Thiên yêu Phương. Dĩ nhiên, đó là một sự thật không thể chối cãi. Nhưng lí do gì để Thiên có thể giữ vững tình yêu ấy mà bất chấp mọi thứ thế này, thì ngay cả bản thân anh cũng chẳng rõ...
Nhấp vội điếu thuốc trên tay, Thiên thở dài. Khuya. Quán X. vắng người hơn bao giờ hết. “Chậc, đã gần mười hai giờ đêm rồi còn gì!”- Thiên phì cười. Thiên chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có ngày phải ngồi café một mình “tự kỉ” suốt hơn 4 tiếng đồng hồ như thế này.
Nở một nụ cười mỉm chi đầy mê hoặc, Thiên rồ ga phóng đi. Đóa hoa
hồng nhẹ vương chút sương, chiếc nhẫn bạc lấp lánh vẫn còn ngủ yên trong
chiếc hộp màu nhung đen trang nhã ấy.
---
Bốn năm, ba tháng và mười tám ngày, đó là khoảng thời gian để Thiên
đến nước Pháp học tập, cũng là giới hạn để anh chữa vết thương sâu của
mối tình đầu. Ngày ấy, Thiên chúa ghét khi thấy những người xung quanh
mình viện cớ đi du học chỉ để chạy trốn cái thứ kì quặc mang tên “Tình
Yêu”. Thế nhưng, chỉ đến khi vừa đặt chân lên máy bay, Thiên mới ngỡ ra
rằng mình đã nằm trong số đông đó từ lúc nào. Ừ thì giấc mơ kiến trúc
sư vẫn còn âm ỉ trong anh, ừ thì anh cũng chẳng muốn để trái tim mình
đớn đau thêm giây phút nào nữa.
Và Phương, lặng lẽ đến bên anh như một liều thuốc cực kỳ tuyệt diệu.
Phương kém Thiên ba tuổi. Tức là bây giờ Thiên đã trở thành một
chàng trai 22 thì Phương mới vừa chập chững trở thành một người phụ nữ
“thực thụ”. Đã thế, Phương còn là một nàng Nhân Mã. Anh chững chạc, suy
nghĩ nhiều đến bao nhiêu thì Phương lại ngây thơ, bất cần đời đến bấy
nhiêu. Thế nhưng, đôi khi Thiên cũng chẳng thể biết những gì Phương đang
suy nghĩ đằng sau những nụ cười thân thiện đó. Người ta nói, tuổi tác
không phải là vấn đề, nhưng với Thiên, khoảng cách ấy lại khá lớn.
Thiên yêu Phương. Dĩ nhiên, đó là một sự thật không thể chối cãi.
Nhưng lí do gì để Thiên có thể giữ vững tình yêu ấy mà bất chấp mọi thứ
thế này, thì ngay cả bản thân anh cũng chẳng rõ.
---
-Anh sẽ yêu em mãi chứ?
-Anh sẽ yêu em trong bao lâu?
Thiên vẫn thường đáp lại: “Mãi mãi” để trả lời một cách “thuận
tiện” cho hai câu hỏi. Đối với những người con gái khác, chắc chắc Thiên
sẽ “buộc” phải nói nhiều và làm nhiều thứ hơn thế. Nhưng với Phương,
anh chẳng cần thiết phải nói gì nhiều. Phương đơn giản, không màu mè,
không hoa lá hẹ, không thích những lời sến súa mà người ta nói với mình
(mặc dù cô cũng “sến” không kém). Từ lúc quen Phương, Thiên đã làm biết
bao trò điên rồ mà chỉ có Phương mới nghĩ ra nổi: Cùng nhau đạp xe đến
quán kem vào trời mưa lạnh giá, cùng nhau “nhậu” thâu đêm ở các quán
vỉa hè ven đường Sài Gòn.
Chắc hẳn người ta sẽ không hình dung ra nổi cảnh một chàng trai đạo
mạo, cao to, thêm cặp kính cận màu đen thư sinh, tri thức lại đi cùng
với một nàng tuy phong cách ăn mặc đậm chất nữ tính nhưng lại ngổ ngáo,
trẻ con đến…đáng sợ đến như thế.
Ở bên Phương, Thiên luôn có cảm giác mình như trẻ lại. Anh yêu đời,
yêu người hơn. Có lẽ, những kí ức và vết thương của tình yêu đầu quá
đậm đặc, quá sâu sắc khiến anh “già” đi nhiều. Anh ít cười nói, ít chia
sẻ, ít tiếp xúc với mọi người. Anh chỉ chú tâm vào công việc và bản
thân. Thỉnh thoảng có những đêm anh đi làm về, bố mẹ có công tác gấp đột
xuất, chỉ có anh với ngôi nhà và màn mưa phủ dai dẳng. Những lúc ấy,
anh thấy lòng mình cô đơn, hiu quạnh đến kinh người. Anh ước gì có một
bờ vai để mình tựa vào, anh biết mình không thể yếu đuối, vì anh là chỗ
dựa, vì anh là điểm tựa của gia đình.
Có một tối nọ, khi Thiên sốt mê man trên giường, anh bỗng nhớ
đến…người yêu cũ. Thiên giật mình. Anh không hiểu vì sao mình lại suy
nghĩ kì quặc đến như thế. Người phụ nữ đó, đã cứa vào lòng anh biết bao
nhiêu lần, đã để trái tim anh khô cằn và xước xót hơn cả, vậy còn lí do
gì để anh nghĩ đến cô ta nữa. Anh phì cười, càng chìm sâu vào giấc ngủ,
anh lại càng cảm thấy đê mê hơn. Phương đang hiện ra trước mặt anh, càng
ngày càng gần. Anh cứ ngỡ chỉ là giấc mơ, vì thời điểm đó Phương bận đi
công tác ở Anh theo lịch của công ty mà cô làm thêm, cô chẳng thể nào ở
gần bên anh được.
Vậy mà, bàn tay đó, mùi hương đó, cứ quấn theo anh mãi không thôi.
Chỉ đến khi nửa đêm giật mình tỉnh dậy, thấy Phương ngoan ngoãn gục đầu
trên cánh tay mình từ lúc nào, anh mới vỡ lẽ.
Mắt Thiên bỗng chốc cay cay. Anh không phải là mẫu đàn ông quá đa
cảm, dễ xúc động trước mọi thứ. Nhưng với Phương, cảm giác ấy lại thường
xuyên xảy ra. Một chuyến bay gấp từ Anh về Việt Nam chỉ vì biết tin anh
bị sốt, Phương thật quá can đảm (hay ngốc nghếch) khi làm điều đó. Nếu
là Thiên, có lẽ anh biết mình không đủ “nội lực” để làm được. Anh hoang
mang không biết liệu mình có hoàn toàn tin vào tinh yêu, tin vào những
gì trái tim mình mach bảo. Có lẽ vì thế mà anh luôn cảm thấy lo sợ, anh
sợ mình cho đi quá nhiều, để rồi phải trốn chạy trong cái cảm giác tiêu
điều tuyệt vọng vì những gì mà anh đã hiến tặng trong quá khứ.
Đêm ấy, Thiên thức trắng.
---
Tháng 12. Chính xác hơn là vào đầu tháng 12, là sinh nhật Phương.
Thiên loay hoay với “công tác” chuẩn bị sinh nhật Phương. Kể cũng
lạ, Thiên chẳng hề nhớ nổi sinh nhật mình là ngày nào, trong khi lại răm
rắp chạy đi mua quà cho người yêu. Thiên biết, điểm yếu của mình chính
là quá phụ thuộc vào tình cảm. Với một chàng trai bình thường, sự nghiệp
của anh ta chẳng khác gì là tất cả, các cô gái cũng chỉ là một chất xúc
tác giúp họ tiếp tục chiến đấu với cái “tất cả” ấy vào ngày hôm sau mà
thôi. Thiên lại khác. Dù người đời có bĩu môi, dù bạn bè có chê anh khờ
vì quá “lụy tình” đến lạ, miễn là Phương vẫn yêu anh và ở bên cạnh anh,
anh chịu tất.
Anh cần tình yêu, và cần rất nhiều.
Lúi cúi xách một đống đồ từ siêu thị về nhà, Thiên thở phào mệt
nhọc. Anh đã xin nghỉ phép một ngày từ sếp, nên chắc chắn chẳng điều gì
có thể khiến anh stress mệt mỏi hay phiền hà. Thiên xắt ớt, rắc một tí
hành lá, tráng món bánh kem hương socola mà Phương thích, anh bận bịu
hơn bao giờ hết. “À, món này Phương thích nhất, món kia chắc là Phương
cũng thích…”- Thiên nhủ thầm, đầu óc đau như búa bổ.
Bảy giờ kém mười lăm phút.
Có tiếng mở cửa.
“Chắc Phương sẽ bất ngờ lắm đây vì mình đã đến nhà cô ấy mà không báo trước!”. Thiên mỉm cười.
Trước mặt Thiên, Phương đang nhìn anh, mắt rưng rưng. Niềm hạnh phúc hiện rõ trên đôi mắt anh.
-Anh…đang làm gì thế…Phương tiến lại gần bàn, ánh mắt cô đã ngạc nhiên nay lại càng ngạc nhiên hơn.
-Anh…chúc mừng sinh nhật em…Thiên ngập ngừng…
-Sinh nhật em à…Phương tròn xoe mắt…đây là món gì thế? Phương nhẹ nhàng chỉ tay vào món phía gần phía đầu bàn.
-Chẳng phải là món spaghetti sao…Món em thích nhất đấy…
-Cái gì? Mắt Phương bắt đầu nhăn nhó…Đó là món em ghét nhất, cực kì
ghét …Còn dó là…Phương nhìn vào chiếc bánh sinh nhật to lớn ở chính
giữa bàn.
-Còn bánh kem sôcola…
-Em chỉ thích ăn vị vani, socola thật đắng và ngán…
-…
-Này, với lại hôm nay không phải sinh nhật em, mà là ngày mai…
-Anh có còn quan tâm đến em nữa không vậy? Ngay cả ngày sinh nhật
em, anh cũng không nhớ chính xác. Món em thích ăn nhất lại là món em
ghét nhất, em chỉ ưng vani thôi. Em ghét tât cả, ghét cả anh, em cứ nghĩ
là hai chúng ta sẽ có một bữa tối thật vui, nhưng hóa ra đó là tất cả
những gì mà anh có thể làm à…
Phương giận dữ bỏ đi. Cô bỗng chốc đóng sầm cửa lại.
Thiên nhìn đống đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt từ lúc nào, lòng anh
lạnh lẽo như băng. Thì ra, Thiên vẫn chưa thể quên được mối tình đầu.
Anh nhớ như in, ngày hôm này, với cái thói quen ăn uống ấy, cách bài trí
ấy, chỉ có người con gái… cách đây bốn năm ấy mới thích tha thiết đến
vậy. Thế nhưng chẳng lẽ cái tình cảm mà anh dành cho Phương cũng chỉ vì
cô ấy có nét giống người cũ thôi sao? Thiên không tin, và cũng chẳng
muốn tin rằng đây là hiện thực. Anh ngồi phịch xuống chiếc salon màu nâu
trong nhà Phương, lòng bải hoải lạ thường…
---
Thiên đã nhắn hơn 100 tin nhắn và 50 cuộc gọi, nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là một sự im lặng đáng sợ.
Một ngày trôi qua, chẳng có hồi âm gì.
Một tuần trôi qua, đầu óc anh chỉ toàn tràn ngập email công việc và những thứ vơ vẩn linh tinh khác.
Một tháng trôi qua, chiếc điện thoại của anh trở thành một trong những thứ đồ vật vô dụng và đáng bỏ đi nhất lúc này.
Thiên đến pub. Đó có thể tạm gọi là một trong những điều điên rồ
nhất mà anh từng làm. Anh ghét pub từ xưa. Đối với anh, đó là một nơi vô
nghĩa, chỉ để uống rượu và phí phạm thời gian cũng như tiền bạc một
cách xa xỉ. Thế nhưng, hôm nay, vô tình anh lại đến. Anh để tiềm thức
mình đi lạc, để trái tim hòa nhập vào một không gian mới mẻ hoàn toàn.
Thời gian trôi qua, Thiên đến pub ngày càng nhiều hơn. Anh cứ nghĩ
mình nghiện rượu, nghiện như là một công cụ “xả” nỗi buồn có hiệu quả.
Nhưng không, anh chỉ thấy lòng mình đau thêm hơn bao giờ hết, anh chỉ
thấy hình bóng Phương chập chờn quanh đôi mắt, anh chỉ muốn bàn tay ấm
áp ấy vờn quanh khuôn mặt…Anh biết, mình đã sai lầm khi để mất Phương.
Thế nhưng, anh lấy tư cách gì mà để níu kéo, để gọi tên Phương quay lại
với anh. Là anh sai, anh biết rõ điều đó. Anh là một thằng tồi, trên cả
những thằng tồi…
Thiên lại thức trắng.
Như một thói quen.
---
Hơn hai tháng nay, Thiên chỉ biết để bản thân mình chìm ngập trong
công việc và công việc. Những dự án bộn bề khiến anh lại càng thêm
stress. Thỉnh thoảng liếc nhìn sang chiếc điện thoại bị bỏ bê, anh bỗng
thấy đau nhói. Phương ít khi giận anh lâu đến vậy, chính xác là chưa bao
giờ. Một nàng Nhân Mã như Phương, ít khi lo buồn, ít khi hờn dỗi, ít
khi tính toán, chẳng lẽ Phương lại gặp chuyện gì không may sao? “Không
được không được!”- Thiên luôn cố lắc đầu ra khỏi suy nghĩ đó. Cơn buồn
ngủ buổi trưa chuẩn bị lôi kéo anh vào tâm thế.
“Bíp”.
Đôi mắt Thiên bỗng chốc như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Những
dòng chữ đập vào mắt anh mặt mẽ đến kì lạ như thể anh không tin vào mắt
mình: “Chiều nay gặp nhau lúc 8h, tại quán X”.
----
Thiên mỉm cười. Đường phố Sài Gòn về đêm thật nhẹ nhàng.
Bốn tiếng để đợi Phương, anh chẳng hề trách cứ hay tiếc nuối. Có
lẽ, Phương đã quá hận anh, chỉ muốn đùa cợt với anh thêm lần cuối để
chấm dứt cái tình yêu mê muội của anh mà thôi. Anh biết, cái lỗi của anh
to lớn gấp vạn sự “trả thù” kiểu “trẻ con” vừa nãy mà Phương gây ra.
Đáng lẽ ra, anh càng phải bị “phạt” nhiều hơn thế. “Nhưng chẳng may,
Phương có chuyện gấp, không đến được thì làm thế nào, mình đâu thể để cô
ấy một mình như thế”. Những dòng suy nghĩ cứ khẽ khàng vang lên trong
đầu Thiên.
Thiên lại xoay ngược xe, trở về đến quán X.
Trước mặt Thiên, một cô gái mặc chiếc đầm chữ A màu trắng đang mân
mê chiếc nhẫn màu bạc lấp lánh trong tay. Này là đôi mắt buồn quen
thuộc, này là sống mũi cao đẹp đẽ, này là đôi môi đỏ hồng của nàng khiến
trái tim Thiên đập rộn ràng hơn bao giờ hết:
-Anh đến rồi à? Thấy em hôm nay thế nào? Đẹp chứ… Phương nở nụ cười tươi rói trên môi.
-Em…đến đây từ lúc nào vậy…Thiên lắp bắp.
-Đến từ lúc 0h1 phút. Sinh nhật vui vẻ nhé…
Phương ôm chầm lấy anh... Một nụ hôn ngọt ngào bỗng chốc xóa tan đi tất cả…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết