Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Ngày ta gặp lại nhau


Sau 5 năm gặp lại anh, nó vẫn mang một nỗi đau không định nghĩa thành lời....

Hà Phương loay hoay tìm sảnh đãi tiệc cưới của Thanh Dung, chẳng hiểu cô bạn lùng đâu ra một nhà hàng lạ hoắc, mà nó thì dốt đường thành phố hết chỗ nói.
Ngoài việc đi làm, đi học, đi dạy, vòng vòng quanh mấy con đường quen thuộc đã học gạo trong đầu, cô chẳng biết đi đâu khác. Phải trừ tiền đi đám nhỏ này mới được. Vừa nghĩ cô vừa thấy tức cười với suy nghĩ của mình.
“Sao mày đến trễ vậy, sắp đến giờ làm lễ rồi!”
“Mày còn nói nữa, tao đang định trong đầu là bớt tiền cưới của mày đây, đường thì xa, còn không đãi ngày Chủ nhật nữa. Tao phải nghỉ nửa buổi để chuẩn bị đấy”
“Thì tại vì tao muốn mời tất cả bạn bè ở thành phố, mà sợ cuối tuần mọi người có việc nên chọn ngày thường ấy mà, hơn nữa chỗ này là chỗ mà anh Tài tìm được, rất hay đấy. Mà hôm nay mày đẹp quá nhé, bộ định lấn cô dâu hả”
Cả hai lại cười, nhưng quả thật Thanh Dung thấy bạn mình rất xinh trong bộ váy quây màu trắng, để lộ bờ vai trắng ngần và đôi chân thon dài. Đây là bộ váy mà cô chủ ý đi chọn cùng Hà Phương để Phương dự đám cưới vì cô chính là người phê phán phong cách ăn mặc cổ hủ của Phương nhất. Hôm nay đúng là người bạn của cô lột xác, bộ váy trắng cộng thêm cái khăn choàng bằng voan, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, Phương dường như là một nàng công chúa. Thanh Dung tự thấy hài lòng với kế hoạch đang ấp ủ trong đầu mình…
“Mày vào trong đi, cũng sắp đến giờ làm lễ rồi, vào đó đi về bên phải, bàn số 2. Mấy đứa bạn cũ của mình ở đó”
Hà Phương bước vào trong, tự dưng thấy hơi ngượng ngập, nãy giờ lo tám với nhỏ Dung nên quan khách dường như đã vào ổn định vị trí hết rồi. Phòng tiệc vừa tắt đèn, thắp nến lung linh để chuẩn bị làm lễ. Một mình cô bước vào quả thật là …sượng quá. Ai cũng quay mặt lại nhìn, và dường như họ bị thôi miên bởi vẻ đẹp dịu dàng của cô.
Tiến về bàn số 2, cô cúi đầu chào mọi người mà chưa nhìn rõ ai với ai vì chỗ đó gần khán đài, hiện đang tắt đèn để chuẩn bị cho những vũ công bước ra sân khấu. Cô đâu biết là đang có một ánh mắt nhìn vừa nồng nàn, sâu lắng vừa mang một nỗi đau không định nghĩa thành lời…
Hình ảnh đã đăng

Đoàn vũ công vừa bước ra, phòng tiệc lại bừng sáng dưới ánh đèn màu. Cô nhìn quanh, đúng là bàn tiệc từ số 2 đến số 5 toàn là bạn bè thân thiết hồi học phổ thông của cô và nhỏ Thanh Dung. Lâu rồi mới gặp bạn bè, chắc hôm nay cô sẽ có một buổi trò chuyện vui vẻ đây.
Bất chợt ánh mắt cô khựng lại, gương mặt biến sắc khi nhìn thấy người đàn ông đối diện, anh ta cũng đang nhìn cô, và gật đầu chào. Cô miễn cưỡng chào đáp trả rồi khép nép ngồi xuống. Từ lúc đó trở đi cô không tài nào huyên thuyên được nữa. Cứ như là cô trở thành một con người khác… Cô trở về với quá khứ trước đây của 5 năm về trước. Thế mà cũng 5 năm rồi nhỉ, cô giờ đã 32 tuổi rồi còn gì. Những chuyện dĩ vãng ngỡ sẽ giã từ và ra đi mãi mãi, không ngờ lại hiển hiện trong cô thật rõ ràng.
Cô giản dị trong trang phục đồ tây, áo sơ mi trắng kiểu cách đi dự đám cưới. Vẫn mái tóc dài buông xõa, vẫn gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, vẫn đẹp, nhưng nhìn cô thật buồn bã… Cũng đúng thôi, cô đang chuẩn bị đi dự đám cưới của một người đàn ông mà cô đã hết mực thương yêu. Người mà cô ngỡ là định mệnh đã an bài khi cho cô gặp lại. Cô đã yêu hết lòng, đã cố gắng để mang đến hạnh phúc cho anh, đã cố gắng để bù đắp những khổ đau mà cô gây ra trong quá khứ. Vì 5 năm trước đó, cô đã theo chồng, đã bỏ cuộc chơi khi chưa kịp thực hiện lý tưởng cuộc đời mình. Cô lấy một người hàng xóm mà gia đình ưng ý. Cô muốn sống an phận với những gì mà cuộc sống đã an bài cho cô. Nhưng rồi cô không hạnh phúc, rồi chồng cô mất đi trong một tai nạn bất ngờ. Mọi thứ khổ đau đè nặng lên vai bà mẹ một con – 23 tuổi.
Rồi cô gặp lại anh, anh cho cô niềm tin để đứng dậy, anh dùng tình yêu để lôi cô ra khỏi vỏ ốc mà cô tạo ra. Cô bắt đầu đi học lại, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian ấy. Anh, thật sự chính là động lực để cô vươn lên, vì cô nghĩ cô có thành công thì mới có thể tương xứng với anh, anh sẽ không bị chê cười khi là người con trai lấy người đã có một đời chồng và đứa con riêng như cô.

Cả anh và cô đã có thời gian hạnh phúc bên nhau, đối với cô anh chính là tình yêu duy nhất, là người duy nhất cô muốn gắn kết suốt quãng đời còn lại.
Nhưng rồi cô nhận ra mọi thứ thật quá khó khăn, cô không thể để anh đứng giữa ngã ba đường, bên tình bên hiếu. Anh là người con trai có hiếu, anh là người đàn ông tốt trong lòng cô, vì thế cô cắn môi nghẹn ngào nói lời chia tay với anh. Lần này cô vì anh mà ra đi chứ không phải cô từ bỏ anh.
3 năm sau đó, cô được tin anh sắp lập gia đình, nhưng kèm theo tin đó cô cũng nhận được lời yêu thương từ anh “Cho dù cuộc sống có thế nào đi nữa thì anh vẫn yêu em”.
Hình ảnh đã đăng

Đau, nỗi đau trong tận trái tim của một người con gái chịu nhiều mất mát và khổ đau, nỗi đau của một trái tim biết cảm nhận và sâu sắc, cô biết mình đã mất anh mãi mãi, nhưng cô biết cô đã từng có anh, và tình yêu của anh.
Cô chấp nhận đơn côi để cầu chúc anh hạnh phúc.
Những tháng ngày buồn bã ấy chợt ùa về trong cô, cảm giác thật rõ rệt, và vẹn nguyên. Mắt cô cay xè, cổ họng nghèn nghẹn, cô rút vào một góc rồi lặng lẽ đi ra phía vườn hoa sau khi chứng kiến buổi làm lễ thiêng liêng của nhỏ bạn thân.
Men theo lối đi rải sỏi, dọc hai bên trồng cỏ xanh mướt, cô hít thở luồng không khí trong lành, lấy lại bình tĩnh cho trái tim bé nhỏ của mình. Cô đưa tay lên lồng ngực thì thầm:
“Bình yên nhé, đã 5 năm rồi còn gì. Mọi thứ đã thay đổi rồi…”
Chợt từ phía sau có tiếng nói trầm ấm :
- Em vẫn khỏe chứ?
Cô thảng thốt giật mình quay lại, cô không nghĩ là anh lại theo cô ra tận đây thế này, chút bối rối cô lúng túng:
- Vâng, em… Phương vẫn khỏe. - Cô không xưng em, vì cô đã từng nói với anh, khi nào quên anh thật sự cô sẽ xưng bằng tên với anh, sẽ quay lại từ đầu như ngày còn đi học mới gặp nhau.
- Trông em hôm nay xinh lắm…
- Cảm ơn. Anh…. À không, Việt và Ngọc Quyên khỏe chứ?
- …
- Thôi Phương vào đây, chắc Dung đang đợi.
Phương quay lưng đi, chợt bị giật mạnh một cái, cô lúng túng bị trẹo chân do mang giày cao gót. Cô bực bội quay lại:
- Anh làm gì vậy? Tôi hỏi anh không trả lời, đi thì kéo lại, ý là sao đây?
- Em chịu kêu anh bằng anh rồi hả?
Cô đỏ mặt lại ấp úng, chẳng biết nói thế nào, mà đúng hơn là không muốn nói gì thêm, trong khi cái gót giày thì bị trẹo sang một bên, chân cô đau không thể tả. Nhưng cô không muốn lộ ra, cô cố gắng bước đi, không muốn người ta thấy mình trong tình cảnh đáng thương này. Nhưng làm sao một người tinh tế như Duy Việt lại không nhận ra điều đó chứ. Anh tiến lại gần, bồng cô lên, mặc cho cô giãy giụa và cộc cằn la mắng.

- Anh làm gì vậy? Anh tưởng anh là ai chứ?
Đặt cô ngồi xuống ghế đá gần đó, anh cúi xuống nâng chân cô, tháo giày rồi xoa xoa gót chân, thủng thẳng nói:
- Anh không là gì của em cả, nên em muốn bỏ anh lúc nào cũng được, còn đối với anh em rất quan trọng, nên không thể để em chịu đau như vậy.
Phương quay mặt đi ngăn một dòng nước mắt tuôn trào, tại sao con tim cô cứ mãi rung động vì con người ấy, tại sao cô lại thấy mình đang thổn thức với những lời người ta vừa nói, tại sao cô phải ngồi đây ngoan ngoãn để cho người ta xoa chân và nói những lời mụ mị... Tại sao?
- Phải tôi là người như vậy đấy, tôi xấu xa như vậy đấy, thế nên anh mới bỏ đi lấy vợ. Anh vì không chịu đựng được quá khứ của tôi, vì còn chưa kiên quyết nên mới chấp nhận lời chia tay của tôi ngày ấy. Tại sao giờ còn nói như vậy, chúng ta cuối cùng là không ai nợ ai cả.
- Anh chỉ nói vậy thôi, không có ý gì, em đứng lại đi, chân em đang đau đó!
- Không, tôi cả đời này đã đứng lại rồi, giờ tôi muốn thay đổi. Anh đừng nghĩ rằng tôi vẫn còn yêu anh, tôi quên anh rồi.
- Em nói dối không quên đâu.
- Phải, tôi chưa từng nói dối, tôi đang nói thật đó!
- Vậy em nhìn thẳng vào mặt anh rồi nói.
Hình ảnh đã đăng

Phương nhìn vào mắt Duy Việt, đôi mắt cô ngấn lệ. Cô mím chặt môi ngăn cho hai dòng nước mắt tuôn trào, định buông ra lời cay đắng cho thỏa dạ thì bỗng dung Hoàng Minh chạy đến.
- Phương, sao chân em bị thế này? Anh xin lỗi, anh đến trễ để em phải đi một mình.
Trong khi Phương đang trố mắt nhìn Hoàng Minh, thì anh đỡ lấy người của Hà Phương, cử chỉ ân cần, lời nói dịu ngọt…
- Chúc mừng em đã tìm được một nửa của đời mình.
Duy Việt tiến đền chìa tay ra trước mặt Phương, thấy Phương quay mặt đi, anh ta lại quay sang Hoàng Minh, buông một câu nhói lòng:
- Chúc mừng anh đã chinh phục được người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất. Nhất định anh phải đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Nếu không thì…
- Nếu không thì sao?
- Tôi không tha cho anh đâu.
- Hai người không cần nói những lời như vậy. Tôi chẳng là gì cả. Tôi chẳng qua chỉ là một cô bé lọ lem ham vui nên đến đây dự hội mà thôi. Tôi không quen biết hai người.
Lúc này thì cô không thể ngăn hai dòng nước mắt tuôn rơi.
Cô lang thang trên con đường mênh mông, thấy sự cô đơn tràn ngập trong lòng. Vết thương nơi trái tim cô còn đau hơn vết thương ở chân. Cô mặc kệ nó, cô vẫn cứ đi, nếu ai đó nhìn thấy cô trong bộ dạng lúc này chắc hẳn cho rằng cô là một con điên. Một cô gái ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, với đôi chân trần đang lang thang trên vỉa hè… Nước mắt cô cứ rơi, những ngày tháng cũ ùa về.
Khi Hà Phương bước đi, cả hai đều muốn chạy theo giữ lại nhưng chính Duy Việt đã cầm tay Hoàng Minh lại:
- Tôi muốn nói chuyện với anh.
- Giữa tôi và anh không có gì để nói.
- Có chứ? Tôi hỏi thật anh là gì của Hà Phương, tại sao Hà Phương lại cư xử như vậy ?
- Tôi... tôi yêu cô ấy.
- Và cô ấy cũng yêu anh chứ ?
- Điều đó thì….
Đúng lúc ấy Thanh Dung bước ra.
- Khách khứa về sắp hết rồi, hai người sao còn đứng đây, còn Hà Phương đâu?
- Nói cho tôi biết, thật ra Hà Phương có sắp lập gia đình không? Người này có phải là chồng sắp cưới của cô ấy không?
Duy Việt quát lớn, Thanh Dung nói:
- Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao? Có gì quan trọng với anh đâu chứ?
Duy Việt tức giận, quay lưng bỏ đi, anh vội vã lấy xe để tìm Hà Phương, lòng anh giờ đây như lửa đốt.
Duy Việt đi rồi, Thanh Dung quay lại hỏi Hoàng Minh :
- Thật ra đã có chuyện gì xảy ra, tôi kêu ông giả danh bạn trai Hà Phương bí mật theo nó, sao ông để cho nó đi mất tiêu rồi?
- Cô ấy còn yêu anh ta, cô ấy đau lòng, tôi không giữ được cô ấy…
- Đương nhiên là tôi biết cô ấy còn yêu, tôi sắp đặt hôm nay để họ gặp nhau, ghen tức nhau để trở về với nhau mà…
- Cậu biết tôi yêu Hà Phương mà, tại sao lại làm như vậy
- Hoàng Minh à, cậu yêu Hà Phương bao lâu rồi cậu biết không? Cậu thấy nó động lòng với cậu không? Nó là cô gái tốt và nó rất rạch ròi, có khi nào nó lợi dụng tình cảm của cậu chưa? Vậy nên tôi khuyên cậu hãy buông tay, chúng ta cầu chúc cho nó được hạnh phúc. Nó đã đau khổ quá nhiều rồi.
- Dung nói đúng, tôi cũng mong cô ấy hạnh phúc…

Duy Việt phóng xe ra khỏi nhà hàng, trong lòng nghĩ chắc hẳn cô ấy không đi xa. Nhưng quan trọng là đi đâu nhỉ, cô ấy có biết đường ở đây đâu? Anh cứ theo quán tính, chạy lần theo con đường trở về.
Từ xa, Duy Việt thoáng thấy bóng một chiếc váy trắng, tóc buông dài, chân khập khiễng trên vỉa hè. Anh lao đến, gọi to:
- Hà Phương!
Phương không quay lại, cô không nghe, cô đang nhớ đến ngày anh đám cưới, lúc ấy cô buồn lắm, nhìn khung hình cưới trước nhà anh, trái tim cô vỡ vụn. Bây giờ thì sao, sau 5 năm rồi gặp lại anh nó vẫn mang một nỗi đau không định nghĩa thành lời.
Duy Việt kéo cô quay lại:
- Em có nghe anh gọi em không ?
- Em không nghe
- Chân em đau lắm không? Lên xe đi anh chở em về
- Không cần đâu, giúp được một lần không giúp được cả đời. Anh về đi, anh còn vợ nữa.
- Em… anh không còn vợ nữa, em đừng lo cho anh. Anh và cô ấy chia tay rồi.
- Vậy thì anh nên hàn gắn lại, vợ chồng ai cũng có những lúc xích mích, cãi cọ rồi sẽ qua thôi.
- Vậy sao? Vậy ngày xưa em và ông xã em có vượt qua được không? Có hạnh phúc không? Tụi anh chia tay lâu rồi, anh lấy cô ấy vì hoàn cảnh thôi. Giờ cả hai giải phóng cho nhau, cô ấy cũng đã có gia đình rồi
- Vậy sao?
- Dù em không còn yêu anh cũng được, cứ xem như anh là bạn, để anh đưa em về trong lúc chân bị đau. Được không em?
Hình ảnh đã đăng

Hà Phương im lặng, lặng lẽ bước theo Duy Việt, cô không thể kháng cự những lời lẽ ấy của Duy Việt, cô không thể chống lại trái tim mình đang thổn thức một cảm giác không gọi thành tên….
Cô vẫn ở trọ chỗ cũ, anh không ngờ 5 năm rồi cô vẫn vậy, ngay cả chỗ ở cũng không thay đổi.
- Em vẫn ở đây sao
- Dạ, ở riết rồi cũng quen, bà chủ cũng thương em.
Cô lấy chìa khóa nhà ra, bước đến mở cửa, rồi quay lại chào anh:
- Thôi anh về đi, em cảm ơn anh.
- Em không cho anh vào nhà sao? Anh phải bó thuốc vào chân em nữa
Anh không nói gì, tay vẫn cầm bịch bông băng, cô ngại ngùng chào anh rồi bước lên cầu thang. Cô nhăn mặt, cái chân bị đau cô lại hành hạ nó đi bộ, giờ coi bộ kiệt sức rồi. Nhưng cô phải cố gắng bước lên phòng, gần đến cuối con đường rồi còn gì.
Duy Việt không chờ đợi Hà Phương mời, sẵn có người vừa bước ra, anh chen vào bồng Hà Phương trên tay, đi liền một mạch lên đến cửa phòng. Hà Phương thì không dám kêu la vì sợ người khác quay lại nhìn.
- Vẫn phòng này chứ em?
- Dạ, anh để em xuống. Anh lúc nào cũng thích tự làm theo ý mình, anh không tôn trọng suy chỉ làm điều gì có lợi cho em thôi, chân em đang đau…
- Bởi chân em đang bị đau mà.
Cô không cãi lại, lúc nào cũng vậy đứng trước Duy Việt cô luôn là người thiếu lý lẽ. Đôi khi cô cảm thấy dường như chỉ có anh mới khắc chế được tính bướng bỉnh của cô. Cô mở cửa bước vào, anh cũng theo sau, không cần cô mời.
- Anh ngồi đi, phòng nhỏ anh thông cảm.
- Em làm như anh chưa từng đến đây vậy?
Hà Phương cúi mặt không nói gì, Duy Việt nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt của cô, cô mím chặt môi, hai dòng lệ tuôn rơi. Duy Việt ôm cô vào lòng, tình yêu của anh bấy lâu giờ đây đang bùng cháy, những giọt nước mắt của cô không dập tắt cơn cháy mà còn làm nó bùng lên dữ dội.
- Hà Phương, đừng khóc em...
- Chúng ta là gì, đang là gì và như thế nào đây anh? Sao anh cứ làm cho cuộc sống của em khốn khổ thế này. Em cứ ngỡ là thời gian đã giúp em quên anh, sao anh lại xuất hiện?
- Em ghét anh thật sao? Anh làm cho cuộc sống của em khốn khổ hay là em làm cho trái tim anh điêu đứng. Anh không quên được em, anh không yêu được người khác, anh không thể nào xây dựng một gia đình hạnh phúc! Anh nhất định phải tìm em Phương à. Mình bắt đầu lại được không em?
Điện thoại của Hà Phương reo lên, tự nãy giờ đi ngoài đường, cô chẳng biết cái điện thoại của mình có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ nữa.
- “Không cần đâu tao về nhà rồi. Tao đi taxi về. Thôi mày lo chuyện mày đi, hôm nay là ngày trọng đại mà, hôm khác nói…”
Duy Việt lườm Hà Phương:
- Anh trở thành tài xế taxi của em lúc nào vậy?
Em mà nói anh đưa về nó sẽ hỏi suốt, em mệt lắm.
Đến lượt điện thoại Duy Việt reo, Hà Phương đứng dậy, bước ra ngoài lan can ra điều lịch sự…
Cô đứng nhìn lên bầu trời trên kia, hôm nay trời đẹp quá, nhiều sao và có cả trăng non mới nhú. Cảnh này giống cảnh… của ngày 12 tháng 3 năm đó quá. Cô cố xua đi những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu.
Bất chợt Duy Việt ôm chầm lấy Hà Phương từ phía sau. Phương vùng vẫy nhưng cô bất lực, đôi bàn tay ấy siết lấy cô, hôn lên mái tóc dài của cô, rồi gấp gáp tìm môi cô trong bóng tối. Cô im lặng, cô ngoan ngoãn, và rồi nụ hôn được đáp trả.
- Anh… yêu em!
- Tại sao chúng ta cứ mãi đuổi bắt nhau anh nhỉ, mình đã có hai lần cách trở, phải chăng sẽ có lần thứ 3?
- Phải có lần thứ ba chứ em, khi một trong hai chúng ta già rồi chết đi...
Hà Phương hạnh phúc, một hạnh phúc lớn lao cho những khổ đau mà cô đã trải qua.
Lúc nãy anh nghe điện thoại của Thanh Dung, Dung nói em và Hoàng Minh không là gì cả, còn chửi anh là không biết tận dụng cơ hội, đáng đời anh.
- Anh…
- Làm vợ anh em nhé!
Duy Việt nâng bàn tay của Hà Phương lên, hôn lên bàn tay, anh ấy đang cầu hôn cô, không nhẫn, không hoa, không nến,… nhưng lời cầu hôn ấy mang đến hạnh phúc cho cô.
Cuối cùng cô đã gặp lại anh nơi cuối con đường của mình. Cô gật đầu, hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh hôn lên đôi mắt cô, mỉm cười hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết