Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Em là gì của anh?

Em gái, bạn gái như anh vẫn trả lời với các bạn của anh, hay người yêu như anh chỉ nói với riêng em? Em cứ thắc mắc mãi câu hỏi đó.

Anh chẳng chịu cho em lộ diện trên cái facebook của anh mặc dù trên ấy bạn anh xuất hiện hàng loạt.

Mình quen nhau được 4 tháng, niềm vui thì nhiều, nỗi buồn không biết có hay không? Đơn giản là lúc em không vui, em giận anh, anh biết cách làm cho em cười, anh biết cách làm cho cơn giận của em không bành trướng. Mình chưa to tiếng với nhau lần nào, nhưng sao em không cảm thấy anh yêu em da diết như em hằng mong muốn. Em chưa bao giờ nhìn thấy nơi anh mắt say đắm của một người đang yêu em, anh nhỉ?
Từ lúc quen nhau đến giờ, anh chẳng chat chít nhiều với em như những cặp đôi khác vẫn hay làm. Chẳng có những tin nhắn vào mỗi tối, chẳng có những lời chúc ngủ ngon. Khi em muốn gặp anh nhiều hơn, anh cũng chiều ý em. Vậy là ngoại trừ những hôm anh bận đi tụ tập với bạn bè, anh bận trực cho công ty, anh cảm thấy mệt, thì mỗi tối mình gặp nhau, đi ăn chè, tản bộ được gần 45 phút. Có lẽ em sẽ tin chắc “anh có yêu em” nếu khoảng cách nhà em và anh không phải chỉ dừng lại ở 200 mét, anh nhỉ?
Anh dẫn em đi gặp bạn bè của anh, nhưng chẳng bao giờ anh nói em là bạn gái của anh khi có ai hỏi em là ai? Câu trả lời luôn là “em gái”, “bạn”.
Anh chẳng chịu cho em lộ diện trên cái facebook của anh mặc dù trên ấy bạn anh xuất hiện hàng loạt. Anh bảo facebook không chỉ có bạn bè mà còn có những người làm ăn chung với anh, anh không muốn có những hình ảnh không nghiêm chỉnh làm ảnh hưởng hình ảnh của anh. Vậy mà, hình ảnh anh chụp với chị gái đùa giỡn vẫn hiện đều đều trên facebook; hình anh nhậu nhẹt, say xỉn vẫn đều đều trên facebook.
Lúc mới quen, hằng ngày, em say sưa online, vào facebook của anh, đọc bài viết, xem mọi hình ảnh trên ấy. Em thích comment, trêu ghẹo anh với hi vọng anh sẽ thấy vui, anh sẽ cười nắc nẻ khi nhìn thấy những dòng chữ ấy. Vậy mà đáp lại hi vọng của em là sự im lặng đến lạnh lùng. Bạn bè anh comment, trêu đùa anh, anh trả lời lại đầy phấn khởi, nhưng anh chẳng bao giờ trả lời em một chữ. Hay là anh sợ một câu nói, một lời nhắn sẽ làm mọi người biết em là ai?
Giờ đây, em không vững tin vào tình cảm em dành cho anh nữa. Ảnh minh họa: Internet
Anh ạ,
Nếu nhỏ bạn thân không nói với em rằng bạn trai của nó cũng ít khi nhắn tin, cũng ít khi chat thì có lẽ em đã tin rằng anh đang hờ hững với em.
Nếu nhỏ bạn thân không nói với em rằng bạn trai của nó ít sử dụng facebook và cũng không màng đến chuyện post hình, thì có lẽ em đã tin rằng anh đang chơi đùa với em rồi đấy.
Nếu không cảm nhận được đâu đó nơi anh có chút quan tâm đến em thì em đã tin rằng anh chỉ đang dùng em để khỏa lấp khoảng trống nào đó trong anh.
Và nếu như em không yêu anh, có lẽ giờ đây lý trí của em đã đủ tỉnh táo để nhận ra em không là gì đối với anh cả. Em mãi mãi đứng sau gia đình anh, những người thân của anh, các mối quan tâm hằng ngày của anh.
Giờ đây,
Em không vững tin vào tình cảm em dành cho anh nữa.
Em không biết mối quan hệ của chúng ta rồi sẽ ra sao.
Em hằng ao ước mình sẽ sống hết mình vì tình yêu, vì người đàn ông mà em đã chờ đợi quá lâu, nhưng sao sự hụt hẫng trong em ngày càng cao vời vợi.
Em không biết phải làm gì để cải thiện tình cảm của chúng ta hay em sẽ kết thúc mọi chuyện để em không còn bận tâm gì nữa.

Ai đó bảo rằng yêu là cho đi, không đòi hỏi nhận lại. Em bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, em đòi hỏi nơi anh quá nhiều, em sống ích kỷ hay em chưa hiểu anh, chưa hiểu thế nào là yêu một người?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết