Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Người tình cuối cùng


"Anh thề, anh sẽ yêu em trọn đời".
Anh đã nói với tôi như thế.
Trọn đời? Trọn đời của anh chỉ kéo dài gần 3 tháng. Tôi vẫn còn nhớ, chúng tôi chia tay nhau trong 1 ngày mưa tầm tã. Anh và tôi, trong quán cafe vô cùng quen thuộc, bản nhạc quen thuộc, và cũng cái không gian vô cùng quen thuộc. Anh nắm lấy tay tôi, rồi lại từ từ buông ra.
- Anh vẫn không quên được Yến.
- Rồi sao?
Tôi trả lời cộc lốc.
- Chúng ta chia tay nhé... Anh xin lỗi, nhưng anh thực sự không quên được cô ấy.
Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh.
- Không.
- Ngân à...
- Anh bảo anh yêu em trọn đời cơ mà.
Tôi bật ra 1 câu vô cùng ngu ngốc. Câu mà tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ nói ra. Cố giữ cho giọng bình tĩnh, tôi tiếp tục trong sự im lặng của anh.
- Trọn đời của anh là thế này à?
- Anh xin lỗi...
- Xin lỗi? Xin lỗi vì việc gì? Vì việc anh đá em? Hay vì đến với em trong khi vẫn còn tình cảm với người khác?
Tôi tra hỏi. Anh bối rối không nói. Tôi thở dài, xách túi đứng dậy.
- Em về đây.
Anh vội nắm tay tôi lại.
- Em chia tay với anh.
Tôi nhẹ nhàng nói, nhưng từng chữ như tảng đá lớn đè lên ngực, khó thở 1 cách kì lạ.
- Ngân à...
Tôi gạt tay anh ra. Buông câu cuối cùng trước khi đi thẳng.
- Em không chúc 2 người hạnh phúc, nhưng khi nào 2 người làm đám cưới nhớ phải mời em đấy. Em sẽ cho anh thấy em hạnh phúc như thế nào.
Bỏ lại Duy sau lưng, tôi ngẩng cao đầu, hiên ngang bước đi.
Tôi sang nhà Thảo, rủ nó đi làm tóc, shopping,... rồi lại cùng mấy đứa bạn đi bar đến tận khuya mới về. 
Đúng thế! Thất tình có là gì đâu chứ? Phụ nữ phải làm đẹp, lúc nào cũng phải đẹp mới giữ được trái tim người đàn ông của mình. Tôi thẫn thờ nhìn mình trong gương. Đôi mắt mệt mỏi, gương mặt dù có trang điểm đậm cũng không thể che đi sự hiện hữu của nỗi buồn.
Người ta bảo, khi thất tình con gái sẽ khóc. Nhưng tôi lại không khóc. Vì tôi đã khóc quá nhiều rồi. Duy còn yêu Yến? Tôi biết. Biết từ khi tôi và anh bắt đầu cho đến khi anh nói lời kết thúc. 3 tháng qua, tôi đã cố gắng hoàn hảo để giữ được trái tim anh. Nhưng kết quả thì sao? Tôi vẫn chỉ là cái bóng của ai đó. Mà cái bóng thì không tồn tại. Có lẽ trong tim Duy tôi cũng không tồn tại.
Lại thở dài.
Tôi ôm gối, ngồi trên giường cho đến khi trời sáng. Tôi cho phép mình được buồn một đêm. Tôi hận Duy? Không. Tôi hận Yến? Không. Tôi hận chính bản thân mình ngu ngốc, đã biết trước mà vẫn cứ đâm đầu vào.
Ánh sáng len lỏi qua tấm rèm cửa sổ. Tôi nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Thế gian này thiếu gì đàn ông. Duy không phải là người duy nhất, mà tôi cũng không phải kẻ lụy tình. Kiên cường lên, rồi mày sẽ tìm được người khác thôi. Tự nói với mình, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, trước mắt tôi là bờ biển rộng lớn, có 1 đôi nam nữ đang ngồi bên nhau. Người con gái dựa vào vai người con trai thì thầm điều gì đó. Tôi bước lại gần. Cô gái ấy nói.
- Anh yêu em đến bao giờ?
- Sao em lại hỏi câu ngốc nghếch ấy?
- Không biết, anh nói đi.
- Anh không biết.
Người con trai trầm ngâm, phóng ánh mắt ra xa. Cô gái nũng nịu.
- Anh thề đi!
- Thề gì?
- Thề là anh sẽ yêu em trọn đời.
- Anh thề, anh sẽ yêu em trọn đời.
Cô gái cười mãn nguyện, tiếp tục tựa đầu vào vai chàng trai mà không biết ánh mắt của chàng trai rất kì lạ. Tôi lặng người. Cô gái kia - là tôi. Và người con trai kia - là Duy. Thì ra, trong lúc tôi đắm chìm trong hạnh phúc, anh ấy vẫn nghĩ về người ấy.
Bỗng nhiên quang cảnh thay đổi, bầu trời đang trong lành trở thành xám xịt. Tôi và anh trong quán cafe, cái ngày ấy lại 1 lần nữa hiện ra.
Tôi choàng tỉnh. Trời chưa sáng. Với tay đến cái đồng hồ ở đầu giường, bây giờ mới là 4h30.
Tôi ra khỏi giường, đi tắm rồi mở tủ quần áo chọn 1 bộ đồ thật đẹp. Ướm bộ đồ trước gương, rồi bỏ xuống giường tiến về phía bàn trang điểm. Trang điểm thật đẹp, mặc bộ đồ vào rồi lại ngắm nghía mình trước gương trước khi cầm lấy túi xách ra ngoài.
Trong túi xách có 1 tờ thiếp đỏ chói. Nhìn 2 cái tên trên đó, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm.
Mạnh Duy - Hải Yến.
Cất tấm thiệp vào chỗ cũ, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Anh.
- Em xong hết chưa?
- Xong rồi.
- Anh đang trên đường đến, đợi anh 1 chút.
Hoàng Anh tắt máy. Tôi cất điện thoại vào túi, hít 1 hơi thật sâu, để không khí buổi sáng sớm tràn vào khí quản. Duy đã từng nói, anh thích nhất mùi của không khí vào sáng sớm, mát mà dễ chịu. Không biết bây giờ anh có đang thưởng thức "mùi" không khí không nữa.
Chiếc xe của Hoàng Anh càng ngày càng gần rồi dừng lại. Cánh cửa xe mở ra. Hôm nay Hoàng Anh mặc bộ vest đen lịch sự, càng làm tôn lên cái vẻ cao quý sẵn có của anh. Anh lại gần chỗ tôi, nở nụ cười thường lệ.
- Chà, hôm nay chắc em đẹp hơn cô dâu đấy!
Tôi cười, đấm nhẹ vào vai anh.
- Anh chỉ được cái dẻo mỏ.
Tôi và Hoàng Anh lên xe đến nhà thờ. Đúng thế! Hôm nay là đám cưới của Duy.
- Tổ chức đám cưới ở nhà thờ cũng hay thật. Sau này khi lấy vợ chắc anh cũng làm thế.
Hoàng Anh nói. Tôi lại nhớ đến cái mơ ước của mình, khi tôi và Duy còn bên nhau, tôi cũng mơ 1 ngày nào đó được cùng anh tay trong tay vào thánh đường. Ngày này cuối cùng cũng đến, nhưng người tay trong tay cùng anh lại không phải là tôi. Tôi mỉm cười, quay sang Hoàng Anh.
- Anh cứ kiếm người yêu đi rồi hẵng tính đến chuyện tổ chức đám cưới ở đâu.
- Cần gì phải kiếm, xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.
Duy cười hóm hỉnh. Tôi bật cười.
- Trước mặt anh là đàn ông mà!
Đúng thật, trước chúng tôi là 1 người đàn ông đi xe máy. Hoàng Anh lấy tay đập đầu, nhăn nhó.
- Em đúng là, chẳng cho người ta đùa tý nào cả.
- Xì, em không thích đùa.
- Vậy nghiêm túc thì sao?
Hoàng Anh đột nhiên hỏi. Tôi bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Em chưa tính.
Hoàng Anh cũng im lặng. Chúng tôi không nói chuyện suốt đoạn đường đến nhà thờ. Cả 2 đều bối rối. Tôi biết, và anh ấy cũng biết.
Chiếc xe dừng lại. Hoàng Anh xuống xe trước mở cửa cho tôi. Mọi người đến đông đủ lắm rồi. Tôi và Hoàng Anh bước đến chỗ cô dâu chú rể. Nở 1 nụ cười bình thản, tôi chào Duy.
- Lâu lắm rồi không gặp. Chúc mừng đám cưới.
- Lâu lắm không gặp.
Duy cười đáp lại. Tôi quay sang phía cô dâu.
- Chà, cô dâu hôm nay đẹp thật!
Yến khẽ cúi đầu, bó hoa trên tay tươi rói như nụ cười trên mặt cô ấy.
- Cảm ơn chị!
- Không có gì!
Duy thắc mắc nhìn Hoàng Anh.
- Đây là...
- Bạn em.
Tôi trả lời. Hoàng Anh bắt tay Duy, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt anh. Hôm nay tất cả chúng tôi đều cười. Cười - nhưng trong lòng mỗi người nghĩ gì thì không biết. Chúng tôi chào cô dâu chú rể rồi kiếm 1 góc đứng. Hoàng Anh khoanh tay trước ngực nhìn Duy đang niềm nở tiếp khách, khẽ nói.
- Đám cưới ai cũng vui.
- Ừ. Đám cưới mà.
Tôi tựa người vào tường nhìn theo.
- Em buồn à?
Đột nhiên Hoàng Anh quay sang hỏi tôi. Tôi thắc mắc cái ánh mắt của anh là có ý gì.
- Không. Sao anh lại hỏi thế?
- Chỉ là đi dự đám cưới của người yêu cũ mà không có biểu hiện gì nên thấy lạ thôi.
- Lạ? - Tôi nghiêng đầu nhìn anh. - Thế bình thường phải có biểu hiện gì?
- Thì trông phải buồn rầu 1 xíu, cô đơn 1 xíu, đau lòng 1 xíu,...
Tôi bật cười.
- Em có phải loại con gái như thế không?
- Tất nhiên là không.
Hoàng Anh nhún vai thản nhiên đáp.
- Thế mà anh còn hỏi.
Tôi huých nhẹ cùi chỏ vào người anh. Cùng lúc cha xứ thông báo mọi người lễ cưới sắp bắt đầu. Chúng tôi thôi nói chuyện, ổn định lại chỗ ngồi. Nhạc bắt đầu nổi lên, là bản nhạc thường có trong đám cưới trên TV. Và những gì trên TV cũng diễn ra y như vậy.
Cô dâu khoác tay người đàn ông lớn tuổi - có lẽ là bố cô ấy - bước về phía chú rể. Duy đứng bên cha xứ, gương mặt lộ rõ sự hạnh phúc. Người đàn ông kia cầm tay Yến đặt vào tay Duy và nói gì đó với anh, chúng tôi không nghe rõ, chỉ thấy anh gật đầu liên tục.
Vị cha xứ gương mặt phúc hậu bắt đầu đọc kinh thánh chúc phúc cho họ. Và câu hỏi muôn thủa như trong các bộ phim lại được xướng lên.
- Mạnh Duy, con có đồng ý lấy Hải Yến làm vợ, thề sẽ yêu thương Hải Yến suốt đời cho dù khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có hay nghèo đói không?
Duy cười tự tin, nói to, dõng dạc và chắc nịch.
- Con đồng ý!
Tôi siết tay, móng tay gim vào thịt. Bỗng 1 bàn tay khác tách tay tôi ra, đan những ngón tay dài và lớn vào. Tôi quay sang nhìn Hoàng Anh, anh vẫn đang chăm chú nhìn cô dâu chú rể, nhưng bàn tay lớn và ấm ấy vẫn đang nắm lấy tay tôi. Tôi cúi đầu, nhìn 2 bàn tay đang đan vào nhau, rồi lại nhìn anh. Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được. Đành rời mắt khỏi anh, nhìn cô dâu và chú rể đang hôn nhau thắm thiết dưới sự chúc phúc của mọi người. Nỗi chua xót trong lòng khi nãy không còn nữa.
Hoàng Anh bỗng ghé vào tai tôi nói khẽ.
- Em buồn à?
- Sao anh chỉ hỏi có 1 câu thế?
- Anh không biết.
Anh cười, định buông tay tôi ra nhưng tôi lại nắm chặt lại. Hoàng Anh ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nhìn anh. Chúng tôi không nói, chỉ trao đổi ánh mắt cho nhau. Tôi không biết ở trên kia đang diễn ra những gì, tôi chỉ biết bây giờ trong mắt tôi chỉ có anh. Phải mãi lâu sau Hoàng Anh mới lên tiếng.
- Em...
- Chúng ta yêu nhau nhé!
Tôi mỉm cười đề nghị. Trên gương mặt anh hiện rõ sự ngỡ ngàng, rồi đột ngột chuyển sang vui sướng tột cùng.
- Em đang tỏ tình với anh à?
- Ừ. Em tỏ tình. Anh đồng ý không?
- Để anh suy nghĩ đã... - Hoàng Anh giả vờ gãi cằm suy nghĩ, nhìn cái biểu cảm của anh trông đến là tức cười. - Em phải yêu anh suốt đời suốt kiếp thì anh mới đồng ý!
- Em không yêu anh suốt đời suốt kiếp được.
Tôi nói. Nụ cười trên mặt anh dần biết mất. Tôi bật cười.
- Em hát cho anh nghe nhé!
- Hát?
- Ừ, Người tình cuối cùng. Dung Tổ Nhi.
- À... - Anh à lên 1 tiếng. - Nhưng em học tiếng Trung từ khi nào?
- Em mới học. - Tôi nháy mắt. Hoàng Anh làm du lịch, anh thích tiếng Trung và thường hát cho tôi những bản tình ca lãng mạn bằng tiếng Trung. - Vì 1 người nên học.
Anh mỉm cười. Tôi khẽ khẽ cất tiếng hát. Tôi không hát hay, nhưng tôi muốn hát cho anh nghe.
"Em không cần là người anh yêu nhất
Em chỉ cần là người cuối cùng
Anh là tình nhân cuối cùng của cuộc sống này
Sẽ không có người khác nữa đâu
Không cần biết là yêu qua bao nhiêu người rồi
Hay vẫn nhớ về cái người nào đó
Tất cả họ đều là quá khứ rồi
Chỉ cảm ơn họ đã mang đến cho cuộc sống nhiều màu sắc hơn..."
Tôi không nói cho Hoàng Anh biết, tôi đã học bài hát này lâu rồi. Nhưng tôi chưa đủ dũng cảm để hát cho anh nghe, cho đến khi bàn tay anh đan vào tay tôi như thế.
Hoàng Anh tiến lại gần rồi hôn tôi. Tôi nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của anh. Tôi biết Duy đang nhìn. Nhưng cái nhìn của anh giờ không còn quan trọng với tôi nữa rồi. Hoàng Anh mới là người mà tôi yêu, là người thật sự trân trọng tôi, là người thật sự yêu tôi.
Mặc kệ cho người ta chỉ trỏ, mặc kệ những lời bàn tán xung quanh. Tôi ôm lấy anh. Trước đây tôi quá mê muội, tình yêu trước mắt mà không nhìn thấy.
Tiếng pháo giấy nổ giòn bên ngoài nhà thờ. Cô dâu chú rể đã dắt tay nhau ra đó. Họ đã chính thức là của nhau. Hoàng Anh nắm lấy tay tôi, đặt 1 nụ hôn lên tay tôi rồi khẽ thì thầm.
- Chúng ta tổ chức đám cưới ở đây nhé?
Tôi trợn mắt nhìn anh.
- Chưa gì đã tính đến chuyện cưới xin, đầu anh chỉ nghĩ đến cưới xin thôi à?
- Ừ. - Anh vòng tay ôm lấy tôi. - Cưới vợ phải cưới liền tay mà.
- Xì. Đồ cổ hủ.
Tôi xì 1 tiếng rồi bật cười. Anh cũng cười. Và bạn biết gì không, tôi nhận ra một điều : Thì ra hạnh phúc cũng rất dễ tìm thấy, chỉ là bạn có muốn tìm hay không thôi. 
Ngoài kia có vẻ ồn ào lắm. Tôi và Hoàng Anh nắm tay nhau bước ra, nhưng tôi không nghe thấy gì cả, bên tai chỉ còn văng vẳng dư âm bài hát của Dung Tổ Nhi. Nhẹ nhàng, mà yêu dấu.
"Thật sự là không dễ chút nào
Vì vậy đáng quý là được gặp anh
Anh hãy bước vào cuộc sống của em đi
Cầu xin, nhưng lại vờ như em không tham lam nhé..."

Không Lối Thoát...


Chồng chị rít lên trong cổ họng: “Có biết mấy giờ rồi không mà bỏ chồng bỏ con chịu đói. Cô lại léng phéng với thằng nào hả? Nói ngay không thì hôm nay tôi sẽ cho cô chết!”.
Hình ảnh đã đăng





Người đàn ông ấy - mối tình đầu của chị đứng sững ngay trước mặt chị. Anh chị yêu nhau suốt 7 năm trời, rồi anh ra đi theo tiếng gọi của sự nghiệp, dứt tình với chị. Anh giờ đây đã là một người đàn ông trung niên thành đạt. Dáng vẻ chững chạc và khuôn mặt cương nghị ấy khiến chị thấy sự hy sinh của mình ít nhiều cũng đã mang lại kết quả.

Cuộc gặp gỡ tình cờ chẳng mang lại cho chị điều gì khác ngoài sự đau đớn. Anh lặng lẽ ngắm chị và hỏi trong xúc động: “Em sống có hạnh phúc không?”. Chị gượng cười nói một hơi không ngưng nghỉ như sợ ai chen ngang: “Có chứ, tất nhiên rồi. Chồng em rất tốt và rất yêu em. Anh ấy cũng không bao giờ mang em ra để đánh đổi lấy công danh tiền tài. Em phải về không anh ấy mong. Chúc anh sống tốt!”. Nói rồi, chị dấn bước thật nhanh, phía sau chị, ánh nhìn của người yêu cũ vẫn dán chặt vào thân hình gầy guộc và tiều tụy của chị đầy xót xa.

Chị nép mình vào một góc khuất, buông rơi mấy túi đồ ăn, ôm mặt khóc nức nở. Câu hỏi của người yêu cũ cứ xoáy vào tâm can chị, khơi dậy những nỗi đau chị đã dồn nén bấy lâu trong lòng. Chị cay đắng nghĩ về cái thứ hạnh phúc mà mình đang có.

Cứ thế, chị đã về đến nhà tự bao giờ. Ánh đèn trong nhà hắt ra làm chị bừng tỉnh. Trời đã tối. Trong nhà, dáng chồng chị chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vẻ sốt ruột. Chị hít một hơi thật sâu như để lấy can đảm rồi mở cổng bước vào.

Vừa trông thấy chị, chồng chị đã sấn sổ lại gần, cánh tay gân guốc nhưng đầy sức mạnh giáng cho chị một cái bạt tai. Chị đứng im chịu trận như bao lần chị lỡ làm sai ý. Chồng chị rít lên trong cổ họng: “Có biết mấy giờ rồi không mà bỏ chồng bỏ con chịu đói. Cô lại léng phéng với thằng nào hả? Nói ngay không thì hôm nay tôi sẽ cho cô chết!”. Chị đáp lại bằng sự im lặng. Chồng chị lôi chị xềnh xệch, hất phăng lên giường, rồi nhảy lên đè nghiến lấy chị, xé toang quần áo. Vừa hành hạ chị, anh ta vừa bặm môi chì chiết: “Thằng đó đã làm thế nào? Có phải thế này không? Có phải không?”. Chị vẫn nằm im để mặc cho chồng thỏa cơn cuồng nộ. Thân thể chị bấy lâu đã bầm dập và tình yêu của chị cũng đã gần như chết vì lòng ghen tuông quá lớn của chồng. Mắt chị mở trân trân nhìn lên trần nhà. Anh chồng sau khi hả dạ, buông chị ra và ngồi phịch xuống sàn nhà, ôm mặt khóc tức tưởi.

Chị co rúm người khẽ khàng kéo cái chăn lên đắp kín. Với tay tắt đèn, chị nhắm mắt lại như muốn xua đi sự tủi hổ và sợ hãi. Chị thấy an tâm hơn khi bóng tối đã bao trùm trong căn phòng ngủ. Chồng chị rón rén nằm xuống bên cạnh, bàn tay gân guốc vừa ra sức đánh đập chị lại bắt đầu vuốt ve, mơn trớn. Anh thì thầm vào tai chị những lời mà chị đã không còn cảm xúc gì để đón nhận: “Cho anh xin lỗi, chỉ tại anh quá yêu em, và anh sợ mất em!”.

Sau mối tình đầu không thành, chị quyết lấy một người yêu mình, bởi chị sợ lại thêm một lần đổ vỡ nữa. Những ngày đầu chị cũng mãn nguyện với sự lựa chọn của mình. Nhưng oái oăm thay, chồng chị yêu chị quá nhiều, những cơn ghen tuông vô cớ của chồng khiến chị ngày càng sống trong sợ hãi và ức chế. Cứ sau mỗi lần nổi cơn tam bành, anh lại trở về là người chồng tốt hoàn hảo của chị như chưa có gì xảy ra.

Chị mệt mỏi và suy sụp trong cuộc sống không có lối thoát. Cái sĩ diện quá cao không cho phép chị bỏ chồng bỏ con, chị gắng gỏi cắn răng chịu đựng…

Chị bừng tỉnh dậy, chồng chị đã đi làm từ lâu. Trên bàn ăn, có sẵn mấy món ăn chị thích, chị biết chồng đã cố ý chuẩn bị cho chị như một sự bù đắp và hối lỗi. Chị bước lại ngồi bên bàn trang điểm. Khắp mình mẩy đau nhức, nước mắt đã khô trên gương mặt thất thần. Chị mở ngăn kéo bàn, dốc ra tay một nắm thuốc ngủ rồi lại đổ ngược vào lọ. Cuộc sống vẫn luôn tiến về phía trước, và chị đã là một người mẹ, chị còn có trách nhiệm phải sống tiếp. Nén lòng lại, chị quả quyết đứng dậy đi làm. Một ngày mới lại bắt đầu như bao ngày khác, chị lại loay hoay với hàng mớ lí do để bao biện cho chồng…

Em là thiên thần


Từ nhỏ tôi đã là một con bé ngốc nghếch, ít nói, nhút nhát và luôn phải chịu thua thiệt. Trong các trò chơi, nếu chơi trò công chúa và hoàng tử,thì tôi sẽ là con bé người hầu, nếu chơi trò cô dâu chú rể, thì tôi sẽ là người phải cầm váy cô dâu, còn nếu chơi trò bác sĩ và bệnh nhân, thì tôi luôn là cô trợ lí "đứng xem" và cũng luôn là người phải dọn dẹp đống đồ chơi ấy trong khi tôi gần như không có dịp để đc chạm vào chúng, đơn giản, tôi là trợ lí, không phải bác sĩ, cũng chẳng phải bệnh nhân... Tôi luôn thiệt thòi thế nhưng không bao giờ tôi phản ứng, gần như chấp nhận và im lặng là bản năng của tôi. 

Tôi không có một người bạn con trai nào trong suốt năm tháng là học trò. Có lẽ vì tôi trầm lặng, không cá tính, đôi khi quá nhàm chán và lại chẳng xinh đẹp gì để ít nhất một tên con trai bình thường để ý hay muốn kết bạn với tôi. Đến khi là sinh viên đại học, tôi có quen một người bạn ngồi cùng bàn, là con trai. Anh ấy hơn tôi hai tuổi và trượt đại học hai lần, mặc dù anh học rất khá, lại thông minh, có lẽ vì anh quá mải chơi và thích bay nhảy. Anh là một anh chàng có khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao và lại có giọng hát hay. Chính vì thế, anh dễ dàng chiếm lấy, giam cầm và làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim con gái. Có lẽ anh là một chàng trai đẹp về ngoại hình nhưng khốn nạn về bản chất bên trong. Anh tán gái, chén gái và đá gái còn thường xuyên và đều đặn hơn cả việc ăn cơm 3 bữa của mình. Anh ngủ với gái như một ân huệ và đá gái ngay sau khi có đc cái màng trinh mỏng manh. Anh có nhiều gái nhưng anh chưa yêu một ai, chưa hề. Và tôi biết điều đó! 

Anh quen tôi và coi tôi là một người bạn thân, bạn thân thật sự. Anh chọn tôi, có lẽ vì tôi là đứa con gái có thể lặng yên hàng giờ lắng nghe hết những chiến tích tình trường hay những tâm sự của anh mà chẳng bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ hay khinh bỉ. Hay cũng có thể vì tôi là đứa con gái mà 1, 2 giờ đêm anh có thể gọi ra để tâm sự, kể nể và trút bỏ mọi phiềm muội, rắc rối mà anh gặp phải trong những cuộc tình của mình và gục trên vai tôi trong hơi men nồng nặc khắp người. Anh cứ thế, bình yên trên vai tôi tới sáng và lại trở lại với cuộc sống nhộn nhịp, đểu cá và khốn nạn của mình. 

Anh, bề ngoài là một thằng con trai quyến rũ, mạnh mẽ đầy hấp dẫn, thằng con trai đốn mạc phá hoại không biết bao nhiêu đời con gái, thằng con trai mà không biết bao nhiêu người con gái phải yêu và phải hận. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc cho một con người yếu đuối, thiếu thốn tình cảm, muốn chà đạp lên cuộc sống như một cách lẩn trốn thực tại. Khi con người ta rơi vào thế giới chỉ có tiền, sự cô đơn và lạc lõng, người ta vẫn thường tự đưa đẩy mình đến một con đường chẳng mấy tốt đẹp hay sáng sủa gì. Có thể đếm không hết những người tình của anh, nhưng những người bạn thật sự thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, và có khi chỉ có mình tôi là người bạn thân thật sự của anh! 

Tôi yêu anh, không biết từ khi nào! Có lẽ vì những cái gục đầu trên vai tôi trong những cơn say và ngủ trong sự bình yên. Tôi yêu anh, yêu rất nhiều! Yêu đơn phương và thầm lặng như chính con người tôi. Cho dù tôi biết với anh, tôi chỉ là một người bạn thân không hơn không kém. Cho dù tôi biết anh đã đến với bao nhiêu người con gái khác. Nhưng anh chưa hề yêu, một ai trong số đó. Và tôi sẽ chờ đợi, chờ đợi, chỉ cần cuối con đường tôi là người anh chọn. Người ta vẫn bảo tôi ngốc nghếch mà. 

Mấy tháng gần đây, anh tâm sự với tôi nhiều hơn và chủ đề chỉ xoay quanh một cô gái mà anh gọi là "thiên thần". Thiên thần đẹp lắm! Anh bảo thế. Thiên thần trong sáng và sạch. Còn anh thì bẩn. Anh có thể lại gần thiên thần nhưng không bao giờ có thể chạm vào cô ấy. Vì anh sợ, sợ làm tổn thương thiên thần, sợ làm vấy bẩn sang thiên thần, và sợ mình không xứng với thiên thần. Tôi biết anh đã yêu, yêu thật sự người con gái ấy! Anh hát cho tôi nghe rất nhiều, những bài hát mà anh muốn hát cho thiên thần nghe. Anh bảo anh chỉ hát cho những người bạn thân và người mà anh yêu thôi. Tôi đc nghe anh hát, nhưng chỉ với tư cách là một người bạn thân. 

Tôi đã khóc rất nhiều, rất nhiều đêm khi biết anh đã yêu. Trước kia anh là một thằng con trai sở khanh và b́ì ổi, nhưng tôi vẫn yêu anh vì tôi biết anh chưa yêu một ai. Còn giờ đây, anh là một thằng con trai biết lo sợ trước một người con gái, biết sợ làm cô ta tổn thương, biết nhận ra mình xấu xa và bẩn thỉu để sợ làm vấy bẩn sang người con gái mà anh yêu, thì tôi chẳng còn lí do gì để tiếp tục yêu anh, người đàn ông mãi mãi không bao giờ thuộc về tôi. 

Có những lúc tôi vẫn tự hỏi bản thân: Ḿnh có tham lam quá không? Tôi đã có anh theo một cách riêng, một cách không phải là người tình nhưng tôi vẫn có anh như một người bạn, vẫn đc làm bờ vai cho anh gục đầu mỗi khi say, vẫn đc là người duy nhất anh có thể bộc bạch và sẻ chia mọi nỗi lòng một cách không ngần ngại, vẫn đc là người duy nhất hiểu anh nhất! Người ta vẫn bảo yêu là cho đi mà không cần nhận lại mà! Nhưng tôi đã quyết định ra đi! 

Bốn năm học đại học đã kết thúc, cũng đồng nghĩa với bốn năm tôi yêu trong sự lặng câm, âm thầm và đớn đau. Tôi quyết định đi du học bên Mĩ, tôi có một người dì ở bên đó. Khi người ta không thể đối mặt với thực tại người ta vẫn luôn chọn cách lẩn trốn và bỏ chạy... thật xa. Yêu một người đã khó, từ bỏ người mà mình yêu còn khó hơn. Nhưng tôi đã chọn cách bóp nghẹt trái tim mình, đơn giản tôi không thể tiếp tục một tình yêu không có hồi kết hay cái hồi kết ấy là một tấm bi kịch với tôi, đau thương và đầy nước mắt! 

Trước ngày bay một ngày, tôi mới quyết định báo cho anh. Tôi hẹn gặp anh, thật không may, anh lại say. Vẫn như thói quen, chúng tôi ngồi chung một bàn nhưng luôn là ngồi cạnh chứ không hề đối diện. Vẫn là cách để anh có thể thoả sức tâm sự, thoả sức nói rồi gục đầu trên vai tôi dễ dàng, nhưng lần này tôi thấy anh khóc. Lần đầu tiên. 

- Cậu có nghĩ là tớ nên từ bỏ cô ấy không? 

Tôi lặng im. Làm sao tôi có thể trả lời hay đưa ra một lời khuyên, bảo anh phải giữ lấy, đừng để tuột mất tình yêu của mình được chứ, khi ngay chính bản thân tôi đã quyết từ bỏ tình yêu của mình. 

- Hãy làm theo những gì trái tim cậu mách bảo! 

Anh ấy cười. 

- Ừ. Nhất định. Trái tim tớ đang yêu! 

Anh ấy lại gục đầu lên vai tôi và ngủ. Tôi khóc. Tôi đã chưa kịp cả nói lời tạm biệt với anh ấy. Tôi đưa anh ấy trở về nhà. Căn nhà chỉ có mình anh ấy, to rộng nhưng vắng lặng và cô đơn, đầy đủ tiện nghi nhưng thiếu thốn tiếng người. Tôi đặt anh xuống giường. Ngắm nhìn anh. Nước mắt tôi rơi. Tôi khóc nấc lên thành tiếng. Người con trai tôi yêu ở ngay trước mắt tôi nhưng mãi mãi tôi không bao giờ có thể chạm vào. Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt anh. Nhẹ nhàng. Lần đầu tiên tôi dám làm điều mà trc kia dù rất muốn tôi cũng không dám. Đôi mắt, sống mũi, làn môi. Tất cả đều quá đỗi khát khao với tôi. Tôi muốn đc có anh, bên anh và yêu anh. 

Bất chợt, anh nắm chặt lấy bàn tay tôi, đôi mắt lim dim của một kẻ say rượu. 
- Thiên thần! 
Anh kéo tôi nằm sát bên mình, hôn lên mắt tôi, mặt tôi và lan xuống cổ. Anh cởi áo và hôn lên bờ ngực tôi. Hơi thở của anh phả vào da thịt tôi. Tôi là một đứa con gái hiền lành và nhút nhát, nhưng tôi vẫn có thể đủ sức để đấy người anh ra khỏi người tôi. Nhưng... tôi vẫn để yên. Tôi nhắm mắt, những giọt nước mắt lại lăn dài, ướt đẫm bờ mi. Tôi đă chấp nhận trao cho anh tất cả, tình yêu của tôi, trái tim tôi và thân thể tôi trước khi tôi phải rời xa anh mãi mãi. 

Tôi biết mình thật ngốc nghếch và ngu xuẩn. Tôi biết khi yêu cũng cần phải có lí trí. Tôi biết người mà anh đang ngủ không phải tôi mà là thiên thân. "Thiên thần". Sao anh cứ mãi gọi tên người con gái ấy? Sao anh không gọi tên em dù chỉ 1 lần? Em yêu anh, yêu quá nhiều, nhưng chưa một lần em dám nói và anh chẳng bao giờ cho em cơ hội. Tình bạn thân, tình yêu có lẽ em sẽ chôn vùi từ đây. Em yêu anh, hiến dâng tất cả cho một tình yêu. Cho đi và không nhận lại! Em ngốc phải không anh? 

Ngắm nhìn anh lần cuối. Cám ơn anh đã cho em biết cảm giác được yêu dù chỉ là một sự nhầm lẫn hay thay thế đầy xót xa. Hãy yêu và sống vì tình yêu của mình, đừng bỏ cuộc hay trốn chạy nó như em nhé! 

Tôi mặc áo, với túi sách lấy điện thoại. Tôi đã không kịp nói lời chia tay với anh. Có lẽ ngày mai, khi tôi đã ngồi trên máy bay, bay về một miền đất xa lạ, thiếu vắng anh, thì anh mới nghe đc lời tạm biệt của tôi. Tôi ấn số gọi anh. Chiếc điện thoại anh rung, báo hiệu số gọi đến. Tôi giật mình.."Thiên Thần đang gọi". 

Thiên thần của tôi, riêng tôi mà thôi


Có một lúc nào đó, một thiên thần sẽ đến bên ta và bảo rằng ta rất tốt đẹp...
Mọi thứ trở nên thú vị hơn một chút khi tôi nhận làm part-time ở một quán café-guitar. Đó là một chân thu ngân làm việc rất nhẹ nhàng, thù lao cũng ổn, ngày nào cũng được gặp các bạn trẻ xinh tươi và luôn được nghe nhạc miễn phí. Chủ quán sau một tháng đã trở thành người-bạn-già đáng yêu thân thiết của tôi. Ông sôi nổi, trẻ trung và biết mọi thứ trên đời, ông còn có nụ cười tươi trẻ của một thanh niên và khai sáng đầu óc tôi sau mỗi lần nói chuyện. Những bài học cuộc đời chắc phải hàng năm mới học được nhưng tôi có được từ ông chỉ sau những lần trò chuyện một đêm quán vắng khách. Quán nhỏ, các bạn trẻ thường hay đến đây tổ chức sinh nhật, để góp vui, nhân viên quán hay chơi điệu Flamenco. Người-bạn-già của tôi thỉnh thoảng hay dùng đàn riêng của mình độc tấu Scarborough Fair. Đó hẳn là một cây đàn khủng, có dây sắt, rất hợp với đệm hát, thơm mùi gỗ, bao đàn không phải loại bao da bình thường mà bằng nhựa đen long lánh, hấp dẫn đến mê hồn.

Ka là tên gọi thân mật tôi dành cho anh bạn người Nhật, khách quen của chủ quán tôi. Anh chàng chỉ có một style duy nhất: quần bò, áo sơ mi và tay đeo đồng hồ quai da. Ngày trở gió, Ka đến quán với một chiếc áo len mỏng, nụ cười rạng rỡ. Dường như có một vẻ mùa thu hiện lên từ phục trang của anh ấy. Vì Ka là người ngoại quốc, nên anh càng khiến tôi phải để ý tới. Kasube Takeshi là tên đầy đủ của Ka - thật khó để học thuộc, để nhớ và để gọi. A-cái ca-tên của anh ta-là Ka, tôi lẩm nhẩm trong đầu bài đánh vần ngày lớp 1 và có ngay một bài thơ con cóc về cái tên của Ka. Với vẻ ngoài hấp dẫn người khác một cách nhẹ nhàng như thế, Ka thật sự là một cái ca, một cái cốc, một cái ly, hoặc đại loại là một thứ gì đấy có thể đựng được, có chứa nắng. Tôi cười một mình nhưng ra vẻ khoái chí, đầu óc tôi lởn vởn những suy nghĩ củ chuối này để học cách nhớ tên người khác.

Ngày còn nhỏ, có dạo cô bạn gái theo đạo Thiên Chúa Giáo hay kể tôi nghe những câu chuyện về Adam, Eva và trái cấm. Những câu chuyện đó còn vương lại trong tôi rất lâu về sau. Lạy Chúa, vì thế tôi càng chú ý đến những người có “trái cấm’’ nổi rõ. “ Yết hầu” - cái từ mỗi lúc đọc lên tôi đều thấy ghê ghê là tên gọi sinh học của “trái cấm”. Tôi không nhớ rõ nữa, nhưng ngày trước cô bạn đáng yêu của tôi đã từng gọi nó bằng một từ khác bằng cái tên mĩ miều, dễ thương và lãng mạn hơn thế nhiều. Hoặc là để hợp với cái dáng vẻ mùa thu toát lên từ Ka - người có “trái cấm” mà tôi đang rất để ý thì tôi phải lục tung cả kí ức lên để tìm ra một từ thật đáng yêu để thay thế cho “yết hầu”. Ka đang ngồi nhâm nhi ở kia, ở chỗ ngồi cũ cùng chủ quán tôi. Ông dành một sự ưu ái đặc biệt cho vị khách này. Phía Ka ngồi phản sáng, ánh đèn vàng mờ tỏ làm hiện lên những đường nét trên khuôn mặt anh và “trái cấm” đang đưa lên đưa xuống. Tôi đứng nghiêng người, dựa vào thành bàn, chân gõ theo nhịp bản đàn đang chơi và dùng tờ báo che ánh mắt nhìn kín đáo không ngừng tới Ka - cái ca có chứa nắng mùa thu rất đáng yêu kia.

Có một hôm Ka đến và cùng chơi Scarborough Fair với người-bạn-già của tôi. Đó là hôm tôi không thể chớp mắt trước mọi cử chỉ của Ka: những lúc anh nhắm mắt hay cúi mặt xuống, những lúc Ka đưa tay lên, khẽ chạm vào những dây đàn… Đó cũng là hôm tôi quyết định phải làm quen với anh ta. Khi Ka bước ra khỏi quán, như thường lệ, cùng với nụ cười tạm biệt dễ mến, tôi gọi với theo Ka và chìa cho anh namecard của mình. Từ đấy, chúng tôi quen nhau.

Tôi và Ka chưa từng có lần nào cùng nhau ngồi nói chuyện tử tế. Anh hẳn là người bận rộn và tôi cũng thế, cuốn mình vào và buộc phải có trách nhiệm với bài vở và vô số công việc nhạt nhẽo khác. Khi tôi đến quán café để làm việc thì anh lại đến để thư giãn. Khi tôi đang bù đầu với đống sổ sách thì anh đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Với tôi, giao tiếp với bạn bè qua Y!M và Facebook là chủ yếu. Như thế cũng khá tiện lợi, chúng tôi thể hiện những icon cười-mếu đủ kiểu, rồi bốc phét, tâm sự ủ ê… thức đến mấy giờ cũng được, không cần make-up, không cần cân đối thời gian, không phải mất thời gian chờ đợi, không sợ bụi bặm, tắc đường và giá rẻ… Ka thật sự là một bạn chat tuyệt vời, tếu táo và hóm hỉnh, sử dụng Tiếng Việt rất nhuần nhuyễn và hài hước. Dần dà tôi có thói quen online vào 11h tối, sau khi trở về từ quán café. Ka sẽ buzz và icon cười nhăn nhở, tôi sẽ được cười vỡ bụng trước những câu chuyện kể mãi không hết của Ka, hay chỉ để nhận đường link một bài hát thật hay và duỗi mình nằm nghỉ, chuẩn bị cho hai tiếng tiếp theo phải thật tỉnh táo để hoàn thành một núi bài tập phải nộp vào cuối kì. Một cuộc hẹn với anh chàng này sẽ thật thú vị đây, tôi nghĩ bụng.

Tiết trời mấy hôm nay thật âm u, tôi có cảm tưởng mình đang bị cảm, hoặc nhức đầu, sổ mũi… thật khó chịu. Tôi trở về nhà, đầy mệt mỏi, chán chường, đôi lúc không thể hiểu vì sao. Hai giờ sáng, rốt cuộc tôi đã hoàn tất những bài tập cuối cùng, trong lòng tôi đã cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng, như mọi người thường nói-trút bỏ được một gánh nặng. Tôi online, gõ vào dòng status những suy nghĩ chán đời mấy tiếng trước “no sweet, much sadness, countless troubles”. Gần ba giờ sáng rồi, mọi người đã đi ngủ hết, ai quan tâm đến cái status kia cơ chứ. Tôi vỗ vào đầu mình cười khẩy, “mày thật sự có vấn đề rồi!”.

Buzz! Ka đang online. “Em ổn chứ?” Tôi có ổn không nhỉ? Tôi có vẻ ổn, hình như là tôi đang ổn, mặc dù mấy tiếng trước thì tôi không ổn chút nào. Tôi ổn vì tôi không đau đớn gì cả, ít nhất là không đau đớn về tình cảm, tình yêu như nhiều người. Tôi cũng không bị xói mòn niềm tin vì bất cứ điều gì. Tôi vừa hoàn thành xong bài tập của môn học mình yêu thích và cuối ngày hôm nay người-bạn-già vừa chỉ cho tôi một bài học thật tuyệt vời. Có chăng là tôi đang thấy thiếu thời gian để đắm chìm vào một cuốn tiểu thuyết nào đó, nhưng ai chả mong mỗi ngày có thêm mấy tiếng nhỉ. Sao thế, tôi có ổn không? Vì Ka hỏi nên lập tức tôi thấy mình không ổn chút nào. Ngày hôm nay với tôi thật quá sức, lúc về đến nhà, đẩy cửa vào phòng thấy mọi thứ quá im lặng và sạch sẽ làm cho tôi có cảm giác lẻ loi. Sống một mình là tự do, nhưng đồng nghĩa với cô độc và cô đơn. Tôi đã đứng lặng trước gương cạnh cửa ra vào rất lâu rồi mới bước tiếp. Tôi mỉm cười mặn đắng trước gương. Phía sau không có ai cả, trong căn phòng rộng lớn này chỉ có tôi đang mỉm cười với chính mình. Tôi thả mình xuống giường, trần nhà trắng toát và quá ư sạch sẽ cũng làm cho trí nghĩ tôi mệt mỏi. Tôi đã tự cho mình một giấc ngủ rất ngắn để rồi mơ chập chờn, tựa như đang nằm trôi trên một con thuyền nhỏ ngập đầy nước rồi chìm ra giữa sông, không hay biết gì nữa. Tôi không ổn, thật sự thế, nhưng tôi không muốn cho Ka biết điều đó. Dẫu sao Ka vẫn chỉ là một người lạ, một người ngoại quốc và có mệt mỏi hay buồn chán gì cũng không nên than thở với họ, Ka có hiểu không nhỉ? Đầu óc tôi đang bị một câu hỏi xã giao của Ka làm rối trí. Uể oải gõ lên bàn phím, tôi dùng icon mặt cười: “Em không sao. Ngày hôm nay em mệt quá, mà, đói nhỉ, hihi…”. Tôi gãi lông mày rồi tự cười mình, sao mình vô duyên đến thế.

Vẫn là icon mặt cười nhăn nhở quen thuộc của Ka, anh gõ Tiếng Việt luôn rất lâu... “Cả tối nay anh đã tự làm bánh trôi nước theo hướng dẫn trong sách và vừa hoàn thành xong cách đây 1h, anh nghĩ nó khá ngon, nếu em muốn, anh có thể mang đến cho em ngay bây giờ…”

Tôi nhìn đồng hồ, “ngay bây giờ” - gã người Nhật thích đùa này, chắc hẳn đang nghĩ tôi sẽ ái ngại và từ chối việc để một anh chàng ngoại quốc mò mẫm trong tiết trời giá rét của Hà Nội lúc 3h sáng để mang đồ ăn đến cho một người bạn bình thường. Hoặc có thể là anh ta tốt bụng đến như thế ấy chứ. Tôi nhấp một ngụm cacao nóng và thở dài, đàn ông họ chỉ nói thế thôi. Thức được đến tận bây giờ, tôi tự khen mình thật giỏi chống chịu, giá như bây giờ được ngủ một mạch đến 3h ngày hôm sau nhỉ.

Buzz! Vẫn là Ka, 5 phút sau. ‘’Đừng ngại, cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay. Chỗ em ở có lẽ không xa chỗ tôi lắm đâu. ‘’

Tôi tròn mắt nhìn vào màn hình, Ka sẽ không đùa đâu. Cũng đã hai tuần rồi hoặc hơn thế, Ka chưa đến café ở quán. Không chần chừ, tôi gõ địa chỉ nhà tôi và hướng dẫn đường đi cho anh.

Ka đến, nhanh hơn tôi tưởng, đi bằng xe máy, một tay lái, một tay kia giữ lấy hộp bánh cho tôi. Không hiểu là tôi sẽ cười thật tươi để chào anh hay rớm nước mắt vì xúc động nữa. Anh bảo lạnh quá, nhưng bảo vẫn phải ôm lấy hộp bánh này, bỏ trong cốp xe sẽ xóc, bánh mất ngon. Tôi ngước nhìn Ka, khuôn mặt đỏ ửng, mũi sụt sịt, cổ quấn cái khăn bông to sụ và lắng nghe giọng Việt Nam trọ trẹ nhưng ngọt ngào như giai điệu Scarborough Fair của anh. Tôi ngắm anh đủ lâu đủ để chân tay Ka lóng ngóng cả lên giữa trời lạnh và quên mất việc phải mời anh vào nhà, uống một cái gì đấy nóng để ấm người. Ka quay xe ra về, dặn tôi ăn đi cho nóng, trong khi tôi vẫn đang mơ màng hạnh phúc và lí nhí cảm ơn.

Chiều nay tôi xin nghỉ làm ca đêm một buổi và đến quán café quen thuộc trên đường về nhà để thư giãn. Đó là một quán café nhỏ, đủ riêng tư, chỉ chơi nhạc không lời, ở trên cao và trông ra một cái hồ rộng. Trời mùa đông, sương trắng giăng phủ khắp mặt hồ lạnh lẽo. Chút sắc vàng cuối cùng đang nối nhau thả mình xuống lòng sông thật yếu ớt. Nước dềnh lên, dập xuống, nhấn chìm những cây con mảnh dẻ bé bỏng bên hồ, còn mặt hồ vẫn lạnh lùng phẳng lặng. Gió luồn qua khung cửa sổ bỏ ngỏ làm bàn tay tôi tê tái. Quàng khăn thật ấm, tôi toan ra về. Vừa ngước mặt lên, là Ka, Ka đang đứng trước mặt tôi. Vẻ hấp dẫn nhẹ nhàng của anh không lần nào không làm tôi choáng ngợp. Từ lần gặp nhau lúc gần sáng đến giờ, chưa bao giờ tôi được ngắm kĩ anh trực diện đến thế. Môi tôi run run và sững sờ không nói nên lời nữa. Thật sự thì, tôi đã có ý định gửi cho Ka video tôi tự quay lại được hôm anh chơi Scarborough Fair và rồi sẽ hẹn anh một hôm đi uống café để cảm ơn cho hộp bánh lúc gần sáng của anh ấy. Lần không hẹn mà gặp này khiến tôi bất ngờ. Vẫn dáng đứng ấy, khuôn mặt anh vẫn sáng ngời đáng yêu, cổ áo sơ mi lộ ra trên chiếc cổ áo len trông thật lịch thiệp. Anh mời tôi đi ăn tối ở một nhà hàng mà anh cho là rất ngon.

''Đi ăn với một người đàn ông…’’, tôi lẩm nhẩm trong đầu, "có sao không nhỉ?", lâu lắm rồi tôi chưa đi ăn ở ngoài và lần cuối cùng là đi với bố. ‘’Chỉ có hai người thôi ư...’’, tôi lại lẩm nhẩm, ‘’đã bao giờ đâu nhỉ...’’‘’Bình tĩnh nào…’’, tôi tự nhủ, bạn bè thôi mà. Đi cạnh Ka, trong đầu tôi chìm ngập hình ảnh anh, khuôn mặt hút hồn và giọng nói trọ trẹ, ngập ngừng của anh. Để rồi không hiểu tại sao tôi lại gọi thức uống tráng miệng là café. Ka bụm miệng cười, nheo mắt nhìn tôi, ‘’Sao thế em, café ư, nó sẽ làm giảm vị giác của em đấy, mình còn bao nhiêu món ngon. Nước cam nhé?’’ Tôi gật lấy gật để như một con ngốc.

Rõ ràng là những lúc trò chuyện rôm rả khi chat chit khác hẳn với lúc nói chuyện trực tiếp bên ngoài. Vẻ ngoài tự nhiên của Ka cũng khó cho tôi được cảm giác dễ gần ngay được. Khi khó vào đề một câu chuyện, chúng ta thường mào đầu bằng những chuyện thời tiết vẩn vơ. Ka nói anh đã quen với kiểu thời tiết ẩm ương rất đặc trưng của Hà Nội. Anh yêu lắm lớp sương mù trắng lạnh giá của sáng sớm, thật là lãng mạn biết bao khoảnh khắc giọt mưa rơi tí tách bên mái hiên vào buổi chiều muộn nữa. Bữa ăn tối nhẹ nhàng trôi đi và không biết khả năng lợi khẩu của tôi đã biến đi đâu ngay lúc tôi cần.


Trong lúc ăn, để có chuyện mà nói, Ka nhận xét rằng phụ nữ Việt Nam thật thông minh, đơn cử như cô chủ cửa hàng ăn này mà anh quen. Tôi lật giở thực đơn của nhà hàng này một lần nữa, gần 100 món ăn, đầu bếp nhà hàng này ba đầu sáu tay thật, hoa cả mắt. 100 món ăn - phong phú thật, nhưng chỉ sử dụng chừng nào đấy số nguyên liệu thôi, Ka phân tích. Cái cốt là những món ăn đặc biệt ngon đã được nhà hàng gây ấn tượng trong menu này bằng cách in màu và miêu tả xem nó ngon như thế nào. ‘’Như lúc nãy em chọn Rossini ấy, trong lúc chờ chắc hẳn đã có tí chút tưởng tượng nó hấp dẫn thế nào.’’ - Ka cười và đánh mắt nhìn tôi, muốn khẳng định mình đúng. Rossini… Rossini… món ăn Tây tôi chưa từng ăn bao giờ… ‘’Phi lê bò Úc áp chảo hai mặt, bỏ lò cho đến khi chín tới để đạt được hương vị đậm đà thơm ngọt. Gan ngỗng béo của Pháp rán vàng đều. Cả hai ăn cùng khoai tây chín dầm nhuyễn với kem tươi. Tất cả quyện trong sắc đỏ ngọt ngào của nước sốt mang hương vị rượu vang và lá pennies. Rossini đang chờ để được tan chảy trong miệng bạn’’. Và món ăn này đã nhảy ra khỏi đĩa và tan chảy trong miệng tôi rồi. Tôi vẫn không ngừng lắng nghe Ka nói và thầm thán phục sự tinh tế của anh chàng này.

8h tối, còn quá sớm để kết thúc một lần gặp mặt tuyệt với như hôm nay. Ka mời tôi về nhà. Phòng anh đơn giản, nhẹ nhàng, thanh lịch, treo nhiều tranh mành, nó cho tôi cảm giác mát mẻ và thanh bình. Anh mời tôi một cốc café khi tôi đang ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm. Lúc này, trong lòng tôi đã bớt đi nhiều ngượng ngập. Tôi ngỏ ý khen khăn phòng tuyệt vời của Ka, anh cười, vẫn nụ cười nhẹ nhàng mỗi lần tôi gặp anh ở quán café. Tôi sẽ phải lòng nụ cười ấy mất!

'’Em không biết nhiều loại cà phê cho lắm, nhưng hình như mùi vị của cốc café này khác với loại café em thường uống.’’

'’Có lẽ em hay dùng café Robusta. Đây là café Abrica. Cả hai loại đều là những loại café phổ biến, nhưng Abrica ưa sống ở những vùng cao hơn, khí hậu mát mẻ nên thơm ngon hơn. Robusta thì lại chống chọi được với những vùng khí hậu ẩm, khô.’’ Ka xoay xoay cốc café của mình trên tay và nói một cách say sưa.

'’Ra thế.’’ Tôi gật gù.

'’Nếu phối trộn cân bằng hai loại café này, giữa tính thanh chua của Abrica và thể chất đậm đà của Robusta thì ta sẽ có một loại café hoàn hảo. Lần sau ghé nhà tôi, tôi sẽ mời em!’’

'’Giống như một cuộc gặp gỡ có duyên!’’. Tôi đá lông nheo với Ka.

'’Tiếng Việt thật là đẹp, có duyên - tôi biết từ này.’’ - Ka cười đắc chí.

Tôi cũng mỉm cười với anh và thoáng mơ mộng về những lần gặp sau thật vui vẻ như thế này. Những ngày tiếp theo trôi qua với nhịp điệu nhẹ nhàng. Công việc part-time của tôi vẫn ổn. Gặp được một người như ông chủ quán của tôi làm tôi có khao khát ngày nào cũng có thể lên danh sách vô vàn điều phải hỏi để được nghe ông nói. Ka vẫn đến quán thường xuyên, mỉm cười nhiều hơn với tôi. Anh đã ngỏ ý sau giờ làm ca chiều nay sẽ đón tôi về.

5h chiều - giờ của tắc đường, xô đẩy và chen chúc. Từng phút trôi qua, tôi thật sự trông chờ giây phút Ka đến. Đã mười, rồi mười lăm, hai mươi phút, có lẽ anh đang đi trên đường. Ba mươi phút rồi, tôi có nên gọi cho anh không, nhưng nhấc điện thoại nghe giữa lúc đường sá đông đúc này cũng thật là nguy hiểm. Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi có gọi cho Ka nhưng anh tắt máy. Tôi vẫn liên tục gọi cho Ka ngay sau đó nhưng vô ích. Tôi hơi hoảng hốt, nếu Ka là một chàng trai Việt Nam, tôi sẽ không bất an đến thế. Trời đổ mưa và tôi có cảm giác chiếc điện thoại trên tay tôi nặng như đá. Tôi sẽ thấy gì đây... ngoài màn mưa đang ướt đầm đôi mắt tôi. Có lần Ka đã bảo, khi lo lắng hay sợ sệt, anh sẽ hát. Tôi cố hát, cố cất lên một bài hát nào đó mà ngay lúc đó tôi có thể nhớ để chờ Ka đến, cố chặn lại những suy nghĩ linh tinh dại dột đang ùa đến trong đầu. Tôi cố soạn một tin nhắn cho Ka trong khi hai tay đang run lên,’’Anh đang ở đâu?’’, bàn tay lâu ngày quen nhắn tin với Tiếng Việt không dấu đang cố tìm dấu hỏi luống cuống cả lên.

Cuối cùng thì cơn mưa rào cũng tạnh, cũng là lúc Ka vừa đến. Tôi định òa khóc như một đứa trẻ nhưng trông bộ dạng hớt hải của Ka lúc đó, tôi kìm nước mắt lại. ‘’Anh cố tìm một cái áo mưa đôi màu da cam em thích nhưng tìm mãi không thấy, đường thì đông quá mà điện thoại thì hết pin. Anh xin lỗi, anh rất xin lỗi.’’ - Ka phân trần. Tôi mím chặt môi cố không để nước mắt rớt ra. Nước mưa nhỏ xuống từ mũ bảo hiểm, đầm đìa khuôn mặt anh, chảy đẫm cả cổ áo có ‘’trái cấm’’ đang đưa lên đưa xuống rất nhanh khi nói. Ngay lúc này, tôi tưởng như đã học thuộc được đường nét cơ mặt anh khi chuyển động, rằng khi anh cười thì sẽ như thế này, khi lo lắng thì sẽ thế kia…

Chúng tôi cùng nhau đi hối hả trên đường. Khi lao xuống dốc, tôi như rụng tim, bần thần vì cây sưa trắng mê mải giữa lòng Hà Nội bạc phếch vì mưa bẩn. Tôi níu chặt lấy áo Ka như níu chặt cái cảm xúc đang dâng tràn trong tâm hồn. Trời vẫn đang rất lạnh, áo tôi đã ngấm nhiều giọt nước mưa lúc nãy. Đầu óc tôi lúc này vô cùng mông lung. Chúng tôi ghé vào quán café cũ, nơi hai đứa từng không hẹn mà gặp. Tôi chủ động ngồi gần bên Ka. Anh vẫn bắt đầu câu chuyện bằng những lời kể về thời tiết quen thuộc, giọng Việt Nam trọ trẹ nhưng ấm áp dễ thương.

Vốn thể chất yếu, cơn mưa chiều nay đã làm tôi rất mệt mỏi. Tôi vẫn muốn nghe Ka nói, nhưng không thể. Tôi dựa đầu vào vai anh, mắt nhắm lìm. Anh chắc hẳn đã nói điều gì đó, rất nhiều, trong khi tôi lặng im. Tôi đã thoáng chớp mắt một chút và mơ hồ nghe anh nói về một chuyến đi, một sự bắt buộc, một điều phải làm nào đó… Từ lúc quen Ka, chưa bao giờ tôi hỏi bao giờ anh sẽ quay trở về Nhật Bản hay anh sẽ ở Việt Nam trong bao lâu, sau chuyến công tác dài ngày ở Việt Nam anh sẽ làm gì? Hình như tôi tin Ka rất nhiều, hay bởi anh là bạn thân của người-bạn-già của tôi, nên tôi tin anh cũng tốt như ông vậy. Dẫu sao, sớm thôi, tôi sẽ nói cho anh một vài điều mà tôi đang giấu kín, nó sẽ thật bất ngờ và ngọt ngào, đáng yêu như cây sưa trắng chiều nay tôi bắt gặp vậy.

Đã gần đến ngày Tốt nghiệp, tối nay là lần cuối cùng tôi nghe người-bạn-già của tôi chơi Scarborough Fair ở quán với tư cách là một nhân viên. Ông ấy vẫn luôn lôi cuốn và thu hút mọi ánh nhìn của mọi người lúc chơi đàn. “Không biết cháu và Ka quen nhau được nhiều chưa, nhưng ta thấy anh ta rất mến cháu. Anh ta trông cũng đáng quý đấy chứ nhỉ?”, người-bạn -già của tôi nheo mắt cười.“Tặng cháu cây đàn này, hi vọng sẽ có lúc cháu tự chơi được một bản nhạc, Scarborough Fair chẳng hạn.’’ Ông luôn làm tôi bất ngờ, không bằng việc này thì bằng việc khác. Nói lời cảm ơn với ông thôi, thật sự là không đủ. Ông ôm tôi vào lòng, tôi thấy mình bé lại, bao giờ cũng thế, trước một người đàn ông lớn như vậy. Tôi nhắn tin với Ka rằng đang rất mong ngày mai được gặp anh. Ka chắc hẳn sẽ rất vui, anh sẽ chơi cho tôi nghe một vài bản nhạc mà tôi mê mẩn. Mà không, không chỉ một vài, mà sẽ là rất nhiều, rất nhiều…

Ngay cả đến lúc về đến nhà, tôi vẫn chưa hết bất ngờ với cây đàn mình đang mang sau lưng. Tôi vuốt đi vuốt lại trên cái bao đàn đen nhánh. Cây đàn đã cũ nhưng người-bạn-già của tôi đã nâng niu nó rất cẩn thận. Tôi mở đoạn video hôm trước đã quay Ka chơi Scarborough Fair và tí toáy học theo cách anh phiêu cùng nó. “Tách!” - dây số 4 bị đứt. Tim tôi như thắt lại, tiếng dây đàn đứt như vẳng đi vẳng lại trong căn phòng im lặng. “Tách! Tách! Tách!’’. Đêm đó tôi đã rất khó ngủ.

Tôi hẹn gặp Ka ở quán café quen. Tôi còn phải sửa dây đàn trước khi gặp anh nữa. Tính tổng thời gian từ trường về, tắc đường và đi sửa dây đàn, thế nào tôi cũng bị trễ cuộc hẹn với Ka 30 phút. Tôi không có dự định hoãn cuộc hẹn này sang giờ khác, có thể để anh chờ một chút, nhưng anh sẽ vui và bất ngờ biết làm sao khi tôi mang cây đàn này tới. Khuôn mặt thể hiện sự nóng lòng muốn nhìn thấy tôi ngay lúc đấy chắc hẳn sẽ rất đáng yêu, tôi cười mỉm và ngắm nhìn bầu má đang hồng lên trong gương của mình.

6h tối rồi, nhưng tôi vẫn bị bó chặt trong dòng xe ì ạch tiến qua tiến lại. Tôi nhắn tin bảo Ka cố chờ thêm chút nữa. Phải khó lắm tôi mới luồn lách ra khỏi dòng người này. Trời đang mưa phùn nhè nhẹ, lành lạnh - cái tiết trời đáng yêu của Hà Nội mà Ka đặc biệt yêu. Giờ này có lẽ anh đang ngồi dựa lưng vào tường và xoay xoay cốc café của mình trên tay.

Ánh sáng vàng ấm áp của quán cà phê quen đã hiện ra trước mắt tôi. '’Có người nhờ tôi gửi lại cho chị cái này. Anh ấy tên là Kasube Takeshi.’’

Tôi đứng người, thở hổn hển sau quãng đường đầy khói và mưa bụi vừa qua. Ka hay đùa, chắc hẳn anh đang muốn dành một điều gì đó cho tôi.

'’Anh ấy vừa đi cách đây 15 phút.’’ Anh ấy bận đột xuất ư? Sao anh không gọi để báo cho tôi? Có cái gì đó không ổn, tôi không muốn mường tượng một điều gì đáng buồn như các cuộc chia tay không được gặp mặt nhau trên phim ảnh.

Tôi mở thư của Ka và nước mắt rơi xuống như mưa. “Đêm hôm trước anh đã nói lí do tại sao anh phải đi. Anh xin lỗi, rất xin lỗi nhưng anh không đủ can đảm để nói lời tạm biệt em. Tạm biệt.”

Đêm hôm trước... Đêm hôm trước... anh ấy đã nói điều gì đó, rất nhiều trong đêm hôm trước... Thật sự tôi không đủ bình tĩnh để hình dung chuyện gì đang xảy ra nữa.

Ka đã đi rồi, anh đi thật rồi, tôi hoảng hốt. Nhưng anh chỉ mới đi 15 phút thôi, 15 phút, chắc anh đi chưa xa, tôi có thể đuổi theo, gọi tên anh, nhưng đi hướng nào, anh ở đâu, giữa thành phố mấy triệu con người?

'’Cô ổn chứ?’’- cô phục vụ hỏi tôi ân cần, ánh mắt vồn vã.

''Em ổn chứ?” - trong lòng tôi xoáy lên câu hỏi của Ka tối hôm ấy. Anh đã quàng khăn bông to sụ và mang hộp bánh trôi kì công làm cả buổi tối đến cho tôi. Cô ấy, cô ấy cũng muốn biết tôi có ổn không?

'’Tôi… tôi… ổn. Cảm ơn.’

Tôi đi ra cửa và quyết định bách bộ về nhà. Nước mắt không ngừng rơi, ướt đẫm cùng mưa suốt cả đường đi. Lúc chiều, vì vội quá, tôi không mang theo áo khoác, mà chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng và quàng một chiếc khăn dài. Gió mùa đông cuốn xoáy lấy trái tim nhỏ bé yếu ớt của tôi và vẫn luôn hồn nhiên thổi. Cứ thế, tôi bước đi và mưa phùn phả vào mặt tôi lạnh giá. Tôi tự hỏi, từ giờ đến lúc về nhà, cây đàn có thể nặng dần lên không, mưa phùn rơi lấm tấm có thể phủ trắng xóa lên tóc mình như điểm những hạt kim sa lấp lánh không, sự hẫng hụt và trống rỗng trong lòng này có ăn mòn bước chân tôi không?

Giá như lúc này tôi có thể vừa đi trên đường vừa tự chơi Scarborough Fair cho chính tôi nghe…

Are you going to Scarborough Fair?
Parsley, sage, rosemary, and thyme
Remember me to one who lives there
She once was a true love of mine…

Bởi những bản nhạc luôn dở dang, theo cách riêng của nó...