Hôm nay tình cờ tôi cầm điện thoại em lên, hình nền là 1 cặp tình nhân ôm nhau có vẻ rất hạnh phúc…
Tôi
đã nhìn ra rõ là em, tôi nghẹn thở, như có cái gì làm tôi khó thở. Hạnh
phúc hay là khổ đau, tôi hình như không còn phân biệt được!
Tôi
yêu em đến hôm nay đã hơn 4 năm! Bắt đầu là bạn bè, rồi yêu nhau. Cho
đến hôm bãi trường, tôi ở lại, còn em lên thành phố học đại học! Tôi ở
nhà ôm ấp 1 bình yêu bé dại. Dần dần nó khắc sâu vào trong tim tôi như
những mũi dao của người nghệ nhân điêu khắc! Từng nét từng nét…
Tôi
không từ bỏ con đường học vấn của mình! Tìm mãi cũng có 1 cách để nắm
bắt cơ hội cho năm sau. Tôi phải vật vả suốt 9 tháng trời với năm thứ
13. Và cuối cùng tôi cũng đỗ nguyện vọng 1 vào 1 trường danh tiếng nhất
cả nước.
Trường
tôi gần trường em. Rồi tình yêu đẹp đẽ của thời phổ thông trong trái
tim tôi lại bùng lên! Tôi và em tiếp tục! Hạnh phúc với tôi lúc ấy như
vô bờ bến! Được ở bên em tôi không thấy cuộc đời nay mệt mỏi, vất vả và
khổ đau nữa. Có em tôi không còn sợ cảm giắc từng đêm mắt trắng nữa. Có
em tôi không còn sợ cô đơn! Tôi yêu em! Và không bao giờ thay đổi điều
đó…
Thế
rồi ròng rã ba năm rời theo trường Đại học, em là sinh viên năm cuối!
Tôi và em lại phải chia tay nhau khi em đã tìm được chân trời mới! Người
ấy có lẽ sẽ mang đến cho em niềm vui, san sẻ cho em nỗi buồn! Lại một
lần nữa em bỏ lại tôi giữa con đường mà một mình tôi không thể nhận thấy
lối đi, bỏ lại tôi lúc mà tôi cần em nhất! Nhưng có nói gì chăng có lẽ
cũng thừa rồi khi tay em đã đan tay ai cùng sánh bước. Tôi lại là kẻ
phải ra đi!
Buông
tay em ra để em tự tìm lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình. Tôi không ân
hận vì tất cả. Nếu thời gian cho tôi quay lại khoảnh khắc mà tôi quyết
định nói tôi yêu em. Tôi vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình, dù
biết là khổ đau và xa cách…
Tình
yêu là thứ để cho đi! Tôi đã nói như thế! Và tôi sẽ làm như thế! Trên
những khó khăn hay bóng tối, không ai bên cạnh em, không ai trò chuyện
với em, không ai nói với em rằng phía trước là những điều tốt đẹp. Anh
sẽ làm điều đó cho em, anh sẽ nắm lấy tay em để em biết mình không đơn
độc, anh sẽ dắt em qua những đoạn đường để em không thấy mình bị bỏ rơi…
———–
Chia
tay! Tôi mong mình có thể xoá đi tất cả kí ức của những ngày bên nhau,
quên đi tất cả hình ảnh đã cùng tôi gắn bó trong những năm qua… Tình đầu
ơi!
Chia
tay! Em vẫn muốn tôi bên cạnh em, chăm sóc em, yêu thương em… Mỗi lúc
em buồn thì trò chuyện với em, lúc em đi học về thì mang bánh đến cho em
ăn…
Mở
chiếc điện thoại thân yêu của tôi lên “em muốn ăn bánh” thế là tôi
không còn kiềm chế được đôi chân và ý nghĩ của mình nữa, liền lên xe vèo
đi ngay. Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của em, lòng không chút yên tâm, lo
rằng em sẽ cần gì! Liền alo cho em ngay…
Tôi
biết chia tay là một hình thức khi 1 trong hai đã có bạn tình mới, còn
tình cảm của em đối với tôi vẫn không thay đổi…Có lẽ do chúng ta ban đầu
là bạn nên bây giờ vẫn là bạn… rất thân.
Nhưng
em có biết không, ngồi trong phòng em đùa giỡn với em, chỉ cho em biết
những cái hay trong điện thoại, trò chuyện với em… và bất chợt quay sang
nhìn thấy con gấu bông to, ôm trái tim trước ngực. Có lẽ là bạn em
tặng… nhưng nhìn mãi cũng không thấy con thú bông anh tăng đâu… Trong
lòng thấy hụt hẫng thế nào ấy…
Hôm
qua mang bánh cho em, anh đã gửi kèm theo 1 tờ giấy nhỏ… Anh nói với em
anh luôn lừa dối em, anh không thật lòng yêu em, anh chỉ lợi dụng em
thôi, đừng gọi hay nhắn tin cho anh nữa, hãy tha thứ cho anh… anh còn
nói lúc quen em, anh cũng đã quen với nhiều người con gái khác… Nhưng
thật ra anh đang trốn tránh bản thân mình! Anh không muốn đối mặt với
em, anh không muốn xem em là bạn.
Thế
là từ hôm qua, chúng ta sẽ không còn liên lạc với nhau nữa… Có lẽ như
thế anh sẽ được sống bình thản hơn, không còn thấy cái gì đó nghẹn trước
ngực mình nữa… Chúc em bên người ấy trọn vẹn.
Tách cà phê còn bỏ dỡ! Điệu ballad cứ diệu dàng… (ST)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét về bài viết