Em ngồi ở chiếc xích đu bằng gỗ, hai dây treo trên cành của cây cổ thụ cao lớn. Hàng mi thanh cong lên, miệng nhẩm hát theo giai điệu bài Fly me to Polaris thân thuộc.
1. Long long ago
Tôi gặp em vào một buổi chiều mưa phùn.
Em mặc chiếc váy màu trắng, như một cụm khói mỏng tang neo đậu giữa cuộc đời lắm phiền muộn và lo toan này. Em đứng đó, co cụm vào góc khuất của mái hiên, những hạt mưa vô tình hắt vào em, đôi tay mảnh mai cứ siết lấy chiếc áo khoác như trốn tránh những vệt lạnh đang cố tình quất vào da thịt.
Trời vẫn cứ mưa.
Dưới một hiên nhà nào đó, giữa một khu phố nhập nhòe ánh điện vàng nào đó, em như sinh thể yếu ớt. Màu trắng khiến em như vô hình, khiến tôi cứ như đang nhìn thấy một hình bóng đơn độc, mơ hồ. Giống những linh hồn không bao giờ thanh thản, cứ dìu dặt những nơi vô định… Tôi đứng cách em một quãng, đủ gần để thấy đôi mắt buồn màu nâu sóng sánh những vệt nước đã chực trào. "Mưa hay nước mắt?”
Chiếc máy ảnh đưa ngang tầm mắt, tách. Góc nhìn u xám, đôi mắt nâu buồn vời vợi,thân hình mảnh mai và mưa…
Khi tôi định đến gần em, chỉ để nói một vài câu gì đó, thì em bước ra ngoài trời. Mưa như mũi tên xuyên thẳng vào em, những tưởng đã có máu thẫm từ những vết tích mưa để lại, nhưng không, chỉ là sự tê lạnh của người con gái ấy…
- Cô gái ơi!
Em ngoảnh nhìn tôi, cái nhìn hoảng hốt, lo lắng và đẫm. Em như ngạc nhiên, nhưng rồi khóe môi nở nụ cười hiền lành.
- Tôi đưa cô về nhà, mưa lớn rồi, trời lại sắp tối thế này.
- Vâng!
Tôi choàng chiếc áo khoác may bằng flanen vào vai em. Đôi vai mới mảnh mai làm sao. Chợt em khựng lại. Đưa mắt về góc khuất em vừa đứng. Có một cây violin nằm đơn lẻ ở đấy. Tôi cuộn chặt cây đàn trong chiếc áo mưa giấy. Đèn vàng. Lặng. Em và tôi. Và violin thiếu đi cây vĩ. Dường như cả ba là ba mảnh ghép hoàn toàn khác biệt, không điểm chung, không gì cả. Là rỗng. Là vô tình. Là vậy thôi.
Mưa ko ngừng rơi. Vẫn cứ rả rích, những chiếc bong bóng nước cứ vỡ tan khi chỉ vừa hình thành. Tôi vẫn cứ bước song song với em. Mái tóc dài bết lại, những cọng tóc mai ôm gọn khuôn mặt trắng bệch vì lạnh. Bàn tay em đút sâu vào túi chiếc áo khoác của tôi, thi thoảng, em thở nhẹ. Những hình dáng bé nhỏ của khói cứ thế cuộn ra…
- Anh thích nghe violin chứ?
- À, cũng có. Tôi thường nghe nhạc giao hưởng khi căng thẳng, một dạng giải tỏa stress hiệu quả.
- Anh biết bản Long long ago không?
- Của một tác giả người Nhật đúng không?
- Em chơi thử cho anh nghe nhé.
Những giai điệu tha thiết, buồn đến run người cứ thế chảy ra từ đôi tay em. Tiếng mưa làm thành một nền nhạc hoàn hảo, Long long ago… Và em, khe khẽ hát theo dòng nhạc…
“Có một vài nỗi đau, mà con người rồi sẽ quên ngay khi vừa chạm vào. Nhưng có một vài nỗi đau cứ thế âm ỉ mãi, như than hồng trong lò, như sóng nhỏ bào mòn đá cuội.
Khi tình yêu ra đi, vết thương như rộng ra, sâu hơn. Để rồi khi chính tình yêu ấy trở về trong một ngày nhiều gió, vết thương tưởng chừng đã lành lại rách toạc. Đôi khi, chỉ cần hai trái tim lỡ một phần tỉ của nhịp đập, đã là xa nhau rồi… Thời gian nào có thể ngừng trôi? Có phải là thời gian đã từ lâu về trước, thời gian ta bên nhau…?”
Tiếng đàn ngưng bặt. Vài giọt nước mắt khẽ khàng rơi. Tôi vô thức, ôm lấy em, vỗ về.
- Ngoan nào, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi…
Chúng tôi ngồi bệt dưới một mái hiên nhỏ. Trời tối. Đèn vàng phả lên sự tĩnh mịch đến kì quái cho không gian nơi này. Cô ấy im lặng. Nước mắt vẫn rơi, tay vẫn bấu chặt vào tôi như một điểm tựa.
- Anh có muốn nghe truyện cổ tích không?
- Ừ!
Giọng nói mềm, toát ra sự thương cảm đến lạ lùng.
Và cô ấy, ngả đầu vào tôi, lả đi. Hơi thở đứt quãng, nhưng giọng nói vẫn đều đều thoát ra như một cuộn băng catsette đã cũ, trầy xước và nhiễu. Khó nghe, nhưng dễ cảm…
2. Painted Heart
“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa nhỏ. Nàng sống trong một lâu đài rộng lớn. Lâu đài ấy rộng, trống và lạnh. Nàng chỉ có thể làm bạn với một cây nến, một con dao bạc nhỏ và một chiếc đàn vĩ cầm. Ngày qua ngày, nàng chơi những bản nhạc vui tươi, hi vọng rằng bản thân mình sẽ không phải sống đơn độc như thế này mãi. Nàng thắp nến vào 12h đêm, chỉ để nhìn thấy một chút ánh sáng trong màu đen của cô quạnh, nàng dùng con dao bạc khắc vào cạnh giường một vệt mỗi khi qua ngày mới…
Cuộc sống buồn tẻ trôi đi.
Một ngày nọ, chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến vùng đất ấy. Chàng chặt đứt ổ khóa của lâu đài, ánh sáng lọt vào, lấp lánh trên những dây thường xuân đã già cỗi vì thời gian. Chàng xuống ngựa, bước qua từng gian phòng. Và chàng gặp nàng công chúa ấy. Nàng ngước đôi mắt tròn nhìn chàng. Và khi đôi tay chàng đưa ra, lịch thiệp, hào hoa. Nàng đặt tay mình vào đấy. Tin cậy, yêu thương.
Trước khi rời khỏi lâu đài, nàng không quên mang theo con dao bạc và ngọn nến cùng cây đàn. Như vật tri âm cố hữu không thể lìa bỏ.
Tòa lâu đài của chàng hoàng tử rất rộng. Nhiều người ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của nàng công chúa. Hoàng tử đưa nàng ra mắt cha mẹ và xin cưới nàng làm vợ. Đức vua và Hoàng hậu ưng thuận. Chẳng bao lâu, nàng trở thành vợ của chàng.
Những tưởng câu chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp như thế, những tưởng cả hai sẽ cùng nhau hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Nhưng không, cuộc đời này khó lường. Sự bất biến luôn ngự trị trong mỗi người. Ai cũng có một mặt trái… Chàng hoàng tử năm nào không thỏa mãn với tình yêu ở hiện tại, chàng muốn phiêu lưu, muốn đi đến những vùng đất mới hơn, để khám phá, để chinh phục. Chàng chán nhìn vợ mình, chàng chán cái cách nàng sống. Nàng chỉ biết quanh quẩn trong cung, hàng đêm lại thắp nến, chơi nhạc, thêu thùa, may vá. Chàng thích những cô gái trẻ trung, hoạt náo hơn nàng. Và chàng ra đi.
Nàng mỗi ngày vẫn ở chốn cũ, cầu nguyện cho chàng bình an. Nàng vẫn thắp nến vào 12h đêm, vẫn dùng con dao bạc cứa vào cạnh giường mỗi đêm đơn độc, vẫn chơi những bản nhạc cũ…
Ngày hoàng tử trở về, trên yên ngựa là một cô gái trẻ đẹp, hoạt bát và tràn đầy sức sống. Tia nhìn của cô ấy sắc như con dao. Nhưng đôi mắt xanh màu ngọc bích đã che đậy tất cả. Chàng đuổi nàng ra thâm cung, sống một mình đến hết cuộc đời. Nàng lẳng lặng rời khỏi.
Hoàng tử tổ chức lễ thành hôn với cô gái mới đưa về cung ngay hôm sau. Nhạc linh đình, rượu tràn trề. Và trước khi chàng đội lên đầu cô gái ấy chiếc vượng miện quyền lực, cũng là lúc con dao bằng bạc cắm ngập đến tận chuôi trên ngực cô gái ấy.
Bàng hoàng.
Chàng rút gươm đâm vào kẻ đã sát hại cô dâu của mình. Là nàng. Trên tay vẫn còn ngọn nến cháy dở dang và cây đàn đã vỡ vụn. Dòng máu đỏ thẫm chảy ướt xiêm y một màu trắng toát của nàng… Cuộn giấy da giấu kĩ trong tay áo, rơi ra, lăn trên mặt thảm, những con chữ nhòe nước mắt cứ ẩn hiện như phơi bày một nỗi oan tình…
“Hoàng tử của em. Chàng đã bao giờ tự hỏi vì sao em phải sống trong tòa lâu đài ấy một mình hay không? Chàng có bao giờ tự hỏi rằng tại sao em phải thắp cây nên ấy hàng đêm hay không? Và chàng có bao giờ tự hỏi tại sao những bản nhạc em chơi lại buồn đến vậy không? Bởi vì có một lời nguyền mà em phải hứng chịu. Đó là em sẽ phải đốt cháy cây nến sinh mạng của mình để đổi lấy cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc cho người sẽ yêu thương em, là chàng. Em phải chơi những bản nhạc buồn, để dây đàn rút máu của em, đổi lấy sự yên ấm cho người sẽ yêu thương em, là chàng. Nếu chàng mãi mãi cần em như lúc đầu, thì cuộc sống của em sẽ mãi mãi kéo dài, mãi mãi bên cạnh chàng. Nhưng nếu chàng phản bội tình yêu ấy, thì em sẽ phải chết bằng chính lưỡi dao của chàng. Người chàng sắp cưới, là một mụ phù thủy, muốn ám hại chàng và vương quốc này, vì chàng, em đành phải hy sinh mạng sống của em. Em biết chàng sẽ giết em, em biết chàng không thể tha thứ cho kẻ đã cắt đứt cuộc hôn nhân mà chàng mong mỏi. Nhưng vì yêu chàng, em sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả đánh đổi sự sống…
Hãy hiểu cho em, em luôn mong muốn được ở bên chàng suốt đời. Em yêu chàng, rất nhiều”.
Con dao bằng bạc đổi màu. Đen xì và ngập ngụa trong thân thể của một con chồn xám. Không phải là cô gái tuyệt đẹp, mà là một con chồn xám đã thành tinh. Chàng ôm lấy vợ của mình, khóc than. Những giọt nước mắt cứ thế rơi vào vết thương nơi trái tim nàng đã ngừng đập. Chẳng mấy chốc, nàng hóa thành bụi, một cơn gió cuốn linh hồn nàng thành một luồng nhỏ, rồi chợt, thổi tan. Chỉ còn lại cây violin đã đứt dây nằm trơ trọi trên nền đá…”
- Kết thúc rồi sao?
- Anh có biết sai lầm của công chúa là gì không? Là đã yêu quá nhiều. Đã tin tưởng quá nhiều, đã hy sinh quá nhiều cho một người không biết trân trọng cô ấy.
- …
- Mưa tạnh rồi, về thôi…
- Tôi còn có thể nghe em chơi đàn chứ?
Em nhoẻn cười dịu dàng.
- Vâng. Nhà em đằng kia. Anh có thể đến tìm mọi lúc. Em luôn ở nhà.
- Em tên gì?
- Em là… Bình Nguyên
- Anh nhớ rồi, còn anh là Hoàng, Nguyễn Hoàng.
Tôi nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy nhấn chuông cửa, lách mình vào cánh cổng mang màu cổ xưa đã sét rỉ, rồi bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt. Tôi quay bước đi, phảng phất mùi thơm dịu nhẹ, hơi ấm mảnh dẻ. Tiếng đàn violin như cứa vào từng bước chân tôi.
“Nhất định mình sẽ quay lại chốn ấy”.
3. Thousand sad reasons
Tôi đến thăm em vào mọi lúc có thể. Lần nào đến, tôi cũng đem theo hoa linh lan và một hũ kẹo dẻo làm quà cho em. Em thường chào đón tôi bằng những nụ cười trong vắt như nắng sớm. Tôi để ý thấy em thường mặc váy trắng…
Những chiều vàng, em cùng tôi thả bộ trên con đường gần nhà em, em tấu những bản nhạc buồn man mác cho tôi nghe. Tôi chỉ biết im lặng…
Những buổi tối mát mẻ, tôi cùng em ngồi ở sân sau nhà em. Cùng nhau nhìn hàng vạn ngôi sao qua chiếc kính viễn vọng. Chòm sao Đại Hùng rực rỡ, chòm sao Dương Cưu rạng ngời…
Những khoảnh khắc đôi bàn tay tôi muốn siết lấy đôi tay em nhỏ bé, nhưng chợt ngưng lại, vì sợ rằng đôi bàn tay kia sẽ vụn vỡ khi tôi chạm vào. Mùi tóc thoang thoảng thơm, hình như có cả một cánh đồng lavender ở đây hay sao? Tóc em bay theo gió đêm, cứ thế chạm vào tay tôi khẽ khàng, mềm mại như một con suối. Nhưng khó nắm bắt. Dòng tóc chảy trôi qua kẽ tay…
Khi nào cũng thế, em mặc một chiếc đầm màu trắng muốt, dài chấm gối. Thi thoảng, một chiếc nơ đỏ ối màu máu chấm phá trên ngực áo, hoặc một vài dải ruy bằng nhạt màu quấn gọn ghẽ vào mái tóc đen.
Em không đẹp, nhưng khi em mặc đồ màu trắng, tôi thấy giống như tinh khôi tràn vào căn nhà này…
Buổi tối hôm ấy, khi đang ngồi cạnh nhau ở một ngọn đồi. Em chợt hỏi tôi:
- Đố anh thứ gì có thể tồn tại vĩnh cửu.
- Có lẽ là tình yêu. Anh thường nghe người ta bảo rằng tình yêu là thứ luôn tồn tại vĩnh viễn, dù con người ta có chết đi, nhưng tình yêu vẫn sẽ sống, trong tiềm thức, trong nỗi nhớ.
- Anh sai rồi.
- Vì sao?
- Anh đã đọc truyện về Mạnh Bà chưa?
- Chưa em ạ.
- Mạnh Bà là người sẽ cho chúng ta uống canh lãng quên khi chết, để mọi kí ức từ kiếp trước trôi đi, để con người có thể đầu thai, làm lại một kiếp sống khác.
- …
- Hôm nọ, có một chàng trai chết trẻ, chàng ta nhất quyết không uống nước canh ấy. Khi nhìn thấy Mạnh Bà, chàng ta nhào đến và gọi tên 1 cô gái. Hình như là Tiểu Nhu hay sao anh ạ. Mạnh Bà vẫn phải cho anh ta uống canh. Trải qua 1 kiếp người, Mạnh Bà gặp lại chàng trai ấy, giờ đã là một ông già, Mạnh Bà hỏi: "Còn nhớ Tiểu Nhu ko?”. Ông ta lắc đầu, sau đó bình thản uống chén canh. Lại một kiếp nữa đi qua, Mạnh Bà nhìn thấy chàng trai năm nào, vẫn kêu gào gọi tên người yêu, nhưng mà là một người con gái khác, không phải Tiểu Nhu nữa. Anh thấy đấy, điều đó chứng tỏ tình yêu chẳng bao giờ là thứ bền vững mãi mãi cả.
- Tại sao em không nghĩ rằng, nếu không phải uống chén canh ấy, thì chàng trai kia sẽ vẫn yêu người con gái tên Tiểu Nhu?
- Em không biết nữa…
- Thực tế không giống một câu chuyện lãng mạn đâu Nguyên ạ.
- Em biết, bởi vì thực tế quá phũ phàng, người ta đánh giá tình yêu qua nhiều thứ, không phải là nguyên vẹn giá trị cơ bản của nó nữa.
- Em không cần phải có những suy nghĩ tiêu cực như thế Nguyên ạ. Anh thích em có những suy nghĩ kiểu…
- … trong sáng và ngây ngô ư? Không đâu, em đã 20 rồi mà anh!
“20 là tuổi để yêu rồi…”
- Anh đang suy nghĩ gì thế anh ?
- Anh Hoàng này… Anh có… từng yêu một người nào đó chưa ?
- Rồi em ạ.
- Anh chia tay cô ấy rồi sao ?
- Ừ! Cô ấy muốn có một cuộc sống thoải mái, và anh để cô ấy ra đi!
- Tại sao anh không đem đến cho cô ấy sự thoải mái mà cô ấy cần?
- Vì anh không thể làm khác được em ạ. Một khi người ta đã muốn ra đi, thì dù có ngàn lý do để níu kéo, cũng vô dụng và thừa thãi thôi.
- Thôi, trễ rồi, về thôi anh.
- Tại sao em luôn muốn cắt đứt những câu chuyện đang nói dở?
- Vì một câu chuyện dang dở có khi lại hay hơn một câu chuyện hoàn hảo.
- …
- Anh có biết vì sao mưa lại thấm vào đất không?
- …
- Vì nếu những giọt nước mắt rơi mà không được hong khô thì sẽ khó chịu và nhức nhối lắm, hệt như mưa, nếu không thấm xuống đất, sẽ chẳng còn nơi nào để con người sinh sống nữa.
- …
- Mình về thôi, sương rơi rồi kìa anh!
4. Fly me to Polaris
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa nhà em. Cánh cửa khẽ lên tiêng, như những tiếng thở than của thời gian đã bám lấy màu xỉn rêu, những dây thường xuân quấn quanh cột nhà, màu gạch cũ. Tôi nhìn quanh quất, chẳng có ai ở nhà, tiếng violin réo rắt đâu đây… Tôi đi tìm.
Em ngồi ở chiếc xích đu bằng gỗ, hai dây treo trên cành của cây cổ thụ cao lớn. Vẫn váy trắng, đôi mắt nhắm nghiền. Hàng mi thanh cong lên, khóe miệng em nhẩm hát theo giai điệu bài Fly me to Polaris thân thuộc.
Bóng hình ấy, đã từng liên tục xuất hiện trong những giấc mơ gần đây của tôi. Cứ hư ảo như một cuộn khói trắng, ngay khi tôi chạm đến, thì vụn tan. Tôi không dám đến gần, chỉ ngơ ngẩn nhìn em, như đang nhìn một quả cầu thủy tinh, những tưởng rắn chắc, nhưng nếu chỉ cần một sự tiếp xúc, sẽ òa ra thành ngàn mảnh nhỏ. Không hiểu sao cái cảm giác em không hề tồn tại cứ ám ảnh tôi, nhưng chỉ cần được ngồi bên em, ngửi thấy mùi lavender ngọt ngào từ tóc em, hay chỉ cần nghe những giai điệu mà em chơi bằng đôi tay nhỏ nhắn ấy là mọi suy nghĩ bỗng trôi tuột đi.
- Anh đến rồi…
Em nhoẻn miệng cười. Nụ cười ướt đẫm sương của một ngày nắng sớm. Như nụ hoa khẽ bung nở khi vừa chạm ánh mắt trời. Em không đẹp, nhưng thánh thiện. Sự thánh thiện ấy bủa vây mọi ngõ ngách của con tim tôi, hòa vào từng dòng máu đang chảy trong huyết quản của tôi. Để rồi, chính sự thánh thiện ấy, ăn sâu vào suy nghĩ tôi mỗi ngày.
- Em nhắm mắt lại đi.
- …
- Giờ thì xem bàn tay em có gì kìa.
Một mảnh đá màu tím đã được gọt giũa cẩn thận bởi tay nghề của người thợ kim hoàn có tiếng. Khi tôi tìm thấy mảnh đá ấy trong một lần đi công tác, tôi đã tốn rất nhiều công sức để thương lượng. Chẳng hiểu sao, sự trong vắt về tán sắc của mảnh đá khiến tôi mường tượng đến em, rồi khi tôi trao nó cho người thợ kim hoàn, tôi hình dung ra cây đàn violin nhỏ nhắn sẽ hình thành như thế nào. Em sẽ cười như thế nào.
Em nắm chặt nó, rồi, một chuyển động nhỏ bé diễn ra trong vòng 1/10 phút. Em ôm lấy tôi. Chặt. Mùi Lavender lại quấn lấy tôi. Bất giác, tôi khẽ đặt tay mình vào tóc em. Mềm hệt như tôi tưởng tượng.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì đâu em!
Em buông tay khỏi tôi, đôi mắt hiền lành nhìn xoáy vào mắt tôi, như đọc được tình cảm và suy nghĩ sâu trong đầu mà tôi muốn giấu. Em đặt lên trán tôi một nụ hôn thoảng nhẹ.
- Em yêu anh!
Mọi giác quan của tôi trở nên mù mờ khi nghe thấy câu nói ấy!
Em đang ở đây, trong vòng tay của tôi, đang siết lấy tay tôi, và nói yêu tôi. Sự ngọt ngào quá đỗi ấy khiến tôi ngạt thở. Tôi sợ. Sợ sự ngọt ngào ấy sẽ lại nhanh chóng đi qua, thật mau. Tôi níu lấy em. Muốn vùi khuôn mặt mình vào mái tóc đen của em, để không nghĩ mình đang mơ nữa…
Một thứ gì đó, ấm nóng chạm vào tôi. Sóng sánh đặc như nước đã đông, tôi giật mình. Là máu. Máu từ khuôn miệng em chảy tràn, ướt thẫm chiếc đầm trắng, loang lổ nhuộm chiếc áo sơ mi màu café nhạt của tôi. Tôi bàng hoàng. Quên hết tất cả, tôi ôm lấy em. Máu vẫn không ngừng chảy từ khóe môi, khuôn mặt mới đây còn hồng hào vì niềm vui, giờ đã trắng bệch thảm hại…
Tôi hét lên trong vô vọng…
- Cứu, cứu với. Ai cứu cô ấy với!
Gió mạnh, xoáy tít những cuống lá đã vàng úa héo tàn khỏi cành. Vọng lại là tiếng còi chói tai của xe cứu thương, trong một chiều ảm đạm.
5. Wedding Dress
Em nằm trong một căn phòng màu trắng, chăn đắp ngang ngực, cánh mũi phập phồng thở. Cứ tưởng em đang ngủ thật say, cứ tưởng em đang chờ một hoàng tử đến đánh thức em dậy. Nhưng…
“Cô ấy bị hở van tim, thường có triệu chứng suy tim nặng. Hơn nữa, bệnh ung thư của cô ấy đang tiến triển nhanh. Chúng tôi không biết phải làm thế nào. Nếu phẫu thuật, thì tỉ lệ thành công là 0%, chỉ còn có thể kéo dài mạng sống của cô ấy được ngày nào hay ngày đó thôi. Chúng tôi xin lỗi nhưng thật sự đã hết cách rồi”.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi từ mắt tôi. Đã bao lâu rồi tôi không khóc như thế này. Đã thật lâu rồi. Từ ngày tôi không còn niềm tin vào tình yêu, từ ngày người con gái tưởng chừng sẽ suốt đời sống cùng tôi đành đoạn rời bỏ tôi mà đi. Tôi đã không khóc nữa. Giờ đây, nhìn em dần dần tuột đi khỏi sự bảo vệ vô vọng của tôi, tôi không đành lòng. Khẽ động đậy đôi mắt, em nhìn tôi. Vẫn màu nâu đất như xoáy vào tâm can, xoáy vào những đau khổ, xoáy vào sự sợ hãi tôi đang gánh chịu, xoáy vào mọi ngóc ngách trong tôi.
- Anh đừng khóc mà.
- Em cảm thấy thế nào?
- Khó chịu lắm anh ạ.
- Không sao đâu. Rồi sẽ ổn mà em
- Không, ý em là nằm một chỗ thế này khó chịu lắm anh ạ.
- Khi nào em khỏe, anh sẽ đưa em đi nhiều nơi. Đến Venice, Paris, mọi nơi mà em thích, nhé. Giờ em hãy cố gắng khỏe đi!
- Vâng. Em buồn ngủ quá anh ạ.
- Em ngủ ngoan đi, anh sẽ ở đây.
Tôi đặt tay mình lên trán em, vuốt nhẹ như dỗ dành em vào giấc ngủ. Tôi muốn sự bình yên cứ lắng đọng lại nơi này mãi, để em có thể sống, có thể khỏe mạnh… Tôi siết nhẹ tay em, như cố giữ lấy chút hơi ấm còn sót lại nơi em.
“Anh sẽ tìm mọi cách, để em sống. Nhất định sẽ có cách”.
Làn khói thuốc mù mờ, phả vào không khí rồi tan đi. Tôi ngồi cùng cha của em ở khuôn viên bệnh viện. Ông thở dài, nhiều lần. Rồi như cảm thấy tôi đã không còn kiên nhẫn, ông lên tiếng bằng chất giọng trầm đục.
- Con bé có một quãng đời không mấy tốt đẹp. Thật sự mà nói, con bé đã chịu đựng quá nhiều. Đó cũng là lỗi của hai bác. Con bé từng có tình cảm với một người. Khi gia đình bác chuyển về sinh sống ở đây có làm thân với một nhà nọ. Gia đình ấy có cậu con trai ngang ngang tuổi với con bé. Chúng lớn lên bên nhau. Rồi một ngày nọ, cậu trai ấy bị tai nạn, mất ngay trước mặt con bé. Con bé bị ám ảnh. Nó thường tự kỉ một mình, rồi dùng dao cắt cổ tay, uống thuốc ngủ, làm nhiều thứ dại dột.
- …
- Mọi người đã làm mọi cách giúp con bé trở lại cuộc sống bình thường. Ngay khi nó gặp cháu, nó dường như đã tìm thấy cuộc sống mới cho nó.
- …
- Bệnh tình phát hiện khi con bé ngất xỉu trong lớp học nhạc. Con bé giấu mọi người, nó nghĩ bản thân nó sẽ ổn. Nhưng nào ngờ…
- …
- Chẳng lẽ người đầu bạc phãi tiễn kẻ đầu xanh. Ông trời sao mà oan nghiệt quá.
Điếu thuốc đã tắt tự bao giờ. Lảng bảng những cơn gió lùa về, dìu dặt. Cha em khóc. Khóc vì đứa con gái thân yêu nhất sắp lìa bỏ cuộc sống vừa chớm nở này.
Những ngày ở bệnh viện quả thật tồi tệ. Nhìn em dần yếu đi, khuôn mặt đã không còn chút sắc diện của sự sống, tôi như đang đứng trước cánh cửa địa ngục. Mỗi khi nhìn thấy tôi, em vẫn thường mỉm cười. Nụ cười vẫn vẹn nguyên sự thánh thiện và thuần khiết. Chỉ khác chăng, màu đen đã nhuốm lấy hạnh phúc vừa hình thành.
Em thường bắt tôi hôn lên trán em, nắm lấy tay em mỗi khi hóa chất khiến em đau đớn. Bàn tay em vốn đã nhỏ nhắn, nay lại càng bé nhỏ hơn. Lòng tôi xót lắm, em biết không?
Ngày hanh hao. Nắng dịu. Màu vàng mỡ gà phủ đầy trời. Tôi định sẽ mua một giỏ linh lan đem vào viện cho em. Khi đang ở cửa hàng hoa, điện thoại tôi báo có tin nhắn đến.
“Anh, là em đây. Anh đến nhà thờ ngay nhé”.
Tôi đánh rơi cả giỏ hoa vừa mua, vội vã chạy đến địa chỉ nhận được trong tin nhắn. Cánh cửa gỗ chạm khắc những họa tiết thời Phục Hưng mở bung trước mặt tôi. Phía trên thánh đường, một vị cha xứ đạo mạo trong lễ phục đen. Em ở đấy, trong bộ váy cưới. Voan kim tuyến che lấp khuôn mặt em. Em đứng đấy, nơi luồng sáng từ cửa kính xuyên thẳng vào thánh đường, nhợt nhạt và mong manh. Hành khúc đám cưới vang lên chậm rãi từ chiếc piano trắng bên góc phải. Một chàng nhạc công đang chơi đàn. Chỉ có chừng ấy người mà thôi. Là em, trong váy cưới. Là cha xứ bên quyển kinh thánh, là nhạc công bên cây piano, và là tôi – ngỡ ngàng.
Tôi tiến gần đến bên em. Nụ cười thân thuộc lại rộng mở.
Em nắm lấy tay tôi…
6. When the love falls
Trời lại mưa. Tôi băng ngang qua cánh cửa sắt rỉ, mở ra trước mặt là con đường mòn dẫn lên đỉnh đồi. Cây cổ thụ vững chãi đang ở yên đấy, mưa vẫn rơi, nặng hạt.
Cốc capuccino trong tay nguội lạnh tự bao giờ.
Những tấm bia đã mòn vẹt theo thời gian, giờ được gột rửa dưới mưa.
Tôi như kẻ vô thức. Bàn tay đã lạnh cóng bởi cái gió mưa…
Ngôi mộ cẩm thạch trắng, cạnh bên cây cổ thụ to lớn, là nơi em an nghỉ…
Dường như, thời gian không dừng lại nơi này, khi mà nụ cười tươi của em giờ chỉ còn hai màu đen trắng, đông cứng, vô tri. Tôi nhìn mãi. Mường tượng em đang ở đấy, chơi đàn, tôi còn có thể nhìn thấy đôi mắt em nheo lại, cười hiền hòa. Tôi còn có thể nhìn thấy mái tóc mùi oải hương cuộn bay theo hình hài gió thổi….
Những kí ức cũ lại miên man, lùa về như đoạn phim quay chậm. Đau xót và tiếc thương.
- Anh thấy em mặc váy cưới có đẹp không anh ?
- Ừ,đẹp lắm em ạ.
- Anh hôm nay là chú rể nhé, đưa em đi biển đi anh…
Sóng vỗ mạnh. Bọt nước bắn tung tóe vào thành kè…
- Anh này, em có giống tiên cá không? Rồi sẽ chết và hóa thành bọt biển ấy.
- Không đâu, vì tiên cá không nhận được tình yêu từ hoàng tử, còn em, em luôn nhận được tình yêu của anh mà. Sẽ không thế đâu.
- Thật ư?
- Ừ!
- Em yêu anh, nhiều lắm.
- Anh biết điều đó mà.
- Anh à, em buồn ngủ quá. Em tựa vào anh một lát được không anh.
- Em ngủ đi.
Ráng chiều, trời đỏ thẫm. Như màu máu trên chiếc váy trắng mà em đang mặc. Em hãy cứ ngủ đi, để mọi nỗi đau mãi mãi chìm sâu. Để linh hồn thanh thản cùng hạnh phúc. Anh yêu em nhiều lắm, công chúa nhỏ. Em hãy ngủ đi nhé. Hãy để hơi ấm của anh đưa em đến nơi em cần đến. Đợi anh, rồi ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau…
Tôi đặt bó hoa lên mộ em. Dùng con dao cứa thêm một vạch vào cây cổ thụ.
“Những vạch này tượng trưng cho sự thướng nhớ của anh dành cho em. Em hãy yên nghỉ nhé. Hãy nhớ rằng trên trần gian vẫn còn một người yêu em, yêu rất nhiều, ngay cả khi em không còn nữa”.
Tôi hôn lên nụ cười đẫm nước mưa, ướt át và lạnh lẽo của em rồi quay gót.
Đã 5 năm rồi…
Năm sau, anh sẽ lại đến thăm em.
Bản giao hưởng tình yêu của anh và em, mãi mãi không bao giờ ngừng lại, trừ khi anh chết đi mà thôi!
Vì sao ư?
Vì anh yêu em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết