Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Xin lỗi vì trái tim em quá bé nhỏ...!


“Anh yêu em !” – 3 người đàn ông cùng nói với tôi một câu nhạt tẻ trong một ngày nhiều nắng, nóng nực và mệt nhoài liên miên mới một đống công việc đang chờ tôi giải quyết. Nào là đi học chính khóa, học thêm, làm bài tập, phụ mẹ việc gia đình, đi chạy bộ theo thời khóa biểu hằng ngày, và cả đi lang thang thơ thẩn thả trôi chính mình nữa.

3 người đàn ông nói yêu tôi trong cùng một ngày nhưng khác lúc, khác cách thức bày tỏ.

Một người thì viết thư bỏ vào thùng trước cửa nhà với một quyển sách mới toanh. Chà, tên này có vẻ hiểu tâm lý, hắn biết tôi đọc sách nên gần như tuần nào tôi cũng có sách mới trong thùng và một mớ giấy được viết chi chít những từ ngữ có cánh…

Nhưng tôi vẫn ấn tượng mãi một câu : “Anh về từ lòng đất, anh sẽ lại cưa em nhé? Bắt đầu bằng con số không !” – Đó là vào dịp lễ Giáng Sinh, khi tiết trời se se đông lạnh, tôi mở hộp thư và bắt gặp một quyển sách và mảnh giấy có viết dòng ấy. Từ đấy, hằng tuần, hắn gởi đến tôi một quyển sách và một mảnh giấy ghi những lời “biết bay”

Tôi trơ ra, đọc thư rồi chỉ mỉm cười, nhún vai, quăng vào sọt giấy kế bàn học. Tên hâm !
Tôi chẳng bận tâm đến chuyện hắn là ai và tại sao cứ mỗi tuần lại cho vào hộp thư của tôi một quyển sách, thây kệ ! Tôi thích đọc sách, hắn thích tặng quà và viết thư – những lời biết bay ! Thôi thì tôi nhận cho theo ý hắn, tôi đọc thư cho hắn vui… Nhưng chẳng lưu đọng lại thứ gì trong não.

Mãi cho đến hôm nay, khi tôi lại mở hộp thư ở cổng, một mảnh giấy nhỏ màu hồng (màu tôi chúa ghét, sến như con hến!) – 3 từ ngắn gọn : Anh yêu em ! – Hết !

Không sách siết gì nữa hết, hắn đã quyết định tỏ tình đơn giản, gọn lẹ, không vòng vo, có cánh hay biết bay nữa.

Tôi lẳng lặng cười trừ và vò tờ giấy thành cục, quăng ra đường, vô cảm !

Một trò đùa ! Hoặc giả hắn là một tên hề, hắn đang diễn cho tôi xem ! Hoặc hắn thích làm màu, hoặc hắn là một tên điên ! Thây kệ !

* * *

“Anh yêu em” – Tôi đang ngồi học ngoan ngoãn, điện thoại réo inh ỏi trong giờ học làm tôi chột dạ. “I found the way to let you it. I never really had it coming…”

Cô giáo nhìn quanh lớp, mặt khó chịu hằng ra trên từng nếp nhăn, bà ta hắn giọng.

“Ai mang điện thoại vào trường đấy???”

Mọi người nhốn nháo tìm thủ phạm. Tôi ngồi im lìm, không cựa quậy.

“Ai?”

Tôi bặm môi, vẫn ngồi im lìm…


“I can’t believe the sigh of you
I want you to stay away from my hear..”

Tiếng nhạc chuông vẫn reo réo rắc như trêu ngươi. Tôi đổ mồ hôi hột, phát sốt, trông cho nó hết pin, tắt nguồn bất tử cũng được ! Nhưng không… Nó vẫn reo… như một điều khó cưỡng.

“Điện thoại của mày phải không T. Sao không để chế độ rung mà để nó reo điên cuồng thế, bấm ngay đi!?” – Đứa bạn kế bên của tôi hỏi.

Ừ nhỉ, sao tôi lại ngồi chịu trận nhỉ? Tôi phải nhanh tay cho vào túi quần bấm đại một nút nào đó cho nó im trước cái đã chứ? Nhưng muộn rồi, bà cô dạy Hóa của tôi hầm hầm đi xuống lần theo chỗ nguồn gốc âm thanh phát ra.

“Đưa cái điện thoại đây cho tôi !”

Bà ta nhìn tôi, nghiêm nghị. Tôi kẹt rồi, kẹt cứng ngắt. Tôi lẳng lặng móc điện thoại trong túi quần ra đưa cho bà.

Nhận được điện thoại, bà lẳng lặng về bàn giáo viên. Tôi làm thinh, dõii mắt nhìn theo “dế con” của tôi bị phù thủy trấn giữ. Vậy là xong !

Theo tôi nghĩ, nếu là một người khác thì có lẽ họ chỉ tịch thu rồi để vào một nơi nào đó, cuối giờ sẽ xử lý riêng hoặc giải quyết với Chủ nhiệm nhưng khổ nổi, giáo viên dạy Hóa lớp tôi là một người đàn bà cực kỳ “có duyên” bà ta cầm điện thoại của tôi bấm vào hộp thư và xem thư, xem thì thây kệ đi, bà ta xem rồi thì im lặng giảng bài tiếp cũng được, đằng này, bà ta đọc to lên những gì ghi trong tin nhắn vừa đến.

“Anh yêu em ! Không đùa !”

Cả lớp nháo nhào như cái chợ ! Mọi người rọi mắt về tôi, săm soi. Y hệt như tôi là một con ả phạm tội gì kinh lắm.

Giáo viên dạy hóa của tôi nhăn mặt, nheo mắt nhìn tôi nói :

“Các em bây giờ yêu dễ nhỉ? Yêu cũng có đùa với không đùa nửa cơ à?”

Tôi bất mãn vô cùng ! Tôi không biết tên khùng nào đã gởi tin nhắn kinh khủng ấy, tôi nguyền rủa hắn ! Sớm không gởi trễ không gởi, hắn canh ngay lúc tôi đang học mà gởi, trưa 1 giờ nắng chang chang không biết hắn có bị ấm đầu không mà lại đi gởi tin nhắn tỏ tình ! Đúng thật là tỏ tình kiểu này thì giống là bị “tống tình” hơn ! Kinh dị hơn là tôi tự rủa mình, sao tôi lại quên bật chế độ rung nhỉ? Tệ hại hơn là tại sao tôi lại không tắt máy luôn cho rãnh nợ? Một đống rắc rối sẽ kéo theo những nguyên nhân mà tôi vừa tìm ra, chỉ chốc nữa thôi, sẽ rất mệt mỏi nếu tôi phải đi theo bà ấy, năn nỉ ỉ oi với điệp khúc “xin cô trả điện thoại lại cho em, em hứa sẽ không mang điện thoại đi học nữa, em hứa sẽ không có lần thứ 2 như thế nữa !” – Ôi thôi, chán chê !

Nhưng không, không hiểu sao lần này tôi không phải năn nỉ ỉ oi mà vẫn được trả điện thoại. Và giáo viên dạy hóa của tôi nói với tôi một câu làm tôi hết sức bất ngờ…

“Tôi biết em không cố ý, tôi biết em xứng đáng được nhiều người đeo đuổi, nhưng em còn trẻ lắm, cố học trước đã !”

Vậy là tôi nhận lại được điện thoại, vô cùng đơn giản ! Vô cùng bất ngờ và vô cùng ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên.

Người vừa nhắn cho tôi những từ ngữ đọc lên muốn nổi óc gai ấy chính là H. Một người bạn của tôi – một người bạn có thể nói tất cả những gì tôi thích, tôi nghĩ, tôi muốn nói. Một người sẵn sàng đưa tôi đi bắt cứ nơi đầu, sẵn sàng xách túi xách cho tôi khi tôi đi mua hàng trong siêu thị, một người có thể đạp xe bằng chân băng băng đèo tôi lên dốc một cây cầu cao trong một chiều mây nhiều xám xịt, một người sẵn sàng cho tôi mượn vai để khóc hù hụ khi mối tình đầu tiên của tôi tan vỡ… Không đơn giản là một người bạn, đó còn là một người anh, một người tôi luôn kính trọng, nể nang, yêu mến. Vâng, chỉ dừng lại ở yêu và mến ! Yêu thương và cảm mến ! Chấm hết !

Giờ thì anh ấy nói yêu tôi – yêu và kèm theo : Không đùa ! - Ừ thì không đùa thì là thật ! Anh em bọn tôi chẳng thẳng thắn với nhau như thế còn gì.

Tôi làm thinh. Không rep lại cũng không biết phải nói gì.

Tôi lẳng lặng chìm ngập trong những tiết học cuối cùng của một ngày bận rộn !

* * *

“Anh yêu em” – Người thứ 3 nói với tôi câu đó là một cậu bạn học cùng với tôi khi còn tiểu học.

Cậu này thì có vẻ khá hơn 2 người kia, cậu gọi điện trực tiếp cho tôi sau khi tôi vừa ăn tối và rửa bát xong.

Đầu tiên là cậu ta gọi sang, nói vòng vo vài ba câu hỏi thăm và dò ý.

Đại loại như :

“Đang làm gì đó?”

“Ờ, đang ngồi… không biết làm gì !” – Chứ không lẽ bây giờ tôi nói tôi đang muốn cúp máy và online ngay để vào game làm cho xong mấy cái nhiệm vụ - game mà tôi mê tít, ngày nào không online là không chịu nổi sao?

“Ừm, dạo này T. sao rồi?”

“Hả? Sao là sao? T. Bình thường mà !” – Chứ không lẽ tôi bất thường?

“Ừm… L. vẫn nhớ lúc bọn mình còn học chung tiểu học…”

“Ừm!” – Chả biết nói thêm gì !

“Ừm… L. vẫn có một chuyện chưa nói cho T biết !”

“Hửm? Chuyện gì? Nói đi !”

“Ừm..”

“Ừm gì? Nói đi nè !”

“Ừm !... L.. yêu T !”

Tôi muốn quăng điện thoại !

Khủng ! Một ngày có những 3 người nói cùng 1 câu !

Ờ, thì 3 câu với 3 giọng điệu và từ ngữ hơi khang khác nhau nhưng cùng 1 ý nghĩa!

“Ừm… Ah, T phải đi rửa bát, mom gọi !”

Tôi cúp máy. Quăng điện thoại lên giường nệm, chạy ngay ra máy tính bàn, khởi động máy và bắt đầu online… Chẳng quan tâm người bạn tiểu học bé bỏng của tôi vừa nói gì. Chẳng quan tâm là cậu ta đã can đảm thế nào để nói ra câu ấy. Khi mà ngày ấy tôi và cậu ta học chung lớp 4 và bây giờ tôi lớp 12 ! Khi mà đã 8 năm qua cậu ta ôm ấp cái câu “chưa cho tôi biết”

Ừ, giờ thì tôi biết rồi đấy ! Sao đâu ! Trái đất vẫn quay và tôi thì vẫn thở. Tôi chẳng quan tâm!

Những câu yêu thương, tỏ tình, tôi bỏ lửngngoài tai. Đơn giản vì tôi ngờ ngợ chính mình.

Tôi ngờ ngợ rằng trái tim tôi quá bé nhỏ… và trái tim tôi không có nhiều ngăn để chứa những yêu thương ngẩn ngơ ấy… Không chỗ chứa thứ gọi là tình yêu !

Tôi không thể không phủ nhận rằng tôi đã từng yêu… Phải, tình yêu thì ngọt như kẹo, đê mê như khi người ta say thuốc và cũng đắng như thuốc viên !

Không phải tôi sợ mình ăn phải mật ngọt và ngậm phải thuốc đắng… Tôi không ngán tình yêu dù nó đã gây cho tôi không ít khổ sở ở mối tình đầu tiên… Cái mối tình mà cho đến tận bây giờ , tôi cũng vẩn đang ngờ ngợ tự hỏi mình… “Phải chăng tôi vẫn còn yêu người ấy?”

Có lẽ vậy, anh ta ám ảnh tôi… Ám ảnh từng giây phút trong tâm trí. Chưa bao giờ tôi quên khuôn mặt anh ta, nụ cười và giọng nói. Ám ảnh đến nổi, đôi khi lang thang trên phố, tôi bất chợt quay dỏi theo một ai đó có cái nhìn hao hao giống…

Anh ta đến với tôi trong những đêm không ngủ được, những đêm mình tôi trằn trọc với bóng đêm… đến với tôi trong từng suy nghĩ của khao khát rằng mình phải làm tất cả để có được thứ mình muốn.

Mối tình đầu của tôi, anh ta là như vậy… Anh ta mang một hình thứ tròn méo vô định, nhưng tôi vẫn biết chắc rằng anh ta đủ sức chui tọt vào trái tim nhỏ bé của tôi… Nơi mà khó có ai có thể chạm đến được…

Không phải tôi chảnh! Không phải tôi kiêu kì, tôi làm giá, tôi đỏng đa đỏng đảnh… Chỉ vì trái tim tôi quá nhỏ bé. Trái tim tôi không có nhiều ngăn… Hoặc giả tất cả đều đã chặc kín với hàng đống đam mê khao khát….

Trái tim của tôi quá tải, trái tim của tôi chật vật mệt nhoài đập lăn lốc trôi từng ngày lặng lẽ… Nó không còn đủ sức chứa yêu thương !

Có lẽ đến một ngày nào đó, khi những sự đam mê và khao khát tôi đã chạm đến được và lần lượt vơi dần đi… Khi thời gian đã bắt đầu bấm nút “delete” anh – mối tình đầu của tôi ra khỏi trái tim tôi thì khi ấy tôi mới bắt đầu lại từ đầu việc nhớ nhung và yêu thương một ai đó…

Nhưng giờ thì tin chắc rằng là trái tim của tôi không còn đủ sức chứa nữa rồi…

Không đủ sức chứa những tình yêu vụn dại vụt đến rồi đi… Không còn đủ sức chứa một ai đó để gọi là “only”

Chỉ có thể những yêu thương nhẹ nhàng và bình dị… Giống như tôi yêu cuộc sống và tôi yêu đam mê của tôi…

Vì trái tim của tôi đang chứa một đam mê khổng lồ chiếm trọn tất cả mọi ngăn trong đấy và anh vẫn luôn đeo bám trong tâm trí tôi từng giây phút...

Hoặc giả trái tim tôi không có nhiều ngăn nên nó không thể chứa nhiều lời yêu cùng một lúc !

Xin lỗi ! – Vì trái tim em quá nhỏ bé hoặc giả nó không có nhiều ngăn ...


Sưu Tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết