Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Thư gửi em bằng cả tấm lòng

Anh có cả triệu thứ muốn nói với em, nhưng khi anh nhìn vào mắt em và vòng tay dịu dàng của em thì không còn gì quan trọng với anh hơn là cảm giác bên nhau ngay giây phút đó...

Em thân yêu!

Tận sâu đáy lòng, anh cảm ơn em đã đến bên cuộc sống của anh. Cảm ơn em đã cố gắng hết sức để làm cho anh hạnh phúc, để gìn giữ tình cảm của chúng ta.

Nhưng…

Anh đã lần lữa không dám nói với em, vì sợ có thể làm em tổn thương…  

Mong em đừng giận, nói những lời này, mong muốn duy nhất của anh là cùng em vun đắp cho tình cảm của tụi mình…

Nếu như ngày trước khi quen nhau, em có những thú vui riêng, có những bạn bè riêng, có công việc, kế hoạch và sở thích riêng, em sẵn sàng đấu tranh để bảo vệ những điều em muốn... thì bây giờ, em đặt toàn bộ thế giới ấy vào anh, từ khi tụi mình bắt đầu yêu nhau.

Em luôn đồng tình với những ý kiến của anh, dù nhiều khi anh biết em không nghĩ như thế.

Em chỉ đi chơi khi có anh đi cùng.

Em chẳng muốn giao lưu bạn bè, sở thích duy nhất của em là nhắn tin cho anh và chờ đợi những tin nhắn của anh rồi gặm nhấm nỗi buồn khi anh không nhắn lại.

Em bỏ qua những thứ em thích và chỉ làm những thứ chúng ta thích hoặc anh thích. Em cố gắng ngồi xem và reo hò cổ vũ một trận bóng đá làm chi, xưa nay em có bao giờ chơi điện tử đâu??!

Nhiều khi em giận anh, vì anh có những câu nói không phải, hành động không phải với em, anh biết, nhưng em chẳng dám nổi đóa lên, em chỉ phê bình vài câu mềm mỏng và sau đó cố gắng dễ thương hơn, đáng yêu hơn để hàn gắn lại mọi thứ.

Em buồn khi anh buồn, em vui khi anh vui, em lo lắng khi anh thất bại, lúc nào em cũng cố gắng quan sát cuộc sống của anh để chia sẻ mọi cảm xúc với anh…

Cả thế giới của em bây giờ là anh, để rồi…

Anh chẳng muốn nói ra những suy nghĩ của mình, để khiến em lại phải nghĩ trái đi với bản chất thực.

Anh chẳng muốn đi đâu, vì đi đâu không đưa em đi, thì thấy có lỗi, mà đưa em theo hoài cũng thấy ngột ngạt.

Anh không muốn cầm chiếc điện thoại trong tay, vì anh lúc nào cũng có cảm giác như bị tù giam lỏng, lúc nào anh cũng cảm giác mình có trách nhiệm phải nhắn nhủ cho em cái gì đó để em an lòng.

Anh cảm thấy cụt hứng khi ngồi xem bóng đá với em, em chẳng hiểu và chẳng thích, em có cố tỏ ra thế nào thì vẫn không thể giấu được điều ấy. Điện tử ư, tụi anh chỉ thích những trò bắn nhau và chửi bậy, mà có em, anh không thể thoải mái được.

Tại sao em lại chịu nhún người trước anh khi thừa biết anh sai mà vẫn cứ làm?

Em hãy đừng cố chia sẻ cuộc sống với anh, hãy để anh tự làm điều đó với em.

Anh có cảm giác mình đang bị xiềng xích trong tình cảm của em, em cố gắng là anh và anh đang cố gắng không phải là mình, để trốn chạy em.

Và anh muốn gì??? Em đã hết lòng vì anh, anh còn muốn gì nữa???

Anh muốn em hãy sống là chính mình, biết yêu, biết ghét, biết đấu tranh và biết lắng nghe... anh cần một người để cùng nhau chia sẻ, chứ không cần một người sống thay mình.

Anh muốn vì yêu em mà có trách nhiệm với em, chứ không muốn phải có trách nhiệm yêu em.

Anh muốn người mình yêu hạnh phúc với những việc cô ấy làm, để rồi truyền cái hạnh phúc ấy trở lại sang anh.

              .

Anh muốn có cái để anh yêu chứ không phải có cái để anh mắc nợ.

Và sau cùng, anh muốn em hãy yêu em, vì anh cũng yêu em…!

Mối tình đầu như vết chân trên cát

Tình yêu thật ngọt. Nhưng cũng đau hơn bao giờ hết.

Mối tình đầu như vết chân trên cát

Bước nhẹ nhàng nhưng vết lại rất sâu...

Đêm về. Cái cảm giác... Ôi chao! Nó hụt hẫng và buồn tê tái. Cô cố giấu lòng mình, cố giấu tiếng thở dài, cố giấu đôi mắt buồn, tất cả dường như muốn chôn chặt vào một góc trái tim. Nhưng góc trái tim ấy lúc nào cũng đau buốt làm cô khó thở, thấy sống mũi mình cay cay và nghèn nghẹn nơi cổ họng. Đúng như người ta vẫn nói: “Cố quên là sẽ nhớ”. Gần hai tháng rồi, vậy mà cô vẫn nhớ anh nhiều như vậy, không một giây phút nào anh không ở trong cái đầu ngốc nghếch của cô. Đã bao lần cô tự nhủ quên đi, quên đi... Nhưng cô làm không được. Mối tình đầu ấy. Vậy là hết. Là kết thúc. Và chia tay... 

Chia tay... Không ai nói với ai một câu chia tay nào. Anh chỉ bảo “dừng lại”, cứ coi như anh có người mới. Nhưng với một người học Văn như cô, làm sao là “coi như” được chứ. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu vì sao dừng lại, vì sao chia tay, vì sao anh hết yêu. Chia tay không lý do cụ thể. Vậy mới là chia tay chứ. Trước đó cô nhận được ba câu trong điện thoại: “Anh chán rồi, anh thấy mệt mỏi, anh không còn yêu em nữa”. Cô biết, đấy chỉ là cái cớ. Cô biết, thế là hết, cô không còn hy vọng. Vì anh là người quyết định.

Năm ngày sau, cô biết tin anh có người yêu mới. Cô đã chết nửa một con người thì phải. Nhanh vậy sao? - Cô nghĩ. Họ tung ảnh nhau lên Facekook, anh cài ảnh người yêu mới làm màn hình nền điện thoại. Họ về nhà nhau ra mắt. Ngày Valentine của ba năm trước, anh nói yêu cô. Ngày Valentine ba năm sau anh nói yêu người khác. Lúc ấy, cô kiệt sức vì nghĩ mình bị phản bội.

Những gì anh đem đến cho cô quá nhanh, quá bất ngờ, đến độ cô không dám tin vào mắt mình. Anh thay đổi hay vòng quay của cuộc sống bắt anh như vậy. Nhưng cô biết chắc một điều rằng, sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nụ cười vui vẻ thật sự khi anh ở bên cô nữa, hay những câu “Mình ơi” anh vẫn thường hay gọi, rồi những lúc đi đường “Vợ, ôm anh không anh lạnh”... Tất cả những điều đó, giờ đây người ta gọi là kỷ niệm…

Tất cả những kỷ niệm đó, cô đều giữ, đều nhớ. Còn anh, anh để những gì cô tặng vào thùng rác, anh đốt ảnh của cô và của hai đứa. Còn thư, hôm nay cô muốn lấy lại thư của mình, vì cô nghĩ anh không còn xứng đáng với tình cảm của cô nữa.

Anh đã đâm cô một nhát dao quá lớn, để lại nỗi đau của vết thương chẳng bao giờ lành. Cô chấp nhận. Anh là một người có ý chí, có nghị lực, một người tốt nhưng tham vọng quá nhiều. Anh chưa dừng lại ở đây... Cô biết. Yêu anh, cô hiểu anh ra sao. Điều đó làm cô không thể trách anh được. Hãy cứ để cho anh làm những gì anh thích. Dừng lại để anh đi đến một nơi tốt hơn. Cô đồng ý.

Anh - là mối tình đầu của cô, là người cô đã yêu và thương thật sự - bằng tất cả trái tim mình. Đổi lại, cô nhận được từ anh những giọt nước mắt đớn đau không giải thích. Thật lạ, cô không hận anh, không nói được câu nào, âm thầm và lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong. Cô chỉ mong sao anh bình yên và hạnh phúc. Với cô, vậy là đủ.

Cô vẫn luôn nghĩ về anh, quan tâm và lo lắng cho anh. Chỉ là cô không nói ra mà thôi. Nhưng bây giờ, với anh, cô chẳng là gì. Nên cô chẳng thể tự nhiên nhắn những tin nhắn: “Anh ăn cơm chưa?”, “Anh có mệt không?”... Cô không muốn anh biết cô yếu đuối. Anh sẽ chỉ thương hại và coi thường cô mà thôi.

Một ngày mới. 00h00’. Vậy mà cô không sao ngủ được. Bởi nếu cô nhắm mắt lại, cô sẽ nghĩ đến anh, và đêm mơ thấy anh. Tiếng mưa vẫn cứ rơi. Đêm không lạnh nhưng đủ cứa vào lòng người buốt giá. Những gì của quá khứ hiện về, từng chút một. Hạnh phúc lẫn khổ đau, niềm vui và những giọt nước mắt. Quá khứ mất rồi, bởi hiện tại được tính từ ngày hôm nay cho đến về sau. Con đường cô đi, không còn anh nữa. Cô sẽ tập sống cuộc sống không có anh bên cạnh.

Người ta có thể đánh đổi rất nhiều thứ để đạt được mục tiêu của mình. Nhưng có những cái đừng bao giờ đánh đổi, và không được đánh đổi. Bởi… rất nhiều lý do. Vậy mà cô cảm thấy, anh đã đánh đổi cô để đạt lấy tương lai của mình. Anh yêu cô. Nhưng anh còn nhiều điều phải lo lắng và suy tính. Anh cũng biết anh phải làm gì cho về sau. Anh sợ không đem đến hạnh phúc cho cô và làm cô khổ. Chính vậy, anh đã gạt bỏ cô, bằng mọi cách dằn lòng xuống mà bước đi không quay lại. Trực giác mách bảo cô điều đó. Tuy nhiên cũng có thể trực giác đánh lừa cô, để cô biện hộ cho anh một lý do, để đánh lừa cảm giác của mình... Để làm gì khi tất cả chỉ còn là quá khứ? Cô chờ đợi điều gì? Ngày họ làm đám cưới, hay ngày họ chia tay... Chẳng gì cả. Vì cô biết, với anh, bây giờ mới chỉ là bắt đầu... 

Cô sẽ quên anh. Tuy bây giờ cô chưa tìm được một cái chân vịt để thay thế một cái chân gà. Nhưng rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả, xoa dịu mọi nỗi đau. Cô không dám chắc sau này thế nào, không dám chắc khi nhìn thấy anh mệt mỏi hay chùn bước, cô có thể cầm lòng mình được không. Nhưng nói rằng quay lại, thì là Không. Vì cô biết cô không mang lại cho anh tương lai. Cô chỉ mong muốn cô và anh sẽ là những người bạn tốt. Điều đó, quá mong manh.

Anh - hãy sống tốt để sau này còn dám đối diện với cô, hãy đủ sức khỏe và bình an để còn gặp lại cô. Và anh, hãy sống thật hạnh phúc để nhìn cô vui vẻ bên một người khác... Với cô, anh vẫn thật quan trọng.

Anh - đến một lúc nào đó chẳng may nghĩ về cô, hãy mỉm cười vì anh thật may mắn khi có người đã yêu mình rất nhiều. Anh - cô muốn nói với anh rằng: Đôi khi gồng mình lên để sống, gồng mình lên để cố gắng, chưa chắc đã là cách tốt nhất. Hay, đánh đổi một cái gì đó để đạt được mục đích của mình - cũng xin đừng. Vì cái gì cũng có giá của nó... 

Màn đêm vẫn lặng như tờ, mưa vẫn rơi, tiếng côn trùng vẫn kêu. Và cô vẫn không ngủ được. Nén một tiếng thở dài... 

Tình yêu thật ngọt. Nhưng cũng đau hơn bao giờ hết. Khép lại hình ảnh của anh. Và hãy quên... 

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn...