Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Em yêu anh !Em yêu anh !nhưng xin anh đừng bước tới bên em

Hà Nội lạnh! 
Gió mùa đông bắc tràn về. Vừa chiều hôm qua có chút năng ấm. Giờ đây cái lạnh ùa đến. lạnh kinh khủng. Mở mắt ra nhìn vào bóng đêm dày đặc, gió đang rít ngoài kia. Bật sáng điện thoại đã 1h sáng rồi, nó vẫn không ngủ được vì lạnh, vì cô đơn. Nó chợt nhớ anh, giờ anh đang làm gì? Mọi thứ lại ùa về.

_Mình ngồi đây được chứ?

Nó đang khóc không để ý , anh đến bên cạnh, giật mình vì lời hỏi của anh , lau vội nước mắt.

_Tùy đây là ghế công cộng , muốn thì ngồi !

Anh ngồi xuống cạnh nó , nó không nói gì, đôi mắt nó cứ nhìn xuống mặt nước Hồ Gươm phẳng lặng , nhưng sao lòng nó dậy sóng gào thét.

_ Sao bạn khóc vậy! Nó không nói gì.

_Chắc bạn buồn mình cũng buồn, trốn học ra đây. Mình thấy bạn ngồi một mình buồn, giống mình quá nên qua đây ngồi với bạn cho nỗi buồn to lên và rớt xuống hồ kia.

Anh cứ ngồi nói nó cứ ngồi nghe, hâm thật chẳng ai quen ai cả. Thế mà anh nói xong,anh quay sang bảo nó: 

_Đến lượt bạn!

Khờ thật , thế là nó nói , nói những lời chưa nói với ai bao giờ. Thế mà bây giờ nó lại nói với anh một người không quen biết. Nó cũng không hỏi tên anh, không hỏi tuổi không hỏi bất cứ điều gì về anh. Đơn giản anh chỉ là một người tình cờ gặp, thế là nó quen anh.

_Ah ! Bạn lại ra đây rồi! Anh đặt vào tay nó một que kem. 

_Trời lạnh mà.

_Ừ ! Nhưng như vậy mới cảm nhận hết cái lạnh của kem.

_Khờ quá! Chợt nó bật cười.

Chẳng biết từ bao giờ , anh trở thành chỗ để nó dựa. Anh giúp nó sạc điện, giống như nguồn điện ấm áp giúp nó bớt phần nào cô đơn. Nó chẳng biết làm sao nhưng nó rất muốn gặp anh. Ở bên anh nó cảm thấy ấm áp lạ kì.

Chợt một ngày khi anh đưa nó ra bến xe bus, anh ôm nó vào lòng. Chưa ai ôm nó như thế, mắt nó mở to. Anh bỏ nó ra đặt vào tay nó một tờ giấy.
_ Lạnh quá muốn ôm bạn một cái cho ấm, còn cái này về nhà đọc nha!

Anh vội quay đi, nó lên xe gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng nó ấm áp lạ. Chưa ai ôm nó như vậy , nó chưa dựa vào vai ai bao giờ. Chợt nó cảm giác được chở tre một cảm giác ấm áp lạ kì.

Đơn xin tuyển dụng

Gửi cô bé buồn , tôi viết đơn này muốn làm chỗ dựa cho bạn . Làm bạn gái tôi nhé!

Tên: Đinh Hoàng Sơn 

Ngày sinh:8/9/1992

Sđt:01657******

Yahoo: *****************

Địa chỉ nhà:*****************

Tôi chờ câu trả lời của bạn.

Trái tim nó hạnh phúc như muốn vỡ òa ra, nó hạnh phúc ,tối đó vó không ngủ được . Nó cười chưa bao giờ có cảm giác lạ đó.

_ Này ! Ăn đi, mình mua cho bạn hai que liền đó. 

Nó cầm lấy ăn, nó đang chờ câu nói của anh “ Làm bạn gái mình nhé”. Nhất định nó sẽ đồng ý, nhưng anh không nói gì. Nó tự mình bảo mình khờ quá, tự nó gây ra ảo tưởng cho mình thôi . Anh và nó đơn giản chỉ là một người bạn không hơn. Cứ như vậy đi, kết thúc một tình bạn là một tình yêu ,nhưng kết thúc một tình yêu nó sẽ mất đi một người bạn.

Nó lại buồn nó không ra Bờ Hồ nữa . nó bắt xe lòng vòng quanh Hà Nội. Rồi nó xuống, chẳng biết đi đâu nữa, nó đi lang thang. Rồi nó cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa , nó thật sự sợ, nó cô đơn.

Nó chợt nhớ đến anh , nó gọi anh.

_ Alô! Ai đó

Nó chợt cúp máy, nó cảm thấy trống rỗng, nó ghét cái cảm giác bị cúp điện thoại, hay câu hỏi ai đó. Nó cảm giác như kẻ vô hình, nó hụt hẫng , nước mắt lăn dài nó là gì chứ .Đến tên nó anh còn không biết, nó chỉ là một số không, nó không là gì cả. Chợt điện thoại reo.

_Alô! Bạn phải không?

_Ừ ! Mình đây.

_Bạn khóc phải không? Sao vậy nói cho mình biết đi!

_Mình bị lạc ! Mình cũng không biết mình đang ở đâu nữa.

_Bây giờ bạn đừng khóc , hãy nhìn xung quanh thấy gì?có cái biển nào ghi tên đường không?

_Mình đang đứng ở một con đường, mình chẳng thấy gì cả!hình như phía trước là cửa Bắc tớ thấy một tấm biển ghi vậy.

_Được rồi cậu cứ đứng yên ở đó! Mình sẽ đến ngay bây giờ!

Nó đứng chờ ba mươi phút, bốn mươi phút trôi qua , nó sợ nhưng nó thôi không khóc nữa. Nó thấy mình khờ quá , đến chính nó còn không biết mình ở đâu làm sao anh tìm thấy nó. Anh và nó chỉ quen nhau, chứ đâu có biết nhau. Nó tự thấy mình điên thật , trước khi quen anh nó đều tự lo lấy. Bản thân nó có dựa dẫm vào ai bao giờ đâu. Nó chỉ có một mình một mình thôi. Nó đứng dậy , nó sẽ tự tìm đường về , như từ trước đến giờ nó vẫn làm. Nó đứng dậy đi về phía trước , không chờ nữa , chờ làm gì một người không đến.

_Két…

Một chiếc xe máy dừng trước mặt nó. Là anh.

_Tớ đã bảo bạn ngồi yên ở một chỗ cơ mà, sao cậu không nghe lời tớ vậy cậu biết tớ lo thế nào không?

Nó cũng chẳng biết anh nói gì , nó chỉ biết rất vui vì vẫn có người quan tâm đến nó, lo cho nó ngoài mẹ ra. Nó trèo lên xe, anh lại đưa nó ra bờ Hồ, anh mua kem cho nó như mọi khi, như một thói quen vậy.

_Tớ sẽ đưa bạn về! 

_ Không cần đâu! Đến đây mình không bị lạc nữa đâu!

_Thật không? 

_Thật đấy!
_Mà này!

_Sao?

_Làm bạn gái tớ nhé! Bạn để tớ chờ lâu quá, tớ sợ ai đó sẽ cướp mất bạn. Bây giờ tớ không cần bạn trả lời ngay! Tối trả lời tớ nhé, tớ không đợi lâu được nữa đâu!

Thế rồi anh vội phóng xe đi, nó lên xe về nhà. Lại cãi nhau nó mệt mỏi, nó thấy nặng nề quá, không yêu nhau nữa tại sao phải làm khổ nhau đến vậy. Mẹ lựa chọn sai nên mẹ khổ đau . Nó mệt mỏi, khoác lên mình lớp vỏ u buồn lạnh lùng. Bị đánh ,bị chửi nó không khóc, nó sợ kết cục của tình yêu. Nó lạnh lung khép mình với tất cả trừ anh. Nhưng nó sợ nó thấy sợ tình yêu.

_Chắc vậy!

Bỗng có tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

“ Ngủ chưa em! Về nhà rồi chứ!”

“ Bạn này hâm quá ! giờ còn chưa về, mà sao gọi tui là em vậy?”

“ Chỉ có trẻ con mới đi lạc. Bé không gọi là em thì gọi là gì?Anh sẽ không bao giờ để em đi lạc”

Nó không trả lời tin nhắn đó nữa, nó nghẹn lại nó sợ. nó sợ , nỗi sợ làm tim nó như ngừng đập. Mỗi ngayd anh vẫn nhắn tin , hỏi thăm làm nó mỉm cười khi đọc những tin nhắn đó. Một ngày khi đang ngồi ở ghế đá, anh nắm tay nó , nó định rụt tay lại nhưng anh bảo:

_Năn nỉ em đấy ! Cho anh nắm tay một lúc thôi, anh dựa vào vai em một lát, tay em lạnh quá!

Nó ngồi yên cho anh dựa vào vai nó, anh ngủ thiếp đi trên vai nó. Nó suy nghĩ rất nhiều, nó thấy mình có lỗi , thấy mình ích kỉ. Không nhận lời anh, nhưng vẫn cứ nhận sự quan tâm của anh. Cho người khác hi vọng là một cái tội , và nó không muốn anh buồn. Những gì cho đi sẽ được trả lại , nó không thể nhận mãi được.

_ Chà! Chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, khổ thân em mỏi không? Vai em thgaaps quá , phải dựa vào vai anh nè!

Nó quyết định sẽ không gặp anh nữa, không trả lời tin nhắn nữa. Nó cảm thấy khó chịu khi không trả lời tin nhắn của anh. Nó cố dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng sao khó quá vậy , nó tự bảo mình chỉ là một thói quen. Nếu đã là thói quen, thì nhất định nó sẽ bỏ được thôi. Anh không còn nhắn tin cho nó nữa, nó nghĩ mình đã quên anh. Nó đẫ bỏ được một thói quen, thời gian nhấn chìm tất cả. Đúng một tháng sau nó lại nhận được tin nhắn của anh.

“ Nhớ quá! Em ở đâu vậy sao không gặp anh nữa”

Mọi thứ lại ùa về, nó nhớ anh, nhớ kinh khủng. Nó lại bắt xe ra bờ Hồ, nó không ngồi ở ghế đá đó nữa . Nó mua kem loại anh hay mua cho nó. Anh không có ở đó, nó thoáng buồn nhưng như thế cũng tốt. hấy để anh là một kỉ niệm, một kỉ niệm ấm áp nó sẽ bỏ lại nơi đây . “anh”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn để lại nhận xét về bài viết