Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Không thể thiếu nhau


Quân nhớ cái cách Nhã chun mũi, phàn nàn mái tóc Quân, nhớ cái mùi hương nước xịt tóc mà Nhã đã dùng để xử lí cái mái tóc ấy.
mình có thể sống thiếu nhau? @@

“Quân hiểu là mình không thiếu Quân được mà…” - Đó là những lời cuối cùng của Nhã mà Quân còn đọc đến…
***
- Thằng hâm. Thằng điên. Ngốc, bấn loạn!!!
- Mày có thôi sỉ vả tao đi không hả?
Quân tức mình hét lại. Đạt đã mắng nó hơn một tiếng đồng hồ sau khi nghe nó báo tỉnh bơ: “Tao không thích Nhã nữa!”. Đạt lúc này đang bấm cell một cách điên cuồng, nó đã làm như thế suốt trong khi mắng Quân. Bên kia đầu dây, tiếng nói vô hồn lặp đi lặp lại: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”. Đạt xách ba lô bỏ ra ngoài, không quên cảnh báo:
- Nhã mà có chuyện gì tao giết mày!
Quân mặc kệ. Đó chỉ là cảm xúc tức thời thôi. Nhã lại vốn là người đa cảm, có thể shock một chút, một chút thôi, rồi sẽ qua ngay mà… Tại sao Đạt lại làm lớn chuyện lên như thế?!
Quân quen Nhã 5 năm trời, từ lúc mới vào cấp 3. Bữa đó nó và đám bạn thân, có cả Đạt, đến một quán nhỏ để họp mặt. Khi cô bé nhân viên ra ghi order, Đạt bỗng rú lên vui sướng. Hóa ra Nhã ngày xưa là hàng xóm của nó, sau này gia đình chuyển ra Bắc nên mất liên lạc, bây giờ bỗng gặp lại ở nơi làm thêm của cô bé. Đạt kéo Nhã xuống trò chuyện. Nhã thật sự là một cô gái thú vị, không nổi bật, không xinh đẹp, không hóm hỉnh, không quá dịu dàng, nhưng thú vị. Quân đã hẹn Nhã đi chơi sau lần gặp gỡ bất ngờ đó. Rồi nó tỏ tình với Nhã, trong một ngày nắng gay gắt. Quân biết Nhã thích nó. Quân cũng biết Đạt có tình cảm đặc biệt với Nhã. Nhưng Quân càng biết nó cũng muốn có Nhã ở bên. Và, dù sao thì Nhã đã đồng ý chọn nó, Đạt không thể nói gì được. May mắn thay, Đạt đã chọn cách xem mọi chuyện là bình thường, nó vẫn chơi với Quân và Nhã như không có gì xảy ra, như thể nó chưa bao giờ dành tình cảm nồng nhiệt cho Nhã suốt cả thời thơ ấu vậy.
Nhã thương Quân tha thiết. Cô bé luôn tìm mọi cách làm cho Quân vui. Tuy vậy, ở bên những người khác, Nhã ít cười, hầu như là không. Nhã chỉ dành những nụ cười của mình cho riêng Quân mà thôi. Đã nhiều người bảo với Quân là Nhã nhàm chán, Nhã kiêu. Họ bảo Quân mà quen với Nhã thì quá là uổng phí, Quân là một đứa con trai nổi bật, không như Nhã, cô gái vừa từ Bắc vào đầy e ngại và sống cô lập. Nhưng Quân mặc kệ, nó hay đến thăm Nhã ở quán trà Nhã làm thêm sau giờ học, nó thích ngồi ở một góc và ngắm nhìn cô bé lăng xăng ghi order, bưng bê. Nhã của Quân luôn như vậy, chỉ cười những lúc cần phải cười. Luôn nhẹ nhàng thoang thoảng.
Bởi thế mà Quân chán. Ừ, tự nhiên một buổi sáng tỉnh dậy, Quân xem tin nhắn của Nhã vừa send đến, chúc Quân một ngày tốt lành. Rồi Quân reply lại, một cách vô thức.
“Nếu không có Quân, Nhã có sao không?” Tin tiếp theo send đến gần như ngay tức thì. Người gửi có lẽ đã hỏang hốt trả lời ngay, mong biết được ý nghĩa của câu hỏi vu vơ trên. “Quân hiểu là mình không thể thiếu Quân được mà." - Câu trả lời đầy tính phụ thuộc. Quân quyết định chấm dứt tại đây. 5 năm là quá đủ cho cái gọi là tình cảm của Quân và Nhã. Nhưng không bao giờ Quân nói thẳng ra: “Mình chia tay đi!”, nó chọn cách trốn tránh. 5 năm quen nhau đã giúp cho Quân hiểu Nhã là một người dễ tan vỡ, như thủy tinh. Nó sợ nói thẳng thừng sẽ làm cho Nhã shock và không gượng nổi. Nó mặc những sms, những cuộc gọi, những lần tìm gặp của Nhã, nó thôi lui tới nơi Nhã làm việc. May mắn là hai đứa không học cùng trường, điều đó càng khiến cho chủ tâm của Quân được thuận lợi.


- Mày nói cho tao biết, Nhã đi đâu rồi?

Quân im lặng, lòng nó cũng như đang có lửa đốt. Đạt cứ hỏi dồn dập làm nó càng thêm rối rắm. Sau một thời gian cứu vãn vô vọng, Nhã lặng thinh với Quân, nhưng Đạt thì không đồng ý lặng thinh như vậy. Nó đâm ra ức chế với thằng bạn thân vì cách cư xử thật tồi với Nhã. Nhã bỗng biến đi đâu mất, không đứa nào trong tụi nó biết. Đạt tìm Nhã khắp nơi, nó gọi ra Bắc, nói năng khéo thế nào chẳng biết để hỏi dò gia đình Nhã xem cô bé có đang ở đó không, nhưng không có. Nhã không về Hà Nội nghỉ hè. Chủ tiệm trà bảo Nhã xin nghỉ phép vài tuần, anh cũng không biết cô đi đâu. Lúc này Quân mới thấy bồn chồn, điện thọai tắt, hoặc đã đổi số, Nhã đã đi đâu? Cô bé đã xuất hiện đột ngột trong đời nó vào một ngày nó đi chơi với hội bạn. Bây giờ cô lại biến mất, cũng đột ngột như vậy. Nhã không phải là một cơn gió để đơn thuần tan vào không khí, Nhã đã phụ thuộc vào Quân, nhưng lúc cần, không phải cô không thể bứt ra được. Nụ cười của Nhã đã in vào tâm trí Quân.

Quân cay đắng nhận ra, khi nó hỏi Nhã rằng nếu thiếu nó, Nhã có sao không, nó đã quên mất chiều ngược lại, nếu thiếu Nhã, nó sẽ thế nào? Và cả Đạt nữa, khi Quân lấy đi Nhã, Đạt đã chọn cách đồng ý, để duy trì tình bạn với nó, chôn tình cảm ấu thơ vào sâu trong lòng. Vậy mà Quân đã khiến cho Đạt mất cả tình bạn ấy và mất cả Nhã nữa…

Rồi Đạt cũng đi đâu mất.

Một mùa hè gay gắt với Quân, sự thiếu vắng khiến nó thấy cồn cào. Họ đã đi đâu rồi? Thiếu họ, có lẽ Quân sẽ “có sao” nhiều lắm. Đó là điều mà nó đã không lường trước được. Hơn một tuần sau khi Đạt biến mất, Quân đang bước đi trên những con đường Sài Gòn một chiều nắng gắt. Nắng chiếu thẳng vào mặt nó, vào tay nó, vào mái tóc con trai dựng lên chia chỉa một cách bất trị, mái tóc mà Nhã đã bao lần vuốt, ép nó xuống một cách vô vọng. Quân nhớ cái cách Nhã chun mũi, phàn nàn mái tóc Quân, nhớ cái mùi hương nước xịt tóc mà Nhã đã dùng để xử lí cái mái tóc ấy. Nắng cứ vây tỏa khắp nơi không thương tiếc, nóng một cách bức bối. Và Quân cũng nhớ cái ngày mà nó tỏ tình với Nhã cũng là một ngày nắng gay gắt thế này của một mùa hè 5 năm trước. Khi Nhã mỉm cười và đưa bàn tay nhỏ nhắn cho Quân nắm lấy, Nhã vừa bước đi bên Quân, vừa dùng bàn tay kia cầm cốc trà sữa, luôn miệng than nóng. Rồi Nhã nói với Quân rằng nếu có dịp, Nhã sẽ lên Đà Lạt tránh cái nắng Sài Gòn, Nhã không thích tránh nắng ngoài Hà Nội vì cái lạnh của Hà Nội là cái rét muốt lạnh giá, vô tình, còn Đà Lạt thì sự mát dịu nhẹ nhàng như ôm lấy thân thể những cư dân phố núi. Ấy vậy mà 5 năm quen nó, Nhã đã gác lại cái mong muốn đó, chỉ để ở bên nó, làm cho nó vui lòng với những chuyến đi chơi vòng quanh Sài Gòn nắng gắt. Có lẽ trong Nhã chưa bao giờ nguôi đi ước mơ về Đà Lạt… Quân sững lại, lúc này nó đang đứng trên vỉa hè một con đường đầy cây me. Đường phố ban trưa vắng vẻ, chỉ có từng đợt gió ào ạt thổi lá me xóay vòng dưới chân nó. Tại sao nó lại quên được nhỉ?

Suốt chặng đường xe vượt đèo lên Đà Lạt, Quân nghĩ ngợt rất lung. Nhỡ nó đóan sai thì sao? Nhỡ Nhã không ở đấy thì sao? Mà giả sử có ở đó, làm sao nó biết được Nhã đang ở đâu trong phố núi bé nhỏ tĩnh lặng được chứ? Cái ba lô nhỏ đựng đầy những thứ nó quơ vội vàng cho chuyến hành trình đột xuất nằm im bên cạnh. Xe dừng lại, Quân nửa muốn bước xuống, nửa muốn ngồi lại chờ khi xe quay đầu về lại Sài Gòn, nhưng cuối cùng nó bước xuống. Đà Lạt dịu mát, một luồng gió se se lạnh làm cho nó co người lại, nó đã quên đem theo áo khoác rồi. Không có Nhã ở bên chăm sóc, nó đâm ra vụng về, ngốc nghếch. Bất chợt, Quân đi ngang qua một quán trà nhỏ, trông rất sạch sẽ. Nó bước vào, định làm một tách trà cho ấm người và trong lòng bỗng nhóm lên một hy vọng…

Cô gái phục vụ bước ra ghi order cho Quân, nó gọi một tách trà nhài. Cô cười thật tươi, má ửng hồng vì cái lạnh. Quân cười thầm một mình, sao nó có thể hy vọng một điều viển vông như vậy được nhỉ?! Nhã lên đây là để tránh Quân, chứ đâu phải lên đây để tìm việc làm ngày hè. Nó nhấp tách trà nóng hổi, mùi hương nhè nhẹ xoa dịu nó. Rồi một cơn gió lành lạnh lùa vào trong tiệm, cánh cửa kính vừa mở ra. Có người lách vào trong, giọng rối rít:
- Ôi lạnh quá, em mua thêm nhài về rồi nè chị Hương. Đạt giúp em xách, nặng…
Tiếng nói im bặt. Quân đang đứng dậy. Nhìn Nhã và Đạt đang đứng ngay cửa. Nó cười, lúng túng:
- May quá, biết được hai người vẫn bình yên thế này thiệt là an tâm…
Rồi Quân xách ba lô lên, để tiền lên bàn, bước ra ngoài, nín thở khi đi ngang Nhã. Nó không muốn ngửi thấy mùi hương của Nhã, nó sợ sẽ không thể kìm lòng được mất… Bước được một nửa con dốc, lòng Quân vẫn thầm mong Nhã sẽ gọi nó lại, như ngày xưa, nhưng không, phố núi vẫn lặng thinh…
***
8h tối.
Tiếng những chú lơ xe vang vang cả bến đỗ. Quân vội vã leo lên chuyến xe ghi chữ “Đà Lạt – Lâm Đồng – Thành phố Hồ Chí Minh”, chọn hàng ghế cuối cùng. Nó nhìn vội những ánh đèn Đà Lạt lần cuối trước khi xe lăn bánh. Lúc bắt đầu di chuyển, một tiếng gọi giật lại, hình như ai đó bị trễ chuyến xe. “Thật là hậu đậu!" - Quân thầm nghĩ, mắt vẫn không ngừng nhìn ra cửa kính. Xe dừng lại cho người đó bước lên. Rồi ai đó ngồi xuống cạnh Quân, ba lô túi xách lỉnh kỉnh. Quân mệt mỏi đến mức chẳng thèm quay lại nhìn. Người đó đang hí hoáy bấm điện thoại. Tiếng chuông khẽ ngân lên, Quân mở xem sms.
“Nếu thiếu Nhã, Quân có sao không?”
“Có. Nhã hiểu là Quân không thể thiếu Nhã được mà. Nhưng bây giờ, Đạt là người tốt hơn cho Nhã, cậu ấy không tệ như Quân. Mong Nhã hạnh phúc.”
Quân bấm send. Những tiếng tít tít phát ra từ người kia làm cho Quân phát bực, sao không tế nhị tắt chuông bàn phím đi nhỉ. Rồi nó chờ khỏang 5’, không thấy hồi âm. Quân ngập ngừng bấm cell lần cuối :
“Quân yêu Nhã mất rồi.”
Xong, nó tắt máy. Nhìn mải mê khung cửa kính mờ sương, 5 năm rồi nó mới bảo là nó yêu Nhã, tuy vậy lại trong cái hoàn cảnh kì cục này. Quân khẽ giật mình ngửi thấy hương lài phảng phất ngay mũi nó. Một mái tóc mượt mà đang nghiêng nghiêng trên vai Quân. Gương mặt thân quen hiện lên trên cửa kính xe, ẩn sau lớp sương mù. Quân quay sang, nó dịu dàng vuốt tóc Nhã, mân mê gương mặt mà nó đã trốn tránh lâu lắm rồi. Điện thọai lại ngân lên. Từ Đạt.
“Mày là một thằng ngốc, Nhã không thể thiếu mày được. Lần này mà mày còn hâm như thế nữa là tao giết mày thật đấy ngốc ạ."
Nó mỉm cười. Bên cạnh nó, Nhã nhắm mắt, bình yên, khuôn miệng thì thầm nho nhỏ:
- Nhã đã luôn chờ Quân, Nhã biết Quân sẽ hiểu là tụi mình không thể thiếu nhau được mà…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết