nào để kéo cô trở về cuộc sống này. Cô cứ bướng bỉnh và cho những gì mình làm là đúng , anh sợ một ngày cô ức chế cùng cực , cô sẽ thử ma túy rồi chìm đắm trong cái thứ quái ác đó. Cuộc đời của cô nếu như vậy là coi như chấm hết.
Đúng là cuộc sống có những thứ ta muốn làm cho bằng được, ta cố hết sức nhưng vẫn không làm được. Những lúc như thế này thật lòng ta chẳng biết phải cứ đâm đầu cố gắng không quan tâm kết quả hay nhận thức kịp thời rồi buông bỏ…
Ngày cuối cùng, trước khi về Nhật, anh gặp cô, đưa cho cô 1 nhánh hoa rẻ quạt nhỏ ép khô, được để trong 1 khung ảnh nhỏ.
- Giữ lấy nó như một kỉ niệm, hy vọng em còn muốn cùng anh ngắm những cánh rẻ quạt như ngày xưa. Bao lâu anh cũng đợi em quay về”
- Cô nhìn những cánh rẻ quạt quá khứ ngày xưa lại hiện về, ngày anh và cô hát ca nghêu ngao dưới cây rẻ quạt, ngày vui đùa trong những cánh rẻ quạt rơi,..ngày đó…
- Có một điều anh muốn nói với em cách đây 6 năm…anh không biết điều này đối với em vào giờ phút này có còn ý nghĩa nữa không…
Anh ôm cô , thì thầm” Anh yêu em”.
Rồi anh lên taxi đi ra sân bay. Anh không nhìn vào mắt cô lần nào nữa, anh sợ mình sẽ khóc, và quả thật anh không muốn cô thấy anh yếu đuối như thế nào.
Những giọt nước mắt chầm chậm lăn trên khuôn mặt cô, cố đứng thất thần ngổn ngang với bao suy nghĩ, và thật may anh không nhìn vào mắt cô
“Xin mời những quý khách đi trên chuyến bay xuất phát từ Paris…” tiếng loa nhắc nhở của nhân viên sân bay vang lên. Anh xoay quanh ngó nhìn, xem cô có trong đám đông giữa sân bay không… Anh đau lòng khi biết rằng tình yêu anh dành cho cô và những kỉ niệm ấu thơ không đủ sức giữ cô lại bên anh, không đủ sức kéo cô ra cái cuộc sống chết tiệt đó, không đủ sức khiến cô bình yên phần nào để quên đ kí ức đau buồn.. Không đủ ..ừ không đủ..Những dòng suy nghĩ miên man cứ lặp lại trong đầu anh..Anh muốn nổ tung lên. Anh nguyền rủa bản thân anh, anh chẳng làm được cái gì cho cô. 6 năm về trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy.
Thật đau đớn cho con người ta khi nhận ra cho dù thời gian có bao lâu họ vẫn không thay đổi được một số điều. Cứ tưởng khi lớn lên thì có thể thay đổi nhưng quả thật số phận quá trớ trêu, con người ta sẽ chẳng bao giờ được toại nguyện.
Anh bước vào cổng soát vé…
Trong cuộc sống đôi khi những quyết định đúng lúc và kịp thời có giá trị to lớn, đôi khi nó mở ra một hướng đi mới đầy ánh sáng.
“ Kodi…” tiếng hét lớn vang từ phía xa. Anh quay lại thấy cô đứng đó, thở hổn hển và ướt đẫm mồ hôi, mái tóc màu bạch kim, ướt bệt trên trán. Anh quay lại , chạy qua hàng dài người đứng chờ qua cổng. Anh ôm lấy chầm lấy cô.
Anh nghe tiếng cô nói: “Đưa em theo với!”
Anh nở nụ cười hạnh phúc, hóa ra tình yêu thật diệu kì, cô đã quay về bên anh.
Khung cảnh những cánh rẻ quạt vàng rực bay bay trong gió mơ hồ hiện trước mắt anh. Cô và mùa hoa rẻ quạt từ bây giờ sẽ mãi là của anh, cùa riêng anh thôi. Giọt nước mắt hạnh phúc khẽ rơi trên khóe mắt anh..
Sẽ đi hết cuộc đời, chỉ anh với cô mà thôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết