Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Tạm biệt nhé, tình đầu!


Ngày ấy, tớ chạy trong làn gió rét, trong cơn mưa nặng hạt đến nhà cậu, đứng trước cửa ngôi nhà ấy và nhận được câu nói vô cảm từ cậu: “Cậu về đi, tớ không có gì để nói”…

Không, tớ muốn chia tay, tớ mệt mỏi rồi”. Giọng cậu chùng xuống. Một khoảnh khắc chìm trong im lặng giọng nói tớ nhòa đi trong nước mắt: “Tại sao?”. Câu trả lời cho tớ chỉ là từng hồi tút dài trong điện thoại. Cậu dập máy từ khi nào.
 
Ngày ấy, tớ chạy trong làn gió rét, trong cơn mưa nặng hạt đến nhà cậu, đứng trước cửa ngôi nhà ấy và nhận được câu nói vô cảm từ cậu: “Cậu về đi, tớ không có gì để nói”…
 
Ngày ấy, tớ khóc hết nước mắt với những tin nhắn gửi đi trong vô vọng “làm ơn, hãy cho tớ biết lí do”, “tại sao lại thế?”, “đừng làm tớ lo được không?”, “tớ cần một lời giải thích…”. Tất cả chúng đều không có hồi đáp, cứ thế, cứ thế, nỗi tuyệt vọng của tớ tăng lên từng ngày…
 
Ngày ấy, cậu biến mất như một cơn gió, không một lời từ biệt, không một lời giải thích, không một tin nhắn để lại cho tớ một dấu hỏi: “Tại sao cậu rời xa tớ?”… Ngày ấy, ngày cậu rời xa tớ, tớ đã suy sụp biết chừng nào.
 
Nhưng rồi, cũng chính là ngày ấy tớ biết rằng mình cần tập quên cậu, quên đi từng thói quen khi có cậu, từng chút từng chút một. Tớ xóa hết những gì liên quan đến cậu, tớ đốt đi những dòng nhật kí viết riêng cho cậu, những tấm ảnh chụp chung của hai đứa, kỉ vật của tớ và cậu … Tất cả những gì mang dáng dấp của cậu. Chỉ duy nhất có trái tim tớ, hình ảnh cậu, chẳng biết làm thế nào để xóa đi…
 
Tạm biệt nhé, tình đầu! 1
 
2 năm sau…
 
Ngày hôm nay, sau 2 năm khi những vết sẹo trên trái tim của tớ bắt đầu lành lại, khi từng dòng kí ức về cậu của tớ chỉ còn là những kỉ niệm đẹp và trở thành quá khứ…
 
Và ngày hôm nay, khi cậu bất ngờ xuất hiện trước mặt tớ… Vẫn là cậu của ngày xưa, là chiếc áo caro màu xanh nhạt, là đôi giày vải màu đen, là cặp kính ẩn sau đôi mắt đăm chiêu nhìn tớ. Cậu hỏi tớ: “Cậu có ổn không?”.
 
“Tớ vẫn ổn” - Tớ khóc. Cậu nắm chặt tay tớ mặc cho những dòng nước mắt lăn dài trên hai má tớ trong vô thức. Vẫn là cậu của ngày xưa thôi, nắm thật chặt tay tớ mỗi khi tớ khóc… Những tổn thương, những ấm ức, những nỗi đau tan theo dòng nước mắt.
 
“Tớ xin lỗi, tớ đã rất muốn nói rằng hãy ở bên tớ nhưng… hãy quên nó đi, mọi chuyện ổn rồi" – Cậu mỉm cười.
 
Ngày ấy, tớ hoảng loạn hoang mang,  khi tớ biết rằng cậu đang mắc một căn bệnh quái ác về thính giác. Cậu không thể nghe hết những gì tớ nói. Tớ đã lẩm nhẩm hàng nghìn lần rằng: “Tại sao cậu không nói cho tớ biết, tại sao cậu không chia sẻ nỗi đau ấy cùng tớ. Tại sao cậu giấu tớ?”. Và những gì nhận được từ cậu chỉ là sự im lặng!
 
“Vậy… Chúng ta yêu nhau để làm gì?” - Tớ bỏ lửng câu hỏi. Tất cả những tổn thương trong 2 năm trọn vẹn trong một câu nói đấy!
 
Tớ im lặng. Cậu im lặng…

Tạm biệt nhé, tình đầu! 2
Xa rồi… Tớ của ngày hôm nay không còn là cô gái của ngày xưa…Tớ của ngày hôm nay đã xóa tên cậu khỏi trái tim, tớ của ngày hôm nay can đảm và mạnh mẽ quên cậu từng ngày.
 
Ngày ấy, tớ đã yêu cậu bằng tất cả những gì tớ có, đã mang hết trái tim của mình ra đánh cược với tình yêu này nhưng tất cả những gì tớ nhận lại chỉ là nỗi đau.
 
Giá như cậu không lạnh lùng nói câu chia tay dễ dàng như thế, giá như cậu nói với tớ rằng: "cậu cần tớ ở bên", giá như cậu đừng lẳng lặng ra đi như thế, giá như nỗi đau ấy không quá lớn thì có lẽ tình yêu ấy đã không trở thành một vết sẹo…
 
Ngày hôm nay, tớ không hối hận vì đã yêu cậu, thì cũng không còn gì luyến tiếc khi rời xa cậu. Ngày hôm nay, tớ đã gói ghém những kí ức của cậu vào sâu trong kí ức của mình, cất kĩ vào một góc trái tim để mỗi khi mang ra tớ có thể mỉm cười và nói rằng: “Tạm biệt nhé, tình đầu của tớ!”…

Hạnh phúc của những giọt nước mắt


Phải cám ơn cuộc đời, cám ơn cha mẹ đã mang ta đến với đời, cho ta có niềm vui nước mắt, những cung bậc của hạnh phúc và khổ đau, của yêu thương và chia sẻ…

Người ta bảo cười là vui, cười là hạnh phúc, cười tươi làm cuộc sống vui vẻ hơn, có ý nghĩa hơn. Nhưng đôi khi, những giọt nước mắt cũng là một minh chứng cho những hạnh phúc tột độ, những cảm xúc sung sướng không diễn tả thành lời.
 
Mẹ không cầm được những giọt lệ khi lần đầu tiên bế trên tay đứa con mới chào đời, nhìn con bé nhỏ trong tay, đôi môi, ánh mắt, cái mũi xinh xắn khiến lòng mẹ như vỡ òa. Mẹ cám ơn con, cám ơn đời đã đưa con đến bên mẹ, thiên sứ của cuộc đời mẹ.
 
Cha – người trụ cột trong gia đình, không bao giờ cho phép bản thân yếu đuối để bảo vệ vợ và con, rồi cũng không thể không rơi lệ khi bé con chập chững bập bẹ hai tiếng : bố ơi! , ôi nghe sao mà ngọt dịu, mà thân thương quá… 
 
Rồi khi con lớn khôn, con cũng sẽ buông  những giọt nước mắt hạnh phúc, khi con đạt được một thành tích mà mình đã trải qua bao gian nan rèn luyện, những tối muộn ôn bài. Con ôm choàng lấy mẹ, lấy bố, nức nở vì con đã thành công!
 
Hạnh phúc của những giọt nước mắt 1
 
Sự hội ngộ âu cũng là hạnh phúc. Ta không cầm nổi giọt nước mắt nóng hổi khi gặp lại người bạn thân thiết thuở ấu thơ sau bấy nhiêu năm gặp lại, cái thời ngây ngô không vụ lợi ấy, cùng nhau dạo khắp nơi, chơi trò chơi hay cùng chia nhau một cái bánh đa giòn.
 
Đâu phải niềm vui từ ta mới mang lại những giọt nước mắt? bất chợt đi trên phố đông, gặp một anh sinh viên gầy gò cõng cụ già bị tật chân qua chỗ gập ghềnh, bỗng dưng lòng nhói lên,  người tốt luôn ở quanh ta, hơi ấm tình người luôn sống mãi.
 
Nước mắt của khổ đau, nhưng cũng có những nước mắt hạnh phúc, giọt lệ rơi chưa hẳn đã sầu bi ai oán, đó là cảm xúc của riêng mỗi con người ta trải qua và cảm nhận được.
 
Phải cám ơn cuộc đời, cám ơn cha mẹ đã mang ta đến với đời, cho ta có niềm vui nước mắt, những cung bậc của hạnh phúc và khổ đau, của yêu thương và chia sẻ…
 

Người con gái khi yêu thật lòng...


... Thì tự nhiên sẽ dành hết tâm tư tình cảm cho đối phương, và đôi khi chỉ cần vài cử chỉ trìu mến được nhận lại là đã mang cảm giác của người hạnh phúc nhất trái đất rồi.

Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng luôn cố gắng thay đổi bản thân, làm mọi việc, kể cả những điều ngu ngốc chỉ để trở nên vừa lòng, xinh đẹp trong mắt người ấy. Đôi khi đó có thể là “lần đầu tiên em nói dối” rồi cả những lần sau nữa… cũng chỉ bởi vì yêu… và dẫu biết những điều đó là sai, vẫn cứ ngây thơ tôn thờ chủ nghĩa yêu thương.
 
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là sẵn sàng bỏ qua tất cả lời ra tiếng vào, khen chê này nọ để bảo vệ những cảm xúc dành cho người ấy, coi người ấy là thần thánh mà tôn sùng một cách vô điều kiện. Cái kiểu bảo vệ ấy, giống như thể một người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ để bảo vệ đứa con của mình. Có khi đúng và có khi sai.
 
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là trọn vẹn, là hết mình cho người thương, là không ngại thay đổi tâm hồn mình để vừa vặn hơn với bản chất không hề biến đổi của người con trai. Khi yêu, dù người con gái có ích kỷ đến bao nhiêu thì cũng trở nên thật rộng lượng trước người ấy. Sẵn sàng tha thứ tất cả, mà có khi điều nhận lại được chỉ là một câu xin lỗi, một câu nhớ hay một câu yêu không thật lòng.
 
Người con gái khi yêu thật lòng... 1
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng thì dù trái tim có cứng rắn, mạnh mẽ như thế nào đi nữa rồi cũng trở nên mềm nhũn trước những điều mang nghĩa là yêu thương. Chỉ cần người con trai nhẹ nhàng quan tâm, chỉ cần người ấy biết cách đưa tay, khẽ chạm vào sợi tóc của mình trước mỗi cơn gió thoảng qua là người con gái đã trở nên yếu mềm như chưa từng vậy.
 
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là tự sâu tâm can luôn có hơi hướng của sự đợi chờ. Cứ chờ, cứ đợi hết lần này đến lần khác và cố gắng cho đến một ngày người ấy chỉ yêu mỗi mình thôi… cứ tin thế mà đôi khi biết nó là vô vọng.
 
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng luôn hi vọng đến một ngày người con trai có thể nhận ra bản thân mình đặc biệt, là duy nhất trên cõi đời này và rất đáng để người ta tự nguyện bỏ đi tất cả mọi thứ chỉ để có được mình. 
 
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng dù có keo kiệt đến bao nhiêu cũng không không tiếc gì tình cảm, những giọt nước mắt cho đi vì người mình yêu. Khi đã trót thương một người con trai, người con gái vô thức quên đi bản thân mình trong cuộc sống ngày thường, cứ lãng đãng tồn tại như cánh bèo trên dòng nước chảy ngang.

Người con gái khi yêu thật lòng... 2
 
Bởi một người con gái khi yêu, yêu thật lòng là yêu thật nhiều, còn tin đến vô cùng…
 
Nhưng một người con gái khi yêu, yêu thật lòng sẽ chấp nhận bước đi không tính toán khi tất cả niềm tin yêu bị phá vỡ, khi nhận ra không còn điều gì có thể bấu víu lấy được. Dù người con gái hiểu rằng, tìm thấy được tình yêu trong đời này là rất khó, phải bằng mọi cách mà nắm giữ nó… Nhưng để làm gì, khi cố níu kéo một thứ tình yêu vô vị, mãi chỉ có sự cố gắng đơn phương như thế…
 
Một người con gái khi yêu, yêu thật lòng sẵn sàng chia tay, cố gắng quên đi một người con trai không phải bởi vì hết yêu, hết tình cảm mà bởi vì đã quá đau rồi mà thôi. Khi đó, với người con gái, yêu thương qua đi, chỉ còn nỗi đau ở lại. 
 
Còn người con trai khi có một một người con gái yêu, yêu mình thật lòng họ sẽ như thế nào?…

Những ngày tháng cô đơn...


Em có thể ngồi lặng ngắm mưa đến hàng giờ, nghĩ bao nhiêu chuyện vẩn vơ, chuyện xưa, chuyện cũ, có cả những chuyện đang tới và sắp tới nữa. Nhưng trong những câu chuyện ấy, em không nghĩ tới anh, chàng trai ạ!

Những ngày tháng cô đơn…
 
Em có thể ngồi lặng ngắm mưa đến hàng giờ, nghĩ bao nhiêu chuyện vẩn vơ, chuyện xưa, chuyện cũ, có cả những chuyện đang tới và sắp tới nữa. Nhưng trong những câu chuyện ấy, em không nghĩ tới anh, chàng trai ạ!
 
Em đã quên mất mình đã được yêu chiều như thế nào, em không còn hay nũng nịu, không còn yếu đuối trước khó khăn, em tự đứng dậy, tự lau nước mắt, một mình bước đi. Trên con đường ấy cũng không có anh!
 
Những ngày tháng cô đơn…
 
Em thỏa thích mặc những bộ đồ mà em chọn, chẳng phải bận tâm về lời khen chê của một ai đó. Đôi khi là dịu dàng, đôi khi là bụi bặm, em sẽ là em như em muốn. Hiền dịu hay ngỗ ngược đều là em, cũng không liên quan đến anh nhé chàng trai!
 
Những ngày tháng cô đơn…
 
Em thích xem hơn những bộ phim tình cảm lãng mạn. Em khóc, cười. Khóc khi thấy chia lìa và cười khi những người yêu nhau tìm thấy nhau. Em như tìm thấy trong phim chuyện tình yêu của mình, cũng đẹp, cũng lãng mạn, cũng đầy nước mắt, nhưng khác ở chỗ, em không thể xem lại được những khoảnh khắc quý giá ấy. Nhưng chàng trai, em không hối hận, vì bộ phim kết thúc là quyết định của em!
 
Những ngày tháng cô đơn... 1
 
Những ngày tháng cô đơn…
 
Anh đừng có ngạc nhiên khi thấy em yêu đời hơn mọi ngày nhé chàng trai. Em cười nhiều hơn, xinh tươi hơn, tự tin hơn. Vì em là em mà. Khi một mình em càng tỏa sáng hơn bao giờ hết. Đừng mong chờ nhìn thấy hình ảnh ủ rũ, buồn bã của em. Không có chuyện đó đâu chàng trai ạ!
 
Những ngày tháng cô đơn….
 
Em không còn mong chờ những tin nhắn lúc đêm khuya, sẽ chẳng có lời chúc nào từ người em mong đợi nữa. Chiếc điện thoại sẽ bị em bỏ rơi, và em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi không còn nghĩ đến ai nữa.
 
Em sẽ mơ những giấc mơ đẹp, nhưng sẽ quên nhanh ngay khi vừa thức dậy. Bởi vì em chẳng cần quan tâm ai đã đến trong giấc mơ của em. Em không muốn nghĩ đó là anh, chàng trai!
 
Những ngày tháng cô đơn…
 
Em chăm viết nhật ký hơn, những quyển nhật ký dày kín tâm sự. Dòng nhật ký viết ra chẳng bao giờ em đọc lại, cất kín vào góc tủ. Sau khi quên tất cả, em sẽ lấy nó ra, bây giờ cứ để bụi thời gian phủ lên nó đã, anh nhỉ?
 
Những ngày tháng cô đơn…
 
Lịch hẹn của em cũng kín mít đấy, chàng trai! Cuộc hẹn hò của những đứa bạn thân, cuộc gặp gỡ hội ngộ của nhóm bạn cấp ba, nhòm bạn đại học. Em nhận ra em được ở bên bạn bè nhiều hon, cái cảm giác  “chỉ có bạn bè thôi” đúng thật là hạnh phúc. Những người bạn trên cả tuyệt vời làm em quên đi cảm giác đơn côi.
 
Những ngày tháng cô đơn...
 
Anh yên tâm vì em vẫn sống tốt. Rất tốt là đằng khác. Có khi em còn phải cảm ơn những ngày tháng này, cảm ơn anh vì đã cho em những ngày tháng cô đơn…..

Hãy yêu như chưa từng tổn thương


Đừng làm tổn thương người đến sau bằng nỗi đau của người tình trước… Đừng làm tổn thương chính mình để đánh đổi hai chữ mãi mãi của tình yêu…

Tình yêu…
 
Có những nỗi đau dài như mùa đông của những kẻ cô đơn. Có những nỗi nhớ đậm và sâu như ly cà phê đắng không đường của một buổi chiều muộn.

Có những nỗi buồn lê thê như cơn mưa rả rích cuối tháng Mười gió trôi.
 
Có những người may mắn tìm được một nửa cuộc đời chỉ trong ánh mắt đầu tiên. Có những người cái cầm tay giữa phố đông vẫn chưa một lần biết đến…
  
Có những người mòn mỏi đi tìm kẻ còn lại…
 
Có những người… sợ yêu nên chưa dám gật đầu…
 
Ta vẫn có thói quen đem nỗi buồn của quá khứ để đong đếm cho hạnh phúc của tương lai, mà vội quên mất rằng an yên của hôm nay cũng bao lần phải đánh đổi.

Ta vẫn thường đem nước mắt của ngày hôm qua để tô màu cho những niềm vui của thì hiện tại, mà vô tình không nhớ rằng chẳng có gì là mãi mãi, kể cả nỗi đau.
Một lần chia tay, vạn lần sau em vẫn sợ mình sẽ đau như ngày đó.

Hãy yêu như chưa từng tổn thương 1
 
Đến bao giờ em mới muốn quên đi ngày trước, để sống cho chính mình bây giờ, hả em?
 
Ta vẫn biết, mỗi lần yêu là một lần đau, mỗi lần xa nhau là một lần con tim bật khóc. Nhưng nếu tình yêu chỉ có nụ cười và hạnh phúc, sẽ lấy đâu ra cái giá để người ta trân trọng từng giây, từng phút được gần nhau đây em? 
 
Em vẫn ngại ngần chọn những yêu thương ngoài kia vì sợ mình lại thêm một lần nhầm lẫn. Mắt em vẫn khép, tim em vẫn đóng. Môi em vẫn buồn và lòng em vẫn hoang mang…
 
Những nỗi sợ vô hình cứ lấn át tâm trí em đi tìm lấy một tình yêu. Bàn tay cô đơn vẫn chối từ một bàn tay dù là trong rét lạnh. Em nhìn xung quanh bằng ánh mắt nghi ngờ của một kẻ đánh mất niềm tin. Và yêu trong mơ hồ của một kẻ không còn biết đánh vần hai từ “hạnh phúc”.
 
Cái bóng của ngày xưa cũ vẫn là nỗi ám ảnh khó dứt mỗi lần em được tình yêu gọi tên. Nỗi đau ngày xưa, nỗi buồn ngày xưa, nỗi nhớ ngày xưa… em đừng tự mình quẩn quanh trong một vòng tròn không có lối thoát. 

Hãy yêu như chưa từng tổn thương 2
Em!
 
Em không có lỗi, và tình yêu cũng không hề có lỗi. 
 
Đừng đánh mất hiện tại bằng những thứ đã qua…
 
Đừng làm tổn thương người đến sau bằng nỗi đau của người tình trước….
 
Đừng làm tổn thương chính mình để đánh đổi hai chữ mãi mãi của tình yêu…
 
Hãy cứ mơ như lần đầu, nhung nhớ như lần đầu… 
 
Hôn như lần đầu và hãy yêu như chưa từng bị tổn thương…
 
Bởi nỗi đau có chăng, cũng chính là phép hoán dụ cho những hạnh phúc phía sau đang đong đầy… 

Hãy cứ ước mơ đi...


Hãy cứ ước mơ vì ước mơ sẽ chỉ đường cho ta lao về đích. Cho dù trên đường đi có thể có vấp ngã nhưng chính ước mơ sẽ nâng chúng ta đứng dậy, bước tiếp và mạnh mẽ hơn bao giờ hết...

Hãy cứ ước mơ đi đừng sợ thử thách…
 
Hãy cứ ước mơ vì ước mơ sẽ chỉ đường cho ta lao về đích. Cho dù trên đường đi có thể có vấp ngã nhưng chính ước mơ sẽ nâng chúng ta đứng dậy, bước tiếp và mạnh mẽ hơn bao giờ hết...
 
Hãy cứ ước mơ đi vì con đường phía trước sẽ là rất dài, hôm nay thì làm sao biết được ngày mai!? Ta hãy cứ ước mơ, ước những điều tốt đẹp nhất... Để nó sẽ là ngôi sao dẫn lối cho ta vượt qua bóng tối. Những điều tuyệt vời sẽ đến, đến với những người dám ước mơ, dám thực hiện điều đó.
 
Hãy cứ ước mơ đi bởi vì chỉ khi có mơ ước bạn mới có động lực để làm nên những kì tích. Ước mơ của bạn chính là nguồn nhiệt huyết cho bạn sống thật cuồng nhiệt và say mê. Để ta sống như không còn ngày mai!
Nếu dừng lại một phút giây nào đó, bạn sẽ nhớ gì cho những điều đã qua, mong đợi gì cho những cái đang đến, chờ đợi gì cho những cái sẽ đi  qua đời mình...
 
Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng của bạn. Vì khi đối diện với cái chết là khi chúng ta chẳng còn gì để mất. Đến với thế gian bằng đôi tay nắm chặt, chúng ta muốn mọi thứ phải nằm trong tay mình, và khi rời khỏi thế gian này, chúng ta lại duỗi tay, bỏ lại tất cả. Vì thế, chẳng có gì đáng tiếc nếu như chúng ta có đánh mất thứ gì đó mà ta đã từng nắm trong tay! 
 
Hãy cứ ước mơ đi... 1
 
Tuổi trẻ là tuổi tươi đẹp nhất của ước mơ. Tuổi đôi mươi là giai đoạn thể lực và tinh thần của con người dồi dào nhất để nuôi dưỡng hoài bão. Vì vậy mà, bạn à, khi người ta còn trẻ hãy cứ ước mơ đi, hãy cứ vun đắp khát vọng để rồi không ngại ngần dấn thân trên con đường mình đã lựa chọn. 
 
Đừng để ai đánh cắp ước mơ của bạn và làm theo những gì trái tim mách bảo.
 
Không có ước mơ nào là quá lớn nếu bạn thật sự dành tâm huyết và quyết tâm cho nó.
 
Dám ước mơ, và mơ ước. 
 
Hãy cứ khát khao và hãy cứ dại khờ. 
 
Hãy sống như không còn ngày mai. Vì tuổi trẻ là không bao giờ chờ đợi…

Nếu một ngày anh phản bội em


Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em… Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương…

Nếu một ngày anh phản bội em…
 
Chẳng ai muốn tình yêu của mình bỗng một ngày bất ngờ xuất hiện thêm kẻ thứ ba. Thế nhưng, nếu cái bất ngờ đó chẳng may chọn cuộc tình của chúng mình để ghé thăm thì sao?
 
Em sẽ phải hiểu những gì? Anh sẽ phải nói những gì? Và tình yêu của chúng mình sẽ đi về đâu…
 
Nếu có ngày, anh quay lưng và lừa dối em…
 
Lúc đó, em không cần biết trái tim anh đã có người khác từ bao giờ, em chỉ muốn hỏi rằng “em yêu anh như thế chưa đủ hay sao?”…
 
Em không cần biết cô gái ấy hơn em ở đâu, em chỉ muốn biết rằng cô ấy có yêu anh thật hay không…
 
Nếu tình yêu kia là thật, anh hãy cứ xem như, em là kẻ dư thừa… Rằng em, chỉ là kẻ giữ hộ người tình cho một người ở xa, một người… lạ mặt… Rằng bấy lâu nay, chỉ là em đang yêu, một người tình mượn…
 
Nếu một ngày, anh phản bội em…
 
Em sẽ không cần những lời giải thích qua loa nặng nề trách nhiệm… Em cũng sẽ không cần những lời xin lỗi dù muộn màng nhưng cay đắng đó của anh…
 
Em sẽ không khóc vì buồn đau… Em chỉ khóc vì những người em xem là thân yêu, lại là người làm em đau xót nhất…
 
Em sẽ không khóc vì để mất niềm tin… Em chỉ khóc vì hình như, em đã vung vãi niềm tin của mình, cho một người hoàn toàn không xứng đáng…
 
Nếu một ngày anh phản bội em 1
 
Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em…
Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương…
 
Vì em đã không gồng mình lên để giữ anh là của riêng em… Vì em dù lòng đắng đến đâu, cũng đã trả anh về cho người dường như, là tình yêu của anh đích thực.
 
Còn anh…
 
Đừng nhìn em với ánh mắt thương hại của một kẻ thua cuộc bị tình yêu lãng quên… 
 
Đừng day dứt vì trót lừa dối em như thế…
 
Anh hãy quên đi những gì mình đã có với nhau… Và có thể đừng lưu vào tâm trí mình hình ảnh của cô gái đang mang trong mình nỗi đau phản bội?
 
Em không than trách anh, cũng không đủ sức để oán hận anh. Em chỉ trách mình sinh ra không phải là người anh yêu thương nhất… mà chỉ là người giữ hộ tình yêu cho kẻ khác mà thôi…
 
Chỉ mong anh, đừng đưa cô ấy đến những nơi mình đã từng qua… 
 
Đừng nói với người ta những gì anh bảo là dành cho riêng em duy nhất… 
 
Đừng nắm tay, đừng ôm, đừng hôn như cách anh yêu em, hình như cũng có chút gì là… đã thật.
 
Và đừng làm tổn thương cô ấy, như đã làm đau em…
 
Nếu thực sự có ngày, giữa hai đứa mình có thêm một người thứ ba…
 Thì có lẽ em sẽ cần được dạy dỗ lại cách để yêu thương một người… vì trót quên mất cách yêu!