Viết lên những dòng tâm sự của mình mà khóe mắt tôi cay và đầy nước, tôi xót xa cho chính mình và cho những người có hoàn cảnh như tôi.
Tự bao giờ khi nói đến tình yêu thì mọi người đều ngầm hiểu đó là tình cảm giữa hai người khác phái, mấy ai có thể mảy may nghĩ cũng có thể đó là tình cảm giữa hai người con trai không nhỉ! Và cũng mấy ai có thể chấp nhận tình cảm như thế.
Tôi sinh ra và lớn lên trên dải đất miền trung – mảnh đất nhỏ hẹp nhưng phải gánh nặng hai đầu đất nước, cuộc sống êm đềm trôi qua và tuổi thơ tôi cũng đã gấp lại với những kỉ niệm đẹp, nhường bước cho hành trình mới. Như bao bạn bè cùng trang lứa, tôi ấp ủ cho mình niềm tin, niềm hi vọng và hoài bão cho cuộc sống tương lai, sau 12 năm học tập thì tôi thi đỗ vào trường đại học luật Thành phố Hồ Chí Minh và hiện tại thì tôi cũng sắp tốt nghiệp ra trường.
Trong cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày tôi thường không mấy quan tâm tới chuyện tình cảm nam nữ khi mà trong tôi chưa bao giờ biết rung động trước một người con gái, trái tim chẳng hề thổn thức, bởi lẽ tôi hiểu con tim tôi muốn gì. Những đứa bạn cùng trang lứa với tôi giờ đây đã tìm được cho mình một nữa để yêu và được yêu, một phút chạnh lòng thoáng qua trong tôi nhưng tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ như tụi nó – bởi lẽ tôi mang dòng máu của thế giới thứ 3. Dòng máu đó chảy và cho tôi những giấc mơ thầm kín của cuộc đời mình, đôi lần thoáng nghĩ cho cuộc sống gia đình sắp tới nhưng tôi chỉ thấy ngõ cụt cho đời sống hôn nhân hoặc sống độc thân hoặc lập gia đình để tạo cho mình một bức bình phong.
Trong ba năm đầu, tình cảm của chúng tôi rất tốt nhưng bây giờ thì mọi thứ đã khác, người ấy xa tôi và xem tôi như người xa lạ. Trong một lần không kiềm chế được mình, tôi đã nói với người ấy tất cả những gì mà tôi giấu kín bao lâu, để rồi hôm nay tôi phải nhận lấy sự xa lánh. Tôi không dám tin vào sự thật này và oán trách bản thân mình, nếu như không nói ra thì tôi sẽ không mất người ấy – ít nhất thì chúng tôi vẫn là bạn thân như ngày xưa, hàng ngày được nói chuyện với nhau là cũng đủ làm cho tôi cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp. Nhưng nay còn đâu nữa, một ước muốn nhỏ nhoi nhưng đối với tôi bây giờ sao quá khó.Tôi yêu đơn phương đứa bạn thân từ thưở cấp 3, lúc đầu tôi cứ nghĩ tình cảm tôi dành cho người đó chỉ xuất phát từ sự quý mến nhau thôi nhưng thời gian trôi qua thì tôi biết rằng tôi đã yêu người ấy. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi chúng tôi đi chơi, nói chuyện. Năm lớp 12, mặc dù tôi tập trung học tập cho các kì thi quan trọng, mệt mỏi, căng thẳng nhưng dường như mọi mệt mỏi tiêu tan khi chúng tôi đi học cùng nhau. Tôi cố gắng hết sức để giúp đỡ người đó trong học tập. Cuộc sống mỉm cười với tôi khi cả tôi và người bạn đó cùng thi đỗ một trường.
Lúc này đêm đã về khuya, sài thành thật đúng với cái tên mà người ta dành tặng cho nó – thành phố không bao giờ ngủ, bên ngoài vẫn tiếng xe cộ lưu thông nhưng lòng tôi thì thắt lại. Viết lên đây những dòng tâm sự của mình mà khóe mắt tôi cay và đầy nước, tôi xót xa cho chính mình và cho những người có hoàn cảnh như tôi, cuộc sống nhiều lúc lắm những trái ngang. Tôi muốn hét lên với đời: tại sao tôi lại khổ đau thế, không được sống thật với chính mình, chẳng lẽ những khát khao của tôi không chính đáng! Mấy ai có thể hiểu và cảm thông cho chúng tôi.
Giờ đây trong tôi là sự hụt hẫng, là sự tiếc nuối, người ấy đã xa tôi thật rồi, tôi ước đó chỉ là ác mộng. Tôi không than trách người đã xa tôi mà chỉ trách bản thân mình nhưng tôi tin trong cuộc sống này vẫn có những con người đồng cảm cho số phận của tôi, tin vào tình cảm giữa người với người, tin vào phần người đang tồn tại song hành với phần con trong mỗi cá nhân.
Đây không chỉ là tiếng lòng của tôi mà còn là tiếng nói chung của thế giớ thứ 3, hãy cho chúng tôi được bình đẳng trong đối xử, hãy kéo chúng tôi hòa nhập vào cái xã hội rộng lớn này vì mỗi người sinh ra đều có quyền sống, quyền được mưu cầu hạnh phúc, đây là quyền tự nhiên của con người và không ai có thể chối từ. Người đồng tính hay không đồng tính đi nữa thì họ cũng là con người và tất nhiên họ cũng có đầy đủ các quyền tự nhiên này của con người.
Trong một xã hội ngày càng văn minh, tiến bộ thì tất cả chúng ta cần có cách nhìn nhận mới, suy nghĩ mới và chắc chắn phải hành động mới nữa bởi lẽ đồng tính không phải là một cái tội và không một ai khi sinh ra lại có thể chọn giới tính cho mình được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết