Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Ảo vọng trước bình minh


Nó ngồi trên bệ cửa sổ, đung đưa đôi chân và khe khẽ ngân lên giai điệu quen thuộc. Trăng đêm nay thật đẹp và gió cũng thật nhẹ nhàng. Căn phòng tối, ánh trăng vẽ lên các hình thù kì dị trên nền nhà lạnh. Nó cứ ngồi thế và bàn tay thích thú nghịch ngợm những lọn tóc đen xõa dài trên bờ vai.
Có tiếng mở cửa căn hộ nhỏ, nó nhanh chóng nép người vào cạnh chiếc tủ quần áo và khi ánh đèn chiếu sáng khắp căn phòng, nó đã thu gọn người vào chiếc tủ ấy. Người con trai ấy, anh đóng sập cửa vào và mệt mỏi ném chiếc cặp tài liệu lên cái ghế sofa nhỏ rồi thả người nằm dài xuống cái giường đơn ở góc phòng.
Nó ngồi trong tủ quần áo, thu chân nép sát vào người và vòng ôm tay ôm thật chặt. Nó sợ.
Nó rất sợ.
Nhưng nó không biết vì sao nó sợ…
***
Nó nhún nhảy theo bản nhạc không lời và xoay người nhẹ nhàng làm cho chiếc váy trắng liền thân tung bay như cánh bướm trắng trong sáng, dịu dàng. Có tiếng chuông cửa, nó đưa tay tắt nhạc rồi bước ra mở cửa.
- Tại sao lại là anh?- nó ngạc nhiên khi trước mặt nó là người con trai mà nó không muốn gặp nhất.
- Anh nhớ em…- hắn ôm chầm lấy nó, vùi khuôn mặt vào mái tóc nó.
- Anh tránh ra đi!- nó xô hắn ra, khuôn mặt với nụ cười trong sáng và đáng yêu đã dần biến mất.- Tôi đã nói là tôi không yêu anh mà… Anh đừng cố chấp mà theo đuổi thế có được không?
- Điệp à…- hắn chạy lại, cố vươn tay ôm nó nhưng nó vội đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa sập mạnh vào tay hắn, nó lo lắng buông ra và nhìn hắn chăm chăm. Bàn tay hắn đỏ lựng lên, vẻ mặt hắn tái đi. Có lẽ là đau lắm.
Nó luống cuống đưa mắt nhìn hắn, lắp bắp hỏi:
- Anh có sao không?
Hắn đi thẳng vào trong nhà và nó cũng không có ý định đuổi hắn ra. Đóng cửa lại, nó nhìn hắn rồi đi về phía cạnh giường.
- Anh chờ tôi một chút để tôi lấy hộp cứu thương…
Nó vừa xoay người đi thì hắn vội chạy theo, ôm nó từ phía sau. Nó giãy ra và giáng hẳn một cái tát vào mặt hắn…
***
Anh ngồi dậy, cởi chiếc áo sơ mi ra rồi đi lại gần tủ, mở một cánh tủ ra và lấy nhanh bộ quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm. Nó rời khỏi chỗ trốn, khẽ nghiêng mắt nhìn qua khe tủ. Tiếng nước chảy đều đều trong phòng tắm.
Nó thả người ngồi xuống. Thật may mắn, nãy anh chỉ mở một bên tủ, không là nó bị phát hiện mất rồi. Bất chợt, ánh đèn chói mắt rọi hẳn vào khuôn mặt nó. Anh mở toang tủ và nhìn chằm chằm vào nó.
Lạnh.
Có cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng anh.
Nó giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
Đôi mắt của nó đẹp.
Nhưng sâu trong đôi mắt ấy… lại không mang một chút ánh sáng.
Ánh mắt ấy tăm tối như muốn hút người ta vào trong ấy.
Anh không hiểu vì sao anh không bất ngờ vì sự xuất hiện của người con gái này trong nhà anh lúc đêm khuya. Anh thật sự không hiểu vì sao. Anh bất giác đưa bàn tay ra, định chạm vào khuôn mặt nó.
- Đừng chạm vào tôi…
***
Hắn trừng mắt nhìn nó rồi đưa tay ôm lấy cái tát nó vừa giáng xuống khuôn mặt hắn. Nó dám tát hắn. Hắn chưa bao giờ bị đứa con gái nào từ chối. Mà chỉ có mình nó, một đứa con gái có vẻ ngoài thuần khiết như thiên thần, hết lần này đến lần khác lạnh nhạt, hắt hủi hắn.
Hắn lao đến, ôm chặt lấy eo nó và ném nó lên giường. Nó gập người lại vì đau, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.
- Anh đi ra khỏi nhà tôi ngay!- nó vùng dậy, lao ra đẩy hắn mạnh vào cửa tủ.
Hắn cắn chặt răng, nén cơn đau, trừng mắt nhìn nó. Người con gái nhỏ bé và kiêu kì ấy thật không ngờ lại mạnh mẽ đến thế…
***
Anh nằm ngủ trên giường, nó ngồi ngoài sofa trầm ngâm trong bóng tối đặc quánh mùi đàn ông. Anh có ý nhường giường ngủ cho nó nhưng thật sự, nó không thích cái giường ấy. Nó không muốn nằm nên chỉ xin anh cho nó ngồi một mình trên ghế sofa.
Anh không hỏi nó vì sao nó ở đây. Anh cũng chẳng quan tâm cách cư xử khác lạ của nó mà thản nhiên chấp nhận nó ở trong căn nhà nhỏ bé. Nó ngồi đó và tiếp tục ngân nga giai điệu quen thuộc. Ánh trăng in lên nền nhà những hình thù kì quái, nó tựa cằm lên đầu gối, nghiêng nghiêng đầu nhìn ngắm bức tranh sáng tối và rồi ngưng bặt câu hát.
- Chưa ngủ à?
Nó giật bắn mình nhìn về phía cái giường đơn, anh vẫn nằm nguyên tư thế nhưng hình như ánh mắt đang dõi về phía nó. Nó không trả lời, cũng chỉ ngồi nguyên một tư thế. Anh hơi nhổm dậy, dụi mắt.
- Em còn ở đó chứ?
- Em vẫn ở đây…
- Em làm tôi sợ…
- Anh sợ ma à?
- Ừ. Nửa đêm thấy người con gái mặc váy trắng cùng mái tóc dài ngồi giữa nhà… thì cũng hơi rợn em à…
Nó gật gật đầu. Ánh trăng rọi vào chỗ nó ngồi, dát màu vàng huyền ảo lên mái tóc nó. Nó lặng ngồi nơi ấy, như tan vào ánh trăng. Anh đứng dậy khỏi giường, bước lại gần nó và lại muốn đưa tay để biết nó tồn tại…
- Làm ơn… đừng đụng vào tôi!
Anh sững lại, nhìn nó. Giọng nói nó thật nhẹ, mảnh nhưng nghe sao quá hư ảo và nó, ngồi ngay trước mặt anh mà lại cứ như một giấc mơ.
***
Anh đặt hai đĩa trứng ốp la lên bàn rồi đưa mắt tìm nó.
- Sao không kéo rèm ra cho sáng?
Nó lắc lắc đầu, đôi mắt thoáng hoảng loạn. Anh gật đầu:
- Vậy em vào ăn sáng đi.
Nó đưa mắt nhìn anh, vẫn chỉ khẽ lắc đầu. Anh ngồi vào bàn, nhìn nó một lần nữa nhưng nó nhất quyết không ngồi ăn cùng anh. Có lẽ nó ngại anh đây mà…
***
Anh đi rồi, nó ngồi một mình trong căn nhà nhỏ, cố nép người sâu trong tủ, tránh những tia nắng mặt trời nghịch ngợm tìm mọi cách vào nhà chơi. Nó ghét nắng. Cái cảm giác bỏng rát và chói chang.
Nó không thích cái khí trời nóng hầm hập ban sáng cùng tiếng ồn ào của xe chạy ngoài đường. Đưa mắt nhìn đĩa trứng đã nguội đặt trên bàn, nó tựa cằm nhìn bâng khuâng. Từ ngày nó sống một mình, không một ai nấu cho nó ăn mà không bắt nó phải trả tiền cả. Anh là ai? Tại sao anh là người chỉ mới gặp nó, không băn khoăn, không tò mò hỏi xuất thân của nó cũng như tại sao nó ở đây cơ chứ?
Nó ngồi đấy, ngô nghê nở một nụ cười.
***
Anh ngáp một cái thật dài, đưa mắt nhìn ngó các đồng nghiệp trong phòng, thấy không ai chú ý liền khoan khoái vươn vai một cái.
- Nhìn ông có vẻ phờ phạc đấy!
- Hôm qua tăng ca, về ngủ không ngon lắm nên…
Anh bất giác rùng mình khi nhớ lại cái cảm giác lạnh lẽo của căn nhà ngày hôm qua. Nhà anh là nơi đón hướng nắng, ban ngày cũng như ban đêm, chẳng mấy khi mát mẻ, vậy mà hôm qua anh lại thấy lạnh đến gai người.
Người con gái ấy…
Là ai?
Là người?
Hay là ma?
Anh bật cười.
Thời đại gì rồi mà anh lại nghĩ có ma nhỉ?
Anh lắc đầu, đứng dậy đi lấy ly café, mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của anh bạn đồng nghiệp.
***
Anh đẩy cửa bước vào nhà và đưa tay quệt nhanh mấy giọt mồ hôi đang ướt đầm trên trán.
Nóng.
Hôm nay trời nóng thật.
Anh tháo giày ra và khi bàn chân tiếp xúc với nền nhà, anh thoáng rùng mình. Anh đưa mắt nhìn quanh. Rõ ràng là căn nhà nhỏ này làm gì có máy lạnh để có thể mang đến một luồng khí lạnh như thế chứ?
- Này…
Anh cất tiếng gọi nó, giọng anh như muốn lạc đi. Nó ló đâu ra khỏi phòng tắm.
- Nhà sao lạnh thế nhỉ? Tôi kéo rèm ra nhé!
Nó lại lắc đầu rồi lại biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Chắc anh bị ốm rồi!
Chắc thế…
Anh vào tủ, lôi ra một chiếc áo len anh mặc khi đi công tác ngoài Bắc vào mùa đông. Thật sự là lạnh. Rất lạnh…
***
Sấm chớp rạch ngang bầu trời. Cơn mưa bất chợt kéo đến không hẹn trước. Anh kéo tấm rèm ra, nhìn những giọt mưa đang thi nhau vẽ những bức tranh không màu sắc trên ô cửa kính. Nó vẫn cứ thế, như bao ngày qua, yên lặng ngồi trên ghế sofa, không nói mà cũng chẳng bao giờ chịu cùng anh ngồi ăn một bữa cơm.
- Em không về, em không sợ gia đình em lo sao?
Nó lắc đầu.
- Em không thể cho anh biết tên em sao?
Nó lại lắc đầu.
- Em sao lại ở đây?
Nó vẫn chỉ lắc đầu.
Anh đứng đấy, quay lưng về phía nó, chỉ theo dõi những cái lắc đầu của nó qua bóng mờ trên ô cửa kính. Lúc nào cũng thế, nó cứ như thực như mơ, anh muốn nắm bắt nhưng lại không thể.
Mưa càng ngày càng nặng hạt. Mưa từng hạt đu người quật mạnh vào ô cửa kèm theo gió giật làm cho cánh cửa rung lên bần bật. Tiếng sấm rền vang, nó bất chợt so vai, đưa tay ôm chặt đôi tai và thu người lại góc chiếc ghế.
- Em sao vậy? Em sợ sấm sao?
- Xin anh… đừng chạm vào em…
Bàn tay anh lại một lần nữa dừng lại ở lưng chừng. Anh cảm thấy có cái lạnh ùa ngấm vào xương, lạnh buốt. Cửa sổ không bung ra, mưa cũng không hắt vào nhưng anh cảm thấy mình ướt lạnh và người con gái ngồi trước mặt anh hệt như cô mèo trắng vừa đi mưa về…
***
Mưa. Bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa. Nhưng cơ thể nó thì như có lửa đang thiêu đốt. Ánh mắt hắn cũng đang đỏ ngầu giận dữ. Nó và hắn đứng nhìn nhau ở khoảng cách không quá gần nhưng lại không quá xa để tấn công đối phương.
- Giờ anh đi ra hay tôi gọi cảnh sát?- giọng nó lạc đi, như bị nhấn chìm vào màn mưa lạnh lẽo ngoài kia.
- Em sao lại nóng thế?- hắn nhếch mép cười.- Bao nhiêu đứa con gái xinh đẹp và chân dài hơn em anh đều không quan tâm… Việc gì em cứ phải làm cao mãi thế?
- Ừ đấy! Thế sao anh không về vui chơi với mấy con bồ của anh đi, anh chạy qua đây làm cái gì?- nó thật sự rất thèm chửi bậy.
- Nhưng mà anh yêu em... anh cần em mà…
- Cần tôi? Yêu tôi?- nó bật cười nhạt.- Chứ không phải anh chưa có được tôi nên mới bỏ ra bao nhiêu công sức như thế này sao?
Hắn nghiến răng, lao về phía nó. Nó xoay người né tránh và định chạy về phía bếp thì hắn ôm lấy eo nó từ phía sau và lôi nó lên giường. 
Hắn dám…
Hắn gồng tay ép chặt hai cánh tay nó xuống và thô lỗ đè lên cơ thể nhỏ bé của nó. Nó vùng dậy, cắn mạnh vào bàn tay nó và hào phóng tặng hắn một cú đá khiến hắn đau đớn gập người lại. 
Như một con thỏ, nó chạy về phía bếp. Hắn lao theo, nắm tóc nó mà giật lại. Nó đưa tay giữ mái tóc mình và xoay người lên gối vào giữa bụng hắn. Chụp ngay con dao nhọn, nó giơ lên trước mặt hắn. 
Ánh nhìn hoang dại.
Đôi cánh tay nhỏ bé, trắng trẻo nổi lên nhưng đường gân xanh đáng sợ. Nó cao giọng hét lên:
- Biến!
***
Anh và nó ngồi bên nhau trên chiếc ghế sofa, cùng theo dõi bộ phim truyền hình tình cảm pha thêm vài chi tiết gây cười nhạt nhẽo. Anh đã sống cùng nó dưới mái nhà này hơn một tháng. Dù anh không biết nó từ đâu đến và đôi lúc, cũng không tránh khỏi cái suy nghĩ thoáng qua là gạt nó ra khỏi căn nhà anh thuê lại với giá rẻ từ bà chủ nhà tốt bụng; nhưng anh vẫn chia cho nó một phần của căn nhà nhỏ. Nó cứ thế lầm lì như một cái bóng và đôi lúc lại như một đứa trẻ con, ngồi đối diện anh trong bữa cơm không để ăn những món anh nấu mà để quan sát nét mặt của anh.
- Này cô bé… hôm nay tôi muốn thay áo mới cho căn nhà…
Nó quay sang nhìn anh.
- Tôi muốn thay giấy dán tường…
- Đừng…
Tiếng nói vang lên khô khốc.
Câu chuyện rơi vào khoảng không im lặng.
- Vì sao?
Đây là lần đầu anh hỏi vì sao…
Thật sự, anh muốn hiểu thật nhiều về người con gái trước mặt anh. Anh muốn được yêu thương người con gái ấy…
- Anh thật sự muốn thay giấy dán tường này à?
Giọng nó nhẹ bẫng.
- Ừ. Tôi muốn căn nhà này không còn lạnh lẽo như trước nữa. Tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới…
Anh nhìn nó, nụ cười thật hiền nở trên môi. Nó nhìn anh, đôi mắt ấy vẫn không mang một tia sáng, lặng đi một lúc lâu rồi khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy… lạnh lẽo và cứng nhắc. Đã bao lâu nó không cười và không khóc nhỉ? Nó không biết. Nhưng nụ cười ấy, anh cũng có kịp ngắm nhìn đâu vì anh đang huýt sáo đi thay đồ chuẩn bị xuống phố rồi.
Anh đã yêu.
Anh đã yêu rồi…
Cánh cửa đóng lại. Anh đi rồi. Còn mình nó ngồi đây, bó gối đưa đôi mắt ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã đến lúc, nó phải đi thôi…
***
Anh mở cửa vào nhà, vươn vai một cái rồi ngồi xuống ghế sofa, cạnh bên nó.
- Được cái nào không anh?
- Rồi em…- anh cười hạnh phúc.- Mai người ta sẽ cho thợ đến dán.
- Vậy ạ?
Anh gật đầu rồi quay vào bếp, bắt đầu hì hục nấu mấy món ruột. Nó đứng sau lưng anh, muốn đưa tay ôm lấy anh nhưng không thể.
Nó không thể ôm anh, không thể giữ anh bên cạnh nó.
Anh xứng đáng được hạnh phúc.
- Hôm nay em ăn cùng tôi nhé!- anh quay lại nhìn nó, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Nó lắc đầu. Anh mỉm cười nhẹ rồi quay lại tiếp tục với những món ăn của mình. Anh không nài ép.
Vì anh vốn dĩ chẳng thể nài ép nó.
- Anh ơi, em hỏi…
- Sao em?- anh ngừng tay, quay lại nhìn nó.
- Anh nấu tiếp đi, đừng nhìn em chăm chú như vậy…
- Ừm…- anh quay đi, tiếp tục thái cà chua.
- Anh có hạnh phúc không?
- Hạnh phúc lắm, Điệp à…- anh ngước mắt nhìn lên trần nhà, nụ cười mãn nguyện, ngọt ngào.
***
Nó ngồi cạnh giường anh. Anh vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Vầng trán anh rộng. Đôi mắt anh yên bình. Sống mũi anh cao. Bờ môi anh ấm áp. Đôi vai anh vững chãi…
Nhưng nó không thể cảm nhận được. Nó không được quyền yêu và cũng chẳng có quyền được yêu. Nó không xứng đáng với hạnh phúc mặc dù khi bên anh, thời gian ngắn ngủi nhưng đủ để nó hiểu thế nào là niềm khát khao có một mái ấm gia đình. Nó đưa tay định chạm vào khuôn mặt anh nhưng rồi lại rụt lại. Nó đứng dậy, hướng mắt nhìn ra bầu trời. Nó lại gần ô cửa sổ, vươn đôi bàn tay nhỏ bé, gầy guộc của mình ra đón những giọt nắng sớm.
Nóng.
Bỏng.
Rát.
Nó gập người lại.
Đau.
Muôn vàn tia nắng chợt hóa thành muôn vàn ngọn lửa thiêu đốt lấy nó. Đốt cháy đôi bàn tay rồi cứ thế… cứ thế…
Nắng bao trùm lên mọi cảnh vật, thả người rơi xuống mọi nẻo đường. Nó quay mặt nhìn về phía anh. Anh đang nở một nụ cười trong một giấc mơ tròn vẹn. Nó nở một nụ cười của hạnh phúc trọn đầy. Anh là tình yêu duy nhất của đời nó. Anh là tình yêu cuối cùng của một kiếp người. Nó không hối hận. Không bao giờ hối hận.
Nó xoay người, nhấn chìm mình vào trong ánh nắng. Và… cứ như thế, nó tan ra…
Tan ra và hòa trộn vào những hạt bụi li ti, cuộn tròn mình trong luồng sáng của ánh nắng đầu ngày…
***
Anh vươn vai ngồi dậy, hít một hơi thật sâu rồi đi xuống giường chuẩn bị cho một ngày mới.
- Cô bé à…
Anh cất tiếng gọi. Nhìn quanh nhà, anh không thấy nó. Một cảm giác lo lắng ứa lên, nghẹn lên ở cổ họng và chèn lấy nhịp thở con tim. Có cánh bướm trắng nào ngập ngừng bay vào nhà, đậu lên ghế sofa, đập cánh nhịp nhàng như đang ngân nga một giai điệu không tên mà cũng chẳng rõ lời.
Anh đưa tay định chạm vào cánh bướm ấy thì con bướm vội vã bay đi…
“- Em xin anh… đừng chạm vào em…”
Anh nghe thấy cổ họng mình nghẹn đắng, con tim anh như bị ai bóp nghẹt. Căn nhà nhỏ giờ đã không còn lạnh lẽo. Căn nhà quá nóng. Nóng đến mức thiêu đốt đi con tim anh, hong khô đi những giọt mước mắt đắng chát của anh. Anh đã mất… mất đi người con gái anh yêu thương…
Thời gian bên nhau quá ngắn ngủi.
Hạnh phúc bây giờ lại quá xa vời.
Em là ai? Là ảo ảnh hay là hiện thực? 
Em là ai? Là giấc mơ hay là cuộc sống?
Em. Là. Ai?
.
.. 
***
Anh ngồi lặng trong căn nhà nhỏ, không có vách ngăn giữa các phòng, đưa đôi mắt vô hồn nhìn những người thợ đang loay hoay bóc lớp giấy dán cũ ra. Họ đăng lầm bầm chửi những người trước đây dán giấy ở căn nhà này. Rõ ràng là không theo bất cứ quy trình và kĩ thuật nào mà…
Những tờ giấy dán tường bị bóc nham nhở trên tay họ rơi xuống sàn. Anh đi lại gần, chăm chú những vệt màu thâm đen in đậm trên màu tường trắng xóa.
- Cái này là gì vậy?- anh nắm chặt bàn tay, nhìn họ hỏi.
- Là máu…
***
Nó cầm con dao quơ đi quơ lại trước mặt hắn, hắn hoảng sợ lùi lại. Nó cẩn thận chuyển góc đứng, ép hắn luôn phải ở phía trước mặt. Nó chĩa thẳng mũi dao về phía hắn, dợm bước tiến lên, hắn thận trọng lùi lại. 
- Em bình tĩnh chút đi nào… Anh có làm gì em đâu?
- Anh biến đi…
Nó nghiến chặt răng, giữ chắc thế chủ động mà dẫn hắn lùi về phía cửa.
- Nào nào…
Hắn giơ hai tay về phía trước nửa như trấn an, nửa như đang tìm cơ hội để lật lại thế cờ. 
- Anh có thể đem lại cho em tất cả mà Điệp… Em nghe anh có được không?
- Tôi không cần…- từng âm thoát ra khỏi khẽ răng nó.
Hắn đứng sững lại, đút tay vào túi quần và nhếch mép cười. Nụ cười của hắn lúc nào cũng thế. Đểu giả và mưu mô.
- Giơ hai tay lên…- nó nói như hét lên. 
- Rồi rồi…
Hắn giơ hai bàn tay lên và lại tiếp tục lùi về phía cửa.
Chuông điện thoại bất chợt reo. Theo phản xạ, nó quay lại nhìn và nhanh như cắt, hắn chụp lấy cổ tay nó và khống chế con dao sắc nhọn. Nó huých khuỷu tay vào cằm hắn và cố giằng con dao lại. Hắn đè nó nằm xuống sàn, dùng cùi chỏ chặn ngang họng nó.
Hơi thở nặng nhọc. Bàn tay mỏi nhừ. Nó cố nhúc nhích đôi chân nhưng không thể. Hắn quá mạnh còn nó thì đã đuối sức rồi. Cố vùng dậy, nó cắn mạnh vào tay hắn và rút con dao ra, đâm mạnh vào bụng hắn.
Máu hắn chảy ướt đầm chiếc váy trắng của nó. Nó hoảng sợ buông dao, đứng đậy và chạy ra phía cửa sổ. Nó phải chạy trốn. Hắn vùng dậy, tay ôm bụng giữ cho máu bớt chảy, chụp lấy con dao mà lao tới nó. 
Cửa sổ đã chốt lại rồi. Nó cố giật mạnh cái chốt cho cánh cửa bung ra nhưng gió cứ liên tiếp dội vào bản lề, nó đẩy tung cánh cửa. Cánh cửa đập mạnh vào bờ tường, vỡ nát những ô kính. Nó tung người định nhảy xuống thì hắn chụp lấy chân nó và kéo lại.
- Dám đâm tao sao? Mày dám… mày dám…
Từng câu chữ thoát ra khỏi kẽ răng hắn.
Lạnh lùng.
Và thấm đẫm.
Nhớp nháp.
Và tanh tưởi.
Sấm chớp rạch ngang bầu trời.
Nhấn chìm tiếng hét.
Và nhấn chìm lời kêu cứu muộn màng.
… … 
… … …
***
Anh kéo chiếc va li đựng đầy quần áo và vật dụng đi ra khỏi căn nhà nhỏ. Anh không muốn ở lại nơi này nữa. Có quá nhiều đau thương phải chịu đựng. Có quá nhiều kí ức cần lãng quên. Anh đi xuống phố, nhìn chiếc xe tải con của công ty chuyển nhà đang chờ, ra hiệu cho họ đi trước. Bạn anh đang chờ họ ở căn nhà bên kia. Bây giờ, anh muốn yên tĩnh. Anh muốn tạm biệt người con gái anh không thể biết tên.
Đặt bó hoa cánh bướm lên nấm mộ cô độc, anh hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười, một nụ cười thật ấm. Anh ngồi lặng đi, đôi mắt nhìn mãi vào tấm hình đặt trên tấm bia đá, dòng chữ vàng khắc tên nó, khắc cái ngày mà nó ra đi. Anh cười buồn, ánh nhìn như bị che phủ bởi lớp sương dày đặc. Anh cất tiếng nói, giọng anh khô khốc, như muốn vỡ vụn.
- Nếu em còn nhớ anh… người con trai mà không có duyên gặp khi em còn sống...- anh ngưng một lát, rồi lại tiếp tục, giọng nói như lạc hẳn đi.- Em hãy về đây… bên anh…
Có cánh bướm trắng nào chao mình, đậu nhẹ xuống bó hoa, nhẹ nhàng như một người con gái đang thích thú đón nhận món quà từ người yêu thương của mình tặng. Anh khẽ đưa tay định đón lấy nhưng bướm trắng lại lần nữa, vội vã bay đi. Anh đứng dậy, lặng lẽ ngước mắt nhìn theo cánh bướm bé nhỏ như đang tan vào trong làn gió sớm…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết