Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Cái giá của sự lừa dối! ♥


-Anh yêu em... chúng ta hẹn hò nhé!

Nó như không tin vào tai của mình nữa... là anh đang chủ động nói yêu nó ư?? Bao nhiêu ngày qua cuối cùng nó cũng đã làm cho anh rung động... nó đã chải chuốt và chịu khó để trở nên xinh đẹp và cố gắn vươn lên đứng đầu bản danh sách của học kỳ I của khối 11a. 

Anh rất đẹp trai, là tâm điểm của bao cô gái, trong mắt nó anh là số 1. Anh dễ gần... anh có 1 giọng nói trầm ấm rất hay... Anh hiền lành? Không đâu đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài...

Và rồi câu chuyện bắt đầu...

-Anh ơi... anh yêu em từ khi nào???

-À ừm... anh cũng không biết nữa

...

-Anh ơi, em thích con gấu bông đó...

-Được rồi... anh sẽ mua cho em

...

-Anh ơi... em muốn ăn kem!

-Được rồi... anh sẽ đi mua cho em... chờ nhé!

...

...

1:56 Am

{....lucky.tdh... online}

-Em chưa ngủ sao???

-Ừm ... em au một chút rồi ngủ!

-Ngủ sớm đi nha, trời lạnh lắm nhớ đắp chăn nha!

-ừm!

-Anh nè... em yêu anh

-ừ

-Anh có thật là yêu em không?

-Tất nhiên rồi! Sao em hỏi thế

-Thật sự yêu em sao???

-Ừ

-Không lừa em chứ??

-Anh thề... nếu anh lừa em thì sẽ có ngày anh sẽ bị lạnh cóng đến chết!

-hjhj

-Sao lại cười!

-Em ngủ đây ạ!

-Ừ... ngủ ngon!

{....au.gilr9x... offline}

-Thế nào rồi Long! Con nhỏ ấy như thế nào???

-Con Linh đó hả... dính câu rồi!

-Mày nha... hư lắm... cố mà lấy được lần đầu tiên của nó rồi đá đi... con đó dễ dụ lắm, nghe nói yêu mày từ 4 năm trước cơ!

-ừ.. như thế thì càn thuận tiện cho vụ cá cược này!

...

1 năm sau khi quen nhau:

Tại... 1 căn phòng trống...

-Cho anh nhé!

-Không được đâu, em còn nhỏ!

-Không sao mà!

-Không!

-Thế thì thôi, em không tin anh?

-Em tin...

-Tin thì cho đi

-Nhưng... sẽ đau lắm!

-Không đau đâu mà... anh yêu em

-em cũng yêu anh

...

Cứ thế đêm ấy nó trao tất cả cho hắn... sáng hôm sao... hắn đã bỏ đi mất... 1 lá thư được đặt tại đầu giường....

Gửi em ... nhỏ ngốc nghếch!

Xin lỗi nhưng anh đã đạt được mục đích là lấy đi lần đầu tiên của em! 2 triệu này là cho em! Anh mong nếu em không ngại.... anh sẵn sàng "mây mưa" với em thêm vài lần nữa...!

Đừng bao giờ tin con trai nhé... không ai tốt đâu! hahaha

Nó đọc xong tấm thư ấy... trái tim nó tan nát... bao ngày qua... tình yêu của nó dành cho anh chỉ là 1 trò cá cược sao??? Anh thật độc ác...!

Sau ngày hôm đó... nó như 1 người khác hẳn... nó không thèm học hành gì nữa... nó đã mồ côi từ nhỏ... nó chỉ sống với người bà thôi! Nó lạnh lùng... nó vô cảm... nhiều lần trên phố nó và anh chạm mặt nhau.... anh nhìn nó... nó không nhìn anh!

Nó hận đàn ông biết bao... bao nhiêu cuộc tình ... bao nhiêu gã đàn ông bị nó làm đến si mê rồi nó ... đá... phải... nó không còn là 1 cô bé hồn nhiên như trước nữa... nó đã trở thành 1 con người mới... với cái tên Nữ Hoàng Bóng Đêm được dân chơi đặt cho nó, nó trở thành 1 đàn chị khét tiếng trong giới giang hồ!

Để rồi....!

22:00 pm

RIn rIn....

" Ra công viên xxx gặp anh được không??? "

" Không rảnh"

" Anh xin em"

Nó không nhắn lại nữa...

.

2:00 Am

Hắn vẫn đợi nó cơn gió đông đêm lạnh buốc khiến hắn run cầm cập ... bao nhiêu kỷ niệm vui vẻ ở bênh nó ùa về trong ký ức của hắn... lần đó hắn bị cảm nặng lênh đến 41 độ C, hắn không cho nó đưa đến bệnh viện, hắn chính là rất sợ phải đến nơi đó, ấy thế là nó đã dành 1 đêm không ngủ để chăm sóc cho hắn.... 

Nó dùng đôi tay mỏng manh bé nhỏ của mình mà nấu cháo cho hắn, giặc khăn cho hắn, mua thuốc cho hắn... để rồi nó dùng chính cơ thể của mình ôm anh ngủ.. đến sáng thì anh hết sốt.... 

Rốt cuộc, người sốt lại là nó... anh thì chỉ vô tâm chở nó đến bệnh viện rồi không màng đến nó...

Nó ngây thơ tinh nghịch không vướn phải hạt bụi trần nào ... anh đã yêu nó tự khi nào rồi mà không hay... đến khi có được lần đầu tiên của nó... anh vô tâm đá nó... để rồi mới cảm thấy ân hận... bây giờ nó đã không còn như ngày xưa nữa... nó không còn là 1 cô gái 17t tinh nghịch nữa...

Ánh mắt trong sáng yêu thương chỉ nhìn anh... duy chỉ có anh mới được nó nhìn bằng đôi mắt trong sáng như thế... mỗi lần anh buồn hay có chuyện gì đó không vui... nó liền làm rất nhiều trò hề để làm cho anh cười!

Anh nhớ cái cảm giác được nó ôm.... được nó hôn... được nó nói lời yêu thương mật ngọt.... hiện giờ anh khao khác những thứ đó....

Chỉ trong thời giang ngắn không gặp nó thì trước mắt anh nó không còn là nó nữa... nó không nhìn anh bằng đôi mắt tinh nghịch đầy yêu thương đó nữa... thậm chí không thèm liết nhìn anh dù chỉ 1 cái... anh hận là anh không chạy đến ngăn lại những hành vi mà nó đang làm, nhìn nó cùng người đang ông khác tay trong tay tim hắn nhói lên từng hồi.... 

Đôi mắt anh mờ dần... hình ảnh của cô bé tinh nghịch đang dùng đôi mắt long lanh nhìn anh mỉm cười hiện ra trong tâm trí anh.... tuyết rơi... phủ đầy người anh... bấc chợt hình bóng bé nhỏ ấy trở nên mờ ảo rồi tan biến.... anh nằm trên nền đất lạnh... tim anh đau rát... chính anh đã biến nó trở thành như thế... nếu có thể.... hãy cho thời gian quay ngược lại để anh trân trọng và yêu thương nó hơn...

3:00 Am

Anh chợt nhớ lại lời nói vô tình năm xưa: 

-Anh thề... nếu anh lừa em thì sẽ có một ngày anh lạnh cóng đến chết!

Anh thấy nó vận lên người 1 bộ đồ màu hồng bằng len... trang điểm nhẹ bước đến liếc nhìn anh cười lạnh lùng.... trông nó giờ này thật đáng yêu... và cũng thật là đáng sợ...

Túi gạo của mẹ


Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ. Cha qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người chồng, người cha vắn số.
Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.


Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ. Thế nhưng không may thay, khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính của gia đình, giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học:


- Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ.Đi học, tiền đâu mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp 15 cân gạo nữa, nhà mình biết lấy đâu ra.




- Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc khác, con không phải bận tâm.




Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm. Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má, cậu mới sững người lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…


Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất dần…




Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân thấp chân cao đến *ng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai. Chị là người đến muộn nhất. Đặt bao gạo xuống đất, chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào.


Thầy Hùng *ng giáo vụ nhìn chị, nói:




-Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.




Chị cẩn thận tháo túi.




Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng lạnh băng:




-Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn. Đấy, chị xem. Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ, cả cám gạo nữa, đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi, gạo thế này, chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. – Thầy vừa nói vừa lắc đầu.


-Nhận vào. – Thầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của học sinh.




Mặt người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:




-Tôi có 5 đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?


-Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nước. – Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt đỏ ửng lên, chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về.


Đầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh lùng, ác cảm:


- Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo gì, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra, đừng trộn chung như thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem, với loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao?




- Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế! Người phụ nữ bối rối.


- Thật buồn cười cái nhà chị này! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chị.




Người mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng bệch, nhợt nhạt. Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra về. Dáng chị liêu xiêu, đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.




Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo. Chị lại đến. Vẫn dáng đi xiêu vẹo, mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ. Bao gạo nặng dường như quá sức với chị.


Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra. Lần này, nét giận dữ in hằn trên mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ:


- Tôi đã nói với chị thế nào. Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa. Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này. Chị mang về đi. Tôi không nhận !




Người mẹ thả phịch bao gạo xuống đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc vì tủi thân và xấu hổ. Khóc vì lực bất tòng tâm.




Thầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế.


Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một bên chân quắt queo lại




- Thưa với thầy, gạo này là do tôi… tôi đi ăn xin, gom góp lại bao ngày mới có được. Chẳng giấu gì thầy, chân cẳng tôi thế này, tôi làm ruộng thế nào được nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đòi bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng. Thế nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên quyết không để con tôi thất học. Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này. Nhà chỉ có hai mẹ con, cha cháu mất sớm… Thầy thương tình, thầy nhận giúp cho. Không nộp gạo, con tôi thất học mất !




Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế. Trời còn tờ mờ, khi xóm làng còn chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống gậy, lê mình rời khỏi thôn. Chị đi khắp hang cùng, ngõ hẻm xóm khác xin gạo. Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về. Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết.




Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy nhỏ nhẹ :


- Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ! chị làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đã có lời không phải với chị. Thôi thế này, tôi nhận. Tôi sẽ thông báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này, để trường có * học bổng hỗ trợ cho học sinh vượt khó.




Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt. Chị gần như chắp tay lạy thầy. Giọng chị van lơn:


- Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng chịu được. Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi, mong thầy giữ kín giùm cho.




Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn, đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu xiêu ra về.


Lòng thầy xót xa.




Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng. Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này. Ngoài ra, học lực của cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường.


Cuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường. Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của thủ đô. Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú, khi tên cậu được xướng lên đầu tiên, mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm cười sung sướng.




Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy, có ba bao tải dứa sù sì được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng, nơi mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy nhất. Ai cũng thắc mắc, không hiểu bên trong ấy chứa thứ gì.


Trong buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài.


Cả trường lặng đi vì xúc động. Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng *ng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra. Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.




Thầy nói:




- Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu con hết mực. Những hạt gạo đáng quý này, tiền, vàng cũng không thể mua nổi. Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu.




Cả trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc. Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất, quê mùa đang được thầy Hùng dìu tùng bước khó nhọc bước lên sân khấu.


Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại. Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu.




- Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý. Thế nhưng, chúng tôi cũng mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng, tấm lòng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ. Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng vô cùng. Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này, giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống, về tình người và những nghĩa cử cao đẹp. Hôm nay, một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha, người mẹ đã cống hiến, hy sinh cả đời mình vì tương lai con em…




Giọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp và hết sức xúc động. Tai cậu ù đi, cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả, mắt cậu nhòe nước. Mẹ cậu đứng đó, gầy gò, khắc khổ, mái tóc đã sớm điểm bạc, mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nhìn trìu mến.




Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông. Run run vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình. Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con trai. Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao ấy.


Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng.
 

Mất anh... Điều duy nhất khiến em ngừng cười và rơi nước mắt


EM...
Đã từ lâu lắm rồi, em không có niềm tin vào 1 thứ gọi là tình yêu.
Và rồi... anh đến... cuộc sống của em khác đi hoàn toàn...
Chưa bao giờ em biết cảm giác nhớ nhung hay chờ đợi 1 tin nhắn từ ai...
Nhưng dường như đó đã trở thành thói quen khi em được nhận sự yêu thương từ anh
Anh không giống bất kì 1 người con trai nào em đã từng gặp
Thật bình yên và hạnh phúc khi em có anh 
Và em như tin rằng anh là định mệnh, là người sẽ mãi luôn ở bên em, không bao giờ lìa xa
Tin vào sự vĩnh hằng bởi em trân trọng lời hứa đó...

THẾ NHƯNG...
Yêu rất nhiều nhưng em chỉ nhận được 1 sự thật phũ phàng, 1 sự thật khiến em không thể tin : LỪA DỐI...
Anh thay đổi vì 1 người con gái khác
Lời hứa hôm nào đã đi vào quên lãng
9 tháng yêu nhau...
9 tháng ấy đối với anh chắc chẳng là gì
Anh nói anh đã từng trải qua những cuộc tình dang dở, từng bị người ta bỏ rơi
Vậy nên em rất muốn bù đắp cho anh
Trao trọn trái tim cho anh
Nhưng cuối cùng...người anh chọn lại là người trước đây từng bỏ rơi anh
Hẫng...
Con tim em như rạn từng vết nứt
Nó cứ thế nhói, làm em không thể ngừng khóc...
Nhưng biết làm sao bây giờ? Khóc cũng có ích gì đâu...em mất anh thật rồi...
Đau...đau lắm đấy anh ạ...
Giá như trước đây em yêu anh ít đi 1 tẹo thì có lẽ bây giờ em sẽ không đau như thế này
Anh là người mang lại niềm tin cho em nhưng rồi chính anh đã cướp nó đi khỏi trái tim em


CHIA TAY ANH...
Tại sao anh lại đến?
Tại sao lại yêu em?
Tại sao lại khiến em yêu anh?
Tại sao lại cứ làm em hi vọng vào cái tình yêu không có tương lai ấy?
Tại sao?????????????????????????????????


CÓ NHỮNG KHI...
Em ngồi 1 mình, nhớ lại kí ức khi xưa, và thấy nhớ anh vô cùng...
"Trời mưa, anh đi học có mang ô hay áo mưa không?
Nhỡ anh bị ướt, ốm thì phải làm sao? Anh lười uống thuốc lắm "
"Trời lạnh, anh mặc có đủ ấm không? Người anh yếu, dễ ngã bệnh lắm "
.......
Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu em
Muốn nhắn tin hỏi thăm anh nhưng lại nghĩ là không nên
Vì giờ anh đâu còn là của em.
Thỉnh thoảng cứ hay lo nghĩ rằng :
"Không có em bên cạnh chăm sóc, anh có ổn không?"
Em lo xa quá phải không anh?
Giờ em đâu còn tư cách xen vào cuộc sống của anh
Vì bên cạnh anh đã có người khác quan tâm anh rồi.


ĐÃ CÓ LÚC...
Muốn níu kéo...
Muốn giữ anh lại bên mình...
Vì em sợ...
Sợ nỗi cô đơn,
Sợ cảm giác trống vắng,
Sợ những khi không có anh bên cạnh,
Và...........
Em sợ anh lại bị người ta làm tổn thương lần nữa...
Nhưng em tôn trọng sự lựa chọn của anh và sẽ cố gượng cười để sống tiếp

SỐNG TỐT ANH NHÉ !

Sống cho hiện tại


Chỉ có phút giây này mới thật là cuộc sống. Chỉ có ngay lúc này bạn mới có thể ngắm mặt trời mọc hay để những giọt nước mát chạm vào da thịt. Chỉ tiếc rằng có quá nhiều thứ lặng lẽ trôi qua. Thay vì sống cho giây phút này, bạn lại cứ luôn lo lắng về những chuyện hôn qua hay chuyện gì đó cần phải làm trong ngày mai. Phải nhận thức rằng giây phút này đáng sống và hãy tận hưởng nó bằng cả nhiệt huyết của trái tim.
Mình sợ sẽ thi rớt. Nếu hạng mình xuống thì sao? Tại sao mình lại nx như thế? Mình không thể tin được mình đã làm điều đó. Mình tệ thật! Và nhiều điều nữa. Khi cứ ngồi lo lắng về những chuyên đã qua, cuộc sống trôi đi lúc nào không hay.
Nói như trên không có nghĩa là bạn không suy nghĩ gì đến những chuyện mình đã làm hay những chuyện mình sắp làm. Rất cần thiết để nghĩ lại những chuyện mình đã làm và giờ đây cảm thấy hối tiếc. Nhưng điều quan trọng là ngay thời điểm hiện tại mình có thể làm gì. Nếu cảm thấy mình đối xử với bạn bè quá tệ, vậy tại sao bạn lại làm như thế? Cũng cần phải nghĩ đến cách cư xử sao cho tử tế hơn. Không nên chỉ biết âu sầu vì điều gì đó. Hãy học điều gì cần học, cần tha thứ và cần bỏ qua. Tương lai cũng thế. Đừng ngồi ỳ ra đó mà nghĩ ngợi lung tung. Hãy bắt tay vào làm bài tập ở nhà, vạch ra những kế hoạch sắp tới và nghĩ đến những điều cần làm. Đừng để tâm trí cứ bị ám ảnh mãi những chuyện lặt vặt. Bạn cang biết dành thời gian cho hiện tại, hạnh phúc sẽ luôn ở bên cạnh bạn.
Khó có thể bắt trí óc mình không được nghĩ ngợi về những chuyện trong quá khứ cũng như những chuyện sắp xảy ra trong tương lai. Nhưng có những cách giúp mình tránh xa trạng thái lo lắng, buồn bã. Luôn nhắc nhở bản thân mình rằng quá khứ không thể nào thay đổi cũng như tương lai không thể nào định đoạt được. Thời gian duy nhất cần sống chính là hiện tại. Thế thì tại sao bạn không hạnh phúc lên đi? Phút giây này là của bạn đấy!

Vì sao lông nhím nhọn?


Ngày xưa, họ nhà Nhím có bộ lông rất mựợt. Trong cánh rừng nọ có một chú Nhím con rất hay trêu chọc mọi người. Một hôm, Nhím con ngắm nghía cái mũi nhọn của mình và chợt nghĩ ra một trò tinh nghịch.

Nhím con lấy cung tên ra bắn, mũi tên nhọn cắm phập vào thân cây, chuôi tên rung bần bật. Nhím con khoái chí lắm. Nhím con nấp sau một thân cây đổ. Thấy Thỏ con đang xách giỏ cà rốt đi tới, Nhím con giương cung bắn. “Vút!”.  Mũi tên bay sượt qua giữa hai tai của Thỏ con. 
- Ối! - Thỏ con hét lên kinh hãi. 
Nhím con xách cung tên đi tiếp. Trông thấy hai anh em Khỉ đang tập đu cây chuyền cành, Nhím con giương cung bắn. Mũi tên cắm “phập” vào thân cây khiến Khỉ em giật mình và trượt tay, suýt nữa thì bị ngã. 
Biết chuyện, bác Gõ Kiến nghiêm nghị nói với Nhím con: 
- Cháu không được đùa nghịch như vậy, nếu lỡ làm các bạn đau thì sao? 
Thế nhưng Nhím con vẫn không nghe lời bác Gõ Kiến. Một hôm khác, Nhím con trông thấy Gấu đang trèo lên cây lấy mật ong. Khi Gấu trèo tới gần tổ ong, Nhím con liền bắn một phát tên trúng vào tổ ong. Thế là đàn ong bay ùa ra khỏi tổ. Ong không chỉ đốt Gấu mà còn đốt cả Nhím con nữa. Nhím con cuống cuồng bỏ chạy, đàn ong vẫn đuổi sát phía sau. 
Mải chạy, Nhím con lao phải bụi cây xương rồng và bị mắc luôn vào đám gai tua tủa. Nó vừa giãy giụa vừa kêu ầm ĩ: “Đau quá! Cứu tôi với!” 
Thỏ con, Khỉ anh và Khỉ em chạy tới tìm cách gỡ gai, vạch cây kéo Nhím ra. Lúc này, gai xương rồng bám đầy người Nhím. Các bạn cố rút những cái gai ra nhưng vừa chạm đến thì Nhím đã kêu rên: “Đau quá! Đừng rút gai nữa!”  
Lâu dần, những cái gai xương rồng đã gắn chặt vào mình Nhím, không sao gỡ ra được. Càng lạ hơn nữa là những cái gai ấy cứ mọc dài thêm ra và trở thành những cái lông cứng bao quanh mình Nhím. Nhím rất hối hận vì những trò nghịch ngợm của mình nhưng đã muộn. Suốt đời, Nhím phải mang những cái lông nhọn và cứng ở trên người.

Chị em gái


Bố mẹ có hai cô con gái, nhưng bố mẹ đừng cho rằng chỉ màu đỏ của hồng nhung mới làm cho khu vườn xinh đẹp, bởi màu hồng tươi tắn của đóa thủy tiên cũng làm nên điều đó.
Chị là một cô gái xinh đẹp và giỏi giang, nhưng đó không phải là lí do để bố mẹ đặt chị vào mọi ngóc ngách của cuộc đời con và bắt con phải giống chị. Xin bố mẹ hãy để con là chính con, chứ không phải là một chị thứ hai.

Chị và con lớn lên trong cùng một mái nhà, dưới cùng một sự chăm sóc. Nhưng bố mẹ có bao giờ nghĩ rằng để có một bông hồng và một bông thủy tiên đẹp là hai phương pháp nuôi dưỡng hoàn toàn khác nhau? Nhưng những năm qua bố mẹ luôn dùng một sự chăm sóc để buộc hai loài hoa ấy đẹp theo một mẫu số chung.

Ngay từ khi hai chị em còn nhỏ, mẹ đã luôn bắt con phải mặc những chiếc váy điệu đà giống chị vì mẹ cho rằng như thế mới nữ tính. Nhưng con lại thích mặc một chiếc áo phông và quần jean hơn. Mẹ đăng kí cho con học lớp múa ballet cùng chị, dù môn ngoại khóa con thích là võ. Ngày Tết năm nào mẹ cũng tô son, đánh phấn cho hai chị em mà chẳng hề biết rằng con thích được để gương mặt tự nhiên của mình, để có thể cười, có thể ăn mà không sợ làm mờ màu son mẹ đánh.

Con cứ lớn lên với cái vẻ bề ngoài cố phải giống chị, nhưng trong thâm tâm, cái Tôi của con muốn bùng lên mạnh mẽ. Đôi lần con muốn mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con dù chỉ là một bộ quần áo, một chuyến đi chơi cho ngày cuối tuần nhưng mẹ gạt phắt đi với lí do: “Những gì mẹ chọn cho hai con là phù hợp nhất rồi”.

Con nhận thức và cực kì khâm phục sự giỏi giang của chị. Con luôn học tập và lấy chị làm tấm gương cho con trong cuộc sống. Nói như vậy không có nghĩa là trên bước đường tiến tới thành công con sẽ đặt chân vào đúng những bước đi mà chị đã từng bước trước đó. Con có thể đi một con đường khác, bằng một cách khác, có thể không tối ưu và nhanh như chị, nhưng con tự hào rằng con bước đi bằng chính đôi chân và nghị lực của mình. Lẽ nào với cha mẹ, điều đó không đáng để tự hào?

Khi con học lớp 10 cũng là lúc chị bước vào cuộc sống sinh viên với kết quả đáng tự hào sau kì thi Đại học. Cha mẹ lấy làm hãnh diện nhiều lắm. Con cũng nể phục chị vô cùng. Nhưng ngay từ ngày đó bố mẹ đã luôn hướng con phải đi theo chị, học khối chị đã từng học, thi trường chị đã từng thi và chắc chắn là phải đỗ như chị đã từng đỗ.

Con quyết định thi khối C, chuyên ngành báo chí. Cha mẹ coi việc đó như thể là đại họa. Bởi lẽ bố mẹ muốn con giống chị, thi khối D, học Ngân hàng. Bố mẹ nói là ngành phù hợp với con gái, kiếm được nhiều tiền và quan trọng là bố mẹ có thể lo “đầu ra” cho con. Nhưng với con đó chưa bao giờ là ước mơ. Được trở thành một nhà báo, trải nghiệm với cuộc đời bằng cây bút là khát vọng của con. Nhưng mẹ khóc lóc cản ngăn vì cho rằng nó không hợp với con gái, rằng nó vất vả mà đồng lương ăn vào nhuận bút biết bao giờ mới giàu.

Lần đầu tiên con làm ngược lại ý cha mẹ, lần đầu tiên con dám sống với ước nguyện của mình. Con đơn độc trong kì thi Đại học. Và rồi con đỗ với số điểm cao. Bố mẹ thở phào nhẹ nhõm vì dù sao con cũng không trượt chứ tuyệt nhiên không có sự hân hoan rạng rỡ như ngày chị đỗ.

Con hiểu những gì mà bố mẹ hướng con đi đều là muốn tốt cho con. Nhưng hãy cho con khoảng trời riêng để con được là chính con, sống với những cảm xúc của riêng con. Bố mẹ có hai cô con gái, và xin bố mẹ hãy để bản tính trong mỗi đứa con của mình được tự do thể hiện, cũng giống như việc đừng cho rằng chỉ màu đỏ của đóa hồng nhung mới làm cho khu vườn đẹp mà không biết rằng màu hồng tươi tắn của đóa thủy tiên cũng làm nên điều đó.