Dường như em vẫn đứng đó, nụ cười như gom hết cái vàng của lá, cái dịu
nhẹ của lá và cái màu xanh của bầu trời. Nụ cười hư ảo của kỉ niệm.
Phố trở mình sang mùa. Phố đầy gió. Xào xạc. Mùa đã về. Mùa lá rụng. Phố khoác trên mình chiếc áo vàng rạng rỡ của lá.
Đã
bao nhiêu mùa lá rụng đi qua từ ngày ấy tôi không còn nhớ nổi nữa. Mùa
lá trở nên xa xôi với tôi ở cái tuổi hai mươi buồn bã cùng với sự ra đi
của em. Nhưng rồi bất chợt cũng có những buổi chiều như buổi chiều này,
từ ban công lộng gió của phòng mình, tôi vẫn để đôi mắt dừng lại nơi con
phố quen thuộc ấy như vô thức từ tận đáy sâu tâm hồn. Dưới phố, hình
như lại thấy một dáng người đang bước trên thảm lá vàng ấy… Mỏng mảnh,
hao gầy như chìm trôi trong hư không.
Mùa lá rụng…
Thành
phố ngập trong những đám lá vàng bay. Mỗi buổi chiều đi bên em đã thành
một thói quen đẹp, khiến tôi ngóng trông từng giờ phút. Tôi vẫn nhớ lần
tôi và em bước song song trên phố lá, tôi cứ thích hỏi em những câu hỏi
vu vơ cũ kĩ. Tôi hỏi chỉ bởi tôi luôn cảm giác trong em có điều gì đó
cần được nói ra.
-Em thấy thế nào?
-Thấy gì? Đi như thế này á?
-Ừ. Có thích không?
-Em
đã quen với phố lá từ những ngày em còn là một đứa trẻ con đi còn không
vững. Với em, bước đi trên phố lá không phải đơn giản là thích, mà nó
thực sự là tình yêu. Yêu đến mê muội. Em chỉ sợ một ngày nào đó em không
thể nhìn và bước đi trên phố khi mùa lá về nữa anh ạ.
Em
nhìn tôi cười, có chút gì buồn buồn. Em lại im lặng quay trở về với
những chiếc lá dưới chân mình, bỏ mặc tôi băn khoăn đứng nhìn em.
-Em
cảm giác được những chiếc lá ấy. Đã lìa cành mà hình như vẫn còn linh
hồn. Nhưng khi em bước lên nó, em nghe tiếng lá vỡ ngay dưới chân mình.
Hình như lúc ấy lá mới chết hẳn. Chết vụn vỡ. Em cảm thấy sợ. Sợ hãi
những tiếng vụn vỡ ấy như một nỗi ám ảnh, cả trong giấc mơ em cũng mơ
thấy chúng nằm nát dưới chân em. Nhưng em phải làm như vậy, cũng giống
như cách em phải tập quen với nỗi sợ hãi của chính mình.
Em
nói mà không nhìn tôi. Em cũng khiến tôi sợ. Bước chân bên dưới gần như
do dự. Tôi có cảm giác hoàn toàn khác em. Tôi đã cố nói điều đó cho em
hiểu.
-Em nói gì vậy? Anh cảm giác lá vàng bình yên mà.
-Chỉ
bình yên đối với chúng ta thôi. Cảm giác như… Thôi, có lẽ mùa sau, phải
rồi, có lẽ mùa sau em cũng sẽ có được cảm giác giống anh. Khi em không
còn sợ nữa. – Em thì thầm, như chỉ để gió và lá lắng nghe tiếng mình.
Đi
hết mùa lá rụng, em vẫn giữ trong mình cái dáng vẻ mong manh ấy. Tôi
vẫn còn nhớ, tôi đã quen em cũng vào một mùa lá rụng buồn xác xơ của
cái tuổi mười tám. Khi tôi chỉ là một cậu bé ngoài Bắc, đen nhẻm mới
chuyển đến thành phố phương Nam đầy nắng xa xôi này. Em ở đối diện nhà
tôi. Mười sáu tuổi. Em xinh nhưng xanh xao và nhỏ bé quá so với cái tuổi
của mình. Chính em và những buổi chiều gió ngồi em bên em đã đem lại
cho tôi những cảm giác bình yên của một mùa lá. Chưa bao giờ tôi thấy lá
vàng ở đâu đẹp đến thế!
Mùa lá rụng về, tôi và
em mải mê bên nhau trong miên man điệp khúc gió lá. Những chiếc lá xà
cừ vàng rực nắng xoay xoay giữa chênh vênh đất trời rồi nhẹ nhàng chạm
vào đất. Em thường bước đi trên thảm lá ấy, có khi lại ngồi lặng im nhặt
từng chiếc lá vàng xếp đặt vào trong lòng bàn tay. Ánh mắt em sâu dần,
như đầy vơi biết bao suy tư đã hằn lên tuổi. Những khi ấy, em như chẳng
còn là em đang thuộc về tôi nữa. Dường như em bay đi theo gió và lá nơi
nào đó. Tôi biết em yêu những chiếc lá mong manh kia đến tận cùng trái
tim mình, nhưng tôi cũng chưa bao giờ hết băn khoăn. Em yêu lá đến vậy,
tại sao lại cứ muốn làm lá vỡ nát?
Thêm một mùa lá rụng...
-Em
đã hết sợ? – Tôi hỏi em khi em bước đi nhẹ nhàng trên những thảm lá
vàng ấy. Bây giờ chính tôi lại cảm thấy đau khi nhìn những chiếc lá vỡ
dưới chân em.
-Em
đã nghe được tiếng bình yên, từ trong chính những vỡ vụn ấy. – Em quay
lại nhìn tôi. Đôi mắt ướt nước, rồi bỗng nhiên em dừng lại và nhìn thẳng
vào đôi mắt tôi, và hỏi – Anh có bao giờ sợ chết chưa?
Tôi đọc được điều gì hoang hoài trong đôi mắt em. Cảm giác bất an vây kín tâm hồn tôi, nhưng tôi vẫn ậm ừ trả lời em:
-Chết thì ai cũng sợ.
Em cười. Nụ cười xa xôi:
-Vậy
mà em đã không sợ nữa. Có lẽ vì em đã chứng kiến những lần chết của lá
rồi, nên chẳng còn sợ. Chết chưa bao giờ hết, vì hình như âm vang vẫn
còn, như những tiếng vỡ của lá đây này. Anh sẽ nhớ về chúng đúng không?
Những âm thanh này đã đi vào trong trí nhớ của anh. Những chiếc lá vỡ
nát, anh nhìn chúng, anh thấy xót xa. Nhưng đó là số phận đã an bài cho
chúng như vậy. Lá đến mùa thì phải rụng. Đã rụng xuống thì không còn có
thể định đoạt được số phận của mình. Con người chúng ta cũng nhiều khi
không có quyền định đoạt số phận cho mình.
Tôi
chưa bao giờ thấy em nói nhiều đến vậy, những lời nói như chơ vơ giữa
bầu trời xôn xao, rồi chìm khuất hẳn vào trong tĩnh lặng. Tôi biết em
không nói với tôi, bởi tôi không thể nào chạm được vào những dấu cảm
trong lòng em khi em vẫn nói. Ngôn từ bất lực và vô nghĩa. Em chỉ nói
như thủ thỉ với một nơi nào đó trong tâm hồn hồn của chính em. Bất chợt
tôi nghe tiếng lá vỡ, thảng thốt như một điều gì đó vừa tan biến mất.
Những kí ức trong đám lá bay xóa nhòa trước mặt tôi. Tưởng tượng như em
không còn đứng bên cạnh tôi nữa. Tôi muốn nắm chặt tay em, như cố giữ em
ở lại, nhưng bàn tay tôi vẫn buông thõng trong lẫn lộn xúc cảm mơ hồ.
-Em rất thích đi trên lá. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy bình yên thực sự. Cảm ơn anh.
-Cảm ơn?
-Phải.
Cảm ơn anh vì qua bao mùa lá anh đã kiên nhẫn đi bên em. Đã lắng nghe
em nói những điều viển vông xa xôi. Có anh ở bên em đã một mùa lá rụng
bình yên. Mùa lá rụng cuối cùng. Mùa lá rụng như chính tâm hồn, là lúc
em cảm nhận rõ nhất mọi thứ đang rất gần kề bên cạnh. Nhưng cũng vì có
anh và những buổi chiều như thế này đã khiến em không còn cảm giác sợ
nữa. Em thực sự đã sẵn sàng. Và hãy tin rằng, dù em đang ở đâu nhưng
những kỉ niệm bên anh, em sẽ giữ chặt nơi trái tim còn ấm nóng của riêng
em. Em đã gom góp chúngnvà em không để chúng vơi mòn đi đâu. – Em thì
thầm bên tôi còn tôi thì chỉ cố gắng để tìm ra một câu nói nào đó bớt
buồn bã để nói với em.
Tôi rất sợ em bị chìm vào trong nỗi cô đơn đến chênh chao của mình. Tôi nắm lấy tay em, cười tươi với em và cao giọng nói:
-Em nói cái gì thế hả? Em định yêu lá rồi bỏ chạy khỏi anh hả?
Em cũng cười, nhưng giọng cười khuất lấp hẳn niềm vui:
-Em cũng có số phận giống những chiếc lá dưới chân em mà.
-Em nói gì vậy?
Lúc
này em bước đến bên cạnh tôi, gần thêm, gần thêm cho đến khi tôi cảm
nhận mái tóc xõa ngang vai của em chạm nhẹ vào ngực tôi. Em choàng tay
qua vai ôm tôi như muốn kiếm tìm một sợ dây níu chặt em lại. Tôi đặt lên
tóc em một nụ hôn rất nhẹ và nhận ra rằng ngay cả mái tóc em cũng thơm
mùi vàng phai của lá. Tôi và em cứ đứng bên nhau như vậy, lặng lẽ khi
gió vẫn vờ vĩnh cười đùa cùng lá ngoài kia.
Em
nói điều gì đó với tôi, nhưng tôi không thể nghe được nữa. Tôi cảm thấy
khuôn mặt em mờ dần đi lẫn vào trong rất nhiều những đợt lá vàng đang
bay trên phố kia. Tôi cố níu em lại, nhưng em mỉm cười, rồi khuất lấp
mãi mãi.
Buổi chiều, vừa đi học về tôi sững sờ
khi nhận được tin em đã phải nhập viện cấp cứu. Cảm giác khét lẹt đắng
chát nơi cổ họng tôi. Tôi vội vã chạy vào bệnh viện. Tôi cứ chạy dọc qua
những hành lang như dài dằng dặc, sâu hút hút. Tôi nhìn thấy em nằm
trên chiếc giường trắng muốt nhỏ bé ấy. Em nhắm nghiền mắt như em đang
chìm vào trong giấc ngủ chứ không phải đang vật vã chới với với thần
chết.
Đám tang em tôi không đến. Tôi chạy như
một kẻ điên khùng trên con đường vẫn ngợp lá vàng. Con đường trống hoắc,
lạnh băng và dài rộng thêm mãi. Tôi hét to tên em:
- Thụy Anhhhhhhhhhh…
Gọi
em từ cõi nào đó về đây, bên cạnh tôi. Nhưng đáp lại tiếng gọi của tôi
chỉ là một tiếng vang não nề như giàn giụa nước mắt từ bầu trời xanh
thẳm. Tôi ngã quỵ ở đó, chìm nghỉm trong một cơn sốt dai dẳng, cào nát
niềm vui của một gã trai 20 tuổi. Tôi đã mất đi người bạn thân thiết
nhất mà tôi tin rằng đó là người đã thuộc về tôi và những mùa vàng rơi
xôn xao này.
Tôi đã đi qua ngày hôm ấy ra sao?
Tôi không thể nhớ nổi. Tôi chỉ biết rằng mọi ký ức về em vẫn ùa ập cựa
quậy trong tâm trí tôi. Nỗi xót xa cắt cứa trái tim tôi, khiến tôi ngạt
thở. Tôi không ra khỏi phòng suốt một thời gian dài như sợ hãi sẽ nhìn
thấy bóng em bên ngoài.
Tôi đã đối diện với
những mùa sau thế nào với nỗi ám ảnh không nguôi ngoai về sự ra đi của
em. Tôi ngỡ ngàng khi mất em còn em đã biết trước mọi điều. Có biết bao
nhiêu người sinh ra mà đã biết rằng khoảng sống của mình nơi cuộc đời
này sẽ chỉ ngắn ngủi như một vệt sao băng. Chính em đã đón trước sự ra
đi của mình cũng như ngóng đợi thời gian của những ngày thành phố vào
mùa lá rụng. Em đã từng sợ, ngày ngày em đều sợ khi em biết khi mùa lá
vàng sau đến là khi cuộc sống của em ngắn lại thêm chút nữa, vì em
không thể nào hình dung nổi sự ra đi của mình sẽ ra sao. Cho đến khi em
có thể bước trên lá, cảm nhận sự xót xa với những âm thanh của tiếng lá
vỡ rời rạc dưới đôi bàn chân em, em như đã nhìn thấy cái cách mà em sẽ
ra đi. Tôi nhớ em đã từng nói: “Cũng nhẹ nhàng thôi. Chỉ là một cái chạm nhẹ là đã vỡ tan”.
Tôi đã quá vô tâm mà chẳng thể hiểu rằng trong em đã chất chứa biết bao
nhiêu bơ vơ, bao nhiêu sợ hãi và ám ảnh. Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao
em bình yên vào mùa cuối. Đó là khi em biết, em sẽ ra đi như một chiếc
lá. Em cũng biết, em sẽ để lại trong cuộc đời này những âm thanh, như
một tiếng vọng, không ai đủ can đảm để quên.
Không
còn em, tôi không dám đi trên lá nữa. Tôi không còn trông chờ mùa lá.
Tôi đã lớn. Tôi đã có một cuộc sống khác. Nhưng cái mùa lá ấy và em, như
hằn in trong trí nhớ nhỏ bé của tôi. Dường như em vẫn đứng đó, nụ cười
như gom hết cái vàng của lá, cái dịu nhẹ của lá và cái màu xanh của bầu
trời. Nụ cười hư ảo của kỉ niệm.
Có lẽ ở nơi ấy em đã bình yên…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết