Em đi tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi còn sót lại của cuối thu trong cái lạnh giá rét của những ngày đầu đông dài buồn lê thê vì… Em là của gió buốt, em là của mưa bay…?
Tặng em, cô gái tháng 12!
Tháng 12,
Khi những chiếc lá bàng màu đồng hun dường như chỉ chờ một làn gió thoảng qua là nhẹ nhàng buông xuống…
Khi những cơn mưa mùa đông thật dễ ghét bởi sự dai dẳng và buồn thê lương…
Khi nỗi nhớ ai đó cứ đóng thành những tảng băng trôi đến một nơi nào đó xa xôi lắm…
Tháng 12, khi mùa đông đã chạm ngõ tự khi nào…
Em đi tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi còn sót lại của mùa thu trong cái giá rét của những ngày đầu đông buồn lê thê.
Có phải em là gió buốt... ?
Có phải em là mưa bay…?
Những ngày mùa đông, em chỉ tay về phía bầu trời đoán xem đâu là
mảng màu xám của riêng em, rồi đưa tay về phía ánh mặt trời ngủ quên tìm
xem đâu là cơn gió hun hút lạnh chỉ mình em mới có.
Em vẫn thường đi tìm nắng, dù rằng mùa đông nắng rất ngại rời xa
giấc ngủ trở mình khi thu đã qua. Những sợi nắng ấy, mỏng thôi, nhưng đủ
làm bàn tay người ta ấm lại dù là trong phút chốc. Và những vạt gió ấy,
dẫu nhẹ thôi, những làn gió của mùa đông, vẫn khiến người ta yếu lòng
và buốt nhói...
Người ta vẫn nói, con gái sinh vào mùa đông, rất dễ buồn...
Có thể là một nỗi cô đơn bất chợt nào đó đến dù em đang tấp nập
giữa phố đông. Có thể là một nụ cười khẽ gượng trên môi khi mà đáng lẽ
ra trên gương mặt kia phải là nước mắt. Có thể là trái tim đang khát
khao một vòng ôm thật chặt, nhưng bàn tay vẫn từ chối một bàn tay đã sẵn
sàng đưa ra...
Có phải vì sinh ra trong mùa đông rét lạnh, nên em vốn quen một mình?
Những cô gái của mùa đông vốn cất cho riêng mình những nỗi niềm,
những yếu mềm mà không phải ai cũng hiểu. Đừng nghĩ rằng em đã quá quen
với cái lạnh, mà đủ dũng cảm để vượt qua những mùa đông chỉ có một
mình... Đừng nghĩ rằng vì em quá quen với màu buồn tro của bầu trời xám
xịt mà đủ vững vàng khi chẳng xa lạ gì nét vẩn buồn in hằn nước mắt của
cô đơn...
Con gái sinh ra mùa đông, ai bảo em xù xì và gai góc? Chỉ vì mùa
quạnh quẽ quá, nên em tự biết gồng mình khoác mạnh mẽ lên đôi vai em
thôi...
Sinh ra vào mùa đông, em ước nụ cười của anh là nắng. Nắng sẽ sưởi ấm cả mặt trời và sẽ sưởi ấm em.
Sinh ra vào mùa đông, em muốn anh là gió. Gió sẽ biết lúc nào em
buồn để rủ rê em lang thang, gió sẽ biết lúc nào em cô đơn để đến bên
bầu bạn...
Bởi vì sinh ra vào mùa đông, nên thực lòng tim em rất lạnh. Nếu anh
yêu người con gái được sinh ra vào một ngày nào đó trong mùa lạnh, thì
ngoài làm ấm mình, phải nhớ đến em nữa, được không?
“Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ mùa đông
Khi giá lạnh buông tràn trên phố
Khi mưa rơi buốt từng ngọn gió
Những mặt đường ướt lạnh dưới chân...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết