Ngay cả khi cô đặt những ngón tay lên bàn phím, cô vẫn không biết điều gì sắp lan tràn trên mặt phẳng trắng lòa này...
Chỉ là vì lòng cô bề bộn. Cô giận dữ. Cô tuyệt vọng. Cô hẫng hụt. Kiểu như rơi vào một khoảng không với tốc độ chậm rãi. Cô cảm nhận được sự yên ả và tĩnh lặng đó.
Thi thoảng, cô thấy lòng mình là một dòng sông vô cùng tĩnh lặng, mà dòng sông nào cũng có sóng ở trong lòng cả. Cô từng nói, nếu như tất cả mọi người quanh mình quay đi, thì chỉ cần có một lời an ủi, duy nhất một lời thì cô vẫn sẽ bước đi trên con đường cô đã chọn.
Cô bắt đầu nghĩ về những con đường. Và con đường riêng của cô nữa, chúng dài tít tắp và quanh co. Cô học cách không đợi chờ những điều diễn ra phía cuối con đường, cô bước đi với khoảnh cách cần kề phía trước có thể nhìn thấy.
Cô biết ơn vô vàn một vài người phụ nữ của mình.
Mẹ vẫn dịu dàng như thế. Mẹ bao giờ cũng để cô chạy theo những tham vọng của cô. Dẫu trong lòng mẹ có lo lắng đến độ nào đi chăng nữa, Mẹ vẫn thường bảo "Con cứ bĩnh tĩnh mà làm những điều con thích!". Lòng mẹ vẫn muốn cô quay trở về nơi ấy, trong vòng tay mẹ, nhưng chưa bao giờ đặt điều ấy làm áp lực nặng oằn vai cô. Nếu như mẹ khác hơn thì có lẽ cô sẽ không trăn trở nhiều như thế. Nốt ruồi nơi lòng bàn chân cô vẫn vĩnh viễn ngự trị nơi ấy, thời gian và sự tuyệt vọng không thể làm chúng nhạt dần đi.
Cô biết ơn thiếm. Bởi vì bao giờ thiếm cũng bảo cô không nên từ bỏ. Có lúc, những tưởng nỗi hẫng hụt đã đánh gục cô bật khỏi con đường mà cô đang đi khi đã cạn kiệt tất cả.Có lẽ cô chỉ cần thế thôi. Đã là quá đủ cho loại người như cô. Và cuộc đời của thiếm là là một dòng sông u buồn và tận cùng đau khổ. Thiếm không từ bỏ những nỗi đau ấy đi, mà sống cùng, lo toan chu toàn cho những nỗi đau ngất ngưỡng ấy. Cô thương sự cô độc ấy xiết bao...
Tự do như lời gọi thiết tha trong sâu thẳm khiến người ta không thể dừng lại, không thể rời đi. Như giữa một cơn mưa, không còn lựa chọn nào khác ngoài sự dấn thân trong buốt lạnh.
Bây giờ cô đã không còn ồn ã và hơn hết không thể hòa vào dòng người phía ngoài kia được. Thậm chí tận cùng của nỗi buồn thì cô vẫn mỉm cười và tĩnh lặng. Sự im lặng nhấn chìm cô giữa những cơn giông bão của đời mình. Bây giờ cô vẫn nghĩ về dòng sông, vẫn nghĩ cô vĩnh viễn mắc nự dòng sông suốt đời không trả nổi.
Giá như sự trống rỗng và mơ hồ đẹp như một giấc mơ. Cô bắt đầu sống bằng như cơn mơ tiếp nối nhau trong đời. Đêm qua, cuộc đời cũng như một giấc mơ. Trong cơn say mơ hồ, cô thích ánh đèn vàng của phố. Có lẽ, không gì trìu mến và tĩnh lặng hơn thế.
Bây giờ cô không biết đất trời đang vào mùa nào, chỉ còn những cơn mưa tầm tã. Không còn gì khác hơn ngoài bầu trời u ám, những cơn gió buốt lòng người.
Hình như sắp trung thu, hình như là một mùa trăng mới...
Sáng nay thức dậy, bầu trời hửng nắng, lòng cô trỗi dậy những mơ hồ mới...
Ps: Dạ sầu trong dạ. Em có còn sầu không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết