Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

Ở lưng chừng tình yêu


Một ngày nào đó của tháng 2 năm 2008 - một buổi chiều dịu dàng, anh nắm tay cô bước vào quán. 


Họ nhanh chóng ngồi xuống vị trí yêu thích của mình, chiếc bàn nhỏ nằm ở góc phòng, ngay dưới kệ sách, được kê trên nền cao hơn những chiếc bàn khác, vì thế từ đây có thể nhìn ngắm tất cả những vị khách còn lại trong gian phòng này một cách dễ dàng, chưa kể đó lại là chiếc bàn duy nhất mà anh với cô có thể ngồi vuông góc hoặc đối diện nhau chứ không phải là cạnh nhau như những chỗ khác, cô thích thế và anh cũng vậy... 

Phục vụ bàn đến, một cô gái dễ thương, cô và anh đều gọi cà phê sữa, nhưng ly của cô nhiều cà phê hơn, lúc nào cũng vậy... 

Xong xuôi, cô và anh đứng lên, đối mặt với cái kệ sách và lựa cho mình cuốn yêu thích. Cô lựa 1 cuốn của Guillaume Musso còn anh lựa một cuốn truyện ngắn Trung Quốc rồi hai người chậm rãi ngồi vào chỗ của mình. Anh vốn thích văn học Trung Quốc, cô thì không, cô không thích lời văn cũng như những bi kịch số phận không thực mà nó phơi bày. Còn cô, những tiểu thuyết lãng mạn như của Marc Levy cuốn hút cô một cách vô điều kiện, anh lại không thích loại đó lắm, đối với anh, nó hơi ủy mỵ 

Hai người chăm chú vào cuốn sách của mình…tiếng nhạc thênh thang, lãng đãng… 

Ở những bàn bên cạnh, các đôi trai gái cười nói rôm rả, cặp thì lả lơi bên màn hình laptop, cặp khác lại khẽ khàng tựa vai nhau… 

Lâu lâu, anh khẽ lén nhìn cô. Như có linh cảm, ngay lập tức cô cũng ngước lên… mỉm cười…Trong khoảnh khắc, ánh mắt, lý trí và trái tim chạm nhau đó… nghe một niềm hạnh phúc len lỏi rung rinh…Thời gian như ngừng lại để tận hưởng một chút ấm áp trong cuộc hành trình bất tận của nó…mắt cười…tim ngời… 

Có những lúc, anh ngừng đọc và nắm lấy tay cô…không rõ là bao lâu…đủ để tay ấm, tim ấm…rồi lại buông ra. 

Có những lúc, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô…rất nhẹ…đủ để cô thấy mình nhỏ bé bên anh…Chỉ khi bên anh, cô mới có cảm giác mình được bé lại, được chăm sóc, chiều chuộng, được nhõng nhẽo, được là một cô bé thật sự, không phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ như cô thường ngày… 

Có những lúc, cô gấp sách lại, mắt nhìn xa xăm như đang trôi dạt vào một xứ sở nào đó, có lẽ cô đang nghiệm lại tất cả những gì mình đã đọc…để đặt mình vào nhân vật, hay để tìm kiếm mình trong đó? Cũng không rõ…Chỉ biết là, những lúc như thế, anh lặng lẽ ngắm cô, rồi nắm lấy tay cô mà kéo cô về với mình: 

- Đến Paris chưa em? 

Cô cười trả lời anh. 

Đó là những câu từ ít ỏi mà họ nói với nhau, thỉnh thoảng, anh chỉ cho cô những câu từ mà anh tâm đắc trong truyện, và ngược lại, và chỉ có thế, còn lại là những khoảng lặng… 

Ở các bàn khác, một vài cặp đùa giỡn, âu yếm… 

Hai người vẫn lặng lẽ ngồi cạnh nhau, không nói gì, nhưng cứ như là đã nói tất cả… Vài giọt nắng cuối cùng của hoàng hôn đi lạc bên bậu cửa sổ, chúng nhìn hai người, cười thầm, chen nhau đến rót đầy ly cà phê, mơn trớn mái tóc cô rồi lại chạy biến đi…Bản “When you say nothing at all” vang lên thật gần, như được phát ra từ đôi mắt của họ, nụ cười của họ… 

Có cảm giác như hai người bị lạc vào một thế giới khác, thế giới chỉ có 2 người, thế giới phi ngôn ngữ…thế giới của ánh mắt và nụ cười…thế thôi. 

Đến khi tim đủ ngời, tay đủ ấm, và mắt đủ mệt (vì đọc sách), anh lên tiếng: 

- Về chưa cô bé? 

- Chưa - cô vừa nói vừa cười tinh nghịch rồi đứng lên, nắm tay anh và kéo anh theo 

Anh tiễn cô về đến tận nhà… 

Mọi thứ cứ nhẹ nhàng trôi qua như thế…

******



Một ngày thứ bảy của tháng 4 năm 2009... 

Trời khá nhiều mây, chỉ thấp thoáng đâu đó vài mảng xanh trong… 

8h quán mở cửa.

8h30 anh đến. Từ ngày không còn cô ở bên, anh vẫn thường lui tới quán này mỗi tuần một lần, vào thứ 7 và sớm thật sớm…anh thích cái không khí của quán vào những buổi sáng như thế này… 

Anh chọn cho mình cái bàn trong góc…nhưng ở gian bên kia. Quán được chia làm 2 gian bằng một bức tường Anh không muốn ngồi ở cái bàn kỷ niệm, cũng không rõ tại sao. Anh gọi cà phê cho mình rồi lại đi đến kệ sách. Lần này, anh chọn một cuốn tiểu thuyết kinh điển. 

Anh chìm vào thế giới của riêng mình… 

Quán vắng…Hình như, anh là khách hàng đầu tiên. 

9h30, cô bước vào. Hôm nay, tự nhiên cô muốn đi quán…Mọi hôm, cô vẫn thường đi vào chủ nhật, thứ 7 là ngày để cô giải quyết nốt những công việc còn tồn đọng trong tuần, mặt khác, cô cũng không muốn đi đâu vào ngày thứ 7, vậy mà…Có lẽ cô muốn thay đổi, cũng có thể, cô đang mệt và cần một khoảng lặng… 

Cô chọn cái bàn kỷ niệm…Không hẳn vì cô muốn gợi nhớ lại ký ức, đã qua rồi cái thời mà việc ngồi vào vị trí này làm thênh thang nỗi nhớ…Đơn giản vì đây là vị trí mà cô thích nhất, vậy thôi! 

Cô gọi trà…Chính cô cũng ngạc nhiên với lựa chọn của mình. Cô cũng thích trà, nhưng chẳng bao giờ cô vào quán cà phê mà lại gọi trà cả…Chợt cô mỉm cười vì ý nghĩ, hôm nay là ngày đặc biệt gì mà cứ liên tục phá vỡ những thói quen! Mà không, từ ngày không còn anh bên cạnh, cô đã đánh rơi rất nhiềuu thói quen rồi đó thôi. 

Cô đứng băn khoăn trước kệ sách, rồi cũng chọn được cho mình cuốn “Bắt trẻ đồng xanh”. 

Cô nhẹ nhàng thả mình vào những trang sách. 

Anh đứng lên trả sách ra về. 

Chợt, anh nhìn thấy cô, cô tựa mình vào bức tường, nghiêng đầu chăm chú vào cuốn sách, trông cô thật bình yên…Cuốn sách anh đang cầm dường như sắp rơi… Những cảm xúc lẫn lộn chen chúc trong anh. Một chút vui, một chút ngạc nhiên, một chút bối rối, một chút ngượng ngùng…anh không biết mình nên và phải làm gì, anh cứ bất động như thế…nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thôi, cái khoảnh khắc mà thời gian một lần nữa lại dừng chân…hưng lần này, nó ngừng lại để tò mò xem gặp-lại là thứ cảm xúc như thế nào? 

Anh đến gần cô hơn, và dịu dàng: 

- Em bắt đầu thích uống trà từ khi nào vậy? - vừa nói, anh vừa cười, để cảm xúc tuôn trào theo ý thích của nó. 

- Em thích từ lâu rồi, tại anh không biết đấy thôi! - cô ngẩng lên và cố gắng trả lời với thái độ bình thường nhất, điều đó lại càng làm lộ rõ sự ngạc nhiên và vui mừng trong ánh mắt cô. 

- Anh ngồi cùng em nhé! Em đến lâu chưa? 

- Em cũng vừa mới đến thôi… 

Anh và cô cùng im lặng…nhường chỗ cho những cảm xúc không biết gọi tên và cũng không nên để vỡ òa…tiếng nhạc khe khẽ… 

Cô trông có vẻ xinh hơn trước, ung dung như không có điều gì làm cô vướng bận… nhưng nụ cười của cô man mác một điều gì không thể hiểu được… 

Anh đen đi và mập ra, và…cô thích thế! Trông anh chững chạc hơn xưa…nhưng ánh mắt anh lại thoang thoáng một nỗi ưu tư không tên… 

Anh gọi thêm một ly càa phê. 

Vẫn chỗ ngồi cũ…vẫn người xưa…duyên phận đôi khi muốn chọc tức con người bằng những cuộc hội ngộ của quá khứ và hiện tại, của ký ức và nỗi nhớ, của ảo tưởng và hiện thực…Con người của hiện tại không còn là con người của quá khứ nữa… 

Không muốn im lặng thêm nữa, anh hỏi chuyện cô, và cô cũng vậy, họ bắt đầu nói với nhau thật nhiều, nhiều như chưa bao giờ từng được nói với nhau vậy! Thật ra, họ vẫn nắm bắt thông tin về người kia khá rõ qua những tin nhắn thi thoảng, qua blog của hai người và qua những người bạn chung của họ, nhưng không hiểu sao, họ vẫn muốn nói…Thời gian đã tạo nên khoảng cách giữa họ khiến việc “không nói gì” như lúc trước trở nên ngờ nghệch, kệch cỡm, hay đơn giản là họ cần được nghe thấy tiếng nói của nhau, cần được nói? Anh hỏi thăm sức khỏe của cô, môi trường mới, những người bạn mới của cô, gia đình cô. Anh khoe với cô những thành tích mới của mình. 

Cô im lặng nghe anh nói. Cô thích giọng nói của anh. Giọng nói ấm áp, nghe thật bình yên và đáng tin cậy. Cô thích gương mặt anh lúc này, thích nét tự hào và kiêu hãnh ánh lên trong mắt anh. Mặc dù, trong ánh mắt ấy, cô đã không còn thấy mình nữa…Cô đã từng sợ rằng không có cô bên cạnh, anh sẽ chẳng thể tâm sự, chia sẻ với bất cứ ai về những niềm vui, nỗi buồn của mình. Nhưng cô lầm, anh đã có những người bạn mới, có những người khác tâm sự và lắng nghe anh, anh không phải đơn độc chịu đựng mọi điều một mình như lúc trước khi gặp cô nữa…Và cô chợt nghe lòng mình bình yên… 

Thỉnh thoảng, có những khoảng lặng giữa những câu chuyện của họ, đủ để họ nhận ra rằng, họ đã lạc mất nhau thật…Thế-giới-của-anh-và-cô đã không còn nữa rồi, thay vào đó, là thế-giới-của-anh và thế-giới-của-cô…2 thế giới khá xa lạ…đôi khi chúng cũng gặp nhau trong một vài giấc mơ, một vài nỗi nhớ nào đó, nhưng điều đó cũng chỉ làm cho chúng thêm xa lạ mà thôi… 

Cô dịu dàng đặt cuốn “Bắt trẻ đồng xanh” vào tay anh: 

- Anh đọc thử cuốn này đi, em nghĩ là anh sẽ thích nó! 

- Còn em? 

- Em sẽ đọc một cuốn khác. 

Cô đứng bật dậy, với tay lấy cuốn “Gặp lại” của Marc Levy. Cô đã đọc cuốn này rồi, nhưng tự dưng, cô muốn đọc lại. Hai người ngưng chuyện trò và thả hồn vào thế giới của riêng mình… 

Theo thói quen, anh lại lén nhìn cô. Cô cảm nhận được điều đó nhưng không ngước nhìn lên…Đã lâu rồi, anh không được ngắm cô như thế này, vẫn như cô của ngày xưa, có điều, có vẻ trưởng thành và dịu dàng hơn…Anh chợt nghe tim mình bình yên…Anh đã từng sợ cái giây phút gặp lại này…Anh sợ rằng sự lúng túng pha chút lạnh lùng trong ánh mắt anh sẽ làm tổn thương cô, sợ sự xa lạ trong ánh mắt của cô…sợ việc nhìn thẳng vào mắt cô và rồi nhận ra, không còn hình bóng của mình trong đó nữa…sợ phải nhìn thấy những mảnh vỡ trong mắt cô - những mảnh vỡ mà anh nghĩ rằng, đó là lỗi của anh…Nhưng anh cũng lầm…Ánh mắt cô không hề xa lạ, không hề “vỡ”… Ngược lại, cô rất tự nhiên như vốn dĩ cô vẫn thế, vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, không chút do dự, ngại ngùng…Có chăng, kẻ lúng túng là anh mà thôi… 

Ánh nắng lén luồn qua khe cửa rồi nhẹ nhàng đáp lên hàng mi của cô, hắt lên sự bình thản và ung dung, như không có điều gì làm cô phải muộn phiền. Bất giác, anh cảm thấy cô ngay đây mà như xa thật xa…Anh muốn nắm tay cô, nhưng không dám…Anh sợ bàn tay mình đã từ lâu, không còn đủ ấm cho bàn tay nhỏ bé kia của cô nữa… Anh sợ “chạm vào nghe vỡ”…Cái gì vỡ? Anh vỡ? Cô vỡ? Hay là chút dư âm kỷ niệm ngọt ngào còn lại? Hay vốn dĩ, nó đã vỡ từ lâu rồi? Làn gió không biết từ đâu khẽ vờn mái tóc cô, khiến chúng như đang hôn lên má cô. Một chút gì đó như là ghen tỵ không biết từ đâu len lỏi trong anh. Nhưng mà anh ghen với cái gì chứ? Ghen với tia nắng kia? Ghen với mái tóc kia? Hay ghen với quá khứ? Với thời gian? 

Bất chợt, cô nhìn lên khiến anh giật mình. Cô cười! Vẫn là nụ cười ngày xưa: 

- Cà phê tan hết đá rồi kìa anh! 

- Uhm…cám ơn em. 

Anh lập tức nhìn xuống ly cà phê, khuấy khuấy trong bộ dạng của người vừa bị bắt quả tang…Một màu nâu nhạt hơn lúc trước khá nhiều…Một cái gì đó cũng đã nhạt… 

- Em ghét ca phê tan đá lắm! Ghét cả trà nguội lạnh… 

- Uhm, anh cũng vậy 

Họ nói với nhau thêm vài câu chuyện nữa…Cô những muốn cứ được ngồi ở đây mãi, những muốn một khoảnh khắc sẽ trở thành vĩnh viễn… 

Không lâu sau, cô dừng cuộc chuyện trò: 

- Thôi, quá trưa rồi, em cũng có việc. Em về đây! 

- Để anh đưa em về... 

- … 

Họ lặng lẽ rời quán, cô đi trước, anh đi sau...Và anh phải kiềm nén mình lắm mới không vòng tay ôm chặt lấy cô…Mà để làm gì chứ? Chắc chắn không phải để giữ cô luôn bên mình, không cho cô rời xa nữa…vì chính anh cũng biết đó là điều không thể… Vậy thì là để làm gì? Níu kéo chút dư hương của quá khứ chăng? Hay đơn giản là một cử chỉ muộn màng khép lại một tình yêu đã cũ? Chính anh cũng không rõ… 

Họ chạy xe bên nhau. Đã quá trưa nhưng nắng nhẹ và trong, hơi ngộp ngạt, có lẽ, trời muốn mưa, nhưng còn chờ đợi một điều gì đó… Một vài câu chuyện... Đến nửa đường, cô chợt nói: 

- Thôi, anh đưa em về đến đây là được rồi. 

- Ừ, vậy em về cẩn thận nhé! Hẹn gặp lại. 

- Hẹn gặp lại anh - cô mỉm cười. 

Cô rất muốn cùng anh về đến tận nhà mình…Nhưng cô lại nói điều ngược lại, chính cô cũng không hiểu sao mình làm như thế…Có lẽ, hành động ngược lại với điều mình muốn đã trở thành một thói quen không thể bỏ được của cô rồi…Một chút giận anh không hiểu mình, một chút giận chính mình ngu ngốc… 

Anh rất muốn đưa cô về tận nhà…Nhưng lần này, và chỉ thêm lần này thôi, anh muốn chiều theo ý của cô…Cũng đã lâu rồi, anh không được nuông chiều cô mà… 

Họ vừa rời nhau một quãng thì trời rắc mưa…Mưa lất phất nhẹ nhàng phủ lên mái tóc cô… 

Một cuộc gặp lại tình cờ, không đủ cho nỗi nhớ, không đủ cho những lời giải thích, cho những mong chờ, không đủ cho những day dứt, những hờn trách, không đủ để khỏa lấp những khoảng trắng không biết từ lúc nào đã tồn tại giữa họ, nhưng đủ để họ nhận ra, người kia vẫn bình yên…Và, chính họ cũng đã bình yên. Trái tim vốn dĩ bình yên mà… 

Vậy đã là quá đủ…cho một gặp-lại… 

Mưa rồi… 

Anh không trùm áo mưa, tật này anh bị nhiễm của cô…Anh chợt mỉm cười, băn khoăn tự hỏi không biết mình cười vì điều gì…Đâu đó, anh nghe nhẹ nhàng… 

Theo thói quen cố hữu, cô không mặc áo mưa, cứ thế dầm mưa mà về…Thật lạ, mưa hôm nay không lạnh, ngược lại, lại ấm và ngọt dịu…như tách trà ban nãy cô uống… 

Không còn là tình yêu nữa…Cũng không phải là tình bạn…Thôi thì cứ tạm gọi là ở lưng chừng tình yêu vậy… 

Lưng chừng…nhưng không hề chênh vênh… 

Đôi khi, ta buộc phải dừng lại ở lưng chừng như thế…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết