Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Điều kì lạ của mưa

Nhâm nhi câu chuyện tình 4 mùa...

Món quà cho Hà Nội, và cho Panda. Tớ thích cậu dù cậu luôn thích những cô nàng khác tớ. Tớ chờ được mà!

1.Mùa xuân

“Có, những mùa xuân ngập tràn trong đôi mắt ấy…”

Tôi ngừng táy máy cái PSP khi thấy trời ngoài hiên bắt đầu lắc rắc mưa. Chầm chậm khoác thêm lên mình cái áo len dày cộm màu be gồm những con tuần lộc đỏ giữa ngực, tôi xỏ chân vào đôi loafer, cầm theo mũ lưỡi trai rồi lao xe đi, để những giọt mưa lất phất táp vào mặt. Tôi đến nhà Vũ.

Như một cái hẹn không cần giao ước, cứ mỗi khi trời mưa, tôi lại đạp xe đến nhà Vũ. Thật buồn cười, Vũ là con gái. Cái tên đặc biệt, nhưng lại phù hợp lạ kì với con người cô ấy. Vũ yêu mưa. 

Cuối cùng tôi cũng lách xe qua được dòng người chật chội để ì ạch chạy ra Hàng Ngang. Lúc này phải kiên nhẫn, thật kiên nhẫn, đếm số ngõ và xem biển tên đường, rồi từ từ rẽ vào một ngách nhỏ. Rất dễ lạc và nhầm. Nhưng khi đã tìm ra rồi, thì quả là không phí công chút nào. Con ngõ ấy toàn những mái ngói thâm nâu, âm trầm bao bọc một khoảng giếng trời. Không có đến một ban công bị bao lại. Không có bất cứ mái tôn nào nhô ra. Tôi lướt qua một vài ngôi nhà, cố xác định phương hướng - trong khi trời tối nhập nhoạng - rồi dừng lại trước một căn nhà khá lớn đầy tinh tế của lối kiến trúc cổ. Bấm hai lần chuông. Mưa rơi xuống vai áo, thấm qua làn da không làm tôi buốt lạnh nhưng từ từ khiến cơ thể đóng băng.

Trời đầu xuân tối sớm, lại thêm mưa lắc rắc nên cứ như đêm xuống rồi. Phố lên đèn. Có tiếng còi xe ở phía ngoài kia, tiếng rộn rạo mở chợ đêm, loảng xoảng những dây xích dỡ hàng nhưng tôi không còn nghe thấy nữa. Tôi đang nghĩ về sự im lặng tuyệt đối của thành phố này, giống như cổ tích thời xưa ấy, để rồi giật mình khi nghe tiếng Vũ: 

-Tớ nhớ là cậu đã nhắn tin dặn sẽ đến mà.

***

Nhà của Vũ là một ngôi nhà cổ với giàn tigon khổng lồ bao bọc phía trên, trông thực sự kì khôi và ám ảnh. Căn nhà nhiều cửa sổ và đó là thứ duy nhất không mang vẻ cũ kĩ: những chiếc cửa màu xanh da trời nổi bật đầy sức sống, vả lại, chúng vừa được sơn mới nên không treo nặng vẻ thời gian. Nếu nhìn kiến trúc phía ngoài, bạn sẽ chẳng bao giờ tin được không gian bên trong sáng và ấm áp đến thế. Mùi của oải hương, gỗ sồi và rượu nho. Mỗi khi sang Châu Âu với bố, tôi luôn mua một bó oải hương, vì nó làm tôi nhớ đến Vũ.

Vũ là một cô nàng với cái tên kì lạ gắn mật thiết với mưa. Có lẽ vì thế cô ấy vẫn luôn yêu mưa một cách dai dẳng. Chúng tôi học chung lớp, nhưng do tôi hơi thờ ơ với cuộc sống nên tận cuối năm lớp mười, khi lang thang hiệu sách tìm một cuốn Lonely Planet và thấy đứa con gái xinh xắn đứng ngoài cửa hiệu ngắm mưa, à đó chắc chắn là Vũ, tôi mới nhận ra sự tồn tại của cô ấy. 

Về phần tôi, tôi có một chút xíu thờ ơ do tự kiêu với bản thân. Tôi trông được, học hơn loại tầm thường đôi chút, và biết cách làm các cô gái cười mà không thiếu muối hay vô duyên. Bọn con trai thường đấm vào vai tôi và cười bảo “Mày sướng”. Bởi tôi luôn được con gái vây quanh, nhất là những cô gái đứng đầu bảng về độ xinh đẹp và giỏi giang (nếu tính cả Vũ, bạn tôi). Vậy mà tôi không thực sự thích ai, nhưng với Vũ là một kiểu tôn trọng xen lẫn thích thú.

Những hơi nước ngưng tụ trên khung cửa kính là điều đầu tiên tôi nhận ra. Lại một mùa ẩm ướt nữa về. Trời nồm. Còn nhớ, ngày tôi bắt đầu yêu Hà Nội, là một ngày mưa bụi dầm dề ướt cóng. Thành phố chìm trong một màu ảm đạm, những con phố vắng đến hoe hoắt; lại vì cơn gió Đông bắc lệch chiều thổi tạt, rít lên trên những vòm cây hiu quạnh. Cảnh vật như mờ đi trước mắt. Những mái nhà xô nghiêng vào nhau, ẩn nấp trong làn mưa nhỏ. Chỉ vậy mà đột nhiên tôi nhận ra, Hà Nội rất kì diệu. Kì diệu đến độ tôi không muốn nó biến mất. Nên tôi yêu Hà Nội, và mưa, từ đó, hay để chứng thực lại một Hà Nội tuyệt vời tôi đã từng được gặp và cảm mến. 

Vũ mang cho tôi một cốc sữa ấm và cả hai ngồi bệt xuống thảm, bày bài Tarot ra nghịch. Đôi khi là chỉ dựa lưng vào nhau mà buôn chuyện thôi, nhưng cảm giác rất thú vị. Tôi cùng cô ấy có sở thích là ngắm mưa, mà giữa trời tối thì càng tốt; lúc ấy như thể cả thế giới ngủ quên đi và chỉ còn mình chúng tôi, những đứa trẻ với tâm hồn không chịu lớn, là tung hoành ngang dọc.

- Tớ thích một người, Minh ạ - Vũ chầm chậm nói với vẻ hạnh phúc không giấu giếm. Tôi thấy má cô ấy ửng hồng, còn nụ cười thì sống động hơn mọi ngày. Tôi cảm thấy ghen tị, một chút sâu thẳm, ngấm ngầm khi thấy người ta yêu nhau. 

Còn lần này, tôi không biết nói gì nữa. Gần như là cứng đơ người lại.

- Đó là người thế nào?

- Một cậu bạn tuyệt vời ấy mà.

Suýt nữa tôi đã tưởng là tôi.

***

Vũ chỉ cho tôi khi cậu ta đi băng ngang qua sân trường ngập nước mưa và ẩm ướt. Tôi thầm nhủ, “hắn cũng có vẻ đẹp mã đấy chứ”, rồi cố gặng hỏi xem Vũ quen cậu bạn ấy ở đâu. 

- Lớp học thêm, hồi lớp chín

Mặt cô bạn có vẻ đỏ gay gắt hơn lần trước.

- Lâu thế cơ à, sao giờ mới nói?! Thế, cậu ta tên là gì?

- … Minh! Duy Minh!

Suýt nữa tôi tưởng Minh đó chính là tôi. Hoặc là tôi phân thân mà ra. Bởi tôi, tôi tên là Đức Minh. 

Tôi thề thốt với Vũ rằng sẽ hỏi cho được tên facebook cậu bạn Minh nọ - để đổi lấy sự yên thân suốt những tiết còn lại trong ngày. Nói thế thôi, dù sao mình cũng nên làm một người tốt vào lúc này chứ, mùa xuân là mùa của yêu đương mà!

Nhưng qua Valentine, qua cả Valentine trắng, đến tận 14/4, tôi mới tìm được thông tin về tên thoắt ẩn thoắt hiện kia. 

2.Mùa hạ

“Tìm lại đêm tháng tư mưa dầm...”

Tháng tư bắt đầu với những gánh huệ trắng. Vừa được ngủ vùi trong niềm sung sướng của cái rét nàng bân, tôi đột ngột bị vứt vào sự nóng và bí bức đầy hơi ẩm - báo hiệu điềm rất gở được gọi là thi cử. Ôi, thi cử.

Vũ gặp tên kia vài lần, nói chuyện hăng hái với nhau; thậm chí, một hôm, tôi với Vũ còn rủ được hắn đi uống nước mía cùng. Tôi thì chẳng nhận thấy điều gì đặc biệt, hình như tên này không mảy may suy chuyển bởi tình cảm hoặc vẻ ngoài dễ thương của bạn tôi, còn Vũ thì cứ vui âm ỉ cả tuần. Ôi, yêu đương.

May mắn là vài ngày sau cũng có mưa. Một cơn mưa lớn, báo hiệu mùa hè đã về. Cơn mưa khiến trời đột ngột sầm xuống khi tôi đang đèo Vũ; gió thổi lộng, và cái áo phông ngắn tay khiến tôi muốn chết cóng vì lạnh. Những giọt nước to, dài bắt đầu đập mạnh vào mái tôn trên đầu chúng tôi trú, nghe tiếng như những viên đá bị ném vào mặt trống. Sấm nổi lên ầm ì. Vũ nép vào tôi, bàn tay túm chặt mảnh áo. Nhưng trái ngược với bàn tay phải, bàn tay bên kia nghênh ra đón những giọt mưa. Tôi trộm nhìn Vũ, cô nàng xinh xắn tựa búp bê với đôi mắt nâu to, làn da trắng, đẹp tựa sương mai.

Sau cơn mưa kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, mặt đường lênh láng nước. Không khí đang bị đun nóng đột ngột giảm nhiệt, mát lành và trong trẻo. Tôi như thằng dở hơi, cứ huýt sáo và lạng lách khiến Vũ kéo tôi muốn rách cả áo. Và cô nàng thề rằng khi có người yêu, nhất thiết sẽ không bao giờ chạm vào cái ghế sau xe tôi nữa.

Tôi thấy vui, rồi cũng chợt buồn. Bởi biết trong sâu thẳm cơn mưa ngoài kia, Vũ đã không còn dành cho tôi nữa. Có lẽ vì tôi đã chậm chạp mất rồi.

***

Sự việc xảy ra vào một ngày đầy nắng. Hôm ấy, tôi và Vũ cùng đi mua nước đá uống. Giữa đường, chúng tôi gặp Minh. Vũ đứng trước mặt cậu ta, nheo nheo đôi mắt nâu vì ánh nắng chói chang, mỉm cười thân thiện. Có vậy thôi, nhưng tôi thấy Minh cứ dừng xe nhìn theo mãi. Có thể là tôi nhạy cảm. Hoặc có thể, vậy là Minh kia đã có đối tượng mới rồi.

“Đức Minh à, mày làm sao thế này?! Mày phải nhanh lên!”

Nhưng lại lần nữa, tôi không kịp. Tên Duy Minh đến lớp tôi nhiều hơn, và lí do ngớ ngẩn chỉ có một việc: mua cho Vũ quà sáng. Minh có vẻ cười nhiều với Vũ hơn. Điều đó làm tôi thấy khó chịu, nhăn nhó nhiều và cả tức giận. Đôi khi không giấu bực bội, tôi đi qua, lỡ như huých cho Minh một cái. Đôi khi là những câu bóng gió xa xôi.

Tôi dạo qua facebook Minh nhiều hơn, đủ để choáng vì số album về ex cậu ta cập nhật, nhưng không phải số ảnh mà là số-người. Và list đó cũng đủ dài để tôi chuyển từ choáng sang quen dần. Vâng, rất dài. Và vừa mới tuần trước thôi (trên timeline của Minh), hắn lại chia tay người yêu chỉ vì lí do không thể đỡ: Đi du lịch cùng gia đình cả tuần mà không thấy nhớ cô bạn, vậy chia tay! Tôi đóng máy, vò đầu.

***

Chiều hôm sau, sau một cơn mưa nhỏ, tôi chở Vũ lên Hàng Gai nhòm ngó Létage café – một quán có góc view cứ phải gọi là siêu siêu đẹp. Những bánh xe quay tròn qua vũng nước, bắn tung tóe. Bất chợt tôi thấy bên kia đường một cậu bạn nhìn giống Minh. Cậu ta mặc chiếc áo sơmi vàng mustard phẳng phiu với quần kaki xắn gấu, trông chẳng khác nào model nam trên mấy trang báo teen. Đặc biệt, chàng model ấy tay cầm theo phụ kiện: một cô búp bê mặc váy. Một cô búp bê xinh đẹp có hình dáng con người. 

Tôi không biết nói sao với Vũ khi thấy cảnh ấy. Cứ mỗi lần định nói điều gì, tôi lại gặp phải đôi mắt trong veo. Trong ấy chứa chan hi vọng. Đôi khi tôi muốn lắc vai Vũ, bảo cô ấy nhắm chặt đôi mắt lại và hỏi xem điều gì quan trọng ở tên Minh kia mà cô ấy đã chọn? Cô ấy có biết về hắn? Tôi hỏi Vũ bâng quơ một vài lần, nhưng Vũ cười nụ cười dịu dàng “Cậu ấy rất tốt”. Vậy là tôi quyết định im lặng. Tôi không muốn Vũ tổn thương. Tôi nghĩ, mình đang ghen tị với hạnh phúc của người khác quá rồi. “Nên thôi đi, Minh ạ!”. Tuy nhiên, chẳng hiểu tôi đang nói với bản thân mình, hay với cậu bạn kia.

Những ngày ẩm ướt và rộn rã tiếng mưa qua đi. Lại nắng. Tôi học đến quên cả xem dự báo thời tiết và quên luôn mớ rắc rối yêu đương của cô bạn. Nhưng rồi, đột nhiên, tôi nhận ra, tôi dần rời xa cuộc sống Vũ lúc nào không hay. 

***

Tháng năm. Chúng tôi thi học kì xong, vất vả hơn bao giờ hết, giờ thở phào mọi thứ. Nhưng cả thế giới lại sốt lên 100 độ khi Minh bày tỏ với Vũ. Điều đó làm chấn động toàn trường, vì tên Minh ngốc nghếch kia nổi tiếng nhất nhì trường. Hình như tôi dùng sai từ rồi. Phải là tai tiếng. 

Vụ tỏ tình kì khôi ấy tác động đến tôi rất mạnh. Tôi nắm chặt tay, muốn chạy ra đấm cho hắn một cú giữa bụng, hoặc đem chuyện Minh lôi một đứa con gái đi khắp các phố vào một buổi chiều hết sức lãng mạn ra rêu rao. Nhưng không, tôi không làm được bất cứ điều gì trong số ấy. Tôi sợ Vũ tổn thương. Cuối cùng tôi vẫn quyết định chờ đợi để xem cậu bạn hiền từ này sẽ làm gì nào. Tôi cần phải biết rõ đã. Ví dụ như, bạn Minh mặc áo vàng ấy đã nắm tay bao cô gái trong cùng một tuần?

Tôi tìm hiểu được những cô gái đang chờ đợi xếp hàng để được đi bên cạnh Minh. Và trong số ấy, tôi tìm được cô búp bê phụ kiện hồi trước. 

Tôi add facebook nàng búp bê, nói chuyện qua lại. Nhưng một cách thẳng thắn, tôi đề nghị cô ấy kể cho về mối tình với Minh kia, giờ có còn tiếp diễn? Một khoảng lặng trầm xuống, rồi cô ấy cười nhạt, và nói sẽ nhanh thôi, giống như cơn gió lướt qua, Minh cưa đổ một người rồi đá bay người đó. Nhưng các cô gái đáng yêu (và đang yêu) thì lại nghĩ Minh chưa tìm được người thích hợp mà thôi. Có phải Vũ cũng nghĩ vậy?

Tiếng mưa ầm ì ngoài cửa, nghe mát lạnh đầy mùi đất ẩm bay lên, vang vọng giữa không khí cái gọi là sự sinh sôi. Rồi để sau đó thất vọng, khi những ngày nắng nóng đến đánh bầm dập thứ không khí trong lành kia xuống. Mùa hạ là mùa của nhiều biến chuyển đột ngột mà. Tôi ngẫm ra điều ấy khi nằm bẹp ở nhà, nhìn xoáy vào khoảng trời nắng chói, hi vọng có cơn mưa nặng hạt nhảy nhót qua khung cửa phòng mình.

Và rồi, cả mùa hè của tôi diễn ra rất chậm. Không có mưa. Hay Vũ.

3.Mùa thu

“Thành thị loang khói bay, ngỡ màn sương. Giăng phủ xa mờ…”

Tháng 9 khai giảng mà vẫn chưa vơi cái nóng. Tôi đi học như một bóng ma vất vưởng. Tụi con gái lẫn con trai trong lớp nhốn nháo mỗi khi Minh (Minh kia nhé, không phải tôi) xuất hiện trước cửa lớp để chào Vũ. Buồn cười ghê thế. Tôi cứ như bị tước hết mọi thứ thuộc về mình, bởi một tên vô lại.

Nhưng tôi không còn chịu nổi khi một sớm mưa dai dẳng kết thúc hè, Vũ gọi cho tôi, thì thào bằng giọng khản đặc: 

- Tớ bị ốm rồi. Qua đây đi mà. Đừng giận nữa.

- Sao lại ốm?!

- Hôm trước hẹn nhau với Minh kia, nhưng cậu ấy không đến. Hà, tớ chờ nửa tiếng dưới mưa, không có chỗ trú luôn. Đáng lẽ tớ nên mang theo ô…

Vũ kể cho tôi, không phải một lần cô ấy bị bỏ quên. Cũng không phải duy nhất một lần cô ấy ước tôi ở bên cạnh. Tôi im lặng một lúc, rồi nói cho Vũ sự thật tôi đã nhìn thấy. Tôi hiểu ra rằng, yêu thương cô bạn theo cách im lặng đó là một cách khác để khiến nỗi đau thêm dài ra. Vậy là, tôi sẽ chấm dứt cách tôi đã làm đau Vũ vô tình như thế. Và cô bạn chết lặng đi trước sự thật đó. Chỉ biết rằng, sau ấy Vũ ngồi dậy, nắm chặt ống nghe, im lặng. Sự im lặng đưa chúng tôi chìm vào đâu đó giữa tiếng mưa…

Chiều hôm ấy, ở lớp xảy ra một vụ động trời. Chẳng là tôi hẹn Minh ở góc sân trường cuối giờ. Ngày xào xạc gió. Và tôi là người bắt đầu trước: Đấm cho hắn một cú giữa mặt. Minh ngã ra đất, rồi vùng dậy, lao vào thụi tôi. Cả hai xông vào nhau thâm tím mặt mày, cho đến khi có người lôi tôi và Minh kia ra thì đã tả tơi lắm rồi. Cuối cùng, hắn bị án treo, còn tôi, đình chỉ một tuần. Bêu xấu cái học bạ đến đó hình như chưa đủ, tôi còn bị mời phụ huynh và bên nhà Minh đòi tiền “viện phí”.

Nhưng một thứ nguy hiểm thứ hai sau việc mời phụ huynh là phải đối mặt với Vũ. Cuối cùng thì cô ấy cũng biết tôi đã tống cho Minh vài cú vào bụng. Và được đình chỉ một tuần. Dễ dàng vậy đấy. Tôi lo lắng không biết cô ấy sẽ mắng nhiếc mình thế nào đây, và điều đó cứ đeo bám suốt quãng đường về. Sương giăng trắng trên con phố, càng làm tăng sự cô đơn trong tôi.

***

Ngày hôm sau nằm nhà, tôi biết tin Minh bị đá. Đúng hơn là bị phanh phui ra chuyện bắt cá mấy tay. Mọi người xì xào Vũ là người dũng cảm, nhưng tôi chỉ thấy cô ấy lặng yên ở mọi nơi, và lặng yên ngay cả khi tôi đến nhà. Tiếng gió xao xác ngoài cửa, báo hiệu cơn mưa tháng mười đến, nhạt nhoà tựa màn sương bay, giăng kín khoảng không.

- Lại sắp có mưa rồi – Cô ấy phát biểu một câu, cũng chẳng biết câu cảm thán hay không. Khuôn mặt chẳng hướng nhìn tôi lấy một lần.

Tôi khẽ cười, cố gắng tỏ ra vui vẻ:

- Happy Rainy Day!

Với tay lấy cây đàn guitar xanh coban ở góc nhà, và một cách lặng lẽ, tôi cũng ngồi xuống cạnh Vũ, đan tay vào những ngón tay nhỏ nhắn của cô bạn. Những ngón tay ấm. Tôi tựa hồ một cảm giác thân quen và yên bình được tạc nên. 

- Cậu nhớ bài này không “Thành thị loang khói bay, ngỡ màn sương. Giăng, phủ xa mờ…” – Vũ dịu nhẹ.

- Đó là Thành thị của Nguyễn Duy Hùng mà. Cậu đã bật cả trăm lần.

- Ừ, nhưng để lâu quên. Quên rồi lại thấy nhớ.

Cô ấy cười nhẹ, tiếng cười có chút ảm đạm, và tựa đầu vào vai tôi. Cái chạm vai rất nhẹ, tựa hồ làn gió thấm đẫm hơi ẩm của cơn mưa sắp đến. Thấy mập mờ điều gì đó như dự cảm không vui vẻ của thời gian, nhưng tôi vẫn bình tâm. Tôi nghĩ, nếu có thể bảo vệ và làm bờ vai cho Vũ lúc này, hoặc cả sau này, tôi chắc chắn sẽ làm. Cả hai ngồi đó, nhìn ra cửa sổ trời mưa lắc rắc. Căn phòng của Vũ tràn ngập ánh sáng màu cam dịu nhẹ, đâu đó phảng phất hương oải hương. Tôi gẩy một vài dây đàn kêu, như một sự đồng tình dành cho bối cảnh và không khí này. Tôi chợt nhận ra những nốt nhạc rời rạc đang bắt đầu giống âm thanh của thành thị. Phải rồi, “Có những lời ca dịu dàng trôi qua năm tháng xanh ngời”.

Rồi đột nhiên, hoặc rồi cuối cùng – điều tôi đã đoán trước – Vũ khóc. Cô ấy gục đầu vào vai tôi và làm ướt hết vai áo. Chà, thật lạ là tôi đã từng muốn được ngắm cô ấy khóc. Cô ấy khóc rồi thì tôi không muốn nữa. Hoặc bởi cô ấy khóc vì một người khác, một tên tồi, nên tôi bối rối vô cùng. Vậy nên tôi vẫn giữ nguyên tư thế. Qua khung cửa, tôi thấm nhuần hình ảnh Hà Nội cổ xưa, một Hà Nội của những mái ngói thâm nâu đã mục, thấp thoáng, giấu mình dưới bầu trời chiếu muộn. Bỗng Vũ khẽ thì thầm một câu nói dịu dàng:

- Cám ơn cậu. Xin lỗi cậu

- … 

- Đáng lẽ cậu nên nói cho tớ việc bị đình chỉ. Chỉ vì tớ.

- Không, là do tớ. Đáng lẽ tớ nên nói cho cậu sớm hơn về bản chất của Minh. Chỉ vì tớ sợ. Tớ là một thằng hèn nhát. Ừ, thật may là không còn hèn nhát nhiều nữa sau khi đấm được bạn Duy Minh ấy.  

- Thực ra cú đấm đó không quá đau đâu. Tớ biết điều ấy. Hôm nay hắn đến, còn rêu rao cậu là tên yếu đuối khi đánh như con gái, cho đến khi bị tớ trả miếng một cái ở má phải – đó là món quà cho cậu. Đương nhiên má trái là dành cho tớ. Đáng lẽ cậu nên đấm hắn mạnh hơn.

Tôi và cô ấy cùng cười. Rồi quàng tay qua đôi bờ vai nhỏ, tôi khẽ siết nhẹ. Chúng tôi cứ ngồi như thế, không nói quá nhiều, chỉ đơn giản là ngồi lặng đi bên nhau.

Hà Nội ơi, thế là lại một mùa đông sắp sang.

4.Mùa đông

“Có, những mùa đông lạnh, mà nghe sao ấm áp…”

Tôi quyết chí học hành lại để cày bớt phần bêu xấu học bạ. Vũ cũng đạt 9,0 môn lý một tiết, chuẩn bị cho ngành kiến trúc sau này. Vũ bảo, cô muốn bay tới Pháp để biết về lối kiến trúc cũng như văn hoá người Hà Nội xưa mà người Pháp đã làm nó trở nên tinh hoa, rồi:

- Tớ sẽ về xây dựng lại Hà Nội!

Cô ấy đã nói thế. Vậy thì tôi cũng phải cố gắng lên thôi.

Chúng tôi không thành đôi ngay được, vâng, sao mà dễ dàng thế. Vũ vẫn còn nhớ nhiều về quá khứ. Nhưng cô ấy đã không còn buồn nữa. Có lẽ còn vì tình cảm ấy chỉ thoáng qua thôi. Và vì cậu ta đâu phải Hà Nội của Vũ. Vậy là cô ấy vẫn phải ngồi sau yên xe tôi, mỗi ngày.

Hà Nội có những điều rất đẹp mà bạn không thể bỏ qua. Đôi khi còn là những điều kì lạ giúp những con người gắn kết lại, như là cơn mưa giăng trên phố hôm ấy. Như là dưới cơn mưa của mùa đông này, lần đầu tiên tôi đã tặng cô ấy nụ hôn nhẹ trên trán. Và để biết rằng bên cạnh nhau thế này, cảm nhận sự bình an từ nhau như vậy, mới là tình yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết