Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Cho em quên anh, một chút thôi


Cho em một chút quên anh thôi, để thấy mình mỗi lần chới với cần có anh bên cạnh dù đời chông chênh theo bước anh đi. Cho em một chút quên anh thôi để nỗi nhớ vờ tan rồi gập ghềnh cuộn sóng.
Cho em một chút vui, một chút cười được không anh? Một chút thôi được sống với riêng mình, với những mối quan hệ khác không phải anh. Một chút thôi cho em trở về là mình xưa kia, buồn nhưng không bi lụy.
Cho em một chút thôi, một chút tự nhiên không phải gồng mình, không phải cố tỏ ra mạnh mẽ, một chút thôi những ưu tư phiền muộn. Một chút thôi những kí ức xa xôi có thể trở về mà không thấy mình có lỗi.
Cho em một chút thôi, một chút lang thang, một chút hững hờ, một chút giận hờn, một chút nũng nịu, một chút mềm yếu. Cho em một chút thôi là một người con gái với những cung bậc cảm xúc của riêng mình.

Anh à!
Cho em một chút thôi được thở theo cách riêng của mình, được tự do phiêu du trong thế giới mình muốn. Một chút thôi giữ lại điều gì đó trong lòng mà không phải lo sợ sự giận hờn trong anh. Chỉ một chút thôi.
Chỉ cần cho em một chút thôi. Một chút đâu phải dài. Một chút đâu có xa vời. Một chút đâu phải là đòi hỏi. Chỉ một chút đó thôi trong 24 giờ có anh. Một chút thôi trong 60 giây có anh. Một chút thôi trong 1 tích tắc cạnh anh.
Chỉ một chút thôi để em biết rằng dù có những lúc xao nhãng, dù có những lúc mải mê bè bạn, có những lúc bận rộn với những dự định của riêng mình với những suy nghĩ riêng mình thì với em anh vẫn là cả bầu trời xanh mát.

Tách và cafe


Một nhóm bạn học nay thành đạt rủ nhau về thăm thầy cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu kể lể, than phiền về những sức ép trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy vào bếp lấy cà phê mời học trò cũ của mình.

Ông đem ra rất nhiều những chiếc tách khác loại: chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thủy tinh, chiếc thì bằng pha lê, một vài chiếc trông rất đơn sơ, vài chiếc đắt tiền, vài chiếc khác lại được chế tác cực kỳ tinh xảo. Người thầy bảo những "người thành đạt" tự chọn tách và rót cà phê cho mình.

Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy đáng kính mới bắt đầu từ tốn:

- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: ai cũng chọn những chiếc tách đắt tiền, chẳng ai thèm màng đến những chiếc tách nhựa giá rẻ cả. Có lẽ các em sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn cơn của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.

Các em à, những chiếc tách kia đâu có làm ảnh hưởng đến chất lượng của cà phê. Tất cả những gì các em cần là cà phê chứ không phải là tách. Thế mà thường thì các em chỉ chăm chăm lo kiếm những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Hãy suy ngẫm điều này nhé: cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Và những "chiếc tách" này không hề xác định hay ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi do cứ mãi để ý vào những "chiếc tách hư danh" mà chúng ta bỏ lỡ việc hưởng thụ cuộc sống.

Món quà mà Thượng đế ban tặng cho con người là cà phê chứ không phải tách. Vậy thì cứ thoải mái nhâm nhi cà phê của mình và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.

(Sưu tầm)

Luôn sẵn sàng tặng cậu một cái ôm


Đừng ngại để người bạn yêu tựa vào vai bạn. Đừng ngại xuất hiện khi người yêu bạn đang cần. Đừng ngại trở thành điểm tựa. Và đừng ngại ngần làm tất cả cho người mình yêu.
Tôi qua nhà đón Hân. Bao giờ cũng vậy, nó bắt tôi làm tài xế miễn phí mỗi dịp họp lớp, tụ tập hay thậm chí là hẹn hò. Đã vậy, mỗi khi ngồi sau xe nó đều hỏi tôi một câu sến của sến: “Nguyên, tớ ôm cậu được không?” khiến ai cũng nghĩ tôi và nó có “gì gì” đó với nhau. Cho nên mỗi lần bất đắc dĩ phải qua đón nó, tôi đều gắt ầm lên cứ như Hân là kẻ thù từ kiếp nào. Hân có thêm một tật nữa là rất hậu đậu. Đi đâu nó cũng phải chải chuốt cả tiếng, để rồi cuối cùng nó vẫn áo phông, quần jean, tóc ngắn buộc lại bằng một sợi dây chun. Có thế thôi mà lúc nào cũng để tôi chờ.

-Mời tiểu thư lên xe. Muộn cả tiếng rồi đấy cô ạ!

-Khiếp, làm gì trù tớ ghê thế! Tớ vẫn xinh đẹp thế này cơ mà! – Hân vừa cười vừa lên xe, không quên véo tôi một cái – Nguyên này, tớ…

-Stop! Cậu mà nói câu đó nữa tớ sẽ ném cậu ở đây ngay lập tức! – Tôi gào lên đồng thời quay lại đe dọa.

Hân lườm tôi.

-Con trai gì mà điêu. Lại còn ki - bo. Ôm một cái thôi mà!

-Đã bảo không là không. Đừng bắt tớ điên theo cậu chứ!

-Bình thường thôi, cậu hiểu tớ mà. Nhỉ?

-Không! – Tôi lè lưỡi – Chẳng qua là vì nghĩa vụ thôi nhá!

-Nghĩa vụ gì?

-Nghĩa vụ đón cậu. Nếu không thì…

-Thì cậu đã “cắt băng” tớ từ lâu rồi phải không? – Hân giận dỗi.

Tôi bật cười, đúng là trẻ con. Không biết bao giờ Hân mới lớn được.

-Ai bảo thế, tớ luôn tự nguyện đón cậu mà!

Hân mỉm cười.

-Có thế chứ! Bạn tốt nhở!

Cả lớp chỉ chờ mỗi tôi và Hân để xuất phát. Ai cũng la oai oái khi thấy cái mặt tôi đạp xe hùng hục tới. Chưa kịp để tôi giải thích, cả bọn đã nhận chìm tôi trong cơn mưa nước… bọt. Tôi nhìn Hân, sao nó lại có thể yên bình “tám” với lũ vịt giời như thế chứ? Đời thật phũ phàng, cái gì cũng đổ lên đầu mình cả. Hix.

Chúng tôi cắm trại dưới chân núi. Lâu lắm rồi lớp mới họp mặt nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Chúng tôi cùng leo núi, hái sim và hát. Lớp tôi ai cũng thay đổi. Mỗi người theo một cách riêng. Bất ngờ nhất là có những cặp đôi. Như Hoàng với Ngân, ngày xưa bọn nó ghét nhau ghê lắm, cứ hễ đụng mặt là bốp chát. Vậy mà bây giờ đã chính thức công khai tình cảm. Rồi Hùng và Mai Anh, cứ hễ giận nhau là hội bà tám lại xoắn xuýt cả lên. Hằng và Tuân. Kiên và Trang nữa chứ. Buối họp lớp cũng còn hợp duyên cho mấy đứa “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Đúng là tất cả đã thay đổi.

-Chỉ có Hân là vẫn vậy nhỉ? – Lớp trưởng “bà chằn” cầm cốc nước ngồi lại cạnh tôi.

-Hả? – Tôi giật mình vì mải nhìn mấy bông lau trên vách núi.

-Thì Hân đó… - Vân chỉ tay về phía Hân đang vui vẻ hái thêm hoa trà.

-Ừ! Con nhỏ đó lúc nào chả thế! Lãng mạn. Trẻ con.

-Nguyên không thấy gì à?

-Thấy gì là thấy gì?

-Hân có đặc biệt với cậu đó!

-Thôi tớ xin, đừng đoán mò nữa. Ai mà thích nổi nó.

-Nhưng… cậu không thấy là chính cậu cũng luôn quan tâm Hân à?

-Vớ vẩn quá! Tớ đi lên đây một chút!

Tôi đứng dậy, bước lên mấy hòn đá cheo leo trên vách núi. Tôi muốn hái mấy bông lau cho Hân. Chắc nó sẽ vui đến nỗi hét toáng cho mà xem. Chợt tôi nhớ đến câu nói của Vân. Phải rồi, luôn luôn là thế, như một điều hiển nhiên, tôi biết từng sở thích nho nhỏ của Hân và luôn cố gắng làm cho nó vui. Nói cách khác là tôi thật sự quan tâm Hân. Hay đúng là tôi thích nó rồi nhỉ? Một lần nữa, tôi tự nói với mình: “Vớ vẩn quá! Mình và nó là bạn, có gì lạ đâu!” Cầm mấy bông lau trên tay, tôi định đi xuống thì thấy Hân leo lên.

-Đừng lên nữa, tớ xuống bây giờ!

-Ở đó đi, tớ muốn lên! – Hân bướng bỉnh.

Vừa thở phì phò, Hân vừa chỉ cho tôi thấy Ngân và Hoàng đang chụp hình với nhau.

-Lớp mình vui quá! Không ngờ bọn nó ghét nhau thế mà giờ lại thích nhau.

-Thương nhau lắm cắn nhau đau mà!

-Xem ra tớ với cậu cô đơn rồi. Hay mình cũng làm một đôi nhỉ?

-Ừ! – Tôi đùa, đưa bó lau trắng cho Hân.

-Tớ ôm cậu được không? – Hân mỉm cười ẩn ý.

-Không!

Nhưng câu nói của tôi vẫn không nhanh bằng hành động của Hân, vì ngay lập tức nó đã nắm lấy tay tôi. Khoảnh khắc đó bị lũ quỷ lớp tôi chụp được. Chúng nhìn tôi và Hân, vỗ tay rầm rầm. Tôi rút tay ra khỏi tay Hân. Không hiểu sao tự nhiên giận cô bạn mình ghê gớm.

-Hóa ra hai ông bà này… giấu kĩ thế!

Tôi bước qua Kiên, không nói gì.

-Xem này, tình cảm ghê chưa! – Kiên giơ ra trước mặt tôi bức ảnh vừa chụp được.

-Cậu im đi! – Tôi gằn giọng.

Cả lớp bất ngờ trước thái độ của tôi. Chúng nó đều im lặng nhìn tôi bước xuống. Còn Hân, hình như Hân có khóc.

Tôi ngồi yên trong phòng, nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu được phản ứng của mình. Tại sao tôi lại nổi nóng khi bị bắt gặp nắm tay Hân? Tôi chỉ biết lúc đó tim tôi đập nhanh và mặt thì nóng ran, rồi không làm chủ được hành động. Lúc về, Hân không ngồi xe tôi. Vân đưa Hân về nhà trước. Tôi cùng đường nên cũng dừng lại chào Hân. Nó không nói gì, còn tôi thờ ơ ngó qua chỗ khác, chỉ thoáng thấy mắt Hân đỏ hoe. Vân hỏi tôi:

-Cậu làm sao thế?

-Chẳng sao cả! – Tôi đáp gọn rồi vù thẳng về nhà. Cơn gió chiều làm tôi dịu đi. Nhưng không làm tôi quên được những chuyện đã xảy ra. Tôi làm sao thế nhỉ?

Mẹ gõ cửa phòng, đưa điện thoại cho tôi.

-Hân gọi con đấy!

Tôi lạnh lùng tắt máy. Mẹ ngạc nhiên ngồi xuống cạnh tôi.

-Hai đứa có chuyện gì à?

Tôi đã kể chuyện của tôi cho mẹ nghe. Mẹ vốn biết rõ tình bạn của tôi và Hân, cũng là người hiểu tôi nhất. Trong lúc này, chắc chỉ có mẹ mới giải mã được cảm xúc của tôi. Nghe xong, mẹ chỉ cười, nụ cười đầy ẩn ý giống Hân.

-Thực ra con đang sợ đúng không? Con sợ đánh mất tình bạn, nhưng đồng thời cũng có tình cảm đặc biệt với Hân. Phản ứng của con rất bình thường. Nhưng đừng cố giấu cảm xúc của mình, tốt nhất con cứ hành động như con muốn, chàng trai của mẹ ạ!

Tôi chẳng biết mình nên làm gì. Mọi điều mẹ nói đều trúng “tim đen” của tôi. Đúng là tôi sợ mất Hân. Nhìn nhấy Hân buồn tôi chỉ muốn ôm cô bạn thật chặt, để cho Hân mượn vai mà khóc. Vậy mà giờ, chính tôi lại đang làm Hân khóc. Tôi thấy mình thật tệ. Song, đôi khi người ta nhận thấy cái sai là một chuyện, còn sửa sai lại là chuyện khác. Cả tuần tôi không nói chuyện với Hân. Hay đúng hơn chỉ có ba ngày tôi cố tình tránh mặt Hân, bốn ngày còn lại Hân không đến lớp. Đến đây tôi mới biết là tôi cần làm một cái gì đó. Chiều chủ nhật, Vân qua nhà tôi, đưa tôi mấy tấm ảnh hôm nọ. Lật qua một lượt, tôi chợt dừng lại ở tấm ảnh Hân nắm tay tôi. Trong ảnh, cô bạn cười rất tươi.

-Đẹp đấy chứ?

-Ừ!

-Thực ra Hân nói cho tớ biết rồi. Nó thích cậu thật đấy. Nhưng nó vẫn không dám nói. Hôm đó thấy phản ứng của cậu như vậy, nó bảo sẽ cố quên cậu. Nguyên ạ, Hân làm gì cũng chỉ mong cậu được vui vẻ thôi.

-Nhưng… tớ cũng… thích Hân mà!

Mặt lớp trưởng rạng rỡ hẳn lên.

-Sao lại nói với tớ? Đi mà nói với nó đi chứ. Mấy ngày nay Hân ở trong bệnh viện ấy, bé Nhi (em gái Hân) bị sốt.

Tôi lấy xe phóng như bay tới bệnh viện. Dù lo lắng nhưng cũng thấy nhẹ lòng. Cuối cùng, tôi đã biết mình nên làm gì rồi. Nhất định cô bạn ngốc phải biết điều này mới được. Hân ngồi bên giường bé Nhi, gương mặt mệt mỏi. Trông cô bạn nhỏ bé và yếu đuối. Lần đầu tiên tôi bắt gặp một Hân không hề mạnh mẽ như tôi vẫn tưởng. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hân, tự nhiên mọi lời muốn nói bay đi đâu hết, tôi nghe lòng mình lắng xuống.

-Hân sợ lắm, bé Nhi cứ sốt mãi thế này, Hân chẳng biết làm sao! – Nước mắt Hân chảy dài.

-Đừng lo, bác sĩ sẽ có cách chữa mà. Mùa này sốt cúm là chuyện bình thường.

Tôi cố gắng an ủi, khẽ gạt nước mắt cho Hân. Cô bạn có vẻ dịu đi. Lần đầu tiên tôi thấy mình dịu dàng với Hân đến thế. Vừa lúc ấy, mẹ Hân bước vào.

-Con về đi, mẹ ở đây được rồi. Cháu đưa Hân về giúp bác. Cứ thế này không khéo cả hai chị em đều ốm mất thôi.

*** 

-Nguyên này!

-Nếu cậu mệt thì cứ ôm tớ đi!

-Cậu có ngại không?

-Chẳng sao đâu! Vì…

Tôi dừng xe lại, phát hiện ra Hân đã tựa vào lưng tôi ngủ từ lúc nào. Tôi vẫn chưa kịp nói điều đặc biệt nhất, chưa kịp nói cả lời xin lỗi nữa. 

Trong khi đó ở nhà Hân, được sự đồng tình của mẹ Hân, cả lớp đang tất bật với nến, hoa hồng, ruy băng… nhặng xị. Tại sao ư? Hân và Nguyên là cặp đôi đặc biệt nhất của lớp mà. Thử hỏi đã có ai thân nhau đến thế chưa? À không, phải nói là đã có ai từng thích nhau như vậy chưa? Chúng nó thích nhau mà chẳng đứa nào chịu nói. Nên bốn mươi ba đứa lớp này đành trở thành ông mai bà mối vậy.

Tôi dừng xe bên cổng nhà, quay ra sau định gọi Hân dậy. Nhưng cô bạn đang ngủ rất ngon, tôi không nỡ đánh thức. Gương mặt Hân khi ngủ trông đáng yêu thế! Tôi chỉ muốn véo má cô bạn một cái. Đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc ngố bị gió thổi tung, tôi bỗng thấy tim mình loạn nhịp. Tôi cứ ngồi yên trên xe, chẳng dám cựa mình. Có lẽ mấy ngày nay thức canh bé Nhi nên Hân mệt lắm rồi. Chợt thấy đèn sáng trong nhà, tôi tò mò nhìn vào trong qua kẽ hở của giàn dây leo trước cửa. Đúng lúc ấy, Hân dụi mắt tỉnh dậy.

-Xin lỗi cậu, tớ ngủ quên mất!

-Suỵt! Cậu nhìn kìa! Lũ quỷ này định làm cái gì thế không biết?

Hân ghé sát bên cạnh tôi, nhìn vào trong. Căn nhà đã được tắt bớt đèn đi, rồi sau đó là ánh nến lung linh. Tiếp theo, đèn lại được bật sáng, giọng của lớp trưởng “bà chằn” vang lên.

-Ổn rồi! Nhất định hai đứa này sẽ phải bất ngờ cho mà xem!

-Vậy nghĩa là sao nhỉ? – Hân thì thầm.

-Bọn nó định ghép đôi hai đứa mình!

Tôi và Hân cùng một lúc thốt ra câu đó và cùng quay sang tròn mắt nhìn nhau. Tôi bỗng phì cười.

-Cậu có muốn chuồn khỏi đây không?

-Tất nhiên rồi!

Tôi đạp xe, chở Hân đằng sau như biết bao nhiêu lần khác, miệng vẫn chưa khép lại được. Sao lại có cảnh hài hước đến thế này cơ chứ? Hai chúng tôi đang trốn chạy bữa tiệc được dành riêng cho chính mình.

-Haha…

-Cậu vẫn chưa thôi cười đi à?

-Vui đấy chứ! Tớ cứ tưởng tượng đến cảnh bọn nó ngồi đợi cả đêm không thấy mình về thì…

-Này, cậu muốn đưa tớ cả đêm đi đâu hả?

-Đến một nơi đặc biệt!

Hân thôi tranh luận. Cô bạn tựa nhẹ vào lưng tôi, hát vu vơ một bài hát tiếng Trung nào đó.

… Nhìn bên trái, bên phải rồi trước mặt. Tình yêu phải rẽ vài vòng mới đến. Khi gặp người đó, em sẽ nói gì đây? Người mà em chờ đợi, anh ấy ở nơi xa xôi nào trong tương lai. Em nghe thấy gió thổi đến, từ xe điện ngầm và dòng người đông đúc. Em lặng lẽ đứng xếp hàng với chiếc vé tình yêu nắm chặt trong tay…

Không biết từ lúc nào, tôi thấy miệng mình đã vẽ ra một nụ cười thật tươi. Cảm giác có Hân bên cạnh thật sự vô cùng ấm áp. Dừng lại ở công viên cách nhà không xa, chúng tôi cùng dạo bộ quanh bờ hồ. Trời tối dần, không khí ẩm ướt và hơi lạnh. Tôi vờ tình cờ nắm tay Hân, rồi cứ giữ chẳng chịu buông ra. Hân lúng túng, mặt đỏ bừng lên. Tôi lại càng thấy cô bạn đáng yêu không thể tả.

-Hân này!

-Gì?

-Cậu… có gì muốn nói với tớ không? – Hỏi xong tôi tự gõ vào đầu mình, lẽ ra tôi phải là người nói với Hân mới đúng chứ.

-Ơ… không… không có gì!

-Không có thật sao? – Tôi đang làm cái quái gì vậy nhỉ?

Hân hướng ánh nhìn ra phía mặt hồ xa xăm. Cô bạn im lặng, thả hồn theo cơn gió thoảng qua. Lúc chiều tôi quyết tâm bao nhiêu thì bây giờ tôi bối rối bấy nhiêu. Một câu thôi mà sao khó nói thế?

-Hai người định trốn bọn này đến bao giờ?

-Phải phạt thôi, còn gì là kỉ luật và uy nghiêm của lớp trưởng nữa chứ!

-Bắt cóc cả hai cho tớ!

Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tôi và Hân đã bị bịt mắt lại. Giọng của “lũ quỷ” trong lớp ồn ào cả lên. Khi được mở khăn bịt mắt ra, tôi thấy mình đang đứng trên bãi cỏ của công viên, Hân vẫn đang nắm chặt tay tôi sau phản xạ lúc nãy. Trước mắt chúng tôi là hàng trăm ngọn nến xếp thành hình trái tim cùng với dòng chữ: “Luôn sẵn sàng tặng cậu một cái ôm”. Tôi nhìn Hân, mắt cô bạn long lanh dường như sắp khóc. Tôi dịu dàng lau đi giọt nước vừa kịp thành hình trên khóe mắt Hân.

-Thôi nào! Cậu đúng là trẻ con! Làm thế nào để cậu đừng khóc đây nhỉ?

Nước mắt Hân càng chảy nhiều hơn. Cô bạn nức nở.

-Cậu… Cảm ơn cậu!

Tôi siết chặt tay cô bạn nhỏ, đặt một ngón tay lên miệng Hân.

-Cậu không cần phải nói gì cả. Chỉ cần cậu biết rằng tớ luôn ở bên cậu, luôn lắng nghe cậu, luôn muốn chiều theo mọi sở thích của cậu, luôn luôn nhớ cậu và… luôn sẵn sàng tặng cậu thật nhiều thật nhiều thật nhiều cái ôm. Chỉ thế thôi, đó là tất cả những gì tớ có thể làm cho cậu!

-Ngay bây giờ, tớ muốn… mượn vai cậu… được không?

Tôi để Hân khóc trên vai mình. Những giọt nước mắt của hạnh phúc, tôi biết. Có quá phí thời gian không nhỉ? Khi mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra tình cảm từ trái tim mình? Có quá muộn không nhỉ? Khi mà đến bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn nói ra được điều cần nói? Nhưng hình như tất cả đã không còn quan trọng nữa. Dù sao, cậu vẫn luôn đặc biệt mà! Nhẹ ôm lấy vai Hân, tôi thì thầm.

-Luôn sẵn sàng, thưa tiểu thư!

Đừng ngại để người bạn yêu tựa vào vai bạn. Đừng ngại xuất hiện khi người yêu bạn đang cần. Đừng ngại trở thành điểm tựa. Và đừng ngại ngần làm tất cả cho người mình yêu. Bởi một khi đã yêu, bạn không thể đưa ra quyết định bằng lí trí. 

Luôn sẵn sàng, thưa tiểu thư!

Hãy kiên nhẫn! Yêu thương sẽ đến!


Cuộc sống này không bằng phẳng cũng không quá gồ ghề như bạn nghĩ đâu nhé...
... Đơn giản chúng ta tận hưởng cuộc sống này thế nào mà thôi.

Bạn đã đủ kiên nhẫn để đạt được nhưng điều bạn muốn hay đủ kiên nhẫn để cố gắng làm vui lòng ai đó chưa?

Kiên nhẫn như một lời giải đáp cho những thành công lâu dài…

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn khi ngồi nhà nghe lời dặn dò hay lời tâm sự của bố mẹ hàng giờ chưa? Thay vì việc ấy bạn lại sẵn sàng ngồi hàng giờ trước máy tính đợi với dòng chữ "loading" bộ phim có diễn viên đẹp trai mà bạn thần tượng bấy lâu.

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn nghe lời giải thích của ai đó khi họ đã nhận ra sai lầm thay vì quay mặt đi và trách móc họ? Tại sao lại không tạo cho họ cơ hội hay chính bạn đã không tạo cho trái tim mình đón nhận những yêu thương? Những bức tranh tâm hồn bạn vẫn còn thiếu nét hãy lấp đầy nó bằng sự kiên nhẫn chờ đợi và đón nhận yêu thương bạn nhé.

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn làm xong một bài toán khó hay kiên nhẫn vẽ xong bức tranh còn đang dang dở chưa? Điều ấy cũng  như bạn đã không để những yêu thương đến với cuộc sống không bị gián đoạn hay làm lỗi nhịp trái tim ai đó mà cứ vô tình quay đi hay một lá thư viết vội chưa kịp trao.

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn để chờ đợi ai đó reply tin nhắn của mình lúc nửa đêm vì chỉ thực sự muốn xem mình là ai trong trái tim họ hay chỉ là không thấy nhắn lại là nghĩ rằng là mình đã thất bại và nhắn lại “mình đùa đó”? Hãy kiên nhẫn chờ đợi bạn à... khi đã nói ra cảm xúc và trao tặng yêu thương tới ai thì hãy để ai kia biết và kiên nhẫn chờ đợi vì bên kia có thể họ cũng đang chờ tín hiệu xanh từ phía bạn. Nhưng nếu ngược lại, yêu thương ấy không quay trở lại như bạn mong chờ thì cũng đừng buồn bạn nhé! Hãy kiên nhẫn vì trong cuộc sống yêu thương này sẽ có lúc dấu yêu tìm tới với bạn và đem tới hạnh phúc mơ ước. Đó cũng chính là những thành công tuy nhỏ nhoi nhưng thật ý nghĩa trong cuộc sống.

Đôi khi mắc những sai lầm trong cuộc sống và dường như cảm thấy tuyệt vọng và tìm về tới mái ấm gia đình, nhưng khi nhận được lời căn dặn của bố mẹ chỉ trong vài phút là bạn đã thấy phát ngán và đứng dậy vượn cớ: “Con phải đi học đây, hôm nay con nhiều bài tập lắm”. Hãy tự hỏi bản thân bạn đã bao giờ thế chưa... và đã bao giờ bạn nhận thấy nỗi buồn thẳm nơi trái tim, chứa đựng trong đôi mắt bố mẹ lúc ấy chưa?

Và bạn có biết như vậy lòng kiên nhẫn trong bạn đã mất dần đi. Đón nhận lời khuyên của gia đình hay của những người xung quanh bạn chính là một món quà trong cuộc sống, là một cách giản đơn nhất tạo nên con người bạn hay vẽ lên bức tranh tâm hồn trong bạn. Muốn cuộc sống đẹp như trong những giấc mơ của bạn, bạn cần kiên nhẫn đón nhận những lời khuyên hay lượm nhặt những “bức tranh cuộc sống đời thường” để tiến gần hơn với thành công, tiến gần hơn tới những yêu thương cuộc sống. Cũng đừng để lòng tự ái của mình cản đường yêu thương khi có ai đó góp ý cho bạn. Bạn à, trong cuộc sống không phải thành công nào cũng tự tìm tới ta trên con đường bằng phẳng mà không có những bàn tay dang rộng vực ta dậy khi ta thất bại hay có ý định từ bỏ dễ dàng.

Hãy kiên nhẫn đón nhận yêu thương bạn nhé!