Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Nước mắt "đàn bà"

Đúng rồi, không phải mối tình nào cũng đơm hoa kết trái, không phải mối tình nào hai người yêu nhau cũng được nếm trải đầy đủ cảm giác yêu thương mặn ngọt, đôi khi, ngay từ lúc bắt đầu đã thực sự cay đắng, rất cay đắng…

Đúng rồi, sao cô lại thích họ, một người quá ngạo mạn, hợm hĩnh, bình thường, một gã trai săn tìm cảm giác lạ, đến rồi đi say trong những đam mê nhục dục tầm thường, đắm chìm trong những mối tình ngắn ngủi, những cảm xúc bất chợt cuốn trôi tuổi xuân, sức trẻ..Cô nhếch môi mỉm cười chua chát, cảm giác thất bại hơn, khinh bỉ họ, coi thường bản thân mình... Nhưng rồi đối diện với họ để nhớ anh hơn, cũng khuôn mặt điển trai, dáng dấp khỏe mạnh, cũng vẻ bất cần, vô tâm… lạ lẫm và tò mò...Ừ thì anh ra đi, anh đã để lại trong lòng cô một khoảng trống rất dài, một vết thương thật sâu, một nỗi đau không thể diễn tả, không thể bộc lộ…

Khi người ta quá đau, người ta không còn khóc bằng nước mắt. Như cô bây giờ, bình lặng chấp nhận. Nỗi cô đơn dàn trải trên những lời thơ, câu chữ, những tâm trạng mông lung xáo trộn, tưởng tượng mình là số phận, nghiền ngẫm cuộc đời, nhìn sâu hơn vào cuộc đời người phụ nữ, hiểu họ hơn để nỗi bất hạnh của chính mình dịu lại.

“Em muốn đi chơi một mình với anh không?”

Vậy đấy, câu cuối cùng của những gã đàn ông là vậy, gieo vào cô những nỗi cô đơn hơn mỗi tối, ừ thì cô vẫn là đàn bà, một người phụ nữ cần đàn ông hiển nhiên và hiện thực, một người vợ xa chồng, một người mẹ đơn thân cần một bàn tay, một bờ vai để dựa, cần một tình yêu hay một sự sẻ chia, cần hơn một sự cảm thông hay ái tính. Cần yêu và được yêu đúng nghĩa…



Người ta bảo, cô nghĩ quá nhiều, sống sâu sẽ khổ lắm nhưng cô đang mang vết  thương của ái tình, cô đau lòng cho những gã đàn ông đang tâm đẩy ngã một người đàn bà yếu ớt như cô..Người ta cũng khuyên cô nên bình tâm, sống chậm lại để cảm nhận kỹ cuộc đời để lựa chọn cho mình một con đường đi đơn giản nhất lúc này. Những người thân đối với cô nhẹ nhàng nhưng lại dễ làm cô tổn thương hơn. 

Khi chia tay, người ta cứ phải khóc ư? Khi chia tay tại sao cứ phải nghĩ là mất mát? Sao không nghĩ khi chia tay, sự rũ bỏ của một người đôi khi là cơ hội cho người kia tạo dựng lại, cho người yếu lòng có thế quyết định quay lưng không chút lưu tâm, không gượng ép. Khi chia tay, người ta tự do làm điều mà mình mong muốn..Sự tự thương làm nước mắt không thể chảy.

- Anh muốn ngủ với em à? Có ai làm anh hạnh phúc chưa? Em đoán, họ làm anh vui thôi, nên anh hỏi em vậy…

Gã đàn ông nhìn cô ngạc nhiên, đắm đuối không rời, bàn tay hắn ve vuốt ôm ngang hông cô, kéo cô về phía mình. Hôm nay cô đẹp, bộ đồ cô mặc thật hợp.. chiếc áo màu hồng ngọt ngào rủ nhẹ, ôm ấp khuôn ngực cô, bờ vai trần.. ánh mắt, nụ cười dửng dưng khiêu khích. Vẻ đẹp của gái một con không cần phải thật lộng lẫy. Đàn bà cô đơn đẹp trần trụi trong đầu những gã đàn ông háo sắc, nhưng khiến họ tư lự hơn, xin phép để gần gũi… họ không thể chủ động dẫn dắt như đối với thiếu nữ mới lớn. Đối với cô bây giờ cảm nhận về một người đàn ông tốt thật khó, nếu chỉ đơn thuần cần một người đàn ông bên cạnh, một người tự do hay một người đang là chồng của ai đó nhưng nếu cô đủ thông minh và đủ nhan sắc sau tuổi 30, đủ mặn mà có lẽ cô đã không còn cô đơn, không còn độc thân. Không như hôm nay một mình… bên cạnh họ, thèm cảm giác của đàn ông, để nhớ anh hơn, người đàn ông một thời cô yêu say đắm... 

Vì men say nồng của rượu, góc khuất của quán bar, cô dựa hẳn vào vòng tay họ, để cảm nhận hơi ấm, tim của gã đàn ông cũng đập nhanh hơn, hồi hộp, tò mò và thích thú… Cô im lặng, thấy len lỏi trong tim một cảm giác thương hai, lẫn chua xót thay cho mình, cho họ. Có lẽ cả hai cũng đang đau, đang buồn..vẻ phớt lờ và gã đàn ông trước mặt cô bỗng hiền hòa hơn, thân thiện hơn. Họ nhìn cô âu yếm, ánh nhìn chiếm hữu, cô cũng vậy chăm sóc hơn, nhìn họ kĩ hơn. Sâu trong mắt nhau sự đồng cảm lẩn khuất. .Đúng rồi, không phải cứ yêu mới thấy hạnh phúc, quyến rũ một gã đàn ông, cảm giác mãn nguyện khi chinh phục đối thủ thật hãnh diện…

- Anh xin lỗi

- À, không cần, em là vậy. Không quan trọng điều gì anh ạ..

Không biết mọi người đang nhìn cô với một lẽ thường tình của một người đàn bà cô đơn, ham muốn hay nhìn nhận cô ở một khía cạnh hận thù đàn ông mà bỏ rơi cảm xúc..

Cô say, hai con người dìu nhau đi loạng choạng giữa lòng đường, đêm thật mát,  mùi hương hăng hắc, cô níu lấy người đàn ông: anh à, như mùi hoa sữa, hoa sữa đấy anh nhớ không? Sực tỉnh, cô né tránh cái hôn, ngượng ngập nép mình vào một góc nhìn. Gã đàn ông không chớp mắt. 

- Sao thế, em sao vậy, em ..em không muốn à..

- Không, không có gì...

Cô im lặng, nằm xuống, phủ chăn lên người ”em lạnh, em thấy lanh”. Họ cũng lẳng lặng nằm xuống sát bên cạnh cô, đưa tay cho cô gối: thấy tội em, thấy em sống thế này buồn quá. Cô hiểu được những gì khi họ nói vậy, cảm nhận được tới đâu sự thông cảm của gã trai đang vòng tay qua khuôn ngực cô, áp môi mình thầm thì những lời không phải yêu, không phải bạn, cũng không phải như người dưng, nó giống như một sự tự phát, trải lòng như khi đang yêu người ta bản năng một cách chân thật. Nhưng cô hiểu và cố gắng bình yên trở lại, xã hội không cho phép một người phụ nữ chung đụng với hết thảy đàn ông nói yêu mình. 

Cô im lặng, mắt nhắm nghiền, thở thật nhẹ nhàng, đều đặn trên vòng tay họ.. cảm xúc về người đàn ông xưa, vết thương cũ nhói lên nơi lồng ngực, bồn chồn, run rẩy.. nước mắt cô lã chã rơi trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Lạnh lẽo, cô đơn trong chính nỗi đau của mình..Cô vẫn khóc mỗi khi nhớ về dấu yêu xưa, về anh, người đã chỉ mang cho cô nỗi đớn đau chồng chất…

- Đừng khóc, em khổ quá, anh ru em ngủ nhé..em mệt lắm đúng không, anh không làm gì nữa đâu…

Nước mắt của đàn bà 30 thật cay đắng, nó làm tan chảy trái tim của gã đàn ông trăng hoa, một gã trai bình thường vô tâm cũng thấu hiểu.. Ừ thì là đàn ông, ừ thì là trao nhau cảm giác trần tục thường tình, nhưng thăng hoa trên nỗi đau của một người như cô là nhẫn tâm. Không ai nói rằng, cuộc sống thật dễ dàng mà cuộc sống chỉ hứa hẹn một tương lai xứng đáng..như cô bây giờ, bình thản trong nỗi đau, che giấu sự thật để đãi ngộ mình, chấp nhận chia sẻ để an ủi bản thân..khóc một mình tủi cực lắm…

Cô đổ bệnh, nỗi cô đơn ùa về, lạnh lẽo, cô độc trong chính ngôi nhà của mình, nét mặt cô xanh xao, héo mòn, sâu trong tim một nỗi cay đắng. Cô đang cố gắng gạt bỏ quá khứ, tự lau khô nước mắt, không dám nghĩ mình bất hạnh, kiêu hãnh vì sự thông minh sắc xảo, nét duyên ngầm và bản lĩnh trong cuộc sống. Người ta bảo đàn bà ly hôn thường là người độc lập, mạnh mẽ, bất cần, dám nghĩ dám làm,..nhưng đàn bà cô đơn như cô chỉ đang ngụy tạo cái vỏ bọc can đảm để che giấu cái sự thật vĩnh hằng, khi chia tay với phụ nữ là mất mát, rất dễ yếu lòng, dễ buông trôi, họ cần lắm những yêu thương, bù đắp, sẻ chia không giới hạn…

Đàn bà đơn độc, không cần ai khuyên nhủ, như con thú bị thương nhấm nháp nỗi đau một mình, xa lánh để tự chữa..

- Mai anh đi, em khỏe chưa? Em sẽ sống như vầy hoài sao?

- Em quen rồi… bao giờ anh trở lại? À, chúng ta vẫn là bạn nhé?

- Ừ.. là bạn…

“Anh đi, em giữ mình, đừng tự làm đau thêm nữa...”

Nước mắt rơi trên khuôn mặt cô nóng hổi, lăn dài theo nỗi nhớ, đè nặng nơi ngực trái, một cảm xúc bất chợt ùa về…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết