Tôi tập yêu cuộc sống lại từ đầu, theo một cách mới,
yêu theo một lối cũ như trước cùng với những điều dần quen trong hiện
tại. Khi tôi nhận ra những thói quen tốt đẹp đang dần rời xa mình, tôi
hoảng hốt…
Ai quên và bỏ lại một mùa hoa
Em lặng lẽ nhặt nắng về vụn gãy
Mắt xa lắm - nỗi vui không chạm thấy
Bỏ lại mùa - bỏ lại nụ cười em....
Tập lại một thói quen cũ không phải là một điều khó khăn.
Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu
tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu xám. Bầu không khí
theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng
đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp!
Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những
nghĩ suy, những ngày đi làm về trên con đường lạnh buốt sương sớm, nhìn
thấy sự hoạt động cuả một ngày mới... Cảm thấy mình hạnh phúc!
Tôi yêu góc quán tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn,
chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.
Tôi yêu bờ biển của tôi. Thật lạ! Tình yêu ấy ngày một dầy thêm. Có
lẽ biển đã cất giữ quá nhiều những kỷ niệm và những ưu tư của tôi. Những
mối dây tình cảm của tôi đều hướng về biển ký ức lẫn hiện tại về gia
đình, những mối tình, công việc, những lần cô đơn, bạn bè…
Làm sao tôi diễn tả cho hết cảm xúc của mình mỗi lần ngồi ngắm biển
hay những lần tôi thả bộ trên dãi cát dài vô tận, kể cả cái cảm giác
ngồi thật cao trên núi, ở cái ghế đá quen thuộc nhìn bao quát xuống biển
rộng mênh mông... Làm sao mà tôi biết tôi lại yêu biển nhiều đến thế…
Ôi, nhớ!
Tôi yêu cả những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã.
Những lần tôi tuyệt vọng bế tắc, những lần tôi cảm nhận sự tủi thân đến
dần quen với sự cô đơn. Tôi thấy mình còn bé nhỏ và yếu ớt lắm.
Tôi yêu những lúc ngồi tán dóc với con bạn thân ngoài Hồ con Rùa ngày
ấy sao thật vui. Và cũng là ngày xuất phát những nỗi đau trong tâm hồn
yêu thương của hai đứa.
Yêu cả những lần em khờ khạo với trái tim - vô tư quá đỗi cho điều gì
không lấp lánh, chỉ muốn ghép lại những vụn vỡ để không mất đi nốt cái
dư của từng vụn vỡ đó.
Có lẽ nào phải suy nghĩ lại những gì mình chưa kịp làm ngay cả giấc
mơ cũng thành có lỗi. Bức tranh nỗi buồn luôn thiếu nét bình yên. Em
chẳng muốn quan tâm!
Ảnh minh họa
Tôi yêu cách tôi đang tập quên! Có lẽ tôi đã quên, quên những vương
vấn không thuộc về mình nữa, tôi chợt bao dung hơn khi bước chân của ai
đó dừng trước mặt mình, vì gió cũng đã đổi hướng từ lâu rồi, màn đêm của
nỗi buồn thì mãi âm ỉ trong tôi...
Tôi yêu những buổi trưa nổi hứng của nhóm bạn thân, tụ tập bày vẽ nấu
nướng, ca hát, quậy phá... Ngày ấy sao vui thế, dẫu trong lòng tôi lúc
đó không mấy bình yên, nhưng tôi thấy vui đến lạ thường...
Yêu cả những trưa hè dù là thời gian ít ỏi dành cho mình, vùng vẫy
dưới hồ nước mát, tụ tập cafe, xem phim, chơi bowling, ngồi tán dóc
ngoài nhà thờ Đức Bà, đi làm điệu, ăn uống, kể cả những buổi đi chơi
thâu đêm hiếm có với mấy đứa bạn...
Tôi tập yêu lại công việc của mình vào đầu hè, và cảm thấy yêu hơn
những buổi tối lượn lờ cùng người ấy, tôi không thể tham lam chọn đc cả 2
thứ mình muốn... Thoáng buồn! Một chút thôi...
Không bao giờ kể được hết những điều mà mình yêu, vì cuộc sống có quá
nhiều thứ khiến mình phải lưu tâm và lưu luyến. Tôi tin rằng sẽ có
nhiều hơn những điều tốt đẹp sẽ đến với tôi, để tôi yêu hơn với cả niềm
tin ít ỏi của chính mình....
Tôi nhé, tập yêu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết