Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

1000 con hạc giấy


Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chàng trai bật khóc.

Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.

Đặt cạnh hay chồng lên?


- Cậu này! Cậu thấy gì sau cơn mưa ?
- Sự u ám…
- Không phải! Sau cơn mưa sẽ là ánh sáng.
- Có mà toàn mây xám thì đúng hơn .
- Cậu chẳng lãng mạn gì cả…
- Rồi…. rồi…. giờ thì tớ thấy rồi….
- Đâu?
- Đấy! Đèn pha đang chiếu kìa …
- Không nói chuyện với cậu nữa….
- Thôi nào! Tớ đùa đấy ^_^

- Đố cậu biết tại sao tình yêu lại dễ tan vỡ hơn tình bạn?
- Vì tình yêu thiếu đi sự cao thượng. Còn tình bạn thì lắm sự chia sẻ…
- Tớ có đọc một câu chuyện, người ta nói hai cái cốc đặt chồng nhau bao giờ cũng dễ vỡ hơn hai cái cốc đặt cạnh nhau. Và có lẽ đó là câu trả lời chăng?
- Theo lý thuyết thì đúng…
- Cậu đang tìm cho mình một cái cốc?
- Đặt cạnh hay chồng lên?
- Chồng lên?
- Vỡ rồi cậu ạ…
- Vậy còn bên cạnh???
- Uhm… Có nhiều nhưng khoảng cách hơi xa…

- Cậu nhìn đời sao bi quan thế?...
- Vậy à… Tớ cũng mong không phải thế…
- Tớ nhớ cậu từng nói: “ Cái gì đã vỡ là vỡ… Thà nhớ lại khi nó tốt đẹp nhất còn hơn là chắp vá lấy được để rồi suốt đời cứ phải thấy những chỗ vá…”
- Tớ không chắp vá!...
- Nhưng cậu vẫn nghĩ ngợi…
- Thế à! Sao tớ không biết nhỉ?..

- Cậu này, cần có thời gian để quên đi những gì trong quá khứ. Và cần có lòng tin để mọi thứ có thể lại bắt đầu…
- Theo lý thuyết thì thế…
- Không! Nó là chắc chắn!
- Ờ!
- Ờ cái gì?..
- Ờ thì tớ thua rồi… Lần này cậu đúng.
- Vậy sẽ khá hơn chứ?
- Là thế. Hãy để tự thời gian…



- Lại mưa rồi cậu ạ…
- Và thôi cậu….
- Cậu có thấy cảnh mặt trời đang lên không?
- Đang mưa, làm gì có mặt trời…
- Cậu nhìn lại xem!
- Đâu?
- Không phải nhìn bằng mắt mà hãy nhìn bằng tâm hồn!...
- À ừ! Giờ thì tớ thấy rồi. Có một mặt trời… ngay ở trước mắt tớ. Và mặt trời rất đẹp… Một mặt trời biết cười…
- Mình về thôi cậu!..
- Từ từ đã, tớ đang ngắm mặt trời…
- Một mặt trời sau cơn mưa, đồ ngốc ạ ...!!!  

Gió và chong chóng

Gió nhẹ, chong chóng quay. . .” Cậu lúc nào cũng quay mãi thế à? ” Chợt gió hỏi chong chóng.” Ừ, có lẽ vậy!! ” Chong chóng đáp. ” Vì cậu thổi nên tớ phải quay! “” Vì tớ sao?? ” Gió ngạc nhiên.

” Vì cậu. Vì cậu mà tớ quay, cũng vì cậu mà tớ sống. ” Chong chóng trả lời. ” Nếu tớ không quay thì tớ là một cái chong chóng chết!! “

” Nếu. . . nếu có một ngày. . . tớ không ở bên cậu nữa. . . ” Gió ngập ngừng.

” Tớ không biết. Trên đời này có vô vàn ngọn gió và vô vàn chong chóng. Bình thường thì chong chóng cần gió. Gió như là nguồn sống của chong chóng. Chong chóng thiếu gió, chong chóng không còn sức sống nhưng gió thiếu chong chóng thì gió vẫn vậy. ” Chong chóng nhẹ nhàng trả lời gió.

” Ừhm. Có lẽ!! ” Gió đáp, với tất cả sự thờ ơ.

Chong chóng hiểu hết tất cả. Rằng một ngày kia, gió sẽ chán chong chóng. Rằng chong chóng sẽ già đi theo thời gian nhưng gió thì không. Rằng ngày đó đã sắp đến rồi. Chong chóng thở dài. Chong chóng sắp già mất rồi. Hai ngày, chong chóng không được gặp gió. Có lẽ là chong chóng nhớ gió. Rồi. . . Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió đến rồi!! Gió vẫn thế, vẫn thờ ơ và vô tình. Chong chong nhìn gió, không tin vào mắt mình. Gió, là gió. . . Nhưng đáp trả lại sự nhiệt tình của chong chóng chỉ là một làn gió nhẹ, đủ để chong chóng rung động.

” Tớ phải đi! ” Đột ngột gió lên tiếng.

” Cậu phải đi à?? Cậu đi đâu!?? ” Chong chóng hỏi, trong hoảng loạn.

” Xa lắm, họ rủ tớ đi, các cơn gió khác!! Chúng tớ phải đi, vì sắp đến mùa khô rồi!!”

” Thật sao?? ” Điều chong chóng lo sợ cuối cùng cũng tới. ” Cậu có về không!!? “

” Thế cậu có đợi không? ” Gió hỏi lại.

” Tớ đợi. Chỉ cần cậu nói có về là tớ tin cậu có về!! ” Chong chóng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào người khác.

” Ừh. Nếu cậu đợi thì tớ sẽ về!! ” Gió đáp.

” Cậu sẽ về thật chứ?? Khi nào thì cậu về?? “

” Nhanh thôi, khoảng năm mười ngày gì đó!! ” Gió trả lời. ” Tin tớ nhé!? “

” Tớ tin cậu, cậu đi đi!! Tớ sẽ chờ!! Cậu sẽ về, sẽ mang cho tớ bông hoa màu tím chứ?? ” Chong chóng nói, lòng lại nhen lên niềm hy vọng.

” Chắc chắn!! Hoa màu tím nhé!! ” Gió khẽ cười.

Chong chóng không nói gì cả, chỉ biết lặng nhìn gió đi.

Rồi gió đi. Chong chóng ở lại và chờ đợi. Chờ mỏi mòn. Một ngày, hai ngày. Một tuần, hai tuần. Rồi một tháng, hai tháng. Gió vẫn không về. Chong chóng vẫn đợi. Chong chóng tin gió. Tin vào lời hứa của gió. Năm đó, khô hạn, nắng nóng. Trời lặng không chút gió. Mọi người đã đi đến vùng khác. Riêng chong chóng vẫn ở mãi nơi này. Chong chóng sợ nếu mình đi thì khi gió quay về sẽ không gặp. Chong chóng sợ không gặp được gió.

Cậu ấy sẽ về!! Cậu ấy hứa rồi mà!! Cậu ấy bảo nếu mình đợi thì cậu ấy sẽ về!!

Mình phải tin vào cậu ấy!! Cậu ấy không lừa mình!! Cậu ấy không nói dối!!

Phải tin, ai nói gì mình mặc kệ!! Cậu ấy sẽ về!! Phải tin tưởng!! Phải tin. . .

Cứ thế, chong chóng đã đợi hơn mười năm!! Chong chóng vẫn cứ tin, chong chóng vẫn cứ đợi, chong chóng vẫn cứ hy vọng!! Màu vàng cam ngày xưa, giờ chỉ là một màu bàn bạc, màu của thời gian, màu của sự chờ đợi. Nhưng chong chóng vẫn đợi!!

Rồi một ngày kia. Đã có người phát hiện ra chong chóng. Là một cơn gió. Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió!? Chong chóng quay, chong chóng lại tràn đầy sức sống nhưng. . . đó không phải là gió, chỉ là hơi từ miệng một cô bé. ” Gió ở đâu?? ” Chong chóng tự hỏi. Có lẽ gió đã quên chong chóng rồi, có lẽ bây giờ gió đang ở bên một chong chóng nào khác. Có lẽ là thế. Nhưng. . . gió đã hứa là sẽ về với chong chóng rồi kia mà. Cô bé vẫn đang thổi. Chong chóng quay nhưng chong chóng không hạnh phúc. Đây không phải là gió của chong chóng. Đây không phải là cơn gió mà chong chóng đã chờ đợi suốt mười năm. Gió của chong chóng khác, gió của chong chóng tuy vô tình nhưng khi làm chong chóng quay lại có cảm giác khác. Không, không phải!! Không phải gió của chong chóng. Chong chóng không muốn quay vì cô bé. Chong chóng chỉ muốn quay vì gió thôi. Nhưng cô bé cuối cùng cũng vứt bỏ chong chóng như cơn gió kia đã từng làm hồi mười năm trước.

Chong chóng lại trơ trọi một mình. Lại tiếp tục héo hon vì chờ đợi. Lại tiếp tục hy vọng vài lời hứa của gió. Mười năm rồi. Chong chóng cứ thế chờ đợi trong vô vọng. Chong chóng chỉ mong gặp được gió, dù chỉ một lần thôi cũng được. Gặp để lòng chong chóng thôi day dứt. Ngày ấy chong chóng không dám nói. Chong chóng sợ. . .

Gió à!! Cậu về đi!! Tớ vẫn đang chờ cậu!! Vẫn đang chờ!!

Tớ nhớ cậu lắm!! Cậu đang định bỏ rơi tớ đấy à??

Đừng làm vậy nhé!! Bỏ rơi người khác là không tốt đâu!!

Liệu có ai hiểu tại sao gió lại bỏ chong chóng?? Gió sợ, sợ tính cách ương bướng, thích cái mới của mình làm chong chóng tổn thương. Nhưng gió làm vậy đã để chong chóng tổn thương nặng nề hơn. Gió đã làm chong chóng phí hoài cả đời mình để chờ đợi. Gió ác lắm!! Chong chóng vẫn tin gió, chong chóng không trách gió, chong chóng có một niềm tin mãnh liệt.

Gió có vị gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có màu gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có mùi gì nhỉ?? Không ai biết.

Nhưng chong chóng biết. Gió có vị mặn của nước mắt chong chóng. Gió có màu bạc của thời gian và sự chờ đợi. Gió có mùi máu đang rỉ ra từ trái tim chong chóng.

Chong chóng không dám thừa nhận mình đã yêu gió. Nhưng đó vẫn là sự thật. Chong chóng yêu gió. Chong chóng chờ gió là để nói ra điều này để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mục tiêu của chong chóng chỉ có vậy. Chong chóng không dám mơ đến gió. Chong chóng không cần gió yêu chong chóng. Chong chóng chỉ cần gió về thôi. Liệu chong chóng có đòi hỏi cao quá không?? Mười năm sống trong hy vọng, mười năm con vịt cứ nghĩ mình là thiên nga, mười năm ảo tưởng, mười năm sống như người mộng du đã làm chong chóng không còn chút sức lực nào nữa. Chong chong không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt này nữa rồi.

Không!! Mình phải sống, mình phải đợi!! Gió sẽ về!! Sẽ về mà!!

Đã hứa!! Gió không nuốt lời đâu!!

Nghe này chong chóng!! Yêu thương là tin tin tưởng!!

Chong chóng yêu gió thì chong chóng phải tin gió chứ!!

Gió sẽ trở lại!! Chút nữa thôi!! Cố lên nào chong chóng!!

Trời gió lên, chong chóng quay. . .

Gió, là gió!! Là cơn gió đó!! Gió về rồi!! Chong chóng lại quay, chong chóng hạnh phúc!!

” Dối trá!! Cậu bảo chỉ năm mười ngày!! ” Chong chóng nghẹn ngào.

” Xin lỗi, tớ. . . “

” Đừng xin lỗi!! ” Chong chóng hét lên. ” Tớ không tha thứ cho cậu đâu!! Bây giờ và mãi mãi!! “

” Nghe tớ giải thích, chong chóng!! Chấp nhận lời xin lỗi của tớ đi!! Tớ thực sự muốn quay lại với cậu nhưng sức khỏe của tớ không cho phép!! Tớ không thể đi đoạn đường xa như vậy để về với cậu được, gần 400 km!! Tớ cũng nhớ cậu lắm!! Tớ. . . tớ cần cậu chấp nhận lời xin lỗi này!! “

” Cậu bỏ tớ hơn mười năm, rồi bay giờ trở về xin lỗi là xong hết sao?? “

” Tớ đã thực hiện lời hứa với cậu rồi mà!! ” Gió yếu ớt đáp.

” Lời hứa!? Thế cậu có nhớ cậu hứa gì không?? “

” Tớ không còn nhiều thời gian nữa!! Tớ không biết có thể tìm cho cậu bông hoa màu tím không!! Tớ sẽ cố!! Nhưng sợ không kịp!! Tớ sắp chết rồi!! ” Gió nói, nhẹ nhàng như tuyết rơi.

Hả?? Cái gì?? Không còn nhiều thời gian nữa!? Sợ không kịp!? Sắp chết??

Chong chóng không tin!! Không phải!! Sao gió có thể chết được!?

” Cậu . . . mà chết thì tớ phải làm sao!? “

” Xin lỗi, tớ thực sự không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này!! Nhưng. . . ” Gió nói mà cố không để giọng mình khác đi.

” Cậu mà bỏ rơi tớ là không bao giờ tớ tha thứ cho cậu đâu!! ” Chong chóng hét, giọng lạc đi. ” Tớ yêu cậu!! “

” Trước đây tớ luôn phân vân liệu cậu có yêu tớ không!! Bây giờ thì tớ xác định được rồi!! Tớ về không uổng phí!! Bông hoa màu tím, tớ sẽ tìm, chờ nhé!! “

” Không!!! Tớ không để cậu đi đâu!! Tớ sợ lắm!! Cậu đừng để tớ lại một mình, tớ sợ lắm!! ” Chong chóng nói trong nước mắt.

” Tớ không bỏ cậu đâu!! Tớ đã về rồi kia mà!! Một chút thôi!! Về ngay!! ” Gió khẽ hôn lên chong chóng. Rồi lại đi. Rồi lại bỏ chong chóng.

Chỉ còn lại một mình chong chóng. Chong chóng không thể giữ chân được gió. Gió quen tự do rồi.

Cơn gió không dừng chân nơi đây. . .

Xin lỗi cậu nhiều lắm. chong chóng!!! Tớ không muốn cậu đau khổ vì tớ!!

Trên đời này còn nhiều cơn gió nữa mà!! Đâu phải chỉ có tớ là gió!!

Đừng khóc, thấy cậu khóc tớ đau lòng lắm!! Cậu đừng khóc!!

Đừng vì tớ mà đau khổ, đừng vì tớ mà làm bất kì chuyện gì dại dột!!

Tớ không muốn cậu thấy tớ chết!!

Tớ sẽ chịu đau khổ một mình!! Tớ sẽ không để cậu tổn thương lần nữa đâu!!’

Xin lỗi cậu, vì tất cả những gì tớ có lỗi!!

Chong chóng lặng nhìn gió!!

Cậu về để làm gì?? Cậu ác lắm!! Cậu làm vậy sao tớ vui được!?

Thà cậu nói cậu ghét tớ, thà cậu nói cậu đã có chong chóng khác!!

Thà là vậy!! Có lẽ tớ dễ chịu hơn bây giờ!!

Chứ bây giờ lòng tớ đau lắm cậu biết không??

Một câu nói dối như ngày xưa để tớ tiếp tục sống vui vẻ đối với cậu khó lắm sao??

Chỉ là một câu nói để tớ yên lòng thôi mà!! Không được sao??

Chong chóng và gió. Ai cũng muốn nhận đau khổ về phần mình. Nhưng đau khổ lại được chia đều cho cả hai. Vì đó là định mệnh!! Định mệnh đã nối cả hai bằng một sợi dây trói vô hình, đùa giỡn với số phận của chúng, ràng buộc chúng, lôi chúng vào vòng quay của số phận, bắt chúng phải trải qua nỗi đau mất đi người mình yêu nhất! Định mệnh là vậy, luôn luôn như vậy, luôn luôn thích lặp lại những bi kịch của quá khứ, luôn luôn thích xem lại những chuyện đã qua từ lâu, cho dù đó là một bi kịch khủng khiếp của đời người . . .

Chúng ta Li Dị nhé !!!!

"Ta phải học yêu, không phải một người tuyệt đối hoàn hảo, mà là yêu tuyệt đối một người không hoàn hảo "

Họ lấy nhau được hai năm. Anh yêu văn chương và thường viết truyện online trên blog, nhưng dường như chẳng có ai từng để tâm đến những gì anh viết. Anh cũng thích nhiếp ảnh, và chính anh là người đã chỉnh sửa tất cả ảnh cưới của họ. Anh yêu cô thật nhiều. Tất nhiên cô cũng thế. Cô tính hay nóng nảy và ưa “bắt nạt” anh. Anh lại dịu dàng và luôn nhường nhịn. 

Hôm nay cũng thế, cô lại hờn giận anh một lần nữa. 


“Sao anh không thể giúp bạn em chụp ảnh cho đám cưới của cô ấy? Cô ấy hứa sẽ trả tiền cho anh nữa kia mà !? “


Anh từ tốn: “ Nhưng anh hôm đó bận mất rồi.” 


“Hừm!” Cô vùng vằng.


“Sao vậy em?” 


Cô bự bội nói: “Anh thật sự không có thời gian ? Anh chỉ cần bớt viết truyện đi một chút là sẽ có tất cả mọi thời gian anh cần.”


Nét mặt anh thoáng sa sầm lại, nhưng vẫn kiên định: 


“Nhưng … chắc chắn một ngày nào đó, sẽ có người nhận ra giá trị của chúng.”


Cô ương bướng: “Em không quan tâm, anh phải chụp cho cô ấy đấy, cô ấy là bạn thân nhất của em!” 


“Không!!” 


”Chỉ lần này thôi mà..”


“Anh đã nói rồi, không là không.”


Năn nỉ không xong, cuối cùng cô chuyển sang nài ép: “Em để cho anh ba ngày để đổi ý, nếu không…” 


Ngày đầu tiên, cô chiếm luôn phòng bếp, phòng tắm, máy tính, tủ lạnh cùng hàng loạt tiện nghi trong nhà , trừ giường ngủ- để thấy rằng cô vẫn còn nhân nhượng. 


Tất nhiên, vì cả cô và anh vẫn phải ngủ chứ. 


Anh chẳng nề hà gì, anh vẫn còn tiền trong túi. 


Đến ngày thứ hai, cô lựa lúc anh đang tắm rồi rút hết tất cả thẻ tín dụng cùng tiền mặt còn lại trong ví. Cô cũng không quên cảnh cáo: “ Chuyện cỏn con như vậy, anh chỉ cần đồng ý là xong, viếc gì phải cãi nhau với em? Còn nếu anh vẫn thích chiến tranh lạnh thì..”


Anh thật sự khó chịu. Tối đó, ôm cô trên giường, anh thì thào xin lỗi rồi chật vật giải thích tình cảnh của mình. Nhưng tính cô vốn ngang bướng, nào có thể cho qua dễ dàng, bởi lẽ, dù có xin lỗi, anh vẫn nhất quyết không muốn đến giúp bạn cô. 


Ngày thứ ba càng tệ hơn, hai người chẳng nói với nhau một lời. Đến tối, hai người cùng nằm chung trên giường, nhưng lưng quay vào nhau. 


Anh thì thầm: “Mình cần nói chuyện.”


“Trừ khi là về chuyện đám cưới, còn lại em không muốn nghe gì hết.” 


“ Một chuyện rất quan trọng.” Anh nói.


Cô không trả lời,, định bụng không nhượng bộ.


Anh thở dài: “Mình li dị thôi.”


Cô hoàn toàn không thể tin vào tai mình.


“Anh đã gặp một người.” Anh tiếp tục. 


Cô giận điên lên, chỉ muốn cho anh một cái tát. Nhưng không hiểu sao cô kìm lại, đợi anh nói hết câu. Tuy nhiên, mắt cô đã rớm lệ. Anh lấy từ trong ngực áo một bức ảnh. Có lẽ là từ túi áo trong- chỗ duy nhất cô bỏ sót hôm qua. Cô tự mắng mình thật ngu ngốc làm sao.


“Cô ấy đẹp lắm.”


Cô không thể kìm được nữa, những giọt lệ nóng bỏng vuột ra khỏi khóe mắt. 


“Cô ấy cũng tốt nữa, rất tốt.” 


Tim cô như vỡ ra từng mảnh: Anh để ảnh cô ta ngay gần tim anh.


“ Cô ấy nói sẽ luôn ủng hộ anh, cho dù những gì anh viết ra có ngu ngốc đến đâu, sau khi cả hai lấy nhau rồi.” 


Bất công làm sao: Cô cũng từng nói những điều tương tự với anh!


“ Cô ấy nói yêu anh thật lòng” Anh tiếp tục rót vào tai cô những lời tàn nhẫn.


Cô chết lặng, ước gì có thể quay lại và hét vào mặt anh: “Thế em không thế ư?” 


“Nên có lẽ cô ấy sẽ chẳng bao giờ bắt anh làm những gì anh không muốn, sẽ càng không bao giờ làm tổn thương anh.” 


Cô cố để tỉnh táo, nhưng dường như có một màng sương mờ đã phủ đầy trí óc. 


“Em có muốn nhìn ảnh anh chụp cô ấy không?” 


“…!” 


Anh mang đến bức ảnh trước mặt cô, nhưng cô gạt đi, để lại một vệt hằn bỏng rát trên mặt anh. 


Anh thở dài. Cô khóc. 


Anh bỏ lại bức ảnh vào trong túi, còn cô kéo chăn che giấu hàng nước mắt và đôi vai rung rẩy. 


Rồi anh tắt đèn, chìm vào giấc ngủ. Đợi anh ngủ say, cô trở mình bật đèn. Cô không thể ngủ được, chợt thấy quá hối hận vì đã đối xử với anh như thế. Cô lại khóc tiếp , bao hồi ức xưa ùa về. Bao lần cô giận hờn, bao lần lỡ lời, anh vẫn vậy , vẫn dịu dàng thế nhận hết lỗi lầm về bản thân. 


Sao cô có thể chịu được? Giờ đây vẫn âm điệu ấy, vẫn mềm dịu là thế, nhưng không dành cho cô nữa rồi…


Cô muốn nói chuyện với anh. Cô nhìn chằm chằm vào ngực áo anh, ghen tuông làm cô càng muốn biết cô gái kia trông như thế nào. 


Cô nhẹ rút tấm ảnh ra. 


Rồi…


Chẳng biết nên khóc hay cười …


Tấm ảnh rất đẹp : Ảnh cô -Cô trong mắt anh- “Một” cô tinh nghịch vừa nháy mắt vừa hôn lên má anh. 


Anh len lén mỉm cười. Anh chỉ giả vờ ngủ, tất nhiên rồi. 


Ta phải học yêu, không phải một người tuyệt đối hoàn hảo, mà là yêu tuyệt đối một người không hoàn hảo. Đôi khi ta quên mất, có khi vì quá yêu rồi làm tổn thương người ấy. Cũng không sao đâu, vì ta đâu có hoàn hảo và người “hoàn hảo” ấy vẫn tuyệt đối yêu ta như ban đầu. Nhưng cơ hội trong đời chẳng bao giờ có nhiều, đừng để lỡ bạn nhé…

Thay đổi !!!~

Vui ........... thay đổi

Buồn ................... thay đổi

Mưa ............................. thay đổi

Nắng ..................................... thay đồi

và Tình yêu ............... làm con người ta thay đổi

Sống trên đời ko yêu bất cứ ai thì đừng sống làm gì nữa .

Bởi vì ............................... nó làm cho con người ta thay đổi

thay đổi từ một con người này sang một con người khác

Có nhiều người thay đổi theo hướng tích cực .

Nhưng cũng có nhiều ngưởi thay đổi theo hướng tiêu cực khiến cho ta trở thành nộ lệ của tình yêu .

Bạn có biết là tôi thay đổi.......

...........ko vì một ai cả 

...........vì chính tôi 

...........vì cái mà tôi đặt kì vọng quá nhiều đã làm cho tôi thất vọng

thất vọng một cách tột cùng ko thể nào có thể sữa chữa lại được 

cái sự thất vọng đó gặp nhiều rồi .........

được nhiều kinh nghiệm rồi nhưng vẫn ko thể ngăn cản nó đc ...........

thôi mệt kinh khủng .........

mệt toàn xác .........

thôi thì để chuyện gì tới sẽ tới ..........

chẳng quan tâm .................

Vô tâm với mọi thứ sẽ tốt hơn cho tôi .........................