Trời chẳng có trăng, cũng không một vì sao, chỉ nhiều gió thổi mây về cuối chân trời xa tít. Nó thích một mình. Gió xào xạc. Nó hất tung mái tóc. “Chuyện tình tôi giống như bao người, giờ xa tít giữa ngàn khơi, mà xanh thắm những cơn mưa lòng tôi…”. Nó nhìn chiếc điên thoại đang sáng màn hình, một hồi chuông, hai hồi chuông…sáng rồi lại tắt. Nó nhìn vào khoảng không, đôi mắt đăm đăm mở to nhắm lại. Khẽ lăn trên má, một giọt nước mắt như hạt sương đêm lạnh. Nó thấy chênh vênh.
Buổi sáng, chạy từ giảng đường A sang giảng đường E, học liền tù tì 5 tiết Kinh tế đối ngoại, nó tưởng như không còn hơi sức. Buổi chiều, tất bật ở quán café. 5h45’, nó lên xe phóng vù đến sân tập võ.
Hôm nay đối kháng. Trước mặt nó là Quân.
“Nào, bạn thủ cao lên”
“Tấn công liên tục…phải…đấm…và đá…rồi, cả hai chân…”
“Huỵch” Nó ngã ngửa ra sân.
“Huỵch” Nó lại ngã.
Hey. Một nắm đấm ngay trước mặt. Nó trơ mắt nhìn. Nắm đấm gần ngay sống mũi, từ từ rời khỏi mặt nó. “Bạn nghỉ đi, hôm nay bạn không tập trung”.
Nó đi về cuối sân, lặng nhìn.
Gió to hất cát và cả những hòn sỏi nhỏ bay tứ tung. Bụi bay vào mắt cay xè. Mây giông kéo đến làm trời đất tối sầm. Lộp bộp vài hạt mưa, gió mưa đua nhau trút xuống, quật tơi tả lên người, lên mặt. Mưa, đâu phải là axít mà khiến nó thấy xót, thấy đau. Nó nhớ, mưa càng ào ạt, người nó càng dầm trong nước mưa, nó càng thấy nhớ. Nước lạnh buốt chảy tràn trên khuôn mặt, nước và gió táp vào mặt… Bao ý nghĩ chắp nối ùa về trong trí nghĩ. Vô định. Lung tung.
Tháng năm, một chiều mưa rào đầu hạ… Quán café thoáng đãng và dễ chịu hơn bởi cơn mưa mang theo hơi mát. Hết giờ làm, nó không mang theo áo mưa nên đành ngồi lại, ngắm mưa vậy, và nhấm nháp ly sinh tố chanh mát hơn cả cơn mưa ngoài kia. Nó không cố tình đâu, nhưng họ ngồi ngay bàn bên cạnh. Nó nghe thấy hết.
- Mình chia tay nhau đi! Em mệt mỏi
- Chứ không phải vì em hết yêu anh?
- Chúng mình không thể tiếp tục nữa đâu. Em xin lỗi.
Cô gái đứng dậy và quay bước thật nhanh. Một người con gái đẹp. Nó kịp liếc nhìn. Quái thật, anh ta không thèm đuổi theo cô gái. Anh ta còn ngồi lại rất lâu. Ly đen đá không vơi. Mưa tạnh. Trời tối hẳn. Nó chào anh chủ ra về. Qua bên cạnh, nó đá khập một cái vào chân bàn, ly đen đá sánh ra. Anh ta nhìn nó. Nó cười như không. Con trai gì mà…
Tháng bảy nhiều hơn những cơn mưa bất chợt, chiều chiều, anh ta lại ngồi một mình ở góc đó của quán café. Hôm nay, có lúc nó nhìn anh ta chằm chặp. Lông mày nhíu lại như con sâu róm. Giờ nó mới để ý, đôi mắt anh ta đen và có vẻ trầm tư kinh khủng. Tóm lại là có vẻ đẹp. Sắp 6h chiều, nó vội vã thay võ phục, bai bai anh chủ rồi chạy ra khỏi quán. Trời mát dịu, nó lắc lư mái tóc cột cao. Có một người nhìn theo nó.
Chiều muộn, nó lại chạy vội ra về.
- Em tập võ gì vậy?
Nó ngoái lại, thì ra là anh ta. “Anh nhìn mà không biết sao, Vovinam, không biết thì lên Google mà search!” Nó chẳng kịp đá xoáy anh ta thêm câu nào vì đang vội đến sân tập võ.
Nó nằm lười trên sân tập, người mướt mát mồ hôi, mấy đòn chân làm người nó đau ê ẩm. Ngửa cô ra sau, nó thấy dáng người nào đó quen quen. Đôi mắt đèm đẹp dưới ánh đèn loang loáng. Nó giật mình đứng dậy. Anh ta không thèm lên Google mà đến tận sân Vovinam cơ đấy.
Mùa đông mà cũng có những cơn mưa rào đột ngột, dai dẳng và lạnh lẽo. Võ phục bắt đầu ẩm nước mưa, nó bật ô, với túi xách đi về, cả lớp cùng về rất vội, vì mưa đông lạnh, buốt và đường rất bẩn. Nó thoáng giật mình. Có người đợi nó. Áo mưa che kín chỉ để lộ khuôn mặt. Ai dà, đôi mắt trầm tư kinh khủng, dưới cơn mưa lại thấy sáng và trong trong lạ. Nó cúi mặt, cười cười.
Một vài và nhiều cơn mưa hơn nữa. Có người đợi nó. Có người cùng nó đi ăn. Có người mua urgo cho nó. Có người đi cùng nó dưới những giọt nước mắt lạnh của trời.
Chiều hè đó, nắng gắt, mặt trời không chịu tắt bóng, khiến nó mong những hạt mưa. Nó nghỉ tập để lượn lờ hồ Gươm với Cát và Sóng, hai nhỏ bạn đáng yêu, xì tai kute. Dưới gốc cây lộc vừng, họ ngồi sát nhau, tay trong tay tha thiết, nụ hôn chạm má như nụ hồng tươi. Người con gái đẹp và người hay đợi nó. Nó lặng nhìn. Bước chân rụt lại, nó quay mặt đi và bắt đầu chạy, chạy như trên đường không có ai.
Hẹn gặp ở quán café, cái bàn chiều mưa ấy. “Bốp”- cái tát như giáng vào mặt. Có người đã nhận của nó một cái tát. Chỉ một cái tát! Rồi nó thản nhiên ra về. “Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi”.
Nó không hề khóc, cho đến khi mưa bắt đầu tí tách rơi. Nước mắt và nước mưa hòa lẫn, tràn trên khuôn mặt. Nó chợt nhớ “ Chứ không phải vì em hết yêu anh.” Thì ra họ chưa bao giờ kết thúc và nó-chỉ là một thứ trò đùa. Anh ta không đuổi theo cô gái ấy, vì sẽ chẳng bao giờ họ sợ lạc mất nhau. Còn anh ta để nó đi như thế, vì đơn giản, không cần giữ những thứ không cần. Và có lẽ, anh ta sợ không chỉ là một cái tát mà là nhiều hơn thế…
Tự nhiên mưa ngớt, nó cũng đã ướt sũng cả người. Lên xe phóng về nhà, nó ngủ một giấc say và sâu, có lẽ vì mệt mỏi.
Sáng sớm tỉnh giấc, nó thấy trong người khoan khoái, dễ chịu lạ kỳ. Nó thay váy trắng tay bồng, trang điểm nhẹ nhàng tựa bông hoa hồng phấn. Những tiếng ồ lên, có vẻ ngạc nhiên, ngưỡng mộ khi nó bước vào cửa quán. Anh chủ cũng lặng thinh vì thật sự nó rất xinh. Nó cột tóc cao để lộ chiếc cổ ngọc và bờ vai thon thả. Ai bảo nó không biết dịu dàng. Nó chọn bàn ngay chính giữa, sinh tố chanh tươi, nhìn sang chiếc bàn ở góc. Cũng chỉ là một chút đểu của một thằng đàn ông. Trên đời này thiếu gì trò như vậy. Cũng tại nó còn non và xanh quá đấy thôi, thích ngọt thì người ta dễ dụ bằng đường. Nó lại cười cười. Học cách thản nhiên là như thế đấy.
Bài hát của Năm dòng kẻ, anh chủ hôm nay có vẻ như cũng khát mưa!
“Em cỏ khát anh mưa rào đầu hạ
Cỏ uống mưa run rẩy cỏ đang thì
Mưa rào đến rồi đi ngơ ngác em sợ
Em cỏ khát anh mưa rào nơi nào
Ngày nắng cháy em chợt chợt thấy mưa
Em chờ mãi cỏ xanh ngơ ngác ngơ ngác
Hỏi gió gió bay, hỏi lá lá rơi
Hỏi theo làn mây bay bay lửng lơ về phía chân trời vời vợi
Cỏ khát khát tiếng mưa rơi
Người khát khát lẽ sống khát tiếng yêu thôi
Tình yêu tình yêu như cỏ khát như cỏ khát
Cỏ khát mưa”
Cỏ khát mưa. Con người cũng khát mưa. Nó cũng khát mưa. Nhưng không khát tiếng yêu giả dối”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết