Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

Dưới cơn mưa


Có lẽ có những sự chia tay làm cho hai người hiểu nhau hơn, biết trân trọng hơn người bên cạnh mình.
Dưới mưa… Thu thích đi dưới mưa. Cái cảm giác mát mát lành lạnh của từng hạt mưa làm Thu thấy dễ chịu, đi một mình, không ô dù, nhưng chẳng bao giờ thấy cô đơn khi đi dưới mưa, quanh Thu có hàng ngàn, hàng vạn hạt mưa làm bạn rồi mà… Thu bước chầm chậm đến chiếc xích đu ở khu vui chơi gần nhà trọ. Hôm nay chỗ này vắng thật, chẳng có ai, bình thường thì đông lắm, cũng tại hôm nay trời mưa, mà cũng 8 giờ tối rồi còn gì, may là khu này an ninh tốt không thì Thu cũng không vì sở thích đi dưới mưa của mình mà dám lang thang ở đây. Ngồi xuống xích đu, Thu ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại mưa rơi vào mặt mát lạnh, Thu khoan khoái mỉm cười và mở mắt ra nhìn xung quanh. Bất chợt, Thu giật mình thấy ở gần chiếc cầu trượt có một bóng người… một người con trai, cậu ta im lìm, ngồi bó gối, mắt nhìn vô hồn vào màn mưa, không biểu lộ một cảm xúc gì. Thu lưỡng lự nửa muốn lại gần hỏi thăm nửa lo sợ vì mẹ vẫn thường bảo Thu không nên nhiều chuyện, là người ngoài không nên chen vào chuyện của người khác. Nhưng nhìn bộ dạng cậu ta đáng thương quá, Thu không đành lòng cứ thế mà bỏ đi. Thu tiến lại gần, nhẹ đặt tay lên vai người lạ mặt lên tiếng:

- Cậu sao thế?

Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn Thu, Thu sững người, đôi mắt ấy buồn quá… dù trời mưa không trăng sao nhưng nhờ ánh sáng của những ngọn đèn cao áp cũng đủ để Thu nhận ra cậu ấy đang khóc. Vậy mà ngày trước đã có lần Thu nói với Quang: “Nếu một ngày nào đó phải chia tay thì mình chia tay dưới mưa anh nhé! Khi đó… nếu ai đó có khóc thì người kia cũng sẽ không nhìn thấy để… bình yên mà bước đi.” Nhưng thật sự thì dù dưới mưa, chỉ cần nhìn vào mắt một người thôi cũng đủ để biết người đó có khóc hay không rồi. Thu bối rối:

- Tại… tôi thấy cậu ngồi như vậy không biết cậu có làm sao không? Cậu… không sao chứ?

Thu hỏi và khẽ ngồi xuống bên cạnh, cậu ta không khóc nữa, quay sang bên kia nhẹ gạt những giọt nước mắt. Rồi cậu ta quay lại:

- Không sao… chỉ hơi lạnh một chút! Cho tôi mượn tay cậu được không.

Thu ngập ngừng nhưng vẫn mỉm cười đưa bàn tay về phía cậu ta, cậu ta nắm lấy rồi bất giác cười:

- Tay cậu lạnh quá, chẳng ấm gì cả. Biết vậy không mượn nữa. 

Nghe vậy Thu rút tay ra, vẻ hờn dỗi. Cậu ta thấy thế lại mỉm cười rất nhẹ. Thu nhìn và thầm nghĩ, con người này lạ quá, khóc rồi chợt cười, chẳng hiểu cậu ta đang nghĩ gì nữa. Cậu ta nói tay Thu lạnh, tay cậu ta cũng có khác gì đâu. Thu vẫn nhớ cảm giác khi cầm tay Quang, dù mùa đông hay mùa hè đều rất ấm, vì thế mà Thu tưởng tay con trai tay ai cũng ấm chứ.

- Cậu đang thắc mắc tại sao tớ ngồi đây hả?

Cậu bạn lạ mở lời và nhẹ nhàng kể cho Thu nghe câu chuyện của cậu ấy:

- Tớ vừa chia tay với người ta đấy. 3 năm, hàng vạn phút giây với những kỉ niệm không đếm hết… vậy mà chỉ cần 3 từ “mình chia tay” là kết thúc tất cả. Tớ không phải người quá yếu đuối và dễ khóc nhưng thật sự trong chuyện này tớ không biết mình có lỗi ở đâu nữa. Tớ thích mưa nên ngồi đây rồi khóc lúc nào không biết... lại còn bị cậu nhìn thấy nữa… đừng cười tớ nhé...

Cậu ta nói, cười buồn rồi lại lặng nhìn mưa. 

- Có gì đáng cười đâu chứ? Tớ hiểu cảm giác ấy mà. Thôi cũng muộn rồi, cậu cũng về đi. Tớ cũng thích mưa nhưng dầm mưa lâu quá là cảm lạnh đấy! Sau mưa, có lẽ cậu sẽ thấy mọi chuyện bình thường hơn.

- Cái này thì cậu đúng. Cho mưa cuốn trôi hết rồi mà. Tạm biệt!

Thu và cậu ta cùng đứng lên để ra về, mỗi người đi một hướng. Những gì cậu ấy nói khiến Thu nghĩ miên man về Quang, về tình yêu của cô. Nếu như nó còn nguyên vẹn những ấm áp thuở ban đầu, nếu như hai người không để những rắc rối, khó khăn trong cuộc sống, học hành ảnh hưởng đến tình yêu của mình để hai người ngày càng xa nhau hơn thì có lẽ giờ này Thu đã không đi dạo một mình dưới mưa, sẽ có một bàn tay cùng đưa ra hứng mưa với Thu. Nhưng giờ Quang có lẽ không còn thì giờ để làm những điều như thế với Thu nữa. Quang bận bịu với những dự định riêng, với những người bạn mới… Cậu bạn lúc nãy nói rằng không biết trong tình yêu lỗi của mình ở đâu, thật ra thì chia tay có nhiều lí do, lỗi lầm chỉ là một trong số đó, có những điều thật vu vơ, nhỏ bé trong tình yêu cũng đủ làm tạo ra một khoảng cách, lớn dần rồi thành vô cùng, không lấp đầy được nữa… thôi nghĩ làm gì nhỉ... Giờ về nhà tắm rồi ngủ một giấc thật ngon mặc kệ những gì sẽ đến vào ngày mai. Mưa ơi, cuốn trôi hết đi…

***

- Hôm nay sinh nhật anh! Anh về nhà trọ sớm nhé! Em sang.

- Tất nhiên rồi! 4h chiều anh học xong, anh về! 

- Anh nhớ đấy! Em chờ.

- Anh hứa!

Thu mỉm cười buông điện thoại xuống, bắt tay vào làm chiếc bánh kem mà cô đã học làm cả tháng nay. Quang chắc hẳn sẽ bất ngờ lắm, tại lúc nào Quang cũng bảo Thu là: “Em ở đâu anh cũng yên tâm trừ khi em vào bếp.” mà. Nhớ đến sinh nhật Quang năm trước - một sinh nhật chỉ có hai người mà Thu thấy ấm áp dù hôm ấy đang cùng hóng gió ở tượng đài thì trời mưa to làm cả hai ướt như chuột. Đã bao lần hai đứa cãi nhau rồi giận hờn nhưng chỉ cần nhớ đến cảm giác khi Quang đặt tay Thu lên ngực trái và nói “anh yêu em” là ngày hôm ấy bao giận hờn tan biến hết. Nhanh thật, hơn 1 năm rồi. Hôm nay, Thu muốn tìm lại cảm giác ấm áp ấy, có được hay không?

4h… 4h15… 4h30… 5h00… 6h00… 7h00. Lần đầu tiên Thu phải đợi lâu như thế, Quang cũng là người duy nhất mà Thu có đủ kiên nhẫn để đợi. Nhìn vào chiếc điện thoại, Thu bấm số của Quang rồi lại xóa đi… Quang không thích bị người khác làm phiền khi đang bận việc gì đó, càng không thích bị thúc giục hay kiểm soát… nhưng… Quang đã hứa. May mà người bạn trọ cùng Quang đi làm thêm gặp Thu đã đưa chìa khóa, nếu không Thu cũng không biết phải chờ ở đâu. 7h15, Quang về cùng một người bạn. Hai người vào đến cửa, Thu ngạc nhiên khi nhận ra cậu bạn đi cùng Quang chính là người cô gặp dưới mưa hôm ấy. Cậu ta cũng nhận ra Thu thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào nhau. Thấy Thu, Quang có vẻ ngạc nhiên:

- Em vẫn đợi anh à? Anh xin lỗi tại điện thoại hết pin nên không gọi được cho em. Anh tưởng em đợi một lát không thấy anh nên về rồi.

- Em đã nói là em sẽ chờ mà.

- Nhưng… hôm nay các bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật cho anh. Vũ có việc phải về nên anh đưa cậu ấy về đây lấy xe đạp cậu ấy gửi. Giờ bọn bạn anh vẫn đang chờ để đi chơi tiếp… Em… em đi cùng bọn anh nhé!

Thu cố nén cái cảm giác nghẹn ngào đang muốn trào lên, nhìn Quang nói:

- Anh đã hứa… là sẽ về sớm…

- Tại anh không biết là bọn bạn tổ chức sinh nhật cho anh.

- Nhưng anh hứa với em trước… anh…

- Anh không thể vì lời hứa với em mà ra kia nói với bao nhiêu người bạn là anh không đi cùng họ được. Em không đi cùng cũng không sao. Anh không muốn mình cãi nhau trước mặt bạn anh. - Nói rồi Quang quay sang Vũ - Cậu đưa Thu về giúp mình, cùng đường đấy!

Quang nói rồi đưa tay với chiếc khăn quàng cổ vì mùa đông rồi Hà Nội lạnh đặc biệt về đêm. Chiếc khăn mắc vào chiếc lọ thủy tinh đầy những ngôi sao giấy, chiếc lọ rơi xuống vỡ tan bằng một thứ âm thanh khô khốc. Quang nhìn thấy, rồi thờ ơ quay ra cửa đi tiếp đến cửa còn kịp nói một câu: “Em về đi, cứ để đó khi nào về anh dọn!”.

Quang đi rồi Thu đứng nhìn trân trân vào những mảnh thủy tinh vỡ và những ngôi sao giấy đủ màu sắc trên sàn nhà. Một lát, Thu từ từ ngồi xuống, mở chiếc hộp  nhỏ để bánh kem, lấy nó ra để lên bàn rồi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ và những ngôi sao vào đó. Còn Vũ từ nãy đến giờ chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối cũng không biết phải nói sao. Nhìn vẻ mặt buồn đến thẫn thờ và có vẻ cam chịu của cô bạn mới gặp lần thứ hai kia, Vũ bỗng thấy đau lòng và thương cô bé quá. Là bạn cùng lớp Quang, nhưng Vũ cũng không thể hiểu tại sao Quang có thể hành động như thế. Bỗng Thu khẽ kêu lên vì bị một mảnh thủy tinh cứa chảy máu. Vũ giật mình, rút nhanh một tờ khăn giấy cầm lấy tay Thu rịt vào chỗ bị cứa, may mà vết cẳt nhỏ nhanh chóng không chảy máu nữa. Nhưng khi Vũ nhìn lên, cậu bối rối vì thấy Thu đang rơi nước mắt. Rồi không biết do bản năng của một thằng con trai khi nhìn thấy con gái khóc hay một thứ tình cảm nào khác mà nhẹ nhàng Vũ áp gương mặt ấy vào ngực mình… không thấy nước mắt nữa nhưng Vũ thấy bờ vai Thu khẽ run. Thu vẫn khóc. Vũ vòng tay khẽ vỗ về. Chẳng biết nếu Vũ mắng Quang là người vô tâm có đúng không khi vẫn có thể vui vẻ với bạn bè khi mà làm người bạn gái của mình bị tổn thương thế này. Lát sau, Thu ngừng khóc. Thu né ra không nép vào Vũ nữa, khẽ lau nước mắt và nói:

- Không ngờ lại gặp lại cậu trong hoàn cảnh này. Coi như mình hòa nhé!

- Ừ. - Vũ cười trả lời. 

- Thôi, nhặt nốt chỗ sao này rồi tớ đưa cậu về.

Hai người cùng nhặt những mảnh vỡ và những ngôi sao trên sàn nhà bỏ vào chiếc hộp cát-tông nhỏ. 

- Cậu có biết có bao nhiêu ngôi sao tất cả không?

- Bao nhiêu?

- 1000. Đây là quà tớ tặng sinh nhật Quang năm trước. Hình như anh ấy đã rất vui khi nhận nó…

- Quang lỡ tay thôi, không cố ý làm vỡ nó đâu.

- Không cố ý những có cần thiết phải nhìn nó bằng ánh mắt như vậy không?… Thôi xong rồi. Mình về đi. Quang chắc còn về muộn. Cậu cũng phải về sớm mà.

Nói rồi Thu và Vũ đi ra ngoài. Thu khóa cửa lại đưa chìa khóa cho Vũ nhờ mai đi học đưa giúp cho Quang. Hai người đi song song trên hai chiếc xe đạp, chầm chậm, khẽ trò chuyện.

- Cô ấy tên gì?

- Ai? À cô ấy hả? Tên Thủy.

- Thủy - Vũ. Hai người gặp ngày trước đi cùng nhau chắc trời hay mưa lắm nhỉ?!

- Sao cậu biết?

- Đã có nước lại còn có mưa không lũ lụt là may lắm rồi.

Nghe lập luận của Thu, Vũ bật cười, Thu cũng khẽ cười theo. Cả hai thoải mái kể cho nhau nghe những câu chuyện của mình. Một chút tâm đầu ý hợp làm cả hai đều cảm thấy được chia sẻ. Hai chiếc xe đi song song trên đường Hà Nội và một tình bạn được thiết lập sau hai lần gặp ngẫu nhiên. Trái đất này lớn thật nhưng những người có duyên thì cứ không hẹn mà gặp…


10h đêm… sau khi có một sinh nhật tưng bừng cùng tụi bạn trong lớp, Quang trở về với căn phòng trọ của mình. Nhớ đến Thu, Quang cố nén một tiếng thở dài. Sao Quang lại cư xử như thế nhỉ... Quang vào nhà, cắm sạc vào điện thoại, trước lúc Quang đi cùng bạn, Quang đã gửi tin nhắn nói Thu đừng chờ, bấm nút send rồi đút vào túi áo khoác. Ai ngờ điện thoại hết pin sập nguồn đúng lúc ấy nên tin nhắn không được gửi đi. Khi thấy Thu ở đây, quá bối rối, Quang đã chọn đi cùng lũ bạn chứ không ở nhà cùng Thu. Quang biết Thu đã chờ lâu lắm, nhìn chiếc bánh kem trên bàn với dòng chữ: “Cún yêu, sinh nhật vui vẻ.” và món quà để cạnh Quang chợt thấy hối hận quá. Chiếc bánh nhìn không chuyên nghiệp lắm, Quang mở tấm thiệp nhỏ gần đó: “Happy birthday to puppy!!! Em gần đốt bếp vì cái bánh này đấy!^^”. Quang mỉm cười, gấp lại tấm thiệp. Thu vốn không thích nói nhiều, nhưng tình cảm của Thu, Quang có thể cảm nhận rõ ràng qua những việc mà Thu làm. Nhớ đến đấy, Quang chợt nhìn lên chỗ trống nơi trước vẫn đặt lọ sao giấy, không còn ở đấy nữa, Quang chợt thấy lòng mình chùng xuống… một khoảng trống. Nhìn xuống sàn nhà nơi sao giấy rơi xuống, Quang nhìn thấy một ngôi sao còn sót lại, Quang nhặt lên, chỗ cài giấy bị bung ra, Quang gỡ nó ra để gấp lại. Chợt Quang sững người khi thấy trong mặt sau của mảnh giấy là 3 chữ: “Em yêu anh”. Quang nhắm mắt lại cho những xôn xao hối hận đang trào lên dịu bớt… Quang, Quang đã có tất cả 1000 ngôi sao như thế… Quang bấm số điện thoại Thu,… không liên lạc được... bất an… sinh nhật đầu tiên Quang không ngủ được… 

***

- Anh muốn nói xin lỗi. - Quang ngập ngừng nói và nhìn Thu. Sao hôm nay nhìn ánh mắt Thu có vẻ lạ lạnh lùng quá, xa lạ nữa??? 

- Lời xin lỗi thì em nhận, vì em đã chờ anh hơn 3 giờ liền.

- Em tha lỗi cho anh thật chứ?

Thu nhìn Quang một lát, có cơn gió thổi qua, Quang thấy lạnh:

- Anh đưa tay trái đây.

Quang không hiểu ý của Thu nhưng vẫn làm theo. Thu cầm lấy tay Quang, nhẹ cởi chiếc dây nhỏ màu đỏ được kết rất đẹp buộc ở cổ tay. Quang giật mình, rút tay lại:

- Em làm cái gì vậy? Buộc lại đi!

- Nó chẳng còn là gì nữa, không cần buộc lại.

- Sao lại không là gì nữa, khi em đã buộc nó vào tay anh từ ngày em nhận lời yêu anh?

- Em tưởng nó có thể giúp em giữ chặt một cái gì đó, nhưng thật ra nó chẳng giúp gì được cho em cả, những gì phải đến vẫn cứ đến… - ngừng một lát Thu nói tiếp… Em không bắt anh phải giữ lời hứa luôn bên em nữa, cởi ra cho anh tự do.

- Em nói vậy có nghĩa là…

- Mình chia tay đi. Đừng bên em khi anh không muốn. Dù sao em cũng muốn tự cởi sợi dây này cho anh.

- Em chia tay anh vì ngày hôm qua sao?

- Không chỉ vì ngày hôm qua mà còn nhiều điều nữa… thôi em bận rồi, em về đây.

Thu nói rồi quay đi. Quang sững sờ vì những gì đang điễn ra. Kéo tay Thu lại, Quang nói bằng giọng đứt quãng như muốn kìm lại một cái gì đó:

- Em có biết… khi em nói rằng… nếu mình chia tay thì phải chọn ngày mưa không??? Từ lần đó anh đã có cảm giác sợ… sợ những ngày có mưa… bởi… anh nghĩ rằng… nếu trời không mưa, em sẽ không nói ra 3 từ “mình chia tay”… nhưng… hôm nay … đâu có mưa…

Thu rút tay mình ra khỏi tay Quang và chạy đi. Cái lạnh mùa đông làm dư âm của bàn tay ấm tan mau quá, lại có một phát hiện mới rồi… nước mắt ấm hơn nước mưa…

***

Hai tuần… dài quá! Dù hơi lạnh nhưng Thu muốn đi dạo một lúc. Trời sắp mưa thì phải, Thu ra khu vui chơi gần xóm trọ quen thuộc. Đến nơi, Thu ngạc nhiên thấy Vũ đang đùa với mấy đứa trẻ con, không rõ Vũ trêu gì mà chúng cười giòn tan. Thu tiến lại gần, Vũ nhìn thấy Thu cười tươi:

- Lại gặp cậu rồi. Không phải cậu ra đây ngồi chờ mưa đấy chứ?

- Ừ, có thể lắm.

Thu cười nhìn cái nét vui vẻ của Vũ, Thu cũng thấy vui lây.

- Cậu có muốn đi dạo với mình một lát không?

- Rất sẵn lòng.

- Hai người đi xa dần khu vui chơi về hướng nhà trọ Thu. 

- Nghe Quang nói hai người chia tay?

- Ừ.

- Có lí do gì đặc biệt không?

- Lí do thì có… nhưng không đặc biệt, cậu thật khéo đùa.

- Hì. Lạnh không?

- Có! 

- Ôm nhé!

- Cậu muốn đánh nhau hả?

- Đùa thôi, đưa tay cậu đây. 

- Không cho cầm đâu, tay cậu lạnh lắm!

- Hai bàn tay lạnh cầm lấy nhau vẫn thấy ấm hơn mà.

Thu mỉm cười đưa tay cho Vũ. Hai người đi cạnh nhau không phải nói nhiều nhưng cũng làm Thu thấy nhẹ lòng hơn. Điện thoại Vũ báo có tin nhắn, Vũ mở ra đọc và khẽ cười nhắn tin lại. 

- Ai nhắn tin cho cậu mà cậu vui thế?

- À một tên ngốc!

- Cậu dám bảo người khác ngốc hả?

- Ừ. Tại hắn ngốc thật... nhưng Thu này, cậu tha lỗi cho Quang lần này đi.

- Tớ chia tay Quang đâu phải vì riêng ngày hôm đó. 

- Tớ hiểu, nhưng Quang còn bồng bột lắm! Trong tình yêu nó vô tâm như một đứa trẻ con ấy!

- Cậu nói như hiểu Quang lắm vậy.

- Hay nói chuyện nên hiểu một chút. Chia tay cũng khiến người ta trưởng thành hơn trong tình yêu đấy! Giờ thì cậu quay lại chỗ khu vui chơi đi. Tên ngốc ấy đang chờ tớ ở đấy đấy. Nó kêu buồn nên tớ bảo nó ra đấy chơi với tớ.

- Cậu…

- Đừng quá vội vã để rồi đánh mất một điều gì đó khiến cậu hối tiếc. Đặt tay lên ngực và tự hỏi mình đi.

- Tớ…

- Tớ biết cậu vẫn còn yêu Quang, cho Quang thêm một cơ hội để không còn vô tâm nữa. A… mưa rồi… cậu không muốn lại có một thằng con trai ngồi khóc dưới mưa như tớ chứ? Mà mưa bây giờ lạnh hơn rồi, ngấm mưa là cảm lạnh như chơi đấy! 

Mưa rào xuống to hơn, lo lắng trào lên, Thu rút tay mình ra khỏi tay Vũ, chạy theo hướng ngược lại, nhưng bỗng nhớ ra một điều Thu quay lại:

- Sao cậu không quay lại cùng tớ, tớ nhớ nhà cậu hướng kia mà.

Vũ bật cười:

- Đi hướng này cũng về nhà tớ được.

- Thu nghe vậy cũng mỉm cười rồi chạy tiếp. Mưa càng ngày càng lớn, trong mưa mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa. Nhưng ở chỗ khu vui chơi kia, gần chiếc cầu trượt, Thu vẫn nhận ra một hình dáng quen thuộc.

- Anh là đồ ngốc! Vũ nhờ em nói với anh câu đó!

- Quang ngạc nhiên nhìn lên và thấy Thu ở đó, Quang đứng dậy, chạy đến bên người con gái ấy và ôm thật chặt vào lòng. Rồi Quang buông ra, nhìn Thu như nghi hoặc:

- Phải em không?

- Em đã nói anh cận là phải đeo kính mà. Mưa lạnh thế này mà anh vẫn muốn tắm mưa hả?

- Anh… xin lỗi…

- Này dưới mưa nhưng em vẫn nhìn thấy anh khóc đấy.

Quang mỉm cười và lại nhẹ ôm Thu, Thu áp mặt vào ngực Quang cho những giọt nước mắt tự khô. Khi đã dám chắc những gì đang xảy ra không phải là trong mơ. Quang buông Thu ra, đưa tay trái về phía Thu:

- Buộc lại cho anh đi!

- Em không mang theo. 

Quang nghe vậy cúi mặt thoáng buồn, buông thẳng tay trái. Thu mỉm cười nhẹ nhàng kéo tay Quang lên và buộc lại sợi dây màu đỏ, thì thầm:

- Em nói dối mà.

- Còn những ngôi sao nữa, cho anh xin lại để cất vào một chiếc lọ khác được không?

- Nhưng… thiếu một 1 ngôi sao rồi. Để em gấp lại cho anh một ngôi sao khác.

- Đừng em, để nó là 999 đi… để anh nhớ lỗi của mình và không làm em buồn nữa.
 
- Ừ, còn bánh kem anh thử chưa? 

- Biết em giận anh. Anh không còn tâm trạng thử nữa. Em làm lại lần nữa nhé!

- Lần này em mà đốt bếp thật thì sao?

- Anh mang mưa đến dập lửa.

- Anh... Còn sợ mưa không?

- Giờ thì không sợ nữa…

***

Có lẽ có những sự chia tay làm cho hai người hiểu nhau hơn, biết trân trọng hơn người bên cạnh mình. Nhưng mấy ai có cơ hội để có thể sửa sai, điều sai lầm lớn nhất đó là con người ta luôn nhận ra rằng đáng lẽ ta phải trân trọng, phải nâng niu, để nhận ra cái gì đó vô cùng quý giá với mình khi đã bị mất đi. Buồn thay. Đi ngược đường về nhà, Vũ thấy đường dài hơn. Mưa lớn thật. Có lẽ bây giờ thằng bạn ngốc ấy đã làm lành với Thu rồi. Vũ cười một mình khi nghĩ đến hai người họ. Nhưng ít ra Quang còn có cơ hội để yêu lại từ đầu… Còn Vũ thì sao? Lại một mình một đường về như thế này đây. Đến gần cửa phòng trọ, Vũ sững sờ đưa tay lên ngực cố giữ không cho tim mình đập mạnh. Thủy đang đứng đó, chỉ cách vài bước chân nhưng Vũ không dám lại gần mà đứng im vì sợ nếu đưa tay về phía đó, nếu bước gần hơn thì tất cả tan biến như ảnh ảo. Thủy cũng đứng nhìn Vũ, ngập ngừng lên tiếng trước:

- Mùa đông anh vẫn thích dầm mưa sao?

- Thủy… sao em lại ở đây?

Thủy không nói, chạy lại ôm ngang người Vũ. Rơi nước mắt nhưng vẫn cố đùa:

- Thượng Đế bảo, không có “nước”, ông ấy không làm “mưa” được. Ngốc ạ!

Vũ hạnh phúc vòng tay ôm lấy người con gái mình yêu thương, quả báo rồi… Ai nói hôm nay Vũ nói Quang ngốc để giờ cũng bị nói ngốc nữa đây này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết