Hắn sống bằng nghề viết lách, giống như mọi người làm nghề này, hắn luôn mong muốn có một tác phẩm để đời.
Chiều
muộn ngày thứ Sáu, một ngày cuối cùng của tháng Tư, quá bức bối vì vẫn
chưa có câu mở đầu cho một câu chuyện ngắn, hắn bước ra ngoài lan can
định sẽ ném những bực dọc xuống phố phường, trúng ai thì trúng. Con
đường kẹt xe cứng nhắc, xe cộ lúc nhúc xê dịch từng centimet. Hắn cười,
xã hội còn bức bối hơn mình. Rồi một ý tưởng lóe lên sáng lắm, hắn sẽ
lấy cảm hứng vấn nạn tắc đường, những câu chuyện lãng mạn kiểu như: Cô
gái khắc khoải chờ đời người tình trăm năm ở phi trường trước giờ cất
cánh, chàng trai thì bị kẹt cứng ở công viên Hoàng Văn Thụ, sau một loạt
đấu tranh, phút cuối chàng trai quyết định bỏ xe giữa đường để chạy bộ
một mạch tới sân bay, nụ hôn chia ly mê đắm làm cảm động cặp vợ chồng
trẻ khác đang chuẩn bị về quê làm thủ tục ly hôn, cảm động cả vợ chồng
già tuổi đã xế chiều, và nhiều nhiều đôi cặp nữa. Căn phòng chờ của hành
khách trở thành không gian tình ái. Có gã cô đơn ngồi đếm được ba mươi
cặp hôn nhau…
Có
ý tưởng, hắn lại cắm đầu vào viết, suốt một một ngày một đêm, cho đúng
đến buổi chiều thứ Bảy, ngày đầu tiên của tháng Năm. Tuy nhiên từ ý
tưởng đến việc làm thật là một bước dài lê thê, hắn vẫn chưa tìm được gì
ưng ý, thậm chí là một câu mở đầu. Hắn vò bản nháp câu chuyện cũ tròn
như tổ ong đất, định sẽ ra lan can ném, trúng ai thì trúng.
Con
đường này chiều nay không tắc, từng dòng xe lao băng băng dưới lòng
đường, chẳng có ai thèm lấn lên vỉa hè cả. Hắn thấy lòng nhẹ nhõm hơn
nên buông nắm giấy vo tròn lăn lốc dưới chân, thả hồn vào những phương
tiện vù qua trước mặt. Có bà lão quê mùa thẳng tầm nhìn của hắn đang
lúng túng muốn qua đường. Hôm qua hắn cũng thấy bà lão, nhưng các phương
tiện không thể di chuyển vì kẹt xe nên bà qua đường dễ lắm. Hóa ra kẹt
xe lại cũng có ích cho vài thứ.
Từ
lan can tầng hai hắn cũng thấy được nếp nhăn hằn lên một thời khó nhọc
trên khuôn mặt hao gầy của bà lão. Mái đầu trần xơ xác ấy cũng có một
thời mướt mát thanh tân, hắn đang nghĩ đến người mẹ chốn quê xa của
mình.
Hắn
thấy bà lão cứ quay ngang, quay dọc rồi lại hướng cái nhìn thăm thẳm
sang phía đối diện bên kia đường, cứ như thể có cái gì khẩn khoản lắm
đang chờ bà ở đó, hơn cả việc sang đường để mau chóng về với đứa cháu
ngoại đang chờ. Rồi bà cũng dứt khoát bước xuống lòng đường khi phương
tiện thưa thớt dần, nhẽ ra bà nên chờ một cô cậu tai tinh mắt khỏe nào
đó dẫn qua thay vì một mình liều lĩnh, hắn nghĩ vậy vì biết đoạn đường
này người ta đi ẩu, hay tai nạn lắm.
Phía
bên phải bà có một chiếc xe buýt xanh nhợt nhạt đang lao tới. Chắc bà
không thể thấy được những gì bên trong rõ bằng hắn, gã lái xe khuôn mặt
chỉ thấy xương xẩu, cổ họng nhô cao loằm khoằm như mỏ quạ, và râu ria
lổn nhổn như muốn lấp liếm cả cái mồm. Hẳn là công ty xe buýt không chọn
ngoại hình đối với lái xe. Sợ lái xe không thấy thân hình mảnh khảnh
của mình bà lão đưa cả hai cánh tay lên cao vẫy vẫy, ánh mắt đầy lo âu
hướng về phía chiếc xe lao như điên. Gã lái xe chắc chắn đã thấy bà cụ,
nhưng chẳng thấy được sự lo âu nào cả, hoặc là gã quá tin tưởng vào tay
lái của mình nên cứ phi băng băng, cũng có một giả thuyết nữa là gã rất
nghiêm chỉnh chấp hành luật lệ giao thông, nhất định đi đúng làn đường
của mình. Còn bà lão thì cứ đứng nguyên một chỗ, hai tay vẫy không thôi.
Hắn
chăm chú nhìn vào vô lăng của gã tài xế, chỉ còn cách bà lão chừng hai
chục bước chân nữa thôi mà đôi tay của gã vẫn bất động nắm chặt vô lăng,
truyền sự vô cảm của của mình vào chiếc xe buýt lạnh lùng lao tới. Rồi
cánh tay phải của gã buông ra rất nhanh, tưởng như bánh lái sẽ quay một
vòng khó nhọc về phía bên phải, để tránh xa thêm chút nữa nỗi sợ hãi của
bà lão khốn khổ, ai dè gã lái xe vỗ phành phạch vào chính giữa, ba
tiếng còi rõ to ré lên nghe nhức nhối cả phố phường.
Hắn
kịp thấy bà lão rúm người lại, hai tay rụt xuống hoảng hốt, nỗi sợ hãi
đẩy bà lùi lại hai bước khó nhọc mà phải chờ đợi mãi bà mới dám đưa
chân. Chiếc xe buýt cũng vụt qua bà lão, để lại vết cứa sắc dài trong
đôi mắt thương cảm của hắn. Chưa kịp nguyền rủa điều gì thì một chiếc xe
máy hiệu SH mài bánh sau một vệt đen khét lẹt, và khựng lại ngay bên
hông bà. Thằng choai choai trên xe nhao người về phía cổ xe, hai tay
xiết nghẹt cò phanh, nó không đội mũ bảo hiểm vì tóc dựng đứng và cứng
quá. “Già mà đi đứng thế à!!”. Nó hằn học rủa xả bà lão rồi ngúng nguẩy
vọt đi như ăn cắp.
Bà
lão đưa mắt sang phía bên kia đường, vẫn cái nhìn thăm thẳm. Dường như
nỗi sợ hãi trong bà vì một nguyên cớ nào đó mà cũng nhanh chóng bay biến
theo hai kẻ vô tâm, một lớn một bé. Rồi bà cẩn thận nhìn trái, nhìn
phải và mạnh dạn bước đi. Đường lúc này lại đông hơn, hắn đang mong cho
đông thêm nữa, đông đến kẹt cứng thì thôi, để bà lão dễ sang đường.
Bà
đi được một nửa già của làn đường bên phải thì bị khựng lại, không thấy
bà đưa cả hai tay lên để vẫy, cũng không quá hoảng hốt, có lẽ chướng
ngại vật lần này không phải là xe buýt hay cái gì đại loại thế. Ánh đèn
nhấp nháy phả vào người bà lão, sáng quắc, làm mắt bà hơi nheo lại, chắc
bà đang thắc mắc sao chửa tối mà người ta đã bật đèn. Rồi hai tiếng còi
ồm ồm phát ra, âm thanh nghe rất xịn lôi ánh mắt của hắn sang một sự
quan tâm khác bà lão. Ôi chiếc xe mui trần BMW 335i, ước mơ suốt một
thời doanh nhân hưng thịnh của hắn. Có một gã trai lịch lãm. Đích thị là
phong cách của doanh nhân thành đạt, tuổi chưa đầy ba mươi ôm bánh lái,
và không thể thiếu quí cô đài các ngồi ghế kế bên. Hắn đang nghĩ cặp
đôi ấy sẽ xuống xe và dắt bà lão khốn khổ qua đường, để cho sự lịch lãm
có thêm một sắc màu thường bị thiếu hụt trong xã hội này. Nhưng mong mỏi
của hắn cứ loãng dần ra rồi bốc hơi theo tiếng còi rất xịn và ánh đèn
nhấp nháy liên hồi của chiếc BMW quí tộc. Cặp đôi hoàn hảo ấy còn quay
sang nhìn nhau, nhân sự bực dọc lên làm hai, rồi quẳng về phía bà lão
đang chới với không biết tiến hay lùi trước dòng người mải miết, và
dường như ngày một đông hơn. Hắn lại ước gì kẹt xe.
Kẻ
lùi vài bước chân, người đánh lái chếch phía đối diện, chiếc xe và bà
lão đạt được thỏa thuận, chàng doanh nhân trẻ xõa cơn hậm hực vào chân
ga lao đi vun vút, bà lão thả một cái nhìn thăm thẳm sang bên kia đường
rồi lại ngó nghiêng, di chuyển chậm chạp.
Bà
đi thêm được một quãng ngắn nữa, tức là vượt quá được một nửa con đường
thì hi vọng của hắn có vẻ sắp được thỏa nguyện. Có chàng trai trông rất
nghệ sĩ đi chiếc xe 67 điệu đà, cá tính, cổ đeo cái máy ảnh to đùng
đang ngoái lại nhìn bà lão với ánh mắt cảm thông, chàng trai tấp vào vỉa
hè cách vị trí của bà lão chừng bốn chục mét, đạp chân chống, dựng xe,
mắt vẫn không rời khỏi bà cụ. Còn bà vì mải mê với dòng người nườm nượp
mà không thể để ý được chàng nghệ sĩ kia, nên chắc bà cũng chẳng nghĩ
tới một chàng trai tốt bụng sẽ dắt bà sang khúc đường còn lại. Chỉ có
hắn, ngồi ở trên cao nên thấy mọi thứ, thấy sự vô tâm khủng khiếp của
dòng người, và thấy cả tấm lòng của chàng nghệ sĩ trẻ. Hắn đã có một ý
tưởng tuyệt vời cho câu chuyện của mình, một câu chuyện ngắn vừa lột tả
được hiện thực vô tâm của xã hội đương thời, vừa có một kết thúc thật
nhân hậu, chỉ việc ghi lại những gì mà hắn thấy trong mười phút qua, cần
gì phải tưởng tượng ra những điều xa vời vợi.
Hắn
lập tức lao vào nhà, lục lọi đống bút giấy, phải thật nhanh vì sợ không
kịp ghi lại khoảnh khắc của chàng trai nhân từ hiếm hoi kia, cảnh tượng
chàng trai trẻ dắt bà lão giữa dòng người nườm nượp sẽ là kết thúc câu
chuyện ngắn mà hắn thầm mong sẽ có ngày viết lên, một hình ảnh đẹp nhất.
Hắn
tay cầm giấy, tay cầm bút phi rầm rầm ra ban công, ngóc đầu ra phía
ngoài lan can để thấy hình ảnh ấy rõ hơn. Sao bà lão vẫn một mình, hắn
nhốn nháo đưa mắt ra xung quanh, có lẽ chàng trai kia đang bị vài phương
tiện cản trở, đang ở ngay sau lưng bà lão thôi, hắn thoáng nghĩ vậy.
Nhưng không, vẫn không thấy, có lo lắng dấy lên nghẹn ngào trong hắn.
Không rõ là hắn lo lắng cho kết thúc của câu chuyện để đời, hay lo cho
bà lão vẫn đơn độc đối diện với sự vô tình một cách quá đáng của cuộc
đời. Và hắn bàng hoàng nhận ra chàng trai trẻ đang say sưa với một góc
nhìn vừa ý, hí hoáy con máy ảnh, gã trai hướng ống kính về phía bà lão,
xoay cái lens dài ngoằng, đen xì như mõm lợn rừng. Rồi như mãn nguyện
với tấm hình (có lẽ sẽ đặt tên là Bà Lão Qua Đường), gã trai cẩn thận
cất máy ảnh rồi phành phạch lao đi. Bà lão vẫn đơn độc, thỉnh thoảng thả
ánh nhìn thăm thẳm sang phía bên kia, chỉ còn một phần tư đoạn đường
nữa.
Hắn
như bị điện giật, vò tờ giấy trên tay ném với theo gã trai nghệ sĩ, còn
kèm theo một tiếng chửi đổng. Và kinh khủng hơn nữa, hắn nhận ra mình
cũng ghê tởm như dòng người kia, như gã tài xế, thằng choai choai, doanh
nhân trẻ và tên thợ ảnh. Hắn chạy xồng xộc xuống bục cầu thang gỗ ọp
ẹp, lao ra ngoài cửa sắt, “khỉ thật”, hắn rống lên rồi đá vào cửa sắt
kêu rầm rầm làm bà lão hất mặt lên nhìn. Hắn quên là mình không có chìa
khóa, hai tuần nay hắn ngồi lì trong nhà để tự hứa với lòng mình, khi
nào viết xong một câu chuyện ưng ý mới ra ngoài, hắn giao chìa khóa cho
thằng bạn thân, ngày ngày mang đồ ăn đến cho hắn, chỉ nói, khi nào tao
viết xong mới lấy lại chìa khóa. Giờ thì hắn mới nhận ra sẽ chẳng có câu
chuyện tử tế nào được viết ra nếu cứ ngồi đó, suy nghĩ, bới móc những
trải nghiệm hẹp hòi để thêu dệt những điều tưởng tượng.
Hắn
thấy bà lão đã sang tới bên này đường, bước lên vỉa hè, bà đi về phía
bên phải tới chỗ người đàn ông mù lòa khuơ khuơ cây gậy trên tay, họ nắm
tay nhau tiếp tục sang đường.
Hắn lôi điện thoại gọi cho thằng bạn thân: “Cầm chìa khóa đến cho tao, nhanh đấy!”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết