“Em yêu anh!” - tôi ngửa cổ lên trời, hét thật to. Ở trên đó... anh có nghe không?
Tôi thích anh. - Đó là tất cả những gì tôi nghĩ sau ngày đầu ở bệnh viện mới. Một bệnh viện chuyên điều trị ung thư máu cho những bệnh nhân ở giai đoạn cuối. Và tôi, tất nhiên, là một trong số đó.
Chuyện này làm tôi suy sụp rất nhiều. Tôi không nghĩ rằng bệnh của mình nặng đến thế cho tới khi bác sĩ tìm gặp bố mẹ tôi,khuyên họ nên chuyển tôi tới bệnh viện khác hiện đại và phù hợp hơn. Tôi biết, bố mẹ cố ý để tôi ở bệnh viện thường để vơi đi cảm giác sợ hãi và bi quan, nhưng giờ đây thời gian còn lại của tôi thực sự đã sắp hết rồi.
Tôi không dám hỏi mẹ mình có thể sống được bao lâu nữa. Một năm nay, vì chăm sóc và lo lắng cho tôi mà mẹ đã tiều tụy đi rất nhiều. Hơn nữa, trông bà lúc nào cũng như sắp khóc mỗi khi nhìn tôi. Ánh mắt ấy làm tôi đau đớn hơn cả những đợt xạ trị khổ sở. Vì vậy, tôi cố tỏ ra cho mẹ thấy là mình rất vui vẻ và đang khỏe lên từng ngày. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải thế.
Một ngày, trong lúc đi dạo, tôi tình cờ nghe 2 y tá trò chuyện với nhau và biết rằng những người được chuyển đến đây chỉ có thể sống lâu nhất là 5 tháng nữa. Chưa khi nào tôi cảm giác cuộc sống của mình mong manh đến thế. Chỉ 5 tháng nữa, mà có thể là một vài ngày nữa, tôi sẽ không còn được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, không còn được nghe tiếng chim kêu ríu rít và gặp gỡ những người mình yêu thương. Việc phải đi một mình tới nơi tối tăm và xa lạ làm tôi sợ hãi. Không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, tôi ngồi thụp xuống đất, nép sát mình vào tường và bắt đầu khóc. Có lẽ tôi sẽ không dừng lại được nếu a không có mặt ở đó, chìa ra trước mặt tôi 1 chiếc kẹo bạc hà. Hơi bất ngờ, tôi ngẩng đầu lên. Sau đó, tôi bắt gặp ánh mắt ấm áp nhất mình từng thấy trong đời. Anh ấy hơi chùn gối xuống để đưa kẹo cho tôi nhưng trông vẫn rất cao lớn, và không biết có phải do ánh nắng từ phía sau hắt lại hay không mà nụ cười của anh rạng rỡ lạ thường. Nói thật, tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên. Thứ tình cảm lạ lùng ấy xuất hiện làm tôi bỗng quên mất là mình đang rất buồn, quên luôn cả việc giơ tay ra nhận lấy chiếc kẹo. Việc duy nhất tôi làm lúc ấy là mở to đôi mắt ngấn nước, nhìn anh chăm chú. Khoảng 1 phút sau, có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, anh lại cười và lấy tay ra hiệu gì đó. Cho tới lúc này, tôi mới biết là anh không nói được. Tôi lấy tay quệt ngang nước mắt, đón lấy chiếc kẹo bạc hà từ tay anh và bối rối không biết nên cảm ơn như thế nào. Có vẻ như hiểu được những gì tôi đang nghĩ, anh kéo tôi dậy và dắt tôi đi. Băng qua 2 dãy nhà điều trị, chúng tôi tới sân sau của bệnh viện, nơi cỏ mọc xanh mướt và không gian phảng phất mùi thơm êm dịu. Rồi anh chỉ cho tôi thấy một tấm bảng trắng đặt trên hành lang dãy nhà gần đó. Anh cười lém lỉnh, chạy đi và quay trở lại cùng với tấm bảng và cây bút. Sau đó, anh ngồi xuống cạnh tôi và bắt đầu viết.
“Em mới đến đây hôm nay phải không?”
“Tại sao anh biết?”
“Vì anh đã ở đây lâu hơn em và anh biết tất cả mọi người mà ^^ Em tên gì vậy?”
“Em là Du, 17 tuổi. Còn anh?”
“Anh là Minh, hơn em 2tuổi.”
“Anh ở đây bao lâu rồi?”
“Gần 2 tháng. Thật ra, khi mới đến đây, anh cũng giống như em...”
Tôi bỗng không biết phải nói gì nữa. Anh lại giành lấy tấm bảng, vẽ một cái mặt cười với đôi mắt hình trái tim thật lớn.
“Chúng ta làm bạn nhé, rồi em sẽ sớm vui lên thôi!”
“Bây giờ em đã vui lên một chút rồi đấy!” – tôi đưa trả lại cái bảng cho anh, mỉm cười rồi đứng lên chạy về phòng. Nếu không thấy tôi, mẹ chắc sẽ lo lắm...
Cả buổi tối tôi sốt ruột chờ đợi. À, tôi quên chưa kể rằng những gì tôi viết lên bảng trước lúc chia tay không chỉ có thế. Còn có thêm 3 chữ số nữa. Đó là số phòng của tôi – 324. Tôi đã rất hi vọng anh sẽ tới tìm mình. Từ khi phải nghỉ học để vào viện tới nay,tôi gần như không có bạn bè.
8h. Chưa thấy anh đến, tôi bắt đầu sốt ruột và tự trách mình để không hỏi xem anh ở phòng bao nhiêu.
9h. Tôi tắt ngấm hi vọng nhưng vẫn cố an ủi mình rằng có lẽ hôm nay anh bận, ngày mai chắc chắn anh sẽ tới. Tôi bước ra hiên hóng gió và cùng lúc ấy, nhìn thấy dáng người cao lớn quen thuộc của anh. Vẫn nụ cười ấy, anh đang cùng chơi đùa với lũ trẻ nhỏ dưới sân bệnh viện. Bất giác tôi bật cười, nghĩ giá mà mình cũng có thể luôn vui vẻ giống như anh.
“Cậu ấy rất tốt bụng và đáng yêu phải không?” – một phụ nữ trẻ bỗng bước đến bên cạnh tôi.
“Dạ! Có vẻ mọi người đều rất yêu quí anh ấy!” – tôi quay ra đáp lời,thực ra tôi đã sớm biết điều đó rồi.
“Tất nhiên, có cậu ấy bệnh viện này vui hẳn lên!”
Nhận ra người phụ nữ đó không mặc đồng phục bệnh nhân,tôi hỏi: “Cô là...?”
“À,cô là mẹ của Nhi, con bé tóc ngắn đang chơi dưới sân ấy. Cô đưa em vào đây được nửa tháng rồi, ở ngay phòng bên thôi. Lúc đầu, phải uống nhiều thuốc và tiêm hóa chất, nó cứ khóc suốt và hỏi cô: "Con sẽ chết phải không mẹ?”. Cô không dám trả lời nó, chỉ biết ôm con, nuốt nước mắt vào lòng thôi. Nhưng từ khi con bé gặp Minh, nó vui lên hẳn, không còn hỏi cô chuyện kia nữa. Minh tuy không nói được nhưng lại là chỗ dựa cho rất nhiều người ở đây.” Cô ấy lấy khăn chấm lên khóe mắt. Tôi chợt nhận ra là mình cũng đã khóc từ bao giờ... Có lẽ, mẹ tôi, giống như cô ấy, cũng đau lòng lắm...
Trở về phòng và không sao ngủ được, tôi cứ nghĩ mãi về anh – một người luôn biết cách làm cho người khác mỉm cười. Tôi tự hỏi, điều gì đã giúp anh mạnh mẽ đến thế... Hôm ấy là rằm và trăng rất sáng. Gió đưa qua khung của mùi hương thảo mộc dễ chịu, khác hẳn với mùi thuốc khử trùng luôn ám ảnh tôi. Thấy mẹ đã ngủ say, tôi khẽ đẩy cửa ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành ấy.
Khu điều dưỡng tôi ở có 10 phòng mỗi tầng. Vì thế nên phòng đầu và phòng cuối cách nhau cũng không xa lắm. Lúc ấy, tôi chợt nhìn thấy 1 bóng đen phía đầu hành lang bên kia. Nếu là thường ngày, có lẽ tôi đã hét lên vì sợ. Nhưng rồi, không hiểu vì lí do gì tôi từ từ tiến đến phía đó. Bóng đen đang ngồi trên lan can, một chân vắt lên trên, chân kia buông thõng xuống đất. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Như thế thì không phải là trộm rồi. Và lại gần hơn chút nữa, tôi đã có thể khẳng định đây là một bóng đen không hề đáng sợ. Nếu không muốn nói là đáng yêu. Bởi vì đó là Minh. Không thể phủ nhận rằng tôi đã vô cùng sung sướng khi phát hiện ra anh. Thậm chí nếu không kịp nhận ra giờ đã là nửa đêm, có lẽ tôi đã hét lên. Nhưng dù sao thì tôi cũng không còn tâm trí để làm việc đó nữa. Mắt tôi bị dính chặt vào gương mặt anh, còn đôi tai thì bị tiếng nhạc của anh hút hồn mất rồi. Minh thổi harmonica rất hay, tiếng kèn không hề buồn nhưng lại vô cùng êm dịu. Tới nỗi tôi tưởng như mình đang đứng giữa mùa xuân, trong bộ váy rực rỡ và khiêu vũ mê say. Và, tới nỗi, tôi tưởng như trái tim mình bị anh ôm trọn mất rồi...
Cuối cùng,anh quay ra và điều đáng ngạc nhiên là anh không hề ngạc nhiên khi trông thấy tôi, mắt-tròn-xoe nhìn anh lần thứ 2 trong ngày. Anh cúi xuống nhặt chậu hoa nhỏ sát mép tường và đưa nó cho tôi. Hoa hướng dương. Chỉ 1 bông duy nhất, mảnh khảnh nhưng tràn đầy sức sống. Có 1 mảnh giấy nhỏ kẹp ở đó.
“Món quà chào mừng em tới đây. Anh đã tin là hôm nay sẽ gặp em lần nữa.”
Tôi không thể ngăn mình nở 1 nụ cười. Vì không có giấy bút nên có lẽ hơi khó để trò chuyện với anh. Nhưng ít nhất,tôi có thể nói để anh nghe.
“Bản nhạc vừa rồi hay lắm!” - tôi nói trong khi vẫn đang mải mê ngắm nhìn anh.
Anh cười và lắc lắc chiếc kèn, ý như muốn hỏi tôi muốn nghe nữa không.
“Em sẽ rất vui nếu được nghe lại bản vừa rồi!” - tôi nói với anh.
Và anh đưa kèn lên môi, cùng lúc đó không gian như ngưng đọng trên những nốt nhạc của anh. Tôi ôm chậu hoa thật chặt,khẽ nhắm mắt mơ màng. Nếu như cuộc sống cứ nhẹ nhàng như bây giờ, có lẽ tôi sẽ không lo sợ về cái chết nữa... Anh tiễn tôi về đến cửa phòng rồi mới quay lại phòng mình. Trước khi anh quay đi, tôi chợt nhớ ra...
“À, anh nói cho em biết đi, anh đã làm gì mà khiến cô bé cạnh phòng em vui lên nhiều thế?” - tôi kéo anh lại.
Anh không đáp mà vẫy tay chào tôi. Dù hơi tiếc nuối nhưng tôi nghĩ, chuyện đó để mai hỏi cũng được. Dù gì, những niềm vui anh mang lại cho tôi đã là quá đủ cho hôm nay...
Sáng, khi tôi mở mắt thì thấy mẹ đang pha sữa.
“Đêm qua con ngủ ngon chứ?” - mẹ đặt cốc sữa xuống bàn.
“Vâng ạ!” - tôi tươi tắn.
Mẹ có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi không còn ủ rũ. Bà lấy ra 1 tờ giấy màu xanh dương từ ngăn kéo đưa cho tôi.
“Gì vậy mẹ?” - tôi ngạc nhiên.
“Một cậu bé rất dễ thương đến đây từ sớm và nhờ mẹ chuyển nó cho con!” - bà nhìn tôi trìu mến rồi ra ngoài. Chẳng hiểu sao tôi bỗng đỏ mặt dù mẹ không hề hỏi gì về Minh. Tôi gần như không thể đợi được và ngay lập tức mở bức thư ra. “Cô bé,chúc em 1 ngày tốt lành! Hãy làm quen với Nhi phòng kế bên nhé, con nhỏ dễ thương sẽ làm em cười nhiều đấy. Còn nữa, con bé sẽ cho em câu trả lời hôm qua anh bỏ dở.”
Dù hơi khó hiểu bởi những gì anh viết,nhưng riêng chuyện nhận được thư của anh đã làm tôi phấn chấn lắm rồi. Tôi vội vàng đánh răng rửa mặt,chải tóc, quên luôn cả việc ăn sáng mà hấp tấp chạy sang phòng bên. Không phải tôi định làm theo tất cả những gì anh nói đâu, tôi chỉ tò mò muốn biết đáp án câu hỏi của mình thôi. Mà thật ra thì cũng không hẳn là thế. Ôi, phải thừa nhận là tôi đã bị anh điều khiển thật rồi.
Tôi vừa sang đến cửa phòng 323 thì gặp mẹ Nhi - người phụ nữ tôi nói chuyện hôm qua.
“Chào cô ạ! Cháu sang thăm bé Nhi!” - tôi mở lời. Sau lần gặp gỡ trước tôi rất có cảm tình với cô ấy.
“Cô tên là Vân.” - Cô ấy cười với tôi: “Con bé sẽ rất vui nếu biết cháu muốn làm bạn với nó đấy!”
“Dạ, còn cháu là Du. Nhi đâu rồi hả cô, cháu nóng lòng muốn gặp em quá!”
Cô Vân chỉ tay vào bên trong, nói nhẹ nhàng: “Nó đang ngủ, chắc cũng sắp dậy rồi. Cháu đến đúng lúc quá, giờ cô phải đi gặp bác sĩ một lát. Cháu trông chừng em giúp cô nhé?”
“Dạ, cô cứ yên tâm!”
Cô Vân đi rồi, tôi ngồi xuống ghế lặng yên ngắm nhìn Nhi ngủ. Tóc con bé ngắn và rất mỏng, có lẽ đã bị rụng nhiều do thuốc. Tuy hơi gầy nhưng gương mặt Nhi lại bầu bĩnh đáng yêu. Tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho Nhi, em quá nhỏ bé và yếu ớt trước căn bệnh quái ác này.
“Chị là ai?" - Nhi đã dậy, tiếng nói của cô bé cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
“À, chị là Du, vừa tới hôm qua và đang ở phòng bên cạnh.” - Tôi nhìn Nhi trìu mến: “Chị có thể làm bạn của em không?”
1 giây sau khi nghe câu ấy, con bé mỉm cười. Nụ cười đáng yêu tới mức làm tôi muốn cười theo.
“Chị không chỉ có thể làm bạn của em, mà còn có thể trở thành chị gái của em nữa!” - Nhi vui vẻ ngồi dậy.
Trong phút chốc tôi thấy người mình đông cứng. Từ trước đến nay tôi luôn ao ước có một đứa em gái để trò chuyện và yêu thương, không lẽ bây giờ ở chính nơi đây, ước mơ đó sẽ trở thành sự thật. Thái độ của tôi khiến Nhi hiểu lầm. Con bé cúi đầu buồn bã: “Em xin lỗi nếu chị không thích, chúng ta cứ là bạn thôi vậy!”
“Thật ra chị đang nghĩ xem cô nên tổ chức tiệc ăn mừng không ấy chứ, chị vui phát điên lên được!” - tôi cười toe, chỉ muốn lao vào ôm con bé. Nhưng tôi chưa kịp làm thế thì nó đã nhào đến, túm chặt vai tôi.
“A, chị đáng yêu thật đấy! Từ nay em có chị gái rồi! Chị là số một!” Và sau đó, chúng tôi dành hàng giờ đồng hồ để bàn luận với nhau về mọi thứ. Dù rất muốn hỏi con bé về Minh nhưng mấy lần tôi phải cố dằn lòng rằng chưa đến lúc. Ngó nghiêng xung quanh phòng, một chậu xương rồng đặt ở bậu cửa sổ thu hút sự chú ý của tôi.
“Đó là quà nhập viện của em đấy!” - con bé như thấy được sự thắc mắc của tôi.
“Quà nhập viện?” - cụm từ này nghe quen quen “có phải là... anh Minh tặng nó cho em không?”
“Chị biết anh ấy sao?” - Nhi có vẻ ngạc nhiên “Mà cũng phải, anh ấy quen với tất cả mọi người mà. Ai khi mới đến đây cũng được anh ấy tặng một chậu xương rồng mà, chẳng lẽ chị chưa nhận được à?”
“À, chị...“ - Tôi bối rối, không biết có nên nói về món quà ngày hôm qua hay không.
“Đừng lo, rồi chị sẽ sớm nhận được thôi. Anh Minh sẽ không quên đâu!”
“Thật ra thì chị nhận được rồi.” - tôi ngập ngừng.
“Vậy sao? Chị về lấy cho em xem đi, em tò mò quá!” - con bé thể hiện rõ sự phấn khích.
“Nhưng mà không phải là xương rồng.”
“Không phải ư?" - Nhi tròn mắt “Thế anh ấy tặng chị hoa gì?”
“Là hoa hướng dương” - tôi đáp.
Con bé bỗng la lên thích thú: "Ôi trời!”
“Sao thế?”
Nhi vội lấy tay bụm miệng: “À, không có gì, em bất ngờ quá thôi, hihi.”
“Ừ" - tôi không để ý đến nụ cười bí hiểm của con bé bởi còn đang mải nghĩ đến chuyện khác “Nhi này.”
“Gì thế chị?” - con bé lúc lắc cái đầu.
“À... Trước đây, khi em buồn bã và sợ hãi nhất, có phải anh Minh là người đã giúp em vượt qua không?”
“Vâng”
“Em có thể cho chị biết anh ấy đã làm thế nào không? Chị hỏi mà anh ấy không chịu nói.” - nỗi sốt ruột khiến tôi chẳng giấu giếm gì nữa.
Con bé cười tươi như hoa, đưa mắt nhìn ra cửa sổ
“Anh ấy kể cho em câu chuyện về bồ công anh,chỉ thế thôi!”
“Câu chuyện về bồ công anh? Kể cho chị nghe với!” - càng lúc tôi càng háo hức
Nhi quay vào, le lưỡi: “Anh Minh bảo truyện này phải do mỗi người tự khám phá ra, như vậy mới ý nghĩa, em mà kể là anh ấy mắng chết!”
Dù chưa biết nội dung câu chuyện là gì, nhưng tôi ngờ rằng nó sẽ làm thay đổi cái gì đó rất lớn trong mình. Nhất định, tôi sẽ tìm ra...
Khi tôi quay về phòng thì thấy 1 mẩu giấy nhắn trên chậu hoa hướng dương. Biết chắc là của Minh, tim tôi bỗng đập mạnh hơn bình thường.
“Chắc em tò mò muốn biết câu chuyện của anh lắm rồi ^^ Chúng ta thỏa thuận nhé, cứ mỗi lần em làm quen được với 1 bệnh nhân, anh sẽ cho em biết 1 phần của nó. Anh sẽ quan sát em sát sao lắm đấy, thế nên hãy cố gắng nhé!
P/S: Vì đã bị lộ rồi nên đành phải thú nhận vậy, em là người duy nhất anh tặng hoa hướng dương thôi đấy. Nhớ phải chăm sóc cho cẩn thận!”
Không biết cụm từ “người duy nhất” có đồng nghĩa với “người đặc biệt” không nhỉ? Tôi tự hỏi thế và nghe lòng ngập tràn niềm vui. Quả thực, tôi đã thích anh mất rồi. Rất thích là đằng khác.
Những ngày sau, tôi làm đúng theo lời anh nói. Cô bạn thứ 2 tôi quen sau Nhi nói rằng đó là hội chứng “mất kiểm soát”. Tôi không biết liệu có đúng vậy không,vì tôi còn có việc quan trọng hơn phải suy nghĩ. Không hiểu bằng cách nào, ngay khi tôi quen với 1 người mới, ngay lập tức tôi nhận được 1 mẩu giấy nhắn trên chậu hướng dương. Và câu chuyện về bồ công anh hay tới nỗi tôi dành hầu hết mọi thời gian của mình để nghĩ phương án bắt thân với mọi người, đôi khi là 2 người trong một ngày.
Câu chuyện đó tôi sẽ cho các bạn biết sau, trước tiên tôi muốn kể chỉ riêng sự cố gắng này thôi đã có ý nghĩa với tôi như thế nào.
Ngày thứ nhất, tôi quen Lam (cô bạn nói về hội chứng “mất kiểm soát”). Cô ấy bằng tuổi tôi nhưng mắc bệnh tự kỉ và rất hiếm khi cười. Nhưng Lam lại thích chơi xếp hình, tôi phát hiện điều đó vì 1 lần đi qua phòng cô, tôi thấy rất nhiều miếng ghép vương vãi tứ tung. Có vẻ Lam gặp khó khăn trong chuyện đó, và thế là khi tôi tới, mang theo 1 bộ xếp hình thật lớn và đề nghị cùng chơi, cô đã đồng ý ngay. Khi hoàn thành xong bức tranh mùa thu tuyệt đẹp, Lam cười với tôi. Vậy là tình bạn của chúng tôi bắt đầu. Lam ít nói, nhưng chính vì thế cô lại là người rất biết lắng nghe. Ở bên cô, tôi luôn thấy bình yên, và tôi thích cảm giác đó.
Tiếp theo, tôi làm quen với bác An – 1 người đàn ông lớn tuổi nhân hậu ở tầng dưới. Chú chó nhỏ của bác 1 ngày bỗng chạy lạc sang phòng tôi. Từ lúc giúp nó tìm ra chủ nhân của mình, tôi xuống phòng bác thường xuyên. Bác có nụ cười rất hiền lành, và hay kể cho tôi nghe về người con trai đang du học ở nước ngoài với nét mặt tự hào. Bác cũng mời tôi uống trà, 1 loại trà thanh khiết mà sau này tôi đâm ra nghiện. Thêm nữa, tôi cũng rất mến Tét – con chó của bác,nó rất hay chui vào ngồi lòng tôi.
Nửa tháng sau, tôi đã quen tất cả các bệnh nhân ở đây. Ngoài thời gian khám và xạ trị, hàng ngày tôi chạy khắp nơi, truyện trò với người này, giúp đỡ người kia. Tôi luôn luôn vui vẻ và mọi người đều rất tốt. Điều quan trọng nhất, tôi thậm chí còn không có thời gian để buồn hay bi quan nữa và cũng bớt đi nỗi sợ sự đau đớn về thể xác.
“Trên 1 cánh đồng nọ, chỉ có duy nhất 1 cây bồ công anh. Đất đai khô cằn tới nỗi không 1 loài cây nào có thể sống sót nổi. Riêng bồ công anh vẫn cố gắng tồn tại, vì nó yêu Đất và không muốn để Đất cô đơn. Rồi 1 ngày Gió đến và Gió cũng yêu Bồ công anh tha thiết. Nhìn Bồ công anh bé nhỏ phải khó khăn chắt chiu từng chút dinh dưỡng để sống, Gió không khỏi xót xa. Ngày qua ngày, Gió ghé qua cánh đồng, những muốn cuốn theo cánh hoa Bồ công anh bay đến nới hạnh phúc. Nhưng Bồ công anh không thể, bởi nó nghĩ mình chỉ có thể ở bên Đất. Vậy là, nó ngày càng trở nên yếu ớt bởi Đất đã quá già nua, không thể nuôi sống Bồ công anh được nữa. Rồi cũng đến lúc Bồ công anh không còn đủ sức để rung rinh, nó buông xuôi và chấp nhận thả mình theo Gió. Bồ công anh cứ ngỡ nếu rời xa Đất, nó sẽ đau đớn lắm, nhưng kì lạ là ở bên Gió, nó thấy lòng ngập tràn hạnh phúc. Nó hiểu ra rằng, khi không thể cố gắng thêm nữa, hãy đón nhận những điều đến với mình 1 cách vui vẻ, và để Gió cuốn đi... Bởi yêu thương thì luôn còn đó và sẽ mãi mãi diệu kì...”
Câu chuyện làm tôi khóc rất nhiều, nhưng cũng can đảm lên rất nhiều. Nếu cái chết chỉ đơn giản là biến thành cánh hoa Bồ công anh thả mình theo Gió thì quả thực, không còn đáng sợ nữa...
Vào buổi chiều ngày tôi nhận được mảnh ghép cuối cùng ấy, Minh đột ngột xuất hiện ở cửa phòng tôi. Thật ra, ngày nào tôi cũng gặp anh, nhưng chỉ là những buổi tối nơi hành lang im lặng lắng nghe tiếng nhạc giống như ngày đầu tiên. Bởi thế, tôi rất bất ngờ khi anh tới tìm tôi vào giờ này. Hơn nữa, trên tay anh là tấm bảng và cây bút viết.
“Em thích câu chuyện chứ?”
“Vâng. Làm sao anh có thể viết ra 1 truyện hay và ý nghĩa đến thế?”
“Em không nhớ câu văn cuối sao? Bởi yêu thương thì luôn còn đó và sẽ mãi mãi diệu kì.”
“...”
“Em muốn đi cùng anh không?”
“Đi đâu?”
“Đi cùng anh.”
“Có”
Sau cuộc chuyện trò ngắn ngủi ấy, anh dắt tôi đi. Lần đầu tiên kể từ khi tới đây, tôi ra khỏi bệnh viện. Ở đây thật lạ, họ không cấm bệnh nhân đi ra ngoài và thậm chí không tra hỏi chúng tôi định đi đâu. Và tôi cũng không hỏi. Chỉ cần có anh bên cạnh, tôi có thể đi tới đâu cũng được. Lúc đó, tôi thực sự đa nghĩ thế.
...
Trước mắt tôi là một cánh đồng bồ công anh. Không phải chỉ có 1 cây, mà là một rừng bồ công anh với những cánh hoa mỏng tang, trong suốt cuộn tròn trên không trung. Tôi chưa từng biết đến 1 nới nào đẹp như thế. Dường như tôi đang đứng ở Paris và ngắm tuyết rơi. À không, còn đẹp hơn thế nữa, nếu như tôi có thể dùng 2 chữ “thiên đường”. Trong vài phút, tôi không thể nói nổi nên lời. Minh cũng im lặng đứng cạnh tôi. Ánh hoàng hôn rực rỡ khiến tôi cứ nghĩ mình đang mơ chứ không phải hiện thực. Nhưng cái nắm tay của Minh đã giúp tôi an lòng. Chẳng nhớ từ khi nào, anh bắt đầu nắm tay tôi tự nhiên đến thế, và tôi cũng không có cảm giác muốn buông ra. Bàn tay anh thật mềm và ấm. Anh chỉ cho tôi 1 tảng đá lớn giữa cánh đồng ngút ngàn bồ công anh. Rồi tôi với anh ngồi đó, tựa lưng vào nhau, nhìn ngắm khung cảnh tuyệt vời. Cuối cùng, hôm ấy trở thành 1 ngày hoản hảo khi Minh xoay người tôi lại, nói ra 3 chữ tôi đã mong đợi từ rất lâu. Tất nhiên anh không thể nói thành lời, nhưng anh đã mấp máy môi từng chữ, thật chậm để tôi có thể nhìn thấy.
“Anh”
“yêu”
“em”
Tôi biết mình không hoa mắt, vì bàn tay tôi đang đặt lên trái tim anh và nghe rõ điều anh muốn nói. Vỡ òa trong hạnh phúc, tôi như đứa trẻ lần đầu nhìn thấy mẹ mình. Với tôi, đây cũng là lần đầu biết đến tình yêu...
Sau đó, cứ mỗi tuần, tôi và Minh lại đến cánh đồng hoa 1 lần. Nó cách bệnh viện khá xa nên nếu đi bộ phải mất 30 phút, nhưng dù thế tôi vẫn rất mong chờ mỗi chuyến đi. Giờ tôi và Minh đã chính thức trở thành 1 đôi, mẹ tôi và cả bệnh viện đều biết điều đó. Một lần, có bệnh nhân mới nhập viện đã nói, nếu sau này tôi và Minh lấy nhau, hẳn con chúng tôi sẽ xinh xắn lắm. Tôi cố cười mà nước mắt chỉ chực rơi. Câu nói ấy đã nhắc tôi và anh nhớ tới 1 điều mà cả 2 cùng muốn quên đi: chúng tôi không còn nhiều thời gian.
Gần đây, tôi bỗng ho nhiều dữ dội và tóc cũng bắt đầu rụng. Ông trời quả là bất công, vào đúng lúc tôi muốn sống nhất lại muốn mang tôi đi. Tình hình của tôi ngày càng tồi tệ và các bác sĩ quyết định tôi sẽ phải có 1 buổi kiểm tra sức khỏe. Tôi biết, tình trạng của mình lúc ấy không mấy khả quan. Nỗi lo sợ khiến tim tôi thắt lại. Tôi không sợ đau đớn, cũng chẳng sợ cái chết, tôi chỉ sợ phải đi đâu đó một mình mà không có Minh bên cạnh. Như hiểu được lòng tôi, Minh đã đề nghị được khám cùng. Anh nói, anh sẽ không bao giờ để tôi thấy cô đơn. Và tôi tin điều đó.
Chúng tôi đã kiểm tra xong và chỉ còn đợi kết quả. Đến chiều hôm sau, tôi sẽ được biết mình còn bao nhiêu thời gian để ở bên anh. Thực ra, tôi cũng không biết liệu mình có đủ can đảm để đón nhận tin xấu hay không. Tuy thế, tôi hiểu, trước sau gì chúng tôi cũng phải ra đi. Nếu vậy, tôi là người đi trước có lẽ sẽ dễ dàng và bớt đau đớn hơn.
Giữa trưa hôm ấy, Minh đến tìm tôi. Tôi nghĩ có lẽ anh đang tìm cách giúp tôi chuẩn bị tinh thần trước cú sốc sắp tới.
“Anh đã đưa ra 1 quyết định. Em sẽ ủng hộ anh chứ?”
“Quyết định gì vậy anh?”
“Chúng ta... hãy bảo bác sĩ đừng thông báo kết quả nữa, của cả 2 ấy.”
“Anh, em biết là anh không muốn em suy sụp, nhưng...”
Anh kéo tôi lại, ngăn không cho viết tiếp rồi giành lấy tấm bảng.
“Anh đâu phải chỉ nghĩ cho em, mà cho cả anh nữa. Dù sao, cuối cùng cả 2 chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau, đúng không? Vậy thì biết trước làm gì cho thêm đau khổ. Anh không muốn sống trong sợ hãi, vậy nên hãy để mọi chuyện đến tự nhiên. Nếu anh ra đi trước, anh sẽ đợi em và ngược lại. Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Dù chỉ còn 1 ngày hay còn cả đời để sống, chúng ta hãy hứa với nhau sẽ sống thật tốt và vui vẻ, được không em?”
Tôi đồng ý với anh. Làm thế, tôi sẽ không còn phải ăng thẳng chờ đợi thông báo nữa, cũng không cần tính toán xem mình sẽ làm gì trong từng ấy thời gian còn lại. Minh nói đúng, có nhiều chuyện không nên biết lại tốt hơn...
Một tuần sau đó. Minh vẫn không có biểu hiện gì khác thường trong khi tóc tôi rụng ngày một nhiều, và mỗi lần nhặt tóc dưới gối, tôi đều trong thấy mẹ lặng lẽ khóc. Tôi lén viết 1 vài bức thư cho những người tôi thương yêu, bởi tôi biết ngày ấy đã đến rất gần rồi. Ngày mà tôi sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời, không còn được nhìn thấy mẹ, không còn được chăm sóc chậu hướng dương.. Và, không còn được gần bên anh. Tôi phải mất 3 ngày mới viết xong lá thư dành cho Minh. Không phải vì nó quá dài, mà vì mỗi lần tôi viết xong, nó đều bị nhòe hết chữ bởi nước mắt của tôi, nên tôi phải viết đi viết lại nhiều lần.
Ở lại một mình, chắc anh sẽ buồn lắm...
Minh cũng có 1 lá thư dành cho tôi. Chúng tôi giao ước rằng, chỉ có người ở lại mới được đọc bức thư. Bởi ai đi trước, người đó ích kỉ hơn... Và Minh đã không được đọc bức thư tôi đã phải viết tới lần thứ 9. Và hóa ra, anh mới là kẻ ích kỉ nhất trên đời. Vì anh đã bỏ tôi lại. Anh đã bỏ đi...
Tôi không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình, không tin vào cảm giác của mình nữa. Tại sao người ta lại lấy khăn trắng phủ kín Minh của tôi, tại sao người ta lại đẩy anh vào nhà xác? Chẳng phải... tôi mới là người chết trước sao???
Tôi run rẩy bám lấy bác sĩ trưởng khoa. Tôi cần phải biết rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rút cuộc là tôi đang mơ hay tỉnh. Dường như dáng vẻ hoảng loạn tột cùng của tôi làm vị bác sĩ già bối rối, và sau đó ông đưa tôi tới phòng làm việc của mình. Rất rất lâu sau (nếu như tôi còn có ý niệm về thời gian), ông mới thở dài và lên tiếng, cho tôi biết câu trả lời của những thắc mắc trong lòng...
Không thể như vậy được. Càng nghe, tôi lại càng thấy mình không thể tin. Ông ấy nói tôi sẽ không chết nếu tiếp tục điều trị. Tôi sẽ sống, không phải chỉ thêm vài ngày, vài năm mà là rất lâu nữa. Những biểu hiện của tôi không phải do bệnh ung thư, mà do tác dụng phụ của thuốc. Tôi đã hồi phục một cách đáng kinh ngạc. Còn Minh, căn bệnh cứ âm thầm hủy hoại anh từng ngày. Anh không bị rụng tóc nhưng ở tuần cuối trước khi ra đi, anh ho ra máu. Vậy mà anh giấu tôi. Anh đã biết trước tất cả, cả việc anh sẽ là người ra đi trước và tôi phải 1 mình sống đến hết đời mới được gặp lại anh. Đó là lí do anh không muốn cho tôi nghe thông báo từ bác sĩ. Tôi nhớ lại những lời anh nói hôm đó, và nhận ra mình đã quá ngốc để nhận ra những ẩn ý trong câu nói của anh. Anh độc ác, và ích kỉ hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi không thể tìm thấy lá thư của Minh dù đã lục tung mọi ngóc ngách trong căn phòng của anh. Chưa bao giờ tôi có cảm giác tuyệt vọng đến thế. Anh đã không giữ lời hứa. Anh đã không để lại gì cho tôi ngoài vết thương khoét sâu trong tim và những cơn ác mộng không có điểm dừng. Tôi căm ghét anh. Nói đúng hơn, tôi hận anh. Vì thế, tôi lén đổ hết chỗ thuốc mẹ mang lên phòng mỗi ngày, cũng không chịu đến bệnh viện khám lại. Mỗi ngày, tôi đều nghĩ trong lòng: “Minh, anh hãy đợi đó, em nhất định sẽ đuổi theo anh sớm thôi, và sẽ không để anh được yên bởi những gì anh đã gây ra!”
Cho đến 1 ngày, nỗi nhớ anh giày vò khiến tôi không chịu nổi thêm nữa. Tôi buộc lòng tìm đến cánh đồng, dù biết rằng mình sẽ lại khóc. Bước đến bên mỏm đá, tôi giật mình nhìn thấy một bông hướng dương. Một bông hướng dương giữa cả rừng bồ công anh trắng xóa. Linh cảm mách bảo tôi rằng, ở đây có dấu vết của Minh. Và tôi bắt đầu điên cuồng bới chỗ đất ấy lên. Bằng tay. Đến khi tay bắt đầu rớm máu và đau rát, tôi chạm vào một cái hộp sắt. Bên trong, là chiếc kèn harmonica của Minh. Và là thư tôi tìm kiếm hơn 1 tháng nay. Anh không lừa tôi. Cuối cùng, tôi vẫn có thể tin anh.
“Em yêu anh!” - tôi ngửa cổ lên trời, hét thật to. Ở trên đó... anh có nghe không?
“Chà, cuối cùng thì em cũng tìm thấy lá thư rồi. Chắc vất vả lắm nhỉ? Nhưng em phải nghĩ rằng mình hạnh phúc hơn anh đấy, anh có được đọc thư của em đâu nào. Du à, có lẽ em ghét anh lắm. Anh biết, lời xin lỗi sẽ chẳng bao giờ là đủ...
Anh chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể yêu ai đó và được ai đó yêu. Anh chưa từng nghĩ tình yêu lại làm cuộc sống con người trở nên ý nghĩa đến vậy. Anh cũng chưa từng biết đến cảm giác sợ mất một người hơn cả mạng sống của mình, cho đến lúc gặp em. Anh đã thích em ngay từ khi vừa nhìn thấy. Dù lúc đó em đang khóc thì trông em vẫn thật rực rỡ, như đóa hướng dương vậy... Anh đã tìm mọi cách để giúp em lấy lại cân bằng, và cũng đã yêu em trong từng ấy thời gian. Và anh sẽ tiếp tục yêu em, dù anh không thể nói ra điều đó...
Được gặp em, anh không còn gì để hối tiếc trong đời... Xin lỗi vì đã để em lại một mình, xin lỗi vì không thể cùng em đi đến cuối con đường... Em đã từng hứa dù chỉ còn 1 ngày hay cả đời để sống, vẫn sẽ sống tốt và vui vẻ, em nhớ không?
Ở trên này, anh sẽ dõi theo và chờ đợi em. Nhưng anh không muốn sớm gặp lại em đâu, vì thế hãy tiếp tục điều trị nhé. Nếu em biến thành cánh hoa bồ công anh quá nhanh thì anh sẽ ghen với Gió mất.
Vì anh, làm ơn hãy sống
Vì anh, đừng đi cùng Gió.
Vì anh...
Anh yêu em, yêu em nhiều hơn tất cả những gì em biết...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết