Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Anh còn muốn lấy em không?

Câu hỏi của em như xoáy vào tâm can tôi. Giá như, em còn trong trắng và có kiêu kì, tôi sẽ không bao giờ muốn lấy em...

Tôi tự hỏi rằng: “Có phải với em, tôi chỉ như một thằng trai già đời nhưng khờ khạo trong tình yêu?”
Tôi gặp em trong đám cưới đôi bạn chung của hai đứa. Giữa những ồn ào, náo nhiệt của một cuộc vui, em lặng lẽ và kín đáo. Trong em có chút gì đó dịu dàng, chững chạc so với cái tuổi 25. Em cao mảnh khảnh, da bánh mật, mắt to, ướt và buồn. Nếu không được thằng bạn giới thiệu, có lẽ tôi đã trót buột miệng chào em bằng “chị” trong khi thực tế, em kém tôi những 3 tuổi tròn.
Sau buổi chiều tiệc tùng, tôi có dịp ngồi cạnh em trong bữa cơm mặn thân mật. Em nói ít, cười nhiều nhưng hình như còn buồn lắm. Tôi hỏi em một vài câu vu vơ gì đó, về tên tuổi, gia đình, về công việc và về sở thích, em chỉ ậm ừ trả lời qua quýt hoặc để vợ thằng bạn thân của tôi trả lời thay.
Vợ thằng bạn tếu táo:
- Anh mà cưới được nó, em cứ mừng cả cái nhà này...
Em cười gượng thay cho sự im lặng, còn tôi mặt bừng bừng vì hứng khởi:
- Anh chả cần cô tặng, anh cũng thừa nhà cho Lan sống... Chỉ sợ người ta chẳng ưng ý thôi.
Nhìn sắc mặt em lúc ấy, tôi biết rằng mình là thằng vô duyên quá mức. Và chắc chắn rằng, em chẳng có ấn tượng gì với tôi.
Sau ngày gặp nhau hôm ấy, tôi trở về với cuộc sống yêu đương nhăng nhít của mình. Xung quanh tôi - một phó giám đốc trẻ, đẹp trai và cũng xếp vàp hàng có tiền, có hàng tá các em trẻ đẹp vây quanh. Tôi cặp đủ với các em từ tuổi teen nhí nhảnh, tiểu thư sành điệu, đến các cô gái quê mùa chất phác cũng có... nhưng chưa bao giờ, tôi có khái niệm về một tình yêu.
Hàng ngày, mỗi buổi sáng thức dậy, tôi nhận được những tin nhắn dịu dàng từ họ. Mỗi chiều tôi đưa họ đi chơi, mua sắm theo sở thích của họ. Họ đáp trả tấm thịnh tình ấy bằng những nụ cười tươi rói mãn nguyện hoặc cái gườm gườm đáng yêu như chú mèo con tinh nghịch. Với họ, tôi chẳng khi nào phải buồn phiền. Mà nếu có buồn phiền thì tôi dứt khoát chia tay. Tôi tự cho rằng: yêu mà buồn thì chẳng thà bỏ quách tình yêu mà sống còn hơn.
Gặp em được 1 tuần, tôi quyết định chia tay cô gái tuổi teen ngốc nghếch mà tôi vừa gắn gó được hai tháng. Tôi xin số điện thoại của em vào vạch kế hoạch chinh phục...
Thì ra, em không khó gần như tôi nghĩ. Sau 2 tiếng đồng hồ nhắn tin, tôi đã mời được em đi uống nước vào ngay tối hôm đó.
Trời mưa tầm tã nhưng em rất đúng hẹn. Em xuất hiện với sự dịu dàng, mỏng manh quá mức khiến tôi ớn lạnh bởi cảm giác muốn được che chở, muốn được ôm ấp tâm hồn buồn bã kia. Tôi và em nói chuyện quanh co về những cuốn tiểu thuyết cả hai cùng đọc, về những nơi cả hai cùng đến hay về những đứa bạn cùng quen. Tôi nhận thấy em khá hờ hững với từng câu chuyện tôi kể.

Cuối tuần, tôi nhắn tin ngỏ ý muốn đến nhà em chơi. Em đồng ý không chút dè dặt. Khu nhà trọ của em cách rất xa trung tâm thành phố và tồi tàn trên mức tưởng tượng của tôi. Đêm đó, tôi đã có một cảm giác thực sự đặc biệt khi ở lại với em. Một cảm giác bình yên khó tả. Mưa tầm tã và gió xối xả nhưng không sao cưỡng lại sự ngây ngất đê mê từ em.
Tôi cũng nhận ra một đều gì đó chua xót về em. Em không còn trong trắng nữa mà có lẽ cái đó cũng chẳng quan trọng gì với một gã như tôi. Tôi chỉ mải mê chinh phục, rồi mải mê chạy trốn mà thôi.
Tôi bỏ rơi em theo đúng nghĩa một thằng sở khanh khốn nạn để rồi 2 tuần sau nữa, tôi lại đến tìm em trong cảm giác nhớ nhung vời vợi. Em ốm, hay hình như em không được khỏe. Căn phòng trọ em bừa bộn với những mớ giấy tờ, những vỏ bao cao su còn sót lại. Cả mắt và môi em nhợt nhạt đến nao lòng. Tôi trùng giọng xuống hỏi mà đau xót:
- Tại sao người như cô lại làm cái nghề này?
- Tôi quen rồi.
Tôi rùng mình trước câu trả lời của em, câu trả lời của một người con gái mỏng manh, yếu đuối chẳng khác câu trả lời của những đứa con gái rẻ tiền.
Những ngày sau đó, tôi tiếp tục đến thăm em sau giờ làm. Tôi nghĩ mình nên có một phần trách nhiệm với cuộc sống của em. Tôi mua hoa về trồng ở bậu cửa nhà trọ, phủ lại căn phòng tồi tàn của em bằng những lớp sơn màu sáng, tôi sắp sếp lại đống sách vở, thay cho em những đôi giày đã sờn và lỗi mốt... Tôi làm tất cả công việc mà tôi chưa bao giờ động tới chỉ vì tình thương với em. Tôi đinh ninh thế.
Em khỏe lại dần và đền đáp tôi bằng những bữa cơm thật ấm áp, những quan tâm dịu dàng, chân thật. Dường như, em được sinh ra từ sự dịu dàng tinh tế. Để rồi, tôi yêu em lúc nào tôi cũng chẳng hay biết, yêu một cách si mê, cuồng dại không vì điều gì mà cũng chẳng cần gì hết...
Tôi nói với em chân thành rằng:
- Anh muốn lấy em.
Em cười như chưa bao giờ biết giọt nước mắt:
- Anh đùa à?
Trong mắt em, tôi thấy cả một niềm đau đớn: Em sinh ra và lớn lên trong một trại trẻ mồ côi của huyện. Người ta thay nhau nhận em về nuôi và thay nhau làm nhục cho đến một ngày em nhận được người cha thực sự nhưng lúc ấy, ông đã mù và đang nằm chờ chết.
Em vừa phải theo học đại học, vừa phải kiếm tiền nuôi cha. Em đã chọn con đường bán thân để có tiền ăn học. Anh à, em không hư hỏng vì tiền mà có chăng vì cần tiền, em buộc phải hư hỏng....
- Chỉ vì bấy nhiêu thôi, anh còn muốn lấy em không?...
Tôi vẫn đang kiếm tìm em, kiếm tìm để kể cho em nghe những lầm tưởng về tình yêu của tôi trong quá khứ. Giá như, em còn trong trắng và có kiêu kì, tôi sẽ không bao giờ muốn lấy em...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết