Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Định nghĩa từ FAMILY

Tôi va phải một người lạ trên phố khi người này đi qua. “Ồ xin lỗi”, tôi nói. Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau. 
Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp thì cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngã chúi xuống sàn nhà. “Tránh xa chỗ khác” - tôi cau mày nói. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình đã quá nóng nảy.
Khi đã lên giường tôi nghe một giọng nói thì thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con mình con đã không làm như vậy. Hãy đến tìm trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đã mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh nữa. Nó đã yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không bao giờ thấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.
Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quỳ xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”. Thằng bé mỉm cười: “Con tìm thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.
Thế bạn có biết từ family có nghĩa là gì không?
FAMILY = Father And Mother, I Love You!
(Gia đình = Ba và mẹ, con yêu ba mẹ)

st 

cái bẫy ngọt ngào


- Giúp tao đi!
- Không!
- Lần này nữa thôi!
- Không là không!
- Mày muốn ăn gì tao cũng sẽ đáp ứng!

- Xin mày! Mấy tháng nay mày sắp nuôi tao thành heo rồi! Tao tăng gần 5 kí lô rùi đó! Giờ, tao trịnh trọng tuyên bố tao đang trong thời kỳ giảm cân. Tao muốn giảm cân!

Không có hồi đáp. Tôi rời mắt khỏi bài luận văn làm dở, ngẩng lên. Trang cúi đầu, cắn chặt môi, hai khoé mắt đỏ hồng. Tôi thở dài:
- Xin mày! Đừng có bày ra bộ dáng ăn vạ này, được không? Là mày thích người ta chứ không phải tao, có gan viết thư tình thì phải có gan tự mình đi đưa chứ!
- Mày biết tao nhát mà –Thanh âm lí nhí như tiếng muỗi kêu vang lên- Mày là bạn thân nhất của tao mà Phương! Với lại tao cũng ngại lắm…

Tôi dập trán xuống bàn rồi ngẩng phắt lên, dùng hai tay kéo má mấy cái.
- Vậy chắc da mặt tao dày? Mày có biết mỗi lần đưa lá thư sặc mùi nước hoa của mày cho lão Tuấn là tao đều xấu hổ đến mức muốn độn thổ không?
- Tao biết –Trang lí nhí- Tao đã trả công…
- Đừng nhắc nữa –Tôi gầm lên- Gần 5 kí lô đấy. Tao phải giảm cân, giảm cân… Nghe rõ chưa?

Trang giật thót, nhìn tôi vẻ tội nghiệp, nước mắt bắt đầu ứa ra. Tôi cộp trán thêm cái nữa, đầu hàng:
- Rốt cục thì lần này mày hạ quyết tâm rồi chứ?
- Ừ -Gương mặt như bánh đa nhúng nước thoắt cái tươi tỉnh hẳn lên. Trang cười hì hì dúi vào tay tôi cái phong bì màu hồng phấn thoang thoảng mùi hoa hồng- Tao biết mày thương tao nhất mà!
Tôi lườm nó một cái cháy mắt:
- Thương cái đầu mày á! Chưa gặp ai dài dòng như mày… Đến cái thư thứ … mấy chục mới quyết chí. Vậy hàng dài “chiến sĩ” đằng trước để làm gì? Đúng là phí phạm tài nguyên!
- Đành chịu thôi. Mày phải cho tao thời gian gom góp dũng khí chứ. Nhưng –Trang vội vã giơ tay lên trời- tao thề với mày là chỉ phiền mày nốt lần này thôi. Tao hẹn người ta rồi.
- Hẹn rồi? –Tôi chớp mắt, tò mò- Cụ thể?
Trang ngượng ngùng
- Hai giờ chiều ngày chủ nhật. Trước đài phun nước của trường.
Đập cả hai tay xuống mặt bàn, tôi nói đầy hứng khởi:
- Có thế chứ! Vậy mới đúng là bạn của Nam Phương này. Mày cứ yên tâm, lát nữa tao sẽ tìm cơ hội đưa tận tay cho gã ấy. À, tao thấy hơi đói, tụi mình đi ăn chân gà đi. Mày trả tiền đấy nhá!
- !!!

Tôi và Trang thân nhau từ năm thứ nhất đại học. Kể cũng lạ, tôi học hoá, Trang học văn, một đứa ào ào xốc nổi, một đứa trầm tĩnh nhu mì, ngoại trừ việc cùng ở phòng ký túc thì không có điểm nào chung nữa vậy mà thân nhau còn hơn chị em ruột thịt. Và cái sự thân thiết ấy càng được bộc lộ rõ hơn khi Trang…bắt đầu yêu. Đối tượng là Tuấn -đàn anh năm cuối thuộc khoa Toán của trường.

Biết nói thế nào nhỉ, Tuấn là điển hình của mẫu “bạch mã hoàng tử” mà các cô gái thường hay mơ mộng: đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, rất gallant, rất cool, là hội trưởng hội sinh viên của trường, chưa kể là sinh viên khoa toán nhưng hai năm liên tiếp đều xuất bản tiểu thuyết trinh thám được đông đảo độc giả hâm mộ nhiệt liệt …blablabla… Tóm lại Trang vừa nghe danh đã “đổ”, đến lúc gặp mặt thì hoàn toàn “chết đứ đừ đừ”, “chết” không cần nghi ngờ. Chỉ khổ cho tôi -con bạn chí cốt của cô nàng, hai tai đã muốn ù đặc trước những lời “sến ràn rụa” liên tu bất tận không kể ngày đêm về “anh Tuấn” của Trang. Thảm hoạ còn khủng khiếp hơn khi Trang quyết định không để tình yêu của mình phải âm thầm trổ lá vươn cành trong bóng tối nữa mà sẽ được “quang minh chính đại” “phơi” dưới ánh nắng mặt trời.

Nhưng nếu muốn “phơi” thì mình cô nàng “phơi” được rồi (dù gì đó cũng là tình yêu của cô nàng), hà cớ gì phải lôi tôi vào?

Có lẽ vì Trang nhát hơn tôi, vì chúng tôi là bạn tốt, vì…ví cô nàng dày mà tôi lại là kẻ có tâm hồn ăn uống và vì ti tỉ lý do khác nữa, tóm lại, mỗi tuần Trang sẽ dốc hết tâm tình cũng như nước mắt vào một tờ giấy hồng hồng xinh xinh rồi nhờ tôi chuyển cho “hoàng tử” của trường. Tôi còn nhớ lần đầu tiên thực hiện “sứ mệnh thiêng liêng” ấy, dù đã chọn lúc xung quanh vắng vẻ không một bóng người, da mặt tôi vẫn đỏ bừng lên một cách phản chủ dưới cái nhìn sáng rực của Tuấn, mãi mới lắp bắp:
- Đây… đây là thư …cho anh…Nh…nhưng đừng có hiểu lầm … này … này … không phải của tôi…Tôi…chỉ…chỉ là được nhờ…đưa hộ thôi…

Tuấn nhìn tôi, khoé miệng hơi động đậy rồi “à” một tiếng đầy hiểu biết. Tôi gật đầu lia lịa, sau rốt ném lại một câu “nhớ đọc đấy” rồi ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ mà chạy.

Tôi không thích Tuấn. Hoàn toàn không phải vì cái lý do vớ vẩn tỉ như anh ta đã đoạt mất người bạn thân nhất mà là có nguyên nhân hợp lý hẳn hoi. Thứ nhất, dù đã cực lực che giấu nhưng việc tôi đưa thư tình (của Trang) cho anh ta vẫn lan ra như lửa bén cỏ khô, ngay lập tức nâng cấp tôi thành đại nhân vật của trường với danh hiệu “Lọ Lem si tình”, hại tôi có trăm cái miệng cũng không thể rửa sạnh thanh danh. Nguyên nhân thứ hai, chỉ mình tôi biết, là…chậc… Chuyện xảy ra vào giữa học kỳ 2 năm thứ nhất, lúc đó tôi vừa nhận công việc gia sư, do không thuộc đường nên khi đạp xe về đến cổng trường thì cũng đã khá muộn. Đường xá vắng vẻ không một bóng người, đèn treo dọc lối vào ký túc lại đang sửa. Vì sợ trễ giờ ký túc xá đóng cửa nên tôi có hơi hoảng. Đang hấp tấp phi vào trường thì bất thình lình từ hai bên đường có ba gã nhảy ra. Bọn chúng cũng chẳng phải trộm cướp gì, chỉ là mấy kẻ lưu manh tính “trêu hoa ghẹo nguyệt” chút đỉnh thôi. Tôi nắm chặt hai tay, mặt không biến sắc, cười tươi như hoa hướng dương. Sợ bọn chúng thì đã không phải là Nam Phương! Từ 5 tuổi tôi đã bắt đầu học karatedo, đến giờ đã “huy hoàng” mà giành đai đen tam đẳng. Mấy gã này chỉ là ruồi muỗi, sau mấy chiêu của tôi đảm bảo “răng rơi đầy đất”, “ra đi đứng thẳng, ra về lưng cong”. Ai ngờ đâu tôi mới nhúc nhích được mấy ngón tay thì từ đàng sau Tuấn vọt ra, che trước mặt, tính diễn kịch “anh hùng cứu mỹ nhân”. “Mánh hổ nan địch quần hổ”, ông bà ta nói chẳng sai, “một cây chẳng nên non”, sau màn võ mồm là võ chân tay, một không địch nổi ba, qua mấy phút anh ta đã bị đánh cho thâm tím mặt mày, tóc tai tơi tả. Ban đầu tôi chỉ tính đứng coi thôi nhưng thấy tình hình có vẻ gay go đành xắn tay áo xông vào. Mấy phút nữa trôi qua…ba gã lưu manh đã nằm ẹp dưới đất, luôn miệng hừ hừ. Tôi phủi hai tay, cúi xuống nhặt cặp kính đưa cho Tuấn, ôn tồn vỗ vai khuyên nhủ: “anh nên đi học karate đi” rồi ung dung trèo lên xe phóng vụt về ký túc (trễ giờ rồi!!!).

Nói thực lúc đó tôi vẫn không biết cái kẻ “giữa đường thấy bất bình chẳng tha” đó là “hoàng tử” của trường. Trời tối, đèn tắt, chưa kể tôi chưa bao giờ gặp Tuấn (dù từ lúc chân ướt chân ráo vào trường đã sớm nghe đại danh của anh ta). Nhưng anh ta lại nhận ra tôi. Cho nên khi tôi đưa bức thư thứ hai của Trang cho Tuấn thì anh ta không mặn không nhạt buông một câu:
- Tôi đã đăng ký một lớp karatedo như lời bạn khuyên rồi. Chỉ là không biết ngày tháng năm nào mới đạt đến trình độ của bạn!

Nghe câu đó, trong đầu tôi tức khắc nổ “oành” một tiếng, mãi đến khi khói bụi tan đi mới lờ mờ hiểu ra:
- Hoá ra…hoá ra là… anh!

Tôi nhảy dựng lên, không hiểu sao có cảm giác chẳng lành, vì cái gì trên mặt Tuấn tôi lại thấy rành rành hiện rõ hàng chứ: “Tại cô hại tôi mất mặt!”. Tôi nuốt nước bọt đánh ực, quay lưng dông thẳng, miệng không ngừng lầm rầm cầu nguyện cho đoạn tình duyên mới hé mầm của Trang.

Bạn thân yêu ơi, mày nhờ tao đưa giùm thư là sai lầm lớn nhất mà mày có thể phạm phải rồi! Ai mà ngờ được vị hoàng tử mà mày ngưỡng mộ lại là cái gã vì tao mà bị đánh bầm dập, đã thế còn bị tao chế giễu, khuyên nhủ hắn đi học karatedo cho đỡ…yếu ớt!

Tôi không có can đảm nói cho Trang sự thật đó, sợ tình bạn vài năm vun trồng trước sức công phá … của tình “iu” sẽ tan biến theo mây. Tôi vẫn đều đặn giúp Trang chuyển thư cho Tuấn. Cũng may sau lần đó anh ta không nhắc nhỏm gì tới sự việc kia nữa. Chỉ lạnh lùng nhận thư, lạnh lùng…im lặng. Có lẽ -tôi âm thầm hy vọng- anh ta đã quên béng những việc nên quên, hoặc, Tuấn là người ân oán phân minh,chuyện giữa tôi và anh ta chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện tình cảm giữa anh ta và Trang cả.

Sáng chủ nhật, khi tôi vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp thì bị Trang kéo cổ lôi dậy. Tôi cuộn chăn quanh người, chỉ để hở mỗi cái đầu bù xù tổ quạ, vừa che miệng ngáp vừa nhìn Trang quay cuồng với quần áo, mỹ phẩm.
- Mày thấy bộ này hợp không? ... Còn bộ này…bộ này nữa…
- Được…được…mày mặc bộ nào cũng đẹp hết! –Tôi hào phóng cho ý kiến, lòng tha thiết ước mong được nằm xuống tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở
- Thôi đi. Đừng có cho tao đi tàu bay giấy –Trang bĩu môi, tròng chiếc váy màu xanh nước biển vào người rồi bắt đầu công đoạn trang điểm- Đừng có mơ tưởng nướng thêm giây phút nào nữa. Gần mười giờ rồi đấy! Dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo qua canteen ăn cơm rồi theo tao tới chỗ hẹn!

Lời nói của Trang có sức mạnh ngang ngửa cây gậy bóng chày hung hăng gõ mạnh vào đầu tôi. Tôi bật dậy, quýnh quáng đến nỗi chân nọ quấn vào chân kia, ngã lăn lông lốc xuống nền nhà.
- Mày muốn gì? –Tôi nằm thẳng cẳng, ngẩng mặt lên nhìn Trang, hỏi bất lực.
- Còn muốn gì được nữa? –Trang cười toe toét, đáp trả đầy ngây thơ- Mày đã giúp thì giúp cho trót. Đi theo cổ vũ tinh thần, đề phòng tao chưa tới nơi đã hồi hộp mà té xỉu giữa đường. Tao hứa, bao giờ tao gặp anh ấy thì mày có thể rút lui trong vinh quang và âm thầm. Yên tâm, tuyệt đối không để mày thiệt, một tuần cơm trưa miễn phí ở canteen! OK?

Đúng hai giờ chiều. Trước đài phun nước của trường. Trời xanh. Mây trắng. Hoa nở. Chim hót. Gió thổi. Một cặp nam nữ đang đứng nhìn nhau trân trối. Nam đương nhiên là hotboy nổi tiếng toàn trường: Tuấn. Còn nữ, ai, không phải là cô sinh viên khoa văn xinh đẹp, người đã hẹn gặp hotboy kia, người đáng lẽ phải có mặt ở đây vào giây phút trọng đại này, mà-là-tôi: sinh viên khoa Hoá-Nam Phương. Tại sao lại có cảnh tượng vốn-dĩ-không-thể-xảy-ra này? Vậy xin hãy trở về thời điểm cách đây 30 phút! Tôi và Trang đang trên đường đến điểm hẹn thì đột ngột con dế “iu” màu hồng phấn của Trang ngân vang. Cô nàng nhận cuộc gọi. Cô nàng cười. Rồi…cô nàng khóc. Ngắt điện thoại, Trang lập tức quay sang túm lấy tay áo tôi lắc mạnh:
- Phương ơi, anh cả tao bị tai nạn rồi!
- Hả? –Tôi la lên- Vậy làm thế nào bây giờ?
- Tao phải về nhà gấp. Mày tới cuộc hẹn với anh Tuấn giùm tao!
Rồi bỏ mặc tôi đứng ngây ngốc tại chỗ, Trang ù té chạy. Tôi tỉnh lại, gào với theo:
- Khoan! Khoan! Đừng bỏ tao ở lại! Tao biết phải làm gì với anh ta bây giờ?

Trang không trả lời. Cô nàng chỉ cắm đầu chạy miết cho đến khi mất hút khỏi tầm mắt. Tôi nuốt cục nghẹn to tướng nơi cổ họng, lừ đừ đi tiếp, bụng bảo dạ nêú có thể ngất ngay lúc này thì tốt biết mấy.

Nhưng tôi không ngất (thần kinh của tôi quá vững chãi để có thể làm ra cái loại việc … yếu đuối ấy). Tôi không biết khi nhìn thấy tôi trước đài phun nước Tuấn có cảm nghĩ gì bởi tôi còn quá bối rối để để ý tới anh ta.
- Tôi…
- Ừ -Tuấn gật đầu- Em thích đi đâu? Xem phim hay uống cà phê?
- Tôi…- Mắt tôi bắt đầu trợn lên
- Tôi có ý kiến nhỏ. Cuộc hẹn thứ hai của chúng ta đừng bắt đầu ở địa điểm này -Tuấn cau mày- Quá không thích hợp!
- Tôi…- Mắt tôi đã gần như lồi ra. Chuyện quái gì thế này?

Tuấn nhìn tôi tươi cười. Anh ta khoát tay, đi trước. Như bị thôi miên, tôi lẽo đẽo bám gót anh ta, một tay rút điện thoại bấm lia lịa.
- Trang! -Bất chấp đầu dây bên kia vẫn còn sụt sịt, tôi hạ giọng, gần như rít lên- Tao hỏi mày một câu, trong mấy lá thư chết tiệt mà mày nhờ tao chuyển cho lão Tuấn…mày có từng ký tên hay nói qua bất cứ điều gì về mày không?
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi lặng lẽ đáp lời:
- Không!
- Thế mày viết cái quỷ gì trong đấy?
- …
- Nói ngay!
- À…ừm…không có gì đặc biệt…chỉ là mấy bài thơ hay mấy bài tình ca thôi!
- Đồ điên!

Tôi trực tiếp cúp điện thoại, không muốn phí lời với cô nàng nữa. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, đầu tôi bỗng âm u một mảnh. Trời ơi, anh ta hiểu lầm tôi là tác giả của mấy bức thư tình sến nồng nặc kia rồi! Rõ ràng lúc đưa thư tôi đã nói rõ là bản thân chỉ đưa hộ thôi mà. Anh ta không nghe thấy hay sao? ...Lại còn…buổi hẹn thứ hai? Anh ta không thích tôi rồi chứ? Tôi vuốt mồ hôi, tự “hoảng” với suy luận “hoang đường” ấy. Nhưng…

Tuấn đưa tôi đến hồ nước đạp vịt. Đạp vịt tình nhân? Khi tôi còn đang mải tiêu hoá mấy từ “trên giời” đó thì đã bị kéo tay, ấn vào trong con vịt. Tuấn giục:
- Em đạp đi chứ! Một mình anh làm sao mà đạp được.

Tôi ngơ ngẩn gật đầu, bắt đầu cử động. Thuyền từ từ bơi ra giữa hồ, nhập vào đoàn thuyền trước đó. Xung quanh toàn là các đôi tình nhân. Âm thầm thở dài một hơi, tôi khó nhọc nghĩ nên làm thế nào bây giờ? Nói cũng dở mà không nói cũng dở. Nhưng đây…là chàng trai mà cô bạn thân nhất của tôi yêu thích. Tôi bắt chéo tay cầu nguyện rồi quay sang người bên cạnh.
- Em có chuyện muốn nói!
- Ừ!
Tuấn gật đầu, mắt vẫn nhìn thẳng. Thái độ bình tĩnh của anh ta lại khiến tôi lúng túng. Tôi ấp úng:
- Anh nhớ không…ừm…lúc đầu…em…đã nói…mấy lá thư đó em chỉ đưa hộ thôi…
- Anh hiểu -Tuấn ngắt lời tôi, cười cười- Con gái khi xấu hổ nói lung tung là chuyện thường. Anh không để ý.

Tôi nghẹn họng, nhìn Tuấn trân trối. Anh ta…anh ta cho rằng vì ngượng ngùng nên tôi mới nói chệch đi là đưa hộ thư ư?
- Em…
- Haizzzz…dù sao mấy lá thư đó cũng không hợp với tính cách của em, lần sau đừng viết nữa. Anh cũng lười đọc thư lắm!

- Em…-Tôi siết chặt nắm tay, cảm thấy mình ngu đi từng phút một.
- Đừng căng thẳng -Tuấn khẽ nắm lấy tay tôi, giúp tôi thả lỏng các khớp ngón tay trắng bệch- Em không cần phải lo lắng. Vì anh cũng rất thích em. Từ lần đầu gặp mặt!

Lời thổ lộ của Tuấn khiến tôi đông cứng. Máu nóng dồn hết lên mặt. Nhưng trên đỉnh đầu mồ hôi lạnh lại chầm chậm bò xuống. Trang ơi! Trang ơi! Mày giết tao đi! Tao có lỗi với mày! Nhìn sóng nước mênh mang xung quanh tôi thật muốn đâm đầu xuống chết quách cho rồi!
Tôi không nhớ mình đã trở về ký túc xá như thế nào! Càng không nhớ lúc chia tay Tuấn đã nói những gì! Đầu óc tôi quay mòng mòng như cái đĩa xước, không cách nào suy nghĩ ra hồn được. Thở dài một hơi, tôi trèo lên giường, cuộn thành một đống, quyết định đợi Trang về sẽ thú nhận hết mọi chuyện, tuỳ ý cô nàng chém giết…rồi sau đó…sau đó…cũng phải nói thật với Tuấn. Tự dúi đầu xuống gối vài cái, tôi ôm mặt, lòng bỗng thấy buồn vô hạn. Hơn 20 tuổi đầu, lần đầu tiên được con trai tỏ tình, nói không rung động là nói láo, chỉ có điều…có điều… đó cũng là chàng trai mà cô bạn thân nhất yêu mến!

Sáng hôm sau Trang mới về phòng. Cô nàng nhìn tôi, bộ dáng hớn hở khoe anh trai không việc gì, trông không giống người hốt hốt hoảng hoảng hôm qua tẹo nào.
- Mày làm sao mà mắt như gấu mèo thế kia, Phương?
- Mất ngủ cả đêm –Tôi thều thào đáp lời.
- Sao mà mất ngủ?
Tôi lật mình, lồm cồm bò dậy, vẫy Trang.
- Mày ngồi xuống đây. Tao có việc muốn nói.
Trang trèo lên giường, cất túi xách.
- Trông mày nghiêm trọng quá. Có việc gì à?
Tôi lặng lẽ vuốt ngực, chậm chậm kể lại cho Trang chuyện xảy ra hôm qua.
- Có nghĩa là Tuấn thích mày? –Trang chớp mắt, hỏi với vẻ ngây thơ.
- Chắc thế -Tôi mệt mỏi đáp, cúi gằm mặt xuống- Xin lỗi!

Trang không nói gì cả. Tôi chật vật ngẩng đầu, cố gắng đối diện với sự câm lặng nặng nề đó thì thấy cô nàng đang bặm môi, hai má phồng lên, mặt đỏ ửng, cặp mắt ướt rượt. Bắt gặp cái nhìn hoảng hốt từ tôi, Trang lập tức quay người, úp mặt vào gối, hai vai không ngừng run lên. Tôi chân trần nhảy xuống rồi cứ thế vọt thẳng lên giường Trang, ôm vai cô nàng mà khóc hu hu.
- Là lỗi của tao! Mày đánh tao đi, mắng tao đi! Tao cũng đâu ngờ lại ra nông nỗi này! Ngày mai tao sẽ tìm Tuấn, nói rõ đầu cua tai nheo. Nếu biết chủ nhân đích thực của mấy lá thư kia là mày thì chắc hẳn…chắc hẳn… anh ta sẽ hiểu … người anh ta thích là mày…
- Không! –Trang bật dậy, cắt ngang lời tôi. Mặt cô nàng vẫn đỏ gay nhưng khô ráo một cách đáng ngạc nhiên. Trang túm lấy tay tôi lắc lấy lắc để- Không cho nói! Không cho nói!
- Hả? Cái gì? -Mắt tôi cũng hoa lên theo động tác của Trang, phản ứng có phần chậm chạp.
- Không được nói gì hết –Trang nhìn tôi bằng cặp mắt sáng quắc, nói như đinh đóng cột
- Tại sao? –Tôi nhìn Trang, miệng há hốc, không hiểu gì cả.
Trang ho nhẹ, trèo xuống giường…rót nước uống rồi lại trèo lên ngồi đối diện tôi, vỗ ngực nói hùng hồn:
- Mày điên hay sao mà định nói hết cho Tuấn nghe hả Phương? Làm vậy thì từ nay về sau tao còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa…chuyện mất mặt như vậy…
- Nhưng…
- Đằng nào anh ta cũng chả thích tao…Chuyện bể ra…không yêu lại hoá thù bây giờ. Anh ta là đại nhân vật của trường…coi chừng từ nay về sau tao với mày khó sống đấy!
- Nhưng…
- Đã nhầm rồi thì cho nhầm luôn! Mày cứ giả vờ qua lại với anh ta một thời gian, rồi từ từ kiếm đại một cái cớ nào đó chia tay. Thế là vẹn cả đôi đường…
- Tao…
- Với lại –Trang cười hì hì- Tuấn là ‘bạch mã hoàng tứ” đấy! Cứ thứ đi, biết đâu lại vớ được “đức lang quân như ý”!
- Khoan! –Tôi quát lên, cắt đứt tràng độc thoại đáng sợ kia- Mày có im đi để tao nói không? Mày nói linh tinh cái gì thế, tao nghe không hiểu!
Trang bĩu môi.
- “Lúa” thế là cùng! Tao nhớ rõ nãy giờ tao vẫn sử dụng tiếng Việt mà, đầy đủ cú pháp, rành mạch, dễ hiểu.
- Mày…mày…mày…-Tôi run lên, giơ ngón tay chỉ vào Trang- Rốt cuộc là thần kinh có vấn đề chỗ nào hả?
- Đề nghị không được sử dụng ngôn từ bất nhã! Tao đây là thiếu nữ đương xuân, khoẻ mạnh bình thường, không có nơi nào hỏng hóc cả!

sưu tầm
Tôi nuốt xuống, nuốt xuống, rồi lại nuốt xuống nhưng cục nghẹn ở cổ vẫn cứ không tài nào biến mất. Đưa tay lên tự vả một cái, xác định người trước mắt là con bạn thân bấy lâu chứ không phải ai khác, tôi khó nhọc thốt lên:
- Mày có thật là Trang bạn tao không?
Gật đầu.
- Mày có thật là người mấy tháng nay vẫn nhờ tao đưa thư tình cho lão Tuấn không?
Lại gật đầu.
- Mày có thật từng nói với tao là mày rất ngưỡng mộ, rất thích Tuấn không? Rằng Tuấn là mẫu bạn trai trong mơ của mày?
Gật gật đầu.
- Mày ốm đấy à?
Lắc lắc đầu.
- Mày khẳng định mày vẫn bình thường?
Gật đầu thêm cái nữa.
Tôi trợn trắng mắt, ngã vật ra, chính thức bất tỉnh nhân sự, long vẫn ôm chặt câu hỏi: “Rốt cuộc tình yêu của Trang làm bằng chất liệu gì mà lại dễ dàng tan tành thảm hại như thế?”

Đã đâm lao thì phải theo lao. Hai tháng sau đó tôi, Nam Phương, chính thức hẹn hò với hot boy Tuấn của trường. Sau mỗi buổi hẹn trở về, Trang thường thò đầu từ giường trên xuống, hỏi một cách tha thiết:
- Đã “đá” anh ta chưa?

Tôi lườm cô nàng một cái, chui vào phòng tắm rửa mặt, không thèm đáp lại câu hỏi khiếm nhã kia. Thực ra theo kế hoạch ban đầu tôi chỉ giả vờ qua lại với Tuấn trong vòng một tháng thôi rồi sau đó sẽ lấy lý do hai người tính cách không hợp mà đòi chia tay. Nhưng…nhưng…nhưng… Một tháng rồi lại hai tháng trôi qua…hình như…hình như tôi càng lúc càng thích chàng trai kia thì phải? Thích cái cách anh nhìn tôi mỉm cười, thích lúc anh dịu dàng gọi tên tôi Nam Phương, thích bàn tay to ấm áp nắm chặt tay tôi khi đi dạo phố…và thích nhất lúc anh nghiêm trang bảo tôi rằng anh khâm phục những cô gái mạnh mẽ…như tôi. Anh là chàng trai đầu tiên nhìn tôi như nhìn một cô gái (từ xưa tới nay nữ tiếc tôi không phải là nam, còn nam coi tôi là…nam đội lốt nữ).

Tôi rất buồn bực. Buồn bực tại sao Trang lại nhờ tôi chuyển thư giúp? Buồn bực Tuấn ngốc nghếch nhầm lẫn tôi là chủ nhân của những lá thư ngọt ngào kia! Buồn bực tôi lại đi cảm động trước những cử chỉ quan tâm của Tuấn. Tôi không nỡ rời xa Tuấn nhưng cũng không đành làm Trang thất vọng.

Mấy ngày sau khi tôi đang trong tâm trạng buồn bực ấy mà thơ thẩn lê bước trên đường thì bất chợt gặp một chuyện hơi kỳ quặc. Ấy là anh cả của Trang và Tuấn đang khoác vai nhau đi trên đường, cười nói rất thân thiết. Tôi dụi mắt mấy lần liền, khẳng định bản thân không nhìn nhầm, bất giác lẽo đẽo bám theo phía sau họ. Linh tính báo cho tôi biết có gì đó không bình thường ở đây!

Đợi đến lúc Tuấn chào tạm biệt anh cả, tôi mới cẩn thận vọt lên, chắn đường ông anh quý hoá của Trang.
- Anh cả!
- Úi –Anh cả giật mình, hơi lùi lại- Phương hả? Làm anh giật cả mình! Sao em lại ở đây?
- Em đi mua sắm –Tôi cười giả lả- Còn anh?
- Sao lại đi một mình? Cái Trang đâu? Tưởng hai đứa dính nhau chặt lắm cơ mà?
- Nó có việc bận –Tôi giải thích- Anh cả, anh đi chơi với bạn hả? Em vừa nhìn thấy anh khoác vai một cậu bạn, đúng không?
- Không phải bạn –Anh cả cười cười- Thằng em họ, con dì anh đấy. Anh với nó hẹn nhau đi xem laptop nhưng không may hôm nay cửa hang quen lại đóng cửa mất!
“Em họ!” –Tôi nghe trong đầu kêu “uỳnh” một tiếng to thật to. Ngước cặp mắt đờ đẫn lên nhìn anh cả, tôi lặp lại, muốn kiểm tra xem mình có nghe nhầm không.
- Em họ?
- Ừ -Anh cả hình như không để ý đến thái độ kỳ quặc của tôi, nói thản nhiên- Nó học cùng trường hai đứa còn gì, nghe nói ở trường nó cũng có tiếng lắm!
Đầu tôi tiếp tục nổ “oành” thêm tiếng nữa. Tôi nắm chặt hai tay, hỏi nốt vấn đề cuối cùng:
- Anh cả, hai tháng trước nghe nói anh bị tai nạn?
- Hả? –Anh cả rất ngạc nhiên- Em nghe ai đồn nhảm vậy? Làm gì…

Tôi quay người, chạy thục mạng về trường, bỏ mặc anh cả vẫn đang ú ớ tại chỗ vì không hiểu gì cả. Đầu nóng bừng bừng, chỉ hy vọng mọc thêm vài cái chân nữa để nhanh trở về phòng, tóm cổ Trang hỏi kỹ càng mọi chuyện. Cô nàng lừa tôi! Nhưng tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao cơ chứ? Đến chân cầu thang ký túc thì tôi đã hết sức, vừa thở hồng hộc vừa lết lên từng bậc một. Cửa phòng đã ở ngay trước mắt.
- Tuấn à, em định kéo dài chuyện này đến bao giờ? -Giọng Trang từ trong phòng mơ hồ truyền ra, vừa bất đắc dĩ…vừa có vẻ hý hửng. Tôi dừng bước, dỏng tai lên.
- …Cô nàng ngốc nghếch đó chắc thích em thật tồi…Đúng là ngốc…dễ bị lừa quá mà!
- …Cái gì, không được mắng bạn gái em hả? Đừng có nói cái giọng vô ơn như thế…không nhớ nhờ ai mà hai người mới có ngày hôm nay hả?
- …Sao? Một thời gian nữa là bao lâu? Nới sớm thì giải thoát sớm! Để cô nàng bạo lực kia tự mình phát hiện ra khẳng định thê thảm lắm!
- …Chẳng phải người nghĩ ra cái cách quái ghở kia là em sao! Đã bảo cứ theo đuổi bình thường thì không chịu. Cái đồ nhát gan, mất mặt một lần tính làm gì, Phương nó không để ý chuyện…bạn trai đánh nhau không giỏi bằng nó đâu! Chưa kể…chưa kể lúc đầu nó cũng đâu nhận ra em là…”vị anh hùng hụt” hôm ấy!

Tiếng cười khanh khách vang lên, bay ra ngoài, dội thình thình vào tai tôi như tiếng sấm.
- Cảnh cáo đấy cậu em họ! Phương nó là lần đầu biết yêu, dám làm nó khóc thì liệu hồn! Chị đây đảm bảo lột da, róc xương, tuyệt giao quan hệ!...

Tôi ngồi bất động ở ngoài cửa, ngây người hồi lâu mới dần dần hiểu rõ sự việc. Hai bàn tay bất chợt nắm chặt, trong lòng vừa buồn vừa tức, vừa giận…vừa mừng! Cái bẫy này xem ra cũng ngọt ngào quá đi chứ! Tiếp theo tôi phải làm gì để dạy dỗ hai đồ quỷ sứ kia bây giờ nhỉ?

Khi trái tim lên tiếng


Bởi vì cuộc đời đã tạo ra nhân duyên, nên người ta rốt cuộc sẽ đến với nhau, bằng cách này hay cách khác.


Năm nay, lớp Đan Đan có thêm một học sinh mới, mới toanh luôn ấy. Nghĩa là không phải từ lớp khác chuyển sang, từ trường “láng giềng” chuyển sang, mà là… từ nước khác chuyển sang. Lúc nghe tin này, cả đám con gái rầm rì cả buổi đoán già đoán non, vì chưa biết là con trai hay con gái. Bọn con trai dĩ nhiên mong có thêm đồng minh để tụ tập đá bóng rồi nghịch phá. Rốt cuộc thì vẫn chẳng ai biết là “bạn mới” là người nước nào, là nữ hay nam. Riêng Đan Đan thì không để tâm lắm. Trông nó lúc nào cũng có vẻ bận bịu, luôn cắm cúi vào việc riêng với quyển sổ nhỏ và hoàn toàn bàng quan với việc chung của lớp. Nhất là việc cái lớp vốn đông đúc này tăng thêm một thành viên, có đáng để tâm mấy đâu. Nói vậy, tức là Đan Đan không hề hay biết và dự cảm được rằng việc “gia tăng dân số” này lại khuấy động thế giới nhỏ bé yên bình của nó nhiều biết nhường nào.

Hôm ấy có mưa một chút. Sáng thứ Hai của tuần học thứ hai, học sinh mới mới chính thức “ra mắt”. Là con trai. À, đó là một chàng trai có vẻ ngoài dễ thương, rất dễ thương. “Dễ thương” nghĩa là trắng trẻo, xinh xắn, mắt nâu, mũi thanh, và miệng nhỏ. Nói chung mọi thứ từ chàng trai này toát ra đều quy về chữ “dễ thương” hoặc “đáng yêu”. Đám con trai dĩ nhiên không thích. Nhưng bọn con gái nhiều đứa cứ chết mê, cậu chàng vừa bước vào cả đám đã “ồ, à” mãi không thôi. Có mấy cô bạn ngồi phía sau bị khuất tầm mắt còn cố rướn người lên nhìn cậu cho bằng được. Cho đến khi cậu giới thiệu mình tên là Tiểu Tứ, cả lớp mới bắt đầu ngạc nhiên và nhận ra cậu là người Trung Quốc.

“Người Trung Quốc”. Hóa ra cậu ấy đến từ nước láng giềng. Có chút không thiện cảm bắt đầu hình thành trong lòng những đứa trẻ. Bọn con gái cũng thôi xuýt xoa mà bắt đầu quay sang nhau đàm tiếu. Hình như vào khoảnh khắc nhận ra sự thay đổi thái độ của các bạn mới, trong đôi mắt nâu của Tiểu Tứ ánh lên một nét buồn nhất định. Dĩ nhiên không ai phát hiện ra điều này, trừ một người.

Ngay khi nghe cái giọng nói tiếng Việt còn chút ngọng nghịu chậm rãi nói câu: “Mình tên là Tiểu Tứ.” Đan Đan đã giật mình ngước mặt lên nhìn. Quả thật, lúc cậu bạn mới bước vào, Đan Đan chẳng chút để tâm, nó vẫn cắm cúi ghi ghi chép chép nhăng cuội gì vào cuốn sổ “bất ly thân”, nhưng lời giới thiệu và cái tên đó đã làm nó bất ngờ và chú ý. Lúc này, nó mới ngước lên và nhận ra cậu bạn mới… xinh như con gái vậy! Cả cái tên, dáng người, quốc tịch, đều gợi cho nó nghĩ về một người vô cùng đặc biệt trong đời. Người đang đứng trước mặt nó đây… có phải chăng là một bản sao hoàn hảo?

Đan Đan bắt đầu nhìn chăm chú vào Tiểu Tứ. Cậu xinh xắn đến lạ. Và, sâu trong đôi mắt nâu trong veo, nó kịp bắt gặp một nét buồn nhất định khi cả lớp bắt đầu xì xào về quốc tịch Trung Quốc của cậu.

Cô chủ nhiệm yêu cầu lớp giữ trật tự. Cô nhìn quanh lớp và nhíu mày hỏi: “Tiểu Tứ sẽ ngồi ở đâu nhỉ?” Trong khi cô còn đang băn khoăn và lũ bạn có vẻ tránh né thì Đan Đan đã nhanh nhảu đứng bật dậy, miệng cười toe:

- Cô ơi, bên cạnh em còn chỗ trống nè.

Dĩ nhiên sau câu ấy, cả lớp đồng loạt quay nhìn Đan Đan như thể nó là một sinh vật lạ lùng và lập dị. À, vốn trước đó nó đã mang tiếng lạ lùng và lập dị rồi, nhưng giờ thì tăng thêm một bậc nữa. Cô chủ nhiệm dịu dàng gật đầu. Và Tiểu Tứ, trước sự bất ngờ của cả lớp, đã chậm rãi tiến về chỗ ngồi của mình – bên cạnh Đan Đan. Tiểu Tứ khẽ nhìn Đan Đan một cái, nụ cười tươi rói mát lành của cô bạn mới toanh bỗng thắp lên trong lòng cậu thứ niềm vui dịu dàng và đáng yêu lạ kỳ.

- Cảm ơn cậu – Tiểu Tứ quay sang Đan Đan khẽ gật đầu cảm kích.

- Ừm.

Đan Đan mỉm cười và chỉ cười thôi. Nó bỗng dưng cảm thấy những ngày sắp tới của mình có lẽ sẽ thôi sách vở và đơn điệu. Thật, những ngày tiếp theo đó, ít bắt gặp Đan Đan kè kè cuốn sổ tay nữa. Nó vẫn mang theo, vẫn nâng niu, vẫn thích thú ghi chép, nhưng không liên tục như trước. Đan Đan bé nhỏ giờ thích dành thời gian chú tâm vào một thứ khác. Một dáng người khác, cũng bé nhỏ, với đôi mắt nâu và khuôn miệng xinh.

Đan Đan chẳng chút ngại ngần, thường hay tranh thủ những lúc giải lao là nằm dài xuống bàn, nghiêng đầu sang bên Tiểu Tứ và ngắm cậu một cách công khai, chứ không phải là vờ soi gương rồi liếc qua một cái hay trộm nhìn từ đằng sau như bọn con gái hay làm. Tiểu Tứ biết chứ, nhưng cậu chẳng nói gì, chỉ thi thoảng quay sang và nhoẻn miệng cười với Đan Đan. Nói chung, họ giao tiếp bằng mắt và nụ cười rất thành công. Nhưng đối thoại thì rất hiếm, chỉ dăm ba câu xã giao thông thường. Mà lòng ai cũng tràn ngập một cái gì rất không – rõ – tên. Và hẳn nhiên, trong những thứ không – rõ – tên đó, có nhau.

Có lần, Đan Đan cao hứng, trong lúc đang nhìn Tiểu Tứ chằm chằm thì thốt lên một lời thầm thì:

- Cậu xinh thật!

Hình như Tiểu Tứ bé nhỏ có ngạc nhiên đôi chút. Cậu xoe tròn đôi mắt nâu và cười – nụ cười hé môi đầu tiên của cậu từ khi bước vào lớp này, nụ cười ra chiều bất ngờ. Khuôn miệng nhỏ với cặp môi hơi mỏng kia định nói một câu gì đấy, hấp háy một chút, nhưng rồi lại thôi. Và cả hai chỉ lại cười. Như thể họ đang chờ một cú hích nào đó sẽ đẩy cả hai xích lại gần nhau hơn. Vì quả thật, cần nhiều hơn những nụ cười trong câu chuyện này. Một cuộc hẹn hò, chẳng hạn?

Và nhân duyên nối tiếp nhân duyên, có một thứ gì rất gần với hò hẹn đã xảy ra. Ngày hôm ấy cũng có mưa một chút. Mưa rây rây trên áo và tóc cho các thi sĩ làm thơ chứ chẳng đủ ướt mi mắt ai cả. Lớp của Đan Đan trống hai tiết cuối do giáo viên bận việc. Cả lớp nháo nhào vì hớn hở. Đứa hào hứng chạy vội về nhà đánh một giấc, đứa lượn ra hàng game “luyện” chút đỉnh. Vài cậu con trai í ới rủ nhau đá bóng. Bọn con gái đủng đỉnh dắt nhau chè kem. Chỉ có Tiểu Tứ cứ chậm rãi thu xếp sách vở, trông có vẻ cậu chẳng có kế hoạch nào trong đầu. Đan Đan, như con cáo nhỏ, đong đưa lọn tóc dày buộc gọn phía sau, nghiêng đầu hỏi Tiểu Tứ:

- Cậu có vội gì không? Trà sữa nhé! – Đan Đan nói câu đó kèm theo một cái nháy mắt.

- Ơ… Ừ. – Tiểu Tứ cười (vẫn cười).

- Cậu chở tớ được không? Như thế vui hơn, nhỉ! – Đan Đan lém lỉnh.

Tiểu Tứ vẫn giữ nụ cười hiền lành và khẽ gật đầu.

Thế là… một chút mưa và hai cô cậu nhỏ đèo nhau dưới những sợi mưa li ti mong manh đầu mùa. Đến quán trà sữa Đan Đan chỉ, nó nhanh nhảu nhảy xuống, nhắc Tiểu Tứ dựng xe rồi đủng đỉnh đẩy cửa vào trước. Tiểu Tứ đi ngay sau và vô cùng ngạc nhiên khi vừa đặt chân vào. Không bất ngờ sao được, Tiểu Tứ thấy mình như đang đi lạc vào không gian Trung Hoa êm dịu và lả lướt hiếm gặp giữa lòng Sài Gòn nhộn nhịp. Đan Đan chọn một bàn trống ở góc và ra hiệu Tiểu Tứ ngồi xuống. Nó quan sát biểu cảm của cậu bạn rồi cười toe:

- Thích không?

- Ừ. Không nghĩ có quán trà sữa thế này ở Sài Gòn. – Giọng Tiểu Tứ nhẹ và còn hơi ngọng.

- Ừ. Chị chủ quán là người gốc Hoa, là người quen xa xa của tớ. Quán như thể dành riêng cho buổi hò hẹn này, nhỉ! – Đan Đan cố tình nhấn mạnh chữ “hò hẹn” một cách lém lỉnh.

- Hò hẹn? – Tiểu Tứ tròn mắt.

- Đùa đấy. Cậu gọi đi. – Đan Đan phá lên cười và đẩy menu về phía cậu bạn nhỏ.

- Ừ… ừm… - Tiểu Tứ chầm chậm lật cuốn menu rồi chợt ngước lên – Cậu không cần xem menu à?

- Tớ thì lần nào chả là trà sữa đào. – Đan Đan cười, lấy tay vuốt lại mớ tóc mái lòa xòa, điệu đà và duyên dáng.

Sau khi cả hai đã gọi món và Tiểu Tứ đang thích thú quan sát xung quanh, Đan Đan nhịp nhịp tay lên bàn theo một giai điệu Trung Hoa đang phát, bất chợt nó chồm lên ghé mặt vào gần Tiểu Tứ hơn:

- Không có gì muốn “phỏng vấn” tớ à?

Vẻ lém lỉnh của Đan Đan làm cậu bạn không khỏi phì cười. Cậu hít vào một hơi rồi nói bằng giọng ngọng nghịu:

- Hôm nay cậu sẽ trả lời hết chứ?

- Ừ. Riêng hôm nay thôi đấy. – Đan Đan gật đầu.

Hai ly trà sữa được mang ra, Đan Đan dịu dàng đón lấy rồi nhấp môi một chút, thích thú di di tay lên thành ly, ánh mắt vẻ đón chờ những điều sắp sửa từ Tiểu Tứ. 

- Cậu khác với những người còn lại. – Tiểu Tứ nói.

- Đó không phải câu hỏi, đồ hâm! – Đan Đan bật cười.

- Vì sao lại như thế?

- “Như thế”? Ý cậu là vào “ngày đầu tiên đi học” của cậu ấy hả?

- Ừ. Hình như lúc ấy không ai muốn cho tớ ngồi gần, mỗi cậu… – Mắt Tiểu Tứ hơi cụp xuống.

- Vì cậu rất giống một người. – Đan Đan nhoẻn cười.

- Người thân, người yêu hay người quen?

- Thần tượng của tớ.

- Giống thế nào cơ?

- Từ dáng người, khuôn mặt, màu mắt, đến cả cái tên, và cả quốc tịch cậu đang mang nữa Tiểu Tứ xinh đẹp ạ. Hôm ấy tớ suýt không tin vào mắt và tai mình.

- Chà, tớ không biết có ca sĩ hay diễn viên nào tên là Tiểu Tứ đấy. – Tiểu Tứ cười thật nhẹ.

- Dĩ nhiên. Anh ấy là một nhà văn. Và Tiểu Tứ chỉ là biệt danh thôi. – Đan Đan nhún vai.

- Hóa ra cậu thần tượng một nhà văn. – Tiểu Tứ gật gù.

- Ừ. Anh ấy không sáng tác ra thứ văn chương hay nhất hay quyến rũ nhất, nhưng nó làm tớ thấy dễ chịu. Dễ chịu với cả con người anh ấy nữa. Dáng người nhỏ, da trắng, mũi thanh, mắt nâu và nụ cười hiền. Có gì đó như thể rất gần gũi và thân mật. 

Đan Đan kéo ly trà sữa lại gần mình và nhấp một ngụm nhỏ. Rồi nó lại di tay lên thành ly và soi mình trong mắt Tiểu Tứ, đáo để cười:

- Nhưng mà, tớ có thể vì thích một người mà thích luôn cả nơi người đó sống đấy.

- Cũng như thích luôn cả người giống với người đó chứ? – Tiểu Tứ nghiêng đầu hỏi.

Như bị bất ngờ, Đan Đan khựng lại, để cho cơ mặt ngưng hoạt động khoảng năm giây rồi bất chợt nó phá lên cười.

- Cậu không hiền như vẻ ngoài đâu nhỉ! – Đan Đan vén bớt tóc ra sau vành tai.

- Chỉ nói những gì tớ nghĩ thôi mà. Không phiền chứ?

- Không. Thú vị đấy. – Đan Đan lắc đầu, lọn tóc phía sau đung đưa theo.

- Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ mà.

- Ừm… Nếu tớ thích thật, đến lượt cậu, sẽ không thấy phiền chứ? – Con bé nheo nheo cặp mắt hai mí to tròn, thích thú ngắm khuôn mặt xinh đẹp đối diện mình.

- Có. Rất phiền.

Đan Đan hơi ngỡ ngàng, nó ngẩn người, trong đôi mắt rõ ràng vừa xuất hiện một cái gì đó rất không vui. Nó thấy hơi phũ phàng, dù biết người ngồi đối diện kia chưa là gì của mình. Nó nhíu mày:

- Bởi vì…?

- Không ai muốn mình được yêu mến chỉ vì giống với một người khác.

Tiểu Tứ nói và nhìn thẳng vào mắt Đan Đan. Đôi mắt nâu màu hổ phách đẹp như mơ kia như soi vào tâm can cô gái nhỏ. Đôi mắt đẹp từng làm nó ngơ ngẩn giờ lại làm nó ngẩn ngơ lần nữa. Nó cười một cái thật nhẹ, như là không, thầm thì:

- Người ta luôn cần cái gọi là “ấn tượng ban đầu” để có thể yêu quý một ai đó. “Giống với một người khác”, thật ra, cũng là một dạng ấn tượng ban đầu, cậu hiểu không? Có lẽ đến một lúc nào đó, người ta sẽ quên mất rằng cậu giống ai, để chỉ còn lại tình yêu đơn thuần dành cho cậu, giả sử tình yêu đó là có thật.

- “Giả sử tình yêu đó là có thật”, hay đấy! Đáng để chờ đợi không nhỉ? – Tiểu Tứ gật gật đầu và vuốt nhẹ qua mớ tóc sau gáy.

Đan Đan không trả lời mà đưa tay lên miệng ra dấu bí mật và nhoẻn cười một cái thật lém lỉnh. Nó tiếp tục nhâm nhi ly trà sữa vị đào ngon lành của mình và ngắm Tiểu Tứ, tay không ngừng di di tên thành ly. Bài hát đang được phát có giai điệu cực kỳ dễ thương làm nó khẽ nhịp nhịp chân thích thú.

- Cậu là nhà văn? – Tiểu Tứ bất chợt hỏi.

- Không.

- Đang tập tành viết văn?

- Ừ. – Đan Đan gật đầu rồi lôi trong cặp ra quyển sổ nhỏ “bất ly thân”, huơ huơ trước mặt Tiểu Tứ. – Vì thứ này phải không?

- Một phần.

- Phần còn lại là…?

- Mắt cậu rất buồn. Những người có đôi mắt buồn luôn giấu nhiều thứ sau đôi mắt đó và nếu không viết ra giấy, hẳn họ sẽ trầm cảm mà chết. Cậu tin không?

- Lí do hay đấy. Tớ lờ mờ đoán được rằng cậu có một người thân sở hữu đôi mắt buồn thiu như thế này, phải không?

- Là mẹ của tớ. – Tiểu Tứ dừng một lúc rồi tiếp. – Bà là một nhà văn, không nổi tiếng, nhưng những tự truyện của bà cũng được xuất bản. Và rồi đến một ngày bà bỗng không viết được nữa. Người ta bảo… bà mất do trầm cảm trong thời gian dài. Cậu biết không, khoảng thời gian cuối cùng bên mẹ, tớ như đứa trẻ con bất lực nhìn bà lặng lẽ ra ra vào vào chính tâm tư mình để vớt vét cảm xúc… Nhưng rốt cuộc thì bà vẫn ra đi.

Đan Đan yên lặng nhìn cậu bạn. Nó muốn nói một điều gì đó sẻ chia, hoặc cảm thông. Nhưng những lời khách sáo đó dường như không thích hợp trong khung cảnh này. Vả lại, đôi mắt màu hổ phách kia không hề tìm kiếm sự thông cảm từ nó. Cậu bạn xinh đẹp ấy chỉ đơn thuần kể một câu chuyện mà tình cờ nó rơi trúng cuộc đời mình. Cậu chỉ muốn nó lắng nghe, chỉ thế mà thôi. Nó lặng lẽ gật đầu, như một tiếng “ừ” thật khẽ.

- Mẹ cậu là người Trung Quốc phải không? Và đó là lí do cậu về Việt Nam?

- Ừ. Cha tớ không muốn sống ở nơi mà hàng ngày ông phải nhìn thấy quá nhiều kỷ niệm.

- Giống như chạy trốn?

- Không. Là đến một nơi khác để an lòng, cho lành lặn một thứ gì đó trong tâm thức.

- Tớ hiểu rồi. – Đan Đan gật đầu. – Cậu thích ở đây chứ?

- Lúc đầu thì không.

- Nghĩa là bây giờ thì thích? – Đan Đan cười.

- Ừ. Đã xuất hiện một điều tuyệt vời.

Cả hai cùng nhìn nhau và mỉm cười. Đan Đan cảm thấy một điều gì đó. Tiểu Tứ cũng thế. Những giai điệu Trung Hoa vẫn du dương theo lọn tóc Đan Đan đung đưa. Đan Đan nhịp nhịp tay lên bàn theo điệu nhạc. Hai đứa trẻ ngừng trao đổi bằng lời nói, chỉ chú tâm nhìn vào mắt nhau hoặc cùng theo đuổi một suy nghĩ riêng tư. Mãi một lúc sau, khi cơn mưa ngoài trời dứt hẳn, Đan Đan khẽ liếc ra ngoài một cái rồi quay sang cười toe toét với Tiểu Tứ:

- Tiểu Tứ này, cậu mà là con gái, hẳn là rất xinh, nhỉ!

Tiểu Tứ không đáp, hơi cụp mắt xuống, vẻ không vui.

- Mình về nhé! – Tiểu Tứ nhẹ nhàng nói và nhấc cặp lên.

- Ừ – Đan Đan gật đầu.

Đoạn đường về rộng thênh thang, thoáng hơi nồng mùi đất ẩm và lành lạnh một tẹo. Đan Đan đút hai tay vào túi áo khoác, miệng ngâm nga một giai điệu không rõ tên, đầu lúc lắc cho lọn tóc phía sau đong đưa, đong đưa. Theo guồng quay xe đạp, lòng nó thấy nhẹ tênh.
Những ngày tiếp sau đó, mối quan hệ giữa Đan Đan và Tiểu Tứ vẫn như thế. Vẫn là những mẩu đối thoại bằng mắt, bằng nụ cười và ít khi bằng lời. Chỉ khác một chút là ánh mắt hai đứa trẻ nhìn nhau đã nhiều cảm xúc hơn, có lẽ vậy. Chúng cười với nhau tươi hơn, như đã thân tình từ đời kiếp nào. Và những cái một chút bé xíu ấy, gom góp cho một thứ lớn hơn rất nhiều, rất nhiều.

Đan Đan vẫn thường cao hứng sau mỗi lần ngắm Tiểu Tứ say sưa, sẽ chồm lên thầm thì vào tai cậu bạn: “Tiểu Tứ à, cậu mà là con gái hẳn rất xinh!” và cười khúc khích giòn tan. Tiếng cười của niềm vui và một niềm thích thú lạ lùng nào đấy từ cô bạn mà Tiểu Tứ dẫu biết là không hề có chút chế giễu, mắt cậu vẫn ánh lên một nét buồn sâu xa không hiểu được. Những lúc ấy, Đan Đan chỉ nghiêng đầu, nhe răng cười toe:

- Tớ đùa mà.

Rồi nó lắc lắc mái tóc, cho sợi nắng nào đi lạc vào cửa sổ luồn qua những lọn tóc đen nhánh mỏnh tang, ánh lên thứ ánh sáng dịu dàng và lấp lánh, như nụ cười cố hữu nó dành cho cậu bạn từ lần đầu gặp nhau. Phải rồi, vào lần đầu gặp nhau, Tiểu Tứ cũng đáng yêu thế này và Đan Đan cũng cười tươi như vậy.

Đan Đan nhiều lần tranh thủ giải lao quay sang khều cậu bạn và “đề nghị” những điều nho nhỏ dễ thương, đại loại như:

- Tiểu Tứ, kể cho tớ nghe về Trung Hoa đi!

- Tiểu Tứ, dạy tớ một bài hát Trung Hoa nào!

- Tiểu Tứ, câu: “Bạn rất xinh.” tiếng Hoa nói thế nào?

- Tiểu Tứ à, nói với tớ một câu bằng tiếng Hoa đi, tớ thích nghe!

- Hôm nay tớ không đi xe, tí nữa chở tớ về nhé, Tiểu Tứ!

***

Mối quan hệ của hai đứa cứ thân thiết dần theo thời gian, dù chẳng cần một lời nói đặc biệt nào, hoặc chưa cần, chẳng hạn. Mà, nếu là “chưa cần”, sẽ đến lúc cần. Có lẽ cũng sắp rồi. Bởi vì cuộc đời đã tạo nên nhân duyên, nên người ta rốt cuộc sẽ đến với nhau, bằng cách này hay cách khác.

Tiểu Tứ là một chàng trai xinh xắn và một khi tính từ “xinh xắn” gắn liền với một đứa con trai nào đấy thì nhất định là trông nó chẳng nam tính. Và điều đó mặc nhiên khiến Tiểu Tứ trở thành kẻ đáng ghét trong mắt những đứa con trai khác. Cậu càng trở nên đáng ghét hơn khi lúc nào cũng có vẻ thân thiết với Đan Đan. Hình như tác giả đã quên nói một điều, đó là Đan Đan bé nhỏ dẫu lập dị và lạ lùng trong mắt bạn bè nhưng có một thứ cố hữu không chối cãi được là cô bé rất xinh. Đan Đan xinh đến nỗi nếu đặt nó vào giữa những bạn bè khác trong lớp thì chẳng khác nào để một vần thơ tình đi lạc giữa những văn chương tầm thường. Vậy mà cậu bé Tiểu Tứ từ nơi xa lắc nào đến bỗng nhiên thân thiết với hoa khôi của lớp, hỏi sao bọn con trai khác không cảm thấy khó chịu. Bọn trẻ với những suy nghĩ còn ngô nghê vẫn hay tìm cách bắt nạt Tiểu Tứ cho bõ ghét, dẫu biết làm vậy cũng chẳng được Đan Đan chú ý hơn tẹo nào.

Tiết Thể dục hôm nay vừa tan, cả lớp nháo nhào đổ ra bãi giữ xe, riêng đám con trai trong lớp cố tình nán lại, bao quanh Tiểu Tứ. Một đứa trong bọn hất mặt về phía Tiểu Tứ:

- Thằng ẻo lả, đi trả cái này đi.

Nó vừa nói vừa thảy xuống trước mặt cậu túi đựng bóng rổ to oành mà chắc chắn với sức vóc của chàng trai Trung Hoa bé nhỏ không thể nào khiêng nổi một mình. Tiểu Tứ biết thừa mình đang bị bắt nạt, nhưng cái đôi mắt trong veo hiền lành ấy chỉ cụp xuống như thường lệ. Cậu nhỏ nhẹ:

- Một mình à? Lúc nãy các cậu đi lấy là hai người mà.

- Mày có bao giờ làm việc này đâu. Định ngồi không hưởng thụ mãi à?

- Không, nhưng… - Tiểu Tứ bỗng ngước mắt lên nhìn thẳng vào thằng bé đối diện – Các cậu không thể quá đáng như thế được. Tớ sẽ làm nếu có thêm một người giúp.

Sự phản kháng của Tiểu Tứ làm cả đám hơi bất ngờ. Chúng khựng lại một chút. Khuôn mặt của cậu bé này, dẫu xinh xắn như con gái và vương đầy nét yếu đuối, nhưng cái cách mà cậu đang nhìn chúng có vẻ chẳng hề yếu đuối và ẻo lả chút nào. Từ trong đôi mắt màu hổ phách phát ra tia nhìn đầy mạnh mẽ. Giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, hoàn toàn không cao nhưng rõ ràng và rành mạch. Một sự phản kháng rõ rệt chứ không phải là sự buông xuôi bất lực như đám nhóc mong đợi. Bỗng một cánh tay từ trong đám lộn xộn ấy thò ra đẩy Tiểu Tứ ngã xuống. Cả đám đang chực vây đến “xử tội” cậu thì có tiếng con gái cất lên:

- Thôi đủ rồi đấy!

Cả bọn giật mình quay lại.

Là Đan Đan. Chẳng hiểu sao giờ này con bé còn chưa về và càng không hiểu sao nó lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Đan Đan nhanh nhảu chạy đến đám hỗn độn ấy, dịu dàng kéo Tiểu Tứ đứng dậy và quay sang nhìn bọn nhóc lúc này đang khá là bối rối vì trót “gây sự” trước mặt hoa khôi:

- Điên à? Trẻ con vừa thôi các cậu!

- Đan Đan… - Một đứa trong đám nhẹ giọng. – Bọn này chỉ bảo nó làm việc theo bổn phận thôi mà.

- À ừ. – Đan Đan nhún vai. – Bổn phận của mỗi người là vác cái túi to đùng này trả lại cho phòng dụng cụ đúng không? Mỗi người đúng không?

Đan Đan nhấn mạnh chữ “mỗi người” và nhìn xoáy vào mắt từng người trông đám lố nhố ấy. Đôi mắt cô gái nhỏ bé này cũng như Tiểu Tứ, trong veo mà ẩn chứa những sức mạnh vô hình, nhanh chóng làm cho cả bọn xìu ngay cái khí thế bắt nạt hừng hực lúc nãy. Thứ nhất là bị Đan Đan bắt thóp, thứ hai là giở trò bắt nạt bạn bè trước mặt hoa khôi của lớp quả chẳng hay ho gì. Cảm giác bối rối chóng lan ra cả đám. Chúng chỉ nhìn nhau chán nản mà không biết nên nói gì. Đan Đan mỉm cười:

- Thế này nhé! Thứ nhất, các cậu đang chơi trò cả đám bắt nạt một người. Thứ hai, các cậu rõ ràng đang đùn đẩy trách nhiệm, đừng tưởng tớ không biết hôm nay không phải ngày trực của Tiểu Tứ. Chỉ hai cái này thôi mà cô chủ nhiệm biết thì chắc không vui lắm đâu nhỉ?

Cái cách Đan Đan vừa nói vừa nheo nheo mắt và cười thế kia chẳng hiền lành và đùa giỡn chút nào. Đâu đó vừa có tiếng thầm thì “Đan Đan…” thì cô bé đã nhanh chóng nói tiếp:

- À, tiện thể, thứ ba là… trời sắp mưa rồi đấy. Các cậu nên về nhanh kẻo mẹ mong! – Đan Đan nói câu sau kèm một cái phì cười, hơi giễu.

Cả đám đỏ mặt, lầm lũi ra về trong trạng thái hoàn toàn thất bại. Cả đoàn quân lố nhố này vừa bị một cô gái xinh đẹp “đo ván” nên vừa đi vừa ỉu xìu. Đợi cho cả bọn đi khuất, Tiểu Tứ mới khẽ lên tiếng:

- Cậu chưa về à?

- Ừ. Tớ theo dõi cậu đấy. – Đan Đan vừa nói vừa cười thích thú.

- Sao? – Tiểu Tứ tròn mắt.

- Ha ha ha. – Đan Đan cười phá lên. – Tớ đùa. Thật ra là do thứ này.

Đan Đan giơ ra trước mắt Tiểu Tứ một chiếc móc khóa, lắc lắc nó, và nhe răng cười:

- Lúc về mới phát hiện đánh rơi nên quay lại kiếm. Vừa tìm ra được thì nhìn thấy cảnh ban nãy. Mà… - Đan Đan nheo nheo mắt. – Cậu giỏi thật!

- Giỏi gì cơ?

- Một mình chống mafia cơ đấy. Hi hi.

- À… - Tiểu Tứ cười xòa, đưa tay lên xoa xoa đầu.

- Thôi được rồi. Đi cùng tớ đến đây! – Đan Đan chưa nói dứt câu đã kéo tay Tiểu Tứ chạy theo mình.

Hai đứa trẻ chạy băng băng ra khỏi cổng trường, chẳng thèm lấy xe hay ngoái đầu lại. Tiểu Tứ cứ theo lực kéo của Đan Đan mà chạy theo cô bạn nhỏ. Đến một tiệm tạp hóa không xa trường lắm, Đan Đan dừng lại, buông tay Tiểu Tứ ra và… thở. Cô gái nhỏ vì chạy một đoạn không nghỉ nên hơi thở được dịp tuôn ra thật mạnh. Nó hít vài hơi cho ổn định lại rồi kéo Tiểu Tứ bước vào. Tiểu Tứ ngạc nhiên hỏi:

- Vào đây làm gì?

Đan Đan không đáp, cứ lặng lẽ tìm kiếm thứ gì đó, rồi ánh mắt nó chợt sáng lên khi bắt gặp hộp băng keo cá nhân. Nó vội vã cầm món đồ vừa kiếm được đi tính tiền, mắt không quên nháy với cậu bạn một cái thật đáo để. Đan Đan vừa tính tiền xong là vừa kịp lúc trời mưa. Lần này cơn mưa không lún phún dễ thương cho những tâm hồn lãng mạn làm thơ nữa, mà là cơn mưa cuối mùa thật sự lớn, gieo mình ầm ầm trên mái tôn tiệm tạp hóa. Con bé chắc lưỡi một cái rồi lại lôi Tiểu Tứ ra khỏi cửa tiệm. Hai đứa trẻ ngồi bệt trước hiên nhà kế bên, cố nép mình để tránh màn mưa đang chao nghiêng.

Đan Đan xòe tay ra:

- Đưa tay đây.

- Tay nào cơ? Mà làm gì? – Tiểu Tứ ngạc nhiên.

- Tay phải ấy. Nhanh lên nhanh lên! – Đan Đan giục.

Tiểu Tứ chậm rãi đặt bàn tay phải bị trầy một vệt khá lớn còn dính chút đất lên tay Đan Đan. Nó thầm thì:

- Làm sao cậu biết?

- Quan sát thôi. – Đan Đan vừa nói vừa cẩn trọng dán miếng băng keo vào tay cậu bạn, vẫn giữ sắc thái bình thường. – Lúc nãy bị đẩy ngã, tớ thấy cậu chống tay phải xuống hơi mạnh nên đoán thế nào cũng ra như vậy. Xong rồi này.

Đan Đan cười toe cầm bàn tay đã được dán miếng băng keo cá nhân vuông vức của Tiểu Tứ lên huơ huơ trước mặt cậu bạn như khoe thành quả. Tiếng cười của hai đứa trẻ hòa vào tiếng mưa rơi tí tách trên các mái hiên và vội vã chạm mạnh xuống mặt đường.

Ngồi ngắm mưa được một lúc, Tiểu Tứ chợt lên tiếng phá tan không khí tĩnh yên giữa hai đứa trẻ từ nãy giờ:

- Cảm ơn cậu.

- Nếu vì cái này thì không cần đâu. – Đan Đan khẽ nhìn bàn tay phải của Tiểu Tứ.

- Không. Vì tất cả.

- Nghe lớn lao quá. Tớ đã làm gì? – Đan Đan lấy hai tay chống cằm và nghiêng đầu về phía Tiểu Tứ, mắt tròn xoe vẻ thích thú.

- Đã xuất hiện trong đời tớ và ở đây vào lúc này. – Giọng Tiểu Tứ chợt trở nên chân thành.

Ánh mắt Tiểu Tứ nhìn Đan Đan vào lúc ấy khiến con bé chẳng biết nói gì nữa. Nó nhoẻn cười khẽ cúi đầu xuống che đi vẻ bối rối.

- Thật ra… - Đan Đan bắt đầu nói. – Tớ mới là người nên cảm ơn cậu. Từ lúc cậu xuất hiện, tớ tìm thấy được nhiều cảm xúc trong mình hơn. Văn chương đã có chiều hướng tốt hơn.

- Chỉ vậy thôi?

- Lúc đầu là như thế, nhưng dần dần nó trở nên khác một chút. Văn chương không quan trọng nữa. Cảm giác mỗi lần ở bên hay nói chuyện với cậu thật sự rất đáng yêu, Tiểu Tứ à. Nên tớ không muốn nó chỉ là những cảm hứng văn chương hoàn hảo…

- Vậy việc tớ giống với một ai đó, có còn quan trọng?

- Luôn có. – Đan Đan khẽ cười gật đầu.

- Có nghĩa là từ trước đến giờ tớ vẫn là người – giống – với – một – ai – đó thôi phải không?

- Ừ. Vì, cậu không biết đâu, tớ tin vào nhân duyên. Cho nên, việc cậu giống với một ai đó, với tớ, là một thứ nhân duyên lạ lùng và thú vị. Cậu tin không - Đan Đan hơi chồm người tới, thầm thì – cuộc đời này tạo ra nhân duyên để đưa người ta đến với nhau!

Tiếng mưa vẫn đều đều, chẳng có dấu hiệu ngớt cho đôi bạn trẻ rời mái hiên. Phố xá vẫn xạc xào và hơi thưa người qua lại. Dưới mái hiên ngôi nhà nhỏ, Đan Đan đang lặng lẽ ngắm Tiểu Tứ, chăm chú và dịu dàng, trong đôi mắt nó ánh lên thứ niềm vui diệu kỳ nào đó không rõ tên lắm. Một dạng xúc cảm mới, chắc vậy.

- Cậu xinh thật! – Đan Đan bất giác thốt lên.

- Cậu biết tớ ghét nghe điều gì nhất từ cậu không? – Tiểu Tứ xoay người hẳn sang Đan Đan. – Chính là câu “Cậu mà là con gái thì rất xinh” đấy. 

- Đừng thế chứ! Tớ thấy đáng yêu mà. – Đan Đan cười.

- Có một điều tớ sẽ không thể làm nếu là con gái, Đan Đan.

- Là gì nhỉ?

- Thích cậu.

Bỗng nhiên Đan Đan chẳng còn biết điều gì đang xảy ra nữa. Tâm trạng nó đột nhiên tràn đầy những cảm giác trống rỗng vui sướng. Cơn lạnh phút chốc của hơi mưa đã kịp ngăn cho má nó không đỏ lên. Nó giấu mặt mình vào hai bàn tay nhỏ xíu. Tiếng mưa chừng như ngừng lại nghe tiếng tim nó đập liên hồi. Tiểu Tứ bé nhỏ trước mặt nó vừa nói gì thế nhỉ? 

- Đan Đan, - Tiểu Tứ nhẹ nhàng cầm tay Đan Đan. – cảm ơn vì cậu đã xuất hiện. Tớ chưa từng nghĩ mình sẽ yêu Việt Nam, nó vẫn luôn khắc nghiệt với tớ. Nhưng một nụ cười của cậu có lẽ là đủ cho tất cả rồi. Chẳng phải người ta có thể vì yêu quý một người và yêu luôn cả nơi người đó sống?... Tớ tin rồi.

Đan Đan lỏn lẻn cười và khe khẽ gật đầu. Có lẽ lời nói với nó bây giờ là thừa thải, ánh mắt biết nói của nó sẽ làm thay nhiệm vụ của khuôn miệng xinh đẹp giờ chỉ đang biết mỉm cười.

- Đan Đan.

- Ừ.

- Nếu bây giờ, cậu biết người rất giống với thần tượng của mình đã thật sự phải lòng mình, cậu sẽ… không phiền chứ?

Đan Đan toe toét cười, hơi nghiêng đầu một chút và khẽ gật:

- Có, một chút.

- Tại sao?

- Tớ thấy hơi phiền… vì sắp sửa phải thú nhận rằng: tớ cũng phải lòng người đó mất rồi.

Người ta chỉ còn nghe thấy tiếng mưa gõ nhịp nhàng lên những mái tôn và chạm vội xuống mặt đường. Và, nếu chịu khó lắng tai hơn một chút, sẽ nghe được tiếng tim của hai đứa trẻ đập vội hơn bình thường. 

Không hề nghe thấy tiếng khúc khích giòn tan quen thuộc, nhưng chắc rằng bọn trẻ đang cười đấy. 

Bằng mắt. 

Khi trái tim cất lên tiếng nói của nó, mọi ngôn ngữ khác đâu còn hữu dụng gì nữa.