Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Lời tỏ tình đêm mưa

Gửi lời chúc may mắn đến những ai còn độc thân!
Ny à,Vũ biết rằng mình quen nhau chưa được lâu! Vì thế khi Vũ nói rằng Vũ yêu Ny, Ny không hề tin cũng dễ hiểu! Buổi tối hôm đó cũng như mọi buổi tối khác, Vũ lên yahoo để cùng nói chuyện với Ny! Vũ gửi cho Ny bức ảnh bìa cuốn sách “Bởi vì ta thuộc về nhau”! Ny bỗng ồ lên:

-Duyên chưa? Ny có biết bài hát cùng tên!

Được đà mình liền lấn tới, thay vì xưng hô bằng tên thì mình bỗng chuyển sang xưng hô “anh-em”. Vậy là cậu giận! Lúc chiều cậu định nói gì đó nhưng giả vờ quên, bây giờ vì giận nên cậu đã nói chuyện khi nãy muốn nói, rằng:

“Ny không tin là Vũ thích Ny, vì Ny thấy Ny không hề có gì đáng để Vũ thích hết! Chắc có lẽ Vũ chỉ thích giống kiểu qua đường vậy thôi! Không thích nữa xen như không có chuyện gì sảy ra. Mà Ny thì lại ghét như vậy! Đó họ hay gọi là đùa giỡn, mà Ny thì lại không thích kiểu đó, Vũ hiểu không?”

Đọc xong dòng tin nhắn này, mình khá sốc! Cậu có biết rằng tình cảm mình dành cho cậu là thật lòng, Mình thích cậu vì cậu là một người con gái khá đặc biệt: Thích nghe nhạc RAP!Nhưng quan trọng hơn là vì cậu làm cho mình thấy yêu quý cuộc sống này hơn! Nhưng lúc đó ở xa nhau thì mình có gì để chứng minh cho cậu biết được tình cảm của mình? Vậy là cậu càng không tin mình.

Mình nói:

Hãy để một lúc nào ta gặp nhau, hãy nắm lấy tay Vũ, Ny sẽ cảm nhận được tình cảm mà Vũ dành cho Ny! Và còn cả bài thơ Vũ tặng Ny nữa, Vũ chỉ làm thơ khi đang rất yêu hoặc đang rất buồn! 

Nhưng cậu nói:

“Nắm tay thì chứng minh được hết à? Nhưng sao Vũ biết được như vậy, à quên Vũ từng vậy rồi mà?”


Hình ảnh đã đăng
Thật lòng thì mình chưa từng được nắm tay người con gái mà mình yêu, và cậu cũng như vậy!Thế nên “Ny không biết làm sao để cảm nhận được”. Cậu nói mình nhanh quá, cái gì đến nhanh thì cũng kết thúc một cách nhanh chóng!Mình công nhận là mình hơi vội vàng, nhưng chỉ vì mình quá yêu Ny,Ny à!
Chẳng thế nào chứng minh cho cậu khi mà hai ta cách xa nhau 8Km! Chợt nghĩ ra:

“Đúng rồi, Vũ sẽ đạp xe đến nhà Ny! Nhìn đồng hồ,22h20 rồi, trời lại mưa! Nhưng không, mình sẽ lên!”

Nói với cậu đều đó xong, mình liền ra phòng của mình tạo “hiện trường giả” để papa mama không phát hiện!Mình lấy chiếc xe đạp và đi dù chưa biết nhà cậu! Lúc đi, Ny vẫn không tin là Vũ sẽ đến thật vì trời vừa mưa vừa tối, nhưng cậu vẫn chờ đợi! Đường không có đèn đường nên đành dùng hết thị lực để tìm đường!
-Vũ sẽ đến, Ny cứ chờ đi! Nếu Vũ không đến thì Vũ sẽ không yêu Ny nữa!

Vừa đi vừa suy nghĩ mình sẽ nói gì khi gặp cậu nhưng chẳng nghĩ ra được gì, khi đến gần nhà cậu, cậu vẫn không tin là mình đến đó! Theo lời chỉ dẫn của cậu, mình tìm đến một ngôi nhà sau 40 phút đạp xe-Lúc này đã là 23H00! Cậu đi ra nhưng vẫn không tin những gì mình đang thấy!

-Giờ Ny đã tin chưa?

-Ny tin rồi!

Vậy là mình đưa cậu đến một đoạn đường gần đó không thì papa mama của cậu phát hiện thì chết! Mình thử hỏi lại một lần nữa, câu trả lời vẫn như thế! Mình chìa tay mình ra, cậu không hiểu.

-Ny quên rồi hả?

Ny nhớ lại dòng tin nhắn mà mình nói “Hãy nắm lấy tay Vũ để cảm nhận tình cảm!”. Vậy là cậu đưa tay ra để mình nắm lấy tay cậu! Thật là hạnh phúc và bất ngờ, vì cậu là một người rất thụ động! Nhưng mình bỗng nhận ra là mình còn đang... mặc áo mưa!

-Ny chờ Vũ xíu!

Mình cởi áo mưa ra nhưng tay thì vẫn nắm lấy tay vì mình sợ nếu buôn tay ra thôi, thì mình sẽ để mất cậu mãi mãi!Nắm lấy tay cậu chặt hơn và kéo lại gần để có thể ôm chặt lấy cậu! Ngại vì là lần đầu, cậu đẩy nhẹ mình ra.

-Ny ngại hả? Hì hì, Vũ xin lỗi!

Lúc đó, mình lại hỏi cậu:

-Ny.....có đồng ý.......làm người yêu........... của Vũ không?

-Ny cũng không biết nữa, Ny hồi hộp quá! Ny sẽ suy nghĩ vào tối nay! Vũ về đi không mưa lạnh ốm bây giờ!

-Ừ,có cần Vũ đưa về nhà không?

-Ừ,cần chứ!

Dường như không muốn mất đi cảm giác này, mình đưa tay ra sau và nắm lấy tay cậu!

-Sao tay Vũ ấm vậy?

-Tại Vũ mới đạp xe xong ý mà! Vậy sao Vũ thấy tay Ny lạnh thế?

-Tại trời lạnh!

-Bye! Vũ về,chúc ngủ ngon!

-Ừ, chúc Vũ ngủ ngon!


Hình ảnh đã đăng
Vậy là mình lại đạp xe về, vừa đi vừa nhớ lại 2 câu cuối bài thơ mà mình làm tặng cậu:
Nếu có thể, anh sẽ làm tất cả,

Để tình ta bừng sáng giữa trời đông...

Sao mà có thể giống vậy nhỉ? Thật là kì lạ!

Trời mưa lạnh nhưng sao mình ấm thế? Có lẽ vì hơi ấm từ cậu làm mình vượt qua những khó khăn trước mắt!

Trưa hôm sau mình nhắn tin hỏi cậu đã có câu trả lời chưa?

-Rồi, Vũ muốn nghe bây giờ không?

-Không, để tối Vũ gọi!

Cả chiều thứ 7 hôm đó, mình không tài nào nghe được lời giảng của thầy cô,cứ chờ sao cho đến 7h, nhưng cũng lại không muốn thời gian trôi quá nhanh, vì hôm nay là ngày cuối năm mà?

Tối hôm nay,một buổi tối đặc biệt-Buổi tối ngày cuối năm! Sau hàng giờ chờ đợi đến 7h. Mình gọi cho cậu, và câu trả lời mà mình nhận được là:

-Ny đồng ý!

-Cám ơn Ny vì tất cả!

Mình chỉ biết nói như thế, vì câu trả lời của cậu ngoài sự mong đợi của mình, mình cứ tưởng tượng những câu trả lời bi quan nhất! Mình thật sự hạnh phúc và nói thêm được vài lời thì phải dừng vì như mọi khi, cậu chẳng chịu nói lâu hơn 5phút bao giờ!

Cám ơn ấy đã đồng ý!

Cám ơn ấy vì đã giúp mình hiểu ra ý nghĩa của cuộc sống!

Cám ơn ấy đã tâm sự với mình những lúc mình buồn!

Và cám ơn ấy vì tất cả những gì mà ấy đã làm...

  • Gửi từ email Trương Thanh Vũ - b0y.xuhu3.kut3@gmail.com

Linh hồn đá


Dù cô đã hình dung ra giây phút ấy cả trăm lần, nhưng cô vẫn không thể nào chịu đựng được khi nắm chặt đôi tay lạnh giá của anh. Cô không khóc, nhưng cô cảm thấy sự sống xung quanh đã hoàn toàn đóng băng.

Quán café cũ kĩ nằm trong một ngõ nhỏ. Café Đá. Ít ai chú ý đến quán café lụp xụp này nên chủ yếu khách ở đây toàn là những người khách đã quá quen thuộc. Họ đến đây chủ yếu vì tiếng saxophone nghe nhiều day dứt, ám ảnh. Những người đến Đá chủ yếu đến một mình, ngồi một mình, nghĩ suy một mình. Thỉnh thoảng mới thấy vài đôi bước vào. Nhìn họ có vẻ giống một đôi, nhưng thường thì họ chẳng phải là một đôi. Họ giống như những đôi tri kỉ nhiều hơn là những người yêu nhau. Họ đến Đá, im lặng, nghe nhạc, uống café và ngắm đá. 

Đá nằm trầm ngâm nhìn những khuôn mặt người mệt mỏi, trầm tư nhưng thật thà. Ở Đá có lẽ chẳng ai giả dối.

Lâm không lạ lẫm gì với cái quán café bé nhỏ này nữa. Đã bao nhiêu năm rồi, anh vẫn gắn bó, vẫn đi về giữa cái khoảng không gian lặng yên này với ồn ào cuộc đời ngoài kia. Anh là bạn thân của chủ quán và cũng chính là người nắm giữ những linh hồn của đá ở đây. Anh là người lên bản thiết kế và cũng là người trực tiếp trang trí nội thất cho quán. Anh thích đá. Anh cảm nhận được linh hồn của đá. Anh muốn dùng đá để truyền tải những say sưa, những yêu thương của bản thân mình. Ở Đá, từ con đường đi vào, từ khoảng sân, từ những bức tường đều được trang trí bằng những viên đá đủ loại màu sắc, kích thước, hình dáng khác nhau. Bước vào café Đá, ban đầu ai cũng bị choáng ngợp bởi những viên đá xù xì lấn át cả không gian. 

Lâm và Phương vẫn thường cùng nhau tới đây vào mỗi tối. Họ thường chỉ nhìn nhau, nghe nhạc và nói dăm ba câu chuyện mà Phương luôn gọi là ngốc nghếch nhưng dễ thương. Lâm và Phương đã từng là một cặp bài trùng vô cùng thân thiết từ những ngày còn học cấp Hai. Lên cấp Ba lại cùng học một lớp hoàn toàn như sự tình cờ. Cả hai đều vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tên nhau trong danh sách lớp chuyên Toán của trường Chuyên Tự nhiên. Tuy nhiên, sau này khi yêu nhau rồi, Phương mới thú nhận rằng, hồi đó Phương đã âm thầm thích Lâm nên biết Lâm thi vào trường đó, Phương liền đăng kí luôn. Cả hai đã trải qua một khoảng thời gian dài thân nhau rồi yêu nhau lúc nào cũng không biết. Chỉ nhớ hình như những ngày ấy, Hà Nội trở gió xào xạc dọc dài những góc phố.

Lâm thân thuộc với từng viên đá, từng góc khuất của Đá còn hơn cả ngôi nhà mà anh đang ở. Anh thuộc từng bản saxophone được mở hàng đêm ở Đá. Cũng có những hôm cao hứng quá, anh lại đem cây saxophone của mình đến thổi cho những người khách ở quán nghe. Tiếng nhạc trầm ấm, cao vút. Những bản nhạc quyến luyến cả không gian sâu thẳm, cũng là những khi cảm xúc được sống thực nhất trong khoảng thời gian đang sống của Lâm. Tối nay, Lâm trông khá mệt mỏi khi đến Đá. Anh chỉ chào Bình một tiếng rồi tìm chỗ ngồi tận trong góc tối, như cố ý để không ai nhận ra mình. Thay vì uống café như mọi khi, Lâm gọi rượu. Nhìn thấy thái độ khác lạ của Lâm, Bình lo lắng đến hỏi chuyện:

- Có chuyện gì với cậu thế? Sao trông mặt mũi hốc hác thế kia?

Lâm ngẩng lên nhìn Bình, khẽ cười như mỉa mai, như xa lạ.

- Tôi đúng là thằng đàn ông tồi. Cậu nói xem có đúng không? – Lâm uống ực một cốc rượu, dựa đầu vào ghế rồi nói tiếp: 

- Phương đã nói thế đấy. Cậu nghĩ xem, tôi là cái thá gì mà dám làm cô gái ấy đau khổ?


- Khi có được người con gái ấy rồi, tôi đã gặm nhấm cảm giác chiến thắng chứ không phải cảm giác yêu. Tôi đã nói thẳng với cô ấy như thế.  

Nghe Lâm nói, Bình cảm thấy nóng mặt vì tức giận. Anh quát:

- Mày điên rồi. Mày đang làm cái quái gì thế? Chính mày đã theo đuổi cô ấy, chính mày đã nói cả đời này mày chỉ yêu cô ấy. Chỉ chưa đầy hai tháng mà cảm xúc của mày đã thay đổi nhanh chóng vậy sao? Mày định đem cô ấy ra làm trò đấy à?

Lâm cười. Anh cười khùng khục, cười giòn giã. Anh lại nâng cốc rượu lên chực uống, nhưng ngay lập tức Bình đã hắt cốc rượu xuống:

- Mày đừng có giở thái độ đấy với tao. Mày nói đi! Mày có trách nhiệm phải nói!

- Cậu lo lắng. Cậu sốt ruột lắm đúng không? Cậu vẫn thầm yêu Phương mà. Tôi đã biết điều đó từ lâu lắm rồi. – Lâm nhìn thẳng vào mắt Bình như thách thức. – Đây là cơ hội của cậu đấy. Cô ấy đang bị tôi bỏ rơi đấy. Cậu hãy đến mà an ủi. Cô ấy cần một chỗ dựa và cậu xứng đáng hơn tôi để làm việc đó. – Lâm nói như khóc. - Cậu nói đúng, đó chỉ là một trò chơi thôi. Tôi đã bỏ cuộc rồi. Tôi chán ngán cô ta rồi. Phương xinh đẹp, học giỏi, thánh thiện. Một thằng như tôi làm sao xứng với cô ấy…

Bình im lặng khi nhìn thấy tâm trạng bế tắc của Lâm. Dù vô cùng tức giận vì những lời Lâm vừa nói, nhưng Bình vẫn còn đủ bình tĩnh để cảm nhận rằng, ở trong những lời nói ấy có một uẩn khúc gì đó mà anh không thể hiểu được. Anh đứng lên đi vào bên trong quầy. Anh tìm kiếm mấy đĩa CD saxophone cũ của Quyền Văn Minh. 

Đêm đó, Lâm bước ra khỏi Đá trong tình trạng say mềm. Bình định gọi một chiếc taxi đưa anh về, nhưng có một người con gái từ bên ngoài bước vào nói:

- Anh để em đưa anh ấy về nhà cho.

Bình nhìn cô gái trước mặt mình ngạc nhiên. Cô gái này hình như cũng là khách quen của Đá. Cô gái có khuôn mặt lạnh tanh. Đôi mắt lúc nào cũng cụp xuống. Cô gái mà khoảng thời gian này Lâm vẫn hay ngồi cùng mỗi lần ở lại quán muộn. Chợt có một suy nghĩ lóe lên trong đôi mắt Bình, cô gái này phải chăng là nguyên nhân? Nhưng anh chỉ đứng im. Anh không hỏi gì thêm. Anh mặc cho cô gái ấy dìu Lâm ra xe. Chiếc xe Zip 100 màu đỏ của cô lao đi giữa đêm gió lạnh về, lạnh buốt. Bỏ lại sự hoài nghi trong lặng im.

Linh ngồi im nhìn Lâm ngủ. Chỉ vài ngày thôi không gặp anh, cô đã thấy anh gầy và già đi quá nhiều. Linh quen Lâm ở Đá. Cô đã chủ động làm quen với anh khi nhìn và nghe anh thổi những bản saxophone ở Đá cũng cách đây khá lâu rồi. Không hiểu sao ngay từ những lần đầu nói chuyện, Linh đã cảm cảm nhận được một tình cảm thân thuộc vô cùng giữa anh và cô. Anh điềm tĩnh. Anh ấm áp. Anh hóm hỉnh. Và quan trọng hơn hết, anh có một tình yêu vô bờ bến với cuộc đời này. 

- Phương… Phương… – Tiếng anh gọi thảng thốt trong mê man. 

Tiếng gọi của Lâm bỗng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô lấy tay lay lay Lâm và gọi:

- Anh Lâm. Em đây. Anh tỉnh chưa? Để em lấy nước cho anh uống. 

Lâm khẽ mở mắt. Mê mê. Ảo ảo. Anh lắc lắc đầu, cố làm cho mình tỉnh táo.

- Sao em lại ở đây? Em đến khi nào thế? – Lâm ngạc nhiên hỏi.

Linh cười. 

- Em ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi đấy. Anh đã hứa là sẽ không uống say, vậy mà cuối cùng vẫn say, vẫn phải nhờ đến em. 

Cô nói rồi đưa cốc nước cho anh. Nhìn Lâm uống nước, cô thì thầm, cũng không biết cô đang nói với anh hay nói với chính mình: 

- Anh đã hứa. Anh đã hứa mà sao vẫn làm sai. Anh còn nhớ có lần anh đã từng nói với em rằng anh yêu những viên đá và anh cảm giác như linh hồn của đá chính là sự lặng lẽ nhưng vẫn tràn trề một sức sống, một sự thấu hiểu đến mãnh liệt đó sao... Anh đã nói, anh cảm nhận được sự hòa hợp giữa tâm hồn anh và tâm hồn đá. Anh giống như linh hồn của những viên đá kia, tưởng chừng như câm lặng ngàn năm nhưng thực ra lại dạt dào tình yêu và sự nồng nhiệt với cuộc đời này sao. Anh quên hết những lời anh đã nói nhanh vậy sao? Đây là lúc anh có cơ hội để cảm nhận rõ tâm hồn mình nhất. Anh là những viên đá. Anh có hiểu điều đó không? Hãy lặng lẽ mà sẻ chia! Hãy lặng lẽ mà yêu thương chứ! Đừng phủ nhận. Đừng vứt bỏ.

Có một giọt nước mắt khẽ rơi xuống tấm chăn phía cô đang ngồi. Cô vội vàng quay đi để Lâm không nhìn thấy. Cô cũng muốn an ủi anh. Cô cũng muốn nói với anh điều gì đó, nhưng cô không thể thốt nên lời. Cô chỉ ngồi im nhìn anh.

Lâm chìa bàn tay mình ra phía cô rồi nói: 

- Nào, hãy ngồi lại gần bên anh, cho anh một chút hơi ấm nào. 

Cô lại gần ôm anh. Ôm thật chặt. Nước mắt mặn chát chảy trên má cô, rơi xuống đôi vai gầy của anh. Anh lắc đầu rồi xoa xoa tóc cô.

- Anh. Em cần phải nói với anh chuyện này. Em… Em không đồng ý với cách mà anh đang đối xử với mình đâu.

- Này…

- Không. Anh đừng ngắt lời em. Anh có thể giấu kín tất cả mọi chuyện. Anh nghĩ đó là cách hay. Anh nghĩ anh làm như vậy sẽ không ai phải đau khổ, không ai phải lo lắng cho anh. Anh nghĩ anh sẽ dùng dằng với nỗi đau của mình cho đến chết, vì những người mà anh yêu thương. Em cũng đã từng nghĩ như anh. Em cũng đã từng nghĩ rằng, nếu phải chết, em cũng âm thầm mà chết, cô đơn mà chết. Nhưng em cũng vì có anh mà hiểu ra rằng, những điều đó chỉ là một mớ lý thuyết được viết bằng những ngôn từ đẹp. Còn ngoài kia, ngoài hiện thực của em và anh, con người chúng ta ích kỉ hơn, bao dung hơn. Chúng ta đừng làm như thế. Anh hắt hủi những người yêu thương của anh để làm gì khi anh sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian để bên họ nữa? Việc anh làm chỉ càng khiến cả anh và họ đau đớn khổ sở, để sau này họ phải day dứt vì đã không thể quan tâm, yêu thương, ở bên anh những ngày anh ốm đau, bệnh tật… Anh nghĩ xem em nói có đúng không?

Linh nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm. Cô cố tìm kiếm sự đồng tình nào đó từ ánh mắt anh, nhưng đôi mắt ấy vẫn trống rỗng. 

Lâm loạng choạng đứng dậy. Anh mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trời Hà Nội sau một đêm gió lạnh đã trở nên tĩnh lặng lạ lùng. Chỉ còn những tiếng xe gầm gừ lao thẳng vào lòng phố. Những gánh hàng rong bắt đầu bước nhịp ngày đều đặn của mình với công việc mưu sinh nhọc nhằn. Nhìn cuộc sống của ngày mới bắt đầu ấy, anh thực sự cảm nhận nỗi sợ hãi trong lòng mình. Chỉ còn rất ít thời gian, rất ít thời gian nữa thôi, đôi mắt anh sẽ nhắm lại vĩnh viễn để không bao giờ còn có thể cảm nhận bất kì điều gì từ cuộc đời này nữa. Anh sợ phải đối diện với thực tại này, nhưng anh còn sợ hãi hơn khi nhìn thấy cha mẹ hay người con gái anh yêu phải đau khổ vì anh. Nhất là Phương. Anh sợ Phương sẽ không chịu nổi cú sốc này. Thà cứ để Phương nghĩ rằng anh là thằng con trai không ra gì, là thằng con trai đã đem cô ấy ra làm trò đùa, đem tình yêu của cô ấy ra để cười cợt. Thà cứ để cô ấy nghĩ rằng anh chưa bao giờ yêu cô ấy. Thà để cô ấy căm hận anh còn hơn để cô ấy phải đau khổ nhìn thấy anh ra đi.

- Anh nói gì đi chứ? 

Anh quay lại nhìn Linh bằng ánh mắt dịu dàng nhất. Linh có lẽ là người duy nhất anh đủ can đảm để đối diện. Linh không bao giờ bi lụy. Dù có người chết ngay trước mặt cô thì cô cũng không bao giờ khóc. Cô đối diện với mọi điều đau đớn trong cuộc đời này như đương nhiên nó phải thế, như đó là sự sắp đặt, có muốn cưỡng cũng không thể cưỡng lại được. Có người bảo cô gái này lạnh lùng và tàn nhẫn quá mức. Lâm thì hiểu quá rõ rằng, Linh đã trải qua đủ mất mát và đau đớn để có thể đồng cảm, có thể chia sẻ, có thể im lặng, có thể đón nhận tất cả. Mẹ Linh mất vì cậu em trai khó sinh. Bố và cậu em trai cô cũng mất mấy năm sau đó vì tai nạn ô tô. Linh về lại ngôi nhà tập thể cũ sống cùng ông bà ngoại, bắt đầu những năm tháng trưởng thành bằng sự đau đớn, cô đơn và buồn bã. Linh lúc nào cũng coi anh như anh trai cô. Ngay từ lần gặp nhau đầu tiên, cảm giác ấy đã tồn tại trong cô và anh cũng như một lẽ tự nhiên nhất.

- Phương không giống em. Phương không có khả năng chịu đựng nỗi đau như em… Phương…

Giọng Lâm nghẹn lại. Anh không thể hình dung thêm điều gì nữa. Anh như nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, trong veo của cô. Phương quá yếu đuối để có thể đón nhận chuyện này. Cô ấy sẽ ngã quỵ.

- Nếu anh thật sự yêu chị ấy thì hãy để chị ấy cùng đối diện với anh. Em nghĩ bắt buộc phải như thế.

Lâm cười: 

- Xem em nói như ra lệnh cho anh nhỉ?!

Linh tiến đến gần cánh cửa phòng Lâm, đặt tay vào núm cửa như tư thế chuẩn bị mở cửa và nói: 

- Không phải em ra lệnh mà là người khác ra lệnh. Anh vẫn còn nhiều thời gian lắm. Anh phải sống phút nào ra phút nấy chứ. Không cho phép anh ào ạt thế này được.

Cô nói xong thì mở cảnh cửa ra. Phương đứng trước mặt họ. Phương cười nhưng nhìn đôi mắt cô vẫn còn ướt nước.

- Em đã đưa người cần phải đến đến đây cho anh rồi. Hai người hãy nói chuyện đi. Em không thể ở đây mãi được. – Linh bước ra cửa, bỏ mặc Lâm vẫn còn ngạc nhiên, lặng im đứng nhìn. 

Cô gái nhỏ bé có đôi mắt lạnh tanh ấy chạy nhanh xuống đường, chạy nhanh vào giữa đám người xôn xao của buổi sớm mai. Cô khóc. Cô muốn khóc cho đã, để sẽ không còn phải khóc một lần nào nữa. Cô thì thầm: “Tại sao số phận cứ cướp đi tất cả những người con yêu thương nhất lần lượt, lần lượt và tàn nhẫn đến như vậy? Tại sao ngay đến Lâm cũng phải ra đi? Tại sao anh ấy lại mắc phải căn bệnh quái ác ấy. Bị ung thư sẽ thế nào đây? Tại sao?”. Suy nghĩ của cô nghẹn lại. Mắt cô nhòa đi. Cô không thể cảm thấy được điều gì khác ngoài một nỗi đau đớn đang mắc nghẹn trong tim.

Còn lại Lâm và Phương trong căn phòng của Lâm. Anh và cô vẫn chỉ đứng như thế suốt từ lúc Linh đi. Cả hai người đều không biết phải bắt đầu ra sao. 

- Em xin lỗi. – Khi cô nói được ba từ đó lên, cô bắt đầu khóc. 

Cô đã tự hứa sẽ can đảm, cũng giống như cách can đảm của cô khi nghe tin anh bị ung thư từ Linh. Cô đã muốn gào lên, muốn đập phá và muốn khóc. Nhưng cô kìm nén tất cả, cô bình tĩnh nghe tất cả mọi chuyện cứ như chuyện của một người nào đó mà cô không quen biết. Cô không thể tin được rằng, người đàn ông trong câu chuyện ấy, người sắp phải lìa bỏ cuộc đời này, lại chính là người đàn ông cô yêu đến nghẹn ngào. Cô đã muốn chạy ngay đến bên anh, nhưng bước chân cô loạng choạng. Cô ngã gục vào một giấc ngủ đứt gãy, mê man, mỏi mệt. Lúc này khi đã nhìn thấy anh, cô không thể nào kìm nén được nỗi đau đớn của mình nữa. Cô gục vào vai anh mà khóc nức nở. Trong tiếng nghẹn ngào ấy anh chỉ nghe cô thì thầm:

- Giá như việc anh không yêu em, việc anh chỉ xem em như trò đùa là thật còn hơn em phải chấp nhận việc anh sắp xa em. Anh…

Nhìn khuôn mặt đẫm nước của Phương, anh cũng không thể nào kìm được những giọt nước mắt mà từ lúc có Linh ở đây anh vẫn cố nén vào bên trong. Anh ôm Phương thật chặt vào lòng. Những giọt nước mắt của anh ướt đẫm vai cô:

- Giá như chưa bao giờ anh yêu em, như vậy anh sẽ rời khỏi nơi này thanh thản hơn. 

- Đáng lẽ anh phải nói cho em biết. Đáng lẽ… không… Anh thật tồi tệ khi đã giấu em. Nếu Linh không nói cho em biết, thì có lẽ tất cả chúng ta sẽ đau khổ vô cùng… - Phương nói trong tiếng nấc nghẹn. 

Cô nhìn đăm đăm vào khuôn mặt người đàn ông cô đã yêu và chờ đợi suốt bao nhiêu năm qua. Nếu không có sự can đảm của Linh, có lẽ cô sẽ sống trong sự giả dối và căm hận anh mãi mãi. Cô đã tưởng rằng anh vì yêu Linh mà rời bỏ cô, nhưng gặp Linh rồi mới biết hóa ra mình quá ích kỉ. Cô nhìn thấu suốt được tình yêu đau đớn mà Linh dành cho anh, nhưng Linh đã cho anh và cô một cơ hội để thực sự chạm vào nhau trong những khoảnh khắc đau đớn nhất. Chính trong khoảnh khắc này đây, khi ở bên anh, nhìn vào đôi mắt và lắng nghe nhịp tim của anh, cô mới thực sự cảm nhận được tình yêu tràn ngập mà anh dành cho cô. Vì anh, vì tình yêu của anh đã vực dậy sự yếu đuối trong tâm hồn cô, kéo cô đứng lên, bởi anh cần một người có thể dựa vào lúc này. Anh cần một người nghe câu chuyện sự sống cả đời còn dang dở của anh. Phương ôm anh, nhìn anh, mỉm cười.

- Chúng ta không cần nói gì nữa được không anh? Những ngày tiếp theo, em sẽ không rời anh một bước nào hết. Em nhất định sẽ làm thế. Vậy nên anh đừng cố lấy bất kì lý do gì để đuổi em.

Lâm không cưỡng lại. Anh chỉ cần giây phút này thôi. Anh không cần biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết anh sẽ gom góp những giây phút này để dành cho ngày mai. Anh sẽ vì điều đó mà sống. Cố gắng sống từng ngày.

Những ngày tiếp theo, Phương và anh xách máy ảnh, sổ sách, bút vẽ đi lang thang khắp Hà Nội. Họ ghi lại tất cả những khoảnh khắc bên cạnh nhau. Họ cùng nhau đến Đá vào tất cả các buổi tối. Cùng nhau uống café, nghe saxophone và nhìn nhau. Họ để mặc tâm hồn mình cuốn theo những xúc cảm cùng Đá, hàng đêm, hàng đêm. Lâm mệt nhoài, đau đớn, nhưng anh không tắt nụ cười trên môi. Anh hạnh phúc, anh níu kéo từng giây, từng phút với cuộc đời này. Mỗi tối trở về căn phòng của mình, anh không còn cảm thấy nỗi sợ hãi chết chóc bao trùm xung quanh nữa. Nhìn Phương ở bên cạnh, anh như ôm trong mình những ấp ủ hy vọng. Anh đã có thể không ngã giữa những chênh vênh, khi con đường cuộc sống này càng ngày càng trở nên hẹp hòi, bé nhỏ và tối sẫm trước mắt anh. Bệnh của Lâm ngày càng nặng, những cơn đau kéo đến triền miên hơn. Sức khỏe anh yếu đến mức anh phải vào bệnh viện nằm im một chỗ.  Linh cũng thường xuyên ghé lại bên cạnh anh. Mỗi lần gặp anh, cô đều tíu tít kể chuyện cuộc sống diễn ra hàng ngày bên ngoài kia. Có nhiều khi đang kể, Linh vẫn lén gạt những giọt nước mắt không thể chịu đựng được mà trôi ra ngoài. Những ngày cuối cùng Linh và Phương ngồi bên cạnh anh cả ngày, cả đêm trong khi anh chìm trong mê man. Phương vẫn thường lẩm nhẩm hát cho anh nghe như van xin, như giãi bày. Tiếng hát thấm đẫm trong những giọt nước mắt. Lâm không còn có thể ở bên cạnh cô được nữa.

Phương nằm im. Xung quanh cô là những bức ảnh cô đã tự tay chụp cho Lâm. Ảnh nào cô cũng nhìn thấy nụ cười rất tươi của anh, nhưng nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, cô cảm nhận được những giọt nước mắt đang đặc quánh lại, bám chặt lấy cổ họng anh, khiến ngực anh tức tối. Anh đã cố gắng đến kiệt cùng tâm hồn. Anh đã cố níu lấy cuộc sống này cho đến tận giây phút cuối cùng khi bàn tay đã trơn tuột, không thể bám vào một sợi dây mỏng manh nào nữa. Lâm đã ra đi. Bứt rứt, xót xa. Dù cô đã hình dung ra giây phút ấy cả trăm lần, nhưng cô vẫn không thể nào chịu đựng được khi nắm chặt đôi tay lạnh giá của anh. Cô không khóc, nhưng cô cảm thấy sự sống xung quanh đã hoàn toàn đóng băng. Cô ngất lịm đi trong vòng tay Linh. Khi cô tỉnh lại, cô nhìn thấy nụ cười của Linh ngay bên cạnh mình. Linh thì thầm vào tai cô: “Anh Lâm vừa nhờ em gửi lời nhắn đến cho chị: “Anh sẽ gửi cho em một cô em gái rất đáng yêu: Đó là Linh. Em hãy đón nhận cô ấy, dành tình cảm cho cô ấy như đã dành tình cảm sâu sắc cho anh. Có Linh, em sẽ không bao giờ cô đơn đâu.”. Phương mỉm cười, rồi nước mắt lại tự nhiên trào ra. Cô cảm động vì tình cảm mà Linh đã dành cho cả cô và Lâm. Cái cách Linh đi bên cạnh cuộc đời cô và Lâm khiến hai người tin tưởng và yêu thương nhau biết bao nhiêu. 

Linh đứng dậy mở cửa sổ phòng Phương trong khi cô nhắm mắt lại, cố hít hà lấy chút không khí bên ngoài để cảm giác sự sống đang tồn tại xung quanh. Cô nhìn thấy anh với một nụ cười thật sự. Cô nhìn thấy anh vẫy tay chào cô và thì thầm: “Em hãy sống tiếp…”. Cô lan man nghĩ đến những điều đã xảy ra trong những ngày cuối cùng đã qua. “Hình như đó là khoảng thời gian mình và anh sống thật thà với nhau nhất” – cô thầm nghĩ: “Chỉ như thế thôi sẽ không phải nuối tiếc gì nữa”. Cô quay ra mỉm cười và nói với Linh: “Chị em mình đến Đá thôi. Có thể... linh hồn của anh ấy là ở đó. Và anh ấy đang hiện diện ở đó rồi.”

Linh và Phương mở cửa bước ra phố. Phố gió. Phố mưa bụi. Phố cuối năm. Và phố ngập tràn nỗi nhớ. Hình như Đá tự nhiên cũng biết rơi lệ…

Yêu em trong một ngày anh nhé!!!


Em nhìn tôi, cười mỉm ...
- Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!

- Nghĩa... nghĩa là sao??

- Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ !!

- Em đùa hoài !!

- Em không biết nói đùa bao giờ.



***



Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!

- Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé !!

- Ừ ừ...

- Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ.

- Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy !! - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.

Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!

Tôi nhớ, ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch, tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...
Sáng hôm sau ...

Reng !!!

- Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em ko yêu nữa đâu nhé !!

- Vâng vâng, anh biết rồi ạ...

Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy....

Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc, bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải...



Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...

Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và.. chải tóc cho tôi. Thề có trời cao, tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi....

Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được ....



Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn. Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan.... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :

- Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?

Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.

Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.

- Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.

- Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.

- Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!

- Ơ, anh xin lỗi.....

- Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi ăn chè !!

Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm...

Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!

Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....

- Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??

- Sao em biết??

- Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!

Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN.."

- Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.

- Một tháng !!

- Vì sao lâu thế?

- Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...

- Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?

- Uh, tốt lắm....

Đột nhiên

Em khóc !!!

Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....

Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....

Trời đông lạnh lắm !!!



***


Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn, em ra đi.... Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"... Em làm tôi đau tim !!

Em làm tôi đau tim !!

Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...

Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu có dành cho nhau ?? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, nhanh vội rồi cũng ***ng tàn....

Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau....

Bíp bíp, có tin nhắn, của em !!!

Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em đi !!"

Làm sao tôi quên được ???

Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ.... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...

Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ....

Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi.....

-Anh đi đi!!

-Sao thế em??

-Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?

-Anh chỉ muốn biết vì sao thôi.... em hãy giải thích cho anh hiểu....

-Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...

Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...

Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây" !!

Thôi, thế là... hết !!!

Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ....Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay...

Thật là một thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc......

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy, trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi....

Alô !!

- Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam

- Anh là ai??

- Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?

- Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.

- Em gái tôi tên... Ngọc Châu.

Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng ko kịp nữa rồi !! Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em...

Ngày tháng năm....
Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số đt cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì ko nhỉ??

Ngày tháng năm....
Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không ??

Ngày tháng năm....
Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh ko biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?

Ngày tháng năm....
Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy.... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi.... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...

Tất cả chỉ vì ... một căn bệnh không thể chữa khỏi.....

Ngày tháng năm...

Anh đến tìm !! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết...... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây !!".

Cả một đời, em chỉ có một người yêu là anh thôi....
 



Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc khăn len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ.....

Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.

Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...

Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời....

Gió thổi chiếc khăn len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc khăn có màu tro buồn đến vậy..... Tất cả như một định mệnh, gió tung tro tàn quá khứ lên.... cho người sống còn đau....

Gió thổi bay đến ngày quá khứ... có cô bé quàng chiếc khăn len màu hồng, cười mím chi....

- Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !!