“Tớ biết ước mơ của cậu là sẽ sớm trở thành một nhà báo lớn, tớ tin cậu sẽ làm được, hãy thực hiện nó tốt nhé, bước đi trên con đường mà cậu đã lựa chọn..."
Tớ với cậu mến nhau trong tình bạn
Không bao giờ và mãi mãi không yêu
...
Có những phút cậu cười nhìn tớ
Giây phút chạnh lòng tớ trấn tĩnh được ngay
Có những lúc cậu nhìn tớ ngất ngây
Tớ vội vã lãng phút giấy xao xuyến
Để tình bạn thiêng liêng và quyến luyến
...
Sáng sớm mùa hè trời trong xanh, những giọt sương đêm qua còn đọng lại trên một vài tán lá ven đường. Minh đứng cạnh cửa sổ phòng mình, mắt nhìn xa xăm, trong tay cầm chiếc điện thoại đang cắm headphone. Cậu đang nghe giọng nói của một người bạn mà cậu đã ghi âm trộm, đó là cô bạn thân nhất của cậu, người con gái đầu tiên cho cậu rung động đầu đời.
“Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi, cứ ngây thơ hiền như ánh trăng...” Minh giật mình, chuông điện thoại reo, là Linh gọi. “Alo, tớ đến ngay, 5 phút nữa có mặt ở nhà cậu.” - Minh vội vàng trả lời điện thoại, không để Linh kịp nói câu nào.
Minh và Linh là đôi bạn thân chơi với nhau từ khi còn học cấp 2, bây giờ khi đã là năm cuối của quãng đời học sinh, họ vẫn còn chơi với nhau rất thân. Nhà Minh cách nhà Linh không xa và vì theo đề nghị của Minh nên mỗi sang Linh lại đợi Minh qua đón đi học. Trường Minh xa hơn trường Linh, tuy có đi qua nên không bất tiện lắm nhưng việc lệch giờ học cũng là một vấn đề để đôi bạn có thể đi về cùng nhau.
Minh vội vàng tăng tốc chiếc xe đạp điện và sau 5 phút Minh đã tới nhà Linh. Ngày nào cũng vậy, Minh đưa Linh đi học rồi lại đón Linh về, Minh vẫn thường qua nhà Linh chơi những lúc rảnh rỗi, đôi bạn vẫn hồn nhiên chơi với nhau và chỉ một người hiểu, một người luôn nhìn và suy nghĩ về tình bạn này...
Chiều hôm đó cơn giống kéo đến, mây đen kịt, cơn mưa rào cuối hè đổ như trút nước, mưa suốt cả đêm. Đang là mùa hè nhưng mưa cả đêm thế này cũng đủ để làm một người đi dưới mưa ướt lạnh và có thể phát sốt...
-Đang học cấp 3 không có yêu đương gì hết - Tiếng quát to vọng lên trong phòng khách nhà Linh.
-Mẹ hay thật, học cấp 3 rồi thì có gì đâu mà không được? Bao nhiêu đứa yêu mà vẫn học tốt đấy thôi, có sao đâu.
-Con gái con nứa mất dạy, mẹ nói một câu là cãi lại đôm đốp mười câu. Tao đã cấm mày đi với thằng hôm trước rồi mà mày vẫn không nghe lời. Sao chiều nay vẫn thấy đi cùng nhau là sao, nó đón mày đi học về phải không?
-Con không đi, 1 tuần rồi con có gặp đâu, sao con nói gì mẹ đều không tin thế?
-Bây giờ mày giỏi rồi, nói cái gì cũng cãi lại được, lời mày thì ai mà tin được, mày không phải biện minh. Tao đã nói rồi, tao cấm mày gặp nó, nếu không thì nghỉ học luôn đi.
-Con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không có gặp là không gặp, mẹ tin hay không là tùy ở mẹ, còn nếu mẹ mà muốn con nghỉ học thì con sẽ nghỉ. - Linh thật sự cảm thấy uất ức, ngậm ngùi đáp lại mẹ. Mẹ chẳng bao giờ tin Linh cả dù là Linh nhẹ nhàng giải thích cho mẹ hiểu hay phải gắt lên thì mẹ vẫn theo ý của mẹ.
Quả thật một tuần nay rồi Linh chưa gặp anh ấy. Linh và anh ấy yêu nhau nhưng đến khi mẹ biết mẹ đã cấm tuyệt đối, Linh thất vọng chạy vào phòng tắm, đứng trong đó nức nở khóc. Trong lúc này, người đầu tiên Linh nhớ đến là cậu ấy, mỗi khi có chuyện gì buồn Minh luôn bên cạnh an ủi Linh, dù cho bao nhiêu lần tức giận Minh vẫn bị Linh chửi mắng, bắt nạt, Minh vẫn ngồi yên để Linh muốn làm gì thì làm. Còn cậu, trên khuôn mặt lúc nào cũng thấy mỉm cười. Mỗi lúc bên cạnh Linh Minh đều như vậy, dù vui, dù buồn cậu vẫn mỉm cười, Minh mỉm cười với Linh, mỉm cười với tất cả mọi người xung quanh cậu. Cũng chính vì vậy mà Linh ít khi hiểu được những cảm xúc thật của cậu bạn trai thân duy nhất này của mình.
“Minh ơi, mẹ không tin tớ, mẹ chẳng bao giờ nghe tớ nói cả. Có nhiều chuyện tớ ương bướng không nghe lời mẹ, nhưng hôm nay tớ không nói dối mẹ gì cả vậy mà mẹ vẫn không tin tớ, mẹ có bao giờ hiểu suy nghĩ của tớ, những điều tớ nói đâu. Tớ mất lòng tin từ mẹ rồi, cũng chẳng ai tin tớ cả." - Linh vừa nấc vừa khóc nức nở, hai hàng nước mắt nhạt nhòa nhìn vào màn hình điện thoại nhắn tin cho Minh. “Cho tớ 5 phút.” - Minh nhắn tin đáp lại.
Vẫn như mọi lần, 5 phút sau Minh đã đến trước cổng nhà Linh. Linh chạy ra, ngoài trời mưa rất to, tuy là mùa hè nhưng gió và nước mưa đủ để một người đi dưới mưa cảm lạnh. Minh cầm ô che cho Linh, chiếc ô không đủ để che cho cả hai người, vả lại người Minh cũng đã ướt như chuột lột, Minh đẩy chiếc ô về phía Linh. Minh đứng nhìn Linh một hồi lâu, tuy đã nín khóc nhưng mắt Linh vẫn còn đỏ, Minh không nói gì, vẫn đứng lặng im, môi vẫn luôn mỉm cười. Dù là chuyện gì xảy ra, dù ở hoàn cảnh nào Minh vẫn cười, cảm xúc thật khó để người khác biết. Minh tiến đến lau nước mắt cho Linh, dù tay bạn ướt không thể lau hết những giọt nước trên mắt nhưng đủ để gạt đi hàng nước mắt trên má cô. Minh tiến đến bên xe đưa cho Linh một bọc nilon, bên trong là một thứ được gói ghém rất cẩn thận. Lại đứng nhìn bạn một lúc, Linh vẫn không nói gì, đôi bạn cứ đứng thế. Một lúc sau, khi đã muộn Minh mới nói câu đầu tiên với Linh:
-Tớ không biết là chuyện gì nhưng cậu không được bi quan, dù trên thế gian này không ai tin cậu thì tớ vẫn tin cậu, vẫn mãi bên câu, mãi tin cậu.
Nghe Minh nói khóe mắt Linh lại bắt đầu cay và đỏ dần, cô quay đi.
-Cậu về đi, muộn rồi, cảm ơn cậu. - Linh nói rồi quay mặt đi vào nhà.
Linh không hiểu vì sao cô lại có một người bạn tốt như vậy, cô biết nếu chỉ đơn thuần là tình cảm bạn bè thì thật khó để có một tình bạn khác giới như vậy, luôn ở bên mỗi khi cô cần. Minh rất tốt nhưng không hiểu vì sao Linh vẫn không thể vượt tình cảm của mình với Minh quá giới hạn một người bạn thân.
Hôm đó Linh cảm thấy thật khó ngủ vì vẫn còn buồn chuyện mẹ không tin mình và một phần vì mảnh giấy nhỏ Minh viết cho Linh kẹp trong cuốn tiểu thuyết “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” đã được Minh gói nhiều lớp nilon cẩn thận để không bị ướt. “Linh, tớ vốn là một thằng nhút nhát, cậu biết điều đó đúng không? Chúng ta đã là bạn tốt của nhau, một tình bạn thật đẹp, tớ mong chúng ta mãi được như bây giờ, hằng ngày tớ được đưa cậu đến trường rồi lại được đón cậu về. Tớ biết cậu cũng đoán được một phần nào đó tình cảm của tớ dành cho cậu. Rất nhiều lần tớ muốn nói với cậu, nhưng lòng can đảm của tớ không đủ để nói ra điều đó. Cậu biết điều đó nhưng cậu vẫn luôn lảng tránh tình cảm của tớ. Nhưng không sao, tớ cũng biết cậu thích người khác và dù là như thế nào thì tớ vẫn sẽ mãi luôn bên cạnh cậu, tin cậu, mỉm cười với cậu. Chỉ cần khi nào cậu muốn một người bên cạnh để chia sẻ, tớ sẽ đến bên cậu, hãy lạc quan lên nhé! Bạn của cậu - Minh.”
Nét chữ viết vội nguệch ngoạc của Minh kéo dài vẫn như hồi còn học cấp 2, Linh vẫn thường nhận ra nét chữ của Minh, nó không thể lẫn với ai khác được, bao nhiêu năm, lâu rồi Linh không nhìn nét chữ của Minh nhưng nó vẫn vậy, vẫn không đổi gì. Con người Minh cũng vẫn thế, vẫn là một cậu bé nhút nhát, vẫn luôn đứng từ xa nhìn Linh, mỉm cười với Linh. Đọc những hàng chữ của Minh, Linh cảm thấy rưng rưng nước mắt. Chuông điện thoại reo, là Minh gọi.
-Cậu chưa ngủ sao?
-Cậu cũng vậy mà, tớ biết cậu chưa ngủ, cậu vẫn thường thế mà, có chuyện gì là không bao giờ chịu đi ngủ sớm, mọi lần cậu toàn nhắn tin cho tớ, hôm nay đợi mãi mà không thấy cậu nhắn nên tớ muốn gọi nói chuyện với cậu.
-Minh, cậu hát cho tớ nghe đi.
-Không, tớ có bao giờ hát cho ai nghe bao giờ đâu, tớ không biết hát - Minh bối rối trả lời.
-Minh, hát cho tớ nghe đi mà, cậu vẫn muốn tớ cười phải không, tớ thấy buồn quá.
-Sao đấy? Cậu đang khóc đấy à? Này, không được khóc đâu đấy, tớ sẽ hát cho cậu nghe. Cậu cứ cười nếu như cảm thấy buồn cười với giọng hát của tớ nhé!
-Ừ, tớ sẽ cười, cười cậu thật nhiều mà.
Nước mắt vẫn chảy ướt đẫm gối nhưng trên đôi môi Linh đã nở một nụ cười, Linh cảm thấy hạnh phúc.
-Tớ hát nhé - Minh ngập ngừng một lúc. “Vòng đu quay, cứ mỗi phút giây lại càng bay lên cao... Để anh giữ lấy từng phút giây được bên em...” - Minh đang hát bài hát mà Linh thích.
-Sao vậy? Sao cậu không hát nữa, vẫn chưa hết mà, tớ muốn nghe nữa.
-Tớ sẽ hát cho cậu nghe nữa nhưng không phải là bây giờ, giờ cậu phải ngủ đi, hôm sau tớ sẽ hát cho cậu nghe tiếp, được chưa, bạn của tớ?
Khóc đã nhiều nên giờ Linh cũng cảm thấy mệt, mắt cay cay vì buồn ngủ - Ừ, tớ ngủ đây, cậu cũng ngủ đi nhé! - Linh trả lời.
-Nhớ là phải ngủ luôn, không được khóc nữa đâu đấy, nếu không tớ sẽ không hát cho cậu nghe nữa đâu.
-Tớ biết rồi mà, tớ tắt máy đây.
Linh nhanh chìm sâu vào giấc ngủ mà không còn nghĩ gì nữa...
Sau một đêm mưa, trời quang đãng hẳn, trời hè, nắng sớm xuyên qua cửa sổ nhưng Linh vẫn còn ngủ rất ngon.
“Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi...” Linh mò mẫm tìm chiếc điện thoại, là Minh gọi.
-Dậy đi bạn của tôi ơi, chuẩn bị đến giờ đi học rồi đấy.
Biết Linh có tính ngủ nướng nên sáng nào Minh cũng gọi cô bạn dậy đi học. Hôm đó vẫn như mọi ngày khác, đôi bạn vẫn đi học cùng nhau như tối qua chưa có chuyện gì. Nhưng trong đầu Linh vẫn luôn nghĩ đến mảnh giấy Minh kẹp trong cuốn tiểu thuyết, dù một phần nào đó hiểu tình cảm Minh dành cho mình nhưng với tính cách của Minh, chưa bao giờ Linh nghĩ Minh sẽ nói ra được những lời đó. Tan học Minh đón Linh về nhưng hôm nay Minh không về luôn mà còn chần chừ lại một lúc.
-Linh, cậu đã dọc mảnh giấy hôm qua tớ viết cho cậu chưa?
Linh chững lại một lúc - Tớ đọc rồi, nhưng...
-Nhưng sao? Cậu hiểu những gì tớ muốn nói nhiều hơn như vậy mà, phải không?
-Tớ hiểu, tớ cũng hiểu tình cảm cậu dành cho tớ nhưng cậu cũng biết tình cảm tớ dành cho cậu mà.
-Tớ biết nhưng chẳng lẽ cậu không thể cho tớ một cơ hội được theo đuổi cậu sao? Những gì tớ làm vì cậu, cậu cũng biết mà. Trước ngày sinh nhật cậu một tuần, hồi đó cậu chưa đồng ý cho tớ đến đưa cậu đi học, sáng nào tớ cũng đi học sớm cài trước cửa nhà cậu một bông hoa hồng, đặt một chiếc bánh, mặc dù đó chỉ là chiếc bánh nhỏ tượng trưng cho sinh nhật cậu thôi. Cậu muốn đi đến nơi đâu, dù xa đến mấy, chỉ cần có thể tớ đều đưa cậu đi và đến đấy cùng cậu. Tớ sãn sàng ngồi yên lặng hàng tiếng cùng cậu, lắng nghe cậu nói, mỉm cười với cậu, chỉ cần cậu thấy vui thì tớ cũng cảm thấy vui. Tớ không biết hát và cũng không thích hát nhưng tớ đã cố gắng để học thuộc bài hát cậu thích, lựa chọn đi thi học sinh giỏi cùng môn với cậu chỉ để thường xuyên được đi học cùng cậu và cùng được ngồi học cùng cậu. Tại sao cậu hiểu những điều đó, hiểu tình cảm tớ dành cho cậu, nhưng cậu lại từ chối tớ? - Minh nói mỗi lúc một nhanh hơn, thái độ cương quyết hơn, không như Minh nhút nhát hằng ngày.
-Minh, cậu đừng nói nữa, chúng ta đã là bạn tốt của nhau và mãi mãi sẽ là như thế này. Tớ không muốn nó khác đi và càng không muốn đánh mất đi tình bạn này, đừng khiến tớ cảm thấy buồn vì cậu...
Minh lặng đi một hồi lâu, cậu đã phải lấy hết can đảm mới có thể nói chuyện này với Linh vậy mà lại bị cô từ chối một cách phũ phàng.
-Tớ xin lỗi. - Trong giọng nói của Minh có chút buồn nhưng trên môi vẫn mỉm cười, một nụ cười gượng ghịu - Tớ vẫn mãi là bạn thân, người bạn thân nhất của cậu, sẽ ở bên cạnh mỗi khi cậu cần, tớ về đây.
Minh quay mặt đi, ra cổng lấy xe phóng thật nhanh. Linh biết Minh quay mặt đi vì mắt Minh đã đỏ. Là con trai nhưng Minh sống rất tình cảm và nội tâm, Minh yếu đuối, dễ khóc nhưng ít khi để người khác biết, có lần bố mẹ cãi nhau Minh đã chui vào phòng khóc một mình. Sống tình cảm nhưng lại rất ít nói, ít biểu hiện ra bên ngoài, vì vậy mà ít ai hiểu được Minh đang nghĩ gì, đang vui hay đang buồn. Chỉ một lần duy nhất Linh nhìn thấy Minh khóc là lần bố mẹ Minh quyết định chia tay nhau, Minh rất buồn, vậy mà lúc đó Linh đã không thể làm gì cho bạn thôi khóc.
***
Thời gian ôn thi Đại học gấp rút, cả hai thường xuyên qua ôn bài cùng nhau. Minh đã lựa chọn một trường Đại học ở cùng thành phố Linh chọn. Thế rồi kỳ thi cũng đã đến, cả hai đều làm tương đối tốt bài thi của mình. Lúc biết kết quả, Linh vui sướng vì mình đã trúng tuyển vào đúng trường Đại học mình yêu thích, kết quả của Minh thì không được tốt lắm và cuối cùng Minh đã quyết định chọn học ở một trường gần gia đình vì Minh cũng rất thương mẹ phải ở nhà một mình vất vả, mặc dù biết không thường xuyên được gặp Linh nữa sẽ rất buồn.
Ngày Linh liên hoan đi học Đại học tất nhiên Minh cũng đến, Minh tặng Linh một chiếc hộp gói rất cẩn thận, bên ngoài cài một bông hoa hướng dương, loài hoa mà Linh yêu thích. Khi buổi tiệc đã kết thúc, Linh cẩn thận mở hộp quà của Minh, bên trong có một lá thư gấp theo cách gấp thư quen thuộc mà hồi còn học cấp 2 Minh và Linh đã nghĩ ra, mỗi lần chat với nhau trong giờ học hai người vẫn gấp như vậy. Lần lượt mở từng múi gấp, Linh mở thư ra đọc.
“Tớ biết ước mơ của cậu là sẽ sớm trở thành một nhà báo lớn, tớ tin cậu sẽ làm được, hãy thực hiện nó tốt nhé, bước đi trên con đường đi mà cậu đã lựa chọn và luôn nhớ rằng trên con đường đó không thiếu bóng của những người thân, những người bạn luôn ở bên ủng hộ, động viên cậu. Dù không thể còn gần bên cậu nữa nhưng chỉ cần cậu cần tớ vẫn sẽ đến với cậu. Tớ luôn cảm thấy hạnh phúc vì được gặp cậu, được trở thành người bạn tốt nhất của cậu. Bây giờ tớ đã hiểu ra nhiều điều, không thể sợ mất đi cái gì vốn không phải là của mình, chúng ta sẽ vẫn mãi là best friend của nhau nhé! Đây là món quà tớ tặng cậu, đi học xa rồi phải giữ gìn sức khỏe, tớ không thường xuyên gọi cậu dậy đi học, cũng không thể đưa đón cậu đi học được nữa đâu, cậu không được lười nữa đâu đấy. Mỗi khi nhìn vào nó là phải nhớ tới tớ, tớ không gần cậu nữa nhưng nó sẽ thay tớ luôn ở bên cậu, nhắc nhở thời gian cho cậu, phải nhớ đi học đúng giờ biết không. Hứa với tớ phải luôn mang theo nó bên mình và giữ gìn cẩn thận nhé! Được nghỉ học thì về chơi với tớ, rảnh rỗi tớ cũng sẽ ra thăm cậu. Tạm biệt cậu... Your best friend - Minh”.
Mắt Linh lại thấy cay rồi, Linh biết mình sắp khóc, Linh thấy vui và mỉm cười với chính mình: “Chúng ta là BFF của nhau mà, Minh ngốc”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết