Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Chuyện người thứ ba


Chiều buông, ánh nắng chiều len lỏi qua những tán lá xanh. Gió mát thổi nhè nhẹ đủ làm những chiếc lá trên cành rung rung. Nhi hít một hơi thật sâu, cô đang tận hưởng cuộc sống, những phút giây cuối cùng còn tồn tại trên cõi đời này. Con người yếu ớt ấy dường như đã chuẩn bị sẵn cho mình tâm lý để rời bỏ tất cả, không còn mong mỏi gì hơn nữa với cô lúc này là được Quân- người cô yêu vỏn vẹn trong hơn một tháng qua chở lên núi. Cô thích lên đó, thích cái cảm giác dù mệt mỏi nhưng vẫn cố chinh phục được khó khăn. Cô vẫn trầm ngâm cho đến khi người lao công vào dọn dẹp.

---------
1 năm trước
Trên một chuyến xe buýt, Nhi gặp một người phụ nữ, trông có vẻ ”liêu trai”, họ ngồi cạnh nhau, sau vài câu bắt chuyện, con người bí ẩn đó hỏi Nhi
- “Con có tin vào lời tâm linh không?”
Nhi cười, cũng có thời cô rất tin vào nó, có khi cô còn xem quẻ cho người khác, bởi cô tin vào cái gọi là giác quan thứ sáu. Nhi nhìn người phụ nữ
- “Thế cô định đoán gì cho con?”
- “Không phải đoán, mà là báo cho con biết”
Nhi tò mò, cô chưa bao giờ đoán cho cuộc đời mình cả, cô muốn biết có gì bí ẩn cho cuộc đời của cô
- “Đừng trách cô, nhưng thật sự cô chẳng còn nhìn thấy được tí sự sống gì ở con nữa, nếu không lầm thì con sẽ mất trong năm nay”
Nghe nói vậy ai mà không sốc, nhưng Nhi nửa vờ nửa tin, cô không biết nữa, cũng chỉ cười, có lẽ nếu là người khác thì sẽ la í ó với người phụ nữ kia rồi
- “Nhưng! vẫn còn con ạ, con có nhiều thứ chưa trả hết cho đời này đâu, con còn nợ nhiều người lắm, và cũng còn có người nợ con”
Nhi ngẫm nghĩ, ai trong đời này còn nợ cô, giờ cô chẳng còn liên quan đến ai nữa, thì ai sẽ nợ con người xấu số này đây?
Chuyến xe buýt dừng ở trạm , thoáng chốc đã không còn nhìn thấy người phụ nữ “liêu trai” ấy nữa. Nhi cũng mau quên câu chuyện trên xe ấy.
—————–
Như một giấc mơ, như những điều đã được đoán sẵn. Vào một ngày nọ, người ta thấy có đông người tụ tập ở trước phòng của Nhi, mọi người cuống cuồng đưa Nhi vào bệnh viện. Bệnh viện bảo cô bị bướu ở gan, mọi người khá ngạc nhiên, căn bệnh này chỉ xảy ra thường ở phụ nữ 30-50 tuổi, Nhi còn trẻ, cô mới 24 tuổi, quá trẻ để mắc phải căn bệnh quái ác này, nhưng càng quái ác hơn khi cái bướu ấy đã quá lớn trong cơ thể cô. Biết chuyện của cô, gia đình cô khóc, bạn bè cùng khóc, họ thấy sợ nếu không còn nhìn thấy cô nữa. Mẹ cô nấc nghẹn rồi ngất đi đến nhiều lần bên giường cô, bà ước có thể thay con gái chịu cơn đau này. Cô bạn thân cô cũng vậy, một sự tự trách mình khi cùng ở chung phòng, vui buồn cùng cô bấy lâu ấy vậy mà cũng không biết bạn mình đang cận kề cái chết mỗi ngày. Ra vào phòng bệnh ấy hàng ngày dường như chỉ có những gương mặt buồn rười rượi. Họ không tin một con người đương khỏe mạnh, cười nói vui vẻ mới hôm nào đó hôm nay lại như vậy.
Nhi vẫn cầm cự qua ngày, cố gắng hoàn tất những gì đang còn dang dở trong đời mình, dường như đây là điều mà người cận kề với cái chết luôn làm. Một mình trong căn phòng đầy mùi “bệnh viện” Nhi gượng ngồi dậy, thoáng nhìn ra cửa sổ, lá vẫn xanh, cây vẫn sống, bầu trời vẫn đẹp, đàn chim vẫn líu lo, mọi thứ không có gì thay đổi, mà nếu có thì qua đôi mắt của một người ốm yếu đó cuộc đời này đẹp hơn hôm qua.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt tiếc nuối, không phải nuối tiếc cuộc sống đâu, mà là nuối tiếc một người trong cuộc sống. Bao năm rồi, cô vẫn yêu một người chưa một lần gặp lại, một con người có đôi mắt thật đẹp thu hút đôi mắt cô một thời, một con người cho cô cảm giác bối rối chùn chân khi trong mỗi lần bắt gặp nhau, để rồi cuối cùng làm cô khóc thật nhiều khi cứ vẫn vơ nghĩ rằng người yêu mình nhưng rốt cuộc lại yêu một ai khác.
Nghĩ lại, Nhi thấy mình thật trẻ con, cô nhờ Phương- bạn thân của mình đẩy ra ngoài sân ngắm cảnh, họ dần lại bên một ghế đá, như bao lần thấy nản lòng trong cuộc sống, Nhi nắm chặt tay Phương, hai bàn tay này không nhớ đã níu lấy nhau bao nhiêu lần, cũng chỉ là để trao cho nhau sức mạnh lỡ khi người kia có mệt mỏi khó khắn, Phương khóc, Nhi cũng muốn khóc
- “Đồ khùng, tao còn sờ sờ ở đây, mày đưa đám tao sớm vậy?”
Phương vẫn khóc, Nhi thì ráng ngăn mình khóc, đúng chẳng có gì phải khóc, cái gì đến cũng sẽ đến thôi. Một thoáng nhìn quanh, Nhi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Tạo hóa không quá tàn nhẫn, thượng đế trao trả những gì đã mất cho người đánh rơi nó. Nhưng sao vẫn còn mông lung quá.
Quân xuất hiện như một giấc mơ, nhưng bên anh vẫn là cô gái ấy, người ngày nào cũng vô tình góp phần làm Nhi nuôi mộng “vỡ”.
Cô gái ấy trông cũng yếu ớt quá, gương mặt xanh xao, cũng không khác mấy Nhi đâu.
Hóa ra là vậy, hóa ra cái mà người phụ nữ “liêu trai” bảo người nợ mình là vậy. Nhi khẽ cười thầm, cười như một sự thỏa mãn, thỏa mãn vì tạo hóa lắm trò trêu ngươi, người hạnh phúc sao không được hạnh phúc toàn vẹn.
—————-
Cơn đau giằn xéo Nhi mỗi ngày, không ăn được gì cả, những thứ đưa vào cơ thể cô chỉ toàn dịch và thuốc. Nhưng chẳng cô làm cô nản lòng, cô đang mong chờ một kì tích nào đó xuất hiện. Kì tích xuất hiện thật, trong cái bệnh viện nhỏ bé đó, cô gặp lại Quân, ánh mắt dành cho cô không như ngày nào nữa, một sự ngỡ ngàng thôi, nhưng đủ làm người con gái ấy sống dậy sự bối rối.
Thang máy đưa 2 người cùng xuống. Biết nghĩ gì cho cuộc trò chuyện trong thang máy đây? chỉ lẳng lặng vài phút trong đó, nhưng đủ làm hai trái tim ấm lại, có lẽ ấm lại một tình bạn thôi, Quân đẩy xe đưa Nhi ra hành lang bệnh viện.
- “sao lại trở nên thế này?” Quân hỏi
- “Không biết nữa, đùng một cái sau một giấc ngủ thì vào đây. Hình như tui thấy Quân cũng đưa ai vào đây?”
- “Uhm, là Lam đó, nhưng chắc cũng chẳng còn hy vọng gì nữa đâu”
- “Sao lại thế?”
- “Cô ấy cần thay tim, nhưng lại không có tim phù hợp”
- “Cả nước rộng lớn mà cũng không có sao?”
- “Cũng có trường hợp có, nhưng mà người nhà bệnh nhân không chịu hiến tặng, họ bảo người sống vui được sao khi thấy người thân chết rồi vẫn mất một phần trong cơ thể”
Nhi thiết nghĩ, con người là thế, ích kỉ và nhiều vô vị, đôi khi mình sống vì họ, nhưng họ lại không vì mình, rốt cuộc thì sao lại có định nghĩa cho đi nhận lại khi mà điều đó chẳng thực tế tí nào. Cô ngước nhìn gương mặt buồn rượi của Quân, lại nghĩ nếu như ngày đó họ yêu nhau, chắc giờ khi thấy Nhi thế này, anh cũng đau lòng lắm. Nhưng… anh không phải của cô mà.
Cũng lạ lắm, từ ngày gặp lại Quân, Nhi cũng nuôi cho mình một ý chí, cô yêu đời, yêu những cuộc trò chuyện, những phút giây gặp Quân mỗi ngày. Đôi lúc cô thấy mình như kẻ độc ác, Lam nằm trên chiếc giường ấy, giày vò với cơn đau, thế mà cô lại đi tranh giành phút giây hạnh phúc với con người còn ít ỏi ngày sống đó. Nhưng trách sao đây, cô cũng khác gì hơn, đừng nói Nhi ích kỉ bởi ai cũng vậy thôi, khi tìm thấy hạnh phúc, ai lại không muốn có nó, sỡ hữu nó.
Tháng ngày ngắn ngủi, nhưng với Quân, anh trân trọng cái mình có. Đúng anh cũng từng có cảm giác mạnh với Nhi, cũng bồn chồn khi 2 ánh mắt bắt gặp nhau, nhưng với một người yêu mình với một người mình yêu mà không biết có yêu mình không thì phải chọn ai. Anh cũng thương Lam, và cũng thương Nhi- ít nhất thì cũng một thời chiếm một khoảng trong tim anh. Tháng ngày viện cớ thăm Lam, cũng chỉ để gặp Lam với anh thật thú vị, anh không hề nghe kể bất cứ điều gì về bệnh của Lam, đơn giản với anh là gặp để trò chuyện thật vui vẻ, và anh cảm nhận được sự ấm áp trong tim mình. Họ dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa trong thế giới này, ngay cả sự tồn tại của Lam.
Họ cùng nghĩ về quá khứ, có lẽ nếu lúc đó đến được với nhau có lẽ bây giờ hạnh phúc, có lẽ cũng không phải tạo ra mối quan hệ ích kỉ như bây giờ. Không phải lâu lâu lại nhắc nhớ về sự tồn tại của một con người khác. Nhi ngước nhìn lên bầu trời xanh trong, cô mỉm cười, tựa đầu vào vai Quân.
- “Anh hối hận không?”
- “Hối hận về điều gì?”
- “Gặp lại em, và biến mình thành kẻ….. nói sao nhỉ, nếu em là Lam thì anh là người phụ tình”
- “Anh không biết nữa, đừng nghĩ nhiều, được không?”
Bỗng nhiên Nhi khóc, không thành tiếng, nước mắt cứ tuôn ra, bờ vai lại rung lên. Quân ngẩn người, vội lâu nước mắt trên gương mặt của Nhi
- “Đừng khóc, sao em lại khóc”
Nhi vẫn khóc, trong đầu cô đang suy nghĩ một điều gì đó. Quân ôm cô vào lòng,chính anh cũng không biết sẽ như thế nào với Lam, anh không phụ tình nhưng anh cũng không hiểu mình nữa. Cuộc sống có nhiều bế tắc khó gỡ quá, người trong cuộc luôn luôn không nhìn nhận được gì cả.
—————————-
Mấy hôm sau, Quân vào viện, định là sẽ thăm Nhi, và cho cô xem bức kí họa chân dung anh làm cho cô mấy hôm nay. Nhưng khi gần tới cửa phòng anh thấy Phương đang khóc ở ngoài, một linh cảm không hay lắm, Quân tiến gần lại hỏi Phương, Phương lắc đầu rồi bảo Quân vào trong, căn phòng im lặng, mọi người trong có vẻ đã chuẩn bị hết tâm lý, nên không ai còn khóc than gì nữa, chỉ một mình Nhi nằm trên chiếc giưởng ấy, cố chờ QUân đến, may mà anh đến.
Nhi nắm lấy tay người yêu, nhìn thật kĩ gương mặt ấy, ánh mắt ấy. Quân khóc, lần đầu tiên, Nhi đưa tay phết nhẹ những giọt nước mắt trên gương mặt ấy, kí ức tràn về trong cô, nhưng kẻ sắp phải đi rồi Nhi chẳng muốn có kết thúc buồn cho cuộc tình này.
- “Sao lại như thế? sao em làm mọi thứ đột ngột đến thế?”
- “Em trả thù đấy, anh đã từng làm em rất đau, em khóc nhiều lắm khi anh làm em thấy mọi việc thật phũ phàng”
- “Không, em không được chết, anh nói em có nghe không”
Căn phòng chỉ còn có họ, mọi người nhường chỗ cho cơn đau cuối cùng của Nhi, cũng chẳng biết có đau không, và ai mới là người đau thật sự chỉ thấy cả hai cùng khóc
- “Tạm biệt anh, em mệt mỏi lắm rồi”
- “Đừng như vậy mà, hạnh phúc giữa chúng ta không thể chỉ có thế, em còn chưa xem tranh của anh mà”
Quân vội vàng lấy bức tranh ra, nhìn thấy bức tranh, và rồi bóng tối buông dần trong mắt Nhi, mọi thứ hết rồi, kết thúc thật nhanh.
Bác sĩ vào phòng ngay sau vài phút biết Nhi đã đi xa, Quân bước ra ngoài nhìn theo bóng những người chuyển Nhi sang phòng khác, anh bước từng bước về phòng Lam như một người mất hết tất cả. Chưa dứt được nổi đau mất đi một người thì một cô y tá tất tả chạy đến
- “Ai là người nhà bệnh nhân Phạm Ngọc Lam”
Quân ngước nhìn, rồi chạy vào phòng xem tình hình.
- “Hiện đã có tim thay thế cho bệnh nhân Phạm Ngọc Lam, ai là người nhà thì nhanh chóng tìm gặp chúng tôi”
Quân rất bất ngờ, anh thấy vui khi biết Lam sắp được sống, anh chạy đến chỗ người y tá, hỏi về người tặng tim. Nghe thật nhẹ nhàng
- “Bệnh nhân vừa qua đời vì bướu gan ở phòng A55, cô ấy đã xin hiến tặng tim sau khi mất cách đây 2 ngày”
Ra vậy, ra là những điều người phụ nữ “liêu trai” nói Nhi nợ người đời và cũng có người nợ Nhi là vậy. Cũng chỉ là cuộc đời, lẩn quẩn mãi người này nợ người kia.
(St)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết