Tôi đã mất hết niềm tin, và thực sự tôi chẳng dám tin vào bất cứ người con trai nào nữa. Tất cả bọn họ đều chỉ tốt đẹp thời gian đầu, sau đó là lừa dối, phản bội, lăng nhăng...
Khi đang viết những dòng này, tôi tự hỏi không biết trước đây tôi đã làm gì mà đường tình duyên lại lận đận đến vậy. Trải qua ba cuộc tình, lần nào tôi cũng phải chịu những tổn thương nặng nề, bị dồn ép đến cùng đường mà không còn cách nào khác… tôi đành lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời họ.
Lần đầu tiên biết yêu, tôi đã trót trao tình cảm cho một người đàn ông hơn mình 9 tuổi. Ngày ấy tôi còn vô tư nghĩ rằng tình yêu thì cần phải trải qua nhiều sóng gió, càng thử thách càng bền vững. Tôi khao khát một tình yêu thăng trầm và để ngoài tai mọi lời khuyên của bạn bè, bố mẹ…tôi vẫn cứ tin và yêu anh bằng tất cả những gì trong sáng, thuần khiết nhất mà tôi có. Thế mà nhục nhã thay cho tôi, một mặt anh vẫn cười nói ngọt nhạt với tôi xơn xớt, mặt khác thì anh chuẩn bị mọi thứ để… lấy vợ. Chỉ sau một trận cãi nhau, tôi giận dỗi, đến khi trở về tìm anh thì anh đã là người có vợ.
Trong khi tôi còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì được biết tin đám cưới của anh là đám cưới chạy. Cô dâu đã mang bụng bầu ba tháng. Thế mới biết tôi khờ khạo như thế nào khi để anh lừa gạt từ trong trứng nước. Anh hạnh phúc bên vợ con rồi, còn tôi thì như một con ngốc bị bạn bè cười vào mũi. Đó là nỗi đau đầu đời quá lớn đối với tôi. Mười sáu tuổi, tôi trách mình còn quá trẻ dại để yêu. Và cũng từ đó tôi khép mình, cẩn trọng hơn với mọi mối quan hệ.
Tôi phải mất đến hai năm để quên đi người đó và quên đi vết thương nhục nhã mà anh khắc vào cuộc đời tôi. Thời gian đúng là liều thuốc tốt cho mọi nỗi đau. Và rồi mối tình thứ hai của tôi bắt đầu qua lời giới thiệu vu vơ của một đứa bạn. Lần này, tôi đã thu hẹp đối tượng làm quen lại, chỉ được phép hơn tôi bốn tuổi đổ về và phải có vẻ ngoài đáng tin cậy. Anh chỉ hơn tôi hai tuổi, là người con trai trông hiền lành và thật thà nhất mà tôi đã từng gặp. Có lẽ khoảng cách chênh lệch về tuổi tác đã làm tôi vững tin hơn vào anh. Tôi dám yêu anh và dám đặt lòng tin vào tình yêu một lần nữa.
Trong tôi không còn những bồng bột và mơ mộng của một cô bé mười sáu tuổi mới biết yêu lần đầu. Tôi nghiêm túc hơn hẳn, quan tâm chăm lo cho anh mọi thứ. Ngày lễ tết tôi còn đến nhà thăm gia đình anh và chơi thân với em gái anh. Trong khi tôi đang cố gắng hết sức với tình yêu của mình thì bỗng nhận được cuộc điện thoại từ một cô gái lạ. Cô ta nói là bạn gái của anh và yêu cầu tôi nếu còn có lòng tự trọng thì hãy tránh xa khỏi người yêu cô. Tôi cúp máy để không phải nghe những lời luyên thuyên vô nghĩa, thì nhận được tin nhắn hình ảnh từ người con gái đó. Anh và cô ta đang... hôn nhau thân mật trên giường và miệng anh còn cười nữa.
Tôi tự hỏi tại sao những thứ tồi tệ cứ giáng xuống đầu tôi thế này. Tôi lại khóc đau đớn như lần đầu tiên và tôi biết mình nên làm theo những gì cô gái xa lạ kia muốn. Anh đã dám làm thì phải dám chịu trách nhiệm với cuộc đời cô ta. Còn tôi, tôi chưa mất gì, có lẽ tôi nên để một người con gái khác được quyền hưởng hạnh phúc…
Năm thứ nhất đại học, trong các cuộc vui mọi người đều có đôi có cặp, ríu rít bên nhau. Một mình tôi phóng xe nhanh ra về vì tôi cảm thấy mình như người thừa giữa đám đông. Một năm rồi tôi chỉ làm bạn với sách vở và laptop, không làm quen, không tìm hiểu, không kết bạn. Nhiều người nói rằng tôi không may nên gặp phải hai người trước như vậy thôi, cứ thử bắt đầu lại biết đâu gặp được người tốt. Đàn ông trên thế giới này đâu phải ai cũng lăng nhăng ngoại tình hết cả. Tôi cười trước những lời khuyên của họ còn trong tim tôi lại vẫn nhức nhối khi nghĩ về chuyện cũ… Thực ra tôi cũng mong muốn có được người con trai tốt thật lòng yêu mình lắm chứ.
Lên năm hai, tôi quen và yêu một người bạn cùng tuổi học cùng trường đại học. Nói thật, tôi không biết mình nghĩ gì khi lại chấp nhận yêu thêm một lần nữa. Chỉ biết rằng sự hóm hỉnh và vô tư của cậu ấy rất giống tôi, tôi muốn được cười thoả thích như vậy mỗi khi ở bên cậu. Chúng tôi yêu nhau hơn nửa năm, thậm chí Facebook còn để “engaged” nữa. Thế mà tôi không ngờ mình vẫn gặp phải cảnh trớ trêu nhục nhã. Chỉ có điều lần này còn cay nghiệt hơn nữa bởi vì “mắt đã thấy và tim đã đau”.
Bí mật trở về Hà Nội sau chuyến đi Sapa với lớp, tôi cứ nghĩ cậu ở nhà phải nhớ tôi lắm. Vừa xuống tàu, tôi đã mua pizza và coca đến nhà cậu để tạo sự bất ngờ, bố mẹ cậu cũng đang đi du lịch hết. Vậy mà tất cả đã sụp đổ trước mắt khi tôi nhìn thấy đôi guốc của con gái ở ngoài. Tôi liên tục đập cửa và gọi điện thoại. Bên trong có tiếng chuông kêu, tôi biết cậu ở nhà nhưng không hiểu vì lý do gì mà không ra mở cửa. Tôi tiếp tục gọi lớn hơn và cuối cùng gã con trai trong nhà cũng biết ngượng và phải chui ra ngoài. Chẳng nói nổi câu nào, tôi ném thẳng vào mặt cậu ta chiếc nhẫn, cũng là tất cả lòng tin cuối cùng của tôi vào tình yêu.
Có lẽ số phận của tôi quá đen đủi, nên cả 3 lần yêu đều chỉ nhận lại sự phản bội. Tôi đã mất hết niềm tin, và thực sự tôi chẳng dám tin vào bất cứ người con trai nào nữa. Tất cả bọn họ đều chỉ tốt đẹp thời gian đầu, sau đó là lừa dối, phản bội, lăng nhăng... Tôi nghĩ mình sẽ dành hết thời gian sau này cho việc học, sau đó ra trường kiếm nhiều tiền để sống thật tốt đẹp mà chẳng cần phải yêu bất cứ ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết