Đừng gọi tên nhau bằng những định danh, đừng mặc định rằng, phải thế này, thế nọ. Em đã quen với suy nghĩ rằng, mình có một người yêu và anh ấy đang ở rất xa. Xa đến nỗi, có những lúc nhớ nhưng em không thể gọi.
Vì anh chưa từng nói yêu em...
Nên, em sẽ không thể buồn vì những lúc anh không ở bên, vì những
cuộc hẹn bị hủy bất thình lình với lý do duy nhất: “Anh bận”, vì những
khoảng lặng của anh mà em không thể xen vào. Anh có công việc, có khách
hàng, có bè bạn và em cũng thế. Phải vậy không, mà chúng ta phải tôn
trọng những khoảng trời riêng của nhau?
Vì chúng ta còn chưa từng là bạn...
Nên, em sẽ không thể cùng anh chia sẻ về những ước mơ em đang vươn
tới, cùng vẽ lên những nguyện ước tốt lành và tươi sáng khi năm mới vừa
sang. Năm mới, em đang cố gắng cho điều gì nhỉ: làm việc thật tốt này,
học thêm một ngoại ngữ nữa này, và phấn đấu để trở thành một cô luật sư
giỏi giang trong thời gian gần nhất. Hẳn vậy rồi...
Và em, cũng chẳng ở đâu giữa những tất bật của anh trong năm nay.
Em không có quyền được biết những dự định của anh. Không được biết đâu,
vì anh chưa bao giờ và cũng không hề muốn cho em biết. Em có lúc cứ như
một con bé ngốc nghếch, khi ngồi tỉ tê hỏi anh, anh ơi, sinh nhật anh
thì anh sẽ làm gì? Để rồi, câu trả lời chỉ là: anh ghét sinh nhật lắm.
Ghét tiệc tùng và đông đúc. Vì vậy, anh sẽ ngủ vùi trong ngày sinh nhật.
Thế còn em, em ở đâu?
Vì anh và em có một thỏa thuận ngầm...
Nên, em sẽ không phá vỡ nó đâu. Lời hứa dù chẳng có ai chứng kiến,
thì cũng phải giữ lấy nó chứ, phải không anh? Rằng, chúng ta chỉ ở bên
cạnh nhau như thế thôi anh nhé. Đừng gọi tên nhau bằng những định danh,
đừng mặc định rằng, phải thế này, thế nọ. Em đã quen với suy nghĩ rằng,
mình có một người yêu và anh ấy đang ở rất xa. Xa đến nỗi, có những lúc
nhớ nhưng em không thể gọi.
Có những lúc thấy trái tim bị giày vò mà không thể nói ra. Nhưng
cũng có những lúc, mà điều này lại thấy em vui hơn và được an ủi rất
nhiều, là khi em thấy anh gần lại. Là những tin nhắn rất khuya, sau
những sự kiện muộn màng của em, là tiếng nói anh vọng lên giữa đám đông
ồn ã ở một nơi nào đấy qua điện thoại, là câu “ừ” khi em bắt anh nói
rằng anh đang nhớ...
Anh cứ yên tâm đi nhé, là người tôn trọng lời hứa, nên em sẽ làm đúng như thỏa thuận ngầm giữa chúng ta.
Vì đã có lúc em coi anh là cái "thùng rác" của riêng em...
Nên em chưa từng lo anh sẽ thuộc về ai đó. Có ai lại đi lấy mất một
cái recycle bin của em bao giờ? Anh luôn luôn ở một nơi nào đó, dành
cho em, những lúc thấy mình đầy. Em yên tâm rằng dù em có đi đâu, làm gì
thì chỉ cần “úm ba la” như một đứa trẻ con, thì anh sẽ hiện ra. Dẫu
chẳng làm gì đâu, chỉ là, để giữ giùm em những nguồn cơn của cuộc sống
vốn dĩ quá phức tạp này.
Thế mà có người đã lấy đi cái "thùng rác" của em. Giây phút đó, em lặng người, định khóc.
Thì ra, cuối cùng, anh cũng vẫn phải thuộc về một ai đó.
Vì có những lúc, tại anh, em thấy mình chênh vênh...
Không biết anh cảm thấy thế nào khi cứ mãi nhung nhớ một người
chẳng bao giờ thuộc về mình và thế giới của mình? Còn em, sự nhung nhớ
ấy làm em đầy ứ. Em không chịu được đâu, anh ạ. Cảm giác rằng, tất cả
còn gần nhưng đã thật xa xôi. Khi đi qua một sân bóng, em nhớ anh rất
hay tụ tập đá bóng vào mỗi chiều thứ tư. Khi đi qua một ngôi nhà đẹp, em
nhớ anh rất say sưa với công việc thiết kế của mình. Khi ngang qua cái
quán lần đầu tiên mình gặp mặt, em nhớ rằng, hôm đó, chúng ta ăn những
món gì. Cả những buổi tối về muộn, rã rời vì công việc và bài vở thêm
thắt ngoài giờ, em mới chợt xót xa, em không còn một cái recycle bin để
trút vào đó những vui buồn của một ngày dài nữa.
Sẽ mệt mỏi vô cùng nếu đi một con đường dài anh ạ. Nhưng còn mệt
mỏi hơn nhiều, nếu mang theo một trái tim rỗng không trên con đường đó.
Đã có lúc em tự hỏi mình rằng, sao cứ phải tự lừa dối mình mãi thế, nếu
sự thật là em không bao giờ đuổi kịp anh?
Vì giữa chúng ta chỉ là trò chơi đuổi bắt...
Nên anh ơi, em sẽ đi đường khác nhé. Em đã mệt với cuộc đuổi bắt
này rồi. Em sẽ sống vì em, nỗ lực vì tương lai của em và một ai đó sẽ
đến thay thế cho hình bóng của anh. Sẽ không phải là những ngày tháng
làm việc và học tập điên cuồng chỉ với mục tiêu duy nhất là lấp đầy
khoảng trống mà anh để lại nữa.
Em đi đường khác nhé, được không anh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết