Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Để quá khứ ngủ quên - Kì 3

Cô ôm chầm lấy anh không nghĩ ngợi, cô sợ là anh sẽ biến mất trước mặt cô một lần nữa. Đây thật sự không phải là mơ.
-Wow… đẹp thật!
Đó là câu nói duy nhất cô có thể thốt lên lúc này. Veronica không ngờ rằng con đường bình dị kia lại mở ra một “bức tranh” thiên nhiên đẹp như vậy, từng nét vẽ tinh tế và rực rỡ một cách quyến rũ. Đó là một cánh đồng hoa thủy tiên trắng tinh khiết được màu xanh của lá ưu ái dâng tặng cho bầu trời bất tận kia, những làn gió hiền hòa cứ nhè nhẹ đưa các “nàng tiên” nhảy múa một cách điêu luyện. Nhưng đó vẫn chưa là cái chính để làm nên cái tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo đang hiện hữu trước mắt cô. Những tia nắng ngọt ngào, êm diệu như cố tình làm bừng lên sự rạng ngời, trong sáng của cánh đồng hoa, hàng trăm cánh bướm với hàng trăm màu sắc tuyệt đẹp cứ lượn lờ đầm thắm để chiêm ngưỡng màn trình diễn tuyệt vời của thiên nhiên. Bước đi chậm rãi theo sự chuyển động nhẹ nhàng của cảnh vật, chẳng mấy chốc, thân người bé nhỏ của cô đã được che chở bởi những “nàng tiên” mỏng manh kia. Trông cô lúc này hệt như một nàng công chúa kiêu sa, nổi bật và tinh khôi đến mê lòng người. Ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh ngút ngàn, đôi mắt cô long lanh như những hạt pha lê trong suốt, cô vươn mình tận hưởng sự nâng niu của gió, và hương thơm ngào ngạt của loài hoa thủy tiên. Không hiểu sao tâm hồn cô lúc này nhẹ nhàng và bay bổng đến lạ. Cái cảm giác nặng trĩu, tuyệt vọng kia đã theo gió bay đi nơi nào rồi. Và lúc này điều cô muốn làm nhất chính là thôi lên khúc nhạc “Thinking of you” quen thuộc, không gian như cũng đang chuyển động theo điệu nhạc của cô. Không hiểu sao, vẫn bản nhạc đó, vẫn tâm trạng đó, nhưng cô không còn thấy lòng mình chua xót nữa, có lẽ vì cô đã quá đau rồi, và cô biết mình không thể nào quên anh được… Nghĩ đến đây, nước mắt cô trực trào. Veronica lúc này thật bé nhỏ và đáng thương, cô như một con mèo nhỏ bị ai đó bỏ rơi giữa cánh đồng hoa. Khúc nhạc du dương vang lên không còn được trọn vẹn. Cô khóc, khóc đến không còn hơi sức, và cô đã vô tình trút nỗi đau ấy lên chính cây kèn harmonica mà ngày xưa cô hay dùng để thổi cho anh nghe. Cây kèn vỡ tan như chính tim cô lúc này. Thơ thẩn, cô men theo con đường cũ bước đi, cô đi mà không hề quay lưng nhìn lại một lần, nhưng cô không hề biết rằng, có một hạnh phúc đang âm thầm nhìn theo những bước đi của cô…
Veronica trở về nhà trong một tâm trạng hết sức rối loạn. Cô không nói chuyện với ai, chỉ nhốt mình trong phòng, tắt điện thoại và im lặng nhìn ra phía cửa sổ như chờ đợi điều gì. Cô đã tự nói với lòng mình rằng sẽ không bao giờ nghĩ về Scott nữa, sẽ không bao giờ thôi harmonica cho bất kỳ người con trai nào nghe nữa, nhưng tim cô thì lại đang mách bảo một điều khác.
Hai ngày trôi qua, cô cảm thấy thật trống trãi, cô nhớ cây kèn harmonica yêu dấu, nhớ những điệu nhạc và… nhớ người con trai ấy. Như có một sự thôi thúc vô hình, cô một mình đón xe trở lại khu ngoại thành. Lùng sục lại trí nhớ của mình một cách khó khăn, cô phải mất hơn 1 giờ để tìm thấy con đường hôm ấy. Giờ đây, điều quan trọng nhất trong lòng cô là tìm lại cây kèn cũng như tình yêu của Scott, cô bỏ qua tất cả những gì mà người con trai ấy đã gây ra, bỏ qua cảnh vật mà ngày hôm ấy cô đã ngưỡng mộ… Và…
_ Em đang tìm cái này, đúng không?
Cô hơi giật mình bởi một giọng nói lạ bất ngờ vang lên, quay lại một cách bối rối, cô khẽ gật đầu.
_ Tôi đã sửa nó lại cho em rồi, em thổi kèn rất hay.
_ Cảm…cảm…ơn anh, mà anh là…
_ À tên tôi là Jack, còn em?
_ Ver… Veronica.
Đôi mắt anh mở to một vẻ sáng ngời, dường như cái tên ấy thật sự rất ấn tượng đối với anh, như chính chủ nhân của nó vậy.
_ Veronica, rất vui được biết em…
Dường như người con trai lạ mặt hiểu được thắc mắc của cô, không để cô đợi quá lâu, anh lên tiếng.
_ Nhà tôi ở gần đây, đó là căn nhà gỗ duy nhất trong khu rừng này.
_ Sao? Anh sống trong rừng à?
_ Có gì lạ sao?
_ À… à… không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, rất vui được biết anh.
Lời giới thiệu của anh chàng khiến Veronica chú ý hơn đến cách ăn mặc của anh ta: Chiếc áo thun màu tối ôm sát làm tôn lên cơ thể rắn chắc và khỏe mạnh của anh. Chiếc quần bò cũ nằm gọn trong đôi ủng cao không làm mất đi vẻ mạnh mẽ vốn có của người con trai này.
_ Nhân tiện, cảm ơn anh vì đã giúp tôi sửa lại cây kèn.
_ Không có gì đâu, nhưng sau này, dù như thế nào, cũng đừng trút giận lên nó nữa.
Cô im lặng, chỉ im lặng và khẽ gật đầu,vì thật sự lúc này cô không biết phải đáp lại người con trai ấy như thế nào, một cảm giác rất quen thuộc, tưởng chừng như mọi thứ đã có bàn tay ai đó sắp đặt…
Từ buổi gặp gỡ định mệnh ấy, Veronica chính thức có thêm một người bạn, một người con trai thật kì lạ, nhưng anh ta luôn lắng nghe cô, và đặc biệt là luôn lắng nghe tiếng kèn của cô.
_Tại sao anh không ra thành phố mà sống?- cô chợt hỏi
_Vì anh yêu thiên nhiên.
_Nhưng anh làm gì ở đây.
_Rất nhiều…
_Như là?
Vẻ mặt anh lúc này trầm ngâm hẳn, sự dịu nhẹ của ánh nắng chiều như tôn lên những nét hoàn hảo trên khuôn mặt anh. Jack không sôi nổi, lôi cuốn như Scott, nhưng ở anh luôn là một sự bình yên mà mỗi khi mệt mỏi Veronica muốn tìm đến…
_ Anh thường đốn củi, chăn nuôi vài gia súc nhỏ, hoặc giúp những người xung quanh đây làm vài việc gì đó và họ trả công cho anh.
_Vậy anh sống một mình?
_Trước kia là với mẹ, nhưng giờ thì…
Nói đến đây, anh im lặng và cười nhẹ, một nụ cười đẹp nhưng u buồn. Veronica dường như cũng hiểu được phần nào, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của anh.
_Thôi đừng nói về anh nữa, lần đầu gặp em, hình như em có chuyện buồn.
Đôi mắt cô lúc này như chứa nước, đôi tay cô chợt run lên khi nghĩ về cái kí ức đã qua, và sau đó, mọi thứ nhòe đi trong mắt cô…Thời gian cứ trôi, gió cứ thổi, những bông hoa cứ nhảy múa, nhưng sao tim cô vẫn không ngừng nhói lên khi nghĩ về Scott…
_Em… em… đau.
Chữ “đau” ấy đủ đến nói lên vết thương trong lòng cô, và đó không phải là chuyện cổ tích hay một giấc mơ.
_Đó là người cô trai mà em từng rất yêu, nhưng rồi hạnh phúc mà em cảm nhận được thật ngắn ngủi, nghe có vẻ mơ hồ, nhưng anh ta đến và đi như một cơn gió.
Cô bắt đầu khóc, khóc trong tuyệt vọng, còn anh, chỉ im lặng, nhẹ nhàng cho cô mượn bờ vai để tựa vào, như một người bạn cũng được, như một người anh cũng được, chỉ cần nhìn thấy cô cười là anh đã hạnh phúc rồi. Cô thấy tim mình đau nhói, nhưng cô không biết rằng người con trai bên cạnh cô lúc này, tim cũng chợt nhói đau.
Có thể nói, cái cách mà Jack xuất hiện trong đời cô tuy bất ngờ nhưng thật nhẹ nhàng, giờ đây, anh chính là một khoảng không gian bình yên mà cô luôn muốn tìm đến. Thật sự anh và Scott là 2 thái cực trái dấu, người thì như bầu trời êm dịu, người thì là sóng biển cuồn cuộn. Cô có thể cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho mình, nhưng cô biết rằng, cái vết thương mà Scott gây ra cho cô vẫn còn đó, vẫn rất sâu và nhói, nên cô chỉ có thể đến bên anh như một người bạn, một người bạn tốt mà thôi.
 
Đã 2 tháng rồi còn gì, từ ngày mà Scott rời xa cô, từ ngày mà cô quen được Jack, mọi thứ thay đổi nhanh thật. Đúng hơn là cô không còn hay ngồi một mình và suy nghĩ về quá khứ nữa, mỗi buổi chiều rãnh, cô đều bắt xe đến thăm Jack, cô thường thổi cho anh nghe những bản nhạc thật hay, anh cũng thường mang trái cây hoặc làm những vật dụng nhỏ xinh để tặng cô, mọi thứ đều rất tuyệt, chỉ có điều…
_Tại sao vậy anh, tại sao em vẫn không quên được anh ta…
Tiếng nấc cô bắt đầu vang lên sau bài hát “Thinking of you”, thật sự là chưa bao giờ cô có thể thổi cho Jack nghe bản nhạc này một cách trọn vẹn, từng nốt nhạc cứ như từng mũi kim làm rỉ máu vết thương trong tim cô. Cô đau, người con trai bên cạnh cô cũng đau, thậm chí là đau hơn cô gấp trăm lần, vì sao ư? Vì anh đã yêu cô từ cái lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt đẹp và đau buồn ấy.
Anh khẽ ôm cô vào lòng, từ tốn vuốt mái tóc mềm mại của người con gái kia. Dù anh biết trong lòng cô, anh chỉ là một người bạn, nhưng chỉ cần cô bên cạnh anh, vậy là quá đủ rồi.
_Em biết trên cơ thể con người, cái gì là quan trọng nhất không?
_Là quả tim hả anh?
_Không, ngốc ạ, là đôi vai ấy.
Đôi mắt cô mở to nhìn anh đầy ngạc nhiên.
_Vì trên đôi vai chính là trách nhiệm mà em phải gánh trong đời, đôi vai chính là nơi mà người khác cần nhất của em mỗi khi gặp chuyện không vui.
_Em không hiểu ý anh lắm!
_Đôi vai của anh luôn ở đây, hãy tựa vào nó, mỗi khi em thấy tuyệt vọng và đau buồn, hứa với anh, đừng giữ mọi chuyện trong lòng một mình, được không em?
Tim cô lúc này đập nhanh đến loạn nhịp, cô không biết hoặc giả vờ không muốn chấp nhận cảm xúc của mình lúc này, cô tự hỏi “có công bằng với Jack không, khi trong tim cô vẫn luôn là hình bóng của Scott?”
_Hôm nay em có một món quà đặc biệt cho anh đây, hồi hộp không?
_Gì thế, em làm anh hồi hộp đấy.
_Vậy anh nhắm mắt lại đi.
Tiếng kèn vang lên ấm áp như chính lòng cô lúc này, đó là bài “Miss you”, cô đã cố gắng tập thành nhuần nhuyễn bài này để dành riêng cho anh. Nghe cô thôi kèn, anh cảm nhận được mình đang thật sự hạnh phúc, dù là rất nhỏ.
_Hay thật, trước giờ anh chưa nghe em thổi bài này?
_Em mới tập, dành riêng cho anh đấy.
_Thật… thật… không?
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình vui như lúc này, anh bối rối khi nghe câu nói ấy của cô, anh thật không dám tin.
_Chúng ta đi hái trái cây nhé, em thấy hơi đói.
_Được…được thôi,…anh…anh… dẫn em đi.
Trông vẻ mặt anh lúc này đáng yêu biết mấy, anh như một đứa trẻ đang sung sướng nhận được món quà tuyệt vời. Bầu trời hôm nay thật xanh, mọi thứ xung quanh thật đẹp. Anh đã cùng cô dạo chơi khu rừng ấy nhiều lần, nhưng chưa bao giờ, anh thấy mọi thứ bình yên và hoàn hảo đến thế. Có thể nói, mỗi giây phút bên cô, là mỗi giây phút anh cảm thấy cuộc sống này thật ý nghĩa.
Ngày thứ bảy tuyệt vời của cô và anh trôi qua, sau khi chào tạm biệt Jack, cô bắt xe về nhà trong một tâm trạng thoải mái, nhưng niềm vui ấy của cô chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn, rất ngắn mà thôi. Đứng cách nhà vài mét, đôi tay cô run lên khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của ai đó, cô ước gì là mình đang nhìn nhầm, nhưng thật sự Scott đang đứng đợi trước nhà cô. Veronica chưa khỏi bàng hoàng thì thân hình nhỏ bé kia đã nằm gọn trong vòng tay anh, cô không dám tin, cứ nghĩ là mình đang mơ:
_Anh xin lỗi, anh xin lỗi Veronica, là anh, là anh không đúng, là anh đã làm em đau, xin hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho anh được không??
Giọng nói anh cất lên khiến tim cô đau nhói, anh ra đi một cách vội vã, để lại cô với tất cả những kỷ niệm, đế giờ, khi cô dần quen với cuộc sống không có anh, thì anh quay lại xát muối lên vết thương chưa kịp lành ấy, thật ra là anh muốn gì, anh nghĩ gì, cô thật sự muốn hỏi, muốn trách, muốn hận anh đến thấu xương, nhưng giờ đây, cô chỉ biết khóc, nước mắt cô trực trào như dòng suối, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu kỷ niệm cứ ùa về, đây chẳng phải là điều mà cô luôn mong muốn hay sao? Nhưng sao ngoài đau nhói ra, cô không còn có thể cảm nhận được hạnh phúc, cô không biết mình có còn yêu anh hay không nữa.
_Em…
_Anh xin em, em đừng nói gì nữa hết, làm ơn, hãy về bên anh, anh cần em, Veronica, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, được không em?
Miệng cô thì rất muốn cất lên câu “Em xin lỗi, em không thể”,nhưng trái tim lại buộc cô im lặng và cô đã chấp nhận tha thứ cho anh, cho người đã làm tim cô tan nát.
Thật sự cô không biết rằng lựa chọn quay về bên Scott là đúng hay sai, cô không cảm giác được sự bình yên và thoải mái như Jack đã mang lại cho cô, rồi đây Scott có sẽ rời xa cô một lần nữa không, tim cô lại nhói lên, nhưng lần này cô biết không phải là vì Scott, mà là vì một người nào đó. Một người mà từ khi quay lại bên Scott, cô đã không còn tìm đếnh nữa, một người mà cô đã lãng quên vô tình. Cô cảm thấy nhớ thời gian ngắn ngủi ấy, nhưng lại luôn tự bào chữa bằng việc “mình và Scott đã quay lại, anh chỉ là một người bạn thôi, đừng nghĩ nữa”.
Một tháng nữa lại trôi qua, và chính xác là 1 tháng 3 ngày cô không gặp mặt Jack, cô thấy lòng mình buồn và bất an. Hôm nay cũng là ngày sinh nhật thứ 18 của cô. Ba mẹ và bạn bè đã tổ chức cho cô một buổi tiệc thật tuyệt vời, co nhận được rất nhiều quà và lời chúc, tất nhiên là không thể thiểu Scott, anh mua hẳn cho cô một chiếc điện thoại đời mới nhất, nhưng sao cô vẫn cảm thấy thật trống trãi. Bữa tiệc thật hoàn hảo, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó quen thuộc…
Cộc…cộc…cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên như một lẽ dĩ nhiên, cứ nghĩ là một người bạn nào đó đến dự sinh nhật, cô bước ra mở cửa với một tinh thần khá là bình thường
_Cô có phải là Veronica?
_Vâng đúng rồi, anh là…?
_Vậy thì tốt quá, cô có bưu phẩm, phiền cô ký tên vào đây.
Chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện của một thanh niên lạ mặt, thì cô lại nhận được một món quà sinh nhật bất ngờ của một người bạn bí ẩn.
_Tôi có thể biết bưu phẩm này là của ai gửi không?
_Rất tiếc, ở đây không đề tên, phiền cô ký vào nhé.
_Được rồi cảm ơn anh.
Không chút do dự, cô xé toạt lớp giấy gói bên ngoài, và dường như cảm giác trống rỗng đang dần tan biến, bên trong chiếc hộp là một cây kèn harmonica tuyệt đẹp và một cành hoa thủy tiên vẫn còn đang khoe sắc, kèm theo đó là một tấm thiệp được viết vội vàng: “Veronica thân mến, đã lâu rồi em không đến gặp anh, anh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh rất buồn. Thời gian bên em, anh thật sự rất hạnh phúc, và anh biết mình đã yêu em rồi. Nhưng anh thật sự không đủ can đảm để nói ra, anh cũng không biết phải làm gì làm giảm đi nỗi đau mà em đang chịu đựng. Thật sự anh không đành lòng nhìn em phải khóc. Anh chúc em sinh nhật vui vẻ, anh xin lỗi vì đã không thể trực tiếp tặng món quà này cho em. Sắp tới anh phải đi xa, có lẽ sẽ lâu lắm anh mới có thể gặp lại Veronica bé nhỏ và nghe em thổi kèn. Hãy giữ gìn sức khỏe, em nhé. Anh yêu em. Jack”
Đọc xong bức thư, cô như chết lặng, cô cảm nhận được nỗi nhớ anh đang dâng trào mãnh liệt. Đúng vậy, cô cũng yêu anh, yêu từ cái giây phút anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Từ bao giờ, cô đã không muốn xa rời hơi thở ấm áp ấy. Dù rằng cô luôn tạo ra cho mình và anh một khoảng cách, dù rằng cô luôn tự ngộ nhận về tình yêu của mình dành cho Scott. Không còn suy nghĩ được gì, cô bỏ mặt sự bàng hoàng của mọi người, kể cả Scott, vụt chạy ra khỏi nhà, cô biết mình sẽ rất đau, rất đau nếu như mất anh. Thời gian không còn là rào cảm cho tình yêu của cô nữa, giây phút bên anh ngắn ngủi lắm, nhưng nó cũng đủ cho trái tim cô rung động. Cô chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của Jack, cô kể về người con trai khác với anh, nhưng có bao giờ cô quay lại quan sát anh, dù chỉ 1 lần. Giờ đây, điều quan trọng nhất với cô lúc này, là tìm anh, là nói với anh 3 tiếng “em yêu anh”. Vừa chạy, cô vừa khóc, vừa ước rằng mình sẽ có được cơ hội cuối cùng để giữ anh lại.
Đến khu rừng ấy, nơi mà anh và cô đã có những kỷ niệm thật đẹp. Nhưng sao cô thấy mình đơn độc quá, dường như cảnh vật nơi đây cũng đang trách cô sao quá vô tâm. Những nàng tiên không còn nhảy múa nữa, bầu trời cũng không còn xanh nữa. Những cánh bướm đủ màu sắc cũng đã rời đi một nơi nào khác. Và… anh cũng vậy.
_Jack, Jack, Jack, anh ở đâu, mau ra gặp em đi, em xin anh, mau ra gặp em đi, Jackkkkkkkkkkk!!!!!!!!
Cô  gào thét, gọi tên anh trong vô vọng. Nước mắt cô lúc này đã không còn giới hạn để dừng lại nữa. Cố gắng đứng vững, nhưng đôi chân cô lúc này không còn đủ sức nữa, cô gục đi trong nỗi nhớ anh tột cùng. Đôi tay bé nhỏ ôm lấy vùng ngực, nơi trái tim đang nhói đau đến không thở được. Vậy là anh đã thật sự… thật sự rời xa cô. Cô không trách anh, chỉ hận bản thân mình vô tình. Ngồi đó thật lâu, cố gắng níu giữ chút hình ảnh còn đọng lại, nhưng cuối cùng vẫn là nỗi tuyệt vọng…Anh đã ra đi mà không nói với cô một lời nào!           
Đó là tất cả những gì thuộc về mảng ký ức hạnh phúc mà chưa bao giờ cô muốn quên. Một tình yêu vô hình nào đó luôn cháy bỏng và giữ lấy trái tim cô để đợi anh quay về. Thứ 7 luôn là một ngày đặc biệt với Veronica bé nhỏ, vì đó là điểm bắt đầu cho chuỗi ngày không có anh. Mỗi tuần một lần, cô luôn dành ra ngày thứ 7 để đến nơi duy nhất chứa đựng tất cả những gì thuộc về anh, thổi lên khúc nhạc “Miss you” và… đợi anh về.
“Miss you, đúng rồi đó là bài miss you mà.”
Giai điệu quen thuộc của khúc nhạc ấy bất chợt vang lên cùng lúc với nỗi nhớ anh, tất cả đưa cô về với thực tại, cô cảm giác rõ ràng sự bối rối của con tim mình, nó đang đập nhanh, rất nhanh. Năm chặt đôi tay, cô ngước lên tim kiếm nơi xuất phát của nó. Rõ ràng là cô đã nghe thấy nó, cô chắc chắn đó không phải là mơ và…
_Veronica…
Giọng nói này rất quen, nó ấm áp lắm. Cô nghĩ là mình nhìn nhầm, người con trai đang đứng trước mặt cô:
_Ja…Jack… có thật là anh không?
Cố gắng quan sát anh thật kỹ, đôi tay cô run lên đến bối rối.Chàng trai nhìn cô say đắm, vẫn cái anh mắt đầy yêu thương của 8 năm vè trước, anh khẽ gật đầu, nụ cười ôn nhu và hoàn hảo đã xuất hiện. Cô không dám tin vào mắt mình, nụ cười của anh, rất nhẹ nhưng vẫn khiến cho cô cảm nhận được tình yêu của anh, đúng hơn là, chưa bao giờ anh thôi yêu cô, và chưa bao giờ anh thôi nghĩ về cô.
_Tại sao vậy?
Cô lại khóc, như một đứa trẻ vừa xa nhà trở về, nhưng lần này, cô thấy tim mình hạnh phúc, hạnh phúc thật sự.
_Anh xin lỗi đã để em đợi lâu như vậy.
Cô ôm chầm lấy anh không nghĩ ngợi, cô sợ là anh sẽ biến mất trước mặt cô một lần nữa. Đây thật sự không phải là mơ. Cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc của 8 năm trước. Cô cảm nhận được da thịt anh nồng ấm.
_I miss you.
Giọng nói anh cất lên thật khẽ,nhưng cũng đủ làm tim cô rung động, vẫn như 8 năm về trước, cái cảm giác này, nó thật nhẹ nhàng và bình yên…
_Em yêu anh…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết