Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

EM….KHOẢNG LẶNG… VÀ ANH


Đôi khi ngồi lặng nhìn những cơn sóng thi nhau xô vào bờ hay trầm ngâm nhìn thành phố biển chuyển mình trong nắng sớm khiến con người ta khoan khoái và nhẹ nhàng đến lạ. Và Linh cũng thế. Đã từ lâu lắm rồi kể từ khi cô bắt  đầu yêu cái cảm giác này.
Sáng nay lại là một buổi sáng như thế. Linh ngồi trong một shop café nhỏ, có khung cửa kính lớn nhìn ra biển sớm. Thật dễ chịu khi ngồi đợi một ai đó với một tách cappucino nhiều sữa ấm nóng hòa với tiếng chuông gió leng keng trong cái se lạnh của sớm mai. Thực ra, lúc này đây Linh chẳng đợi ai cả. Đó chỉ là thói quen còn sót lại kể từ khi Đức đi du học mà thôi. Bất chợt “ I lay my love on you” của Westlife vang lên khiến Linh ngẩn người…
Khẽ thở dài, Linh trầm giọng:
_ Ừ, em thừa nhận, em nhớ anh, rất… rất nhớ anh!

*
*         *
       4 năm trước…
       Tại thư viện….
Linh nhảy lên, nhảy xuống gần chục lần nhưng chẳng với nổi tới cuốn sách mình cần lấy.
Bực bội bởi cái nắng ban trưa… cùng mồ hôi nhễ nhại, Linh lấy đà chuẩn bị cho lần nhảy thứ 11…
Nhưng có một người đang đứng ở đó…
Có một người với tay lấy ngay quyển sách ấy…
Chẳng cần kiễng chân….
Linh quay lại, chuẩn bị sẵn nụ cười thật tươi cùng câu cảm ơn ngọt hơn những vệt nắng ban trưa óng ả.
Ơ????????
Hình như có gì không đúng thì phải?
Anh ta không lấy giúp Linh bởi nếu như thế thì sao lại cầm quyển sách và đi thẳng như thế???
_ Khoan đã! – Linh lên tiếng
Anh ta quay lại, nhướng một bên mày tỏ ý không hiểu
_ Cái đó! – Linh chỉ tay về phía cuốn sách – Là của tôi mà!
Anh ta lật đi lật lại quyển sách rồi lên tiếng
_ Chẳng có dấu hiệu gì cả? [ Có cần kiệm lời thế không]
_ Nhưng tôi thấy trước và đang chuẩn bị lấy nó!
_ Nhưng tôi lấy nó trước!
Tới lúc này thì Linh chẳng còn nói nổi nữa. Tự nhiên cô cảm thấy ấm ức. không chỉ vì bộ dạng buồn cười của mình lúc này. Không chỉ vì ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh. Không chỉ vì cái nắng buổi trưa khiến cô mệt mỏi. Và cũng không chỉ vì bị bắt nạt “trắng trợn” như thế.
Mà do thấy bất lực. Thế thôi…
Linh ứa nước mắt, từng giọt, từng giọt lăn xuống khóe môi mặn chát. Mọi người trong thư viện nhất loạt quay lại, nhìn Linh như thể nhìn một diễn viên trong vở hài, mặc dù cô đang khóc như mưa.
Linh bỏ chạy ra ngoài, mặc kệ mọi thứ…
…. Cúi xuống nhặt chiếc lá trên đường, Linh xé tơi tả
_ Đồ xấu xa! Sao lại đáng ghét đến thế chứ? Còn có ngày nào như hôm nay không? Chúa ơi, Người hãy nói với con phải chăng đây là ngày tàn của thế giới! – Linh vẫn chưa thôi nức nở
_ Hôm nay chưa phải ngày tàn của thế giới đâu! Mà cũng đừng hành hạ chiếc lá tội nghiệp ấy nữa.
Linh quay phắt lại. Là hắn ta…
_ Sao lại theo tôi?
Hắn không nói gì, chỉ im lặng mở cốp xe lấy ra một mớ thứ Linh bỏ lại.
Linh nhìn những vật ấy chăm chú, như đang cố giải mã một điều gì đó… rồi bất chợt giật túi xách lại, đánh mạnh vào vai người con trai trước mặt.
_ Một quyển sách còn chưa đủ hay sao giờ tính lấy luôn túi xách của tôi nữa!
_ Này! – Hắn nổi nóng – Người ta đã lấy giúp rồi, không cảm ơn thì thôi sao lại đánh thế? Mà nếu muốn lấy thì đâu có khùng mà chạy theo nãy giờ.
_ Dài nhỉ???
_ Gì???
_ Câu nói dài nhất từ nãy tới giờ từ anh mà tôi nghe được. Cứ nghĩ cậu gặp vấn đề về ngôn ngữ chứ…..
_?????
….. Có một người đang mỉm cười để lộ lúm đồng tiền duyên dáng, mặc kệ nước mắt tèm nhem trên mặt….
….. Có một người tim đang đập rộn ràng vì lỡ nhịp……
_ Lên xe đi! Tính đi bộ à?
_ Không đi với anh!
_ Nhanh đi!
Linh hậm hực bước lên xe, kể ra cũng không dễ dàng gì khi đi bộ về nhà lúc này.
_ Ăn kem không, cô nhóc!
_ Anh mời ah?
_ Vâng, cần phải hỏi, coi như tôi chuộc lỗi.
_ Tất nhiên rồi! – Linh mỉm cười lém lỉnh khi nghĩ tới ly kem tỏa khói mát lạnh – Àh! Tôi không biết gọi anh là gì?
_ Đức, cứ gọi tôi như thế
_ Uhm…
Liếc nhìn khuôn mặt Linh qua kính chiếu hậu, Đức khẽ lắc đầu phì cười… Người gì đâu mà thay đổi xoành xoạch thế chứ…..???
…..Rồi lần hẹn thứ hai…
….Rồi lần hẹn thứ ba…
……Rồi lần hẹn thứ tư….
……Rồi lần hẹn thứ… n….
Cứ như vậy, chàng trai có cái tên rất kêu: Ngô Nguyễn Minh Đức ấy đã đến bên Linh từ lúc nào mà cô chẳng hề hay biết….Chỉ đến một ngày Linh bất chợt nhận ra cảm xúc trong cô đang chuyển dòng, chợt nhận ra cảm giác nhớ một ai đó, chợt nhận ra những vu vơ khó hiểu lúc chuyển mùa….thì Đức lại đi du học sau khi chiến thắng ngoạn mục trong cuộc tranh học bổng cam go ở trường đại học…
Linh chẳng hiểu vì sao khi ấy mình lại cảm thấy hụt hẫng và chơi vơi đến thế. Cô không để cho Đức có cơ hội giái thích, chẳng cho anh ấy làm những việc đáng ra người ta vẫn làm cho người mình yêu thương trước lúc đi xa, thậm chí chẳng cho Đức cơ hội nói với cô lời tạm biệt cùng cái ôm dịu dàng nơi sân bay như một lẽ tự nhiên….
Linh giấu mình đi, cô muốn xóa mất cái tên luôn làm cô nhói lòng khi nghĩ đến thật nhanh nhưng bất lực… bởi một sự thật hiển nhiên: tập cách yêu một người đã khó… tập cách đễ quên người đó lại là một việc khó khăn hơn…
“ Anh sẽ trở về với em cô gái ngốc của anh ạ! Sẽ khó khăn cho cả hai chúng ta nhưng em sẽ vượt qua đúng không? Anh sẽ rất nhớ em, darling của anh! Nhưng để phạt em, anh chỉ trở về khi nào em bảo rằng nhớ anh mà thôi! Hôn em!!!!!!”
Đức đâu thể biết rằng tin nhắn ấy chẳng bao giờ Linh có thể nhận được bởi sim điện thoại đã bị vứt ở một nơi nào đó….
*
*         *
7h30 am…..tại Narcissus coffe….
Linh nhẹ nhàng gõ một bức mail sẽ chẳng bao giờ gửi….
“ Nhớ!!!!!
   Em vừa mới nghe“ I lay my love on you” của Westlife, Đức ah! Cảm giác thật lạ! Cứ như lần đầu tiên ấy! Cái lần mà chúng ta chia nhau cái hearphone trên sân thượng tòa nhà cũ ấy! Em nhớ anh! Có lẽ ngày ấy em quá nhỏ bé và ích kỉ để hiểu được sẽ có lúc em nhớ anh như lúc này. Chắc nơi chân trời ấy anh đang say giấc phải không?
   Em lại về với biển, cảm giác vẫn như có anh bên cạnh. Em vẫn giữ thói quen uống cappucino khi ngắm biển sớm hòa trong tiếng chuông gió như anh từng tập cho em….
   Nhiều khi em tự hỏi bản thân mình: Em cần gì? Nhưng em chẳng thể tìm ra được đáp số cho mình. Có lẽ em sẽ giải được nó khi có anh bên cạnh lúc này. Em đã đẩy anh ra khỏi cuộc đời em khi mà tình yêu em dành cho anh vừa đủ lớn…
   Nhưng liệu anh có hiểu rằng: ngay cả khi anh ôm em thật chặt trong vòng tay, ngay cả khi anh nói anh yêu em thật nhiều em vẫn cảm thấy bất an và lo sợ. Một nỗi sợ mơ hồ cứ mãi bên em, không phải vì anh, cũng chẳng phải tại em. Có thể là chúng ta vẫn đang nắm tay đấy, vẫn cùng đi đấy nhưng lại là trên hai con đường. Chưa tìm được một giao điểm nào cho nhau….
   Giờ thì khác rồi, em đã lớn! Xa anh, em đã tự bay cho khoảng trời của riêng mình. Nhưng em tin, nơi nào đó trên thế giới rộng lớn này vẫn có một vòng tay đang đợi em…. Có đúng không anh?
   Cảm ơn anh, vi đã cho em thời gian để trưởng thành, để hiểu được những cảm xúc đang tồn tại trong mình, hiểu được anh là gì trong em? Em thật vô tâm khi ngày ấy để anh nơi sân bay mà không có lấy một sự động viên ấm áp từ em.
   Cứ mỗi khi cố quên anh lại là lúc em nhớ anh nhiều hơn. Muốn nhớ anh hôm nay ít hơn hôm qua nhưng lại chỉ có thể yêu anh hôm nay ít hơn ngày mai mà thôi. Cũng đã đến lúc em sống với chính bản thân mình, để không từng ngày phải thốt lên cái điệp khúc “ Giá như ngày ấy một lần nữa quay trở lai, em sẽ không để anh ra đi như thế!”. Mùa đông lại về rồi…. nhưng em biết vẫn sẽ có nắng trong gió đông….bởi anh chính là Winter Sun mà! Có phải vậy không?”
……….. Linh tắt khung cửa sổ mail. Vẫn câu hỏi có gửi đi không và vẫn câu trả lời “ No” như mọi lần.
…..Lại mở một bức mail mới….
“ Có ai đó từng nói với em rằng: Trong vòng quay của cuộc đời, đôi khi con người ta lại muốn tìm cho mình một khoảng lặng. Đó là lúc để chúng ta sống với chính mình, tách biệt với tất cả, để tự bản thân vượt qua những  điều không mong muốn… Chẳng một ai ngoài chính ta mở được cánh cửa tâm hồn duy nhất ấy, bởi mật mã chính là con tim của mỗi người…
         Nhưng người ấy vẫn bảo có những ngoại lệ: Chỉ có một người yêu thương bạn và bạn yêu thương bằng tất cả những gì mình có mới có thể cùng nhau mở cánh cửa ấy…
         Và ………anh biết không……….em đã nhìn thây anh, tìm ra anh…….trong khoảng lặng của chính em….
Lần đầu tiên Linh send bức mail ấy đến địa chỉ Mr. Library. Bức mail đầu tiên được gửi trong 1000 bức mail Linh viết hơn 2 năm qua….
Nắng nũng nịu mơn trớn đôi môi nhỏ xinh…..
Gió dịu dàng…. dịu dàng lau khô những giọt nước mắt trong suốt như pha lê vừa mới tuôn rơi….
Tiếng báo nhận mail vang lên…
Linh hơi ngẩn người….
            “ Lần này anh lại thắng em rồi! Ngốc ạh! Nếu cứ mãi đợi bức mail hiếm hoi này của em chắc anh sẽ phát điên lên vì nhớ em mất! Ngoan nào! Đừng khóc nữa, my sunshine!
            Và bây giờ em có thể mỉm cười như lúc có anh nơi này…..
            Biển vẫn đẹp như ngày nào phải không, cô bé Kiều Linh!
            Anh thắng vì nhanh hơn em một bước…..nhưng anh vẫn thua, vẫn thất bại thảm hại trước nỗi nhớ em mà thôi….
………..Linh ngước lên nhìn quanh….
………..Ánh mắt chạm phải một bóng dáng của tiềm thức…..
………..Linh chớp chớp mắt…..nụ cười bất chợt bừng sáng, hòa cùng nụ cười ai kia….
Đông đã về rồi………..nhưng gió đông vẫn vương mùi nắng sớm!

Tình yêu chưa nói thành lời

Tháng tư. Trời đã hửng nắng, những cơn gió nhè nhẹ lướt qua. Nó - Ngọc Trâm - ngồi chống cằm lên bàn, lỡ đãng nhìn ra cửa sổ, bây giờ đang là tiết Lí, cái môn khô khan mà nó ghét cay ghét đắng.

- Này! Học không vào thì chú ý nghe giảng đi - Long nói nhỏ, huých nhẹ vào tay Trâm.Hình ảnh đã đăng

* * *

Long, một cậu bạn thuộc vào hàng nổi bật trong lớp. Cao ráo, đẹp trai, ga lăng và học khá. Trâm ngồi cạnh Long cũng được gần 2 năm rồi. Lúc mới chân ướt chân ráo vào trường, Trâm trông như "con nhà quê" vậy, tóc tai không hợp thời, thân hình thì gầy y chang que củi. Trâm ngồi trong góc lớp, cạnh cửa sổ nên cũng ít có người biết đến sự-hiện-diện của nó. Nhắc đến mới nhớ. Một hôm, có một bạn lớp khác đến tìm Trâm, lớp trưởng ù ù cạc cạc không biết là ai, định nói nhầm lớp, thì cũng là lúc nghe thấy tiếng nói từ phía sau "Bạn ấy ở đằng kia, để mình gọi cho". Đó là Long. Có lẽ, Long là người đầu tiên biết nó có mặt trong lớp này.

Tưởng chừng như từ đó, Trâm sẽ chẳng bao giờ có thể nói chuyện được với Long, tính nó khá nhút nhát không dám mon men đến gần vì xung quanh cậu ấy toàn những người-nổi-bật, còn nó thì sao, nhìn mình phản chiếu trong gương, nó còn cảm thấy "không xinh" nữa là. Cô giáo bất ngờ thay đổi chỗ ngồi. Long ngồi cạnh nó. Vì sao ư ? Long giỏi Lí, nó dốt Lí.

Trên đường đến trường, Long có đi qua nhà Trâm, và cậu ấy có thêm một nhiệm vụ nữa ngoài gia sư đó là xe ôm. Nhìn thấy hai bọn nó hay đi với nhau, lớp lại có tin đồn nó là bạn gái Long, thỉnh thoảng có người nói mỉa nó câu được “rùa vàng”. Long cũng không có ý định giải thích, cậu ấy chỉ cười cười rồi bỏ qua.

Rất lâu sau, khi nó hỏi lại Long, cậu ấy trả lời:

“Lúc đó, tớ cũng không rõ lắm, nhưng lúc đó, thật sự tớ không muốn giải thích, không phải vì không quan tâm, mà vì có một thứ gì đó chưa thể gọi tên”

Từ khi nào, Long đã nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của Trâm

Mọi người trong lớp cũng chú ý đến nó hơn, chỉ vì nó có liên quan (một chút) đến Long. Cậu ấy vui tính, hay pha trò cười cho Trâm chỉ để nhìn nó cười lộ ra lúm đồng tiền. Nhiều lúc, Trâm tham lam nghĩ Long có chút gì đó thích mình, nhưng chỉ được 5s, nó đã gạt phắt điều đó ra khỏi đầu. Làm gì có chuyện đó. Thật ra, nó cũng có một tia hi vọng Long sẽ để ý đến mình, vì nó đã thích Long mất rồi.

Nhưng tia hi vọng đó đã bị dập tắt khi Long tâm sự với Trâm, Long thích My - cô bạn bí thư xinh đẹp lớp bên cạnh. Cậu ấy hỏi ý kiến Trâm nên “tỉnh tò” vào lúc nào, dù trong lòng nhói đau, nhưng nó vẫn nặn ra một nụ cười gượng gạo, dù không thích, nhưng nó vẫn nói những lời khuyên chân thành cho Long. Trâm tự giễu mình, nó có cái gì để mà Long thích chứ. Nó sợ mất đi một tình bạn đẹp nên chỉ biết tạo khoảng cách với Long, để có thời gian quên đi cậu ấy.




* * *

Nó giật mình ngoảnh lại, thấy Long đang mỉm cười. Đấy, thế đấy, cậu ấy cứ quan tâm đến nó thế này, cứ dịu dàng thế này thì làm sao mà quên được đây.

- Ừ, đang chán đời quá. – Trâm nói với giọng uể oải, định vươn vai thì nó mới sực nhớ ra, bây giờ đang trong giờ học.

Long lườm nó một cái rồi quay người lại chăm chú nghe giảng. À quên, Long và My sắp trở thành một cặp. Vì sao lại là sắp ư, vì đợi buổi dạ hội tháng sau, Long sẽ chính thứ ngỏ lời. “Thời điểm thật thích hợp” nó đau lòng nghĩ.

- Con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai – Giờ ra chơi, Trâm khẽ lẩm bẩm một mình, đôi mắt nó rũ xuống đượm buồn.

Long ngồi bên cạnh giương đôi mắt to tỏ rõ sự thắc mắc nhìn vào Trâm. “Con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai” điều đó thì có gì sao?

Dường như nhận ra có ai đó đang nhìn, Trâm ngẩng đầu nhìn sang. Là Long, không hiểu cậu ấy có nghe được những gì nó nói không nhỉ? Mà thôi kệ đi, chắc cậu ấy cũng chẳng quan tâm đâu.

Trâm hỏi một câu bâng quơ:

- Tại sao cậu lại thích My?

Long ngẩn ra một lúc, chưa kịp trả lời thì nó gật gù nói tiếp:

- Ừ! Đúng rồi, cô ấy rất xinh đẹp, học lại giỏi nữa.

Long nhận ra có điều gì đó rất lạ ở Trâm. Mọi ngày, Long vẫn đến chở Trâm đi học, nhưng thay vì mọi lần nó ngồi sau xe kể những chuyện thú vị thì nó lại im lặng, im lặng và im lặng. Long thử gặng hỏi một chút, nó chỉ đáp: “Do thời tiết”.

Trường của Trâm rất buồn cười ở chỗ, cho học sinh nghỉ hè rồi mới tổ chức dạ hội. Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng đi học.

- Cậu sẽ đi chứ - Long quay sang hỏi nó.

- Đi đâu cơ – Trâm biết rõ, biết rõ chứ, nhưng nó vẫn cứ muốn giả ngơ, đi làm gì, đi để nhìn người mình thích tỏ tình với người khác à.

- Dạ hội ấy – Long vẫn không buông tha cho nó.

- À chắc là không đâu.

Thấy cậu ấy có ý định tra hỏi tiếp, Trâm lấy lí do linh tinh chạy vèo ra ngoài. Nó sợ, sợ rằng nói thêm một lúc nữa thôi, nó sẽ khai ra sự thật mất.




Thành phố đã lên đèn, ở một phía xa xa, có một cô gái xinh đẹp đang cau có:

- Chết tiệt! Tại sao mình lại đi chứ, đúng là khôn ba năm dại một giây.

Cô gái ấy có mái tóc đen dài xoăn bồng bềnh, mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, trên tay đang vò nát chiếc túi nhỏ. Bình tĩnh! Bình tĩnh!

- Này Trâm. – Long vỗ nhẹ vào vai nó.

Long sững lại khi thấy nó quay người về phía cậu ấy.

- Xin lỗi, mình nhầm người. – Long áy náy.

- Mới có chưa đến 1 tháng mà cậu đã quên tớ rồi ư. – Trâm bĩu môi.

- Trời, thật là cậu đây ư – Long trả vờ che miệng ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ ngày thường tớ kinh khủng lắm sao. – Trong mắt nó thoáng chút buồn.

Long thấy tình hình sắp không ổn, liền chuyển chủ đề:

- Cậu thay đổi quá – Long sờ sờ cằm – Ừm… hay lấy tiền tiết kiệm đi phẫu thuật thẩm mĩ vậy?

- Gì chứ, chỉ đổi kiểu tóc với cả được vỗ béo lên thôi mà. – Nó cười nhẹ - Mà My kìa.

Nó chỉ ra phía sau Long. Vậy là bắt đầu từ hôm nay, Long không thuộc về nó nữa, à mà có bao giờ cậu ấy thuộc về nó đâu cơ chứ. Nó lắc đầu tìm một chỗ để ngồi. Đưa mắt theo dõi về phía Long. Nó nhìn thấy My thoáng ngượng ngùng, rồi cười thật tươi ôm lấy Long. Tim nó nhói đau, vậy là cậu ấy đã tỏ tình thật rồi, nước mắt cứ từng giọt, từng giọt đua nhau rơi xuống, cứ như vậy, hình ảnh hai người nhòe đi trong mắt nó

- Cần khăn giấy không?

- Không cần – Trâm chả buồn ngó đến ai đang nói.

Trâm tưởng rằng anh ta sẽ đi, nào ngờ còn kéo ghế xuống ngồi cạnh nó.

- Em thích người kia à? – Anh ta chỉ về hướng Long.

Trâm hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ nhìn ra dễ thế sao? Nó hơi nghiêng nhìn về phía anh ta. Ở anh ta có nét gì đó giống Long… Nó lại lắc đầu, đúng thật là…

- Sao em không cho nó biết? – Anh ta chống cằm nhìn nó, có vẻ như rất thú vị.

- Xin lỗi, em không quen anh.

- Bướng bỉnh lại nhút nhát… chẹp chẹp… ca này khó đỡ ghê.

- Anh bảo ai bướng bỉnh, nhút nhát. – Đầu nó bốc khói nghi ngút, đang “thất tình” lại có người ra trêu chọc thì đúng là động vào tổ ong rồi. Cơ mà phải nhịn…nhịn…nhịn Long đang ở kia, không nên gây chuyện.

- Thôi, anh cứ ngồi đây mà tự kỉ đi. Bye.

* * *

Xình…xịch…xình…xịch

Chiếc xe lửa rời bến ga, đi về một nơi không xác định. Trâm ghé mặt ra ngoài cửa sổ, hít hà hương vị của biển, của những cơn gió tạt vào mặt. Trâm ngồi ở khoang vắng nhất, chỉ có tầm 2 đến 3 người. Chiếc ghế trống bên cạnh đã có người, Trâm cũng không quan tâm lắm. Nó đi biển để giải tỏa nỗi buồn. Ừm…buồn gì thì chắc ai cũng biết.

Cuối cùng cũng đến nơi, nó cười tươi rói một cái rồi chuẩn bị lấy hành lí đi xuống.

- Cậu định đi nghỉ ngơi hay đi trốn vậy ?

Trâm giật mình khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc. Long đang nhấc hành lí của nó lên, vẻ mặt rất chi là đăm chiêu. Nhanh chóng khôi phục lại vẻ thường ngày. Trâm lười biếng nói:

- Cậu làm gì ở đây?

- Tìm một người mà tớ đã đợi từ lâu.

- My à? Cậu ấy ở đây hả? – Nó xị xuống, đi đâu cũng gặp phải người mình không thích.

- Không – Long hơi lúng túng gãi đầu.

-…

- Nếu tớ nói tớ… ừm… thích cậu, cậu có tin không? – Mặt Long hơi đỏ.

Thình thịch…thình thịch. Đây có phải Long đang tỏ tình với mình không? Không phải đùa chứ? Qua ngày cá tháng tư lâu rồi mà? Trâm bày ra bộ mặt không tin.

- Có lẽ, từ lâu tớ đã thích cậu, nhưng không nhận ra. Cậu biết tớ là người mù về mặt tình cảm mà – Long cười.

- Còn My? – Trâm có chút nghi ngờ.

- Từ lúc cậu biến mất khỏi dạ hội, cậu có biết tớ lo đến mức nào không? Gọi điện thì không nghe, nhắn tin không trả lời. Ừm… cô ấy biết trước cả tớ là tớ thích cậu.

Long trịnh trọng quay mặt nó lại nhìn thẳng vào mình, tuyên bố:

- Trâm à, tớ thích cậu.

Long nhẹ nhàng kéo Trâm vào lòng, khẽ vuốt tóc nó.

- Tớ cũng thích cậu, từ lâu rồi – Giọng Trâm lí nhí như làn gió thoảng qua.

- Tớ biết.

- Vì sao cậu biết? – Trâm hơi ngạc nhiên.

- Tớ biết mà. – Cậu ấy cầm tay nó đi về phía biển.

“Cảm ơn anh trai” - Tiếng của Long hòa lẫn vào gió biển.

Có một ngôi sao bằng xẹt nhanh qua bầu trời, Trâm vội vàng chắp tay vào ước, nó ước sẽ được như thế này mãi mãi… Một cảm giác ấm áp len lỏi vào tim, hạnh phúc đang nằm trong tay nó, những ngày cô đơn đã là của hôm qua.

* * *


I don't know but I believe
That some things are meant to be
And that you'll make a better me
Everyday I love you
I never thought that dreams came true
But you showed me that they do
You know that I learn something new
Everyday I love you

Hình ảnh đã đăng




(suutam) 

Sài Gòn vẫn không ... kẹt xe


Nó đậu xe bên vệ đường, chờ đèn đỏ, bâng quơ nhìn dòng người qua lại. Hôm nay Sài Gòn không kẹt xe, quả là chuyện lạ hiếm hoi khi nó đã lượn qua mười mấy con phố. Khói bụi mù mịt, nó phơi cái mặt của mình ra giữa trời nắng, lì lợm với thời tiết. Một vài người chạy qua liếc nhìn nó. Đèn đã bật xanh.


Nó mở cổng nhà một cách nhẹ nhàng. Mẹ nó đang lui cui trong bếp nấu nướng. Mùi cá kho xộc vào mũi, thơm lừng. Nó đậu xe, rón rén lên lầu như một con mèo rình chuột. Thả người xuống cái niệm, nó nhắm mắt, thở dài.

Nó vừa gặp anh và Ngọc Lan khi đậu xe chờ đèn đỏ. Ở hai làn đường đối diện nên nó nhìn rõ từng ánh mắt, nụ cười và từng cái nhếch môi của họ. Có lẽ họ đang nói chuyện gì đó rất vui.
Đã lâu rồi nó cố tình không gặp anh nhưng hôm nay chỉ một sự vô tình lại khiến con tim nó thổn thức. Nó còn nhớ rõ cái ngày anh nhờ nó mua giùm một chiếc cặp để tặng cho người yêu. Nó dạo hết các shop và siêu thị, tìm thấy một chiếc cặp rất đẹp. Nhờ người ta gói kỹ càng rồi mang đến cho anh. Nó đưa cái cặp ấy và bảo nó không biết người yêu anh thích màu gì, nên nó chọn theo sở thích của nó. Anh mỉm cười, cám ơn và gửi tiền lại cho nó. Nó cầm lấy xấp tiền, hờ hững quay lưng.
Kể từ hôm đó nó không muốn gặp anh nữa. Nó ghét phải thú nhận tình cảm của mình, anh đơn giản chỉ là một kẻ đào hoa và thích chinh phục. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh chở những cô gái khác ngang qua là tim nó nghẹn lại, môi đắng ngắt.
Hôm nay nó thấy anh và Ngọc Lan – cô bạn gái được coi là “lâu năm” nhất của anh, rất xinh, tóc dài duỗi thẳng tắp. Nó giơ tay lên đầu vò cái mái tóc bù xù, ngắn củn cỡn của mình. Nó thấy mình thật thê thảm.
Nó ngồi dậy, giở nhật ký. Trang nào cũng có tên anh. Nó quăng mạnh về phía thùng rác ở cuối phòng, lại nằm vật xuống giường. Hai tháng rồi nó cố không nhớ anh nữa. Trước đây nó thường hay mơ về một giấc mơ Sài Gòn mưa phùn, nó và anh nắm tay nhau đi trên vỉa hè, dưới cơn mưa dịu nhẹ. Nó sẽ bảo với anh là nó lạnh, anh sẽ cởi áo khoác của mình mà trùm lên vai nó, khẽ kéo nó vào lòng. Những giấc mơ ấy lúc nào cũng kết thúc bằng tiếng réo gọi của thằng em ngoài cửa, bảo nó xuống ăn sáng.
Nó thở hắt ra khi nhớ về kỷ niệm.
Mẹ nó gõ cửa phòng, có lẽ bà nghe tiếng động khi nó quăng quyển nhật ký khi nãy. Nó mở cửa, nhìn mẹ với gương mặt mệt mỏi. Lững thững bước xuống nhà ăn cơm.
Tối đó nó đi sinh nhật bạn, nó lại vô tình đụng mặt anh ở cửa, khi đó Ngọc Lan nhìn nó khiêu khích, khoác tay anh đi vào. Anh mỉm cười nhìn nó. Nó cũng nhếch mép chào rồi lủi nhanh vào đám đông. Khi mọi người đã ăn uống xong, nó chuồn về sớm. Khi nó còn loay hoay lui xe thì anh xuất hiện.
  • Hình như em tránh mặt anh?
  • Đâu có. Tại em có việc gấp.
  • Anh không nói hôm nay. Mà là 2 tháng nay. Em có người yêu à?
  • Ưhm.
  • Anh có biết không?
Nó im lặng không nói. Nó leo lên xe, rồ máy, vờ như không nghe thấy lời anh. Anh chạy theo xe nó:
  • Anh có biết người yêu của em không?
Nó không quay lại nhìn anh, giọng nó nghẹn cứng khi mắng anh là “Đồ ngốc!”, làm sao anh lại có thể không biết là nó thích anh cơ chứ. Tất cả những điều nó làm, tất cả mọi sự quan tâm chăm sóc của nó đối với anh chẳng là gì cả sao?
Nó về nhà, nằm khóc vùi. 11h đêm, điện thoại reo. Bên kia là giọng của anh:
  • Hai tháng nay anh bận làm hồ sơ đi du học. Em giận anh à?
  • Không. Em có người yêu rồi mà, giận anh có ích lợi gì.
  • Ừ, anh biết! Anh cũng có người yêu rồi. À, mà ngày mai là sinh nhật em phải không?
  • Ừ. Thôi, em cúp máy đây, em buồn ngủ quá.
Nó cúp máy, lại cuộn chặt tấm chăn, khóc. “Anh cũng có người yêu rồi…”, lời của anh như nhát dao cứa vào trái tim nó. Suốt đêm nó trằn trọc, không ngủ được. Nó ghét anh kinh khủng.
7h sáng, nó mới chợp mắt được một tí thì thằng em đã đập cửa ầm ầm. Nó mở cửa, thằng nhóc lao vào phòng, dí một cái gói vào người nó:
  • Có ai gởi quà cho bà nè. Ghê quá đi! Mới sáng sớm…
Nó lấy chân đạp thằng em ra khỏi phòng, cẩn thận mở hộp quà. Cái cặp mà nó mua giùm cho anh hai tháng trước đang ở trước mặt nó. Nó thầm nghĩ: chắc xù con nhỏ đó rồi không biết tặng ai nên tặng đại cho mình thôi chứ gì. Nó cầm cái cặp, quăng về phía góc phòng, cạnh quyển nhật ký. Lại nằm xuống giường. Độ hai phút, nó bò dậy, nhặt cái cặp và quyển nhật ký lên. Nó quyết định bỏ quyển nhật ký vào đó rồi đem giấu thật kỹ, kể từ nay nó sẽ không nhớ anh nữa. Khi nó mở cặp, nó thấy một mảnh giấy.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ. Hôm nay anh bay. Chuyến 9h.”
Nó thay đồ như điên để chạy ra sân bay. Anh vẫn đang ở phòng đợi. Nó nhìn anh, nhoẻn miệng cười. Nó cảm thấy tim mình nhoi nhói khi phải xa anh.
  • Người yêu anh không đến tiễn à?
  • Có, cô ấy có đến!
Nó đứng dậy, bắt tay anh và bước về. Nó cảm nhận hơi ấm quen thuộc hệt như trong giấc mơ. Anh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng nó một cách chăm chú.
Khi nó mở cửa taxi, nó thấy tim mình đập một cách lạ lùng. Nó vừa thoáng nghĩ ra một chuyện. Nó quay lưng chạy trở lại thật nhanh. Anh đang đi vào cổng kiểm soát, nhìn thấy nó đang chạy trở lại anh vội vàng bước ngược ra.
  • Có chuyện gì hả em?
Nó đứng thẳng, hơi thở gấp gáp. Nó thấy anh đang choàng chiếc khăn mà nó đan cho anh vào Noel năm ngoái. Nó nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:
  • Em là người duy nhất đến tiễn anh đúng không?
  • Ừ!
  • Đồ ngốc! Sao anh không bảo là anh thích em?
  • Người yêu của em có phải là anh không?
Nó ôm chầm lấy anh, mặc cho biết bao ánh mắt nhìn hai người, nghẹn ngào:
  • Anh đúng là ngốc! Ngốc thật mà, trong lòng em người đó lúc nào cũng là anh hết!
Anh giơ tay vuốt mái tóc bù xù của nó, rồi ôm chặt nó vào lòng. Thì thầm bảo:
  • Em nhất định phải đợi anh nhé!
Ở ngoài kia, Ngọc Lan vừa bước xuống taxi, nhìn thấy hai người cô bước ngược trở lại, đóng cửa taxi đánh rầm. Miệng không ngớt cau có:
- Mình như vậy mà thua con nhỏ đó!
Nó chạy xe về nhà. Hôm nay, Sài Gòn vẫn không kẹt xe. Lòng nó cũng cảm thấy thanh thản lạ.

(ST)

Hoa lưu ly


Chuyện kể rằng ngày xưa có một cậu sinh viên, không phải hiệp sĩ cũng không phải hoàng tử.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, nhìn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy,… Nó đã có ngay ý nghĩ: “Mình sẽ yêu người bạn này!” Cái ý nghĩ ấy không phải do nó xem quá nhiều phim Hàn Quốc, cũng không phải do nó quá mơ mộng, đơn giản là tự dưng nó thấy như có một người đang thì thầm vào đầu nó. Nhưng ý nghĩ đó không đồng nghĩa với việc nó yêu người ta ngay từ lần gặp ấy…

Nó – tên đầy đủ Nguyễn Nhã Phương - tên thường gọi Lưu Ly. Cái tên thường gọi là do bạn bè thấy bất cứ nickchat hay mail nào của nó đều lấy là Lưu Ly cả. Cũng vì nó thích nhất một loài hoa ở thành phố hoa Đà Lạt, quê hương nó: Forget me not (tên tiếng anh của lưu ly). Hè này, mẹ nó bảo ra phụ dì Tâm bán hoa, dì nó có một cửa hàng hoa nho nhỏ ở Hà Nội. Dĩ nhiên là nó đồng ý, dù sao thì hết hè nó cũng phải bắt đầu cuộc sống sinh viên 4 năm ở đây, với lại nó cũng thích hoa nữa. Nó vẫn nhớ hôm ấy là ngày thứ 3 nó đến Hà Nội, đang trông cửa hàng cho dì nó đi chợ thì cậu ta ùa vào:

- Dì ơi! Cho cháu một bó forget me not.

3 ngày nay, Phương chưa gặp một khách hàng nào mua loại hoa ấy, lại đúng lúc nó đang ưu ái chăm chút, tưới nước cho mấy cành hoa Forget me not nên nghe vậy Phương giật mình quay ra phía khách hàng. Gương mặt có một chút ngơ ngác, nét xinh xắn trời cho của cô bé bán hàng lạ lẫm lại có những bông hoa lưu ly tím điểm xuyết bên cạnh, tự dưng trái tim Đạt lỡ mất một nhịp khi cô bé ấy ngẩng đầu lên. Thoáng bối rối:

- Xin lỗi! Tôi tưởng bạn là dì Tâm. 

Thấy người khách mua hàng có vẻ lúng túng, Phương mỉm cười:

- Tôi lại già đến thế ư?

- Không phải, tại bình thường thấy dì ấy bán có một mình.

- Tôi mới đến giúp, để tôi bó giúp cậu, cậu là khách hàng đầu tiên tôi bó forget me not cho đấy!

- Cậu có bó được đẹp như dì Tâm không thế?

- Cậu chờ một lát là biết liền.

Trong lúc chờ Phương bó hoa, Đạt đi lại ngắm đủ các loại hoa trong cửa hàng, Phương vửa bó vừa thỉnh thoảng ngước lên nhìn cậu khách lạ. Cái cách cậu ta chạm nhẹ vào các cánh hoa để xem như sợ chúng đau, cái cách cậu ta cúi xuống ngửi mùi hương của những loài hoa nhìn lạ lạ rồi mỉm cười, rồi cả cái cách cậu ta nhìn những cành hoa forget me not trìu mến nhưng có chút xa xăm làm Phương cảm thấy ở con người lần đầu tiên gặp gỡ này có điều gì đó ấm áp lắm. Chắc tại vì cũng như Phương, cậu ta thích forget me not.

- Xong rồi! Cậu có cần thiệp cài hoa không?

Đạt trả tiền, đón lấy bó hoa, và cười:

- Không cần đâu. Cảm ơn, cậu bó đẹp lắm.

Đúng lúc ấy thì dì Tâm đi chợ về, thấy Đạt dì tươi tỉnh:

- Đạt hả cháu? Lại mua forget me not à?

- Dạ, cô bé này bó hoa khéo thật cô ạ.

Dì Tâm quay sang nhìn Phương mỉm cười, Phương quay mặt đi vì chút ngại ngùng:

- Phương nó bằng tuổi cháu đấy, không bé đâu. Cháu gái dì. Nó mới xuống Hà Nội, hôm nào cháu rảnh đưa nó đi chơi giúp dì.

- Dì, cháu đến để phụ dì mà.

- Cứ đi cho biết đi, một mình dì trông cửa hàng cũng được.

Nghe hai dì cháu nói chuyện, Đạt cười nhẹ:

- Cậu đừng ngại, để tớ đưa cậu đi. Thôi, cháu chào dì, cháu đi có việc một chút.

Đạt nói rồi đi ra khỏi cửa hàng, thấy ánh mắt dò hỏi của cô cháu, dì Tâm giải thích:

- Nhà thằng Đạt ở gần đây, hay ra mua hoa lắm, nhưng toàn mua forget me not thôi. Bình thường nó không cần bó nhưng chắc hôm nay nó mang đi tặng đâu đó. Nó đỗ Bách Khoa, gần trường cháu đấy. Thằng nhỏ tốt tính lắm, để nó đưa cháu đi chơi cho biết Hà Nội, dì đâu biết tụi nhỏ chúng mày thích đi những chỗ nào đâu.

Phương im lặng không nói, chỉ khẽ mỉm cười. Nó nhớ đến những địa điểm mà nó đã được một người giới thiệu là nên đến ở Hà Nội, tiếc là nó làm mất số điện thoại của người ấy nên không liên lạc được nữa…

Chiều hôm sau, Đạt đi xe đạp đến rủ Phương đi dạo. Nó ngần ngừ nhưng dì Tâm nói cửa hàng giờ này vắng khách, nó cứ đi đi, thế là nó ngồi sau xe Đạt để cậu ta chở đi qua những con phố. Rong ruổi trên những con phố cổ, hai đứa dừng lại ở hồ Gươm. Đạt gửi xe đạp rồi cả hai đi bộ quanh bờ hồ. Chiều khá muộn, nắng chỉ còn nhàn nhạt, gió thổi mát lộng, Phương và Đạt bước đi không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại quay qua người kia như thử đoán ý nghĩ của nhau, nhưng trong khung cảnh bình yên này có thể nghĩ gì được nhỉ... Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nhau, cả hai chỉ mỉm cười. Mỏi chân, hai người ngồi nghỉ ở một chiếc ghế đá, cùng ăn kem và nhìn ra mặt hồ.

- Hà Nội có đẹp như trong tưởng tượng của cậu không?

- Không đẹp như trong tưởng tượng nhưng vẫn có nét để nó tự khoe với tớ rằng: tôi là Hà Nội.

- Tớ hỏi vậy là vì Dì Tâm bảo đây là lần đầu tiên cậu đến Hà Nội, Đà lạt đẹp đến thế nên cậu chắc cũng khó mà thấy nơi nào đẹp nữa.

- Không đâu, mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng, với lại tớ chưa khám phá hết Hà Nội mà.

- Ừ, để mấy hôm tới tớ sẽ đưa cậu đến những nơi khác, cậu sẽ thấy Hà Nội đáng yêu hơn… Ơ, sao cậu lại cười?

- Không có gì, tại cách nói về Hà Nội của cậu rất giống với một người bạn của tớ. Vậy cậu lên Đà Lạt bao giờ chưa?

- Chưa từng, nhưng chắc chắn tớ sẽ đến đó!

- Tại sao?

- Tớ phải đến một nơi ở đó!

- Nơi nào thế?

- Vườn hoa Đà Lạt để ngắm hoa Forget me not ở đấy. 

- Khi đó, tớ sẽ làm hướng dẫn viên cho cậu. 

- Hứa nhé! 

- Ừ, mà cậu thích forget me not thì có biết sự tích về loài hoa ấy không?

- Không, có cả câu chuyện về loài hoa ấy ư?

- Chuyện kể rằng, chàng hiệp sỹ cùng người yêu đang đi dạo bên bờ sông. Chợt thấy một cành hoa màu tím mọc hoang dại ở đó, thiếu nữ thốt lên khen đẹp. Hiệp sĩ thấy vậy muốn làm vui lòng người yêu bèn lại gần để hái. Nhưng trong lúc đang với cành hoa, chàng bị ngã xuống dòng sông nước chảy xiết, bộ áo giáp quá nặng khiến chàng không đủ sức xoay sở để bơi vào bờ. trước lúc chìm xuống, chàng vẫn cầm trên tay cành hoa và nói với người yêu rằng: forget me not… từ đó cô gái luôn cài hoa tím trên mái tóc để nhớ chàng hiệp sĩ kia.

- Tớ không thích câu chuyện này.

- Tại sao?

- Chẳng lẽ bộ áo giáp nặng đến thế và sao lúc đó cô gái không chạy đến để đưa tay ra cứu người yêu mình.

- Nghe nói cậu đỗ Bách Khoa?

- Ừ, nhưng cái đó thì liên quan gì ở đây?

- Vẫn cái logic khô khan của những người con trai giỏi tự nhiên. Sao cậu lại có thế thích hoa forget me not được nhỉ?

- Lạ lắm à? Có một sự tích khác đấy. Hôm nào tớ sẽ kể cậu nghe, giờ phải về không muộn rồi.

- Mấy giờ thì ở tháp Rùa sáng đèn?

- Phải tối hơn nữa đã. Hôm nay chưa xin phép dì Tâm, hôm khác mình quay lại đây vào buổi tối nhé!

- Ừ…

Phương và Đạt về nhà, nói chuyện với Đạt rồi Phương mới thấy Đạt là người rất dễ gần, hai người nói chuyện tự nhiên và tâm đầu ý hợp như đã quen từ lâu lắm. Có những lần Đạt sang cửa hàng cùng Phương bán hoa, Phương nhớ có lần Đạt đã bảo:

- Trông cậu lúc ở gần những cành forget me not quen lắm! Tớ chưa từng lên Đà Lạt, cậu cũng lần đầu tiên đến Hà Nội nhưng thực sự tớ thấy rất quen, cứ như trong một giấc mơ nào đó tớ đã nhìn thấy cậu như vậy ấy!

Đạt nói rồi thoáng đỏ mặt nhìn Phương, Phương mỉm cười:

- Tớ cũng có cảm giác cậu rất quen. Rất giống một người bạn tớ quen cũng ở Hà Nội.

- Có lẽ bọn mình gặp nhau ở kiếp trước.

Đạt nói và cười. Phương cười theo, Đạt rất quen nhưng nụ cười này thì không quen, người bạn mà Phương biết có vẻ mặt trầm và buồn, hơi xanh xao một chút, lúc cười cũng thoáng nét buồn rất lạ. Thôi kệ, Phương nghĩ mình chỉ tự tạo ảo giác chứ làm gì có ai giống ai. Những ngày hè sau đó, Phương được Đạt dẫn đi chơi những nơi khác ở Hà Nội, cùng đến bãi bồi sông Hồng, cùng đến cả cánh đồng hoa cải. Ở cánh đồng hoa ấy, Phương chợt nhớ đến lời người bạn đã nói từ lâu, những lời giới thiệu làm cô bé lớp 10 ôm ấp giấc mơ được đến Hà Nội: “Hà Nội có hồ Gươm, có bến sông Hồng, có bến Hàn Quốc, cả cánh đồng hoa cải nữa. Nếu em đến Hà Nội, nhớ phải đến những nơi đó nhé! Nếu có thể thì anh sẽ làm hướng dẫn viên cho em… anh sẽ cõng em trên cánh đồng hoa cải và nắm tay em đi trên bến Hàn Quốc…”“Anh lãng mạn quá!”, “Anh không đùa đâu thật đấy, Lưu ly”, “forget me not chứ!” “Cả hai… nhưng đến đó nếu không có anh, em nhớ bảo người đi cùng làm thay anh nhé, như vậy mới cảm nhận được hết cái đáng yêu của Hà Nội nơi em đến…"

- Đạt này, cậu cõng tớ được không?

- Hì, tớ đang định hỏi cậu có muốn được cõng không đây.

Hơi ngại ngùng một chút nhưng Phương vẫn để Đạt cõng. Đạt đi chầm chậm, trời nắng nhẹ, không quá gay gắt nhưng đủ ánh sáng để làm cả cánh đồng trở nên rực rỡ. Sắc vàng của hoa cải, của nắng lại hòa thêm những cơn gió rất nhẹ, ngồi trên lưng Đạt cõng, cảm giác đúng là rất khác với lúc cùng bước đi. Trong tim Phương trào lên một cảm xúc khó tả. Đáng lẽ ra không nên để rơi vào hoàn cảnh hơi khó xử thế này, dù Phương muốn được thử cảm giác được một người cõng trên lưng và đi giữa cánh đồng hoa cải. Ấm áp, bình yên nhưng nếu như thế này thì Phương sẽ không giữ được nhịp đập bình thường khi gặp Đạt nữa mất. Được một lát, Phương đòi xuống, Đạt vẫn lặng im từ lúc cõng Phương. Lúc xuống nhìn vào mắt Đạt, Phương bất ngờ vì thấy nó rưng rưng đầy nước. Phương thoáng lo lắng:

- Đạt, cậu không sao chứ?

Đạt lắc đầu cười nhẹ, nhưng khi chớp mắt có một giọt nước vẫn cứ ngoan cố trào ra. Bất giác, Phương đưa tay lên lau nó giúp Đạt, Đạt bối rối quay đi:

- Mình kiếm chỗ nào đó ngồi đi!

- Ừ.


Hai người ngồi xuống, im lặng, lại có gió và những con bướm nhỏ… Sau một thoáng, Đạt mở lời:

- Đột nhiên tớ nhớ đến một số chuyện không vui thôi. Cậu biết không, có những điều rất giản dị mà một người muốn làm nhưng không có đủ thời gian để làm. Đôi khi tớ nghĩ ông trời thật bất công.

- Cậu có tin vào phép màu không? Vào những điều kì diệu ấy?

- Nếu có tớ sẽ làm tất cả để nó xảy ra. Thôi lại nói linh tinh rồi. Mình đi chơi tiếp đi.

- Có cái gì đó như ám ảnh cậu vậy. Kể tớ nghe đi!

- Tớ muốn quên nên không muốn kể lại nữa. Tớ đã nói là không có gì rồi mà. Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu kìa...

Đạt nói và đưa tay xoa đầu cô bạn đang có vẻ buồn lây giọt nước mắt của cậu. Đạt cười để trấn an Phương và cái tính dễ vui dễ buồn của Đạt làm không khí vui vẻ trở lại: 

- Phương có biết sự tích hoa cải không?

- Có cả sự tích hoa cải à?

- Có chứ, ngày xưa có một chàng hoàng tử, à quên hiệp sĩ…

***

Trong hơn một tháng hè, ở Hà Nội, từ một người hướng dẫn viên và khách du lịch, giữa Đạt và Phương đã có một sợi dây tình cảm gắn kết hai người lại với nhau. Dù không ai nói với ai nhưng cái cách Đạt nhẹ nhàng cầm tay Phương và sau thoáng ngạc nhiên, Phương để yên bàn tay mình trong bàn tay Đạt cũng đủ để hai người hiểu những điều không cần phải nói nên lời. Vẫn cùng lang thang trên những con phố, cùng dạo bờ hồ những chiều lộng gió, vẫn hai con người đó nhưng dường như giữa Hà Nội sầm uất, tấp nập vội vã, họ tìm thấy cho riêng mình sự ấm áp và bình yên khi ở cạnh nhau. Trong trí nhớ của Phương còn một nơi mà Phương chưa được đến, đó là con đường được gọi là bến Hàn Quốc. Khi nghe Phương hỏi về nó, Đạt mỉm cười nói rằng đó là nơi các đôi yêu nhau hay đến vì khung cảnh rất lãng mạn, ngừng một chút Đạt lại khẽ nói: “Tớ muốn cùng cậu đi đến đó!”

Đúng như Đạt nói, khung cảnh của con đường này rất nên thơ, một bên là đầm sen mát lộng, bên kia là sóng nước mênh mang. Cuối chiều, nhìn đâu cũng thấy toàn đôi với cặp đi cùng nhau. Nắm tay nhau, Đạt và Phương bước đi trên con đường đó. Hà Nội là đây, những địa điểm vừa quen vừa lạ: lạ vì chưa một lần đến, quen vì đã được một người kể về nó bằng một cách cảm nhận rất sâu sắc. Hai người tìm một chỗ đứng không quá đông đúc để cùng đón những cơn gió chiều mang hương sen man mác. Đạt dịu dàng quay sang Phương:

- Nếu tỏ tình bằng câu nói: Tớ mến cậu thì có trẻ con không?

- Cậu… vô duyên!

Đạt cười nhẹ, cậu đưa tay lên nhẹ vuốt tóc Phương: “Tớ muốn nói là…” đang thu hết can đảm để nói ra 3 từ ngắn ngủi nhưng vô cùng khó nói ấy, chợt Đạt sững lại khi khẽ chạm phải chiếc ghim cài tóc hình hoa… forget me not màu tím. Trời tự dưng mây kéo đến , tối sầm lại, thấy Đạt có chút bất thường, ánh mắt lại có vẻ hoảng hốt, Phương lo lắng:

- Cậu sao thế? Đau ở đâu à?

- Cái ghim tóc này, cậu có khi nào?

- Ơ cái này à? Tớ có lâu lắm rồi! Bên trong còn khắc chữ Lưu Ly này. Ngày trước có một đôi nhưng tớ tặng một người bạn một chiếc làm kỉ niệm rồi.

Mưa ào xuống như trút nước, mưa mùa hè vẫn thế, đến vừa nhanh vừa dữ dội. Đạt vịn vào vai Phương để xua đi cảm giác chóng mặt, chậm chạp nói:

- Mình về đi, mưa rồi.

Phương thấy lạ nhưng biết có hỏi Đạt cũng không nói nên đành im lặng. Đang vui vẻ mà tự dưng Đạt làm sao nữa không biết... Từ lúc đó đến khi về đến nhà, Đạt cũng chỉ nói lời tạm biệt, ngoài ra không giải thích thêm điều gì, Phương có chút hoang mang, lo lắng nhưng tính Đạt vẫn thế chẳng chịu mở lòng để chia sẻ. Còn Đạt về nhà, thay quần áo khô rồi nằm xuống giường mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết. Quá khứ lại hiện về trong giấc mơ không an lành:

***

- Anh đi chơi Đà Lạt vui không kể em nghe đi!

Cậu bé lớp 10, tắm xong, ùa vào phòng anh trai bắt kể chuyện. Hai anh em thân nhau lắm nên hôm nào không được anh trai hơn 2 tuổi kể chuyện cho nghe thì Đạt không ngủ được. Định thấy thằng em vào dù đi chơi xa về vẫn mệt nhưng vẫn cố kể chuyện nó nghe.

- Vui lắm! Em thích nghe chuyện gì nào?

- Truyện gì mà anh nhớ nhất ấy!

- Anh gặp một cô bé dễ thương ở vườn hoa Đà Lạt, cô ấy đang ngắm hoa foget me not.

- Anh bị cô bé ấy hớp hồn rồi hả?

- Hớp hồn thì sao còn đây mà kể chuyện em nghe, nhưng đó là cô gái đầu tiên khiến tim anh đập mạnh đến thế. 

- Ơ, đập mạnh, anh không sao lúc ấy đấy chứ?

- Không, cô bé ấy rất đáng yêu. Lúc cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy... làm anh có cảm giác…

- Cảm giác gì ạ?

- Anh yêu cô ấy mất rồi, yêu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ấy.

- Em không tin!

- Em còn bé, hiểu sao được...

- Đâu, em kém anh có hai tuổi mà. Nhưng anh có gặp lại cô bé ấy được không?

- Bọn anh trao đổi địa chỉ rồi đấy! Cô ấy nói sẽ đến Hà Nội và anh sẽ làm hướng dẫn viên cho cô ấy. Anh ghi nó vào sổ tay rồi. 

- Vậy là cô bé ấy cũng mến anh rồi. Cô bé ấy bao nhiêu tuổi?

- Bằng tuổi em.

- Ơ, em không chịu gọi người bằng tuổi làm chị dâu đâu.

- Em phải gọi chứ! 

- Em không thích! Nhưng nếu anh vui vì điều đó, em sẽ gọi.

- Anh rất vui, tuy nói chuyện không nhiều nhưng anh lúc chia tay anh không thể dời mắt khi cô ấy chưa đi khuất. Nhưng cô bé ấy cũng còn trẻ con như em ấy.

- Lần đầu tiên em thấy anh nói về một người nhiều như thế đấy! 

- Anh muốn đưa cô ấy đi khắp Hà Nội, cầm tay cô ấy đi trên bến Hàn Quốc, cõng cô ấy giữa cánh đồng hoa cải và anh muốn quay lại Đà Lạt nữa. Nhưng… anh sợ mình không có đủ thời gian.

- Không cho anh nói thế… anh mới 19 tuổi mà. 

- Nhưng tim anh…

- Bác sĩ bảo tim anh chỉ cần uống thuốc đúng giờ và không để phải đập mạnh là không sao mà.

- Đạt ngốc! Không đập mạnh có nghĩa là không được yêu ai đấy! À cho em xem cái này này.

- Một chiếc ghim tóc hình hoa foget me not màu tím… Lưu Ly…

- Tên cô bé ấy đấy.

- Lạ nhỉ… Sao lại tên là Lưu Ly???

Tiếng mẹ gọi làm đứt quãng cuộc nói chuyện của hai anh em:

- Đạt, về phòng cho anh con nghỉ đi!

- Dạ.

Đúng là anh Định có những dự cảm rất đúng: anh không có đủ thời gian… Anh trai Đạt ra đi trong một giấc ngủ rất bình yên 3 ngày sau đó vì một cơn đau tim đến bất ngờ. Anh Định bị tim bẩm sinh, sức khỏe rất yếu. Đạt vẫn nhớ buổi sáng hôm ấy, khi Đạt sang phòng đánh thức anh dậy ăn sáng, Định vẫn nằm trên giường, gương mặt bình thản như đang say ngủ, nhưng tay chân thì lạnh ngắt. Đạt sợ hãi cố lay anh mình dậy nhưng không được, chỉ thấy tay anh buông thõng, làm rơi chiếc ghim tóc hình hoa lưu ly màu tím… Đó là hình ảnh cuối cùng Đạt nhìn thấy sau khi ngất đi…

***

Giật mình tỉnh giấc giữa đêm, Đạt thấy mồ hôi ướt sũng, hơi chóng mặt, Đạt đưa tay lên trán, sốt rồi. Nhớ lại giấc mơ, Đạt lại khẽ chớp mắt, lại có nước mắt rơi ra, nhưng trong phòng không có gió, mãi không khô được. Mấy ngày sau đó, Đạt bị ốm, biết có mấy lần Phương sang thăm nhưng Đạt đều bảo mẹ bảo Đạt mệt không muốn gặp ai hết, Đạt muốn suy nghĩ một mình.

- Con đỡ chưa?

- Con khỏi rồi. 

- Con với cái Phương sao thế? Mấy hôm nó sang mà con nói mệt không gặp nhìn nó buồn thiu. Mẹ thấy Dì Tâm nói hai đứa thân nhau lắm mà.

- Không có gì đâu ạ.

- Mẹ biết có chuyện gì đó! Mẹ hiểu con mà. 

- Con… Mẹ này, con có thể yêu người yêu của anh Định không?

- Sao con lại hỏi thế?

- Con chỉ muốn hỏi thôi!

- Đạt ngốc! nói con 19 tuổi rồi có ai tin không? Tất nhiên là có thể rồi. Định là một người luôn nghĩ cho người khác, đặc biệt lại là người nó yêu. Giờ nó không thể chăm sóc cho người đó, nếu con có thể chăm sóc giúp, Định sẽ rất vui và an lòng nữa.

- Mẹ nói thật chứ?

- Con không tin mẹ sao?

- Con… con tin.
 
Đạt ra cửa hàng hoa của dì Tâm thì biết tin Phương đã về Đà Lạt để chuẩn bị nhập học. Đạt mua một bó hoa forget me not mang đến mộ của anh trai, thì thầm trò chuyện:

- Em lại đến thăm anh này, trên kia anh cũng thấy em và Lưu Ly gặp nhau rồi đúng không? Cô bé đáng yêu thật anh nhỉ? Đến tim em khỏe vậy mà cũng phải đập mạnh rồi. Anh cho em gặp Lưu ly vì muốn em chăm sóc cô ấy đúng không? Vậy thì anh yên tâm nhé! Em sẽ thay anh chăm sóc cho cô bé ấy - Lưu Ly…

***

Thành phố Đà Lạt chào đón Đạt bằng muôn ngàn sắc hoa, cầm địa chỉ của Phương trong tay nhưng Đạt muốn đến vườn hoa trước, cậu muốn thăm lại nơi mà trái tim anh trai cậu lần đầu tiên rung động vì một cô bé. Đi quanh vườn hoa, nhìn về phía có hoa forget me not, Đạt mỉm cười nhìn gương mặt xinh xắn đang ngắm hoa, giờ thì nó hiểu tại sao Lưu Ly có thể làm anh trai nó xao xuyến đến thế. Đạt lên tiếng:

- Tớ biết một sự tích khác về hoa forget me not, cậu có muốn nghe không?

Phương nhìn về phía Đạt ngạc nhiên không biết nói gì.

- Chuyện kể rằng ngày xưa có một cậu sinh viên, không phải hiệp sĩ cũng không phải hoàng tử. Bị bệnh tim bẩm sinh, chưa một lần dám để tim mình đập mạnh, chưa biết đến nụ hôn đầu đời, chưa bước vào giảng đường Đại học dù trong tay có tờ giấy báo trúng tuyển… Trong một lần dạo chơi ở Đà Lạt, cậu yêu một cô bé kém mình 2 tuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên tại vườn hoa này và cậu cũng được cô bé trao món quà kỉ niệm là chiếc ghim tóc hình hoa forget me not mà cậu giữ như báu vật. Nhưng… Thượng đế nói đã đến thời điểm cậu phải trở thành thiên sứ… nên cậu ta trao chiếc ghim ấy cho người em trai và nhờ cậu tiếp tục chăm sóc cho cô bé ấy…

Đạt nói xong và chìa tay về phía Phương, Phương nhận lại chiếc ghim cài tóc từ tay Đạt và bật khóc. Đạt vòng tay ôm phương vào lòng… Forget me not rung rinh như một lời chúc phúc từ thiên đường…