Nó bật dậy sao một giấc ngủ dài
Đồng hồ đúng 12h 45, người mệt mõi, mồ hôi lăn tròn trên khuôn mặt. nhìn nó trông thật thảm hại. trong giấc mơ nó lại thấy con người đó, nó lại thấy ở nó nổi nhớ và niềm đau vẫn còn đó. Chưa bao giờ nó quên anh…
- Này cái tên du côn tránh xa tôi ra
- Tránh? Mơ đi em, đồ xấu xí
- Tôi xấu mặt kệ tôi liên quan gì tới anh
- Haha thì không liên quan, làm xấu mĩ quan đô thị quá haha
Hắn bõ đi với nụ cười nham nhỡ, nó ở lại thật khó chịu.
Nó với hắn gặp nhau đôi lần, lần nào hắn cũng với một câu đồ xấu xí. Nó ghét hắn, ghét lắm dù nó biết mình xấu thật. đôi mắt buồn, người đen đúa xấu xí. Nói chung nó không có gì để gọi là đẹp. nó sống không bạn bè, và chưa bao giờ được một đứa con trai để ý.
Nó rất tự ti với bản thân, nó ghét bọn con trai, nó ghét tất cả con trai và nó ghét cả những đứa con gái. Tại sao nó cũng là con gái nhưng lại không đc iu thương đươc chở che như bao người khác, đôi khi tự nghĩ rồi nó lại khóc thầm, giá như mẹ nó sinh nó ra đẹp một tý, giá như nó zể thương hơn một tý thì có lẽ nó không như thế này..
- này đồ xấu xí làm gì mà ngồi đó
nó ngước lên, là hắn, hắn đứng đó với nụ cười ngọt ngào và có chút giang ác
- mặc kệ tôi liên quan gì anh
- ơ hay con bé này, hỏi thăm không được hả đồ xấu xí
tự dưng câu nói của hắn làm chạm lòng tự ái lớn lao của nó, nó bật khóc một cách ngon lành, chưa bao giờ nó lại khóc như thế, hắn bối rối, có lẽ chưa bao giờ hắn thấy cảnh này nên không biết làm gì
- này, đừng khóc, nan nĩ đó, xin lỗi mà
hắn càng nói nó càng khóc lớn, dường như tất cả những gì sâu lắng nhất trong lòng nó đã bọc phát một lượt.
- tại sao hả? tôi biết tôi xấu, tôi biết tôi không bằng ai, tôi biết nhưng có cần phải đối xử với tôi như thế không?...hic…hic. tôi không có bạn, không có ai là bạn cả, họ tránh xa tôi vì tôi xấu xí, họ xem tôi cứ như một quái nhân zị… tại sao hả,,,,,huhu…..xấu là cái tội hả…..
hắn nghe trong tim mình nhói, vô thức hắn ôm chặt người con gái đó vào lòng, hắn muốn chở che tất cả những gì mà cái xã hội này đã đối xử với cô bé
- ngốc à, trong mắt tôi ngốc rất đẹp
- nó nín câm, nó lắng nghe từng hơi thở nhẹ nhàng của người con trai đó, nó thấy ấm áp vô cùng, chưa bao giờ nó được quan tâm, chưa bao giờ nó có được cái cảm giác được chở che…
- ngoan nhá, đừng khóc nữa, anh dẫn đi ăn kem nhá
- nó tròn xoe con mắt nhìn hắn, chưa bao giờ hắn lại nhẹ nhàng và ngọt ngào với nó như thế, nó đúng hơn chưa bao giờ nó được một người bạn đối xử tốt như thế
hắn là một tiểu gia, giàu có học giỏi và ngông. Hắn phá phách nhưng vẫn được mọi người iu quí đặc biệt là con gái. Hắn có một vẽ bề ngoài vô cùng lạnh và nụ cười chết người. thân hình chuẩn không cần chỉnh. Nó đi với hắn cứ như là vịt con xấu xí đi với hoàng tử vậy.
hắn chở nó trên chiếc xe martin, nhìn cứ ngọt ngào như một đôi tình nhân zị.
- này ngốc ăn kem gì?
- ờ thì tùy anh
- thế kem ca cao sữa nhé, ăn rồi không được khóc nhè nữa đó
hắn tự cảm thấy mình sao lạ thế, chưa có một đứa con gái nào mà hắn đối xử tốt thế, cũng chưa có một đứa con gái nào được hắn chở như thế, hắn không hiểu nổi chính mình nữa. hắn chỉ biết con bé đó làm hắn được là chính mình, không cần phải ra vẽ không phải tự bao bọc lấy cho riêng mình bộ mặt lạnh như băng…
- ê nó kìa tụi bây, hôm qua tao thấy anh Sơn Trường chở nó đi ăn kem đó
- nó là con quái nào mà dám bám ấy anh Trường của tao
- con nhỏ xấu nhất trường đó
- nó gan ghê há, cóc mà bày đặt trèo mâm son, đi lại hỏi tội nó với tao tụi bây
- ê mày gan cùng mình ha, sao dám bám theo anh Trường của bọn tao?
- Xin lỗi, tôi không quen các bạn
- Bốp………………..quen này……bốp…… quen hả mậy
- Dừng lại hết
Cả bọn nhốn nháo trước sự xuất hiện của hắn, từ khuôn mặt đằng đằng sát khí, cả bọn chuyển sang khuôn mặt ngây thơ và nai vô cùng
- tôi nói trước, Ái Thiên là người iu của tôi. Ai dám đụng vô tôi không hứa chắc ngừoi đó sẽ an toàn ra khỏi trường này
- người iu? Nó như choáng với hai chữ ngừoi iu của hắn
cả bọn như trời tròng, đứng đó nhìn hắn nắm tay nó đi, ngưởng mộ thì ít căm ghét thì nhiều.
- tại sao anh lại nói thế?
- Tôi không nói thế, chắc ngốc chẳng yên thân với bọn chúng đâu
- Nhưng anh nói thế tôi càng thảm hại hơn
- An tâm đi nhóc anh sẽ bảo vệ nhóc
* * * *
- tao muốn cho con bé đó một bài học
- nhưng nó là người iu của anh Trường
- mặc kệ tao không quan tâm
- mà tao không hiểu tại sao anh Trường lại iu con bé xấu xí đó
- uh tao cũng thế. Tao sẽ lặp kế hoạch, tui bây sẽ làm theo tao đảm bảo con nhỏ đó không được yên thân
- uh nhất trí
Reng…reng….reng
- alo Thiên xin nghe ạ
- ngốc đi ra ngoài với anh tý
- ơ sao biết số điện thoại của em?
- Hỏi nhiều quá chuẩn bị lẹ, 5p nữa anh ghé
- Cup…..
Nó mở cửa thì thấy hắn đứng đó, khuôn mặt nhăn nhó, 5p của nhóc đó hả?
Hic. Xin lỗi. mà anh định đi đâu
Hỏi nhiều quá lên xe ngay.
- salon?
- Uhm anh sẽ thay đổi cho nhóc một tý
- Thay đổi…
Chưa kịp dứt lời hắn đã lôi nó vào trong.
Nó thấy từng nhúm tóc rơi vãi xuống đất, hic trời ơi công sức bao nhiêu năm trời của mình, mái tóc dài iu quí của mình
- nhăn gì hả nhóc, định nuôi tóc ha gì mà để dài thế
nó cắn chặt răng như ai đó đang tra tấn nó zị.
- này nhóc mở mắt ra đi về nà.
Nó nhìn vô gương, nó không nhận ra ai trong gương nữa. lạ lẵm nhưng zể nhìn
- này như zị có phải dể thương hơn không?
- Nó bẻn lẻn, chưa ai khen nó dể thương bao giờ.
- Lên xe đi nhóc
Đảo một vòng xe, anh ghé ngay một tiệm quần áo có tiếng ở sài thành. Nơi nó chưa bao giờ dám đặt chân tới.
- này đồ ngốc, vô mau.
Anh đảo một vòng trong tiệm chỉ mấy bộ đầm xinh xinh rồi bắt nó thay.
- này nhìn không xấu lắm chứ?
- Ngốc đc đó, rất đáng iu
Nó biết hắn chỉ khen khích lệ nó, nhưng nó rất vui.
Này ngốc đi ăn nhá, anh đói rồi
Nó ngoan ngoãn đi theo anh.
Nó chưa bao giờ cảm thấy vui như thế. Bên cạnh hắn nó quên đi cái xấu xí của mình. Quên ngay cái tự ti cái nhỏ bé của nó. Nó đã có hắn là bạn. có thể chẳng đơn thuần là ban…
*----*---*
Rồi dần như một thoái quen, ngày nào hắn cũng đến đón nó đến trường, ngày nào hắn cũng đợi nó cùng về. nó ngập tràng trong cái hạnh phúc đó.
Thời gian bên hắn nó thấy thật bình yên, nó bắt đầu thấy nhớ cái tên đó, có lẽ nó đã iu cái tên đó mất rồi
Phần về hắn, có lẽ cái sự lạnh lẽo cái sự cô độc của hắn đã bị cô bé ấy lấy mất rồi. hắn hay mĩm cười nụ cười ngọt ngào của hạnh phúc. Hắn chỉ biết bên cô bé hắn là hắn, hắn muốn được chở che cho cô bé mãi mãi….
- này, tao nghe thì ra anh Trường chỉ xem con bé đó là món đồ chơi thôi, anh ấy muốn đổi khẩu vị
- uh tao cũng nghĩ thế, chứ không lẽ hotboy như anh ấy lại iu con vịt đó à
- mà tao thấy cái mặt kênh kênh của nó tao ghét quá, phải cho nó bài học mới đc
- uh tao cũng zị
nó lặng bên khung của nghe được những câu đó, nó đau, đau lắm, cứ như ai đã bót nát trái tim của nó. Nó lặng lẽ nước mắt rơi dài
hắn điện thoại nó không nghe máy, anh nt nó không trả lời. nó quyết tránh xa cái người dã dối như anh.
Hắn không hiểu tại sao nó lại tránh mặt mình. Hắn tìm nó như muốn phát điên
Hắn cứ đứng trước nhà nó, cứ đt cứ nhắn tin
Nó vẫn bạt vô âm tín. Hắn biết rằng thiếu nó hắn sẽ không còn là hắn nữa
Có lẽ hắn đã iu nó mất rồi
“ngốc à, có lẽ anh đã iu em”
Nó lặng đau trước dòng tin nhắn
Rely “tất cả chỉ là dã dối. đủ rồi đó anh”
Hắn không hiểu gì cả, dòng tin nhắn như dao cắt vào tim hắn.
Hắn lặng lẽ bõ đi. Dường như đâu đó dòng lệ của hắn tuông trào
“anh không biết có chuyện gì xảy ra? Nếu tin anh thì 7h tối mai đến quán cafe Đông Nhớ.”
Nó cằm cái điện thoại, nó nhìn dòng tin nhắn. tại sao lại iu tôi khi tôi chẳng có gì tốt.
Xấu xí bẩn thiểu, ngu ngốc. anh là hotboy mà. Sao lại xem tôi như trò chơi thế. Sao lại đối xử với tôi như thế??????
Hắn chuẩn bị chu đáo cho 7h ngày chủ nhật. hắn muốn chứng tỏa cho nó biết rằng tất cả đều là thật. hắn sến lắm khi ngồi cả tiếng viết cho nó bức thư. Hắn đợi nó từ rất sớm.
Nó phân vân,đến hay không? Có lẽ nên làm rõ mọi chuyện. có lẽ nên cho hắn một câu giải thích.
Nó biết đâu nơi hành lang đó, có một âm mưu sẵn đang chờ nó.
***cafe Đông Nhớ****
Nó vừa bước xuống xe, với bộ váy Trắng đầu tiên hắn mua cho nó. Hắn mừng rở ra đón nó….
Cả quán café như một tòa lâu đài nhỏ, nó là cô công chúa bé bỏng.
Hắn đã chuẩn bị tất cả…
Rắc…rắc….
không hiểu sao hắn thấy có đều gì đó bất thường. chưa kịp phản ứng thì cả dàn đèn được trang trí ở giữa quán bất chợt rơi xuống, không cần suy nghĩ anh ôm chầm lấy nó, chưa kịp hoàn hồn thì từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống chiếc váy, những giọt máu như những tình iu nhỏ bé hắn đã gơm góp tặng riêng nó
Máu, nước mắt hòa trộn vào nhau, nó đau, dường như nổi đau đó không bao giờ xóa đc nữa, hắn chết, tay vẫn ôm chặt cô bé.
Ngày đó cũng là ngày sinh nhật của nó
“gởi ngốc
Anh biết rất sến khi viết cho em những dòng này.
Cô bé ngốc à, anh không hiểu tại sao em tránh mặt anh, anh cũng không hiểu tại sao em lại ghi dòng tin nhắn đó, nhưng ngốc ơi anh iu ngốc thật mà.
Bên ngốc anh là anh, anh không là thiên thần hay hotboy gì cả, anh chỉ đơn giản là người con trai được iu và được bảo vệ ngốc của anh
Anh đã nói với ngốc rồi, trong mắt anh ngốc luôn đẹp, không ai có thể đẹp hơn ngốc ở trong anh đâu ngốc à
Nếu ngốc hỏi tại sao anh iu ngốc? có lẽ anh sẽ không trả lời đc
Nhưng nếu ngốc hỏi anh có thể làm gì để chứng minh anh iu ngốc thì anh có thể chết thay ngốc ngốc à, anh chỉ cần ngốc hạnh phúc và bình yên là anh vui rồi
Anh muốn bên ngốc bảo vệ ngốc trọn đời này
Iu anh nhá ngốc
Happy birth day”
Có lẽ với ai đó ngày sinh của nó là ngày rất đẹp, nhưng với nó ngày đó là ngày đáng sợ nhất.
Nó chưa bao giờ quên ngày đó cũng như chưa bao giờ nó quên được anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết