Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

Anh là bầu trời của em

Chỉ mấy tiếng nữa Lâm An sẽ lại đứng trước mặt Vũ Phong, nở nụ cười chân thành nhất mà nó có và tự tin nói với anh rằng: "Em cũng thích anh, từ lâu lắm rồi…"

Đều đều, chậm chạp chiếc đồng hồ treo tường cũ kĩ thận trọng nhích từng bước một nặng nề quanh cái vòng tròn chật hẹp 12 con số. Cứ thế cho đến khi ba chiếc kim dài ngắn khác nhau cùng nằm trên một đường thẳng, đánh dấu bằng một tiếng chuông ngân khẽ khô khốc trong đêm tối. Rồi chuyển sang vòng quay mới, tiếp tục lặp lại cái vòng quay nhàm chán ấy suốt đêm.

Phía góc phòng tối,  Lâm An ngồi im, bó gối, tựa cằm lên đấy mở to đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo. Phía nhà dưới khúc độc tấu “Melody of the night” vấn tiếp tục vọng lại những nốt ngân dài trầm lắng. 

Sắp kết thúc rồi đấy. 

Lâm An lẩm bẩm để cho thứ âm nhạc kiêu kì, sang trọng ấy lơ đãng lướt nhanh qua tai, nó thờ ơ đưa mắt nhìn vào khoảng không nhạt nhòa bên ngoài khung cửa sổ bị nhấn chìm bởi bóng tối của mùa đông rét buốt. Khoảng trống của không gian và thời gian kéo dài như bất tận. Phím đàn cuối nhẹ hẫng. Tiếng nhạc ngưng hẳn, nó vẫn tiếp tục ngồi im nghe tiếng đế giày gõ lên bậc cầu thang rồi dừng hẳn lại trước cửa phòng nó, có tiếng nói khẽ: “ Lâm An, ngủ ngon”. Không có tiếng đáp lại, Lâm An ngồi im thở đều cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa và cánh cửa gỗ nặng trịch bên cạnh được kéo ra rồi đóng lại thật khẽ khàng. Đêm thật sự bắt đầu với sự tĩnh lặng tuyệt đối. Nó cười nhẹ, cuộn người vào trong chăn thật ấm, lẩm bẩm khe khẽ một mình “Anh cũng ngủ ngon”.

-Này An, em ngủ ngon chứ.-Vũ Phong từ tốn bước xuống cầu thang, áo sơ mi kẻ caro xanh nhạt, quần jean tối màu, tóc đã chải gọn gàng, nở nụ cười dịu dàng. Lâm An ngẩng đầu nhìn lên bậc cầu thang, thờ ơ gật nhẹ đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục hì hụi lau sạch bụi trên mấy khung cửa sổ bằng gỗ nâu bóng. Vũ Phong hơi nhăn mặt bước ngay đến trước mặt nó dùng tay nhéo mạnh hai má của con bé, kéo khuôn miệng thành một nụ cười méo mó.

Lâm An kêu khẽ một tiếng rất bé ở cuống họng, đưa đôi mắt nhìn lên phía chàng trai cao hơn nó một cái đầu ấy, ngọ nguậy đầu để thoát ra khỏi hai bàn tay thật ấm đấy rồi khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng

-Vẫn là câu chào như mọi hôm, em nghĩ không nhất thiết phải trả lời khi mà anh đã biết.

Nó lắc nhẹ đuôi tóc ngắn tũn, nhún vai rồi bỏ đi. Vũ Phong thở dài, biết là không thể làm thay đổi con bé bướng bỉnh là Lâm An ấy, cậu lẳng lặng quay đi, không nói gì nữa.Nhưng cậu không hề biết rằng ở phía sau, Lâm An đang cố bước những bước thật chậm giương mắt nhìn chăm chú vào tấm gương lớn phía đối diện phản chiếu hình ảnh của anh nhạt nhòa dần rồi trôi khỏi tầm nhìn trong mắt nó. Nó cắn nhẹ môi dưới, chớp nhẹ mi mắt, nén một tiếng thở dài, miệng thốt nhiên đắng ngắt buột ra hai tiếng “Anh trai”.

Sau bữa sáng, Lâm An ngồi xuống bậc thềm phía sau nhà, lọt thỏm giữa khoảng không xanh ngắt của những thảm cỏ trải dài, nó ngồi im trầm tĩnh, những lọn tóc đen lượn sóng mềm mại đổ dài qua bờ vai gầy cô độc, chú chó Đôminô ngoan ngoãn dụi đầu vào tay nó, Lâm An cúi xuống tựa cằm lên đầu gối, xoa xoa lên đầu chú chó nhỏ, những lọn tóc lòa xòa qua vai che đi gương mặt chếch nghiêng quen thuộc ấy. Đôi mắt bất động ưu tư thoáng nhòe vệt nước mỏng manh như sương tan biến theo gió, xoáy sâu vào bầu trời xanh trong cao rộng. Nó cứ nhìn mãi thất thần cho đến khi điểm tựa trong đáy mắt trôi xa miên man chìm hẳn đi trong sắc xanh biếc ngập tràn bủa vây tứ phía.

-Này nhóc.

Vũ Phong vẫn loẹt quẹt đôi tông trắng đi trong nhà ra đến vườn sau, từng bước lững thững ngồi xuống bên cạnh nó, nhe răng cười vuốt ve bộ lông mềm mượt của con Đô mi nô. Tách cacao nghi ngút bốc khói trong lòng bàn tay. Lâm An giấu mặt khuất sau đầu gối, chỉ để lộ khóe mắt trong veo hơi rung lên nụ cười nhẹ.

-Em không thích bị gọi là nhóc đâu.

-Với anh thì em vẫn là con bé ngốc ngếch như năm nào thôi.

-Lâm An…

-Uhm…

-…

-Gọi người ta mà không nói gì là bất lịch sự đấy.

-Tự nhiên muốn gọi thôi. Em bây giờ chả khác mấy so với hồi anh mới gặp em cả, nhỉ?

-Bản chất con người là thứ khó thay đổi nhất, hơn nữa trại trẻ mồ côi…không phải là nơi em có thể lớn lên một cách bình thường…

-….

-Nếu em không phải là em gái anh thì sao nhỉ?

Lâm An hơi ngạc nhiên bởi câu hỏi của Vũ Phong, rồi nó cười nhẹ, duỗi thẳng cả hai chân, lặng lẽ nhìn những vệt khói mỏng bay lên từ tách ca cao.

-Thì có lẽ bây giờ em vẫn là một Vũ Lâm An thôi…vẫn là một đứa trẻ không gia đình.-Lâm An trầm ngâm, những kí ức cũ lại một lần nữa như sống lại trong tâm tưởng nó, rõ nét như chỉ mới ngày hôm qua.

8 năm trước…

Lâm An nặng nề chớp mắt một lần nữa. Khối ảo ảnh của quá khứ đau đớn, mờ mịt đan xen chồng chéo bỗng chốc vỡ tan thành vô vàn những mảnh vụn tan biến vào hư không mờ mịt. Bóng nắng chiều đổ ập xuống cơ thể bé nhỏ run rẩy trong góc, giữa đống gạch vụn đổ vỡ loang lổ của khu nhà cũ. Bóng người nhẹ bước đến gần âm thầm đứng yên thật tĩnh lặng trước mặt nó. Con bé không hề ngẩng lên, bóng người dưới nắng bao trùm lên cả cơ thể nó một bóng râm dịu mát.

-Anh là ai?

Người con trai chầm chậm cúi xuống đưa ngón tay quệt nhẹ theo đường mi mắt nó rồi dừng lại ở khóe mắt tựa hồ như muốn vuốt trôi dòng nước đọng nặng trĩu. Con bé chợt bật ra tiếng nói chậm rãi, âm giọng nhẹ hẫng như trôi lạc đi vào một thế giới xa xôi nào đấy:

-Tôi không khóc.-Gương mặt lấm lem cong lên một nụ cười nhẹ nhưng vô thần.

-Không khóc không phải là không biết khóc.Cười chẳng qua là để nước mắt chảy vào trong thôi.

Con bé im lặng cúi thấp mặt vùi vào hai đầu gối khép kín, vòng tay ôm chặt lấy chính mình. Cậu bé ngồi xuống ở bậc thềm phía dưới con bé, mỉm cười nhẹ, đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt, hỏi khẽ:

-Nếu khóc có bớt đau không?

-Sao cơ?

-Ở đây này.-Cậu chỉ tay lên ngực trái, lặng im như để nghe tiếng đập của chính trái tim mình.

Con bé ngơ ngác nhìn anh bằng đôi mắt xám tro lạnh lẽo rồi ngần ngại đặt tay lên trái tim mình cảm nhận từng nhịp đập đều đều, lặng lẽ gật đầu nhẹ tênh.

-Tại sao anh lại ở đây?

-Anh đến để đón em.

-Đi đâu?

Cậu đưa tay lau đi vệt bẩn trên má con bé, mỉm cười ghé sát gương mặt đấy, thì thầm bằng chất giọng thanh trầm hòa lẫn cùng với những đợt gió ào ạt.

-Đi cùng với anh, bắt đầu cuộc sống mới, tên anh là Vũ Phong.

Lâm An mở to mắt nhìn người con trai trước mặt, mấy chữ cuộc sống mới như khiến nó sực tỉnh, sự dịu dàng ôn nhu của Vũ Phong giống như tia nắng ấm len lỏi trong trái tim vỡ vụn của con bé ngày đấy. Khi Lâm An rụt rè đặt tay mình vào trong lòng bàn tay ấy chính là lúc nó bắt đầu viết lại chương đầu tiên của cuộc đời mình, trong một vòng quay số phận khác, một cuộc đời khác.

-Từ bây giờ em sẽ là em gái anh nhé.

-Em lại nhớ chuyện cũ phải không?

-Đấy không phải cái muốn quên là quên được…

Đột ngột một trong những vòi nước tưới cây bật lên tung tóe những tia nước trong veo làm ướt đẫm cả thảm cỏ xanh non. Con chó tên Đôminô thích thú nhảy chồm lên vờn đuổi theo những tia nước vô hình. Kira gối cằm lên gối nhìn màn nước mông lung nhạt nhòa trước mắt.  

-Ngày ấy khi nắm lấy tay em, anh đã tự hứa sẽ luôn bảo vệ em, mãi mãi…

-…

Anh dịu giọng lẩm bẩm một mình. Vũ Phong ngẩn người nhìn Kira say sưa với thảm cỏ ướt đẫm nước long lanh dưới nước, ngón tay miết nhẹ lên thành ly, cơn gió thoảng nhẹ lướt trên má. 

-Vì anh đã không chỉ thương quý em như một người em gái….

-Thôi chết nhỡ xe.

Lâm An một tay xách túi vừa hớt hơ hớt hải chạy nhanh đến điểm xe bus ngay lúc chiếc xe vừa đóng cửa tay nó kịp giơ ra chen vào khe hở hẹp, cánh cửa lại từ từ mở ra, nhe răng cười với anh lơ xe nó nhanh chóng nhảy phốc lên xe rồi chui tọt xuống cuối xe. Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm chiếc túi trên vai chợt tuột xuống rơi xuống sàn tạo nên một tiếng động nhỏ khô khốc, những thứ bên trong rơi ra tung tóe khắp nơi. Nó thở hắt ra một tiếng rồi cúi xuống nhặt vội những thứ đã rơi ra. Lâm An nhìn quanh thò tay định nhặt cây bút chì lăn vào tận góc trong của ghế, bỗng một bàn tay khác cũng chạm vào nó, con bé ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên chủ nhân của bàn tay ấy, mỉm cười nói cảm ơn. Cậu nhóc đứng hẳn lên tủm tỉm nhìn Lâm An mà cười mãi. Con bé không kịp để ý, chỉ kịp nhét vội mọi thứ vào túi rồi nhảy ngay xuống xe ngay khi xe bus vừa trờ đến cổng trường nó. 

-Vũ Lâm An.

Lâm An giật mình ngoảnh lại, mơ hồ đâu đó nghe tiếng gọi tên mình vang vọng. Nhưng khi ngờ ngợ nhìn sâu vào đám đông phía sau lưng thì tất cả chỉ là những dáng lưng lạ lẫm đan xen với tiếng gió ào ạt qua tai. Nó nhìn quanh ngờ vực rồi lắc đầu quay đi, cái tên Vũ Lâm An lâu rồi nó không nghe ai gọi nữa. Đơn giản nó bây giờ không còn mang họ Vũ nữa. Chắc chỉ là một ai đó trùng tên mà thôi.

Lớp học lao xao ồn ào, đám bạn học cùng lớp thi nhau cười đùa, trêu nhau, riêng Lâm An thì gục đầu xuống bàn, khép mắt cố chìm vào giấc ngủ ngắn cho đến khi cô giáo bước vào lớp gõ mạnh tay lên bảng nhắc lớp trật tự nó mới mở mắt uể oải ngồi dậy.

-Nào các em, hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, các em nhớ giúp đỡ bạn nhé, vào lớp đi em.

-Xin chào, tên tớ là Duy Anh, rất vui được học cùng với các bạn trong năm học tới.-Cậu bạn mỉm cười đảo mắt quanh lớp rồi dừng lại ở chỗ Lâm An đang lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

-Lớp trưởng Lâm An, em giúp đỡ bạn làm quen với lớp nhé, và Duy Anh, em có thể ngồi bên cạnh Lâm An, bạn ấy có thể giúp đỡ em tốt hơn.

Nghe nhắc đến tên mình Kira mới quay đầu nhìn lên phía bảng, Duy Anh cười tươi gật nhẹ đầu với nó. Kira có thể nghe rõ những tiếng xì xầm nổi lên khắp nơi khi Duy Anh bước xuống chỗ nó:

-Chào cậu, cậu là Lâm An? Rất mong được lớp trưởng giúp đỡ.-Duy Anh cười tươi chìa ra một bạn tay lơ lửng trước mặt Lâm An. Con bé chỉ nhún vai thờ ơ, rồi tiếp tục chống tay lên bàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Duy Anh ngơ ngác, ỉu xìu hạ tay xuống quay lên bảng thì thầm:

-Cậu không thích nói chuyện với tớ sao?

Lâm An im lặng không nói, Duy Anh cũng đành bất lực trầm ngâm một mình chán nản vô cùng.

-Chỗ này…

-Sao?-Duy Anh hớn hở quay sang khi nó lên tiếng, có vẻ như con bé đã bắt đầu muốn nói chuyện với nó.

-Chưa từng có ai ngồi, không gian ở đây vốn là của mình tôi…

-…

-Cho nên?

-Hy vọng cậu không làm phiền đến tôi.

-Cậu nói thật chứ? Thế giới của cậu có chắc là chỉ cần mình cậu thôi không.-Duy Anh hỏi lại mỉm cười nhìn gợn sóng chao đảo chóng vánh trong đáy mắt nó rồi nhún vai quay đi, cậu biết chả nên trông chờ gì một nụ cười đáp mà còn hờ hững lạnh nhạt hơn thế nhiều. Lâm An không nói chỉ tiếp tục nhìn trời ngắm mây. Duy Anh khẽ liếc nhìn nó rồi tự lẩm bẩm một mình:

-Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Sân thượng giữa trưa nắng hờ hững buông rơi trên vai Lâm An. Con bé co cả hai chân, dựa lưng vào tường ngủ ngon lành. Duy Anh lững thững đẩy cửa sân thượng, nheo mắt tránh nắng trưa đâm thẳng vào mắt, gió ào ạt thổi. Duy Anh vươn vai tì người lên thành lan can đưa mắt nhìn xuống phía dưới sân, tầm nhìn trải rộng theo khuôn viên cỏ xanh rờn, lác đác vài người ngồi nghỉ dưới bóng cây lớn chuẩn bị cho giờ học buổi chiều. Mọi thứ đều chỉ còn là một chấm nhỏ li ti. Cậu quay người nhặt ba lô dưới chân chuẩn bị rời khỏi đó nhưng bất chợt ánh mắt cậu chạm phải Lâm An đang ngủ co ro trong góc tường xám xịt. Duy Anh chợt ngạc nhiên rồi cậu mỉm cười dịu dàng, ngồi sụp xuống ngay trước mặt nó che đi bóng nắng chói chang, đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc lòa xòa trước mắt. Duy Anh ngắm Lâm An thật lâu, thật chăm chú giống như chỉ một cái chớp mắt nó sẽ biến mất ngay trước mũi cậu như ngày đấy. Con bé khẽ cựa quậy người, cau mày mệt mỏi.

-Sao ngay cả trong lúc ngủ cũng nhăn mặt thế này chứ, những năm tháng qua cậu đã sống thế nào vậy?

Duy Anh lẩm bẩm, rồi cậu lục ba lô lấy ra cây harmonica đã khá cũ. Lớp sơn bên ngoài lần đã bong tróc gần hết nhưng với cậu nó là vật mà cậu yêu quý nhất. Duy Anh vuốt nhẹ chiếc harmonica, ngồi xuống bên cạnh Kira, nhẹ nhàng đẩy đầu nó dựa hẳn vào vai mình và bắt đầu thổi. Thanh âm xen kẽ trầm bỗng dần giao hòa quyện lẫn với tiếng gió trở nên da diết, lắng đọng như những dư âm ám ảnh không ngừng khiến lòng cậu quặn thắt những kỉ niệm xưa.

Duy Anh chợt nhắm mắt, thả trôi tiếng nhạc hờ hững trong không trung, hết một bản nhạc, cậu ngừng thổi, nắm chặt chiếc Harmonica trong tay thì thầm khe khẽ:

-Tớ đến để tìm lại cậu, Lâm An ạ. 

Tiếng chuông điện thoại reo vang mãi không dứt khiến Kira không còn cách nào khác là khó chịu mở mắt. Nhưng khi he hé mi mắt nặng trĩu nó lại lập tức nhíu mày, đầu trượt hẳn khỏi điểm tựa trên vai Duy Anh nhìn gương mặt nhăn nhở của Duy Anh ngay bên cạnh.

-Sao cậu lại ở đây.

-Vì cậu ngủ ở đây. Mà tại sao lớp trưởng lại trốn học để ngồi ở đây ngủ nhỉ?

-Tôi không đùa với cậu đâu đấy.

-Tớ cũng không đùa với cậu.

Lâm An đứng bật dậy khoác túi lên vai không quên ném lại ánh nhìn lạnh băng cho Duy Anh:

-Đừng cố đến gần tôi lần nữa. 

Đừng cố đến gần tôi.

Duy Anh hơi sững lại ngỡ ngàng. Thoáng chút xao động trong đôi mắt nâu phẳng lặng. Chỉ có gió và nắng bao trùm lên khoảng ngăn cách giữa nó và cậu. 

-Cậu không cần phải tàn nhẫn thế chứ, Lâm An.

Đáp lại chỉ là sự im lặng lạnh lẽo. Lâm An cười bỏ đi, lướt ngang qua mặt Duy Anh. Dáng lưng nó xa dần rồi khuất hẳn dưới cầu thang. Duy Anh buông thõng người, ngước nhìn bầu trời đầy gió rồi ánh mắt chợt chạm phải một vật lấp lánh ở dưới đất, là dây chuyền của Lâm An. Cậu vô thức nắm chặt nó trong lòng bàn tay, giữ lấy vệt sáng xanh lấp lánh.

Cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu mềm uốn nhẹ buông hờ hững xuống ngang lưng xuất hiện ở sân thượng. Hân bình thản đứng giữa sân thượng lộng gió nhìn dáng lưng cao gầy của Duy Anh, nó cứ đứng như thế mặc nhiên để gió lùa vào mắt cay xè, mặc nhiên để bản thân mình đứng ngoài vòng cảm xúc ưu tư không thể chạm đến của Duy Anh. Hân chưa bao giờ có thể chạm đến tận cùng con người cậu, có chăng cũng chỉ mới biết đến cái con người luôn tươi cười mạnh mẽ bên ngoài ấy mà thôi.

 

-Duy Anh?- Cô mỉm cười gọi khẽ khi nhìn thấy Duy Anh đang đứng đấy.

-Hân? Xong việc rồi hả, về thôi. Mà sao cậu biết tớ ở đây?-Duy Anh quay đầu lại đáp nhanh hờ hững.

-Duy Anh luôn muốn đứng ở những nơi thật nhiều gió, không đúng sao? 

-Luôn chỉ có Hân hiểu tớ nhỉ.

-Từng ấy năm chơi với cậu không lẽ tớ không thể hiểu được cậu như thế sao Duy Anh?

-Cậu đã tìm thấy cô ấy?-Hân bước đến đứng ngay bên cạnh cậu, đưa một tay ra giữa gió, hỏi dịu dàng.

-Uh, tớ đã tìm được Lâm An, nhưng lại chẳng thể đến gần hơn, Lâm An bây giờ vẫn giống Lâm An của thuở bé, nhưng chỉ có điều có lẽ cậu ấy đã không thể nhận ra tớ.

-Cậu cũng đã thay đổi rất nhiều, quá khứ, không phải lúc nào cũng có thể giữ mãi được.

-…

-Duy Anh này, quá khứ cũng chỉ là quá khứ thôi…

-Nhưng với tớ quá khứ ấy là tất cả…

Hân im lặng vuốt lại lớp tóc mái rủ xuống che mắt, cảm giác trống trải đột ngột dậy lên trong lòng khó hiểu. Nó hít một hơi dài rồi quay sang Duy Anh:

-Duy Anh, tớ biết là cậu vẫn luôn thích Lâm An, nhưng cậu có biết không, tớ cũng rất thích cậu, từ rất lâu rồi…

Giọng Hân lạc đi chìm hẳn giữa mênh mông biển gió. Rồi bình thản nó nhìn thẳng vào Duy Anh, lại quay trở về với sự lặng yên, mông lung và trống trải. 

-Hân…

-Nếu một ngày nào đó, cậu tìm được câu trả lời mà cậu luôn băn khoăn trong suốt nhiều năm qua thì hãy trả lời tớ.

-Vì tớ biết, một khi trái tim cậu chưa cam tâm thì chưa thể từ bỏ. 

Hân đáp khẽ, đặt tay lên trái tim, dịu dàng nhìn cậu. Duy Anh mỉm cười, Hân cũng rời mắt khỏi cậu, cả hai đưa mắt ra khoảng không bầu trời trước mắt và chỉ lặng thinh như thế.

- Phải, chưa thể từ bỏ…. 

- Vũ Phong, em có thể làm bạn gái anh không?

- Tại sao lại là anh mà không phải là bất kì một người con trai nào khác, em xinh đẹp và hơn thế nữa nhiều người theo đuổi em…

- Nhưng với em anh đặc biệt hơn tất cả…

- Anh xin lỗi…

Vũ Phong im lặng đứng im nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt. Rồi chẳng biết anh nói gì, cô gái khóc, anh chỉ lặng lẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt thanh tú ấy. Cô gái cười nhẹ vòng tay ôm lấy Vũ Phong. Anh vẫn đứng yên vỗ nhẹ lên vai cô gái. Kira khựng lại trước lời tỏ tình ấy, nó không vào nhà mà đứng im sau cửa gỗ, bàn tay nắm hờ nắm cửa bỗng chốc tê dại đi. Rồi nó lẳng lặng rời đi, vô thức mà đến khu công viên ở gần nhà từ lúc nào. Nó ngồi thụp xuống bậc thềm vỉa hè, lặng im thả mình trôi nổi giữa màn đêm vắng lặng, nó khép hờ mi mắt rồi lại mở ra nhìn trân trân vào bóng tối vô định giữa muôn vàn tia sáng le lói của ánh đèn đường. Ánh nhìn và dáng ngồi nhuốm đầy vẻ cô độc quanh bờ vai xương gầy dưới lớp áo phông trắng mỏng manh.

Sáng nhưng lại không sáng…

- Phải rồi, Vũ Phong chỉ là anh trai mà thôi…

Duy Anh đút tay vào túi áo, khe khẽ hát theo nhạc. Thỉnh thoảng cậu phấn khích hát to một đoạn điệp khúc ưa thích nào đấy, rồi đột nhiên cậu khựng lại. Ngay phía trước ấy, hình như là Lâm An. Cậu rút bỏ tai nghe bước chậm về phía con người đang ngồi co ro một mình đấy.

- Cậu khóc đấy à.-Cậu hỏi bình thản nhưng thực tâm không dấu nổi sự vui mừng trong đáy mắt.

- Sao cậu lại ở đây?-Lâm An giật mình ngẩng lên, Duy Anh đang cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào nó.

- Tớ chỉ vô tình đi ngang qua khu phố này thôi, nhà bạn tớ ở gần đây, nhà cậu ở gần đây? Muộn lắm rồi đấy.

- …

- Mà cậu khóc à? Lâm An mà tôi biết không hề khóc đâu đấy.-Duy Anh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh nó, đưa mắt nhìn lên khoảng không bầu trời trống rỗng.

- Cậu thì biết gì về tôi chứ.-Lâm An nhếch môi giọng nói đều đều không âm sắc bất giác khiến Duy Anh chùng xuống.

- Cậu thì không nhớ nhưng tớ thì nhớ mọi thứ về cậu, Vũ Lâm An.

Lâm An ngơ ngác nhìn sang phía Duy Anh, cậu vẫn ngồi đó, nhẹ nhàng hướng ánh nhìn về phía nó.

- Cậu thực sự không nhớ một người tên là Duy Anh.

- …

- Vũ Duy Anh. Chúng ta cùng họ, là tên do viện trưởng đặt cho, Vũ là mưa…

- Vì chúng ta cùng bị bỏ rơi vào một ngày mưa.-Lâm An vô thức buột miệng.-Là cậu thật sao?

- Là tớ, tớ vẫn luôn mong muốn tìm lại cậu.

- Giúp… giúp em trai tôi… - Con bé mặt mũi lấm lem, nước mắt lưng tròng chảy dài không dứt, yếu ớt gọi cầu xin, Duy Anh lúc ấy chỉ biết nắm lấy bàn tay thật lạnh của cô bé khi nó ngã xuống màn mưa trắng xóa, thì thầm thật khẽ. “Đợi tớ” rồi quay người chạy vụt đi.

Thánh đường lặng ngắt, lạnh lẽo. Duy Anh cắn môi chạm nhẹ tay lên cánh cửa gỗ lớn, rồi đẩy mạnh, cửa gỗ di chuyển để bóng chiều nhập nhoạng đổ vào trong khe cửa hẹp, gió đông lùa vào lạnh giá, tê tái. Duy Anh buông tay khỏi nắm cửa, di chuyển đến bên cô bé vẫn đứng đó lặng im suốt lễ tang của cậu em trai nhỏ, cậu bé với cơ thể yếu ớt đã không thể chiến thắng được trận ốm kéo dài. Mi mắt nặng trĩu rơi xuống một giọt lệ long lanh. Cậu thở hắt ra từ tốn chạm nhẹ lên vai nó:

- An à, đến lúc đưa em ấy đi rồi.

- Đi đâu? - Con bé buông thõng vai đờ đẫn.-Về với cát bụi à, em ấy chưa chết, em ấy…

- …

Duy Anh lặng đi. Sau khoảng im lặng yên ắng con bé ngẩng lên nhìn cậu:

- Sao người nằm đây không phải tớ, sao phải là em ấy…

Duy Anh quỳ xuống, nắm lấy bàn tay run rẩy của nó để cho con bé gục hẳn đầu lên vai cậu thổn thức.

- Đừng khóc, ngoan, có Duy Anh ở đây bên cạnh cậu, viện trưởng  từng nói với tớ chết là một sự giải thoát, em ấy sẽ biến thành một thiên sứ tuyệt đẹp…

- Sau lần đó cậu không bao giờ khóc nữa, ngay cả khi bị bọn trẻ ở cô nhi viện bắt nạt.

- Có phải khi xuất hiện ở đấy, tớ trông rất thảm hại?

- Uh. - Duy Anh gật nhẹ. Cậu cõng Đông trên lưng, mệt lả đi vì đói, cậu vừa đi vừa khóc thút thít giữ chặt em ấy trên lưng, cho đến khi cơn mưa ào ạt đổ xuống và cậu ngã ngay trước cổng cô nhi viện.

- Cậu chính là người đầu tiên nắm lấy tay tớ lúc đấy. Sau đó cậu luôn đi cùng tớ, mặc dù hồi ấy cậu rất mít ướt.

- Còn cậu lúc nào cũng lạnh te, vô cảm nên luôn bị ghét. - Duy Anh cười bâng khuâng khi nghĩ đến những chuyện đấy.-Tớ bây giờ đã thay đổi rồi.

- Cậu sống thế nào trong những năm qua, Duy Anh?

- Sau khi cậu rời đi cùng với người đó, nửa năm sau tớ được một gia đình nhận nuôi, họ không có con, và may mắn là họ cũng yêu thương tớ. Cậu sống tốt chứ, gia đình đấy là một gia đình giàu có….

- Con gái của một gia đình danh giá, nghe có vẻ tuyệt lắm đúng không?

- …

- Cậu sống không hạnh phúc?

- Không, bố mẹ nuôi của tớ đều là những người tốt, nhưng với tớ tất cả những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là hư danh mà thôi.

- Vũ Phong không đơn giản là anh trai đúng không? Ngày ấy khi cậu đặt tay mình vào trong tay của người đó, tớ đã biết sẽ có ngày như thế này.

Lâm An mỉm cười nhạt nhòa, chỉ im lặng ưu tư không nói gì nữa. Duy Anh dường như vô thức bị cuốn sâu vào hình ảnh của Lâm An trước mặt. Bóng dáng nó của ngày đầu gặp mặt chợt ập về. Dáng người mảnh khảnh trong mưa. Mái tóc đen xõa dài, kiêu hãnh và cô độc…

- Vũ là mưa. Gió phóng khoáng, tự do bao nhiêu… thì mưa càng nặng nề, phù phiếm bấy nhiêu. Dễ dàng chạm vào nhưng lại không thể nắm giữ. Có lẽ vì thế mà mưa luôn chỉ mang đến cho người ta cảm giác mất mát, trống trải… Tớ không nghĩ cái tên quyết định con người, nhưng dường như người ta sống cũng bị ảnh hưởng một phần nào đó bởi cái tên.

-…

- Hôm nay hình như tớ nói nhiều quá rồi, về thôi, Duy Anh. Dù sao rất vui vì chúng ta lại là bạn.-Lâm An đứng lên, nỗi buồn phảng phất trên gương mặt tươi cười, ánh mắt vẫn đặc quánh mờ mịt khoảng tối đen nặng nề.

- Lâm An… - Tiếng gọi tên nhẹ hẫng khẽ chạm tới bầu không gian yên tĩnh của cả hai. 

- Hử?

- Một khi trái tim chưa cam tâm thì chưa thể từ bỏ. - Duy Anh đứng lên đối diện với nó dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Duy Anh, hơn ai hết biết được đằng sau lớp vỏ ngoài bình thản, yên ả mà nó vẫn dựng lên để che chắn ấy là những mảng tối mập mờ không thể nhìn thấy được.

- Đừng có mà cố tạo ra cho mình cái vẻ mặt thờ ơ đó nữa đi.

- Cậu vẫn lắm chuyện như lúc bé.

- Lâm An? - Một lần nữa tiếng gọi tên khiến con bé ngỡ ngàng. Nó khẽ quay đầu lại, giữa khoảng sáng chói lòa Vũ Phong đã âm thầm, lặng lẽ đứng sau lưng nó từ bao giờ. 

- Anh, sao lại ở đây?

- Sao không về nhà, muộn rồi đấy?

Nhìn thấy bóng anh đổ dài trên mặt đường, Kira một lần nữa thở hắt ra, quay về phía sau vẫy tay với Duy Anh thay cho lời chào rồi lặng lẽ bước theo Vũ Phong. Duy Anh gật nhẹ đầu thay cho lời chào với cả hai rồi đứng đó, nhìn theo cho đến khi bóng cả hai khuất hẳn cuối đường.

- Sao không gọi về nhà, có biết là anh lo lắng thế nào không?

- A, điện thoại em không mang theo…

- …

- Cậu ấy là ai vậy?

- Một người bạn cũ khi em còn ở cô nhi viện, cũng là thành viên mới của lớp em.

- …

- Lần sau đi đâu nhớ mang theo điện thoại.

- Em chỉ đơn giản là bỏ quên nó một hôm, với lại em lớn rồi…

- Lại cãi. Nếu một ngày không có anh ở đây thì ai sẽ lo lắng cho em hả?

Vũ Phong chợt dừng lại, cáu kỉnh. Lâm An vẫn bước từng bước chậm rãi phía sau lưng anh, chợt khựng lại. Hai cái bóng đổ dài lên nhau tạo thành một đường thẳng dài trên mặt đường.

- Em từ bé đến lớn không cần ai phải bảo vệ mình.

- Vậy nếu anh rời khỏi đây thì thế nào? Em sẽ ổn chứ?

Cả hai im lặng nhìn nhau, cho đến khi Vũ Phong thở dài nắm lấy tay nó kéo đi. Hơi ấm nhẹ nhàng đan xen qua kẽ ngón tay. 

- …

- Bỏ đi, dù sao anh cũng biết em sẽ nói không sao rồi. Một tuần nữa anh bay rồi…

- Anh sẽ đi đâu?

- Anh đi du học… chưa biết lúc nào có thể về? - Nhận ra sự lạ lẫm trong giọng nói của Kira cậu dừng lại đáp khẽ.

- Vậy… anh đi bình an.

Câu chuyện dừng lại ở đấy, trả lại không gian đêm sự tĩnh lặng cố hữu. Mái tóc nâu mềm đổ dài xuống vai, khóe môi Lâm An vẫn nhẹ nhàng mỉm cười. Vũ Phong loáng thoáng mơ hồ, rồi sững sờ trước sự quá ư bình thản của Lâm An. Anh cười nhạt, mơ hồ cảm giác nặng trĩu. 

- Anh thích em, Lâm An ạ, em có biết không?

- …

Một cơn gió thổi vụt qua làm mái tóc vốn đã hơi rối của Vũ Phong lại càng rối bời hơn. Vài sợi tóc đen rớt xuống mắt che đi một phần chân mày và đôi mắt xám xịt u uất một nỗi buồn lạ lùng.

- Em biết…

Vũ Phong bàng hoàng sững sờ trước thái độ điềm nhiên xác nhận của Lâm An. Những lời nói thật lòng vốn định nói ngay nhưng lại nghẹn ứ nơi cuống họng, nặng trĩu. Chỉ thế thôi đủ để anh quyết tâm ra đi. Anh buông tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy, Lâm An lặng lẽ thu tay lại, cảm nhận cái lạnh thoáng qua. Vũ Phong cứ thế im lặng bước đi, nặng nề lau vội đi những giọt nước mắt đang rỉ ra từ khóe mi. Bầu trời về đêm ngả màu xanh nhàn nhạt, khu phố về đêm lộng lẫy trăm ngàn thứ ánh sáng khác nhau, lấp lánh đủ màu. Nhưng Lâm An đứng đó, chỉ thấy vây quanh mình một màu đen của bóng tối, của sự hụt hẫng chơi vơi không điểm tựa. Anh đã không nghe nó nói hết câu.

Em biết, nhưng chỉ là bây giờ không phải lúc.

Chỉ một tuần sau đó Vũ Phong bay. Lâm An đứng giữa sân bay lấp lánh ánh sáng trắng, nhìn theo bóng cánh máy bay xa dần rồi biến mất hẳn trong lớp mây phủ dày kịt. Nó chép miệng, đeo chiếc tai nghe play duy nhất một bài hát - "Tìm lại bầu trời".

Lâm An ngồi tựa lưng vào chiếc ghế kim loại lạnh băng. Cuốn tạp chí trên tay lật giở một cách nhàm chán. Thỉnh thoảng nó ngước lên nhìn quanh, ngắm nghía đoàn người đi rồi lại về, bâng quơ nhớ lại cái ngày tiễn Vũ Phong đi. Anh chỉ dịu dàng vòng tay ôm lấy nó, rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên vầng trán thanh tú, nói khẽ:

- Tự chăm sóc mình nhé.

- Đừng hối hận đấy nhé. - Duy Anh ném cho nó lon nước ướp lạnh, ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay bên cạnh Lâm An. 

- Một khi trái tim chưa cam tâm thì chưa thể từ bỏ. Tớ đang làm theo lời cậu nói đây.-Lâm An cười, nhấp một ngụm nước. 

- Tớ nghĩ mình thật sai lầm khi không giữ cậu lại.

- 6 tháng qua tớ đã cố gắng rất nhiều để có thể đứng trên cùng một nơi với Vũ Phong, và thời gian đó tớ cũng nhận ra rằng Vũ Phong quan trọng với tớ như thế nào.

- …

- Nếu cho thời gian quay lại ngày đấy, lúc Vũ Phong nắm lấy tay cậu, tớ sẽ không ngần ngại chạy đến nắm lấy tay cậu trước, có khi hôm nay đã khác…

- Vậy sao lúc đó cậu không làm vậy?

Duy Anh xoay xoay lon nước trong tay, những hạt nước bé li ti thấm ra chảy thành những dòng dài xuống lòng bàn tay. Cậu chỉ cười mà không trả lời.

- Được rồi, đi thôi, đến nơi thì mail cho tớ. À, còn cái này nữa. - Duy Anh rút sợi dây chuyền mặt đá từ trong túi thận trọng đẹo lên cổ cho Lâm An. - Là của cậu, tớ nhặt được nó hôm gặp cậu trên sân thượng trường.

- Tớ đã tưởng mất nó rồi chứ, là món quà đầu tiên mà Vũ Phong đã tặng tớ, như một lời hứa…sẽ mãi mãi bảo vệ tớ.

Lâm An bần thần nhìn xuống cổ rồi thầm thì nói lời cảm ơn với Duy Anh. Nó quấn lại chiếc khăn len thô xù xì quanh cổ, âm thanh thông báo chuyến bay kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người bạn. Chỉ còn lại một cái ôm thật chặt. Duy Âm nói khẽ, thấy lòng mình như nhẹ đi, bình yên đến lạ. 

- Khi trái tim chưa cam tâm thì chưa thể từ bò nên tớ sẽ nói với cậu rằng tớ rất thích cậu, Lâm An ạ.

Tháng 11 trời đổi gió sang đông với những đợt gió mùa không báo trước. Về đêm, cái lạnh nhẹ nhàng len lỏi trong không gian. Bầu trời đêm thỉnh thoảng loé lên ánh sáng của một ngôi sao đơn độc nào đó. Lâm An đứng khựng lại trước khi bước qua tấm kính ngăn cách, nó quay lưng nhìn lại một lần nữa mọi thứ. Hà Nội của nó, Hà Nội của những kí ức. Duy Anh vẫn đứng đó, bắt gặp cái nhìn của Lâm An, cậu cười nhẹ giơ lên hai ngón tay hình chữ V biểu tượng của sự chiến thắng. Cậu khẽ mấp máy môi như nói với chính mình:

- Khi đấy tớ đã không thể giữ cậu lại, vì khi nhìn vào đáy mắt tin tưởng của cậu, tớ biết Vũ Phong sẽ là một điểm tựa tốt đẹp cho cô bé cô độc ngày đó…

Nụ cười của Duy Anh dịu dàng đi sâu vào trong tim nó. Lâm An gật đầu đáp lại lời chúc thầm lặng ấy, khẽ đặt tay chạm nhẹ lên sợi dây chuyền trước ngực, và bóng dáng nhỏ bé của nó mất hút dần sau những lớp kính loang loáng. Chỉ mấy tiếng nữa Lâm An sẽ lại đứng trước mặt Vũ Phong, nở nụ cười chân thành nhất mà nó có và tự tin nói với anh rằng:

- Em cũng thích anh, từ lâu lắm rồi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết