Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Nước mắt của yêu thương


Chẳng phải dối lòng mình làm gì, không có hạt bụi nào bay lạc vào mắt An. Ừ, An khóc đấy! Anh có cười không khi biết rằng cô đang khóc vì anh? Có lỗi gì đâu khi đấy là nước mắt của yêu thương?
Một ngày mệt nhoài sau hàng tá bài tập và công việc, An lê mình về phòng, muốn ngã ngay vào giường nhưng rồi sực nhớ đầu óc đãng trí của cô quên quyển sổ ở giảng đường. Cuốn sổ viết bài thôi nhưng thi thoảng hứng lên lật lại những trang sau, buồn vui An đều trải lòng ra đó, phải chạy lên tìm lại. Mở cửa ra, cơn gió lạnh thốc vào mặt lạnh buốt An vẫn thu mình cố chạy. 

Đứng cửa lớp, An thấy một người con trai đang cầm trên tay cuốn sổ của mình, chạy lại giật ngay cuốn sổ cô giương mắt với anh: “Sổ này của tớ, tớ để quên, cho tớ … tớ … xin”. Lúc đó chắc An trông ngố tàu lắm nên anh cứ cười, anh bảo: “Tớ… tớ… không cho cũng có người giật lại, xem ra cuốn sổ này quan trọng lắm, hậu tạ gì đây?”. An xấu hổ, cứ lúng túng không nói được câu gì, dù thật ra An cũng không phải là đứa con gái dễ bị cứng họng như thế, nhưng lần này An đã lỗ mãng, An phải im lặng. Dường như hiểu được suy nghĩ đó, anh nói: “Thôi, anh đùa đấy, em về đi, anh học trước em một khóa đấy không có "tớ tớ" đâu nha. Định xem cô gái có cuốn sổ cá tính này là ai lại được gặp em. Anh gặp rồi, em về đi không phải lo hậu tạ”. Chỉ chờ có thế An chạy biến quên cả lời cảm ơn. Về tới phòng rồi tim cô vẫn đập mạnh. Mệt. An ngủ và sáng hôm sau quên luôn tối qua đã có chuyện gì, lại tung tẩy cặp sách lên giảng đường.

Những ngày đầu tuần trôi qua bình lặng như cuộc sống học tập của cô vẫn vậy. Sáng lên giảng đường, chiều về phòng, tối là thời gian tự học. Đang thời gian ôn thi, tối tối cô lại lên trường tìm cho mình một góc nơi giảng đường, nhưng chỗ ngồi quen thuộc hôm nay bỗng có thêm người. An tò mò và mạnh dạn bước tới, thôi kệ, mình học việc mình không ảnh hưởng, dù lúc đó trong cô cũng hơi có cảm giác cái người ngồi đó với cô có nét gì quen quen. Đang lật giở từng trang giáo trình thì bỗng: “Cô bé vô tình thế, gặp ân nhân cũng không một lời chào.”. Ngước mắt nhìn xung quanh và hình như anh ta đang nói chuyện với mình (?), An nghiêng đầu nhìn về phía người kia: “Anh bảo tôi???”. 

- Vậy ở đây còn có ai sao? Xem ra bé quên hết rồi. Buồn.

-  Bé??? Anh gọi tôi là bé? Chúng ta quen nhau sao?

- Ừ, không quen đâu chỉ biết tí thôi mà. Có người giật sổ chạy í mà.

- ... Ối, anh…

- Anh thôi, đừng ối.

- Anh là người nhặt được cuốn sổ của em? Em... em xin lỗi, trời tối em không nhìn rõ anh. Em cảm ơn!

- Trời tối hay có ai đỏ mặt không giám ngước lên mà rút chạy nhỉ? Mà em cảm ơn gì thế???

- Em cảm ơn vì hôm trước, em vội quá phải đi nên chưa kịp cảm ơn anh. Cũng muốn gặp lại anh nhưng mãi chưa gặp được, may thế hôm nay lại được gặp ở đây.

- Ồ! Vậy à? Thế là anh em mình cũng có duyên rồi đây. 

Và sau đó là màn chào hỏi, lý lịch trích ngang… từ biết đã thành quen. Cũng từ đó, hàng tối An và Khương lại cùng nhau lên giảng đường học rồi cùng về. Thi thoảng căng thẳng cả 2 lại cùng nhau dạo bước, chuyện trò trong sân trường. Cô và anh cứ bên nhau vô tư, trong sáng tới một ngày họ nhận ra cả hai không thể vắng nhau. Mỗi giọng nói, tiếng cười, thói quen của Khương, An đều nhớ rõ và Khương cũng vậy. Cứ như thói quen, cứ mỗi sáng thức dậy là người  này bấm số máy người kia, có khi chỉ là một tin nhắn để nhắc nhau dậy đánh răng, ăn sáng rồi cùng đi học nhưng như thế cũng đủ để vui cười mỗi ngày.

Chuyện tình đẹp của họ cứ lớn dần đầy tươi vui và trong sáng với những lần đi chơi, thả bộ trên từng góc phố Hà Nội, những cái nắm tay bẽn lẽn, những tin nhắn nhắc nhau giờ ăn, giờ ngủ, những lần hẹn nhau cùng lên giảng đường học ôn thi. Tình cảm của họ đẹp đến độ những người có yêu An cũng chỉ biết lặng nhìn cô hạnh phúc bên Khương và những cô nàng kết anh chàng Khương đàn giỏi, hát hay cũng đành giữ lại mối tình đơn phương ấy. 

4 năm trôi qua, Khương lúc này đang bận rộn với những đồ án tốt nghiệp. An vẫn bên Khương, cô mang đến cho anh nụ cười, xóa đi những mệt mỏi căng thẳng, áp lực của chàng sinh viên năm cuối. 

Tình yêu của An và Khương lúc này đã bước qua năm thứ 3. Từ khi anh đang là anh sinh viên năm 2, An mới ngơ ngác vào trường vậy mà giờ đây, anh sắp là một kĩ sư. Anh ra trường đi làm còn An tiếp tục vật lộn với những con số thêm một năm nữa. Yêu và tin tưởng người yêu nhưng An không khỏi lo lắng cho khoảng thời gian tới, rồi sẽ như thế nào? Tình cảm của anh có còn dành cho An như trước? Hiểu được ý nghĩ của An, Khương ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về: “Em phải tin anh, tin tình cảm đẹp đẽ, bền vững của hai đứa đã có, anh mãi yêu em. Anh đi làm và sẽ chờ em ra trường, sẽ không có gì thay đổi được tình cảm ấy. Bé ngốc của anh không được nghĩ linh tinh, vớ vẩn, học tốt và phải ngoan đấy, không được để ai dụ đâu không là anh ăn thịt em đó. Ngốc lắm!”. Những lời nói đó từ Khương đã cho An thêm vững lòng. Dụi đầu vào lòng Khương, An ngoan ngoãn nằm trong vòng tay rắn chắc của anh cô thấy mình thật hạnh phúc và yêu anh thêm biết bao. Cô sẽ mãi là bé ngốc của anh, chỉ riêng anh thôi và anh cũng vậy, sẽ là Khương của riêng mình An. 

Ngày tốt nghiệp cũng tới, anh tốt nghiệp loại Giỏi và trong thành quả của ngày hôm nay chắc chắn không thể không nhắc đến tình yêu của An. Năng lực giỏi, giao tiếp tốt, ra trường anh đã được công ty lớn trong thành phố mời về làm việc. An mừng cho anh và cũng coi đó là động lực để An cố gắng. Giờ này năm tới, An cũng sẽ được đứng trên bục đó nhận tấm bằng đỏ như thế. An phải cố gắng, chỉ một chút nữa thôi, sự nghiệp tương lai và cuộc sống của cô sẽ trong tay cô.

Thế nhưng, những thay đổi của cuộc sống nào ai có thể ngờ được. Cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi có một ngày như bây giờ, càng không tin Khương của cô, mà không - Khương từng là của cô thôi với tình yêu sâu đậm, với những lời yêu thương nay lại có thể đổi lòng.

 
Cô đúng là ngốc thật mà, chung thủy trọn tình với Khương, dành hết mọi quan tâm, lo lắng cho Khương vậy mà cái An nhận được thì sao nào?

1 tháng sau khi ra trường, hễ có thời gian rảnh Khương đều liên lạc với cô, dù bận thế nào nhưng ngày cuối tuần Khương vẫn dành cho An, vẫn rong ruổi bên nhau trên con đường phủ đầy kỉ niệm trong những ngày ngập nắng hay những hôm gió lạnh về. Bên Khương, chưa bao giờ cô thấy lạnh mà chỉ còn lại hơi ấm, niềm vui. 

2 tháng sau khi ra trường. Những tin nhắn, cuộc gọi ít hơn một chút thôi vì công viêc bận rộn. An hiểu và càng thương anh hơn. Cuối tuần không có cả ngày bên anh nhưng dù gì cô vẫn được gặp anh chút ít. 

3 tháng sau khi ra trường. Lời xin lỗi vì lỡ hẹn anh dùng nhiều hơn những lời mong nhớ. Vẫn tự nhủ lòng chỉ vì anh quá bận rộn với công việc chứ không phải cố ý đâu. Cả tháng anh chỉ đến bên An vào một thoáng bất chợt nào đó, cái hôn vội rồi anh lại đi. Ừ, anh đi làm rồi mà, sau này mình đi làm chắc cũng sẽ bận như anh. Không sao.

5 tháng sau khi ra trường. Rất suôn sẻ, anh đã có chút vị trí trong công ty, anh không còn chạy dài ở những công trình nữa, anh được làm trơ lý đắc lực cho giám đốc bộ phận. Đỡ mệt hơn cho anh, cô thấy vui. Nhưng… anh chìm đắm trong những cuộc kí kết trên bàn nhậu, anh bận đi với người này người nọ, với cô thư kí bên đối tác. An gọi, anh bảo anh gọi lại sau rồi tắt máy. Chờ mãi mới thấy anh gọi lại: “Dạo này anh bận quá, tối về mệt nên ngủ quên, có gì anh sẽ chủ động liên lạc với em nhé! Đừng lo anh ổn, yêu em nhiều.”. Không kịp để An nói thêm gì đầu dây bên kia đã tút tút. Lúc này cô nhận ra hình như khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa, có phải là công việc bận rộn đến thế không anh? Anh vẫn ổn thật sao? tình cảm anh vẫn như xưa phải không anh?

6 tháng sau khi ra trường. Cuối tuần anh và An đi chơi, cùng nhau dạo quanh công viên Thống Nhất, cô nhí nhảnh chạy trước nhặt lấy mấy cái lá khô rồi vẫy vẫy anh. Anh cười, nụ cười mang chút gượng gạo, lâu lâu anh lia nhìn đồng hồ. Anh lại bận. Đi bên cô hình như là trách nhiệm chứ không phải vì anh muốn vậy  nữa.

- Anh ơi, mình về đi, hình như anh đang bận, mà em cũng có bài tập chưa làm xong nữa.

- Ừ, anh xin lỗi, anh đang có cuộc hẹn quan trọng. Vậy em về làm xong bài tập đi rồi hôm nào anh lại qua dẫn đi chơi nhé!

6 tháng 12 ngày sau khi anh ra trường. Một ngày nắng nhạt, căng thẳng với kì thi, An một mình đạp xe trên phố. Bất giác quay mặt ngó nghiêng phố xá cô chợt nhận ra dáng hình quen, chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh… cánh tay quàng lên vai cô gái mặc chiếc váy hồng công sở. An ngỡ như nhìn nhầm, dừng xe, quay hẳn người lại. Không thể. Khương... không thể nào... Sao đó lại là anh, tại sao là anh? Cô gái anh đang vui vẻ cười đùa kia là ai?

An bất động, chẳng còn chút cảm giác. Ghen, tức giận, uất nghẹn… không… chẳng có cảm giác gì. Chỉ có cái gì đó nhẹ bỗng, hư không, trước mắt cô nhạt nhòa mọi hình bóng. Khương đã thấy cô, anh khững lại, nhìn cô gái bên cạnh, nhìn cô và rồi anh im lặng bước đi, cái ngoái đầu cuối cùng trở nên thừa thãi, vô nghĩa.

An rõ rồi. An thấm rồi. Đừng dối lòng mình làm gì. Mặc cho nước mắt tuôn rơi, cô không thể bật khóc nên lời, nhấn phê đan và đạp xe đi vun vút…
ty không có lỗi x_x


6 tháng 19 ngày sau khi anh ra trường. An trở về với cuộc sống của mình, lao đầu vào học, vào những bài tập lớn bé, vào đồ án tốt nghiệp. Không có anh, An vẫn phải là An. Thôi khóc. Khương không đáng để được cô khóc. Số máy của anh, những tin nhắn yêu thương cô vẫn nâng niu nay chỉ còn là dĩ vãng. Delete all, F5 lại mình. Yêu thương vẫn còn đó gửi anh, nhưng An quyết không níu kéo những gì không thuộc về mình. Cô không hối tiếc tình cảm của mình đã dành cho Khương. Chôn chặt một góc kí ức đẹp.

Có hàng nghìn lí do để yêu nhau thì cũng có hàng nghìn lí do để chia tay. Giải thích giờ là vô nghĩa. Vẫn cảm ơn anh, bởi anh đã cho An biết cái gọi là “tình đầu”, cảm ơn kỉ niệm, cảm ơn giảng đường, cảm ơn những hàng cây vẫn ngày ngày nhẫn nại lắng nghe câu chuyện tình yêu của cô. Cảm ơn anh đã tốt nghiệp sớm, cảm ơn 6 tháng 12 ngày để cô nhận ra một tình yêu. Cảm ơn cái ngày nắng nhạt kia đã sớm đến để cô không lãng phí thêm thời gian và tình cảm của mình.

Tình yêu không có lỗi. Nước mắt và nỗi nhớ của cô không có lỗi. Không ai sai cũng chẳng ai đúng. Chỉ biết rằng, tình yêu kia đã không còn. Vậy thôi!

Ý nghĩa của quả táo đỏ..........................



Đã bao giờ cậu tự hỏi 1 trái táo mang ý nghĩa j hok ?..........
......chỉ một quả táo nhỏ nhưng ý nghĩa của nó rất nhiều.........
......tớ chỉ biết được 2 thôi..................
.................... Người ta hay nói quả táo là ý nghĩa của tình yêu.......
................thử một lần ngắm kĩ 1 quả táo cậu chợt nhận ra... ...
.............quả táo mang dáng dấp của một trái tim.......... 



.................tặng nhau một quả táo pha lê chứng minh cho tình yêu ..............
.........thì có nghĩa là bạn mang lại cho người ta một trái tim pha lê.......
...........một tình yêu trong sáng.........và đẹp như pha lê.......
...............và một ý 
nghĩa nữa.............
...............có phải khi newton khám phá ra trọng lượng.....
.................là nhờ quả táo không?..........


... có phải khi Adam khám phá ra trái cấm ngon tuyệt....
........cũng là trái táo không?........

.....trái cấm -> trái trí tuệ -> tình yêu.....
ur apple ^^



.....................vậy đó trái táo còn tượng trưng cho sự khám phá......
................nếu như được ai đó tặng 1 trái táo......
.....đừng nghĩ người ta có vấn đề nhé.....
...............thật sự người ấy muốn nói với bạn cả hai ý nghĩa trên đấy........
.........................mà nói thẳng ra là như vầy nè................::::
..........tớ yêu cậu nhiều lắm và thật sự tớ đã khám phá ra người con gái tớ cần....
..................chính là cậu đấy.................


Ý nghĩa thú vị khác là " sư cám dỗ"!!!
Eva đã không nghe lời chúa mà hái quả táo ăn, rồi phải chịu cục khổ.
Nếu là tớ, tớ cũng sẽ làm vậy như thế mới gọi là sự cám dỗ của tình yêu chứ.
Thế là tớ bị " Cậu " cám dỗ rồi.

ღ Hãy lợi dụng anh ღ

miss u @@
" Anh đã ngủ với ai chưa "

" Tao với mày còn gì để nói với nhau à ? "

" Vậy anh đi chơi gái rồi đúng không ? "

" Tao có làm gì cũng chẳng dính đến mày "

" Anh có khác gì con lợn không hả "

" Mày im mẹ mày mồm vào đi "

Tiếng điện thoại cúp lạnh toát sống lưng. Hà cảm thấy vừa bị bóp cổ. Nó biết thừa người yêu nó đã thật sự phản bội nó. À không , người yêu cũ. Chia tay được bao lâu mà nhu cầu đàn ông của anh ta lại di đ**t lên tình cảm của nó.

Cứ tạm gọi là *** đi, xong chó nó còn trung thành chán đấy. Thế khi đi lăn lộn với con khác, anh ta không cảm thấy gì à ? Không cảm thấy rợn người khi cứ chung chạ loã lồ loã thể với cả những thành phần cũng lên giường với trăm thằng khác hoặc là vừa làm với thằng khác xong có khi còn chưa kịp tắm cho sạch đã bay lên giường với anh ta sao.

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm đến rùng mình rồi. Sao anh ta không cảm thấy gì nhỉ ? Không phân biệt được con người ăn khác súc vật thế nào ư. Hay lũ lợn thì chẳng bao giờ chê loại thức ăn tạp nham và thừa phứa của người khác ?

Hà không khóc. Nó chỉ thấy khó thở và ngẹn giọng, cục tức không trôi xuốg, nuốt cũg không nổi.. chỉ thấy cáu giận. Tiếng điện thoại lại réo lên. Anh ta gọi lại. Ấm ức quá hay sao...

- Ai bảo mày là tao đi chơi gái

- Anh mày tao với ai vậy, anh nghĩ anh là ai đấy

- Thế mày nghĩ mày là ai mà hỏi tao có chơi hay không chơi gái

- Tôi à, tôi là ai thì cũg không phải loại người đi ăn cả đồ của lợn đâu

- Bây giờ, mày điên hả Hà, tao đã làm gì mày

- Anh làm gì tôi ư, có chết anh cũg không bao giờ biết mình làm gì đâu

- Mày như con rồ ấy, giờ mày muốn gì

- Rồi 1 ngày anh cũg sẽ chịu cảm giác như tôi lúc này

- Mày nói cái gì..

- Tôi nói rất rõ ràng rồi.

- Mày quá đáng lắm rồi đấy

- Tôi quá hay anh quá ..

- Mày câm mồm đi, mày biết gì chứ

- Tôi biết khá nhiều điều anh nghĩ là tôi không bao giờ biết đấy

- Mày..

Hà cúp máy. Nếu Mạnh ( anh ta ) ở đây, thì Hà giết anh ta mất. Và ngày mai, sẽ có 1 vụ giết người yêu lên trang an ninh. Và nó thấy may vì Mạnh sẽ không chết vào ngày hôm nay, nó muốn 1 cái chết từ từ dằn vặt suốt cả 1 đời.

Bàn rượu chỉ có 1 mình. Hà ngồi tự nhậu với nỗi buồn, tự chuốc say mình để quên đi những tổn thương suốt 1 thời gian dài. Thứ 7 hàng tuần, nó muốn mình thật say … tìm 1 cái taxi nào đó, lên và lao như bay về nhà. Ngất.

Nó sợ hãi sự tỉnh táo. Vì tỉh táo làm nó nhớ Mạnh điên dại. Thường thì con trai càng tồi thì con gái lại càng yêu hay sao vậy. Nhưng mà Mạnh tồi quá với Hà rồi. Vì Hà yêu Mạnh thôi. Chỉ vì nghĩ là sẽ yêu thật nhiều rồi mong yêu thương được đáp lại nên Hà đánh đổi mọi thứ.. tự trọng, trinh tiết.. lương tâm. Tất cả.. nhữg gì cao cả đág giá nhất của 1 đứa con gái. Nó chẳng cần nữa. Điều nó cần nhất là Mạnh. 1 thằng đểu thì sao chứ. Là thằng đểu của riêng Hà.

Haha. Suy nghĩ buồn cười quá.

Nhưng thứ 7 tuần này đã khác, Hà đột nhiên không nốc rượu như điên nữa. Nó gọi 1 ly cooctai dứa, 1 *a hoa qả nhỏ.. nhâm nhi như 1 dân sành rượu thực sự ấy. Thật ra thì.. chỉ biết uống. Cảm giác đã đứt nhịp từ lâu. Uốg thế nào cũg chẳng thể say. Chỉ thấy liệt tuyến nước mắt. Muốn khóc lắm, mà đột nhiên nước mắt cạn vơi hết rồi.. Nực cười chuyện tình yêu. Yêu nhau lắm, quay lại cắn nhau rõ đau.

Không say. nhưng cảm giác như là say. Mạnh đi cùng 1 vài người bạn. Xuất hiện thật tình cờ như là người viết câu truyện này sắp đặt ấy ( thật ra đúg là như thế ) Nhưng chẳng biết có đúng không mà phê cực kì phê rồi. Biết, nhưng chỉ không xác định đc là đúng không thôi. haha

- Sao cô bảo là sẽ tìm thằng nào để cho tôi tức đến chết cơ mà ?

Mạnh lù lù ngồi trước mặt. Hà chỉ cáu tiết với cái câu nói ấy. Nhưng nó nén lòng lại.

- Cứ từ từ, vì nhữg thằg thích chung chạ như anh không nhiều, nên tôi phải tìm chứ, haha

Giọng Hà có lẽ là say lắm rồi. Nhưng lại làm ra như vẫn đang tỉnh táo. Không biết uống rượu nhưng lại cứ tự đổ khổ vào thân.

- Cô đúng là con điên của nhân loại đấy

Mạnh khó chịu đứng dậy, cúi người nhìn thẳng vào Hà 1 cách khiêu khích nhưng cũng không kém phần cay đắng.

- Mày thôi đi.

Khánh (1 người bạn của Mạnh) kéo nó lại trước khi Mạnh buông những lời khó nghe hơn. Mạnh nhìn Khánh, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang à đã hiểu, nó cười khẩy

- Sao hả, muốn ăn lại người yêu của bạn à

Như 1 sự xúc phạm, Khánh nắm chặt nắm đấm chỉ thiếu 1s là Mạnh sẽ ăn 1 quả đấm nhưng 1 cốc nước lạnh từ tay Hà khiến Mạnh giật mình quay qua, con ngươi nó đỏ sọc lên, nhưg lại không nói 1 câu độc địa nào, nó cụp mắt - dườg như có điều gì đó ân hận bởi lời vừa nói. Hà loạng choạng bỏ đi. Khánh nhìn theo cái dáng người khổ sở ấy, ánh mắt Khánh khiến ai bắt gặp cũg đủ nhận rõ. Nó khá là quan tâm đến người yêu của bạn, và điều đó thật sự không đúng chút nào.

- Mày thích nó hả - Mạnh đột nhiên lên tiếng

- Thì sao – Khánh đánh mắt lạnh ngắt nhìn Mạnh

- Nó là người yêu của tao - Mạnh trợn mắt

- Mày quên à – Khánh nhếch mép cười – Mày chia tay cô ấy rồi – Khánh đánh mắt đi thẳng sau câu nói làm Mạnh câm họng.

Mạnh bực bội hất đổ mọi thứ trên bàn. Nhân viên trong quán nháo nhác như sợ có 1 vụ đánh lộn đến nơi. Nhưng thật may, 1 người không thể đánh nhau với ai đc, vì người khiêu chiến đã bỏ đi rồi.

- Này

Tiếng Khánh gọi Hà giật ngược lại. Con bé chững lại vài giây rồi quay đầu lại nhìn Khánh với cái ánh mắt kì lạ, nhưng dễ hiểu là ánh mắt : Anh muốn gì ? Khánh tiến lại gần, nụ cười chợt hiền hoà trên đôi môi ấy, ánh mắt sắc lạnh bỗng dịu dàng quá đỗi. Hà thẫn thờ.. khó hiểu.

- Gì vậy – Hà nói trong hơi rượu, nó đặt tay lên trán vì chóg mặt

- Em muốn trả thù Mạnh à ? – Khánh mỉm cười, đầy ý đồ

- Định thăm dò để về mách hả - Hà chỉ chỏ đúg cái điệu của người say, cười cười nói nói ra vẻ biết rồi

- Em có muốn trả thù không ? – Khánh nhìn sâu vào mắt Hà

- Có, thì sao nào – Hà ngênh mặt

- Vậy lợi dụng anh đi.. – Khánh cười

- Hả, anh định trêu tôi à – Hà liếc mắt tỏ í nghi ngờ sự giúp đỡ

- Không, tại anh thích em

- Tại sao anh lại thích tôi

- Vì …. – Khánh suy nghĩ

- Tưởng tôi ngu hả - Hà đánh vào ngực Khánh

- Vì em là người yêu của bạn anh ? – Khánh trả lời túm lấy tay Hà

- Anh thích chơi lại đồ chơi cũ của bạn à ? – Hà cười

- Không, Anh biết trân trọng thứ người khác không trân trọng

- À, hay đấy.. Tôi thíc anh đấy.. haha – Hà khá ngấm rượu rồi

- Vì em nấu ăn ngon – Khánh nói, xog lại tỏ ra lúg túg ánh mắt

- Dễ thương nhỉ - Hà vỗ nhẹ vào má Khánh rồi quay lưng đi, không trả lời cho lời đề nghị..

Khánh đứng đó nhìn theo dáng Hà đi, ánh mắt ấy như muốn ôm trọn con bé lại. Nó nở 1 nụ cười.. rằng cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu. Và nó biết, phía sau mình, ánh mắt của Mạnh đang rực lửa.
….

Hà thức dậy khá sớm, hôm nay chủ nhật nên nó nghỉ làm. Bố mẹ Hà mất sớm, con bé sống cùng bà ngoại. Nhưng khi lên 18 tuổi, bà ngoại cũng qua đời. Căn nhà bố mẹ để lại, ngoại bán đi từ lâu để có tiền nuôi nó ăn học. Căn nhà của ngoại để lại nằm ở mặt đường nên nó cho người ta thuê còn nó thuê 1 căn nhà nhỏ trong ngõ, gần nhà của Mạnh từ cách đây 2 năm trước. Tiền thuê nhà trong ngõ rẻ hơn 1/3 tiền nó cho người ta thuê căn nhà của ngoại cộng đi làm thêm nó sống cũng rất thoải mái không lo lắng về chuyện tiền nong cho lắm vì chỉ có 1 mình.

Say làm cổ họng nó rát. Trong lúc tìm điện thoại mà không thấy để biết đã mấy giờ, nó mở tủ lạnh tìm nước mát uống thì phát hiện cái điện thoại nằm ngay trong ngăn đá có vẻ dường như đã đóng băng. À, hôm qua đau đầu quá nó cho đá vào khăn mặt để chườm quanh má và trán. Cái 1202 có vẻ lì, 1 đêm trong ngăn đá tủ lạnh vẫn sống nhăn răng chả làm sao cả.

Có vài tin nhắn đến. Hà nheo mắt cố đọc từng chữ, thì điện thoại gừ gừ có cuộc gọi đến, chuôg bị tịt mất rồi..

- Alô – Hà giọng ngái ngủ

- Anh Khánh đây

- À, sao thế anh ? – Hà đi ra ghế nằm dài thượt ra

- Em đến nấu cơm đi – Khánh nói

- Sao anh ra lệnh cho em ? – Hà nhắm mắt khó chịu

- Đến đi, anh đợi

Nói rồi Khánh cúp máy, không cho Hà nói gì thêm.

Con bé có vẻ giọng khó chịu thế thôi. Nhưng nó mở mắt nhìn trần nhà suy nghĩ khá lâu, nó cũng muốn gặp Mạnh.. nó cũng nhớ Mạnh mà. Dù ghét dù căm thế nào, thì nhớ vẫn rất rõ ràng. Đây là Khánh gọi nó đến. Vì có nhiều lần Hà cũng đã đến nấu nướng cho họ ăn. Khánh, Mạnh và 2 anh chàng nữa, cùng thuê 1 căn nhà 3 tầng ở cuối khu gần nơi Hà ở, đi bộ mất gần 10 phút. Chẳng nghĩ gì nhiều nữa, Hà bật dậy chuẩn bị thay quần áo và đi chợ. Và nó giả vờ như đã quên những gì Khánh nói ngày hôm qua. Việc nó đến căn nhà đó, có lẽ chỉ là để nhìn thấy Mạnh.

Nghe tiếng chuông cửa, Khánh đang nằm trên ghế đọc sách, nó bật dậy ngay lập tức ra mở cửa. Long và Tùng đang ngồi tá lả thấy lạ, vì mọi lần Khánh sẽ sai 1 trong 2 đứa ra mở cửa. Nhưng cả 2 còn ngạc nhiên hơn khi Hà lỉnh kỉnh 1 đống đồ bước vào trong.

- E chào 2 anh nhé

Hà nói rồi tự rẽ sang bếp. Khánh cũng đi theo Hà vào trong bếp. 2 anh chàng vẫn chưa hết ngạc nhiên, tò mò đứng ngoài cửa bếp rình rập, thi thoảng bị Hà và Khánh bắt gặp lại cười trừ. Nhưng lúc có tiếng cửa mở, cả 2 ông thần như giật thót tim chạy ra vì biết là Mạnh về.

- Mạnh, lên phòng tôi bảo cái này – Tùng nhanh nhẩu

- Tôi vào bếp uốg nước đã - Mạnh cởi giày

- Ơ, thôi ông lên phòng đi tôi mang nước cho ông – Long luyến thoắng

- 2 đứa mày làm sao thế - Mạnh cau mày

Cũng là lúc ánh mắt Mạnh dừng lại ở bếp. Nó thấy Khánh và Hà đang chuẩn bị bữa trưa. Mặt nó như đóg băng ấy, trắng toát, lạnh ngắt

- Cô làm gì ở đây thế

- Nấu cơm không nhìn thấy à ? – Hà ngang bướng

- Ai khiến cô

- Tao gọi Hà đến đấy, mày không thích thì đừng để ý – Khánh xen vào

- Thôi lên nghỉ ngơi đi – Tùng và Long lôi Mạnh đi

Mạnh quay lưng đi, nhưng lửa như bốc lên đỉnh đầu. Nó khá khó chịu chứ. Hà đã là người yêu nó mà. Con bé ngang bướng.

- Em không sao chứ - Khánh nhìn Hà đang im lặng nấu

- Em mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy – Hà nhìn Khánh cười

- Mạnh mẽ quá là biếu hiện ban đầu của yếu đuối – Khánh vỗ vào đầu Hà 1 cái

- Anh đừng tỏ ra thôg minh quá – Hà nhăn mặt đáp trả

- Tại em ngốc quá – Khánh lại véo má Hà

- E.. hèm hèm – Tùng và Long hắng giọng

- Gì thế - Khánh quay sang

- 2 người.. – Khánh và Tùng chỉ chỉ

- Yêu nhau, nhìn không biết à – Khánh kéo vai Hà ôm lại gần

- Chết rồi – Long và Tùng chạy ra ngoài va mạnh vào nhau như vừa nghe 1 sự thật quá chấn động

- Anh làm thật hả - Hà nói

- Hãy để người đó biết hối hận 1 lần đi – Khánh buông vai Hà

- Anh ấy sẽ tổn thương phải không – Hà cúi mặt

- Có thể, em không đành à – Khánh nhìn dág vẻ Hà

- Nếu người ấy đau.. có lẽ, em cũg sẽ đau … - Hà nuốt nước mắt

- Vậy em đau.. nó có cảm thấy không – Khánh quay đi

- Em muốn biết lắm – Hà cắn môi, tiếp tục nấu

Khánh khó chịu khi nhìn dáng vẻ đau khổ ấy. Nó chỉ muốn ôm Hà để cho chính tâm trạng của nó nhẹ bớt, nhưng nó cố nén những hành độg yêu thương ấy lại. Bàn tay nó nắm chặt.

- Aaa – Hà khẽ kêu lên

- Em sao thế - Khánh nắm lấy bàn tay vừa bị dao cứa sâu hoắm

- Em cắt vào tay rồi

- Đợi anh chút – Khánh vội đi lấy bông băng

Hà cúi mặt, nó không thấy đau.. vết thương ngoài da này dù có sâu thế nó cũg chẳng đau và nhức như vết thương trong lòng nó..

- Lại đứt tay hả - Mạnh tiến vào

- KHÔNG sao – Hà quay đi

Rất nhanh, Mạnh kéo tay Hà, nó ngậm ngón tay bị đứt của Hà.. Mạnh làm vậy để không chảy máu nữa, và sẽ đỡ đau hơn. Hành động ấy làm Hà đau lòng hơn, nước mắt đột nhiên rơi vội xuống.. Giá như, Mạnh vẫn thuộc về nó.. thì nó đã hạnh phúc chứ chẳng đau thế này.

Khánh đứng trôn chân ngoài cửa bếp. Lúc này nó chỉ thoáng nghĩ, sao nó không nghĩ ra hành động ấy.. Hay tại, tìh cảm của nó.. Không hề được như Mạnh dành cho Hà. Nó nhận ra … Mạnh chưa bao giờ từ bỏ.

Nhận thấy sự có mặt của Khánh. Mạnh dừng việc cầm máu ấy lại, nó mở tủ lạnh lấy nước rồi coi như mình chưa làm gì..

- Lần sau đừng làm vậy nữa – Hà đột nhiên nói

- … - Mạnh dừng lại im lặng

- Đừng tỏ ra ân cần như thế nữa – Hà gìm giọng

Mạnh vẫn không nói gì. Nó tiếp tục đi ra ngoài. Sự lạnh nhạt ấy. Như càng làm Hà đau hơn mà thôi. Đau đến tưởng như chết đi được.

Hà khóc. Còn Khánh im lặng đứng nhìn. Nó cũng cảm thấy khó chịu tận trong lòng. Bây giờ thì nó làm gì chứ. Khánh im lặng tiến lại gần, nó băg ngón tay đó cho Hà. Còn Hà vẫn cúi mặt dửng dưng, đến ánh mắt cũg như muốn vỡ vụn dưới nền nhà..

Khánh ôm Hà vào lòng. Vỗ nhẹ vào lưng.. nó hít 1 hơi thật sâu..

- Em hãy lợi dụng tình cảm của anh đi..

Thức dậy, 1 tuần nữa trôi qua vùi đầu vào côg việc để quên đi những điều cần phải quên. Thế nhưng cố quên là 1 điều ngu ngốc. Càng cố gạt đổ mọi thứ, thì khi nó vỡ ra, mảnh vỡ sẽ gim lại vào da thịt.. lại càng đau nhức vô cùng tận.

Cứ như vậy.. Và ngày nào cũng vậy, cuối tuần tôi lại đến nấu cơm cho Khánh. Nói là đến nấu cơm cho Khánh, nhưng chỉ là muốn nhìn thấy Mạnh mà thôi. Mạnh vẫn vậy. Lạnh lùng. Tôi quan sát anh. Anh vẫn rất bình thường, như thế tôi chưa từng là cái gì của anh.. Tôi không hiểu nữa, đôi lúc tôi bắt gặp ánh mắt anh.. nhưng sao gần nhau đến vậy.. mà lại xa lạ đến thế. Mỗi 1 phút giây trôi qa.. nỗi đau như dâng ngược..

- Em lại buồn - Khánh đứng cạnh tôi ngoài ban công

- Có vẻ như là điều em và anh làm chẳng khiến người ta bận tâm đâu

- Mình đã làm gì đâu – Khánh nhìn tôi, tôi bất giác nhìn sâu vào mắt anh

- Anh nói vậy là sao … - Tôi không hiểu câu nói ấy cũg như cách anh nhìn tôi

Và sát lại, anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Như 1 sự cố tình, nói là 1 chiếc hôn.. nhưng đó chỉ như 1 cái chạm môi không có cảm xúc gì nhiều. Tôi chỉ hơi hoảng hốt, nhưng mội cảm giác lại tê liệt. Tôi tròn mắt nhìn vào mắt anh.. còn anh thì, khẽ nháy mắt 1 cái. Lúc này 2 tay tôi mới từ từ đẩy anh ra. Anh mỉm cười.

- Như vậy mới là bắt đầu – Khánh nói

Tôi không biết phải nói gì nữa. Cũng không biết phải hét lên hay quát tháo hay như thế nào. Tôi chỉ cảm thấy mình đag ngơ ngác. Rồi ánh mắt tôi va phải Mạnh khi trốn cái nhìn của Khánh. Mạnh ở đó lúc nào nhỉ, vậy là Khánh cố tình đúng không. Tôi bối rối quá. Tôi nhìn Khánh với ánh mắt phải làm thế nào bây giờ. Khánh mím môi quay đi. Giờ thì tôi đối diện với Mạnh. Và Mạnh kéo tôi đi. Khánh đứng lại đó, không 1 hành động nào như chờ xem Mạnh sẽ làm gì, và anh cười như là cảm thấy chuyện này rất hay ho vậy. Tôi chỉ muốn nổi điên lên mà thôi.

Mạnh nắm cổ tay tôi rất chặt. Cảm giác như sợ tôi chạy mất vậy. Tôi cảm thấy đau tê bàn tay. Anh kéo tôi vào phòng. Đóng mạnh cửa lại. Tôi vẫn thấy tiếng Tùng và Long nháo nhác ngoài cửa nói Mạnh bình tĩnh lại. Giờ ở đây chỉ có anh và tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác mọi ngày. Hơi thở của anh như dồn dập. Bất chợt anh túm lấy 2 vai tôi.. Ôm lấy tôi.. Ôm chặt đến nỗi tôi đã cố vùng ra vì quá sợ hãi hành động ấy của anh mà không được.

- Anh làm sao vậy – Tôi hét lên, cố vùg ra

- Suỵt – Anh nói ra hiệu im lặng

- Anh điên à – Tôi vẫn không ngừng lại

- Yên lặng – Giọng nói của anh như đag cố gắng bình tĩnh đến đág sợ

- Buông em ra – Tôi đứng im trog vòg tay anh

- Tại sao em luôn dẫy dụa ngay cả khi đã ở trong lòg anh - Mạnh đột nhiên nói

- Anh nói gì vậy.. – Tôi thật sự không hiểu


- Tại sao, em không bao giờ ở yên trog tim anh, nhất định phải là xáo trộn nó lên

- …. – Tôi im lặng, và chỉ thấy ngộp thở

- Tự em cứ lồng lộn chạy ra khỏi vòng tay anh.. - Mạnh kéo vai tôi ra và nhìn tôi

- Tự em sao … - Tôi gìm giọng

- Ừ, đc rồi.. bây giờ.. e có thể đi mãi mãi được rồi đấy - Mạnh buông tay khỏi vai tôi

Tôi nhìn anh như chợt vỡ ra 1 sự thật nào đó, mơ hồ lắm.. nhưng lại đau nhói tim gan. 2 chân như không còn sức để đứng nữa.. Tôi lùi lại, tôi chỉ muốn phủ nhận, tôi chưa từng bao giờ có ý định muốn rời xa anh ấy. Nhưng tôi không biết nói gì. Không biết phải biện minh ra sao. Sao anh ấy lại nói thế. Nước mắt cứ vô thức mà rơi ra …

- Em đâu có muốn rời xa anh đâu. Anh đã đẩy em đi.. – Tôi nhìn Mạnh

- Vậy sao ? Nếu em cho rằng, người đã ôm em chặt đến thế.. lại có thể dùng chính đôi bàn tay này để đẩy em đi thì.. em hãy nghĩ như thế đi - Mạnh cười

- Vậy mọi chuyện là thế nào, tại sao anh không nói cảm giác của anh cho em biết – Tôi hét lên

- Cảm giác của anh ? Em có bao giờ thật sự quan tâm ?

- Em.. – Tôi giật mình vì câu nói ấy

- Chỗ này này - Mạnh chỉ tay vào tim

- Anh đã đau thế nào. Anh có bao giờ than thở ? Em đau lắm sao ? Sao em dày vò anh ? - Mắt Mạnh như sắp khóc vậy, nhưng tôi biết nước mắt anh sẽ không dễ dàng rơi trước mặt tôi

- Em … xin lỗi … - Tôi đưa tay chạm vào phía tim anh

- Em ra ngoài đi - Mạnh gạt tay tôi và quay lưng lại

Tôi đứng đó, vòng tay ôm lấy phía sau Mạnh. Cả 2 im lặng. Im lặng. Rất lâu.

Tùng và Long vẫn đứng ngoài cửa nghe ngóng tình hình. Khánh tiến lại. 2 người giật mình, luống cuống giả vờ như không làm gì.

- Sao rồi ? – Khánh hỏi

- Im lặng lắm – Tùng lại áp tai vào cửa

- Im lặng thì không sao rồi – Khánh nói rồi bỏ ra ghế ngồi

- Nhưng im lặng mới là nguy hiểm – Long cố nói to nhìn về phía Khánh thăm dò tình hình

- Có khi nào 2 người ý đang.. – Tùng nói rồi đưa tay vòng qua vai Long làm hành động hôn giả vờ tíu tít..

Khánh đứng bật dậy, cả 2 hết hồn ôm chầm lấy nhau. Khánh gõ cửa phòng Mạnh.

- 2 người làm gì vậy, ra ăn cơm đi

Một lúc, tiếng cửa mở. Hà đi ra. Mắt đỏ hoe. Cười ngượng rồi đi thẳng vào bếp. Long với Tùng đi theo hỏi han.. Khánh thì mở cửa đi vào phòng Mạnh.

Mạnh không ngạc nhiên khi Khánh bước vào. Nó im lặng nhìn Khánh chờ xem Khánh muốn làm gì.

Khánh chỉ cười. Rồi ngồi xuống giường.

- Mày cười cái gì - Mạnh vẫn đứng, không hề thèm nhìn thái độ của Khánh

- Mày vẫn còn yêu nó, sao phải làm trò ra thế ?

- Mày thích nó thật, hay cố tình trêu ngươi tao ?

- Theo mày đâu là sự thật

- Nếu mày muốn đùa, thì thôi ngay đi

- Nếu là thật thì giờ làm sao – Khánh đứng dậy, đối mặt với Mạnh

- Chỉ là 1 đứa con gái thôi, đừng làm anh em phải khó nhìn mặt nhau - Mạnh cũg không vừa

- Với mày, thì đó chỉ là 1 đứa con gái.. nhưg với tao, thì đó là 1 người phụ nữ đáng để tranh giành – Khánh bắt đầu khiêu chiến

- Mày vẫn chưa quên chuyện đó à ?


Câu hỏi ấy khiến Khánh khựng lại tại chỗ. Nó không nói gì thêm và bỏ ra ngoài. Bí mật giữa 2 người này.. thật ra là rất dài và nan giải. Vậy sao họ có thể thân thiết với nhau và sống cùng 1 nhà được nhỉ. Đó là 1 câu hỏi khó.

Về phần Hà, lúc này nó đang dọn cơm lên bàn cho mọi người. Tùng và Long cứ suýt soa mãi vì chỉ cuối tuần mới được ăn ngon và no nê mà thôi. Trong lúc đợi 2 người kia mãi không thấy ra, Hà còn là áo cho mọi người. Tùng và Long nhìn Hà với ánh mắt ngưỡng mộ

- Giờ anh biết lí do vì sao, 2 hot boi nhà anh thích em rồi – Long ngồi ở bàn chống cằm nhìn Hà

- Anh cũng thích em đấy – Tùng nói xen vào – Ngày nào cũng đến nấu cơm nhé

- Em phải đi làm cả tuần, sao mà đến nấu suốt đc – Hà vừa là áo vừa cười

- Em làm đến mấy giờ thì về - Log vẫn chốg cằm ngắm Hà

- 4h chiều – Hà trả lời

- Vậy tối em rảnh hết à – Tùng sớn xác

- Vâng, tối em ở nhà thôi – Hà cười

- Vậy tối đi chơi với anh đi – Tùng nói tiếp

Vừa dứt câu thì ăn 1 cái đá của Khánh. Nó ôm mông đứng dậy.

- Tao nói đùa thôi – Tùng càu nhàu

- Gọi thằng Mạnh ra ăn cơm đi – Khánh nhăn mặt

Tùng bực bội vì bị đá đi vào trong phòng Mạnh í ới gọi Mạnh ra ăn cơm. Long và Hà thì đi vào bếp từ lúc Tùng bị đá, bởi nhìn mặt Khánh như muốn giết người đến nơi.

Bàn ăn đã đầy đủ mọi người. Nhưng không khí thật sự quá là u uất. Long và Tùng cứ ngồi mút đũa không dám ăn. Khánh và Mạnh thì im lặng nhìn bát cơm còn chưa động tay vào đũa. Hà cũg im lặng thăm dò thái độ của 2 người.

- Mọi người ăn đi – Hà nhìn Long và Tùng

- Ăn thôi – Lúc này Long và Tùng mới bắt đầu ăn

Khánh và Mạnh cũng cầm đũa. Việc đầu tiên là cả 2 đứa đều gắp thức ăn cho Hà. Nhưng Khánh như nhanh tay hơn, Mạnh hơi sái.. nó chuyển luôn sang cho Tùng đag ngồi cạnh Hà. Long thấy thế mút đũa ganh tị

- Mày gắp cho tao nữa đi – Long nhìn Mạnh nài nỉ đến kinh dị

Mạnh vội vàng gắp cho Long cho xong chuyện =.=’

Bữa cơm lại tiếp tục. Chỉ có tiếng Long và Tùng nói chuyện đá qua đá lại, còn 3 người kia thì cắm đầu ăn chẳng nói gì thêm cũng chẳng nhìn nhau.

Hà ở lại dọn dẹp cùng mọi người cho đến bữa tối. Bữa tối nay hình như là đến lượt Khánh vào bếp. Khánh kêu Hà ngồi ngỉ ngơi. Không phải nấu nữa vì hình như Khánh nhận thấy Hà đã thấm mệt.. Long và Tùng đã ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại 3 người. Hà nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi vì mệt. Khánh ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Mạnh ở trong phòng tắm. Lúc ra ngoài nó gọi Tùng và Long mãi không thấy để nhờ việc gì đó.. Nó ra phòng khách, đứng trôn chân nhìn Hà đag say giấc. Rồi nó ngồi xuống nhìn Hà ngủ. Vuốt nhẹ những lọn tóc buôg xuốg mắt Hà, nó không hiểu nữa.. nó và Hà đã chia tay.. sao Hà vẫn cứ ở đây gần nó đến như thế này..

- Em ngốc quá đi - Mạnh lẩm bẩm

Khánh đứng tựa lưng vào tường quan sát hành động của Mạnh. Nó thấy hơi khó chịu, dù nó thừa biết Mạnh rõ ràng vẫn còn tình cảm với Hà nhưng nó cũng chẳng muốn dừng lại. Thật ra thì nó muốn làm gì hay thực sự là nó có tình cảm với Hà.

- Muốn hôn trộm thì hôn đi – Khánh ngồi xuống cạnh Mạnh khiến Mạnh giật bắn mình

- Mày như ma - Mạnh xấu hổ không dám nhìn Khánh

- Tại sao mày lại chia tay với Hà – Khánh cũng nhìn Hà

- Sao mày lại nói với Hà là tao đi chơi gái hả - Mạnh lườm Khánh

- Haha.. dám làm dám nhận đi – Khánh không dám cười to, vỗ vai Mạnh

- Mày chơi xấu thế à - Mạnh đấm nhẹ vào tay Khánh

- Con gái lúc chia tay người yêu, luôn muốn biết ny mình có ngủ với ng khác không , tao chỉ nói, hình như là có.

- Mày đúng là bạn tốt nhỉ - Mạnh nói đểu

- Vậy mày đã làm thế chưa – Khánh nhìn Mạnh tò mò

- Thằng điên - Mạnh đứng dậy đi vào phòng

Khánh cười. Nó nhìn Hà 1 lúc..

- Mở mắt ra, anh biết em tỉnh rồi – Khánh nói

- Sao anh biết em tỉnh rồi – Hà mở mắt ngạc nhiên


- Vừa thấy suýt thì cười phì ra lại còn giả vờ gì nữa – Khánh búng vào trán Hà

- Nhưng em vẫn chưa biết được câu trả lời – Hà ôm trán

- Sao em chưa biết rõ đã vội khẳng địh rồi cãi nhau với nó

- Em nóng tính quá – Hà thấy hối hận vì nhữg j đã nói và nghĩ hôm vừa rồi

- Nhưng nếu câu trả lời đúg như em nghĩ thì sao ?

- Em không biết nữa.. – Hà kéo chăn trùm lên mặt

- Đúng là con gái, rách việc

Khánh đứng dậy bỏ vào bếp để làm nốt. Hà lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Lúc mở mắt, nó giật mình ngồi bật dậy vì 2 cái mặt ông Long vs ông Tùng đập vào mắt nó làm chết khiếp.

- Ngủ cũng xinh nữa – Tùng trêu

- Mày quên cái đá lúc sáng à, nếu là tao thì giờ sẽ là 1 cái đấm – Long thì thầm

Đúng như Long nói, Mạnh ở đâu ra từ lúc nào, nó đấm 1 cái vào tay Tùng. Làm thằng bé giật cả mình..

- Vào ăn cơm kìa - Mạnh quát

Hà cũng gấp chăn lại, nó đi rửa mặt mũi rồi vào ngồi ăn cùng mọi người. Bữa ăn có vẻ như đỡ hết u ám như ban sáng. Nhưng vẫn không nghe thế ai nói gì ngoài Long và Tùng cả.

- Anh đưa em về nhé - Khánh nói

Hà đang cầm túi lên, nghe Khánh nói vậy nó đưa mắt thăm dò thái độ của Mạnh. Mạnh không nói gì hay biểu hiện gì nó đi thẳng vào phòng. Hà quay sang nhìn Khánh. Nó chẳng biết nói gì rồi cứ đi thẳng. Hà chào mọi người.

Khánh đi cạnh Hà, đường vắng, ánh đèn sáng làm giảm đi sự lạnh lẽo của con đường 1 chút, Hà cứ im lặng nghe Khánh nói đủ thứ chuyện. Một lúc, nó đột nhiên hỏi 1 câu chẳng liên quan đến chuyện Khánh đang nói..

- Em đã làm Mạnh tổn thương mà em không biết – Hà cụp mắt

- Gì cơ – Khánh nghe rõ nhưng không tin vào điều mình vừa nghe

- Tại sao đàn ông bị tổn thương lại thường im lặng..- Hà nhìn Khánh

- Hì.. vì họ là đàn ông, mà đàn ông thì không thích ai biết mình có giây phút yếu đuối – Khánh nhìn Hà rồi lại đánh mắt đi

- Họ giả tạo lắm đúng không anh.. – Hà cười

- Sự giả tạo ấy, chỉ là để bảo vệ lòg tự trọg thôi.. thật ra thì, đàn ông cũng mềm yếu lắm chứ em

- Mạnh mẽ đến đáng sợ..

- Đàn ôg không thích mang tiếg vì đàn bà mà đau khổ đâu

- Để người khác biết yêu người con gái đó nhiều thế nào là 1 sự xấu hổ à ? – Hà tò mò

- Còn tuỳ.. có những người đàn ông, lúc yêu, họ muốn cả thế giới biết họ yêu người đó nhiều thế nào, và cũg có những người chỉ thíc giữ cho riêng mình – Khánh nhìn Hà

- Nói ra có phải thoải mái hơn không – Hà cười

- Ừ, như anh ấy.. Anh thíc em thì anh nói là anh thíc em – Khánh nhìn xuốg dưới đất cười

- Anh chỉ muốn trêu tức Mạnh thôi đúng không ?

Khánh đột nhiên dừng lại, Hà khó hiều. Nó nhìn Khánh thăm dò thái độ. Nhưng Khánh cụp ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Nếu như có thể là thật, thì tốt hơn – Khánh nói rồi nhìn Hà

- Em là người yêu cũ của bạn anh mà – Hà thấy khó trong lòng

- Anh chỉ lo em là vợ cũ, chứ người yêu cũ.. thì sao chứ - Khánh cười

- Có phải trước đây anh và Mạnh đã xảy ra chuyện gì không ? – Hà tò mò

- Em nghĩ lung tung rồi.. – Khánh tiếp tục đưa Hà về

Khánh lảng sang chuyện khác. Mọi chuyện hình như bắt đầu dần phức tạp.

Tối sinh nhật Mạnh ngày hôm ấy. Mọi người tổ chức tại nhà cho Mạnh. Mạnh vẫn chưa đi làm về.. Giờ đã là 6h chiều. Mọi thứ đã bày sẵn.. đều là những thứ mà Mạnh vẫn thích ăn do Hà và mọi người cùng chuẩn bị.. 6h30’, tiếng cửa mở.

Hà nghĩ là Mạnh về nên háo hức ra mở cửa. Nhưng không phải, đó là 1 cô gái.. Khá xinh đẹp. 2 người nhìn nhau ngạc nhiên không ai nói thêm lời nào chỉ nhìn nhau như muốn hỏi " Cô là ai ".

Cũng là lúc Mạnh bước vào. Cô gái đó quay sang nhìn Mạnh, Mạnh cũng ngạc nhiên ra mặt.. cô ấy kéo theo 1 chiếc vali, Khánh bước ra và cũng như quá bất ngờ.. còn Long và Tùng thì 1 người bịp mồm 1 người bịt mắt =.=’

- Đây là bạn gái ai vậy – Cô gái đó đột nhiên lên tiếng

Không ai nói gì. Tùng thì chỉ Mạnh. Long thì chỉ Khánh. Cô gái đó tròn mắt như hỏi : Là sao. Tùng lại chỉ sang Khánh, Long lại chỉ sang Mạnh. Cô gái đó lại càng thắc mắc, quay sang nhìn Mạnh..

- Bạn gái anh sao ?

Không ai nói gì.. tất cả đều lảng tránh ánh mắt và câu hỏi của cô ta.

- Vậy là bạn gái anh hả - Cô gái đó quay sang phía Khánh

Nhưng vẫn không ai nói điều gì cả.

- Là bạn gái của anh - Đột nhiên cả Mạnh và Khánh đột nhiên cùng nói

- 2 người lại như thế sao – Cô gái đó cười khẩy rồi nhìn Hà từ trên xuốg dưới

Mọi người im lặng trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm ấy. Cả 6 người. Cô gái ấy là ai mà khiến mọi người đến cả 2 người nhí nhố nhất như Long và Tùng cũng phải nín họng, lén lút nhìn nhau.

Lúc này tôi thực sự thấy hoang mang nhiều lắm. Nhưng khi nãy Mạnh đã lên tiếng nhận tôi là người yêu thì tôi cũng vẫn cảm thấy rất nhẹ nhõm phần nào.. Cô gái đó mở vali lấy 1 chiếc hộp nhỏ, và đưa cho Mạnh. Mạnh chần chừ cầm lấy, rồi ánh mắt anh chợt nhìn tôi như đag thăm dò thái độ của tôi vậy. Tôi cảm thấy lo lắng.

- Sao vậy, là bạn gái anh à – Cô gái đó nhìn tôi rồi nhìn Mạnh

- bạn gái cũ - Mạnh không nhìn ai cả nói rồi mở gói quà đó

Câu nói ấy như đâm vào sự tổn thương bấy lâu nay đang nguội bớt lại đau nhói đến ngạt thở. Tôi như vỡ ra và chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi đây mà thôi.

- Anh thích không ? – Cô gái ấy cười

- Em luôn biết anh thích gì mà - Mạnh cũng cười

Đó là 1 chiếc đồng hồ thật đẹp. Chưa bao giờ tôi thấy Mạnh cười như vậy với tôi cả. Thật ra thì cô ấy là ai, và là gì của Mạnh.. tôi thật sự rất muốn biết. Tôi đứng dậy đi vào trong bếp. Tôi muốn lấy thêm ly cho cô gái đó, và cũng 1 phần là muốn chạy trốn cái cảnh tượng ấy.. Tôi sợ mình sẽ khóc ở đó mất.

- Em không sao chứ - Khánh đứng cạnh tôi

- Đừng có ôm em nữa đấy – Tôi giả vờ như không sao cả

- Em điên quá đi – Khánh cười

- Vậy.. cô gái đó … là.. – Tôi ngập ngừng

- Trang. Là người yêu cũ của anh đấy – Khánh nói

- Người yêu cũ.. vậy tại sao.. với Mạnh.. ? – Tôi ngạc nhiên

- Mạnh không kể với em sao – Khánh nhìn tôi

- Mạnh chỉ từng nói bóng gió là đã từng yêu 1 cô gái rất lâu nhưng hokhông được đáp lại tình cảm thôi.. vậy là cô ấy sao..

- Ừ, Mạnh thích Trang từ khi bọn anh học cấp 3, nhưng khi ra trường Trang và anh lại đến với nhau.. được 2 năm thì chia tay, Trang bắt đầu quay qua có tình cảm với Mạnh

- Có giống kiểu anh và em bây giờ không ? – Tôi cắt ngang lời anh

- Không giống đâu, rồi em sẽ hiểu thôi mà

Khánh chỉ nói vậy rồi bỏ ra ngoài. Tôi như hiểu đc một chút vấn đề. Nhưng tôi vẫn không rõ, Mạnh còn tình cảm với Trang không ? Giờ liệu họ có đến với nhau không ? Tôi thật sự thấy lo lắng.. và Trang là người như thế nào nhỉ, mà 1 thời khiến Mạnh yêu thương đến thế. Ôi 2 cái anh này, thật là đau đầu.

- Mình nói chuyện với nhau 1 chút đi – Trang đột nhiên lại gần tôi

- Em định làm gì vậy - Mạnh đứng dậy hỏi Trang

- Kệ cô ta đi, cô ta còn trò gì nữa chứ - Khánh nói rồi đi thẳng vào phòng đóng cửa lại

- Đc không ? – Trang nhìn tôi

Tôi chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài ban công. Trang theo sau, công nhận là cô ấy rất xinh.. có lẽ đó là 1 phần Mạnh thích cô ấy vậy.

- Em là người yêu cũ của Mạnh, vậy em là sao với Khánh – Trang hỏi tôi

- Chị đừng hiểu nhầm, em không là gì của anh Khánh.. – Tôi cuống quýt

- Dù là Khánh hay là Mạnh thì em cũng đừng đến đây nữa – Trang nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh … đôi mắt này rất quen..

- Em … - Tôi không biết nên nói gì

- Mạnh là của chị, còn Khánh chắc chắn sẽ không thể yêu 1 người quá thua kém chị như vậy.. chị cảm thấy không thoải mái lắm vì sự có mặt của em ở đây

- Chị tham lam vậy – Tôi buột mồm

- Em nói gì – Trang làm ra không hiểu

- Chị nói Mạnh là của chị, vậy chị tự tin là anh ấy còn yêu chị sao ?

- Vậy em nghĩ, Mạnh yêu em à – Trag tiến lại gần về phía tôi

- Em …

- Trang thôi đi, em đừng trẻ con như thế - Mạnh xen vào

- Vậy anh nói xem, em hay là nó đây – Trang nhìn Mạnh nói lớn

- Không là em, thì sẽ chẳng là ai cả … em đừng vậy nữa - Mạnh dịu giọng.. ánh mắt anh lạ lắm … anh đang nói thật sao.. Trái tim tôi như bị bóp nát vậy

- Em nghe thấy chưa, đừng mong chờ gì nữa – Trang nói với tôi và nụ cười của kẻ thắng cuộc

Bốp. Khánh đột nhiên xuất hiện, anh tát rất mạnh vào má Trang. Cả tôi và Mạnh đều quá ngạc nhiên, ánh mắt sắc lạnh lúc nãy.. đúng rồi, ánh mắt ấy của Trag giống ánh mắt của Khánh lúc này. Thật sự.. Là quá đáng sợ

- Mày làm gì vậy - Mạnh túm lấy cổ áo Khánh

- Cái tình cảm bây giờ của mày chỉ là sự thương hại, mày biết là nó lợi dụng tình cảm của mày sao mày vẫn để yên – Khánh hét lên

- Vậy tình cảm của mày với Hà là gì, tình yêu ư ? - Mạnh và Khánh thực sự đã rất căng thẳng

- Đúng thế, vì dù tao có làm gì Hà cũng không lợi dụng tao để trọc tức mày, Hà không như cô ta – Khánh vùng ra như phát điên

- 2 đứa mày thôi đi – Tùng hét lên

- Chúng mày làm bọn tao xấu hổ quá – Long cũng lớn tiếng

- Hà, đi theo anh – Tùng quát, Hà cúi mặt vội đi theo Tùng

- Trang, đi theo anh – Long cũng vậy, Trang nước mắt dàn dụa đi về phía Long

- Bây giờ tao hỏi thật, là cô gái nào là người mà mày yêu – Tùng được hôm nghiêm túc

- Mạnh, mày yêu ai, mày nói thẳng ra đi – Long nhìn Mạnh

- Sao, hay mày yêu 1 người nhưng vẫn nuối tiếc 1 người, đàn ông yêu phải rõ ràng chứ.. đừng đứng núi này trông núi khác – Tùng nói Mạnh

- Đúng rồi – Long bồi thêm

- Khánh, cả mày nữa, mày quá nóng vội rồi. Muốn chinh phục 1 cô gái đang bị tổn thương thì phải kiên nhẫn Hiểu chưa.

- Đúng rồi – Long lại bồi vào

- Trang, anh thấy thật ra em chẳng yêu ai cả, em chỉ muốn sở hữu mà thôi – Tùng nói với Trang

- Em.. – Trang lắp bắp

- Hà thì anh biết là em yêu Mạnh, nhưng đừng quỵ luỵ vậy, nó không cần em thì thôi.. còn nhiều người khác, em hiểu chưa

- Như anh chẳng hạn – Long lại nói vào

- Mày im mồm đi cái thằng lanh chanh – Tùng quát

- Thì thôi – Long cay cú

- Mạnh trả lời đi.. thật lòng mày ấy – Tùng nói với Mạnh

- Mày làm đàn ông kiểu gì vậy, yêu ai mà cũng không biết à – Khánh gắt ầm lên

- Là chuyện của tao, mày đừng có lên lớp tao - Mạnh và Khánh lại to tiếng

- 2 anh thôi đi – Hà thật sự không chịu đựng được nữa

- Tôi không cần, đàn ông các anh.. tất cả vẫn chỉ là tham lam, ích kỉ và giả tạo mà thôi.. tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa thế nên cứ làm gì mà anh muốn đi – Hà như phát điên

Hà bỏ chạy. Tất cả mọi người quá bất ngờ vì những gì Hà nói. Ai cũng chôn chân tại chỗ, nhìn nhau.. Đâu đó trong ánh mắt của Tùng và Long phảng phất sự thất vọng về 2 đứa bạn. Trang thì như nhận ra thật sự là mình đã vừa làm gì và xáo trộn mọi thứ.. nó không khóc nhưng khuôn mặt hằn lên bao đau khổ

- Mạnh à.. em xin lỗi – Trang lí nhí

- Em có lỗi gì - Mạnh hỏi

- Em đã lợi dụng tình cảm của anh để chọc tức Khánh

- Biết mà – Khánh xen vào

- Tại anh hết đấy, sao anh thay đổi nhanh như vậy.. Anh đã làm em tổn thương thế nào anh biết không hả - Trang gắt lên với Khánh

- Em nghĩ em làm vậy anh sẽ nhận ra anh yêu em hơn chắc, anh chỉ ghét em thôi – Khánh quát

- Vậy, mày làm thế với Hà.. để tao ghét Hà đúng không ? - Mạnh quay sang nhìn Khánh

- Tao không hiểu mày nói gì ? – Khanh lảng tránh câu hỏi của Mạnh

- Mày trả thù đúng không ? - Mạnh túm lấy áo Khánh

- Ừ, thì sao – Khánh quát lên

- Mày làm thế mà được à - Mạnh hẩy Khánh 1 cái rõ mạnh

- Tao chỉ muốn mày biết cảm giác tao đã chịu thôi.. nhưng tiếc là, Hà không hợp tác như tao nghĩ nên trò chơi này chẳng thú vị gì cả và cô ta xuất hiện thật đúng lúc làm vỡ lở tất cả.. – Khánh cười

- Mày …

Mạnh không thể nói gì thêm nữa, nó toan chạy đi nhưng chợt khựng lại.

- Thật ra thì, chính mày là người đã ngủ với người khác không phải là tao đâu - Mạnh nói rồi mới đi

Mạnh chạy theo Hà. Chạy đến nhà Hà. Vào cái giây phút ấy Mạnh mới sợ hãi, nó sợ rồi nó sẽ như Trang và Khánh bây giờ. Như vậy trái tim nó sẽ tan nát mất. Nó nhận ra nó không thể mất Hà như vậy. Nếu Hà thật sự rời xa nó thì nó biết phải làm sao, mắt nó đỏ sọc lên.. nó cảm thấy sợ hãi vô cùng …

Còn về Khánh và Trang. Trang nghe điều Mạnh vừa nói, nó chết đứng. Chuyện tình này thật sự quá ư là nan giải.

- Anh đã ngủ với.. người khác, lúc chia tay tồi sao – Trag ngẹn giọng

- Anh.. anh – Khánh trốn tránh ánh mắt Trang

- À mà thôi, chia tay rồi.. Anh có ngủ với 100 người, tôi cũng chẳng quan tâm.. tôi chỉ khinh bỉ anh thôi – Trang kéo va li lầm lũi bước đi..

- Anh xin lỗi – Khánh lấy hết dũng cảm sau bao nhiêu năm

- Anh xin lỗi, vì đã làm những điều tồi tệ để quên em, anh xin lỗi, vì đã làm những việc không ra gì để trả thù em, anh cũng xin lỗi.. xin lỗi vì anh yêu em.. nhưng lại không nói để em biết.. anh là 1 thằng hèn.. anh xin lỗi – Khánh lịm giọng rồi nhưng nó cố nuốt những đau đớn sau bao nhiêu năm để nói xin lỗi người con gái nó rất yêu đâm ra thù hận

Trang buông vali ra. Nó chạy nhanh đến ôm Khánh thật chặt. Cái ôm mà nó đã muốn làm từ lâu. Và đó là cái ôm Khánh đã mong chờ từ lâu, nó ôm Trang vào lòng như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa..

- Anh chỉ cần nói, em hãy quay về đi.. Em sẽ từ bỏ tất cả chạy về với anh – Trang khóc ,, nhưng nó giờ hạnh phúc biết bao

Khánh không nói gì cả, nước mắt nó rơi như 1 điều tất yếu. Đó là hạnh phúc. Người đàn ông trong nó, sĩ diện, lòng tự tôn.. chẳng là gì nữa.. vì giờ.. nó thấy nhẹ nhõm và thoải mái biết chừng nào.

Tùng và Long cũng ôm nhau khóc sụt sùi trong phòng, khi trộm nhìn cảnh tượng quá ư là xúc động..

- Tùng ơi, tao có điều phải nói thật – Long quệt nước mắt nước mũi

- Gì thế, trông mày kinh quá – Tùng cũng lau nước mắt

- Thật ra, tao yêu mày lắm.. huhu – Long khóc rống lên

- Tao cũng vậy – Tùng ôm lấy Long

- Vậy mà chúng mình cứ giữ trong lòng – 2 đứa ôm nhau khóc ầm ĩ

- 2 đứa mày làm sao thế - Khánh đột nhiên mở cửa phòg

Long và Tùng giật mình đẩy vội nhau ra

- Khiếp, như là bê đê ấy, kinh quá đi mày – Tùng nói

- Mày nữa, tự nhiên ôm tao – Long chữa ngượng

Khánh không nói gì bỏ ra chỗ Trang. Khánh vừa đi, Long và Tùng lại tiếp tục nhìn nhau rồi lao vào ôm nhau khóc ầm ĩ

Còn về phần Mạnh và Hà. Hà có tha thứ cho Mạnh không ? Có quay về với Mạnh không ? Hay cả 2 sẽ thật sự...

Mạnh chạy đến nhà Hà. Nó đập cửa. Nó gọi Hà mãi. Nhưng Hà không lên tiếng. Cánh cửa đóng im lìm. Nó giật mình nhớ ra chìa khoá nhà để trong ví. Thật may nó vẫn giữ. Nó mở cửa đi vào nhà..

Tối om, nó chỉ nghĩ đến việc tìm Hà mà quên không bật điện. 1 lúc, nó nghe có tiếng khóc thút thít ở bên cạnh ghế trog góc tường.. Nó đứng sững lại, nhìn cái dáng người đáng thương đang co gối ngồi 1 góc qua ánh sáng đèn đường hắt vào cửa sổ.. Nó thấy tim nó đau quá. Có phải những ngày tháng vắng nó, Hà vẫn 1 mình và khóc như vậy không ? Nó làm gì thế này. Sao nó không bao giờ nghĩ rằng Hà chỉ là 1 cô gái nhỏ nhoi. Còn nó là đàn ông, nhẽ ra phải che chở cho Hà.. thay vì ruồng rẫy Hà khiến Hà đơn độc như vậy.. Giờ nó mới hiểu, cảm giác này là cảm giác khi trông thấy người mà mình yêu thương khóc.. nó không thể chịu đựng được thêm..

Nó tiến lại ngồi cạnh Hà, cũng là lúc Hà phát hiện nhà có người vào, nó giật mình hoảng hốt thì nhận ra khuôn mặt ấy quá quen thuộc.. Nó lại khóc..nước mắt như là rơi nhiều hơn.. Nó vội ôm lấy cổ Mạnh và vẫn chỉ khóc..

- Anh ở đây rồi, em khóc nốt đi - Mạnh ôm lấy Hà

- Anh dã man – Hà vẫn khóc

- Đúng rồi, anh hư lắm.. làm em khóc - Mạnh vỗ về Hà

- Anh dã man lắm – Hà vẫn không ngừng khóc

- Ừ, đúng rồi.. anh là thằng dã man - Mạnh vỗ nhẹ lưng Hà an ủi

- Sao anh không đi luôn đi – Hà dần nín, sụt sịt nói

- Nếu anh nghe lời em, anh đi luôn thì sao - Mạnh tựa cằm lên vai Hà

- Thì em yêu người khác, híc – Hà sụt sịt

- Em dám yêu người khác à - Mạnh cục nhẹ đầu vào đầu Hà

- Sao lại không , anh còn đi tìm người khác rồi, cần gì em nữa

- Anh tìm ai chứ.. hâm ạ

- Anh ngủ với ai chưa hả

- Rồi

- Cái gì – Hà giật mình nhìn Mạnh

- Ngủ trong trái tim em ấy.. - Mạnh cốc vào đầu Hà

Con gái là vậy đấy. Có những điều khi đàn ông không thể tha thứ. Thì họ vẫn có thể. Bởi trong tình yêu, họ không đặt lòng tự trọng hay tự kiêu của riêng mình lên trên. Họ đặt tình cảm lên tất thảy mọi thứ. Chỉ cần đó là người mà họ yêu, thì mọi điều đều có thể.. họ chỉ từ bỏ, khi đối phương đã thật sự dứt bỏ. Đó không phải là luỵ tình.. đó là cách họ trân trọng người mà họ yêu..

Còn đàn ông, thì dù họ có nói ra trăm nghìn câu cay đắng đến thế nào, thì cũng không thê đem lí do là hết yêu rồi nên như thế để bào chữa.. Họ thích giữ mọi cảm xúc cho riêng mình. Họ thực sự rất ngang bướng. nhưng hãy để thời gian trả lời tất cả.. hãy cho họ cũng như chính bạn thời gian.

Đàn ông có nói dối hay không thì chỉ cần thời gian là biết : )
 

Ngốc ạ, vì em không xinh, nên anh mới biết là mình yêu em thật sự.


love u ^^
- Anh có thể đếm đến 1000 để em ngủ nhưng … đừng bắt anh hát ru

- Anh hát tệ đến thế sao?

- Không phải. Vì anh hát rất hay, nên anh sợ em thức trắng đêm để đòi nghe anh hát.

Cô cười. Anh cũng cười:

- Thôi ngủ đi nào cô bé.

Cô ngoan ngoãn "vâng ạ" rồi tắt máy. Anh tưởng tượng cái cảnh cô rúc vào chăn ngủ, cười một mình. Chắc cô sẽ giống hệt một thiên thần.

***

Người ta sẽ như thế nào khi bắt đầu một tình yêu nhỉ? có lẽ là rất nhớ, rồi chờ, rồi mong gặp gỡ. Thi thoảng nghĩ về người ta cười vu vơ một mình. Thi thoảng như trẻ con cũng thèm nũng nịu. Cái cảm giác đó anh dành trọn vẹn cho cô. Có lẽ là anh đã yêu. Nhưng anh yêu vì điều gì nhỉ? Yêu cách nói chuyện thông minh và ngây thơ? Yêu giọng nói trong như chuông thuỷ tinh? yêu tiếng cười hồn nhiên không vướng bận? hay yêu tính hiếu thắng trẻ con của cô mà vẫn sâu sắc, tinh tế, dịu dàng? Chính anh cũng không dám chắc là vì điều gì nữa. Chính anh cũng không dám chắc đó có phải là tình yêu không nữa. 29 tuổi, 2 lần chia tay người yêu, anh hiểu anh không còn quá trẻ để dành thời gian cho những chuyện phiêu lưu nữa.

Anh cũng không còn lãng mạn đến mức tin vào những điều diệu kì có thể xảy ra trong cuộc sống. Đã nhiều lần anh tự nhắc mình hãy coi cô như một cô em bé nhỏ, và thôi đừng gọi điện nhiều như trước. Nhưng rồi mỗi đêm, trước khi đi ngủ, nỗi nhớ cồn cào thúc đẩy trái tim anh, thúc đẩy bàn tay anh bấm số. Anh biết mình đã yêu. Nhưng anh không muốn nói qua điện thoại. Anh háo hức biết bao khi có dịp đi công tác ở Hà Nội. Gặp cô, nhất định là anh sẽ nói.

***

Quán cafe.

Anh đến trước, đợi chờ cô gái mà anh quen qua 1 lần nhầm số. Tóc cô thật dài hay chấm ngang vai? mắt cô tròn thơ ngây hay sáng bừng nghịch ngợm? Có lẽ cô có một cái mũi thẳng đẹp và cao. Có lẽ cô có một nụ cười quyến rũ. Có lẽ... anh không dám hình dung thêm. Có thể tất cả những gì anh tưởng tượng là sai.

- Hi, anh!

Tiếng chuông thuỷ tinh lanh lảnh phía sau lưng. Anh quay người lại, sững sờ. Vì cô không xinh. Thật tệ. Chưa bao giờ cô nói là cô xinh, nhưng anh cố tình không tin điều đó.Ngoài mái tóc dài chấm lưng, ngoài ra chẳng có nét nào giống như anh tưởng tượng.

Trong khoảnh khắc, anh không làm chủ được cảm xúc của mình, chỉ nói được một câu (có lẽ là giản dị):

- Em ngồi đi.

Cô kéo ghế, ngồi xuống, gọi thêm 1 ly kem, xục thìa vào, ăn ngon lành. Anh nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mình đang tụt dốc. Tự nguyền rủa bản thân đã tưởng tượng quá nhiều. Tự nguyền rủa mình vì đã đặt mình vào hoàn cảnh trớ trêu. Cô ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn anh, hơi mỉm cười. Nụ cười thông cảm nhiều hơn là châm chọc. Nhưng anh thấy mình mất tự tin.

- Anh đang sững sờ vì nhan sắc của em đấy à? - cô hỏi, phá tan sự im lặng của hai người.

- Oh yes, em thật...

- Không xinh - cô cười, chặn trước câu nói của anh - em nói rồi mà, nhưng nếu anh buồn về điều này, em sẽ khóc đó.

Trong câu nói của cô không có chút gì là hờn giận hay trách móc, giọng nói lách cách như những viên đá nhỏ trong suốt, va vào cốc thuỷ tinh. Anh nghe rất quen. Hằng tối. Mà giờ đây mới nhận thấy sự nguy hiểm của những người con gái thánh thiện và thông minh. Cho dù họ có xinh hay không. Anh mất tự tin. Không hẳn vì người con gái trước mặt. Mà vì anh tự thấy mình giả dối và tầm thường. Chưa bao giờ, anh nghĩ rằng hình thức lại ảnh hưởng đến tình cảm của anh nhiều đến vậy. Anh luôn nghĩ mình là người đàn ông tử tế và đàng hoàng, không nông cạn nhạt nhẽo. Vậy mà... Cũng may, anh chưa từng nói điều gì ngốc nghếch qua điện thoại với cô. Anh nhớ lại, trước khi đi, anh đã hào hứng biết bao nhiêu. Anh tưởng tượng ra gương mặt trẻ con và rất xinh của cô, tưởng tượng ra ánh nhìn dịu dàng và bàn tay mềm mại. Còn giờ đây...




Một năm trước, H nói lời chia tay. Tình yêu kéo dài 4 năm tưởng là mãi mãi cuối cùng tự dưng tan vỡ. Sự ngạo nghễ của người đàn ông không cho phép anh níu kéo H ở lại. 

Nhưng từ lúc ấy, trái tim anh có một vết thương tưởng không sao hàn gắn nổi. Người đàn ông, càng được coi là cứng rắn bao nhiêu thì khi thất vọng cành mềm yếu bấy nhiêu. Và cũng chính vì thế, trong một lần say và gọi điện cho người bạn, anh nhầm vào số cô. Cái giọng nói trong vắt trẻ con đậm chất miền Bắc ấy cuốn hút anh ngay từ những câu nói đầu tiên. Cô kiên nhẫn nghe anh kể chuyện, ân cần chỉ cho anh cách giải say, khuyên bảo anh đi ngủ. Hôm sau anh gọi lại cho cô cảm ơn và ngỏ lời làm bạn. "Bạn điện thoại" cô khe khẽ cười. Cô và anh đã quen nhau như thế.

Mãi sau này, khi đã quen với việc nói chuyện cùng cô mỗi tối, có một lần anh hỏi lại:

- Sao lúc ấy biết anh nhầm số mà em vẫn nghe máy?

- Vì em nghĩ lúc ấy anh thật sự cần ai đó bên cạnh, em nghĩ là em có thể giúp anh.

Câu trả lời thành thật, đơn giản, không khoa trương nhưng anh xúc động đến lạ lùng.
Anh nghĩ là anh yêu cô. Cho đến lúc này, khi nhìn thấy cô hiển hiện trước mắt anh, vẫn giọng nói ấy, vẫn tiếng cười ấy, nhưng anh thấy trái tim mình đang chùng xuống. Kì lạ thật, cuộc sống giống như ta tưởng tượng thì vốn đã chẳng bao giờ là cuộc sống rồi. Tuy thế, mỗi tối, sau khi hoàn tất công việc, anh vẫn rủ cô đi chơi cùng. Bởi vì anh không có bạn bè hay bà con gì thân thiết ở đây, anh lại cũng không biết nhiều đường phố. Nhưng lâu dần, anh thật sự muốn đi cùng cô. Cái gì của Hà Nội qua giọng nói của cô cũng đều trở nên thân thiết và gần gũi. Cô đưa anh đi khắp các nẻo đường, kể cho anh nghe từng sự tích liên quan, cả sự tích từ ngày xửa ngày xưa, đến những sự tích liên quan đến cô của "những ngày đã qua gần và xa lắm". Cô như một con sóc bé nhỏ và nhanh nhẹn, và vô tư lự, đôi mắt một mí không bao giờ vướng một nỗi buồn.

- Chỗ này ngày trước bọn em hay đến lắm.

Anh nheo mắt nhìn cô, dò hỏi: "bọn em?"

- Là em và bạn trai em cũ của em đó mà.

- Sao lại là cũ chứ? sao các em lại chia tay?

Cô cười bình yên:

- Vì một ngày anh ấy nhận ra là không còn yêu em nữa.

Anh không nói gì, lặng yên nhìn cô. Trên gương mặt bình thản dường như không có biểu hiện gì khác thường, nhưng anh nhận thấy có cái gì đó vỡ tan trong nụ cười bình thản ấy. Anh giật mình, thấy tim mình đập mạnh. Một cảm xúc lạ lùng, mạnh mẽ ùa tới bủa vây anh. Bởi vì đã bao giờ, từ khi chia tay H, anh có thể nói về tình yêu cũ một cách bình thản, yên ổn, không day dứt hận thù?. Đã bao giờ, anh có thể nói về H bằng một giọng yêu thương và trìu mến như cô nói về người yêu cũ? Anh đã tự bào chữa rằng mình quá yêu, nhưng thật ra không phải vậy. Yêu không chỉ có nghĩa là phải giữ lấy cho mình, yêu là còn phải biết tha thứ, chấp nhận và quên đi.

Một ngày, anh lại thêm thấy nhớ cô. Không phải chỉ là giọng nói tiếng cười nữa, mà là cách cô nói, cách cô cười, là cái nhìn nghiêng nghiêng và những bước chân tinh nghịch. Là mắt cô sáng bừng lên khi kể anh nghe những câu chuyện nhỏ, là những món ăn đậm chất Hà Nội mà tự nay cô nấu, cô làm. Anh mong mỗi chiều làm việc xong, mong mỗi tối cùng cô lang thang đâu đó. Hà Nội có lẽ đẹp lên rất nhiều trong mắt anh nhờ có cô. Tuần cuối cùng anh ở Hà Nội thì trời trở lạnh. Một sáng chủ nhật, cô ào đến phòng anh, mang theo hơi gió ngoài trời se sắt. Nghẹo đầu nhìn bộ dạng co ro của anh, cười:

- Đi chơi đi anh.

- Lạnh lắm, anh không chịu nổi thời tiết ở đây đâu.

- Đi nào - cô năn nỉ - anh không có nhiều thời gian để tận hưởng cái lạnh ở đây đâu, em muốn anh nhớ mùa đông Hà Nội.

Anh bị thuyết phục, nhưng vẫn thấy ngán ngẩm vì thời tiết.

Cô đưa anh ra bãi sông Hồng. Mùa đông, gió thổi thốc lạnh lẽo. Anh xuýt xoa vì không quen thời tiết. Cô lấy trong túi của cô một cái khăn len màu xanh xám:

- Của anh này.

Cái khăn đan không đều tay, cô hơi đỏ mặt, giải thích:

- Lần đầu tiên em đan đấy. Mà lại phải đan nhanh, vì nếu không, sợ anh về Nam mất.
Anh nhìn gương mặt trẻ con đỏ ửng lên vì ngại của cô. Và nhận thấy rằng trái tim mình tan ra thành hàng ngàn mảnh. Anh chắc chắn là mình đã yêu. Đó là cảm xúc thật của một người từng trải. Đã qua yêu thương và thù hận. Gặp gỡ và chia ly. Hạnh phúc và đau đớn. Không ngần ngại nữa, anh quàng tay ôm cô:

- Anh yêu em lắm.

Cô giấu mặt vào ngực anh thì thầm:

- Nhưng em không xinh mà.

Anh nói dịu dàng từng chữ một:

- Ngốc ạ, vì em không xinh, nên anh mới biết là mình yêu em thật sự.

Hà Nội với anh, và có lẽ cả với cô nữa, hôm ấy không còn lạnh...