Em không biết phải bắt đầu từ đâu tình yêu ạ. Mọi chuyện cứ như thể là một trò đùa và em đang lạc lõng giữa vòng cung ấy.
Tình yêu đến với em ngọt ngào khi em bước chân vào ngưỡng cửa đại học. Một tình yêu thuần khiết, giản đơn và ngập tràn hạnh phúc. Người ta bảo tuổi của em, cả cuộc đời luôn lao đi kiếm tìm tình yêu đích thực của mình. Nhưng khi em đến với anh, em ở gần bên anh, em thực sự nghĩ rằng em đã có thể dừng lại, em đã tìm ra một nửa đích thực của đời mình. Em hạnh phúc lắm chứ. Hạnh phúc vô vàn. Càng hạnh phúc thì em lại càng thấy đau nhiều. Vì em không thể lấy anh vì anh là họ hàng của em. Và cũng vì thế mà càng những lúc mình hạnh phúc, em lại càng khổ đau. Càng những lúc anh nói về chuyện tương lai, anh muốn mình tiến xa hơn nữa, em lại ngập ngừng. Đúng là trò đùa của số phận, biết làm sao bây giờ hả anh? Có lúc, em cứ nghĩ giản đơn rằng cứ chạy đến một nơi thật xa, cứ yêu, cứ cưới, cứ mang một đứa cháu xinh xắn về, rồi thời gian sẽ xoa dịu tất cả. Nhưng , chưa bao giờ cuộc sống này là giản đơn như em tưởng tượng. Và một người con gái luôn hướng về gia đình như em, thực sự không dám làm như vậy. Em sợ làm tổn thương gia đình em và dĩ nhiên em cũng sợ làm tổn thương gia đình anh bởi xét cho cùng gia đình anh và gia đình em là một. Chúng ta không thể nào phủ nhận được điều đó. Anh nói rằng anh sẽ hỏi bố mẹ anh về chuyện của chúng mình. Rồi anh sẽ hỏi bố mẹ em. Anh nghĩ thực sự có thể làm như vậy được ư? Nếu mọi người không biết, em vẫn có thể ở bên anh trong im lặng, trong xa cách, vẫn hạnh phúc cảm nhận được tình yêu của anh. Còn nếu như sự việc vỡ lở... Anh biết nhà mình rồi đấy, không đánh mắng, không chửi rủa, chỉ nhẹ nhàng và bền bỉ khuyên răn. Đó mới chính là điều làm em khổ tâm và dằn vặt. Nhưng em không muốn mất anh, thực sự không bao giờ muốn như vậy. Khi em đề nghị chúng mình cắt đứt liên lạc trong 6 tháng. Em muốn chúng mình có thời gian để suy nghĩ thật kỹ rằng mình có đủ can đảm để vượt qua những trở ngại sẽ gặp phải khi đến với nhau không? Em muốn có một khoảng thời gian chờ đợi thực sự để mai này khi có được nhau, em hiểu rằng mình xứng đáng có được điều đó. Lúc đó sẽ không ai đủ tư cách để có thể nói với em rằng tình yêu của em chỉ là sự bồng bột ngây dại của tuổi trẻ. Đó là tất cả những điều em muốn. Nhưng anh đã phá vỡ lời hứa. Một buổi tối anh say, anh nhắn tin và nói với em rằng anh rất nhớ em. Và em, dù không có một giọt rượu nào nhưng cũng không thể ngăn con tim yếu mềm của em nức nở và nói rằng em cũng rất nhớ anh. Có lúc, chúng mình nói rằng anh sẽ chờ đến lúc em 30 tuổi, ế nhăn ra, lúc đấy chả ai thèm lấy nữa, sẽ chỉ có mình anh muốn lấy em thôi". Nghe buồn cười nhưng lại có vẻ là khả quan và an toàn nhất đấy. Chỉ có điều, anh có đủ kiên nhẫn để chờ em đến lúc đấy không mà thôi. Tại sao em lại hỏi như vậy à? Bởi vì khi em hỏi anh, 6 năm nữa (em mới có 24 tuổi thôi, chưa là bà già 30 đâu) dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nếu em vẫn muốn lấy anh, anh có đồng ý cưới em không? Em yêu cầu anh chỉ trả lời "có" hoặc "không" nhưng anh lại bảo rằng "có nếu lúc đấy anh chưa bị ràng buộc". Anh thân yêu, em hiểu rằng đó là một câu trả lời hoàn toàn chính xác nhưng đối với một người con gái đang băn khoăn và suy tính như em, câu trả lời này không thể xoa dịu em. Dù sao em vẫn là con gái, em vẫn yêu bằng tai anh ạ! Em từng nói với anh rằng "em luôn linh tính em và anh sẽ còn phải vượt qua nhiều thử thách. Nhưng em cũng có một niềm tin rằng, dù có yêu ai, lấy ai đi chăng nữa, cuối cùng em cũng sẽ tìm về bên anh. Em không hiểu vì sao em lại có cái suy nghĩ quái gở đấy. Em chỉ biết rằng có một điều gì đấy rất mãnh liệt, thôi thúc em tin tưởng vào điều đó. Như một định mệnh của cuộc sống, định mệnh em yêu anh... Chỉ có điều, lúc đó anh không còn chấp nhận em nữa hoặc sẽ có một điều gì đó ngăn cản anh không chấp nhận em nữa. Một tình yêu, một gia đình mới chẳng hạn. Nhưng đó là chuyện tương lai, còn bây giờ, em muốn thiết lập lại lời hứa một lần nữa dù là không hay lắm nhưng em mong như thế có thể khiến em bình tâm hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết